Chương 38
mimino
09/09/2019
Hạo Thiên lái xe đưa Quỳnh An về. Về đến nhà dù cô đã nói sẽ tự đi vào nhà nhưng Hạo Thiên nhất quyết không chịu mà cứ thế bế cô vào nhà.
- Thả em xuống đi, em có thể tự đi được mà. - Quỳnh An nhăn nhăn mặt khi thấy đã gần đến nhà.
- Như thế này mà đi đứng được sao. - Hạo Thiên giọng giận dữ. Nhìn cô thế này anh rất xót.
Quỳnh An nhìn thấy thái độ của Hạo Thiên thì cũng đành nằm yên để anh bế vào vậy. Hiện giờ Quỳnh An đang mở cửa. Vào tới cửa rồi mà anh vẫn chưa chịu đặt cô xuống.
Và hoàn cảnh không mong muốn đã xảy ra. Khi Quỳnh An vừa mở cửa
- Ơ...Quỳnh An...
Huyền My trợn tròn mắt như không tin được điều gì đang xảy ra trước mắt mình. Cổ họng nghẹn lại không thể nói thêm được gì. Nhưng điều đáng quan tâm lúc này là anh Toàn cũng đang có mặt ở đây. Trạng thái của anh Toàn cũng không khác gì Huyền My. Chỉ có điều anh biết che giấu cảm xúc của mình hơn. Dù trong lòng đang đau nhói, có gì đó vụn vỡ và tức giận. Nhưng anh cũng đã kịp nhìn thấy chiếc chân trắng xóa của Quỳnh An.
- Chân em sao thế này. - Anh Toàn cố nén cảm xúc đi đến cầm chân Quỳnh An lên rồi hỏi.
Lúc này Huyền My mới nhìn xuống chân Quỳnh An cũng lo lắng đi đến.
Còn Quỳnh An thì đang trong trạng thái xấu hổ tột độ, khuôn mặt bắt đầu đỏ ửng lên.
- Anh... Thả em xuống đi. - Quỳnh An quay sang lí nhí với Hạo Thiên.
Hạo Thiên buông Quỳnh An xuống nhưng vẫn ôm cô dựa vào người mình.
- Em đi không cẩn thận bị vấp đá thôi anh. Không sao đâu. - Quỳnh An cười trừ, nhưng thực chất là quá xấu hổ nên không nói được gì.
- Sao lại bất cẩn thế.
Anh Toàn đưa tay đỡ Quỳnh An về phía mình. Nhìn Hạo Thiên ân cần với cô như vậy anh lại rất tức giận.
- Cảm ơn Trần tổng đã đưa Quỳnh An về hộ tôi. - Anh Toàn nhìn Hạo Thiên bằng đôi mắt không mấy thiện cảm.
- Đưa bạn gái của mình về thì không có gì phải cảm ơn cả. - Ánh mắt Hạo Thiên nhìn anh Toàn kiên định. Giọng nói chắc chắn như muốn khẳng định chủ quyền.
- Anh... - Quỳnh An đứng bên mà không ngừng đỏ mặt vì xấu hổ.
Và câu nói ấy như tiếng sét đánh giữ trời quang vào tai Huyền My và anh Toàn. Huyền My thì dường như đã đoán được trước tình hình nên cũng rất nhẹ nhàng chấp nhận. Nhưng bên anh Toàn như cả một bầu trời u ám đang vây lấy anh. Có điều gì như đang vỡ vụ trong tim. Anh đứng như thế, không nói gì để kìm nén cảm xúc của mình. Hóa ra đau vì một người là cảm giác như thế này.
Tiếng yêu em chưa kịp nói ra.
Giờ đành lặng thinh chúc em hạnh phúc bên người.
Mãi mãi em sẽ không thể biết đã có một người yêu em đến đắm say.
Giờ này cũng đã khá muộn nên anh Toàn và Hạo Thiên đều đã về. Quỳnh An luôn cảm thấy lạ vì thái độ của anh Toàn hôm nay rất khác. Nhưng bây giờ trong lòng cô đang cảm thấy rất vui và hạnh phúc. Có gì đó nâng nâng trong lòng. 20 mấy năm qua đây là mối tình đầu đời của cô. Thì ra cảm giác lúc cob người ta yêu và được yêu lại hạnh phúc như thế này. Nghĩ vậy nên cô cứ tủm tỉm cười trên dường.
- Chắc mày đang rất hạnh phúc.
Huyền My nhìn thấy thái độ ấy liền lên tiếng nhưng giọng nói lại chất chứa sự ưu tư. Cô hỏi nhưng không nhìn sang Quỳnh An mà mắt nhìn về phía xa.
- Ừ... Có cái gì đó hạnh phúc trong lòng tao. Rất ấm áp...
Quỳnh An cũng không nhìn sang Huyền My nói với giọng tràn đầy sự hạnh phúc. Cũng chính vì không nhìn sang nên cô chẳng thể biết được đôi mắt Huyền My đang buồn đến nhường nào.
- Mày phải thật hạnh phúc nhé. Như thế người ta mới có thể vui được.
- Ừ. Chắc chắn rồi.
Vậy là không gian lại rơi vào khoảng không im lặng. Quỳnh An thì đang nâng nâng trong cảm giác hạnh phúc của mình. Còn Huyền My, cô đang chơi vơi trong nỗi lòng của mình. Lòng cô có điều gì đó buồn khôn siết. Cô lại nhớ đến ánh mắt của anh Toàn khi nghe câu nói ấy, có chút thất vọng xen lẫn hụt hẫng và thất vọng. Cô vốn dĩ đã đoán được anh Toàn đối với Quỳnh An không chỉ đơn giản là tình cảm anh em mà đó chính xác là tình cảm trai gái. Nó có thể còn đậm sâu hơn những gì cô đang nghĩ. Và cô cũng đau lòng nhận ra rằng trái tim nhỏ bé của cô đã thích anh từ ngay giây phút đầu cô nhìn thấy anh. Nhìn người mình yêu đau khổ vì người con gái khác lòng cô lại cảm thấy đau nhói. Nhưng cô biết cô chỉ là đang đơn phương anh nên chẳng có cái quyền gì mà ghen cả. Và Quỳnh An là đứa bạn thân nhất của cô, cô không thể để thứ tình cảm đơn phương này ảnh hưởng đến tình bạn tốt này. Huyền My chợt mỉm cười, cô sẽ giữ tình đơn phương này cho đến khi anh quên đi được mối tình đầu ấy của mình. Chắc chắn sẽ là như thế.
Hai cô gái cùng nằm trên một chiếc giường nhưng lại đeo đuổi những cảm xúc riêng của bản thân. Kẻ hạnh phúc trong niềm vui, người đau lòng vì nỗi buồn.
Sáng hôm sau như thường lệ cô dậy sớm đi để chuẩn bị đi làm. Hôm nay có lẽ cô sẽ tự đi đến công ty vì anh Toàn có việc bận không thể đến đón cô được. Quỳnh An chuẩn bị xong nhìn lên giường thì thấy Huyền My vẫn còn ngủ ngon lành. Cô mỉm cười rồi bước ra cửa. Nhưng vừa đi ra đến đầu ngõ thì suýt ngã ngửa vì giật mình. Một nam thanh niên đang đứng dựa lưng vào cửa ô tô một tay cho vào túi quần. Cả người toát ra một sự lịch lãm và cuốn hút.
- Sao anh lại ở đây. - Quỳnh An đi đến gần rồi hỏi với giọng ngơ ngơ.
- Đưa em đi làm chứ còn làm gì nữa. Hỏi như đang còn mơ ngủ thế. - Hạo Thiên đứng hẳn dậy nói với giọng điệu đây như một điều hiển nhiên thường xuyên xảy ra vậy.
- Em tự đi được mà. không cần phiền anh thế đâu.
- Chúng ta là mối quan hệ làm phiền nhau sao. - Hạo Thiên nghiêm giọng, đôi mắt tỏ ý không hài lòng.
- À...đâu có...ý em là...- Quỳnh An biết mình đã nói sai liền cười cười cho qua, mong là anh không nổi giận.
- Lên xe đi. - Hạo Thiên không nói gì nữa mà chỉ mở cửa xe cho Quỳnh An, khuôn mặt vẫn tỏ ra vẻ giận dỗi.
Quỳnh An biết mình đã mắc lỗi gì nên cũng đành ngoan ngoãn mà nghe theo lời anh. Cả đoạn đường dài Hạo Thiên chẳng nói gì cả chỉ chăm chú lái xe. Quỳnh An ngồi ghế bên cạnh mà tưởng như mình đang ngồi gần tảng băng được tu luyện ngàn năm ở bắc cực vậy. Chốc chốc cô lại nhìn sang anh xem thái độ của anh thế nào. Lúc này anh đang chăm chú lái xe, khuôn mặt ấy chẳng để lộ một chút xúc cảm nào để cô có thể đoán được anh đang nghĩ gì. Khuôn mặt ấy thật lì lợm. Phải nói sao được nhỉ, nếu chỉ nói là đẹp trai thì không đủ với nhan sắc của anh. Mà từ có thể diễn tả đầy đủ nhất chính là hoàn hảo. Phải, chính là nó. Nghĩ đến đây cô lại tự cười một mình.
- Anh biết mình rất đẹp trai.
- Hả...
Quỳnh An đang tự cười một mình thì giọng nói Hạo Thiên cất lên làm Quỳnh An giật bắn mình. Cô vội quay mặt đi. Khuôn mặt đang bắt đầu đỏ ửng lên vì xấu hổ. Tình trạng hiện giờ của cô như một đứa trẻ đang nghịch ngợm thì bị mẹ bắt quả tang vậy. Cô không nói thêm gì nữa cũng không dám nhìn anh. Cảm giác ngại ngùng đúng như của một cặp đôi vừa mới yêu.
Bên chiếc ghế bên cạnh Hạo Thiên đang nở một nụ cười hiếm hoi vì sự trong sáng của người con gái mình yêu. Tiếc là người con gái ấy đang bận xấu hổ nên chẳng thể nhìn thấy nụ cười rạng ngời như ánh sáng mặt trời ấy.
Xe đã dừng trước cổng công ty. Vì giờ này là giờ mọi người đang đi làm nên trước cổng công ty rất nhiều người qua lại. Quỳnh An nhìn thấy cảnh này mà ngán ngẩm, chi bằng ngồi luôn trong xe cho lành. Chỉ mới kịp nghĩ đến ấy Quỳnh An đã thấy Hạo Thiên bước xuống xe và đi đến mở cửa cho cô. Trời ơi, như thế này cô còn muốn độn thổ hơn. Cô vừa vào công ty chưa ít lâu thì đã có tin đồn với anh Toàn, nay lại công khai đi với anh thế này thì tên cô sẽ nóng nhất công ty rồi. Nghĩ thế cô chần chừ không muốn ra khỏi xe.
- Em không muốn đi làm sao???
Câu hỏi của Hạo Thiên làm cô giật mình trở về thực tại. Nhìn lên thì đã thấy Hạo Thiên đã mở cửa sẵn chờ cô ra.
- Em đâu có....
Quỳnh An rón rén bước ra. Như cô dự đoán, mọi người đang nhìn cô với ánh mắt không thể tò mò hơn. Nếu ở đây có cái lỗ nào thì cô cũng chấp nhận chui xuống lập tức đấy.
- Đừng quan tâm người khác nghĩ gì. Em hãy sống cho bản thân mình nhiều hơn. Họ không thể sống cuộc đời cho em nên không có quyền gì can thiệp vào cả.
Giọng nói trầm ấm nhưng đầy sự cương quyết của Hạo Thiên cất lên làm Quỳnh An nổi da gà. Cô nhìn lên đôi mắt ấy, anh cũng đang nhìn cô...thật da diết và khắc khoải. Lòng cô như có thêm động lực vì khi nhìn vào đôi mắt ấy cô biết anh hiểu cô đang nghĩ gì. Cô không nói gì chỉ mỉm cười rồi nhìn anh gật đầu tỏ ý đã hiểu.
- Em vào đi. Tối anh sẽ đón em.
Kèm theo câu nói ấy là cái vuốt tóc nhẹ nhàng. Người ta thường nói đó là hành động đốn tim mọi cô gái, giờ thì cô đã hiểu cảm giác ấy rồi. Anh Toàn cũng thường làm vậy với cô nhưng cô chỉ cảm nhận đó là sự vỗ về của một người anh trai. Bây giờ khuôn mặt cô lại bắt đầu đỏ ửng lên.
- Thôi em vào đây...anh đi xe cẩn thận...
Quỳnh An nói vội rồi chạy đi ngay để anh không nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của cô. Nhưng tất cả đã được Hạo Thiên thu vào tầm mắt. Nụ cười mỉm lại xuất hiện trên đôi môi đẹp hoàn mĩ ấy. Hình như anh đã biết cười nhiều hơn kể từ khi gặp cô.
Đó sẽ là những khoảnh khắc thật đẹp nếu như không có sự chứng kiến của kẻ thứ 3. Hạ Vy đứng từ xa đã nhìn thấy hết. Cô ta từ bất ngờ sang tức giận rồi căm phẫn. Đôi bàn tay đã siết chặt từ lúc nào. Khuôn mặt cô ta đằm đằm sát khí nhìn theo bóng dáng Quỳnh An đang chạy vào công ty.
Sao cô dám....Cứ chờ đấy xem cô sẽ phải hứng chịu những gì khi đã cả gan cướp đi đồ của Lưu Hạ Vy này.
- Thả em xuống đi, em có thể tự đi được mà. - Quỳnh An nhăn nhăn mặt khi thấy đã gần đến nhà.
- Như thế này mà đi đứng được sao. - Hạo Thiên giọng giận dữ. Nhìn cô thế này anh rất xót.
Quỳnh An nhìn thấy thái độ của Hạo Thiên thì cũng đành nằm yên để anh bế vào vậy. Hiện giờ Quỳnh An đang mở cửa. Vào tới cửa rồi mà anh vẫn chưa chịu đặt cô xuống.
Và hoàn cảnh không mong muốn đã xảy ra. Khi Quỳnh An vừa mở cửa
- Ơ...Quỳnh An...
Huyền My trợn tròn mắt như không tin được điều gì đang xảy ra trước mắt mình. Cổ họng nghẹn lại không thể nói thêm được gì. Nhưng điều đáng quan tâm lúc này là anh Toàn cũng đang có mặt ở đây. Trạng thái của anh Toàn cũng không khác gì Huyền My. Chỉ có điều anh biết che giấu cảm xúc của mình hơn. Dù trong lòng đang đau nhói, có gì đó vụn vỡ và tức giận. Nhưng anh cũng đã kịp nhìn thấy chiếc chân trắng xóa của Quỳnh An.
- Chân em sao thế này. - Anh Toàn cố nén cảm xúc đi đến cầm chân Quỳnh An lên rồi hỏi.
Lúc này Huyền My mới nhìn xuống chân Quỳnh An cũng lo lắng đi đến.
Còn Quỳnh An thì đang trong trạng thái xấu hổ tột độ, khuôn mặt bắt đầu đỏ ửng lên.
- Anh... Thả em xuống đi. - Quỳnh An quay sang lí nhí với Hạo Thiên.
Hạo Thiên buông Quỳnh An xuống nhưng vẫn ôm cô dựa vào người mình.
- Em đi không cẩn thận bị vấp đá thôi anh. Không sao đâu. - Quỳnh An cười trừ, nhưng thực chất là quá xấu hổ nên không nói được gì.
- Sao lại bất cẩn thế.
Anh Toàn đưa tay đỡ Quỳnh An về phía mình. Nhìn Hạo Thiên ân cần với cô như vậy anh lại rất tức giận.
- Cảm ơn Trần tổng đã đưa Quỳnh An về hộ tôi. - Anh Toàn nhìn Hạo Thiên bằng đôi mắt không mấy thiện cảm.
- Đưa bạn gái của mình về thì không có gì phải cảm ơn cả. - Ánh mắt Hạo Thiên nhìn anh Toàn kiên định. Giọng nói chắc chắn như muốn khẳng định chủ quyền.
- Anh... - Quỳnh An đứng bên mà không ngừng đỏ mặt vì xấu hổ.
Và câu nói ấy như tiếng sét đánh giữ trời quang vào tai Huyền My và anh Toàn. Huyền My thì dường như đã đoán được trước tình hình nên cũng rất nhẹ nhàng chấp nhận. Nhưng bên anh Toàn như cả một bầu trời u ám đang vây lấy anh. Có điều gì như đang vỡ vụ trong tim. Anh đứng như thế, không nói gì để kìm nén cảm xúc của mình. Hóa ra đau vì một người là cảm giác như thế này.
Tiếng yêu em chưa kịp nói ra.
Giờ đành lặng thinh chúc em hạnh phúc bên người.
Mãi mãi em sẽ không thể biết đã có một người yêu em đến đắm say.
Giờ này cũng đã khá muộn nên anh Toàn và Hạo Thiên đều đã về. Quỳnh An luôn cảm thấy lạ vì thái độ của anh Toàn hôm nay rất khác. Nhưng bây giờ trong lòng cô đang cảm thấy rất vui và hạnh phúc. Có gì đó nâng nâng trong lòng. 20 mấy năm qua đây là mối tình đầu đời của cô. Thì ra cảm giác lúc cob người ta yêu và được yêu lại hạnh phúc như thế này. Nghĩ vậy nên cô cứ tủm tỉm cười trên dường.
- Chắc mày đang rất hạnh phúc.
Huyền My nhìn thấy thái độ ấy liền lên tiếng nhưng giọng nói lại chất chứa sự ưu tư. Cô hỏi nhưng không nhìn sang Quỳnh An mà mắt nhìn về phía xa.
- Ừ... Có cái gì đó hạnh phúc trong lòng tao. Rất ấm áp...
Quỳnh An cũng không nhìn sang Huyền My nói với giọng tràn đầy sự hạnh phúc. Cũng chính vì không nhìn sang nên cô chẳng thể biết được đôi mắt Huyền My đang buồn đến nhường nào.
- Mày phải thật hạnh phúc nhé. Như thế người ta mới có thể vui được.
- Ừ. Chắc chắn rồi.
Vậy là không gian lại rơi vào khoảng không im lặng. Quỳnh An thì đang nâng nâng trong cảm giác hạnh phúc của mình. Còn Huyền My, cô đang chơi vơi trong nỗi lòng của mình. Lòng cô có điều gì đó buồn khôn siết. Cô lại nhớ đến ánh mắt của anh Toàn khi nghe câu nói ấy, có chút thất vọng xen lẫn hụt hẫng và thất vọng. Cô vốn dĩ đã đoán được anh Toàn đối với Quỳnh An không chỉ đơn giản là tình cảm anh em mà đó chính xác là tình cảm trai gái. Nó có thể còn đậm sâu hơn những gì cô đang nghĩ. Và cô cũng đau lòng nhận ra rằng trái tim nhỏ bé của cô đã thích anh từ ngay giây phút đầu cô nhìn thấy anh. Nhìn người mình yêu đau khổ vì người con gái khác lòng cô lại cảm thấy đau nhói. Nhưng cô biết cô chỉ là đang đơn phương anh nên chẳng có cái quyền gì mà ghen cả. Và Quỳnh An là đứa bạn thân nhất của cô, cô không thể để thứ tình cảm đơn phương này ảnh hưởng đến tình bạn tốt này. Huyền My chợt mỉm cười, cô sẽ giữ tình đơn phương này cho đến khi anh quên đi được mối tình đầu ấy của mình. Chắc chắn sẽ là như thế.
Hai cô gái cùng nằm trên một chiếc giường nhưng lại đeo đuổi những cảm xúc riêng của bản thân. Kẻ hạnh phúc trong niềm vui, người đau lòng vì nỗi buồn.
Sáng hôm sau như thường lệ cô dậy sớm đi để chuẩn bị đi làm. Hôm nay có lẽ cô sẽ tự đi đến công ty vì anh Toàn có việc bận không thể đến đón cô được. Quỳnh An chuẩn bị xong nhìn lên giường thì thấy Huyền My vẫn còn ngủ ngon lành. Cô mỉm cười rồi bước ra cửa. Nhưng vừa đi ra đến đầu ngõ thì suýt ngã ngửa vì giật mình. Một nam thanh niên đang đứng dựa lưng vào cửa ô tô một tay cho vào túi quần. Cả người toát ra một sự lịch lãm và cuốn hút.
- Sao anh lại ở đây. - Quỳnh An đi đến gần rồi hỏi với giọng ngơ ngơ.
- Đưa em đi làm chứ còn làm gì nữa. Hỏi như đang còn mơ ngủ thế. - Hạo Thiên đứng hẳn dậy nói với giọng điệu đây như một điều hiển nhiên thường xuyên xảy ra vậy.
- Em tự đi được mà. không cần phiền anh thế đâu.
- Chúng ta là mối quan hệ làm phiền nhau sao. - Hạo Thiên nghiêm giọng, đôi mắt tỏ ý không hài lòng.
- À...đâu có...ý em là...- Quỳnh An biết mình đã nói sai liền cười cười cho qua, mong là anh không nổi giận.
- Lên xe đi. - Hạo Thiên không nói gì nữa mà chỉ mở cửa xe cho Quỳnh An, khuôn mặt vẫn tỏ ra vẻ giận dỗi.
Quỳnh An biết mình đã mắc lỗi gì nên cũng đành ngoan ngoãn mà nghe theo lời anh. Cả đoạn đường dài Hạo Thiên chẳng nói gì cả chỉ chăm chú lái xe. Quỳnh An ngồi ghế bên cạnh mà tưởng như mình đang ngồi gần tảng băng được tu luyện ngàn năm ở bắc cực vậy. Chốc chốc cô lại nhìn sang anh xem thái độ của anh thế nào. Lúc này anh đang chăm chú lái xe, khuôn mặt ấy chẳng để lộ một chút xúc cảm nào để cô có thể đoán được anh đang nghĩ gì. Khuôn mặt ấy thật lì lợm. Phải nói sao được nhỉ, nếu chỉ nói là đẹp trai thì không đủ với nhan sắc của anh. Mà từ có thể diễn tả đầy đủ nhất chính là hoàn hảo. Phải, chính là nó. Nghĩ đến đây cô lại tự cười một mình.
- Anh biết mình rất đẹp trai.
- Hả...
Quỳnh An đang tự cười một mình thì giọng nói Hạo Thiên cất lên làm Quỳnh An giật bắn mình. Cô vội quay mặt đi. Khuôn mặt đang bắt đầu đỏ ửng lên vì xấu hổ. Tình trạng hiện giờ của cô như một đứa trẻ đang nghịch ngợm thì bị mẹ bắt quả tang vậy. Cô không nói thêm gì nữa cũng không dám nhìn anh. Cảm giác ngại ngùng đúng như của một cặp đôi vừa mới yêu.
Bên chiếc ghế bên cạnh Hạo Thiên đang nở một nụ cười hiếm hoi vì sự trong sáng của người con gái mình yêu. Tiếc là người con gái ấy đang bận xấu hổ nên chẳng thể nhìn thấy nụ cười rạng ngời như ánh sáng mặt trời ấy.
Xe đã dừng trước cổng công ty. Vì giờ này là giờ mọi người đang đi làm nên trước cổng công ty rất nhiều người qua lại. Quỳnh An nhìn thấy cảnh này mà ngán ngẩm, chi bằng ngồi luôn trong xe cho lành. Chỉ mới kịp nghĩ đến ấy Quỳnh An đã thấy Hạo Thiên bước xuống xe và đi đến mở cửa cho cô. Trời ơi, như thế này cô còn muốn độn thổ hơn. Cô vừa vào công ty chưa ít lâu thì đã có tin đồn với anh Toàn, nay lại công khai đi với anh thế này thì tên cô sẽ nóng nhất công ty rồi. Nghĩ thế cô chần chừ không muốn ra khỏi xe.
- Em không muốn đi làm sao???
Câu hỏi của Hạo Thiên làm cô giật mình trở về thực tại. Nhìn lên thì đã thấy Hạo Thiên đã mở cửa sẵn chờ cô ra.
- Em đâu có....
Quỳnh An rón rén bước ra. Như cô dự đoán, mọi người đang nhìn cô với ánh mắt không thể tò mò hơn. Nếu ở đây có cái lỗ nào thì cô cũng chấp nhận chui xuống lập tức đấy.
- Đừng quan tâm người khác nghĩ gì. Em hãy sống cho bản thân mình nhiều hơn. Họ không thể sống cuộc đời cho em nên không có quyền gì can thiệp vào cả.
Giọng nói trầm ấm nhưng đầy sự cương quyết của Hạo Thiên cất lên làm Quỳnh An nổi da gà. Cô nhìn lên đôi mắt ấy, anh cũng đang nhìn cô...thật da diết và khắc khoải. Lòng cô như có thêm động lực vì khi nhìn vào đôi mắt ấy cô biết anh hiểu cô đang nghĩ gì. Cô không nói gì chỉ mỉm cười rồi nhìn anh gật đầu tỏ ý đã hiểu.
- Em vào đi. Tối anh sẽ đón em.
Kèm theo câu nói ấy là cái vuốt tóc nhẹ nhàng. Người ta thường nói đó là hành động đốn tim mọi cô gái, giờ thì cô đã hiểu cảm giác ấy rồi. Anh Toàn cũng thường làm vậy với cô nhưng cô chỉ cảm nhận đó là sự vỗ về của một người anh trai. Bây giờ khuôn mặt cô lại bắt đầu đỏ ửng lên.
- Thôi em vào đây...anh đi xe cẩn thận...
Quỳnh An nói vội rồi chạy đi ngay để anh không nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của cô. Nhưng tất cả đã được Hạo Thiên thu vào tầm mắt. Nụ cười mỉm lại xuất hiện trên đôi môi đẹp hoàn mĩ ấy. Hình như anh đã biết cười nhiều hơn kể từ khi gặp cô.
Đó sẽ là những khoảnh khắc thật đẹp nếu như không có sự chứng kiến của kẻ thứ 3. Hạ Vy đứng từ xa đã nhìn thấy hết. Cô ta từ bất ngờ sang tức giận rồi căm phẫn. Đôi bàn tay đã siết chặt từ lúc nào. Khuôn mặt cô ta đằm đằm sát khí nhìn theo bóng dáng Quỳnh An đang chạy vào công ty.
Sao cô dám....Cứ chờ đấy xem cô sẽ phải hứng chịu những gì khi đã cả gan cướp đi đồ của Lưu Hạ Vy này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.