Quyển 1 - Chương 60: Trong lòng rục rịch.
Sài Kê Đản
04/07/2016
Ăn xong cơm tối, Cố Hải chủ động quay sang Bạch Lạc Nhân đề nghị.
"Lát nữa hai chúng ta tắm chung đi, tôi có thể kì cọ cho cậu, trên người cậu đang bị thương, tốt nhất là đừng để dính nước."
Bạch Lạc Nhân kiên quyết cự tuyệt,"Không phải trên mặt tôi bị thương thôi hay sao? Làm phiền gì đến việc tắm rửa?"
"Chân cậu không phải có có vết thương hay sao?"
Ánh mắt Cố Hải nhìn chằm chằm đầu gối Bạch Lạc Nhân, mong muốn nó sẽ mang đến vận may cho mình.
"Mới có sưng một chút làm gì mà đến mức coi là viết thương hả?"
Vẻ mặt Bạch Lạc Nhân không quan tâm, cầm quần áo thẳng đến lều tắm.
"Hai đứa con trai tắm chung thì làm sao hả? Sợ cái gì mà xấu hổ hả?"
"Chẳng muốn nhìn cậu."
Bốn chữ gượng gạo mà cố chấp, không những không đả kích gì Cố Hải, trái lại rước lấy nụ cười khẽ của cậu ta.
Bạch Lạc Nhân tắm được một lúc, cảm giác lều nylon bị xốc lên, lộ ra khuôn mặt mị hoặc gian tà của Cố Hải.
"Tôi vẫn không thấy yên lòng, không có sao chứ hả?"
Bạch Lạc Nhân trực tiếp đem hộp xà phòng thơm ném qua, tức giận một tiếng,"Không có việc gì cả!"
Cố Hải buông bao nylon xuống, giống như chiếm phần lớn tiện nghi, vừa đi vừa mỉm cười. Trong lòng thầm nghĩ, da mặt cậu sao mỏng vậy hả? Lần trước uống rượu say, còn chủ động muốn cùng tôi đọ 'chim chóc' nữa mà! Như vậy có thể thấy được người này nhất định trong nóng ngoài lạnh, ngoài mặt thì tỏ ra lạnh lùng, kỳ thực trong lòng so với người khác thì rất 'nhiệt tình'!
Bạch Lạc Nhân vội vã tắm, lúc mặc quần áo vào cũng thấy buồn bực khó chịu, bình thường cậu ta đi phòng tắm công cộng tắm, cùng với một đám đàn ông hở mông hở đít, chưa từng thấy kỳ quặc như vậy. Thế nào mà vừa Cố Hải xuất hiện bên cạnh thì liền thay đổi cảm giác đó nhỉ?
Cố Hải bảo Bạch Lạc Nhân cởi quần ra, tay cầm cồn khử trùng giúp cậu ta rửa vết thương.
Bạch Lạc Nhân nhìn thấy miếng bông màu trắng cùng với cồn trong suốt gan liền run rẩy, khi còn bé trèo leo bị ngã bị sây sát, đều là Bạch Hán Kỳ bôi thuốc khử trùng cho cậu, mỗi lần dùng cồn khử trùng thì so với việc chảy máu còn đau hơn.
"Hay là đừng khử trùng nữa, trực tiếp chấm thuốc lên đi."
"Ngồi yên xem nào!" Cố Hải xoa xoa chân Bạch Lạc Nhân, cố gắng an ủi,"Không sao đâu, sẽ không đau."
Bạch Lạc Nhân vừa mới buông lỏng một chút, cảm giác đau buốt kịch liệt đâm tới trong xương tủy, đau đến mức cậu ta khẽ kêu hừ hừ.
"Fuck, không phải cậu nói không đau hay sao?"
Cố Hải cười xấu xa,"Tôi nói không đau cậu cũng tin hả?"
Bạch Lạc Nhân nghiến răng nghiến lợi.
Trong lòng Cố Hải thư thái, ai cho cậu buổi chiều chọc tức tôi hả? Không cho cậu đau buốt mấy cái, rất khó làm giảm mối hận trong lòng tôi!
Lúc bôi thuốc nước, Bạch Lạc Nhân không rên tiếng nào.
Mỗi khi Cố Hải bôi một chút lại nhìn cậu ta, thấy bộ mặt nhăn nhó của cậu ta, nhịn không được hỏi một câu,"Còn đau không?"
Bạch Lạc Nhân lắc đầu.
Cố Hải cố ý kéo dài tiết tấu bôi thuốc, giọng điệu tán dóc nói với Bạch Lạc Nhân,"Tên nhóc ái nam ái nữ lúc chiều là ai vậy hả?"
Vừa nghe lời này, Bạch Lạc Nhân lại xù lông,"Cậu nói chuyện không thể êm tai một chút được hả?"
"Cậu ta nhìn đều thấy như vậy, có thể trách tôi nói cậu ta hay sao?"
Bạch Lạc Nhân lườm Cố Hải, tức giận nói,"Là bạn hồi nhỏ của tôi, cũng ở gần khu này, cậu ấy rất tốt. !"
"Tên gì?"
"Dương Mãnh."
"Dương Manh? Ừ, đúng là đáng yêu thật."
[manh/méng (đáng yêu) đọc gần giống với měng/mãnh (mạnh mẽ)]
Bạch Lạc Nhân đột nhiên quay sang vỗ một cái lên đầu Cố Hải,"Cậu vẫn còn chưa bôi xong hả?"
Nói xong, đá văng Cố Hải ra, tự mình chui vào trong chăn.
Lúc tắt đèn, Cố Hải lại bắt đầu thi triển kỹ thuật quấy rối vô địch của cậu ta.
Mấy ngày trước cậu thừa dịp lúc Bạch Lạc Nhân ngủ, sờ sờ bóp bóp một trận, từ hôm qua đến hôm nay Bạch Lạc Nhân luôn quay lưng về phía mình, cậu ta không cầm lòng được thuận thế di chuyển cánh tay dâm đãng bò vào trong áo ngủ của Bạch Lạc Nhân.
Thật sự quá trơn mượt..... Cố Hải tự mình ngây ngất.
Bạch Lạc Nhân cố sức nắm lấy tay Cố Hải đang trượt từ lưng xuống ngực mình, nheo lông mi hỏi," Cậu có tật xấu này hả? Buổi tối không ngủ, phát dâm phát dục trên người tôi làm gì hả?"
Cố Hải nghiêng đầu qua đặt lên hõm vai của Bạch Lạc Nhân, bày ra vẻ mặt vô lại.
"Tôi chỉ muốn sờ cậu."
Bạch Lạc Nhân bị cậu ta lần sờ mò toàn thân dựng hết lông lên, trong lòng bứt rứt mắng,"Cậu đó, có bạn gái không sờ, sờ tôi làm gì?"
"Sờ cô ấy không sướng bằng sờ cậu..." Cố Hải kề vào bên tai Bạch Lạc Nhân dịu dàng nói.
Bạch Lạc Nhân tức giận trừng mắt nhìn Cố Hải,"Cậu nói cái gì?"
Cố Hải nhìn thấy cái ánh mắt này của Bạch Lạc Nhân, hô hấp liền căng thẳng, suýt chút nữa cắn cậu một cái.
"Tôi nói cô ấy không có ở đây, tôi không sờ được, trong lòng ngứa ngáy, bên cạnh lại chỉ có mình cậu...."
Bạch Lạc Nhân dâng trào bực bội rút tay của Cố Hải ra, đẩy mạnh ra.
"Cậu tự sờ mình không phải sướng hơn hay sao?"
Miệng Cố Hải càng lưu manh,"Tôi muốn cậu móc súng ra, hai ta cùng làm, như vậy thì sướng hơn!"
"Ai muốn cùng làm với cậu hả?"
Bạch Lạc Nhân tức giận đến ngực hít thở không đều, ánh mắt không ngừng mà liếc nhìn Cố Hải, bên trong tất cả đều là đề phòng và đề phòng, rất sợ cái tay ma quỷ kia của cậu ta lại đưa đến.
Cố Hải nhìn thấy khuôn mặt Bạch Lạc Nhân sưng lên, lại tỏ ra điệu bộ rụt rè nhìn mình, chợt cảm thấy bộ dạng này của Bạch Lạc Nhân dễ thương đến bức bối. Thật muốn kéo qua 'ức hiếp' một trận, nhìn lúc cậu ta tức giận thì khóe miệng bướng bỉnh, ánh mắt cố chấp, bị chọc ghẹo vừa tỏ ra nhẫn nhịn vừa có chút dáng vẻ hưởng thụ.
"Lát nữa hai chúng ta tắm chung đi, tôi có thể kì cọ cho cậu, trên người cậu đang bị thương, tốt nhất là đừng để dính nước."
Bạch Lạc Nhân kiên quyết cự tuyệt,"Không phải trên mặt tôi bị thương thôi hay sao? Làm phiền gì đến việc tắm rửa?"
"Chân cậu không phải có có vết thương hay sao?"
Ánh mắt Cố Hải nhìn chằm chằm đầu gối Bạch Lạc Nhân, mong muốn nó sẽ mang đến vận may cho mình.
"Mới có sưng một chút làm gì mà đến mức coi là viết thương hả?"
Vẻ mặt Bạch Lạc Nhân không quan tâm, cầm quần áo thẳng đến lều tắm.
"Hai đứa con trai tắm chung thì làm sao hả? Sợ cái gì mà xấu hổ hả?"
"Chẳng muốn nhìn cậu."
Bốn chữ gượng gạo mà cố chấp, không những không đả kích gì Cố Hải, trái lại rước lấy nụ cười khẽ của cậu ta.
Bạch Lạc Nhân tắm được một lúc, cảm giác lều nylon bị xốc lên, lộ ra khuôn mặt mị hoặc gian tà của Cố Hải.
"Tôi vẫn không thấy yên lòng, không có sao chứ hả?"
Bạch Lạc Nhân trực tiếp đem hộp xà phòng thơm ném qua, tức giận một tiếng,"Không có việc gì cả!"
Cố Hải buông bao nylon xuống, giống như chiếm phần lớn tiện nghi, vừa đi vừa mỉm cười. Trong lòng thầm nghĩ, da mặt cậu sao mỏng vậy hả? Lần trước uống rượu say, còn chủ động muốn cùng tôi đọ 'chim chóc' nữa mà! Như vậy có thể thấy được người này nhất định trong nóng ngoài lạnh, ngoài mặt thì tỏ ra lạnh lùng, kỳ thực trong lòng so với người khác thì rất 'nhiệt tình'!
Bạch Lạc Nhân vội vã tắm, lúc mặc quần áo vào cũng thấy buồn bực khó chịu, bình thường cậu ta đi phòng tắm công cộng tắm, cùng với một đám đàn ông hở mông hở đít, chưa từng thấy kỳ quặc như vậy. Thế nào mà vừa Cố Hải xuất hiện bên cạnh thì liền thay đổi cảm giác đó nhỉ?
Cố Hải bảo Bạch Lạc Nhân cởi quần ra, tay cầm cồn khử trùng giúp cậu ta rửa vết thương.
Bạch Lạc Nhân nhìn thấy miếng bông màu trắng cùng với cồn trong suốt gan liền run rẩy, khi còn bé trèo leo bị ngã bị sây sát, đều là Bạch Hán Kỳ bôi thuốc khử trùng cho cậu, mỗi lần dùng cồn khử trùng thì so với việc chảy máu còn đau hơn.
"Hay là đừng khử trùng nữa, trực tiếp chấm thuốc lên đi."
"Ngồi yên xem nào!" Cố Hải xoa xoa chân Bạch Lạc Nhân, cố gắng an ủi,"Không sao đâu, sẽ không đau."
Bạch Lạc Nhân vừa mới buông lỏng một chút, cảm giác đau buốt kịch liệt đâm tới trong xương tủy, đau đến mức cậu ta khẽ kêu hừ hừ.
"Fuck, không phải cậu nói không đau hay sao?"
Cố Hải cười xấu xa,"Tôi nói không đau cậu cũng tin hả?"
Bạch Lạc Nhân nghiến răng nghiến lợi.
Trong lòng Cố Hải thư thái, ai cho cậu buổi chiều chọc tức tôi hả? Không cho cậu đau buốt mấy cái, rất khó làm giảm mối hận trong lòng tôi!
Lúc bôi thuốc nước, Bạch Lạc Nhân không rên tiếng nào.
Mỗi khi Cố Hải bôi một chút lại nhìn cậu ta, thấy bộ mặt nhăn nhó của cậu ta, nhịn không được hỏi một câu,"Còn đau không?"
Bạch Lạc Nhân lắc đầu.
Cố Hải cố ý kéo dài tiết tấu bôi thuốc, giọng điệu tán dóc nói với Bạch Lạc Nhân,"Tên nhóc ái nam ái nữ lúc chiều là ai vậy hả?"
Vừa nghe lời này, Bạch Lạc Nhân lại xù lông,"Cậu nói chuyện không thể êm tai một chút được hả?"
"Cậu ta nhìn đều thấy như vậy, có thể trách tôi nói cậu ta hay sao?"
Bạch Lạc Nhân lườm Cố Hải, tức giận nói,"Là bạn hồi nhỏ của tôi, cũng ở gần khu này, cậu ấy rất tốt. !"
"Tên gì?"
"Dương Mãnh."
"Dương Manh? Ừ, đúng là đáng yêu thật."
[manh/méng (đáng yêu) đọc gần giống với měng/mãnh (mạnh mẽ)]
Bạch Lạc Nhân đột nhiên quay sang vỗ một cái lên đầu Cố Hải,"Cậu vẫn còn chưa bôi xong hả?"
Nói xong, đá văng Cố Hải ra, tự mình chui vào trong chăn.
Lúc tắt đèn, Cố Hải lại bắt đầu thi triển kỹ thuật quấy rối vô địch của cậu ta.
Mấy ngày trước cậu thừa dịp lúc Bạch Lạc Nhân ngủ, sờ sờ bóp bóp một trận, từ hôm qua đến hôm nay Bạch Lạc Nhân luôn quay lưng về phía mình, cậu ta không cầm lòng được thuận thế di chuyển cánh tay dâm đãng bò vào trong áo ngủ của Bạch Lạc Nhân.
Thật sự quá trơn mượt..... Cố Hải tự mình ngây ngất.
Bạch Lạc Nhân cố sức nắm lấy tay Cố Hải đang trượt từ lưng xuống ngực mình, nheo lông mi hỏi," Cậu có tật xấu này hả? Buổi tối không ngủ, phát dâm phát dục trên người tôi làm gì hả?"
Cố Hải nghiêng đầu qua đặt lên hõm vai của Bạch Lạc Nhân, bày ra vẻ mặt vô lại.
"Tôi chỉ muốn sờ cậu."
Bạch Lạc Nhân bị cậu ta lần sờ mò toàn thân dựng hết lông lên, trong lòng bứt rứt mắng,"Cậu đó, có bạn gái không sờ, sờ tôi làm gì?"
"Sờ cô ấy không sướng bằng sờ cậu..." Cố Hải kề vào bên tai Bạch Lạc Nhân dịu dàng nói.
Bạch Lạc Nhân tức giận trừng mắt nhìn Cố Hải,"Cậu nói cái gì?"
Cố Hải nhìn thấy cái ánh mắt này của Bạch Lạc Nhân, hô hấp liền căng thẳng, suýt chút nữa cắn cậu một cái.
"Tôi nói cô ấy không có ở đây, tôi không sờ được, trong lòng ngứa ngáy, bên cạnh lại chỉ có mình cậu...."
Bạch Lạc Nhân dâng trào bực bội rút tay của Cố Hải ra, đẩy mạnh ra.
"Cậu tự sờ mình không phải sướng hơn hay sao?"
Miệng Cố Hải càng lưu manh,"Tôi muốn cậu móc súng ra, hai ta cùng làm, như vậy thì sướng hơn!"
"Ai muốn cùng làm với cậu hả?"
Bạch Lạc Nhân tức giận đến ngực hít thở không đều, ánh mắt không ngừng mà liếc nhìn Cố Hải, bên trong tất cả đều là đề phòng và đề phòng, rất sợ cái tay ma quỷ kia của cậu ta lại đưa đến.
Cố Hải nhìn thấy khuôn mặt Bạch Lạc Nhân sưng lên, lại tỏ ra điệu bộ rụt rè nhìn mình, chợt cảm thấy bộ dạng này của Bạch Lạc Nhân dễ thương đến bức bối. Thật muốn kéo qua 'ức hiếp' một trận, nhìn lúc cậu ta tức giận thì khóe miệng bướng bỉnh, ánh mắt cố chấp, bị chọc ghẹo vừa tỏ ra nhẫn nhịn vừa có chút dáng vẻ hưởng thụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.