Chương 47
mimino
29/10/2019
Quỳnh An đang bước từng bước thê lương trên hồ Lays. Lúc tan làm anh
Toàn mọt mực đưa cô về nhưng cô nhất quyết không chịu. Cô muốn một mình
yên tĩnh dạo một vòng quanh hồ. Nếu nói đến tâm trạng của cô bây giờ thì nó rất tồi tệ. Cô có điều gì đó lo lắng trong lòng, nhưng trái tim cô
lại bảo cô phải tin anh. Nhưng tin thế nào được khi 1 lời giải thích từ
anh cô cũng chẳng nhận được.
Bây giờ là chiều muộn, xung quanh hồ chỉ có mấy ông bà cụ tập thể dục và mấy cậu nhóc đùa nghịch xung quanh. Những cơn gió đầu mùa cũng đã bắt đầu nổi lên. Mặt trời sau một ngày làm việc mệt mỏi chiếu sáng cho nhân loại cũng đang dần dần khuất sau ngọn núi. Để lại cho bầu trời những mảng màu tím, hồng vàng khác nhau. Bầu trời bây giờ cũng giống như tâm trạng cô vậy, lộn xộn và thê lương.
Quỳnh An dừng chân và ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó, khẽ ngắm nhìn mặt hồ yên tĩnh, phẳng lặng.
Hình ảnh cô gái có dáng người nhỏ bé, gương mặt u buồn, đôi mắt nhìn xa xăm vào mặt hồ yên tĩnh. Khung cảnh này thật khiến con người ta đau lòng theo.
Màn đêm dần dần buông xuống ôm trọn cả mặt hồ. Những cơn gió lành lạnh cũng đã bắt đầu xuất hiện. Quỳnh An khẽ co người lại, dùng 2 tay ôm lấy cánh tay mình. Bỗng nhiên cô cảm thấy tủi thân ghê gớm. Và những giọt nước mắt đã bắt đầu lăn dài trên gò má. Có lẽ cô đã cố gắng kiềm chế rất nhiều. Lo lắng về mối quan hệ không rõ ràng, sợ hãi đặt niềm tin vào nhầm chỗ. Và nước mắt cứ như thế rơi lã chã.
- Trần Hạo Thiên, em ghét anh.
Quỳnh An la lớn như thể bao nhiêu dồn nén trong lòng cô giải tỏa ra hết. Nếu cứ tiếp tục kìm nén thì cô sẽ không chịu được mất. '
- Lại có một cô gái ghét anh thế sao.
Một giọng nói quen thuộc cất lên sau lưng cô. Nghe thấy giọng nói ấy cô rất bất ngờ, nhưng nước mắt lại rơi nhiều hơn. Cô giật mình quay lại thì thấy Hạo Thiên đang đứng dựa lưng vào thân cây gần chỗ cô ngồi. Thấy cô quay lại anh đứng thẳng dậy, cho tay vào túi quần cao cao tại thượng từng bước đi đến chỗ cô, rất chậm rãi.
Cho đến khi anh đứng trước mặt cô thì mắt cô cũng đã nhòe đi vì nước mắt.
- Sao lại ra đây mít ướt một mình thế. - Hạo Thiên không biểu lộ một chút cảm xúc, khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng nhìn cô và hỏi.
Quỳnh An cảm thấy mình như đã đặt niềm tin vào sai chỗ thật rồi. Đột nhiên trong lòng cô lại xuất hiện sự tức giận rất lớn. Một tin động trời như thế được đăng lên báo, anh mất tích cả ngày không một lời giải thích với cô mà bây giờ gặp cô anh chỉ nói được một câu như thế thôi sao. Vì ai mà cô phải khóc chứ.
Quỳnh An tức giận quay mặt đi, không thèm trả lời anh.
Hạo Thiên hơi bất ngờ về thái độ đó của cô nhưng cũng nhanh chóng chấn tĩnh lại như không có chuyện gì.
- Sao thế. Anh đã làm gì sai?
Quỳnh An nghe thấy câu này sao trong lòng lại cảm thấy đau nhói vô cùng. Anh làm gì sai sao?
- Đúng, anh chẳng làm gì sai cả. Người sai là em. - Quỳnh An quay lại, nhìn sâu vào mắt anh.
- Vì sao em lại sai.
- Em sai vì đã hiểu nhầm mối quan hệ này. Em sai vì đã nghĩ mình quan trọng với anh. Em sai vì đã nghĩ rằng anh đã là của em. Em thật rất sai rồi. - Quỳnh An nói như hét lên. Nước mắt vô thức lại rơi xuống. Giọng cô run run. Sao anh lại có thể dùng thái độ dửng dưng đó với cô sau khi đã xảy ra chuyện này chứ.
- Thế sao em nghĩ mình đã sai. Là vì em không tin tưởng anh nên mới nghĩ như thế. Tin trên báo em cũng đã biết? - Thái độ anh bắt đầu thay đổi, âm giọng đã có sự nghiêm nghị.
- Em không phải không tin tưởng anh mà em là đang không đủ tự tin vào bản thân mình. Em không đủ tự tin một cô gái như em lại có thể ở trong lòng anh.
- Cuối cùng em cũng chỉ nghĩ được như thế. Sao em không nghĩ những gì anh làm là muốn tốt cho em.
- Muốn tốt cho em sao. Tin tức anh kết hôn cùng người khác được đưa trên báo, anh lại không một lời giải thích với em để em phải lo lắng và sợ hãi vào tình yêu của mình mà là muốn tốt cho em sao. Rốt cuộc chúng ta là mối quan hệ gì. Em trong lòng anh là gì đây???
Quỳnh An nói hết những gì cô đang suy nghĩ, nước mắt đã ướt đầm cả mặt. Đôi chân cô không thể chịu đựng được nữa mà ngồi sụp xuống đất. Tiếng khóc thút thít bắt đầu to dần lên.
Hạo Thiên đau lòng nhìn cô, anh nhẹ nhàng ngồi xuống kéo cô vào lòng dùng bàn tay ấm áp của mình vỗ về bờ vai đang run của cô. Anh dịu dàng vuốt mái tóc đã rối đi vì gió của cô và thì thầm.
- Ngốc quá, trong lòng anh em luôn là duy nhất.
Anh không ngờ những điều anh làm muốn tốt cho cô lại làm cô đau lòng như thế, có lẽ anh đã làm sai cách chăng.
- Em sợ lắm, sợ anh đối với em chỉ là sự thích thú nhất thời, sợ anh có rất nhiều cô gái bên cạnh mà siêu lòng. - Quỳnh An vừa nói vừa khóc. Cô siết tay ôm anh thật chặt như muốn chắc chắn rằng anh đang ngay đây và đang ở bên cô.
- Em cứ như thế là anh sẽ giận thật đấy. Em lại không tin tưởng anh đến mức đó sao. Không phải bây giờ anh đang ở đây và cô gái bên cạnh anh chỉ có em thôi sao. - Hạo Thiên dùng giọng điệu nhẹ nhàng đầy nhu tình nói với cô. Anh biết rằng giờ đây cô đang rất yếu đuối, cô gái của anh cần được bảo vệ.
- Nhưng còn chuyện trên báo là sao.
- Tin anh. Rồi sau này em sẽ hiểu.
Lời nói của anh chắc như đinh đóng vào cột, điều đó làm cô yên tâm đi phần nào. Có lẽ cô đã quá đa nghi rồi.
Hạo Thiên đang trên đường đưa cô về nhà. Có lẽ do đã khóc rất nhiều nên cô mệt và ngủ thiếp đi trên xe. Xe đã dừng trước cửa nhà. Anh quay sang nhìn cô, lúc cô ngủ trông cũng hiền lành như thế. Ở cô có điều gì đó đằm thắm mà anh không thể ngó lơ đi được. Anh biết mình yêu cô rất nhiều và không thể nào mất cô được. Anh ngắm nhìn từng đường nét trên khuôn mặt cô, nó đã in sâu vào trong tâm trí anh, không lúc nào nguôi ngoai.
Anh từ từ tiến sát gần cô, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn. Nụ hôn nhanh nhưng đầy sự ngọt ngào.
Quỳnh An đang ngủ thì cảm thấy môi mình ấm ấm và cảm nhận được sự ngọt ngào nên từ từ mở mắt ra thì thấy khuôn mặt anh đang ở sát mặt mình. Trong cơn buồn ngủ cô cũng lơ mơ đoán được anh vừa làm gì môi cô.
- Anh hư lắm. - Quỳnh An mỉm cười thẹn thùng, dùng giọng nói nhu tình với anh.
Câu nói ấy như một liều thuốc kích dục lan tận đến từng mạch máu trong người anh. Anh biết rằng mình không thể kiềm chế trước cô gái này. Một nụ hôn lại được đặt lên môi cô. Nhưng lần này là nụ hôn sâu và mãnh liệt hơn. Anh nhắm mắt và hôn cuống nhiệt như muốn hút cạn thứ mật ngọt nơi đầu lưỡi cô.
Quỳnh An thoáng chốc bị giật mình. Vốn chỉ định trêu đùa anh thôi nhưng không ngờ hậu quả lại thế này. Có lẽ cô đã trêu đùa nhầm người rồi. Quỳnh An nhắm mắt lại cảm nhận nụ hôn nồng nàn và cuồng nhiệt từ anh.
Bây giờ là chiều muộn, xung quanh hồ chỉ có mấy ông bà cụ tập thể dục và mấy cậu nhóc đùa nghịch xung quanh. Những cơn gió đầu mùa cũng đã bắt đầu nổi lên. Mặt trời sau một ngày làm việc mệt mỏi chiếu sáng cho nhân loại cũng đang dần dần khuất sau ngọn núi. Để lại cho bầu trời những mảng màu tím, hồng vàng khác nhau. Bầu trời bây giờ cũng giống như tâm trạng cô vậy, lộn xộn và thê lương.
Quỳnh An dừng chân và ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó, khẽ ngắm nhìn mặt hồ yên tĩnh, phẳng lặng.
Hình ảnh cô gái có dáng người nhỏ bé, gương mặt u buồn, đôi mắt nhìn xa xăm vào mặt hồ yên tĩnh. Khung cảnh này thật khiến con người ta đau lòng theo.
Màn đêm dần dần buông xuống ôm trọn cả mặt hồ. Những cơn gió lành lạnh cũng đã bắt đầu xuất hiện. Quỳnh An khẽ co người lại, dùng 2 tay ôm lấy cánh tay mình. Bỗng nhiên cô cảm thấy tủi thân ghê gớm. Và những giọt nước mắt đã bắt đầu lăn dài trên gò má. Có lẽ cô đã cố gắng kiềm chế rất nhiều. Lo lắng về mối quan hệ không rõ ràng, sợ hãi đặt niềm tin vào nhầm chỗ. Và nước mắt cứ như thế rơi lã chã.
- Trần Hạo Thiên, em ghét anh.
Quỳnh An la lớn như thể bao nhiêu dồn nén trong lòng cô giải tỏa ra hết. Nếu cứ tiếp tục kìm nén thì cô sẽ không chịu được mất. '
- Lại có một cô gái ghét anh thế sao.
Một giọng nói quen thuộc cất lên sau lưng cô. Nghe thấy giọng nói ấy cô rất bất ngờ, nhưng nước mắt lại rơi nhiều hơn. Cô giật mình quay lại thì thấy Hạo Thiên đang đứng dựa lưng vào thân cây gần chỗ cô ngồi. Thấy cô quay lại anh đứng thẳng dậy, cho tay vào túi quần cao cao tại thượng từng bước đi đến chỗ cô, rất chậm rãi.
Cho đến khi anh đứng trước mặt cô thì mắt cô cũng đã nhòe đi vì nước mắt.
- Sao lại ra đây mít ướt một mình thế. - Hạo Thiên không biểu lộ một chút cảm xúc, khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng nhìn cô và hỏi.
Quỳnh An cảm thấy mình như đã đặt niềm tin vào sai chỗ thật rồi. Đột nhiên trong lòng cô lại xuất hiện sự tức giận rất lớn. Một tin động trời như thế được đăng lên báo, anh mất tích cả ngày không một lời giải thích với cô mà bây giờ gặp cô anh chỉ nói được một câu như thế thôi sao. Vì ai mà cô phải khóc chứ.
Quỳnh An tức giận quay mặt đi, không thèm trả lời anh.
Hạo Thiên hơi bất ngờ về thái độ đó của cô nhưng cũng nhanh chóng chấn tĩnh lại như không có chuyện gì.
- Sao thế. Anh đã làm gì sai?
Quỳnh An nghe thấy câu này sao trong lòng lại cảm thấy đau nhói vô cùng. Anh làm gì sai sao?
- Đúng, anh chẳng làm gì sai cả. Người sai là em. - Quỳnh An quay lại, nhìn sâu vào mắt anh.
- Vì sao em lại sai.
- Em sai vì đã hiểu nhầm mối quan hệ này. Em sai vì đã nghĩ mình quan trọng với anh. Em sai vì đã nghĩ rằng anh đã là của em. Em thật rất sai rồi. - Quỳnh An nói như hét lên. Nước mắt vô thức lại rơi xuống. Giọng cô run run. Sao anh lại có thể dùng thái độ dửng dưng đó với cô sau khi đã xảy ra chuyện này chứ.
- Thế sao em nghĩ mình đã sai. Là vì em không tin tưởng anh nên mới nghĩ như thế. Tin trên báo em cũng đã biết? - Thái độ anh bắt đầu thay đổi, âm giọng đã có sự nghiêm nghị.
- Em không phải không tin tưởng anh mà em là đang không đủ tự tin vào bản thân mình. Em không đủ tự tin một cô gái như em lại có thể ở trong lòng anh.
- Cuối cùng em cũng chỉ nghĩ được như thế. Sao em không nghĩ những gì anh làm là muốn tốt cho em.
- Muốn tốt cho em sao. Tin tức anh kết hôn cùng người khác được đưa trên báo, anh lại không một lời giải thích với em để em phải lo lắng và sợ hãi vào tình yêu của mình mà là muốn tốt cho em sao. Rốt cuộc chúng ta là mối quan hệ gì. Em trong lòng anh là gì đây???
Quỳnh An nói hết những gì cô đang suy nghĩ, nước mắt đã ướt đầm cả mặt. Đôi chân cô không thể chịu đựng được nữa mà ngồi sụp xuống đất. Tiếng khóc thút thít bắt đầu to dần lên.
Hạo Thiên đau lòng nhìn cô, anh nhẹ nhàng ngồi xuống kéo cô vào lòng dùng bàn tay ấm áp của mình vỗ về bờ vai đang run của cô. Anh dịu dàng vuốt mái tóc đã rối đi vì gió của cô và thì thầm.
- Ngốc quá, trong lòng anh em luôn là duy nhất.
Anh không ngờ những điều anh làm muốn tốt cho cô lại làm cô đau lòng như thế, có lẽ anh đã làm sai cách chăng.
- Em sợ lắm, sợ anh đối với em chỉ là sự thích thú nhất thời, sợ anh có rất nhiều cô gái bên cạnh mà siêu lòng. - Quỳnh An vừa nói vừa khóc. Cô siết tay ôm anh thật chặt như muốn chắc chắn rằng anh đang ngay đây và đang ở bên cô.
- Em cứ như thế là anh sẽ giận thật đấy. Em lại không tin tưởng anh đến mức đó sao. Không phải bây giờ anh đang ở đây và cô gái bên cạnh anh chỉ có em thôi sao. - Hạo Thiên dùng giọng điệu nhẹ nhàng đầy nhu tình nói với cô. Anh biết rằng giờ đây cô đang rất yếu đuối, cô gái của anh cần được bảo vệ.
- Nhưng còn chuyện trên báo là sao.
- Tin anh. Rồi sau này em sẽ hiểu.
Lời nói của anh chắc như đinh đóng vào cột, điều đó làm cô yên tâm đi phần nào. Có lẽ cô đã quá đa nghi rồi.
Hạo Thiên đang trên đường đưa cô về nhà. Có lẽ do đã khóc rất nhiều nên cô mệt và ngủ thiếp đi trên xe. Xe đã dừng trước cửa nhà. Anh quay sang nhìn cô, lúc cô ngủ trông cũng hiền lành như thế. Ở cô có điều gì đó đằm thắm mà anh không thể ngó lơ đi được. Anh biết mình yêu cô rất nhiều và không thể nào mất cô được. Anh ngắm nhìn từng đường nét trên khuôn mặt cô, nó đã in sâu vào trong tâm trí anh, không lúc nào nguôi ngoai.
Anh từ từ tiến sát gần cô, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn. Nụ hôn nhanh nhưng đầy sự ngọt ngào.
Quỳnh An đang ngủ thì cảm thấy môi mình ấm ấm và cảm nhận được sự ngọt ngào nên từ từ mở mắt ra thì thấy khuôn mặt anh đang ở sát mặt mình. Trong cơn buồn ngủ cô cũng lơ mơ đoán được anh vừa làm gì môi cô.
- Anh hư lắm. - Quỳnh An mỉm cười thẹn thùng, dùng giọng nói nhu tình với anh.
Câu nói ấy như một liều thuốc kích dục lan tận đến từng mạch máu trong người anh. Anh biết rằng mình không thể kiềm chế trước cô gái này. Một nụ hôn lại được đặt lên môi cô. Nhưng lần này là nụ hôn sâu và mãnh liệt hơn. Anh nhắm mắt và hôn cuống nhiệt như muốn hút cạn thứ mật ngọt nơi đầu lưỡi cô.
Quỳnh An thoáng chốc bị giật mình. Vốn chỉ định trêu đùa anh thôi nhưng không ngờ hậu quả lại thế này. Có lẽ cô đã trêu đùa nhầm người rồi. Quỳnh An nhắm mắt lại cảm nhận nụ hôn nồng nàn và cuồng nhiệt từ anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.