Quyển 1 - Chương 196: Hai tên nhóc chiến tranh nội bộ
Sài Kê Đản
09/07/2016
Cố Hải lái xe ở trên
đường vòng vo n vòng, cuối cùng xoay đi xoay lại đến mơ hồ, cô gái kia
vẫn còn ở phía sau im lặng ngồi. Cố Hải cảm giác hoàn cảnh chung quanh
cũng đủ an toàn rồi, mới dọc theo đường trước khi tới trở về.
"Qua cái đèn xanh đèn đỏ phía trước là có thể vòng lại." Cô gái kia đột nhiên mở miệng.
Tâm tư Cố Hải giờ mới ổn định được một chút, liền nhớ tới phía sau vẫn còn một người.
" Tôi bị một đám người bao vây, nếu không phải cô đúng lúc xuất hiện, hôm nay sẽ khó thoát một kiếp." Khóe môi Cố Hải mang theo một nụ cười như có như không.
Giọng nói của cô gái kia rất nhẹ nhàng,"Tôi đã nhìn ra."
Cố Hải cảm thấy bất ngờ,"Đã nhìn ra?"
"Từ lúc cậu sàm sỡ với tôi tôi đã biết, nhưng tôi cũng chỉ biết cậu gặp phải phiền toái thôi."
Là lần đầu tiên Cố Hải nghe được câu sàm sỡ của con gái này, thầm nghĩ cô gái này còn trẻ đẹp như vậy, lại lái một chiếc xe tốt, tác phong cuộc sống còn phóng khoáng như thế, không biết là người như thế nào nhỉ?
"Cô không sợ tôi đem cô lừa bán?" Cố Hải thăm dò một câu.
Cô gái khẽ cười một tiếng, lộ ra nụ cười điềm tĩnh má lúm đồng tiền.
"Cậu không phải loại người như vậy."
"Cái đó cô cũng có thể nhìn ra?" Cố Hải quay về phía sau liếc một cái.
Cô gái kia gật đầu," Trực giác."
Cố Hải không hề nói nữa, vốn định dọc đường tìm một trạm xăng đổ thêm một chút cho xe, coi như là cảm ơn, kết quả sờ túi áo một cái mới nhớ tiền đều không còn một xu, chỉ có thể mở miệng bày tỏ áy náy.
"Cậu là người Bắc kinh?" Cô gái hỏi.
"Ừm."
"Thảo nào tôi nghe giọng quen tai đến vậy! Cậu tới đây du lịch hả? Hay là thăm họ hàng?"
"Thăm họ hàng, cô là người địa phương hả?"
"Ba mẹ tôi ở Thanh Đảo, tôi học ở Bắc Kinh, này, cậu cũng đang đi học phải không? Nhìn cậu như vậy chắc cũng chưa đến hai mươi tuổi."
Cố Hải cười cười,"Cô là người đầu tiên nói tôi trẻ, vợ tôi luôn nói tôi già."
Cô gái kia không khỏi bất ngờ,"Cậu đã có vợ rồi?"
"Ừm, tôi kết hôn sớm."
Cô gái kia,"..."
Cách nơi thuê phòng chỉ còn một đoạn đường, Cố Hải liền dừng xe lại, cuối cùng nói mấy câu cảm ơn chân thành.
Cô gái kia chủ động mở miệng,"Cho số điện thoại đi, sau này thường xuyên liên hệ."
"Số điện thoại của tôi luôn thay đổi, cô biết cũng như không." Cố Hải mở cửa xe đi xuống.Cô gái kia cũng đi theo, lúc này liếc mắt nhìn Cố Hải rõ ràng, trong ánh mắt tràn đầy gợn nước.
"Tôi giúp cậu một chuyện lớn như vậy, ngay cả số điện thoại cậu cũng không cho, không phải quá keo kiệt hay sao? Tôi cũng sẽ không tới cửa đòi tiền đổ xăng đâu." Cô gái trêu chọc một câu.
Một chân Cố Hải vẫn chưa lấy lại sức, bây giờ chỉ muốn vội vàng đi về, nên cũng chẳng có hứng thứ tiếp tục đùa giỡn.
"Điện thoại vừa mới bị người ta lấy đi, thật sự phải thay đổi số."
Cô gái kia không hề làm khó nữa, khoát khoát tay,"Vậy thì tạm biệt hẹn gặp lại."
Nói xong, lấy ra một lọ nước hoa từ trong túi, hướng về phía sau lưng của Cố Hải hung hăng phun mấy cái.
Cố Hải vừa đi vừa buồn bực, còn nâng lên cánh tay ngửi một cái quần áo trên người mình, trên người mình không hề có mùi thối mà nhỉ? Cô ta phun nước hoa thơm nức lên người mình làm gì? Mặc kệ, về nhanh quan trọng hơn!
Bạch Lạc Nhân vẫn không liên lạc được cho Cố Hải, bất đắc dĩ điện thoại cho Cố Dương, kết quả Cố Dương nói cho Bạch Lạc Nhân, căn bản Cố Hải không có đến nơi hẹn. Bạch Lạc Nhân đem tình hình nói một lần với Cố Dương, Cố Dương ngầm hiểu, còn căn dặn Bạch Lạc Nhân không nên liều lĩnh ra ngoài, sau khi cúp điện thoại Bạch Lạc Nhân vẫn ở trong phòng chờ, như ngồi trên chông.
Rốt cuộc, tiếng đập cửa vang lên.
Bạch Lạc Nhân mở cửa. Thấy Cố Hải nhe răng nhếch miệng đứng ở bên ngoài.
"Cậu làm sao vậy?" Bạch Lạc Nhân vội vàng đi đến đỡ.
Kỳ thực lúc này chân Cố Hải đã tốt hơn rất nhiều, nhưng nhìn thấy ánh mắt Bạch Lạc Nhân rất ân cần, cho dù chân có khỏe cũng thành què. Cánh tay bám lấy vai của Bạch Lạc Nhân, để cậu đỡ đi vào trong phòng, lại còn một câu ai u, hai câu ôi chao nghe có vẻ rất đau.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Bạch Lạc Nhân lại hỏi.
Cố Hải đem quá trình xảy ra chuyện đầu đuôi ngọn nguồn kể hết cho Bạch Lạc Nhân, nhưng mà chỉ có cô gái xinh đẹp kia đổi thành chàng trai, lúc đầu câu chuyện này cũng có chút kịch tính, lại thêm tài ăn nói của Cố Hải quá tồi, cộng với biểu cảm không đáng tin một chút nào, sau khi Bạch Lạc Nhân nghe xong chẳng những không tỏ ra bất kỳ chút thông cảm nào, mà gương mặt còn tỏ ra nghi ngờ.
"Làm sao mà nghe như đang đóng phim vậy?"
"Thực sự!" Cố Hải nóng lòng giải thích," Tôi thực sự bị tập kích! Không tin cậu xem xem, trên chân của tôi còn trúng đạn đó!"
Dứt lời liền vén ống quần lên, kết quả trên đùi ngoại trừ mấy sợi lông thì không còn bất cứ thứ gì.
Trong lỗ mũi Bạch Lạc Nhân ngửi ra một mùi mãnh liệt, không phải là cậu ta nhạy cảm, mà bởi vì mùi này quá đậm. Lúc Bạch Lạc Nhân mở cửa đã ngửi thấy, vốn tưởng rằng mùi thơm từ hành lang, kết quả phát hiện không phải, mùi thơm này ngọn nguồn ở trên quần áo người kia.
Trong giọng nói bí mật mang theo vài phần giễu cợt,"Trên người tên côn đồ này xức không ít nước hoa a!"
Thần sắc Cố Hải cứng lại, giờ mới hiểu được cô gái kia có dụng ý gì, [bad word], thật sự hiểm độc nhất chính là lòng dạ phụ nữ a!
"À, không phải là trên người tên côn đồ, mà là mùi thơm trong phòng, cậu biết anh tôi mà, chỉ thích mấy cái hào nhoáng trống rỗng không ra sao. Cậu nói xem, anh ta còn yêu cầu một phòng khách sạn theo ý thích, lại còn phải yêu cầu chủ đề không gian, nào là hoa văn lãng mạn.... ..."
"Không phải cậu mới vừa nói căn bản cậu chưa đi đến khách sạn hay sao?"
Bạch Lạc Nhân cắt ngang lời nói bậy nói dối của Cố Hải."
Cố Hải lại sửng sốt."Vừa rồi tôi có nói hả?"
"Nói thừa!" Ánh mắt Bạch Lạc Nhân liền lạnh lùng nghiêm nghị.
Cố Hải vội vàng giải thích,"Là như vậy, chân tôi thế này, không phải là nó bị trúng đạn hay sao? Đạn này không để lại dấu vết, tại sao vậy chứ? Tôi đoán chừng chỉ là đạn thuốc mê, mùi thơm nhất định là từ trong đạn bay ra."
Bạch Lạc Nhân lạnh lùng cười cười,"Cậu tự mình bịa chuyện đi!"
Nói xong, phất tay rời đi, Cố Hải lại kéo cậu ta lại.
"Buông ra!" Khẩu khí của Bạch Lạc Nhân rất nặng.
Cố Hải cũng nóng nảy,"Làm sao mà cậu không biết đau lòng một chút hả? Còn không bằng một cô gái vô tình gặp được trên đường, người ta cũng còn phụ một tay với tôi trên đường!"
Mặt của Bạch Lạc Nhân nham hiểm đến dọa người.
Lúc này Cố Hải mới phát hiện cái miệng của mình lại nói hớ.
Bạch Lạc Nhân quay về phòng ngủ, đạp cửa mạnh một cái, mặt đất thậm chí cũng đang rung lên!
Đến gần lúc đi ngủ, cửa phòng ngủ lại đóng một cái mạnh mẽ như trước, Cố Hải vùi ở trên ghế salon, càng nghĩ càng thấy ủy khuất, hôm nay tôi chạy trốn có dễ dàng hay sao? Nếu như không ai phụ một tay, lúc này tôi sớm đã bị áp giải về nhà rồi, cậu phát giận cũng không tìm đúng người! Tôi phải xảy ra chuyện cậu mới vui lòng đúng không? Tôi phải thiếu mất nửa mạng cậu mới biết đau lòng đúng không?
Fuck!
Cầm lấy điện thoại di động của Bạch Lạc Nhân, tìm được số Cố Dương liền gọi.
"Tất cả chỉ tại cái tên chó chết nhà anh! Anh đợi ở Bắc Kinh không yên à, chạy tới đây làm cái [bad word] gì? Lão già đấy bảo anh giúp anh liền giúp hả? Con mẹ nó, anh liền có bản lĩnh phản tôi phải không?"
Cố Dương đáp lại hai chữ,"Điên hả?"
"Nhìn xem cái chuyện chó chết anh làm hôm nay đi! Anh tới thì tới, lại còn gọi tôi ra ngoài làm [bad word] gì?"
Cúp điện thoại, trong lòng Cố Hải vẫn còn đang bốc cháy, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cầm điện thoại liếc mắt nhìn một chút, đột nhiên giận dữ!
"Bạch Lạc Nhân, cậu cút ra đây cho tôi!"
Đạp cửa ầm một cái.
Bên trong không hề có bất kỳ phản ứng nào, Cố Hải lại đạp một cái nữa.
"Cậu còn có mặt mũi nói tôi à! Cút ra đây cho tôi! ! Hôm nay hai chúng ta phải nói chuyện thật rõ ràng!!!"
"Đừng có làm bộ đáng thương với tôi!"
Cửa đột nhiên bị kéo ra, lộ ra khuôn mặt âm u lạnh lẽo của Bạch Lạc Nhân.
Cố Hải giơ điện thoại trong tay lên, tức giận nói,"Làm sao anh ta biết số điện thoại di động của cậu?"
"Tôi gọi điện thoại cho anh ta một lần, chẳng phải anh ta sẽ biết số điện thoại của tôi hay sao?"
"Cậu gọi điện thoại cho anh ta làm gì?" Cố Hải rống to tiếng.
Bạch Lạc Nhân cũng rống lên,"Không liên lạc được cho cậu, tôi không gọi cho anh ta thì gọi cho ai?"
"Đây không phải điểm mấu chốt!" Cố Hải không chịu buông tha,"Chúng ta đã xóa toàn bộ lịch sử cuộc gọi rồi, làm sao cậu lại biết số điện thoại của anh ta?"
"Tôi thuộc không được hay sao?"
Cố Hải gằn từng chữ hỏi,"Cậu thuộc lòng số điện thoại của anh ta?"
"Đúng!" Hai mắt Bạch Lạc Nhân đỏ ngầu,"Cậu đi Mỹ, đi một lần đi luôn nửa tháng liền, con mẹ nó, ngày nào tôi cũng nhìn số điện thoại đó, nằm mơ cũng thấy số điện thoại đó, nếu là cậu cậu có thể quên được hay không?"
Trong phòng rơi vào một trận tĩnh mịch, dáng vẻ bệ vệ đầy thú tính của Cố Hải từng chút bị thôn tính, Bạch Lạc Nhân xoay người muốn đi, một tay Cố Hải lôi cậu vào trong lòng. Bạch Lạc Nhân hung hăng kéo quần áo của Cố Hải, Cố Hải cứ như vậy ôm thật chặt cậu sống chết cũng không buông tay.
Sau đó thật lâu, Cố Hải mở miệng, vừa bá đạo vừa ôn nhu.
"Không được phép giận tôi!"
Bạch Lạc Nhân vừa nghe lời này càng thêm giận, cậu nha, cả người đầy mùi thơm đi về, lại còn gầm gào với tôi, bây giờ còn ra lệnh cho tôi không được phép tức giận? !
"Kỳ thực là từ chàng trai đổi thành một cô gái, chuyện đúng như tôi đã kể, cô ấy chỉ giúp đỡ thôi, tôi không dám nói cho cậu biết, vì sợ cậu tức giận." Cố Hải khai ra đúng sự thật.
Bạch Lạc Nhân nghiến răng nghiến lợi,"Cậu nghĩ rằng tôi giống cậu hả?"
Cố Hải dịu dàng vuốt ve tấm lưng của Bạch Lạc Nhân, thấp giọng cầu khẩn nói,"Đừng giận tôi, bây giờ chính là thời kỳ kề vai chiến đấu rất quan trọng, hai chúng ta sao có thể chiến tranh nội bộ được hả?"
Bạch Lạc Nhân lạnh lùng hỏi,"Tên cháu trai nào giở trò vớ vẩn trước hả?"
"Tôi, là tôi."
"Nhận tội rồi đúng không?"
Cố Hải gật đầu,"Tuyệt đối thừa nhận tội lỗi."
Bạch Lạc Nhân khẽ cười một tiếng,"Tôi nhớ là trước đây hai chúng ta đã thỏa thuận rồi, lần sau nếu giở trò vớ vẩn, trực tiếp cởi quần."
Gương mặt Cố Hải căng thẳng, cố ý giả bộ hồ đồ,"Không phải chứ?"
"Thế nào mà tôi lại nhớ rõ chuyện này nhỉ? Khi đó người kia còn mạnh mẽ hùng hồn yêu cầu tôi làm chết cậu ta đó!"
"Nhất định là cậu nhớ nhầm." Cố Hải chê cười.
"Tiểu Hải Tử, hôm nay mày cứ đàng hoàng chịu phạt đi!!!"
"Qua cái đèn xanh đèn đỏ phía trước là có thể vòng lại." Cô gái kia đột nhiên mở miệng.
Tâm tư Cố Hải giờ mới ổn định được một chút, liền nhớ tới phía sau vẫn còn một người.
" Tôi bị một đám người bao vây, nếu không phải cô đúng lúc xuất hiện, hôm nay sẽ khó thoát một kiếp." Khóe môi Cố Hải mang theo một nụ cười như có như không.
Giọng nói của cô gái kia rất nhẹ nhàng,"Tôi đã nhìn ra."
Cố Hải cảm thấy bất ngờ,"Đã nhìn ra?"
"Từ lúc cậu sàm sỡ với tôi tôi đã biết, nhưng tôi cũng chỉ biết cậu gặp phải phiền toái thôi."
Là lần đầu tiên Cố Hải nghe được câu sàm sỡ của con gái này, thầm nghĩ cô gái này còn trẻ đẹp như vậy, lại lái một chiếc xe tốt, tác phong cuộc sống còn phóng khoáng như thế, không biết là người như thế nào nhỉ?
"Cô không sợ tôi đem cô lừa bán?" Cố Hải thăm dò một câu.
Cô gái khẽ cười một tiếng, lộ ra nụ cười điềm tĩnh má lúm đồng tiền.
"Cậu không phải loại người như vậy."
"Cái đó cô cũng có thể nhìn ra?" Cố Hải quay về phía sau liếc một cái.
Cô gái kia gật đầu," Trực giác."
Cố Hải không hề nói nữa, vốn định dọc đường tìm một trạm xăng đổ thêm một chút cho xe, coi như là cảm ơn, kết quả sờ túi áo một cái mới nhớ tiền đều không còn một xu, chỉ có thể mở miệng bày tỏ áy náy.
"Cậu là người Bắc kinh?" Cô gái hỏi.
"Ừm."
"Thảo nào tôi nghe giọng quen tai đến vậy! Cậu tới đây du lịch hả? Hay là thăm họ hàng?"
"Thăm họ hàng, cô là người địa phương hả?"
"Ba mẹ tôi ở Thanh Đảo, tôi học ở Bắc Kinh, này, cậu cũng đang đi học phải không? Nhìn cậu như vậy chắc cũng chưa đến hai mươi tuổi."
Cố Hải cười cười,"Cô là người đầu tiên nói tôi trẻ, vợ tôi luôn nói tôi già."
Cô gái kia không khỏi bất ngờ,"Cậu đã có vợ rồi?"
"Ừm, tôi kết hôn sớm."
Cô gái kia,"..."
Cách nơi thuê phòng chỉ còn một đoạn đường, Cố Hải liền dừng xe lại, cuối cùng nói mấy câu cảm ơn chân thành.
Cô gái kia chủ động mở miệng,"Cho số điện thoại đi, sau này thường xuyên liên hệ."
"Số điện thoại của tôi luôn thay đổi, cô biết cũng như không." Cố Hải mở cửa xe đi xuống.Cô gái kia cũng đi theo, lúc này liếc mắt nhìn Cố Hải rõ ràng, trong ánh mắt tràn đầy gợn nước.
"Tôi giúp cậu một chuyện lớn như vậy, ngay cả số điện thoại cậu cũng không cho, không phải quá keo kiệt hay sao? Tôi cũng sẽ không tới cửa đòi tiền đổ xăng đâu." Cô gái trêu chọc một câu.
Một chân Cố Hải vẫn chưa lấy lại sức, bây giờ chỉ muốn vội vàng đi về, nên cũng chẳng có hứng thứ tiếp tục đùa giỡn.
"Điện thoại vừa mới bị người ta lấy đi, thật sự phải thay đổi số."
Cô gái kia không hề làm khó nữa, khoát khoát tay,"Vậy thì tạm biệt hẹn gặp lại."
Nói xong, lấy ra một lọ nước hoa từ trong túi, hướng về phía sau lưng của Cố Hải hung hăng phun mấy cái.
Cố Hải vừa đi vừa buồn bực, còn nâng lên cánh tay ngửi một cái quần áo trên người mình, trên người mình không hề có mùi thối mà nhỉ? Cô ta phun nước hoa thơm nức lên người mình làm gì? Mặc kệ, về nhanh quan trọng hơn!
Bạch Lạc Nhân vẫn không liên lạc được cho Cố Hải, bất đắc dĩ điện thoại cho Cố Dương, kết quả Cố Dương nói cho Bạch Lạc Nhân, căn bản Cố Hải không có đến nơi hẹn. Bạch Lạc Nhân đem tình hình nói một lần với Cố Dương, Cố Dương ngầm hiểu, còn căn dặn Bạch Lạc Nhân không nên liều lĩnh ra ngoài, sau khi cúp điện thoại Bạch Lạc Nhân vẫn ở trong phòng chờ, như ngồi trên chông.
Rốt cuộc, tiếng đập cửa vang lên.
Bạch Lạc Nhân mở cửa. Thấy Cố Hải nhe răng nhếch miệng đứng ở bên ngoài.
"Cậu làm sao vậy?" Bạch Lạc Nhân vội vàng đi đến đỡ.
Kỳ thực lúc này chân Cố Hải đã tốt hơn rất nhiều, nhưng nhìn thấy ánh mắt Bạch Lạc Nhân rất ân cần, cho dù chân có khỏe cũng thành què. Cánh tay bám lấy vai của Bạch Lạc Nhân, để cậu đỡ đi vào trong phòng, lại còn một câu ai u, hai câu ôi chao nghe có vẻ rất đau.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Bạch Lạc Nhân lại hỏi.
Cố Hải đem quá trình xảy ra chuyện đầu đuôi ngọn nguồn kể hết cho Bạch Lạc Nhân, nhưng mà chỉ có cô gái xinh đẹp kia đổi thành chàng trai, lúc đầu câu chuyện này cũng có chút kịch tính, lại thêm tài ăn nói của Cố Hải quá tồi, cộng với biểu cảm không đáng tin một chút nào, sau khi Bạch Lạc Nhân nghe xong chẳng những không tỏ ra bất kỳ chút thông cảm nào, mà gương mặt còn tỏ ra nghi ngờ.
"Làm sao mà nghe như đang đóng phim vậy?"
"Thực sự!" Cố Hải nóng lòng giải thích," Tôi thực sự bị tập kích! Không tin cậu xem xem, trên chân của tôi còn trúng đạn đó!"
Dứt lời liền vén ống quần lên, kết quả trên đùi ngoại trừ mấy sợi lông thì không còn bất cứ thứ gì.
Trong lỗ mũi Bạch Lạc Nhân ngửi ra một mùi mãnh liệt, không phải là cậu ta nhạy cảm, mà bởi vì mùi này quá đậm. Lúc Bạch Lạc Nhân mở cửa đã ngửi thấy, vốn tưởng rằng mùi thơm từ hành lang, kết quả phát hiện không phải, mùi thơm này ngọn nguồn ở trên quần áo người kia.
Trong giọng nói bí mật mang theo vài phần giễu cợt,"Trên người tên côn đồ này xức không ít nước hoa a!"
Thần sắc Cố Hải cứng lại, giờ mới hiểu được cô gái kia có dụng ý gì, [bad word], thật sự hiểm độc nhất chính là lòng dạ phụ nữ a!
"À, không phải là trên người tên côn đồ, mà là mùi thơm trong phòng, cậu biết anh tôi mà, chỉ thích mấy cái hào nhoáng trống rỗng không ra sao. Cậu nói xem, anh ta còn yêu cầu một phòng khách sạn theo ý thích, lại còn phải yêu cầu chủ đề không gian, nào là hoa văn lãng mạn.... ..."
"Không phải cậu mới vừa nói căn bản cậu chưa đi đến khách sạn hay sao?"
Bạch Lạc Nhân cắt ngang lời nói bậy nói dối của Cố Hải."
Cố Hải lại sửng sốt."Vừa rồi tôi có nói hả?"
"Nói thừa!" Ánh mắt Bạch Lạc Nhân liền lạnh lùng nghiêm nghị.
Cố Hải vội vàng giải thích,"Là như vậy, chân tôi thế này, không phải là nó bị trúng đạn hay sao? Đạn này không để lại dấu vết, tại sao vậy chứ? Tôi đoán chừng chỉ là đạn thuốc mê, mùi thơm nhất định là từ trong đạn bay ra."
Bạch Lạc Nhân lạnh lùng cười cười,"Cậu tự mình bịa chuyện đi!"
Nói xong, phất tay rời đi, Cố Hải lại kéo cậu ta lại.
"Buông ra!" Khẩu khí của Bạch Lạc Nhân rất nặng.
Cố Hải cũng nóng nảy,"Làm sao mà cậu không biết đau lòng một chút hả? Còn không bằng một cô gái vô tình gặp được trên đường, người ta cũng còn phụ một tay với tôi trên đường!"
Mặt của Bạch Lạc Nhân nham hiểm đến dọa người.
Lúc này Cố Hải mới phát hiện cái miệng của mình lại nói hớ.
Bạch Lạc Nhân quay về phòng ngủ, đạp cửa mạnh một cái, mặt đất thậm chí cũng đang rung lên!
Đến gần lúc đi ngủ, cửa phòng ngủ lại đóng một cái mạnh mẽ như trước, Cố Hải vùi ở trên ghế salon, càng nghĩ càng thấy ủy khuất, hôm nay tôi chạy trốn có dễ dàng hay sao? Nếu như không ai phụ một tay, lúc này tôi sớm đã bị áp giải về nhà rồi, cậu phát giận cũng không tìm đúng người! Tôi phải xảy ra chuyện cậu mới vui lòng đúng không? Tôi phải thiếu mất nửa mạng cậu mới biết đau lòng đúng không?
Fuck!
Cầm lấy điện thoại di động của Bạch Lạc Nhân, tìm được số Cố Dương liền gọi.
"Tất cả chỉ tại cái tên chó chết nhà anh! Anh đợi ở Bắc Kinh không yên à, chạy tới đây làm cái [bad word] gì? Lão già đấy bảo anh giúp anh liền giúp hả? Con mẹ nó, anh liền có bản lĩnh phản tôi phải không?"
Cố Dương đáp lại hai chữ,"Điên hả?"
"Nhìn xem cái chuyện chó chết anh làm hôm nay đi! Anh tới thì tới, lại còn gọi tôi ra ngoài làm [bad word] gì?"
Cúp điện thoại, trong lòng Cố Hải vẫn còn đang bốc cháy, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cầm điện thoại liếc mắt nhìn một chút, đột nhiên giận dữ!
"Bạch Lạc Nhân, cậu cút ra đây cho tôi!"
Đạp cửa ầm một cái.
Bên trong không hề có bất kỳ phản ứng nào, Cố Hải lại đạp một cái nữa.
"Cậu còn có mặt mũi nói tôi à! Cút ra đây cho tôi! ! Hôm nay hai chúng ta phải nói chuyện thật rõ ràng!!!"
"Đừng có làm bộ đáng thương với tôi!"
Cửa đột nhiên bị kéo ra, lộ ra khuôn mặt âm u lạnh lẽo của Bạch Lạc Nhân.
Cố Hải giơ điện thoại trong tay lên, tức giận nói,"Làm sao anh ta biết số điện thoại di động của cậu?"
"Tôi gọi điện thoại cho anh ta một lần, chẳng phải anh ta sẽ biết số điện thoại của tôi hay sao?"
"Cậu gọi điện thoại cho anh ta làm gì?" Cố Hải rống to tiếng.
Bạch Lạc Nhân cũng rống lên,"Không liên lạc được cho cậu, tôi không gọi cho anh ta thì gọi cho ai?"
"Đây không phải điểm mấu chốt!" Cố Hải không chịu buông tha,"Chúng ta đã xóa toàn bộ lịch sử cuộc gọi rồi, làm sao cậu lại biết số điện thoại của anh ta?"
"Tôi thuộc không được hay sao?"
Cố Hải gằn từng chữ hỏi,"Cậu thuộc lòng số điện thoại của anh ta?"
"Đúng!" Hai mắt Bạch Lạc Nhân đỏ ngầu,"Cậu đi Mỹ, đi một lần đi luôn nửa tháng liền, con mẹ nó, ngày nào tôi cũng nhìn số điện thoại đó, nằm mơ cũng thấy số điện thoại đó, nếu là cậu cậu có thể quên được hay không?"
Trong phòng rơi vào một trận tĩnh mịch, dáng vẻ bệ vệ đầy thú tính của Cố Hải từng chút bị thôn tính, Bạch Lạc Nhân xoay người muốn đi, một tay Cố Hải lôi cậu vào trong lòng. Bạch Lạc Nhân hung hăng kéo quần áo của Cố Hải, Cố Hải cứ như vậy ôm thật chặt cậu sống chết cũng không buông tay.
Sau đó thật lâu, Cố Hải mở miệng, vừa bá đạo vừa ôn nhu.
"Không được phép giận tôi!"
Bạch Lạc Nhân vừa nghe lời này càng thêm giận, cậu nha, cả người đầy mùi thơm đi về, lại còn gầm gào với tôi, bây giờ còn ra lệnh cho tôi không được phép tức giận? !
"Kỳ thực là từ chàng trai đổi thành một cô gái, chuyện đúng như tôi đã kể, cô ấy chỉ giúp đỡ thôi, tôi không dám nói cho cậu biết, vì sợ cậu tức giận." Cố Hải khai ra đúng sự thật.
Bạch Lạc Nhân nghiến răng nghiến lợi,"Cậu nghĩ rằng tôi giống cậu hả?"
Cố Hải dịu dàng vuốt ve tấm lưng của Bạch Lạc Nhân, thấp giọng cầu khẩn nói,"Đừng giận tôi, bây giờ chính là thời kỳ kề vai chiến đấu rất quan trọng, hai chúng ta sao có thể chiến tranh nội bộ được hả?"
Bạch Lạc Nhân lạnh lùng hỏi,"Tên cháu trai nào giở trò vớ vẩn trước hả?"
"Tôi, là tôi."
"Nhận tội rồi đúng không?"
Cố Hải gật đầu,"Tuyệt đối thừa nhận tội lỗi."
Bạch Lạc Nhân khẽ cười một tiếng,"Tôi nhớ là trước đây hai chúng ta đã thỏa thuận rồi, lần sau nếu giở trò vớ vẩn, trực tiếp cởi quần."
Gương mặt Cố Hải căng thẳng, cố ý giả bộ hồ đồ,"Không phải chứ?"
"Thế nào mà tôi lại nhớ rõ chuyện này nhỉ? Khi đó người kia còn mạnh mẽ hùng hồn yêu cầu tôi làm chết cậu ta đó!"
"Nhất định là cậu nhớ nhầm." Cố Hải chê cười.
"Tiểu Hải Tử, hôm nay mày cứ đàng hoàng chịu phạt đi!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.