Chương 59
mimino
20/12/2019
Quỳnh An khẽ động người thì thấy ánh sáng đã len lỏi vào khắp căn phòng. Cô đã ngủ lâu như thế rồi sao. Cô mệt mỏi ngồi dậy, nhớ đến chuyện hôm
qua gặp lại bà ta trong lòng lại không ngừng đau nhói. Cô nhanh chóng đi vào nhà tắm, cô muốn rửa trôi đi những buồn đau ngày hôm qua.
Tắm rửa xong, cô đi xuống nhà, bây giờ đã là 9h sáng. Không biết anh đã ra ngoài chưa. Suy nghĩ của cô vừa dứt thì một cô giúp việc đi đến gần cô.
- Thưa tiểu thư, thiếu gia căn dặn nếu tiểu thư thức dậy thì mời cô dùng bữa sáng.
- Thiếu gia ra ngoài rồi sao chị.
- Vâng thưa tiểu thư. Thiếu gia nói có việc nên đã đi từ sớm. Cô mau vào dùng bữa sáng đi ạ. - Cô người làm nói rồi kéo ghế ra cho Quỳnh An.
- Em cảm ơn ạ.
Quỳnh An ngồi vào dùng bữa sáng. Ngủ từ hôm qua đến bây giờ cô cũng đã đói lắm rồi. Nhưng anh có việc gì mà đi sớm thế nhỉ. Cũng đúng thôi, anh quản lí cả một tập đoàn lớn đến thế cơ mà sao lại không bận được chứ.
Cô dùng bữa sáng xong thì đi dạo một vòng quanh vườn. Những tia nắng đã len lỏi vào từng tán lá, những bông hoa hôm nay đẹp hơn thường ngày. Cô vuốt ve những bông hoa rồi mỉm cười. Nhưng nụ cười lại thê lương đến thế. Lòng cô bây giờ thực sự trống trải. Gặp lại bà ta cô không có cảm xúc gì ngoài sự đau lòng. Nếu hỏi cô có nhớ bà không thì cô cũng không thể dối lòng mình. Những năm qua cũng đã rất nhiều lần cô tự hỏi cuộc sống của bà thế nào rồi. Bây giờ gặp lại cô có phần vui vì biết bà đang có một cuộc sống sung túc, đủ đầy. Nghĩ đến đây cô lại cười khổ, cười chua xót cho cuộc đời mình những năm qua.
Cô còn nhớ rất rõ 10 năm về trước. Mọi người cứu cô lên trong tình trạng đuối nước nghiêm trọng. Chỉ cần chậm vài phút nữa thôi thì cô đã không thể sống nổi. Mọi người trong cô nhi viện đã phải chạy chữa cô mới có thể qua khỏi, vì cô bị chìm trong nước quá lâu, phổi đã đầy nước. Cuối cùng ông trời vẫn chừa cho cô một con đường sống. Người làm cô ra nông nỗi ấy không ai khác chính là người cô yêu thương và gọi bằng mẹ.
Cuộc sống của cô và mẹ trước kia không có ngày nào không phải chịu đòn. Bố cô là một người nghiện rượu, mỗi lần say đều lôi cô và mẹ ra mà mắng nhiếc và đánh đập. Sinh hoạt trong nhà đều dựa hết vào gánh hàng rong của mẹ và những đồng tiền lẻ bán ve chai của cô. Dù cuộc sống cơ cực và vất vả nhưng cô vẫn luôn tự động viên mình phải thật cố gắng vì cô luôn có được một tình yêu thương vô hạn từ mẹ. Một hôm, bà dẫn cô đi chơi rất nhiều nơi, cho cô ăn rất nhiều món ngon. Cả ngày hôm ấy cô và mẹ đều rất vui. Cô đã hỏi mẹ rằng
- Mẹ ơi, hôm nay chúng ta không cần làm việc sao?
- Hôm nay chúng ta được nghỉ một ngày nhé, con gái mẹ thời gian qua rất ngoan nên hôm nay mẹ thưởng cho con. Con gái có vui không. - Bà cười hiền từ xoa tóc cô.
- Con vui lắm mẹ ạ. Vậy từ nay con sẽ cố gắng ngoan ngoãn hơn nữa để mẹ vui và bố yêu thương con hơn. - Cô bé ngây thơ ăn miếng kem mát lạnh, cười tít mắt.
- Con gái ngoan của mẹ. Mẹ yêu con lắm. - Bà ôm cô vào lòng, vì sự ngây thơ hồn nhiên cô đã không thể thấy được giọt nước mắt của bà rơi xuống trên tóc cô. Những cơ gió mát lạnh từ biển thổi vào làm bay làn tóc rối.
Cô và mẹ cùng nhau đùa nghịch dưới nước, vốn dĩ cô rất thích biển nên lại càng đi xa hơn để đùa nghịch. Mẹ luôn ở phía sau cô. Bất chợt cô thấy một bàn tay cầm đầu cô dúi thật mạnh dưới nước, cô rất khó thở, không thể thở được. Bàn tay ấy chính là mẹ cô, dường như bà cảm thấy cô rất khó chịu nên đã thôi không dúi nữa.
- Mẹ ơi, mẹ làm gì thế, con không thở được.
Câu nói của cô vừa dứt, cô chỉ kịp nhìn thấy giọt nước mắt của mẹ rơi xuống, khuôn mặt đau thương nhìn cô. Cô cố sức vùng vẫy nhưng cô chỉ là một cô bé 7 tuổi. Đến lúc cô cảm thấy mình đã không ổn thì cô chỉ còn nghe thấy tiếng khóc và lời xin lỗi của bà. Và cô không còn biết gì nữa.
" Con gái, mẹ xin lỗi con, mẹ xin lỗi con nhiều lắm."
Câu nói ấy cứ văng vẳng bên tai cô, lồng ngực cũng đã đau đến thắt lại, nước mắt cô cũng đã rơi xuống từ lúc nào. Mỗi lần chìm vào giấc ngủ cô lại nhớ lại ngày kinh hoàng ấy. Đã mất rất lâu cô mới có thể bình thường lại. Có một thời gian dài cô đã bị tự kỉ ở cô nhi viện, cho đến khi anh Toàn xuất hiện lam cô vui vẻ trở lại. Cô đã luôn dặn bản thân rằng không được phép yếu đuối, không được đặt lòng tin vào ai quá nhiều. Cho đến khi Hạo Thiên xuất hiện, ở bên cạnh anh cô có thể yếu đuối, có thể khóc, có thể lười biếng. Và niềm tin cô đặt vào anh là tuyệt đối.
Chuông điện thoại reo lên, là anh.
- Alo, em nghe.
- Em đang làm gì, đã dậy chưa.
Câu hỏi của anh hôm nay rất lạ. Bình thường anh rất ít khi hỏi cô những câu như thế. Chắc là do anh lo cho cô về chuyện hôm qua.
- Em đã dậy lâu rồi, đang ngồi trong vườn hoa.
- Tốt, bây giờ anh sẽ về đón em, đi đến nơi này với anh.
- Bây giờ sao ạ.
- Ừ.
- Vâng ạ. Em sẽ đi chuẩn bị ngay.
Nói xong cô vội vã đi chuẩn bị ngay, cần phải chải chuốt lại một chút, không thể ra ngoài với anh với bộ dạng tả tơi này được.
15 phút sau xe anh đã đậu trước cổng biệt thự, cũng vừa lúc cô chạy xuống. Anh mở cửa xe cho cô rồi vòng qua đường kia ngồi vào ghế lái.
- Anh muốn đưa em đi đâu. - Quỳnh An quay sang hỏi khi thấy anh đã cho xe chạy đi.
- Đến nơi rồi em sẽ biết thôi. - Anh không nhìn cô mà nhìn thẳng về phía trước.
Hôm nay cô cảm thấy anh có điều gì đó rất lạ, như anh đang giấu cô điều gì đó.
Đi được một lúc thì xe anh dừng trước một quán cà phê sang trọng. Cách bày trí theo kiểu cổ điển xen lẫn hiện đại. Bên trong có tiếng nhạc du dương rất êm tai. Cô rất thích phong cách ở đây.
Anh dẫn cô đến một chiếc bàn ở một góc khá khuất. Khi 2 người yên vị thì có một bạn phục vụ đến để 2 người check đồ uống.
- 2 capuchino. - Chưa để anh nói cô đã ra hiệu cho người phục vụ. Anh thích uống cà phê nhưng nó lại không tốt cho sức khỏe nên cô hay pha cho anh capuchino.
Sau khi người phục vụ đi rồi cô mới quay sang hỏi anh.
- Hôm nay Trần Tổng lại rảnh rỗi đưa em đi uống cà phê như thế này sao. - Quỳnh An cười chêu trọc. Bình thường anh rất bận cơ mà, dù ở chung một nhà nhưng một ngày cô cũng chỉ được gặp anh vào lúc tối thôi.
- Trần tổng cảm thấy rất nhớ em nên kéo em ra đây. - Hạo Thiên cũng hùa theo.
- Miệng anh ngọt từ khi nào thế. - Quỳnh An cười đáp lại anh, cảm thấy anh hôm nay thực sự rất lạ.
- Quỳnh An....
Nụ cười của cô tắt hẳn khi nghe thấy ai đó gọi tên mình, giọng nói rất quen thuộc, lòng cô lại dấy lên đau nhói.
- Sao...sao bà lại ở đây. - Quỳnh An đứng dậy, giọng run run. Cả người cô cũng đã run lên. Tay víu chặt cạnh bàn.
- Ta...ta rất muốn gặp con...- Bà Từ cũng rất xúc động.
- Nhưng tôi không hề muốn gặp bà một chút nào. - Quỳnh An nói như hét lên, ở đây khá đông người nên cô không muốn gây sự chú ý. Cô nói xong định bước đi.
- Nếu đã vô tình gặp ở đây thì chúng ta ngồi xuống nói chuyện một lát đi.
Khi thấy cô có ý định bỏ đi, Hạo Thiên liền đứng lên kéo tay cô lại, giọng nói trùng xuống, gương mặt khó hiểu.
Tắm rửa xong, cô đi xuống nhà, bây giờ đã là 9h sáng. Không biết anh đã ra ngoài chưa. Suy nghĩ của cô vừa dứt thì một cô giúp việc đi đến gần cô.
- Thưa tiểu thư, thiếu gia căn dặn nếu tiểu thư thức dậy thì mời cô dùng bữa sáng.
- Thiếu gia ra ngoài rồi sao chị.
- Vâng thưa tiểu thư. Thiếu gia nói có việc nên đã đi từ sớm. Cô mau vào dùng bữa sáng đi ạ. - Cô người làm nói rồi kéo ghế ra cho Quỳnh An.
- Em cảm ơn ạ.
Quỳnh An ngồi vào dùng bữa sáng. Ngủ từ hôm qua đến bây giờ cô cũng đã đói lắm rồi. Nhưng anh có việc gì mà đi sớm thế nhỉ. Cũng đúng thôi, anh quản lí cả một tập đoàn lớn đến thế cơ mà sao lại không bận được chứ.
Cô dùng bữa sáng xong thì đi dạo một vòng quanh vườn. Những tia nắng đã len lỏi vào từng tán lá, những bông hoa hôm nay đẹp hơn thường ngày. Cô vuốt ve những bông hoa rồi mỉm cười. Nhưng nụ cười lại thê lương đến thế. Lòng cô bây giờ thực sự trống trải. Gặp lại bà ta cô không có cảm xúc gì ngoài sự đau lòng. Nếu hỏi cô có nhớ bà không thì cô cũng không thể dối lòng mình. Những năm qua cũng đã rất nhiều lần cô tự hỏi cuộc sống của bà thế nào rồi. Bây giờ gặp lại cô có phần vui vì biết bà đang có một cuộc sống sung túc, đủ đầy. Nghĩ đến đây cô lại cười khổ, cười chua xót cho cuộc đời mình những năm qua.
Cô còn nhớ rất rõ 10 năm về trước. Mọi người cứu cô lên trong tình trạng đuối nước nghiêm trọng. Chỉ cần chậm vài phút nữa thôi thì cô đã không thể sống nổi. Mọi người trong cô nhi viện đã phải chạy chữa cô mới có thể qua khỏi, vì cô bị chìm trong nước quá lâu, phổi đã đầy nước. Cuối cùng ông trời vẫn chừa cho cô một con đường sống. Người làm cô ra nông nỗi ấy không ai khác chính là người cô yêu thương và gọi bằng mẹ.
Cuộc sống của cô và mẹ trước kia không có ngày nào không phải chịu đòn. Bố cô là một người nghiện rượu, mỗi lần say đều lôi cô và mẹ ra mà mắng nhiếc và đánh đập. Sinh hoạt trong nhà đều dựa hết vào gánh hàng rong của mẹ và những đồng tiền lẻ bán ve chai của cô. Dù cuộc sống cơ cực và vất vả nhưng cô vẫn luôn tự động viên mình phải thật cố gắng vì cô luôn có được một tình yêu thương vô hạn từ mẹ. Một hôm, bà dẫn cô đi chơi rất nhiều nơi, cho cô ăn rất nhiều món ngon. Cả ngày hôm ấy cô và mẹ đều rất vui. Cô đã hỏi mẹ rằng
- Mẹ ơi, hôm nay chúng ta không cần làm việc sao?
- Hôm nay chúng ta được nghỉ một ngày nhé, con gái mẹ thời gian qua rất ngoan nên hôm nay mẹ thưởng cho con. Con gái có vui không. - Bà cười hiền từ xoa tóc cô.
- Con vui lắm mẹ ạ. Vậy từ nay con sẽ cố gắng ngoan ngoãn hơn nữa để mẹ vui và bố yêu thương con hơn. - Cô bé ngây thơ ăn miếng kem mát lạnh, cười tít mắt.
- Con gái ngoan của mẹ. Mẹ yêu con lắm. - Bà ôm cô vào lòng, vì sự ngây thơ hồn nhiên cô đã không thể thấy được giọt nước mắt của bà rơi xuống trên tóc cô. Những cơ gió mát lạnh từ biển thổi vào làm bay làn tóc rối.
Cô và mẹ cùng nhau đùa nghịch dưới nước, vốn dĩ cô rất thích biển nên lại càng đi xa hơn để đùa nghịch. Mẹ luôn ở phía sau cô. Bất chợt cô thấy một bàn tay cầm đầu cô dúi thật mạnh dưới nước, cô rất khó thở, không thể thở được. Bàn tay ấy chính là mẹ cô, dường như bà cảm thấy cô rất khó chịu nên đã thôi không dúi nữa.
- Mẹ ơi, mẹ làm gì thế, con không thở được.
Câu nói của cô vừa dứt, cô chỉ kịp nhìn thấy giọt nước mắt của mẹ rơi xuống, khuôn mặt đau thương nhìn cô. Cô cố sức vùng vẫy nhưng cô chỉ là một cô bé 7 tuổi. Đến lúc cô cảm thấy mình đã không ổn thì cô chỉ còn nghe thấy tiếng khóc và lời xin lỗi của bà. Và cô không còn biết gì nữa.
" Con gái, mẹ xin lỗi con, mẹ xin lỗi con nhiều lắm."
Câu nói ấy cứ văng vẳng bên tai cô, lồng ngực cũng đã đau đến thắt lại, nước mắt cô cũng đã rơi xuống từ lúc nào. Mỗi lần chìm vào giấc ngủ cô lại nhớ lại ngày kinh hoàng ấy. Đã mất rất lâu cô mới có thể bình thường lại. Có một thời gian dài cô đã bị tự kỉ ở cô nhi viện, cho đến khi anh Toàn xuất hiện lam cô vui vẻ trở lại. Cô đã luôn dặn bản thân rằng không được phép yếu đuối, không được đặt lòng tin vào ai quá nhiều. Cho đến khi Hạo Thiên xuất hiện, ở bên cạnh anh cô có thể yếu đuối, có thể khóc, có thể lười biếng. Và niềm tin cô đặt vào anh là tuyệt đối.
Chuông điện thoại reo lên, là anh.
- Alo, em nghe.
- Em đang làm gì, đã dậy chưa.
Câu hỏi của anh hôm nay rất lạ. Bình thường anh rất ít khi hỏi cô những câu như thế. Chắc là do anh lo cho cô về chuyện hôm qua.
- Em đã dậy lâu rồi, đang ngồi trong vườn hoa.
- Tốt, bây giờ anh sẽ về đón em, đi đến nơi này với anh.
- Bây giờ sao ạ.
- Ừ.
- Vâng ạ. Em sẽ đi chuẩn bị ngay.
Nói xong cô vội vã đi chuẩn bị ngay, cần phải chải chuốt lại một chút, không thể ra ngoài với anh với bộ dạng tả tơi này được.
15 phút sau xe anh đã đậu trước cổng biệt thự, cũng vừa lúc cô chạy xuống. Anh mở cửa xe cho cô rồi vòng qua đường kia ngồi vào ghế lái.
- Anh muốn đưa em đi đâu. - Quỳnh An quay sang hỏi khi thấy anh đã cho xe chạy đi.
- Đến nơi rồi em sẽ biết thôi. - Anh không nhìn cô mà nhìn thẳng về phía trước.
Hôm nay cô cảm thấy anh có điều gì đó rất lạ, như anh đang giấu cô điều gì đó.
Đi được một lúc thì xe anh dừng trước một quán cà phê sang trọng. Cách bày trí theo kiểu cổ điển xen lẫn hiện đại. Bên trong có tiếng nhạc du dương rất êm tai. Cô rất thích phong cách ở đây.
Anh dẫn cô đến một chiếc bàn ở một góc khá khuất. Khi 2 người yên vị thì có một bạn phục vụ đến để 2 người check đồ uống.
- 2 capuchino. - Chưa để anh nói cô đã ra hiệu cho người phục vụ. Anh thích uống cà phê nhưng nó lại không tốt cho sức khỏe nên cô hay pha cho anh capuchino.
Sau khi người phục vụ đi rồi cô mới quay sang hỏi anh.
- Hôm nay Trần Tổng lại rảnh rỗi đưa em đi uống cà phê như thế này sao. - Quỳnh An cười chêu trọc. Bình thường anh rất bận cơ mà, dù ở chung một nhà nhưng một ngày cô cũng chỉ được gặp anh vào lúc tối thôi.
- Trần tổng cảm thấy rất nhớ em nên kéo em ra đây. - Hạo Thiên cũng hùa theo.
- Miệng anh ngọt từ khi nào thế. - Quỳnh An cười đáp lại anh, cảm thấy anh hôm nay thực sự rất lạ.
- Quỳnh An....
Nụ cười của cô tắt hẳn khi nghe thấy ai đó gọi tên mình, giọng nói rất quen thuộc, lòng cô lại dấy lên đau nhói.
- Sao...sao bà lại ở đây. - Quỳnh An đứng dậy, giọng run run. Cả người cô cũng đã run lên. Tay víu chặt cạnh bàn.
- Ta...ta rất muốn gặp con...- Bà Từ cũng rất xúc động.
- Nhưng tôi không hề muốn gặp bà một chút nào. - Quỳnh An nói như hét lên, ở đây khá đông người nên cô không muốn gây sự chú ý. Cô nói xong định bước đi.
- Nếu đã vô tình gặp ở đây thì chúng ta ngồi xuống nói chuyện một lát đi.
Khi thấy cô có ý định bỏ đi, Hạo Thiên liền đứng lên kéo tay cô lại, giọng nói trùng xuống, gương mặt khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.