Quyển 1 - Chương 187: Thật khiến người ta lo lắng mà
Sài Kê Đản
08/07/2016
Một trận tiếng cười
sang sảng qua đi, Bạch Hán Kỳ phát hiện, toàn bộ bên trong căn phòng,
chỉ có khóe miệng của mình là nhếch lên, ba người còn lại toàn bộ đều là bộ mặt âm hai mươi độ nhìn ông. Vốn dĩ thím Trâu muốn cùng cười với
Bạch Hán Kỳ, kết quả chạm phải hai ánh mắt dọa người ở phía đối diện,
khóe miệng trong nháy mắt liền không nghe theo sai bảo.
Cuối cùng, vẫn là Khương Viên kịp thời phản ứng trước, trực tiếp quay mặt về phía Bạch Hán Kỳ quở trách.
"Bạch Hán Kỳ, hôm nay ông đi có mang theo não không hả? Con làm ra vấn đề nghiêm trọng như vậy, vậy mà ông còn có thể cười được!! Tôi nên khen ông có tấm lòng nhân hậu, hay là nên nói ông ngu ngốc đây hả? Con của chúng ta không phải yêu sớm, cũng không phải lừa gạt con gái nhà người ta, nó là có vấn đề về giới tính, đây là lệch lạc tâm lý nghiêm trọng ông có hiểu hay không?"
Đối với quở trách của Khương Viên, Bạch Hán Kỳ biểu hiện vô cùng bình tĩnh.
"Con của chúng ta vì sao không thích phụ nữ, tôi nghĩ tự bản thân bà cũng hiểu rõ nguyên nhân chứ?"
Khương Viên tức giận đến hai mắt đỏ ngầu, chỉ vào Bạch Hán Kỳ hỏi: "Ông nói lời này có ý gì?"
Cố Uy Đình đột nhiên vỗ bàn một cái, tức giận nói: "Đừng có ầm ĩ!"
Cố Uy Đình lên tiếng, ai cũng không dám hó hé.
"Chú Bạch, tôi nói rõ cho chú biết, tôi không thể nào đồng ý hai đứa nó ở chung với nhau! Vì vậy, hôm nay tôi tìm hai người tới là để giải quyết vấn đề, bất luận chú có chấp nhận hay không, việc này đều đã xảy ra. Đối với việc đúng sai, trong lòng chú và tôi đều tự biết cân nhắc."
Khương Viên rút khăn tay ra lau nước mắt, biểu tình thoạt nhìn so với ai khác đều đau khổ hơn.
Cơm nước được dọn lên bàn, ai cũng không động đũa, bốn người cùng nhau im lặng.
Cố Uy Đình bưng ly rượu lên, hươ hươ trước mặt Bạch Hán Kỳ.
"Chú Bạch, mong rằng uống xong ly rượu này, chú có thể nghĩ ra một biện pháp giải quyết cụ thể."
Hai người chạm ly một cái, đồng thời uống một hơi cạn sạch.
Tục ngữ nói rượu có thể khiến con người can đảm, Bạch Hán Kỳ vừa uống xong một ly rượu, hai gò má ửng hồng, trong mắt hiện lên mấy phần sáng láng.
"Về vấn đề này, chủ trương của tôi chính là thuận theo tự nhiên."
Cố Uy Đình, "..."
Khương Viên đã rớt nước mắt, nhìn chằm chằm thím Trâu.
"Nhân Tử không phải nói cô giống như mẹ ruột nó sao? Tôi muốn nghe thử, cô nếu là mẹ ruột sẽ nghĩ như thế nào..."
Thím Trâu căng thẳng trong lòng, theo bản năng liếc mắt nhìn Bạch Hán Kỳ, sau đó dời ánh mắt về phía Khương Viên, trong nụ cười lộ ra vài phần xấu hổ.
"Thật ra hôm nay tôi đến là để dự thính*."(Chỉ nghe, không bàn bạc vào)
Khương Viên suýt chút nữa tức đến nổ ngực.
Cố Uy Đình rốt cuộc hiểu ra, người hôm nay ông mời tới không phải đồng bào, cũng không phải chiến hữu, mà hoàn toàn thuộc phe phản động! Trách không được mối quan hệ của hai đứa con có thể phát triển mạnh mẽ đến như vậy, thì ra là có hai kẻ xấu nối giáo cho giặc*!!
(Trợ Trụ vi ngược: Tương đương với câu *nối giáo cho giặc* của Việt Nam, giúp người xấu làm điều ác.)
"Các người dạy con cái thế nào tôi mặc kệ, nhưng là con của tôi tôi nhất định phải dạy dỗ!"
Nói xong câu đó, Cố Uy Đình mặt âm trầm đi ra khỏi phòng, Khương Viên cầm lấy túi của mình, hung hăng trừng mắt liếc hai người đối diện, cũng đi theo ra ngoài.
...
Cuối tuần, Cố Hải dậy thật sớm, nghiêm túc rửa mặt, chải một kiểu tóc thật phong độ, thay xong quần áo, đi tới bên giường, nhìn Bạch Lạc Nhân đang ngủ mê, nhẹ giọng nói: "Nhân Tử, tôi đi mua điểm tâm, lúc về cậu phải mặc quần áo tử tế rồi nhé!"
Bạch Lạc Nhân càng vùi đầu vào trong chăn.
Cố Hải hôn ngay lên tai Bạch Lạc Nhân một cái, "Tôi đi đây."
Giọng nói mơ mơ hồ hồ từ từ đi xa, đợi lúc Bạch Lạc Nhân mở mắt lần nữa, trời đã sáng choang, mùi cơm quen thuộc vẫn chưa bay ra từ nhà bếp, dáng người cao lớn cũng không đi qua đi lại trong tầm mắt.
Bạch Lạc Nhân tìm Cố Hải cả buổi sáng, tất cả số điện thoại có thể gọi đều đã gọi hết, tất cả đều không có tin tức của Cố Hải.
Trong lòng quýnh lên chạy đến công ty Bạch Hán Kỳ.
"Đại Hải có khi nào bị ba nó bắt đi rồi không? Hai hôm trước ba nó tìm hai người bọn ta qua nói chuyện, nghe ý ông ấy, còn chưa đồng ý cho hai đứa đến với nhau"
Bạch Lạc Nhân liền quay đầu muốn đi, lại bị Bạch Hán Kỳ kéo lại.
"Con cũng đừng lỗ mãng mà đi tìm ba Cố Hải, doanh trại không phải chỗ tốt lành gì. Lỡ như con chọc phải ai, đánh con một trận hay là giết con cũng không phải ngồi tù."
Bạch Lạc Nhân đè tay Bạch Hán Kỳ lại trấn an nói: "Không sao đâu, có mẹ con ở đó, bọn họ không dám làm gì với con đâu."
Nói xong, sải bước đi ra khỏi phòng làm việc của Bạch Hán Kỳ.
Bạch Hán Kỳ thở dài, thằng con này, rốt cuộc hoàn toàn không thể quay đầu lại rồi!
Thấy Cố Hải, câu đầu tiên Cố Uy Đình nói là: "Nhập ngũ."
Cố Hải đối thái độ thay đổi đột ngột của Cố Uy Đình tỏ vẻ không giải thích được, quan hệ cha con mới ấm áp được mấy ngày, bởi vì cách làm này của Cố Uy Đình mà giảm xuống. Bất quá Cố Uy Đình đã không quan tâm, dù sao Cố Hải cũng không đặt chút tình cảm này ở trong lòng, cho dù bản thân đối tốt với nó, cũng bị nó lấy làm công cụ khống chế mình.
"Ba từ bỏ suy nghĩ này đi, con đã sớm nói, con sẽ không thể nào nhập ngũ."
Sắc mặt Cố Uy Đình càng nặng nề, nói cũng không chút nể mặt.
"Hoặc là nhập ngũ, hoặc là chia tay, mày tự chọn một cái."
Cố Hải ánh mắt sắc bén, "Cuộc đời của con, không cần người khác xếp đặt chọn lựa."
"Ha ha..." Cố Uy Đình cười nhạt hai tiếng, "Vậy để tao xem thử, quyết tâm của mày lớn cỡ nào! Mày không phải là không ngại khó khăn đào một cái địa đạo sao? Từ nay về sau, mày cứ ở trong đó, nghĩ không xong thì vĩnh viễn đừng ra ngoài!"
Ngắn ngủi mấy tiếng đồng hồ, Cố Hải lại từ phòng ngủ ấm áp rơi vào địa đạo âm u.
Ban đầu vì để sớm hoàn tất, không có đào rộng địa đạo, chỉ để hơn một người khom lưng có thể đi qua. Vì vậy ở trong địa đạo, vì không thể đứng lên, chỉ có thể ngồi hoặc nằm, nếu như muốn hoạt động, vậy cũng chỉ có bò sát.
Cố Hải nhắm mắt lại, tưởng tượng đầu bên kia địa đạo là phòng của Bạch Lạc Nhân, cậu ta nằm lỳ ở trên giường, bộ dạng ngạo kiều khó chịu chờ đợi mình. Cậu đem mỗi một khắc đều tưởng tuợng thành một phút của tối hôm trước, chỉ cần có thể thuận lợi đi qua địa đạo này, cậu có thể đến phòng của Bạch Lạc Nhân, cùng cậu ta đi vào giấc ngủ.
"Thiếu Tướng." Tôn cảnh vệ đứng ở cửa, chần chờ không dám vào.
Cố Uy Đình làm bộ đọc báo, thật ra một chữ cũng không lọt vào mắt.
"Vào đi."
Tôn cảnh vệ gương mặt ủ dột đi vào.
Cố Uy Đình quay mặt vào tờ báo, nhàn nhạt nói: "Có việc gì nói thẳng."
"Cho thằng nhỏ lên đi, nhiệt độ buổi tối quá thấp, trong địa đạo lại ẩm ướt, ở trong ấy cả đêm rất khó chịu. Thật muốn lạnh chết nó, người đau lòng không phải là ngài sao?"
Cố Uy Đình thật lâu mới trả lời, "Còn có việc gì khác không?"
Tôn cảnh vệ không nói gì.
"Không có việc gì thì ông về nghỉ ngơi sớm một chút đi." Giọng Cố Uy Đình nhàn nhạt.
Tôn cảnh vệ bộ dáng muốn nói lại thôi.
Cố Uy Đình liếc mắt nhìn ông, "Sao còn chưa đi?"
Tôn cảnh vệ nặng nề nhấc chân, chậm rãi đi ra cửa.
Cố Uy Đình hướng tới bóng lưng của ông nói một câu, "Sau này không cần lại tới đây báo tình huống của nó, cửa địa đạo ở ngay trong phòng của ta, nó có chết ở bên trong, cũng không cần ông kéo nó lên."
Bước chân Tôn cảnh vệ thoáng dừng, vẫn là đẩy cửa đi ra ngoài.
Cố Uy Đình buông tờ báo, hai mắt nhìn hướng sàn nhà, hơn mười tiếng, Cố Hải đã ở bên trong không ăn không uống hơn mười tiếng. Chưa từng nghe nó kêu một tiếng, cho dù là hừ một tiếng cũng không có, tính tình nó vẫn quật cường như vậy, lặng lẽ đối đầu với mình.
Tôn cảnh vệ len lén dỡ sàn nhà lên, ném xuống địa đạo một cái chăn.
Trên thực tế lúc buổi trưa và chạng vạng tối, ông đều có đưa đồ ăn vào bên trong, cũng không biết Cố Hải có ăn hay không.
Bạch Lạc Nhân gọi điện tới, nói cậu ta ở ngay cửa tòa nhà quân khu, bị người cản không cho vào.
Tôn cảnh vệ tìm lời khuyên bảo, "Nhân Tử, quay về đi, Tiểu Hải không sao đâu, nó ở ngay trong phòng Thiếu Tướng. Thiếu Tướng hai ngày nữa phải ra ngoài làm nhiệm vụ, lần này đi tới hai tháng, ông ấy muốn trước khi đi ở cạnh con trai một chút."
Bạch Lạc Nhân còn muốn nói gì đó, Tôn cảnh vệ đã cúp điện thoại.
Nửa đêm, Tôn cảnh vệ lăn qua lăn lại ngủ không được, cũng khó trách, ai có thể ngủ ngon khi dưới giường có một người nằm chứ!
Ra khỏi phòng, phát hiện phòng Cố Uy Đình vẫn sáng đèn, trong lòng không khỏi cảm thán, nói cho cùng cũng là con của mình, ở bên dưới chịu lạnh như vậy, ông ấy có thể ngủ được sao?
Vừa hút thuốc vừa tản bộ, tản bộ một hồi lại đi tới trước cổng, kết quả thấy được một bóng dáng quen thuộc.
Bạch Lạc Nhân vẫn đứng ở cửa không đi, như là một lính gác, chỉ là quần áo có vẻ hơi mỏng.
Tôn cảnh vệ vội vàng đi tới.
"Thằng nhóc này, cậu sao còn chưa về nhà hay sao?"
Giọng Bạch Lạc Nhân đã hơi khàn khàn rồi, "Cháu đợi Cố Hải ở đây."
Vẻ mặt Tôn cảnh vệ biến đổi, nhìn không ra là tức giận hay lo lắng.
"Tôi không phải nói với cậu rồi sao? Thiếu Tướng muốn Tiểu Hải ở cùng ông ấy hai ngày, cậu cứ ngoan ngoãn ở nhà chờ đi, chạy tới đây làm gì?" Nói xong, đi ra ngoài lấy áo khoác lên người Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân cầm áo trả lại cho Tôn cảnh vệ, "Chú Tôn, chú nghĩ lời này có thể gạt được cháu sao?"
Tôn cảnh vệ nhất thời nghẹn lời, trên mặt lộ ra vài phần bất đắc dĩ.
"Cho dù Tiểu Hải bị Thiếu Tướng nhốt lại, cậu cũng không đến mức cứ đứng ngốc ra ở đây chờ chứ? Làm như cậu thì có tác dụng gì chứ? Lỡ như Thiếu Tướng đi ra, thấy cậu đứng ở cổng này, nhất định sẽ tức giận hơn. Nghe chú nói, mau đi về đi, cậu nếu thật có chuyện gì, chờ sáng sớm mai tới rồi nói."
Tôn cảnh vệ vừa nói như vậy, Bạch Lạc Nhân thực sự xoay người đi.
Tôn cảnh vệ một hơi thở này còn chưa thở xong, liền thấy Bạch Lạc Nhân tìm một góc tối, dán mình ngồi xổm ở đó, tựa như không bao giờ nhúc nhích nữa.
"Aizzzz..."
Tôn cảnh vệ không biết nói cái gì cho phải, hai thằng nhóc này, thật là để cho người ta lo lắng mà!
Cuối cùng, vẫn là Khương Viên kịp thời phản ứng trước, trực tiếp quay mặt về phía Bạch Hán Kỳ quở trách.
"Bạch Hán Kỳ, hôm nay ông đi có mang theo não không hả? Con làm ra vấn đề nghiêm trọng như vậy, vậy mà ông còn có thể cười được!! Tôi nên khen ông có tấm lòng nhân hậu, hay là nên nói ông ngu ngốc đây hả? Con của chúng ta không phải yêu sớm, cũng không phải lừa gạt con gái nhà người ta, nó là có vấn đề về giới tính, đây là lệch lạc tâm lý nghiêm trọng ông có hiểu hay không?"
Đối với quở trách của Khương Viên, Bạch Hán Kỳ biểu hiện vô cùng bình tĩnh.
"Con của chúng ta vì sao không thích phụ nữ, tôi nghĩ tự bản thân bà cũng hiểu rõ nguyên nhân chứ?"
Khương Viên tức giận đến hai mắt đỏ ngầu, chỉ vào Bạch Hán Kỳ hỏi: "Ông nói lời này có ý gì?"
Cố Uy Đình đột nhiên vỗ bàn một cái, tức giận nói: "Đừng có ầm ĩ!"
Cố Uy Đình lên tiếng, ai cũng không dám hó hé.
"Chú Bạch, tôi nói rõ cho chú biết, tôi không thể nào đồng ý hai đứa nó ở chung với nhau! Vì vậy, hôm nay tôi tìm hai người tới là để giải quyết vấn đề, bất luận chú có chấp nhận hay không, việc này đều đã xảy ra. Đối với việc đúng sai, trong lòng chú và tôi đều tự biết cân nhắc."
Khương Viên rút khăn tay ra lau nước mắt, biểu tình thoạt nhìn so với ai khác đều đau khổ hơn.
Cơm nước được dọn lên bàn, ai cũng không động đũa, bốn người cùng nhau im lặng.
Cố Uy Đình bưng ly rượu lên, hươ hươ trước mặt Bạch Hán Kỳ.
"Chú Bạch, mong rằng uống xong ly rượu này, chú có thể nghĩ ra một biện pháp giải quyết cụ thể."
Hai người chạm ly một cái, đồng thời uống một hơi cạn sạch.
Tục ngữ nói rượu có thể khiến con người can đảm, Bạch Hán Kỳ vừa uống xong một ly rượu, hai gò má ửng hồng, trong mắt hiện lên mấy phần sáng láng.
"Về vấn đề này, chủ trương của tôi chính là thuận theo tự nhiên."
Cố Uy Đình, "..."
Khương Viên đã rớt nước mắt, nhìn chằm chằm thím Trâu.
"Nhân Tử không phải nói cô giống như mẹ ruột nó sao? Tôi muốn nghe thử, cô nếu là mẹ ruột sẽ nghĩ như thế nào..."
Thím Trâu căng thẳng trong lòng, theo bản năng liếc mắt nhìn Bạch Hán Kỳ, sau đó dời ánh mắt về phía Khương Viên, trong nụ cười lộ ra vài phần xấu hổ.
"Thật ra hôm nay tôi đến là để dự thính*."(Chỉ nghe, không bàn bạc vào)
Khương Viên suýt chút nữa tức đến nổ ngực.
Cố Uy Đình rốt cuộc hiểu ra, người hôm nay ông mời tới không phải đồng bào, cũng không phải chiến hữu, mà hoàn toàn thuộc phe phản động! Trách không được mối quan hệ của hai đứa con có thể phát triển mạnh mẽ đến như vậy, thì ra là có hai kẻ xấu nối giáo cho giặc*!!
(Trợ Trụ vi ngược: Tương đương với câu *nối giáo cho giặc* của Việt Nam, giúp người xấu làm điều ác.)
"Các người dạy con cái thế nào tôi mặc kệ, nhưng là con của tôi tôi nhất định phải dạy dỗ!"
Nói xong câu đó, Cố Uy Đình mặt âm trầm đi ra khỏi phòng, Khương Viên cầm lấy túi của mình, hung hăng trừng mắt liếc hai người đối diện, cũng đi theo ra ngoài.
...
Cuối tuần, Cố Hải dậy thật sớm, nghiêm túc rửa mặt, chải một kiểu tóc thật phong độ, thay xong quần áo, đi tới bên giường, nhìn Bạch Lạc Nhân đang ngủ mê, nhẹ giọng nói: "Nhân Tử, tôi đi mua điểm tâm, lúc về cậu phải mặc quần áo tử tế rồi nhé!"
Bạch Lạc Nhân càng vùi đầu vào trong chăn.
Cố Hải hôn ngay lên tai Bạch Lạc Nhân một cái, "Tôi đi đây."
Giọng nói mơ mơ hồ hồ từ từ đi xa, đợi lúc Bạch Lạc Nhân mở mắt lần nữa, trời đã sáng choang, mùi cơm quen thuộc vẫn chưa bay ra từ nhà bếp, dáng người cao lớn cũng không đi qua đi lại trong tầm mắt.
Bạch Lạc Nhân tìm Cố Hải cả buổi sáng, tất cả số điện thoại có thể gọi đều đã gọi hết, tất cả đều không có tin tức của Cố Hải.
Trong lòng quýnh lên chạy đến công ty Bạch Hán Kỳ.
"Đại Hải có khi nào bị ba nó bắt đi rồi không? Hai hôm trước ba nó tìm hai người bọn ta qua nói chuyện, nghe ý ông ấy, còn chưa đồng ý cho hai đứa đến với nhau"
Bạch Lạc Nhân liền quay đầu muốn đi, lại bị Bạch Hán Kỳ kéo lại.
"Con cũng đừng lỗ mãng mà đi tìm ba Cố Hải, doanh trại không phải chỗ tốt lành gì. Lỡ như con chọc phải ai, đánh con một trận hay là giết con cũng không phải ngồi tù."
Bạch Lạc Nhân đè tay Bạch Hán Kỳ lại trấn an nói: "Không sao đâu, có mẹ con ở đó, bọn họ không dám làm gì với con đâu."
Nói xong, sải bước đi ra khỏi phòng làm việc của Bạch Hán Kỳ.
Bạch Hán Kỳ thở dài, thằng con này, rốt cuộc hoàn toàn không thể quay đầu lại rồi!
Thấy Cố Hải, câu đầu tiên Cố Uy Đình nói là: "Nhập ngũ."
Cố Hải đối thái độ thay đổi đột ngột của Cố Uy Đình tỏ vẻ không giải thích được, quan hệ cha con mới ấm áp được mấy ngày, bởi vì cách làm này của Cố Uy Đình mà giảm xuống. Bất quá Cố Uy Đình đã không quan tâm, dù sao Cố Hải cũng không đặt chút tình cảm này ở trong lòng, cho dù bản thân đối tốt với nó, cũng bị nó lấy làm công cụ khống chế mình.
"Ba từ bỏ suy nghĩ này đi, con đã sớm nói, con sẽ không thể nào nhập ngũ."
Sắc mặt Cố Uy Đình càng nặng nề, nói cũng không chút nể mặt.
"Hoặc là nhập ngũ, hoặc là chia tay, mày tự chọn một cái."
Cố Hải ánh mắt sắc bén, "Cuộc đời của con, không cần người khác xếp đặt chọn lựa."
"Ha ha..." Cố Uy Đình cười nhạt hai tiếng, "Vậy để tao xem thử, quyết tâm của mày lớn cỡ nào! Mày không phải là không ngại khó khăn đào một cái địa đạo sao? Từ nay về sau, mày cứ ở trong đó, nghĩ không xong thì vĩnh viễn đừng ra ngoài!"
Ngắn ngủi mấy tiếng đồng hồ, Cố Hải lại từ phòng ngủ ấm áp rơi vào địa đạo âm u.
Ban đầu vì để sớm hoàn tất, không có đào rộng địa đạo, chỉ để hơn một người khom lưng có thể đi qua. Vì vậy ở trong địa đạo, vì không thể đứng lên, chỉ có thể ngồi hoặc nằm, nếu như muốn hoạt động, vậy cũng chỉ có bò sát.
Cố Hải nhắm mắt lại, tưởng tượng đầu bên kia địa đạo là phòng của Bạch Lạc Nhân, cậu ta nằm lỳ ở trên giường, bộ dạng ngạo kiều khó chịu chờ đợi mình. Cậu đem mỗi một khắc đều tưởng tuợng thành một phút của tối hôm trước, chỉ cần có thể thuận lợi đi qua địa đạo này, cậu có thể đến phòng của Bạch Lạc Nhân, cùng cậu ta đi vào giấc ngủ.
"Thiếu Tướng." Tôn cảnh vệ đứng ở cửa, chần chờ không dám vào.
Cố Uy Đình làm bộ đọc báo, thật ra một chữ cũng không lọt vào mắt.
"Vào đi."
Tôn cảnh vệ gương mặt ủ dột đi vào.
Cố Uy Đình quay mặt vào tờ báo, nhàn nhạt nói: "Có việc gì nói thẳng."
"Cho thằng nhỏ lên đi, nhiệt độ buổi tối quá thấp, trong địa đạo lại ẩm ướt, ở trong ấy cả đêm rất khó chịu. Thật muốn lạnh chết nó, người đau lòng không phải là ngài sao?"
Cố Uy Đình thật lâu mới trả lời, "Còn có việc gì khác không?"
Tôn cảnh vệ không nói gì.
"Không có việc gì thì ông về nghỉ ngơi sớm một chút đi." Giọng Cố Uy Đình nhàn nhạt.
Tôn cảnh vệ bộ dáng muốn nói lại thôi.
Cố Uy Đình liếc mắt nhìn ông, "Sao còn chưa đi?"
Tôn cảnh vệ nặng nề nhấc chân, chậm rãi đi ra cửa.
Cố Uy Đình hướng tới bóng lưng của ông nói một câu, "Sau này không cần lại tới đây báo tình huống của nó, cửa địa đạo ở ngay trong phòng của ta, nó có chết ở bên trong, cũng không cần ông kéo nó lên."
Bước chân Tôn cảnh vệ thoáng dừng, vẫn là đẩy cửa đi ra ngoài.
Cố Uy Đình buông tờ báo, hai mắt nhìn hướng sàn nhà, hơn mười tiếng, Cố Hải đã ở bên trong không ăn không uống hơn mười tiếng. Chưa từng nghe nó kêu một tiếng, cho dù là hừ một tiếng cũng không có, tính tình nó vẫn quật cường như vậy, lặng lẽ đối đầu với mình.
Tôn cảnh vệ len lén dỡ sàn nhà lên, ném xuống địa đạo một cái chăn.
Trên thực tế lúc buổi trưa và chạng vạng tối, ông đều có đưa đồ ăn vào bên trong, cũng không biết Cố Hải có ăn hay không.
Bạch Lạc Nhân gọi điện tới, nói cậu ta ở ngay cửa tòa nhà quân khu, bị người cản không cho vào.
Tôn cảnh vệ tìm lời khuyên bảo, "Nhân Tử, quay về đi, Tiểu Hải không sao đâu, nó ở ngay trong phòng Thiếu Tướng. Thiếu Tướng hai ngày nữa phải ra ngoài làm nhiệm vụ, lần này đi tới hai tháng, ông ấy muốn trước khi đi ở cạnh con trai một chút."
Bạch Lạc Nhân còn muốn nói gì đó, Tôn cảnh vệ đã cúp điện thoại.
Nửa đêm, Tôn cảnh vệ lăn qua lăn lại ngủ không được, cũng khó trách, ai có thể ngủ ngon khi dưới giường có một người nằm chứ!
Ra khỏi phòng, phát hiện phòng Cố Uy Đình vẫn sáng đèn, trong lòng không khỏi cảm thán, nói cho cùng cũng là con của mình, ở bên dưới chịu lạnh như vậy, ông ấy có thể ngủ được sao?
Vừa hút thuốc vừa tản bộ, tản bộ một hồi lại đi tới trước cổng, kết quả thấy được một bóng dáng quen thuộc.
Bạch Lạc Nhân vẫn đứng ở cửa không đi, như là một lính gác, chỉ là quần áo có vẻ hơi mỏng.
Tôn cảnh vệ vội vàng đi tới.
"Thằng nhóc này, cậu sao còn chưa về nhà hay sao?"
Giọng Bạch Lạc Nhân đã hơi khàn khàn rồi, "Cháu đợi Cố Hải ở đây."
Vẻ mặt Tôn cảnh vệ biến đổi, nhìn không ra là tức giận hay lo lắng.
"Tôi không phải nói với cậu rồi sao? Thiếu Tướng muốn Tiểu Hải ở cùng ông ấy hai ngày, cậu cứ ngoan ngoãn ở nhà chờ đi, chạy tới đây làm gì?" Nói xong, đi ra ngoài lấy áo khoác lên người Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân cầm áo trả lại cho Tôn cảnh vệ, "Chú Tôn, chú nghĩ lời này có thể gạt được cháu sao?"
Tôn cảnh vệ nhất thời nghẹn lời, trên mặt lộ ra vài phần bất đắc dĩ.
"Cho dù Tiểu Hải bị Thiếu Tướng nhốt lại, cậu cũng không đến mức cứ đứng ngốc ra ở đây chờ chứ? Làm như cậu thì có tác dụng gì chứ? Lỡ như Thiếu Tướng đi ra, thấy cậu đứng ở cổng này, nhất định sẽ tức giận hơn. Nghe chú nói, mau đi về đi, cậu nếu thật có chuyện gì, chờ sáng sớm mai tới rồi nói."
Tôn cảnh vệ vừa nói như vậy, Bạch Lạc Nhân thực sự xoay người đi.
Tôn cảnh vệ một hơi thở này còn chưa thở xong, liền thấy Bạch Lạc Nhân tìm một góc tối, dán mình ngồi xổm ở đó, tựa như không bao giờ nhúc nhích nữa.
"Aizzzz..."
Tôn cảnh vệ không biết nói cái gì cho phải, hai thằng nhóc này, thật là để cho người ta lo lắng mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.