Quyển 4 - Chương 16: Phiên ngoại 16: Đến đây nhặt xác Dương Mãnh
Sài Kê Đản
18/12/2016
"Sao lại đi đến phòng khác ngủ?" Cố Hải hỏi.
Bạch Lạc Nhân đổi đề tài, "Thế nào mà hôm nay đã trở về rồi? Không phải nói chiều mai mới về sao?"
"Chờ không được." Hai bàn tay to của Cố Hải hung hăng xoa nắn gò má của Bạch Lạc Nhân, khóe miệng cười nhếch lên, trong ánh mắt gian tà lóe lên "Chỉ xa em vài ngày thôi mà anh như cảm thấy dài như 10 năm."
Bạch Lạc Nhân dùng chân đạp đạp quần Cố Hải, "Đi tắm trước đã."
"Hai tụi mình tắm chung."
"Em tắm rồi." Bạch Lạc Nhân đẩy Cố Hải, "Anh tắm đi, em lấy đồ cho."
Cố Hải xoay người đi vào phòng tắm.
Bạch Lạc Nhân đi lấy đồ ngủ sau đó đi đến nơi mà Dương Mãnh đang núp, nhỏ giọng nhắc nhở," Hắn vào phòng tắm rồi, cậu chờ thời cơ mà chạy ra ngoài."
Nói xong, vờ như không có chuyện gì cầm đồ ngủ đi ra khỏi phòng.
Dương Mãnh rón rén từ trong tủ bò ra, núp sau cánh cửa, vừa định đẩy cửa ra, lại nghe thấy Bạch Lạc Nhân nói:"Sao anh không đóng cửa phòng tắm lại hả?"
Cố Hải nói:"Chỉ có hai chúng ta, cần gì đóng cửa?"
"Đóng cửa lại đi, hơi lạnh tràn vào sẽ bị cảm mất."
Cố Hải chống tay vào tường, gương mặt tuấn tú dưới làn nước hiện lên vài phần háo sắc.
"Em đến đây, đến đóng cửa giúp anh đi."
Để nhanh chóng giúp Dương Mãnh đang nơm nớp lo sợ kia chạy ra ngoài, Bạch Lạc Nhân không thể làm gì khác đóng cửa giúp Cố Hải.
Dương Mãnh nghe tiếng cửa phòng tắm đóng lại, một cái đầu nhỏ hé ra khỏi cửa, nhìn nhìn bên ngoài, xác định cửa phòng tắm đã đóng lại rồi. Vì vậy nhanh chân chạy ra ngoài, mím môi thật chặt, len lén chạy trốn ra ngoài.
Vào trong thang máy, Dương Mãnh mới phát hiện là mình đã để quên ví tiền, trễ thế này rồi, không có tiền thì làm sao bây giờ? Vì vậy lại vòng trở lại.
Cũng may là Bạch Lạc Nhân vẫn chưa đóng cửa, hai người còn đang ở trong phòng tắm, Dương Mãnh thuận lợi chạy vào, bắt đầu tìm kiếm trong phòng. Nhưng rõ ràng là để ví tiền trên ghế salon mà giờ không thấy nữa, không thể làm gì khác là mượn tạm của Bạch Lạc Nhân.
"Anh có mang về một loại tinh dầu, mùi rất thơm, dùng vô cùng tốt." Cố Hải áp vào tai Bạch Lạc Nhân, "Anh đi ra ngoài lấy, em ngâm mình trước đi."
Bạch Lạc Nhân vừa nghe tiếng cửa mở rõ ràng, tin chắc Dương Mãnh đã đi rồi. Vì vậy để Cố Hải đi ra ngoài.
Dương Mãnh cầm tiền định đi, đột nhiên trong tầm mắt xuất hiện một hình dáng đàn ông to lớn, vèo một cái chạy trốn vào phòng, há miệng run rẩy núp sau cánh cửa.
"Anh đóng cửa ngoài trước đi" Bạch Lạc Nhân nói lớn với Cố Hải.
Đừng mà!!! Trong lòng Dương Mãnh rên một tiếng, Nhân tử, tôi còn chưa đi ra mà T_T!!! Siết tay cầu nguyện, chỉ nghe rầm một tiếng, tất cả mọi hy vọng đều tan biến. Bạch Lạc Nhân từ trong ra ngoài đều khóa chặt, thì ra là hai người họ chuẩn bị đi ngủ, Dương Mãnh ở lại không dám bước ra.
"Đóng cửa rồi hả?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Cố Hải gật đầu "Tất cả đều khóa cẩn thận."
Bạch Lạc Nhân cũng hoàn toàn cởi mở, lộ ra vẻ mặt tà ác nhìn Cố Hải, ánh mắt lưu luyến không chút kiêng kị nhìn thân thể Cố Hải, sâu kín kêu lên.
"Cố - chim - to!"
Cố Hải xấu xa đáp.
"Bạch - tiểu - cúc!"
"Ha ha ha..." Không kiềm chế cười to.
Dương Mãnh ở bên này âm thầm sấm hối, thật không có ý tứ, tôi nghe thấy hết nhé.... Vui vẻ cười khúc khích một chút sau đó nhanh chóng che miệng lại, bò vào trong tủ.
"Dương Mãnh đi rồi?" Cố Hải hỏi.
Bạch Lạc Nhân đầu tiên là cả kinh, sau đó phản ứng kịp, Cố Hải chỉ hỏi Dương Mãnh còn ở đây không mà thôi.
"Hôm qua đã đi rồi." Bạch Lạc Nhân nói.
Cố Hải tay đưa đến giữa hai chân Bạch Lạc Nhân, vừa vuốt ve nói:"Cũng thức thời, nếu để anh bắt gặp, sẽ cắt "lão nhị" của hắn xuống."
Dương Mãnh nhanh chóng che bên dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ sợ hãi.
Rất nhanh sau đó, trong phòng tắm truyền ra tiếng thở dốc, Dương Mãnh nghe được mặt đỏ tía tai hết, hai người này cũng thật là, trở về còn không nghỉ ngơi tốt, còn ở phòng tắm "thương yêu". Hãy thương hại cậu mà kiểm điểm bản thân đi T_T, bất đắc dĩ nói nhỏ, nghe hai người bọn họ "làm" thật làm bẩn lỗ tai thuần khiết của bạn nhỏ!
Dương Mãnh từ trong tủ bò ra, lặng lẽ đến cửa nghe lén.
( =)) GV full HD )
Quá trình này dài thật đó! Dương Mãnh nhịn không được bội phục thể lực của hai người họ, cậu ngồi chồm hổm ở ngoài cửa còn mệt vậy mà hai người này còn đẩy qua đẩy lại hăng say! Dương Mãnh thấy khát nước, từ phòng ngủ lẻn ra, chạy đến phòng khách rót một ly nước, cầm lên định uống, lại nghe trong phòng tắm truyền đến đoạn đối thoại tình cảm nồng cháy.
"Muốn bắn..."
"Ừm... Bắn vào trong miệng anh..."
Dương Mãnh xém phun nước ra.
Kích động trở về phòng, bên ngoài cuối cùng cũng yên tĩnh, Dương Mãnh thở phào nhẹ nhõm, xem ra hai người họ dự định đi ngủ phải không? Hai người họ vừa ngủ, Dương Mãnh có thể lăn ra ngủ một chút, chỉ cần đợi đến ngày mai Cố Hải đi làm, Dương Mãnh sẽ an toàn.
Vừa thở phào một hơi, thì nghe thấy âm thanh.
"Muốn em quỳ xuống liếm cho anh."
Dương Mãnh cả kinh, hé cửa ra một chút, hướng tầm mắt ra ngoài, trong nháy mắt thấy một cảnh không hài hòa, hai người này lại có thể ở trên ghế salon... Được rồi, thể lực tốt thật, vừa mới trong phòng tắm lăn qua lăn lại, bây giờ lại ở phòng khách.
Nửa tiếng sau, kết quả Dương Mãnh cũng không đợi được hai người họ trở về phòng ngủ, trái lại nghe được tiếng ghế phát ra âm thanh kẽo kẹt, cùng với hai vị nào đó không e dè mà rên rỉ thở dốc.
Dương mãnh mới nãy khát nước đã uống không ít nước, lúc này lại buồn tiểu. Phòng ngủ này không có phòng vệ sinh, cậu phải đi ngang qua phòng khách mới đến được phòng vệ sinh, có nghĩa là phải chờ hai người họ xong việc...
Nửa tiếng sau lại trôi qua... Dương Mãnh hoàn toàn bái phục, còn chưa "bắn pháo" sao? Làm cứ như chưa từng được làm vậy, tinh lực ở đâu mà tràn đầy dữ vậy hả T_T?
Thật không thể nhịn nổi... Dương Mãnh siết chim nhỏ, một bên thúc giục hai người ở ngoài kia, bắn đi, bắn đi...
"Em muốn bắn." Âm thanh của Bạch Lạc Nhân.
Dương Mãnh cuối cùng cũng thấy được ánh bình minh.
"Khoan bắn, nhịn một chút cùng bắn với anh."
Dương Mãnh nghe thấy thiếu chút không khống chế nổi, cậu thay Bạch Lạc Nhân van xin Cố Hải, cầu xin cậu, cho hắn bắn đi!
"Chân không chịu nổi nữa..." Bạch Lạc Nhân thay Dương Mãnh nói lên tiếng lòng.
Không ngờ Cố Hải nhất quyết, "Em khóc cầu xin anh, anh tha em"
Dương Mãnh thiếu điều rơi nước mắt, đại ca, tôi khóc van cậu, cậu mau để cho hắn bắn đi!
Rốt cuộc, Dương Mãnh cũng nghe thấy hai tiếng gầm nhẹ.
"Nó vẫn còn cứng, làm sao bây giờ?"
Dương Mãnh ở trong tủ xụi lơ, Cố đại gia, tha cho tôi một con đường sống với...
Vô vọng nhìn phòng vệ sinh, Dương Mãnh không thể làm gì khác hơn là lấy cái ly trên bàn, phơi phới bay bổng xả ra, từng bước đi đến cửa sổ. Khi tay cậu gần đẩy cửa sổ ra, đột nhiên lại nghe thấy tiếng gõ cửa, Dương Mãnh sợ đến mức chân muốn quỳ xuống đất, nước tiểu xém chút nữa văng lên tay.
Kết quả, cửa không bị mở ra, nhưng tiếp theo lại nghe thấy tiếng va chạm.
Nói chính xác hơn, là một người hai tay đặt lên cửa, một người ở phía sau đánh vào, phát ra âm thanh.
Cách một cánh cửa, Dương Mãnh thậm chí còn chẳng dám mở cửa sổ, nhớ tới Cố Hải đang động phòng dũng mãnh, Dương Mãnh nghĩ cửa này sẽ không chống đỡ được bao lâu. Vì vậy bưng ly nước trốn vào tủ.
Quả nhiên, trong chốc lát lại nghe thấy cửa bị mở ra, trong lòng Dương Mãnh hoảng sợ, nhưng vẫn an ủi mình, hai người họ ở trên giường làm, tôi không lên tiếng thì tốt rồi.
May là cầm theo ly nước vào tủ, hai người họ vạn nhất có ở đây ngủ, tôi ở trong tủ, đến lúc đó lựa thời gian mà chạy đi.
Nhưng, Dương Mãnh lại đánh giá thấp trình độ phóng túng của hai người nọ.
Trên đầu Dương Mãnh hiện lên chữ "Cắt", đúng lúc vợ chồng son hứng thú gần chỗ này.
Một cảm giác kinh hồn bạt vía, trái tim Dương Mãnh nhảy ra ngoài, tay ổn định ly nước, lấy tay kéo cửa tủ, há miệng run rẩy chờ người nào đó lôi cậu ra. Kết quả cửa tủ vẫn đóng chặt, nhưng trên đó lại truyền đến dày đặc như nhịp trống, kèm theo là cả tủ cũng rung rinh theo.
Trời ơi!!! Mấy người muốn đẩy tôi vào chỗ chết hả!!?
Người kia đánh vào tủ, người này lại bị tủ đụng trúng, đầu khớp xương của Dương Mãnh rã rời, cái gì cũng chưa nói, nhưng mấu chốt là trên tay cậu còn cầm ly nước tiểu đó! 1 giây lắc lư, 3 giây lắc lư, cả người cậu sắp biến thành vũng nước tiểu rồi!
"Thật thoải mái..."
"Hôm nay "vuốt" thật ổn! Trước đây luôn bị lệch, hôm nay vô cùng hoàn hảo! Xem ra cường độ còn chưa đủ, để chồng yêu đây mạnh hơn nha...."
Tôi cảm ơn cậu... Dương Mãnh từ trong kẽ răng thốt ra.
Không biết qua bao lâu, âm thanh bên tai cũng dần mơ hồ, đến khi Dương Mãnh lần thứ hai mở mắt ra, một tia sáng len vào, rốt cuộc trời đã sáng rồi, các đốt tay của cậu cứng đờ đau đớn, cậu bức thiết ra ngoài giãn gân cốt.
Cũng không biết hai người họ rời giường chưa...
"A.... A... Thật sướng..."
"Em thật dâm đãng"
Dương Mãnh nghe tiếng ve vãn truyền đến bên tai , tiếng gầm nhỏ giằng co cả đêm, trong đầu bái phục sát đất, nghe nói trên đời này có thứ gọi là một đêm làm "N lần", hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội diện kiến, mở mang đầu óc.
Quay trở lại nhịn một chút, cuối cùng bên kia cũng yên ắng, xác định Cố Hải đã rời đi, Dương Mãnh mới từ tủ áo bước ra, đầu tóc rối bù, mùi khai như từ phòng vệ sinh chui ra.
Bạch Lạc Nhân kinh ngạc, "Sao cậu còn ở đây?"
Dương Mãnh cũng kinh ngạc, giằng co lâu như vậy, Bạch Lạc Nhân so với Dương Mãnh còn có tinh thần hơn.
"Tôi đi tắm." Dương Mãnh "ách" một tiếng nói.
Bạch Lạc Nhân nhớ lại buổi tối hôm qua, mặt tái đi.
Nhưng sau đó Bạch Lạc Nhân còn tái xanh hơn nhìn Dương Mãnh, bởi vì người kia đã trở lại.
"Sao anh lại quay về?" Bạch Lạc Nhân lúng túng hỏi Cố Hải.
Cố Hải cầm túi trống không đi mua bữa sáng ném đi, mặt không đổi nói: "Anh thấy quán ăn có nhiều người lắm, sợ em không chịu được nên đến siêu thị, mua đem lên đây."
Nói xong, ánh mắt chuyển hướng nhìn Dương Mãnh.
Dương Mãnh cười gượng "Cái này... Hai ngày trước đánh rơi ví ở đây, tôi đến đây hỏi mượn..."
Cố Hải quan sát toàn thân Dương Mãnh, cười lạnh nói, "Mang dép đến đây? Cậu đúng thật là không xem mình là người ngoài nha."
Dương Mãnh cả người cứng ngắt, tiện đà lấy tay túm lấy Bạch Lạc Nhân, nhỏ giọng khẩn cầu, "Nhân tử, cứu tôi."
"Cầu cứu cũng vô dụng." Cố Hải đen mặt "Bản thân em ấy còn không bảo vệ được."
Dương Mãnh hoành tráng rơi nước mắt , sớm biết có thời khắc này, hà tất phải quay về chịu tội làm gì!!?
Cố Hải cầm điện thoại lên, gọi đến số của Vưu Kỳ.
"10 phút sau, đến đây nhặt xác Dương Mãnh."
Bạch Lạc Nhân đổi đề tài, "Thế nào mà hôm nay đã trở về rồi? Không phải nói chiều mai mới về sao?"
"Chờ không được." Hai bàn tay to của Cố Hải hung hăng xoa nắn gò má của Bạch Lạc Nhân, khóe miệng cười nhếch lên, trong ánh mắt gian tà lóe lên "Chỉ xa em vài ngày thôi mà anh như cảm thấy dài như 10 năm."
Bạch Lạc Nhân dùng chân đạp đạp quần Cố Hải, "Đi tắm trước đã."
"Hai tụi mình tắm chung."
"Em tắm rồi." Bạch Lạc Nhân đẩy Cố Hải, "Anh tắm đi, em lấy đồ cho."
Cố Hải xoay người đi vào phòng tắm.
Bạch Lạc Nhân đi lấy đồ ngủ sau đó đi đến nơi mà Dương Mãnh đang núp, nhỏ giọng nhắc nhở," Hắn vào phòng tắm rồi, cậu chờ thời cơ mà chạy ra ngoài."
Nói xong, vờ như không có chuyện gì cầm đồ ngủ đi ra khỏi phòng.
Dương Mãnh rón rén từ trong tủ bò ra, núp sau cánh cửa, vừa định đẩy cửa ra, lại nghe thấy Bạch Lạc Nhân nói:"Sao anh không đóng cửa phòng tắm lại hả?"
Cố Hải nói:"Chỉ có hai chúng ta, cần gì đóng cửa?"
"Đóng cửa lại đi, hơi lạnh tràn vào sẽ bị cảm mất."
Cố Hải chống tay vào tường, gương mặt tuấn tú dưới làn nước hiện lên vài phần háo sắc.
"Em đến đây, đến đóng cửa giúp anh đi."
Để nhanh chóng giúp Dương Mãnh đang nơm nớp lo sợ kia chạy ra ngoài, Bạch Lạc Nhân không thể làm gì khác đóng cửa giúp Cố Hải.
Dương Mãnh nghe tiếng cửa phòng tắm đóng lại, một cái đầu nhỏ hé ra khỏi cửa, nhìn nhìn bên ngoài, xác định cửa phòng tắm đã đóng lại rồi. Vì vậy nhanh chân chạy ra ngoài, mím môi thật chặt, len lén chạy trốn ra ngoài.
Vào trong thang máy, Dương Mãnh mới phát hiện là mình đã để quên ví tiền, trễ thế này rồi, không có tiền thì làm sao bây giờ? Vì vậy lại vòng trở lại.
Cũng may là Bạch Lạc Nhân vẫn chưa đóng cửa, hai người còn đang ở trong phòng tắm, Dương Mãnh thuận lợi chạy vào, bắt đầu tìm kiếm trong phòng. Nhưng rõ ràng là để ví tiền trên ghế salon mà giờ không thấy nữa, không thể làm gì khác là mượn tạm của Bạch Lạc Nhân.
"Anh có mang về một loại tinh dầu, mùi rất thơm, dùng vô cùng tốt." Cố Hải áp vào tai Bạch Lạc Nhân, "Anh đi ra ngoài lấy, em ngâm mình trước đi."
Bạch Lạc Nhân vừa nghe tiếng cửa mở rõ ràng, tin chắc Dương Mãnh đã đi rồi. Vì vậy để Cố Hải đi ra ngoài.
Dương Mãnh cầm tiền định đi, đột nhiên trong tầm mắt xuất hiện một hình dáng đàn ông to lớn, vèo một cái chạy trốn vào phòng, há miệng run rẩy núp sau cánh cửa.
"Anh đóng cửa ngoài trước đi" Bạch Lạc Nhân nói lớn với Cố Hải.
Đừng mà!!! Trong lòng Dương Mãnh rên một tiếng, Nhân tử, tôi còn chưa đi ra mà T_T!!! Siết tay cầu nguyện, chỉ nghe rầm một tiếng, tất cả mọi hy vọng đều tan biến. Bạch Lạc Nhân từ trong ra ngoài đều khóa chặt, thì ra là hai người họ chuẩn bị đi ngủ, Dương Mãnh ở lại không dám bước ra.
"Đóng cửa rồi hả?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Cố Hải gật đầu "Tất cả đều khóa cẩn thận."
Bạch Lạc Nhân cũng hoàn toàn cởi mở, lộ ra vẻ mặt tà ác nhìn Cố Hải, ánh mắt lưu luyến không chút kiêng kị nhìn thân thể Cố Hải, sâu kín kêu lên.
"Cố - chim - to!"
Cố Hải xấu xa đáp.
"Bạch - tiểu - cúc!"
"Ha ha ha..." Không kiềm chế cười to.
Dương Mãnh ở bên này âm thầm sấm hối, thật không có ý tứ, tôi nghe thấy hết nhé.... Vui vẻ cười khúc khích một chút sau đó nhanh chóng che miệng lại, bò vào trong tủ.
"Dương Mãnh đi rồi?" Cố Hải hỏi.
Bạch Lạc Nhân đầu tiên là cả kinh, sau đó phản ứng kịp, Cố Hải chỉ hỏi Dương Mãnh còn ở đây không mà thôi.
"Hôm qua đã đi rồi." Bạch Lạc Nhân nói.
Cố Hải tay đưa đến giữa hai chân Bạch Lạc Nhân, vừa vuốt ve nói:"Cũng thức thời, nếu để anh bắt gặp, sẽ cắt "lão nhị" của hắn xuống."
Dương Mãnh nhanh chóng che bên dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ sợ hãi.
Rất nhanh sau đó, trong phòng tắm truyền ra tiếng thở dốc, Dương Mãnh nghe được mặt đỏ tía tai hết, hai người này cũng thật là, trở về còn không nghỉ ngơi tốt, còn ở phòng tắm "thương yêu". Hãy thương hại cậu mà kiểm điểm bản thân đi T_T, bất đắc dĩ nói nhỏ, nghe hai người bọn họ "làm" thật làm bẩn lỗ tai thuần khiết của bạn nhỏ!
Dương Mãnh từ trong tủ bò ra, lặng lẽ đến cửa nghe lén.
( =)) GV full HD )
Quá trình này dài thật đó! Dương Mãnh nhịn không được bội phục thể lực của hai người họ, cậu ngồi chồm hổm ở ngoài cửa còn mệt vậy mà hai người này còn đẩy qua đẩy lại hăng say! Dương Mãnh thấy khát nước, từ phòng ngủ lẻn ra, chạy đến phòng khách rót một ly nước, cầm lên định uống, lại nghe trong phòng tắm truyền đến đoạn đối thoại tình cảm nồng cháy.
"Muốn bắn..."
"Ừm... Bắn vào trong miệng anh..."
Dương Mãnh xém phun nước ra.
Kích động trở về phòng, bên ngoài cuối cùng cũng yên tĩnh, Dương Mãnh thở phào nhẹ nhõm, xem ra hai người họ dự định đi ngủ phải không? Hai người họ vừa ngủ, Dương Mãnh có thể lăn ra ngủ một chút, chỉ cần đợi đến ngày mai Cố Hải đi làm, Dương Mãnh sẽ an toàn.
Vừa thở phào một hơi, thì nghe thấy âm thanh.
"Muốn em quỳ xuống liếm cho anh."
Dương Mãnh cả kinh, hé cửa ra một chút, hướng tầm mắt ra ngoài, trong nháy mắt thấy một cảnh không hài hòa, hai người này lại có thể ở trên ghế salon... Được rồi, thể lực tốt thật, vừa mới trong phòng tắm lăn qua lăn lại, bây giờ lại ở phòng khách.
Nửa tiếng sau, kết quả Dương Mãnh cũng không đợi được hai người họ trở về phòng ngủ, trái lại nghe được tiếng ghế phát ra âm thanh kẽo kẹt, cùng với hai vị nào đó không e dè mà rên rỉ thở dốc.
Dương mãnh mới nãy khát nước đã uống không ít nước, lúc này lại buồn tiểu. Phòng ngủ này không có phòng vệ sinh, cậu phải đi ngang qua phòng khách mới đến được phòng vệ sinh, có nghĩa là phải chờ hai người họ xong việc...
Nửa tiếng sau lại trôi qua... Dương Mãnh hoàn toàn bái phục, còn chưa "bắn pháo" sao? Làm cứ như chưa từng được làm vậy, tinh lực ở đâu mà tràn đầy dữ vậy hả T_T?
Thật không thể nhịn nổi... Dương Mãnh siết chim nhỏ, một bên thúc giục hai người ở ngoài kia, bắn đi, bắn đi...
"Em muốn bắn." Âm thanh của Bạch Lạc Nhân.
Dương Mãnh cuối cùng cũng thấy được ánh bình minh.
"Khoan bắn, nhịn một chút cùng bắn với anh."
Dương Mãnh nghe thấy thiếu chút không khống chế nổi, cậu thay Bạch Lạc Nhân van xin Cố Hải, cầu xin cậu, cho hắn bắn đi!
"Chân không chịu nổi nữa..." Bạch Lạc Nhân thay Dương Mãnh nói lên tiếng lòng.
Không ngờ Cố Hải nhất quyết, "Em khóc cầu xin anh, anh tha em"
Dương Mãnh thiếu điều rơi nước mắt, đại ca, tôi khóc van cậu, cậu mau để cho hắn bắn đi!
Rốt cuộc, Dương Mãnh cũng nghe thấy hai tiếng gầm nhẹ.
"Nó vẫn còn cứng, làm sao bây giờ?"
Dương Mãnh ở trong tủ xụi lơ, Cố đại gia, tha cho tôi một con đường sống với...
Vô vọng nhìn phòng vệ sinh, Dương Mãnh không thể làm gì khác hơn là lấy cái ly trên bàn, phơi phới bay bổng xả ra, từng bước đi đến cửa sổ. Khi tay cậu gần đẩy cửa sổ ra, đột nhiên lại nghe thấy tiếng gõ cửa, Dương Mãnh sợ đến mức chân muốn quỳ xuống đất, nước tiểu xém chút nữa văng lên tay.
Kết quả, cửa không bị mở ra, nhưng tiếp theo lại nghe thấy tiếng va chạm.
Nói chính xác hơn, là một người hai tay đặt lên cửa, một người ở phía sau đánh vào, phát ra âm thanh.
Cách một cánh cửa, Dương Mãnh thậm chí còn chẳng dám mở cửa sổ, nhớ tới Cố Hải đang động phòng dũng mãnh, Dương Mãnh nghĩ cửa này sẽ không chống đỡ được bao lâu. Vì vậy bưng ly nước trốn vào tủ.
Quả nhiên, trong chốc lát lại nghe thấy cửa bị mở ra, trong lòng Dương Mãnh hoảng sợ, nhưng vẫn an ủi mình, hai người họ ở trên giường làm, tôi không lên tiếng thì tốt rồi.
May là cầm theo ly nước vào tủ, hai người họ vạn nhất có ở đây ngủ, tôi ở trong tủ, đến lúc đó lựa thời gian mà chạy đi.
Nhưng, Dương Mãnh lại đánh giá thấp trình độ phóng túng của hai người nọ.
Trên đầu Dương Mãnh hiện lên chữ "Cắt", đúng lúc vợ chồng son hứng thú gần chỗ này.
Một cảm giác kinh hồn bạt vía, trái tim Dương Mãnh nhảy ra ngoài, tay ổn định ly nước, lấy tay kéo cửa tủ, há miệng run rẩy chờ người nào đó lôi cậu ra. Kết quả cửa tủ vẫn đóng chặt, nhưng trên đó lại truyền đến dày đặc như nhịp trống, kèm theo là cả tủ cũng rung rinh theo.
Trời ơi!!! Mấy người muốn đẩy tôi vào chỗ chết hả!!?
Người kia đánh vào tủ, người này lại bị tủ đụng trúng, đầu khớp xương của Dương Mãnh rã rời, cái gì cũng chưa nói, nhưng mấu chốt là trên tay cậu còn cầm ly nước tiểu đó! 1 giây lắc lư, 3 giây lắc lư, cả người cậu sắp biến thành vũng nước tiểu rồi!
"Thật thoải mái..."
"Hôm nay "vuốt" thật ổn! Trước đây luôn bị lệch, hôm nay vô cùng hoàn hảo! Xem ra cường độ còn chưa đủ, để chồng yêu đây mạnh hơn nha...."
Tôi cảm ơn cậu... Dương Mãnh từ trong kẽ răng thốt ra.
Không biết qua bao lâu, âm thanh bên tai cũng dần mơ hồ, đến khi Dương Mãnh lần thứ hai mở mắt ra, một tia sáng len vào, rốt cuộc trời đã sáng rồi, các đốt tay của cậu cứng đờ đau đớn, cậu bức thiết ra ngoài giãn gân cốt.
Cũng không biết hai người họ rời giường chưa...
"A.... A... Thật sướng..."
"Em thật dâm đãng"
Dương Mãnh nghe tiếng ve vãn truyền đến bên tai , tiếng gầm nhỏ giằng co cả đêm, trong đầu bái phục sát đất, nghe nói trên đời này có thứ gọi là một đêm làm "N lần", hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội diện kiến, mở mang đầu óc.
Quay trở lại nhịn một chút, cuối cùng bên kia cũng yên ắng, xác định Cố Hải đã rời đi, Dương Mãnh mới từ tủ áo bước ra, đầu tóc rối bù, mùi khai như từ phòng vệ sinh chui ra.
Bạch Lạc Nhân kinh ngạc, "Sao cậu còn ở đây?"
Dương Mãnh cũng kinh ngạc, giằng co lâu như vậy, Bạch Lạc Nhân so với Dương Mãnh còn có tinh thần hơn.
"Tôi đi tắm." Dương Mãnh "ách" một tiếng nói.
Bạch Lạc Nhân nhớ lại buổi tối hôm qua, mặt tái đi.
Nhưng sau đó Bạch Lạc Nhân còn tái xanh hơn nhìn Dương Mãnh, bởi vì người kia đã trở lại.
"Sao anh lại quay về?" Bạch Lạc Nhân lúng túng hỏi Cố Hải.
Cố Hải cầm túi trống không đi mua bữa sáng ném đi, mặt không đổi nói: "Anh thấy quán ăn có nhiều người lắm, sợ em không chịu được nên đến siêu thị, mua đem lên đây."
Nói xong, ánh mắt chuyển hướng nhìn Dương Mãnh.
Dương Mãnh cười gượng "Cái này... Hai ngày trước đánh rơi ví ở đây, tôi đến đây hỏi mượn..."
Cố Hải quan sát toàn thân Dương Mãnh, cười lạnh nói, "Mang dép đến đây? Cậu đúng thật là không xem mình là người ngoài nha."
Dương Mãnh cả người cứng ngắt, tiện đà lấy tay túm lấy Bạch Lạc Nhân, nhỏ giọng khẩn cầu, "Nhân tử, cứu tôi."
"Cầu cứu cũng vô dụng." Cố Hải đen mặt "Bản thân em ấy còn không bảo vệ được."
Dương Mãnh hoành tráng rơi nước mắt , sớm biết có thời khắc này, hà tất phải quay về chịu tội làm gì!!?
Cố Hải cầm điện thoại lên, gọi đến số của Vưu Kỳ.
"10 phút sau, đến đây nhặt xác Dương Mãnh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.