Chương 71
mimino
04/04/2020
Quỳnh An mở cửa bước vào. Mặc dù đây đã là lần thứ mấy vào phòng làm việc của anh nhưng cô vẫn không khỏi ngạc nhiên và ngưỡng mộ về độ rộng của nó. Căn phòng rất rộng, thoáng mát và ngăn nắp. Bộ ghế sofa màu sữa được đặt bên trái căn phòng dùng để tiếp khách. Bên phải bàn làm việc có một cánh cửa, đằng sau cánh cửa ấy là một căn phòng nghỉ của anh. Bên trong nó cũng làm người ta choáng ngợp vì quá rộng, y như căn phòng ở biệt thự của anh.
Quỳnh An đi một vòng quanh căn phòng và dừng lại ở bàn làm việc. Cô chợt mỉm cười. Trên bàn làm việc có đặt một khung hình ảnh cô. Đó là bức anh cô đang cười tươi khi học làm bánh kem cho anh. Trên màn hình máy tính cũng là hình ảnh của cô. Miệng cô không thể khép lại vì quá hạnh phúc, ngay cả ở chỗ làm việc của anh cũng đều tràn ngập hình ảnh cô.
Đã 15 phút trôi qua mà Hạo Thiên vẫn chưa họp xong. Quỳnh An ngồi trên ghế sofa buồn chán chờ đợi. Cả ngày hôm nay đi chơi không được nghỉ tí nào nên cô rất mệt. Nghĩ bụng sẽ nằm xuống một lát cho đỡ mệt. Nhưng nào ngờ cô đi vào giấc ngủ lúc nào không hay. Quỳnh An đã ngủ thiếp đi một lúc.
Trên xe Lâm Dương
- Anh là tài xế của anh Hạo Thiên ạ. - Tố Như ngồi ở ghế sau hỏi với lên.
- Đúng vậy thưa tiểu thư.
- Aizs...anh đừng gọi em là tiểu thư này kia. Mọi người ở nhà gọi em đã thấp ngại lắm rồi. Em chỉ là một đứa mồ côi được chị Quỳnh An và anh Hạo Thiên cho ở nhờ thôi. - Tố Như cười tươi giải thích. Thực sự cô cảm thấy không thoải mái một chút nào khi mọi người cứ gọi cô là tiểu thư này kia.
- Nếu thiếu gia nghe được sẽ không hài lòng. Nếu tiểu thư là bạn của tiểu thư Quỳnh An thì cũng giống như cô ấy. Vả lại cô còn là khách của thiếu gia. - Lâm Dương không thay đổi sắc mặt bình thản đáp. Trong lòng anh cũng không có ấn tượng tốt với cô gái này.
- Aizs...anh lạnh lùng thật đấy. Rất giống anh Hạo Thiên. Ánh mắt của anh ấy như băng ở Bắc cực vậy. Nhưng mà mỗi khi anh ấy nhìn chị Quỳnh An thì ánh mắt lại rất khác. Có phải anh Hạo Thiên rất yêu chị Quỳnh An đúng không ạ. - Tố Như dương đôi mắt ngưỡng mộ chờ câu trả lời.
- Đúng thế. Không ai có thể chia cắt được họ đâu. - Lâm Dương vẫn nhìn về phía trước, khuôn mặt không đổi sắc.
- Em thật ngưỡng mộ họ. Em cũng muốn có một tình yêu như thế.
- Cứ chân thành thì sẽ được đáp trả lại bằng trân thật thôi. Tiểu thư Quỳnh An cũng đã rất chân thành với thiếu gia.
- À..thì ra là vậy. Em hiểu rồi.
Cả 2 im lặng, không ai nói gì nữa. Lâm Dương có chút nghi ngờ về cô gái này, càng ngày mỗi nghi ngờ càng lớn.
" Không ai có thể chia cắt được họ sao? Phải có sự chân thành sao? "
- Thưa Trần Tổng, vậy ngày mai sẽ sắp xếp cuộc họp....
- Suỵt...
Cô thư kí còn chưa kịp báo cáo xong thì đã bị Hạo Thiên ra lệnh dừng lại. Anh đã phát hiện được gì đó khi bước vào phòng.
- Cô ra ngoài trước đi. - Hạo Thiên nhẹ giọng.
- Nhưng Trần Tổng...
- Ra.
Hạo Thiên gằn giọng nhưng không quá lớn. Nhưng cũng đủ để làm cho cô thư kí hồn siêu phách lạc ra khỏi phòng. Trước khi ra ngoài cô thư kí cũng đã kịp nhìn thấy lí do vì sao sếp của cô lại bảo cô ra ngoài.
" Là một cô gái sao? "
Hạo Thiên nhẹ nhàng đi đến ghế sofa thì thấy cô đang nằm ngủ ngon lành. Khuôn mặt cô khi ngủ rất đáng yêu. Khi thức vốn đã hiền, lúc ngủ lại trông giống một thiên thần hơn. Vừa nhìn thấy cô bao nhiêu căng thẳng của cuộc họp vừa nãy đã tan biến hết. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống ngắm nhìn cô, đưa tay vuốt lại những lọn tóc tinh nghịch trên mặt cô. Anh dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn ngọt ngào.
Quỳnh An cảm thấy một hơi ấm đang rất gần cô, hơi ấm ấy thật dễ chịu đến nhường nào. Quỳnh An chậm rãi mở mắt thì thấy Hạo Thiên đã ở ngay trước mặt mình.
- Kì diệu thật đấy, mở mắt ra đã có thể thấy anh rồi. - Quỳnh An mỉm cười.
- Sao em lại ở đây. Không phải đang đi chơi rất vui sao. - Hạo Thiên hỏi, tay không ngừng vuốt tóc cô.
- Nhớ anh nên mới đến đấy. - Quỳnh An cười tinh nghịch trêu chọc. Nói xong cô ngồi dậy ngay, nếu không lại bị anh trừng phạt bằng một nụ hôn mất.
- Giỏi lắm, bây giờ lại dám trên cả anh.- Hạo Thiên véo chóp mũi của cô.
- Em đâu dám. Nhưng mà em đói rồi. - Quỳnh An làm bộ mặt dễ thương.
- Đi, anh đưa em đi ăn.
- Yeh...
Quỳnh An vui vẻ đứng lên. Hạo Thiên lấy áo khoác rồi nắm tay cô ra ngoài. Anh dừng lại ở bàn thư kí.
- Báo cáo cuộc họp và nội dung ngày mai gửi qua mail cho tôi.
- Dạ thưa sếp...nhưng mà...
Cô thư kí định nói gì đó nhưng nhìn ánh mắt của Hạo Thiên thì không nói nữa. Ánh mắt lập tức chuyển sang phía cô, ánh mắt ấy không mấy thiện cảm. Nhưng mà cô mặc kệ.
Thực ra vì có cuộc họp khẩn cấp nên họp xong anh phải ở lại giải quyết một số chuyện, nhưng vì cô nên anh bỏ hết mọi việc.
- Anh vừa thay thư kí mới sao. - Quỳnh An thấy thắc mắc, thư kí lần trước làm việc với cô không phải là người này.
- Ừ, thay được một thời gian rồi.
- Sao thế, thư kí lần trước em thấy rất ổn mà.
- Không vì sao hết. Không thích nên anh thay thôi.
- A...thì ra Trần Tổng đây cũng là người không thích nữa thì bỏ đi ngay. Vậy sau này anh không thích em nữa cũng sẽ đuổi em đi đúng không. - Quỳnh An lại được cớ trêu chọc, nói với giọng đắc ý.
- Thôi nói lung tung đi. - Cửa thang máy vừa mở Hạo Thiên đã ôm lấy eo cô kéo đi.
- Nào Hạo Thiên bỏ em ra, nhiều người đang nhìn lắm đấy. - Quỳnh An ngượng ngùng trước hành động bá đạo này của anh.
- Không thích.
Trả lời cô cũng là một câu bá đạo không kém. Cái số cô yêu phải một Tổng tài như thế đấy. Nhưng quan trọng là cô rất hạnh phúc...
Quỳnh An đi một vòng quanh căn phòng và dừng lại ở bàn làm việc. Cô chợt mỉm cười. Trên bàn làm việc có đặt một khung hình ảnh cô. Đó là bức anh cô đang cười tươi khi học làm bánh kem cho anh. Trên màn hình máy tính cũng là hình ảnh của cô. Miệng cô không thể khép lại vì quá hạnh phúc, ngay cả ở chỗ làm việc của anh cũng đều tràn ngập hình ảnh cô.
Đã 15 phút trôi qua mà Hạo Thiên vẫn chưa họp xong. Quỳnh An ngồi trên ghế sofa buồn chán chờ đợi. Cả ngày hôm nay đi chơi không được nghỉ tí nào nên cô rất mệt. Nghĩ bụng sẽ nằm xuống một lát cho đỡ mệt. Nhưng nào ngờ cô đi vào giấc ngủ lúc nào không hay. Quỳnh An đã ngủ thiếp đi một lúc.
Trên xe Lâm Dương
- Anh là tài xế của anh Hạo Thiên ạ. - Tố Như ngồi ở ghế sau hỏi với lên.
- Đúng vậy thưa tiểu thư.
- Aizs...anh đừng gọi em là tiểu thư này kia. Mọi người ở nhà gọi em đã thấp ngại lắm rồi. Em chỉ là một đứa mồ côi được chị Quỳnh An và anh Hạo Thiên cho ở nhờ thôi. - Tố Như cười tươi giải thích. Thực sự cô cảm thấy không thoải mái một chút nào khi mọi người cứ gọi cô là tiểu thư này kia.
- Nếu thiếu gia nghe được sẽ không hài lòng. Nếu tiểu thư là bạn của tiểu thư Quỳnh An thì cũng giống như cô ấy. Vả lại cô còn là khách của thiếu gia. - Lâm Dương không thay đổi sắc mặt bình thản đáp. Trong lòng anh cũng không có ấn tượng tốt với cô gái này.
- Aizs...anh lạnh lùng thật đấy. Rất giống anh Hạo Thiên. Ánh mắt của anh ấy như băng ở Bắc cực vậy. Nhưng mà mỗi khi anh ấy nhìn chị Quỳnh An thì ánh mắt lại rất khác. Có phải anh Hạo Thiên rất yêu chị Quỳnh An đúng không ạ. - Tố Như dương đôi mắt ngưỡng mộ chờ câu trả lời.
- Đúng thế. Không ai có thể chia cắt được họ đâu. - Lâm Dương vẫn nhìn về phía trước, khuôn mặt không đổi sắc.
- Em thật ngưỡng mộ họ. Em cũng muốn có một tình yêu như thế.
- Cứ chân thành thì sẽ được đáp trả lại bằng trân thật thôi. Tiểu thư Quỳnh An cũng đã rất chân thành với thiếu gia.
- À..thì ra là vậy. Em hiểu rồi.
Cả 2 im lặng, không ai nói gì nữa. Lâm Dương có chút nghi ngờ về cô gái này, càng ngày mỗi nghi ngờ càng lớn.
" Không ai có thể chia cắt được họ sao? Phải có sự chân thành sao? "
- Thưa Trần Tổng, vậy ngày mai sẽ sắp xếp cuộc họp....
- Suỵt...
Cô thư kí còn chưa kịp báo cáo xong thì đã bị Hạo Thiên ra lệnh dừng lại. Anh đã phát hiện được gì đó khi bước vào phòng.
- Cô ra ngoài trước đi. - Hạo Thiên nhẹ giọng.
- Nhưng Trần Tổng...
- Ra.
Hạo Thiên gằn giọng nhưng không quá lớn. Nhưng cũng đủ để làm cho cô thư kí hồn siêu phách lạc ra khỏi phòng. Trước khi ra ngoài cô thư kí cũng đã kịp nhìn thấy lí do vì sao sếp của cô lại bảo cô ra ngoài.
" Là một cô gái sao? "
Hạo Thiên nhẹ nhàng đi đến ghế sofa thì thấy cô đang nằm ngủ ngon lành. Khuôn mặt cô khi ngủ rất đáng yêu. Khi thức vốn đã hiền, lúc ngủ lại trông giống một thiên thần hơn. Vừa nhìn thấy cô bao nhiêu căng thẳng của cuộc họp vừa nãy đã tan biến hết. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống ngắm nhìn cô, đưa tay vuốt lại những lọn tóc tinh nghịch trên mặt cô. Anh dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn ngọt ngào.
Quỳnh An cảm thấy một hơi ấm đang rất gần cô, hơi ấm ấy thật dễ chịu đến nhường nào. Quỳnh An chậm rãi mở mắt thì thấy Hạo Thiên đã ở ngay trước mặt mình.
- Kì diệu thật đấy, mở mắt ra đã có thể thấy anh rồi. - Quỳnh An mỉm cười.
- Sao em lại ở đây. Không phải đang đi chơi rất vui sao. - Hạo Thiên hỏi, tay không ngừng vuốt tóc cô.
- Nhớ anh nên mới đến đấy. - Quỳnh An cười tinh nghịch trêu chọc. Nói xong cô ngồi dậy ngay, nếu không lại bị anh trừng phạt bằng một nụ hôn mất.
- Giỏi lắm, bây giờ lại dám trên cả anh.- Hạo Thiên véo chóp mũi của cô.
- Em đâu dám. Nhưng mà em đói rồi. - Quỳnh An làm bộ mặt dễ thương.
- Đi, anh đưa em đi ăn.
- Yeh...
Quỳnh An vui vẻ đứng lên. Hạo Thiên lấy áo khoác rồi nắm tay cô ra ngoài. Anh dừng lại ở bàn thư kí.
- Báo cáo cuộc họp và nội dung ngày mai gửi qua mail cho tôi.
- Dạ thưa sếp...nhưng mà...
Cô thư kí định nói gì đó nhưng nhìn ánh mắt của Hạo Thiên thì không nói nữa. Ánh mắt lập tức chuyển sang phía cô, ánh mắt ấy không mấy thiện cảm. Nhưng mà cô mặc kệ.
Thực ra vì có cuộc họp khẩn cấp nên họp xong anh phải ở lại giải quyết một số chuyện, nhưng vì cô nên anh bỏ hết mọi việc.
- Anh vừa thay thư kí mới sao. - Quỳnh An thấy thắc mắc, thư kí lần trước làm việc với cô không phải là người này.
- Ừ, thay được một thời gian rồi.
- Sao thế, thư kí lần trước em thấy rất ổn mà.
- Không vì sao hết. Không thích nên anh thay thôi.
- A...thì ra Trần Tổng đây cũng là người không thích nữa thì bỏ đi ngay. Vậy sau này anh không thích em nữa cũng sẽ đuổi em đi đúng không. - Quỳnh An lại được cớ trêu chọc, nói với giọng đắc ý.
- Thôi nói lung tung đi. - Cửa thang máy vừa mở Hạo Thiên đã ôm lấy eo cô kéo đi.
- Nào Hạo Thiên bỏ em ra, nhiều người đang nhìn lắm đấy. - Quỳnh An ngượng ngùng trước hành động bá đạo này của anh.
- Không thích.
Trả lời cô cũng là một câu bá đạo không kém. Cái số cô yêu phải một Tổng tài như thế đấy. Nhưng quan trọng là cô rất hạnh phúc...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.