Chương 7: Biến mất
Tịnh Linh
05/08/2021
Ba ngày sau, Phượng Nhiễm thở hổn hển điều mây dưới chân núi, đáy mắt hưng phấn như thể làm cho cả ngọn núi đều có một cảm giác minh lãng, Hậu Trì ngồi trên mây, kéo cằm nhìn nàng, không che giấu vẻ mặt xem thường.
“Phượng Nhiễm, thực lực thượng quân đỉnh phong của ngươi lẽ nào không đi tiếp nữa ư, bất quá mới tới chân núi Liễu Vọng, đến mức như vậy thì…” Hậu Trì hướng Phượng Nhiễm khoa tay múa chân một hồi, có chút hận rèn sắt không thành được thép mà nói: “Không có phong độ? Sao không lên đỉnh núi, dừng ở đây làm gì?”
Nhìn chằm chằm Hậu Trì uể oải đang ngồi trên mây, sắc mặt Phượng Nhiễm từ đỏ giận chuyển sang tím xanh, nàng ngồi xổm người xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cũng không biết là người nào coi ta như một con la cả ba ngày nay, còn nữa, Hậu Trì, không phải ngươi không biết điều này? Ngươi chưa nghe về Liễu Vọng sơn bao giờ ư?”
“Có nghe nói qua!” Hậu Trì chọc chọc Phượng Nhiễm, đẩy mặt Phượng Nhiễm ra xa, sắc mặt hồ nghi ung dung nói: ” Đến chỗ tu luyện của Bách Huyền đi!”
Khuôn mặt Phượng Nhiễm đen lại, không chút khách khí lùi về rìa mây, nàng nhìn chằm chằm vào Hậu Trì, dứt khoát ngồi xuống.
“Hậu Trì, ta và Cổ Quân thượng thần thật sự quá phóng túng ngươi rồi, không rời Thanh Trì cung cũng được đi, bây giờ rời Thanh Trì cung rồi, chẳng khác nào bước vào Tam Giới, ngươi cứ như vậy. . .”
“Phượng Nhiễm.” Hậu Trì cắt ngang lời Phượng Nhiễm đang lải nhải, cười cười, đáy mắt lộ ra mấy phần ý vị thâm trường đến kiêu ngạo: “Ngươi cảm thấy phụ thần ta, Thiên Đế, còn có Thiên Hậu đều cần phải biết nguồn gốc mỗi nơi trong Tam Giới, từng lai lịch mỗi thần tiên sao?”
“Đương nhiên không cần, bọn họ. . .” Phượng Nhiễm hiển nhiên trả lời, sau đó dừng lại, nhìn Hậu Trì thở dài: “Hậu Trì, bọn họ là thượng thần.”
“Phượng Nhiễm, ta cũng vậy, bất luận linh lực ta có kém bao nhiêu, hoặc bị người trong Tam Giới khinh thường, ta cũng là thượng thần, lúc trước phụ thần ta trên núi Côn Lôn, buông tha cho Thiên Hậu tranh giành vị trí này, dù cho thế nào, đây cũng là nguyên nhân hôm nay ta đến Liễu Vọng sơn. “
Mấy vạn năm trước, hôn lễ trên núi Côn Lôn đã thu hút mọi chú ý trên đời, Cổ Quân thượng thần giữa chúng tiên Tam Giới tuyên bố vị trí thượng thần của Hậu Trì, nói trắng ra kỳ thật chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi.
Cổ Quân thượng thần không truy cứu mối thù Thiên Đế đoạt vợ, cũng bỏ qua chuyện Thiên Hậu phản bội, chỉ là vì không biết thiên mệnh Hậu Trì có thể chiếm được vị trí nào trong Tam Giới —— tuy rằng vị trí này có chút làm cho người ta sợ hãi.
Phượng Nhiễm vẫn cho là Hậu Trì tu thân dưỡng tính từ nhỏ, tính tình đạm bạc không tranh giành, căn bản sẽ không để sự tình vạn năm trước trong lòng, lại không ngờ thực chất bên trong nàng cũng cố chấp quật cường không thua kém ai.
Mấy vạn năm, chỉ nghe nói vị Cảnh Chiêu công chúa kia luôn kiêng kị Hậu Trì, không dễ dàng trò chuyện với nhau, hôm nay xem ra, trong lòng Hậu Trì cũng không phải hoàn toàn không quan tâm.
Nàng muốn tự mình lấy lại công đạo cho Cổ Quân thượng thần, cho nên trước đó mới đi tìm hiểu rõ sự tình đầu đuôi, cố gắng đề cao tiên lực, đến Liễu Vọng sơn tìm Bách Huyền. . .
Phượng Nhiễm cẩn thận nhìn Hậu Trì, thấy trong con ngươi màu đen mang theo kiên định nhàn nhạt, đột nhiên nở nụ cười, nàng thò tay ra sau búi tóc Hậu Trì gõ gõ, nói: “Ngươi nha, phải vậy, ta sẽ nói cho ngươi một chút về nguồn gốc Liễu Vọng sơn. . .”
Mấy câu ngắn ngủn, hai người đều không nói chuyện, Phượng Nhiễm vừa bắt đầu đã hưng phấn, thần tình cũng nhiều phần trịnh trọng.
Kiếp đạo người tu tiên khó khăn, nàng nhờ Thanh Trì cung bao che hơn vạn năm, chung quy phải làm gì đấy.
“Thời Thượng Cổ, Liễu Vọng sơn là nơi tu luyện ở hạ giới của một trong tứ đại chân thần, Bạch Quyết thượng thần, sau Thượng Cổ kiếp nạn, tứ đại chân thần biến mất trong Tam giới, nơi đây cũng không có người tới ở. Truyền thuyết Bạch Quyết thượng thần chôn xương ngay tại nơi này, hơn nữa binh khí tùy thân cũng giấu ở Liễu Vọng sơn, vì vậy thường có tiên quân tới đây tìm kiếm, bất quá ngàn dặm chung quanh nơi này tiên lực dày đặc, trận pháp giăng đầy, thậm chí còn có thượng quân nói nơi này có Thượng Cổ Thần Thú thủ núi. Chưa từng có người nào có thể đáp mây bay lên được đỉnh núi, tới gần địa phạm núi đã là rất khó, chúng tiên tới đây đều phải cuốc bộ.”
Phượng Nhiễm đem mây bay đi, đỡ Hậu Trì đứng ở chân núi, dùng tiên lực bao trùm hai người lại, hơi có chút khó khăn.
Hậu Trì nhìn thấy tiên lực phía sau núi tụ lại chống lại linh lực Phượng Nhiễm, không khỏi có chút sợ hãi thán phục, Thượng Cổ chân thần quả nhiên khủng bố, chút linh lực còn sót lại có thể làm cho Phượng Nhiễm như lâm đại địch, tuy nếu nói thần khí tùy thân của Bạch Quyết thượng thần không chắc vượt bậc Tam Giới, nhưng ít ra có thể có sức mạnh như thượng thần, khó trách chúng tiên đều mơ ước có được.
Xem ra chúng tiên Tam Giới tuy rằng tu đạo, nhưng vẫn chưa đánh mất tâm tư quyền dục phức tạp.
“Liễu Vọng sơn đáng sợ như thế, Bách Huyền kia sao lạ chọn chỗ này để tu hành nhỉ?” Hậu Trì nhìn tiên lực ngăn cản làm họ không thấy con đường phía trước thâm sơn, từng bước một tiến về phía trước, hướng Phượng Nhiễm hỏi.
“Ta cũng không biết, Cổ Quân thượng thần chỉ nói Bách Huyền thượng quân ở đây, những thứ khác ngươi phải hỏi chính hắn. Bất quá tiên lực Bách Huyền cao thâm hơn ta nhiều, hắn có thể ở đây tu hành, ta cũng không thấy lạ lùng mấy, chỉ có điều. . .”
“Chỉ có điều cái gì?” Thấy Phượng Nhiễm muốn nói lại thôi, Hậu Trì xoay người không nháy mắt nhìn chằm chằm vào Phượng Nhiễm.
“Ngoại trừ người Thanh Trì cung, trong Tam Giới dường như không ai biết đến Bách Huyền, thậm chí ngay cả trong hàng thượng quân, yêu quân cũng không có sự hiện hữu của hắn.”
Phượng Nhiễm ngưng tụ tiên lực, nắm tay Hậu Trì hướng phía trước đi, Hậu Trì nghe thấy lời này lông mày nhảy lên, không lên tiếng hỏi nữa.
Tiên Giới thượng quân, Yêu giới yêu quân chính là do trời kiếp mà định ra, phàm nếu qua được Cửu Thiên Lôi Kiếp, tên sẽ tự động hiện lên Kình Thiên trụ – nơi giao giữa Tiên Giới Yêu giới, sau kỷ nguyên hậu cổ chưa bao giờ bỏ sót bất kỳ người nào.
Nếu như Phượng Nhiễm nói linh lực Bách Huyền cao hơn nàng, tại sao Tam Giới lại không biết, tên hắn cũng không xuất hiện trên Kình Thiên trụ?
Trừ phi. . . Bách Huyền cùng ba vị đại thượng thần là Thượng Cổ Thần Thú biến thành.
Thế nhưng mà, thượng thần cũng sẽ không bị Kình Thiên trụ bỏ sót!
Đường núi càng thêm gập ghềnh, sắc mặt Phượng Nhiễm dần tái nhợt, Hậu Trì dừng bước, giữ chặt vạt áo Phượng Nhiễm: “Phượng Nhiễm, ngươi mới nói có tiên quân từng ở Liễu Vọng sơn gặp qua Thần Thú, vậy hắn. . . Có phải là Thần Thú không?”
“Không hẳn, Hậu Trì. . . Ngươi cảm thấy Bách Huyền là Thượng Cổ Thần Thú hóa thành hả?” Phượng Nhiễm cau mày, hơi có chút không tin.
Nàng không thể không nghĩ tới loại khả năng này, đúng như hắn cùng Thiên Đế Thiên Hậu là Thượng Cổ Thần Thú nổi danh, sao lại phải ở Thanh Trì cung, cam nguyện ở ẩn dưới trướng Cổ Quân thượng thần? Huống chi Thiên Đế làm sao có thể bỏ qua một người có sức lực không xác định tồn tại trong Tam giới?
“Được rồi, chờ thấy hắn sẽ biết chuyện gì xảy ra.”
Hậu Trì buồn rầu gãi gãi đầu, nhất thời quên mất đang đứng trong vòng tiên lực của Phượng Nhiễm, sải bước đi ra ngoài, sắc mặt Phượng Nhiễm đột nhiên thay đổi nhất thời cấp bách thò tay kéo lại, bị linh lực mạnh mẽ đẩy trở về trong vòng, trong và ngoài tiên tráo mơ hồ một mảnh, Phượng Nhiễm phục hồi tinh thần nhìn ra ngoài, đáy mắt lo lắng, nhưng trong phút chốc thần tình trở nên không thể tin nổi, mắt phượng trừng lớn, nhìn có chút buồn cười.
Bên ngoài tiên tráo, Hậu Trì vẫn bình yên vô sự đứng ở nơi linh lực hỗn loạn, dùng sức thử đi lại, trái duỗi duỗi, phải duỗi duỗi, vẻ mặt vô tội nhìn Phượng Nhiễm, có chút chất vấn nói: “Phượng Nhiễm, ngươi khẳng định nơi này là hiểm cảnh trong Tam Giới, gạt ta à? “
Nàng vừa nói vừa vươn tay vào trong tiên tráo dò xét, nhìn Phượng Nhiễm đáy mắt mang theo mười phần hồ nghi.
Phượng Nhiễm nhìn vẻ mặt muốn ăn đòn kia, cả buổi mới nói một câu: “Hậu Trì, nơi đây không ảnh hưởng đến ngươi?”
“Không.” Hậu Trì híp mắt dứt dứt khoát khoát phun ra hai chữ, tiếp tục đi về phía trước. ” Xem ra lên làm thần thật sự không tệ, đến cả linh lực trên núi cũng biết nhường đường. Ngươi ở phía sau theo ta, ta dẫn đường.”
Phượng Nhiễm bóng lưng hoạt bát phía trước, đem tiên tráo thu nhỏ lại, vội vàng đuổi theo.
Hậu Trì này, thay đổi quá, tâm trí như quay ngược lại. . . Ồ, không đúng, Phượng Nhiễm gãi gãi đầu, nghĩ đến quá trình trưởng thành của Hậu Trì, thầm nói: Hẳn đây mới là bình thường, tính tình bây giờ mới giống như một tiểu thần quân bình thường.
Hai người vì linh lực giăng đầy trong núi nên chậm rãi di chuyển, không để ý đến Mặc Thạch Thủ Liên (vòng tay bằng đá mực) lóe lên ánh sáng âm u.
Nửa ngày sau, rặng mây gần mặt trời ánh đỏ, Hậu Trì nhìn thấy ngôi nhà đá nhỏ nằm sâu trong núi, quay ra Phượng Nhiễm hai mặt nhìn nhau.
Dựa theo điều Cổ Quân thượng thần dặn dò, cẩn thận phân biệt, hai người mới khẳng định đây chính là chỗ tu luyện mà Cổ Quân thượng thần đã nói.
Duy nhất một căn nhà đá trơ trọi lẻ loi đứng trước mắt, cỏ dại trải rộng bốn phía, bên ngoài hàng rào phảng phất sự mục nát, thấm vào người.
Hậu Trì đi lên trước, sờ lên hạt cát phủ đầy nhà đá, xoay người nói với Phượng Nhiễm: “Nơi đây có lẽ ít nhất mấy nghìn năm không có người ở.”
Phượng Nhiễm gật đầu một cái, cẩn thận dùng tiên lực dò xét lên tường nhà đá sắc mặt ngưng trọng nói: “Không sai, ta đoán chừng ít nhất bảy, tám nghìn năm.”
Bảy, tám nghìn năm, nói cách khác sau khi Bách Huyền rời khỏi Thanh Trì cung không trở lại Liễu Vọng sơn. Nơi đây khí tức mục nát, qua tám nghìn năm, theo khả năng Phượng Nhiễm, không chắc có thể truy tìm được tung tích của Bách Huyền.
Thần tình Hậu Trì ngừng lại, nghĩ đến hàng năm trong Thanh Trì cung các hí bản nhân gian đều được đưa đến đúng hạn, sắc mặt đột nhiên chìm xuống, toàn bộ Thanh Trì cung có thể ra lệnh cho Trường Khuyết làm chuyện này. . . Chỉ có một mình phụ thần, nếu như không phải là nàng đột nhiên đến Liễu Vọng sơn xem xét, cũng vĩnh viễn không biết rằng sự thật Bách Huyền đã sớm biến mất.
Phượng Nhiễm cau mày đứng trong tiên tráo, mở cửa bước vào nhà đá, nhặt lấy cái quạt trên bàn, cẩn thận nhìn coi, một lúc sau nói với Hậu Trì: “Hậu Trì, Bách Huyền chỉ sợ đã xảy ra chuyện.”
“Ngươi nói cái gì?” Hậu Trì nghe thấy lời này bỗng nhiên cả kinh, vội vàng đi vào nhà đá hỏi: “Phượng Nhiễm, ngươi phát hiện cái gì?”
“Tuy rằng qua lâu, nhưng mà chuôi quạt có chút yêu khí, ta nghĩ Bách Huyền có phải hay không. . .”
‘Keng’ một thanh âm vang lên, là tiếng kiếm vach trong gió bỗng nhiên phát ra, hai người thần sắc biến đổi, vội vàng đi ra ngoài.
Dưới bầu trời vàng rực, có thanh niên ngược chiều sáng chậm rãi đi tới, một bộ thanh y, không rõ khuôn mặt, chỉ là. . . Tại Liễu Vọng sơn linh lực trải rộng, mà hắn thì nhàn nhã như tản bộ bình thường, tư thái ấy muốn lãnh đạm thì có lãnh đạm, muốn cao nhã thì có cao nhã.
Hậu Trì mặt đen lại, đem mình vây quanh Phượng Nhiễm, nhếch miệng không khách khí nói: “Phượng Nhiễm thượng quân, nhìn đi, cái ngươi nói là Thượng Cổ bí cảnh, một người đều có thể bình yên vô sự tùy tiện xông tới, thượng quân như ngươi cũng quá đáng thương mà.”
“Phượng Nhiễm, thực lực thượng quân đỉnh phong của ngươi lẽ nào không đi tiếp nữa ư, bất quá mới tới chân núi Liễu Vọng, đến mức như vậy thì…” Hậu Trì hướng Phượng Nhiễm khoa tay múa chân một hồi, có chút hận rèn sắt không thành được thép mà nói: “Không có phong độ? Sao không lên đỉnh núi, dừng ở đây làm gì?”
Nhìn chằm chằm Hậu Trì uể oải đang ngồi trên mây, sắc mặt Phượng Nhiễm từ đỏ giận chuyển sang tím xanh, nàng ngồi xổm người xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cũng không biết là người nào coi ta như một con la cả ba ngày nay, còn nữa, Hậu Trì, không phải ngươi không biết điều này? Ngươi chưa nghe về Liễu Vọng sơn bao giờ ư?”
“Có nghe nói qua!” Hậu Trì chọc chọc Phượng Nhiễm, đẩy mặt Phượng Nhiễm ra xa, sắc mặt hồ nghi ung dung nói: ” Đến chỗ tu luyện của Bách Huyền đi!”
Khuôn mặt Phượng Nhiễm đen lại, không chút khách khí lùi về rìa mây, nàng nhìn chằm chằm vào Hậu Trì, dứt khoát ngồi xuống.
“Hậu Trì, ta và Cổ Quân thượng thần thật sự quá phóng túng ngươi rồi, không rời Thanh Trì cung cũng được đi, bây giờ rời Thanh Trì cung rồi, chẳng khác nào bước vào Tam Giới, ngươi cứ như vậy. . .”
“Phượng Nhiễm.” Hậu Trì cắt ngang lời Phượng Nhiễm đang lải nhải, cười cười, đáy mắt lộ ra mấy phần ý vị thâm trường đến kiêu ngạo: “Ngươi cảm thấy phụ thần ta, Thiên Đế, còn có Thiên Hậu đều cần phải biết nguồn gốc mỗi nơi trong Tam Giới, từng lai lịch mỗi thần tiên sao?”
“Đương nhiên không cần, bọn họ. . .” Phượng Nhiễm hiển nhiên trả lời, sau đó dừng lại, nhìn Hậu Trì thở dài: “Hậu Trì, bọn họ là thượng thần.”
“Phượng Nhiễm, ta cũng vậy, bất luận linh lực ta có kém bao nhiêu, hoặc bị người trong Tam Giới khinh thường, ta cũng là thượng thần, lúc trước phụ thần ta trên núi Côn Lôn, buông tha cho Thiên Hậu tranh giành vị trí này, dù cho thế nào, đây cũng là nguyên nhân hôm nay ta đến Liễu Vọng sơn. “
Mấy vạn năm trước, hôn lễ trên núi Côn Lôn đã thu hút mọi chú ý trên đời, Cổ Quân thượng thần giữa chúng tiên Tam Giới tuyên bố vị trí thượng thần của Hậu Trì, nói trắng ra kỳ thật chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi.
Cổ Quân thượng thần không truy cứu mối thù Thiên Đế đoạt vợ, cũng bỏ qua chuyện Thiên Hậu phản bội, chỉ là vì không biết thiên mệnh Hậu Trì có thể chiếm được vị trí nào trong Tam Giới —— tuy rằng vị trí này có chút làm cho người ta sợ hãi.
Phượng Nhiễm vẫn cho là Hậu Trì tu thân dưỡng tính từ nhỏ, tính tình đạm bạc không tranh giành, căn bản sẽ không để sự tình vạn năm trước trong lòng, lại không ngờ thực chất bên trong nàng cũng cố chấp quật cường không thua kém ai.
Mấy vạn năm, chỉ nghe nói vị Cảnh Chiêu công chúa kia luôn kiêng kị Hậu Trì, không dễ dàng trò chuyện với nhau, hôm nay xem ra, trong lòng Hậu Trì cũng không phải hoàn toàn không quan tâm.
Nàng muốn tự mình lấy lại công đạo cho Cổ Quân thượng thần, cho nên trước đó mới đi tìm hiểu rõ sự tình đầu đuôi, cố gắng đề cao tiên lực, đến Liễu Vọng sơn tìm Bách Huyền. . .
Phượng Nhiễm cẩn thận nhìn Hậu Trì, thấy trong con ngươi màu đen mang theo kiên định nhàn nhạt, đột nhiên nở nụ cười, nàng thò tay ra sau búi tóc Hậu Trì gõ gõ, nói: “Ngươi nha, phải vậy, ta sẽ nói cho ngươi một chút về nguồn gốc Liễu Vọng sơn. . .”
Mấy câu ngắn ngủn, hai người đều không nói chuyện, Phượng Nhiễm vừa bắt đầu đã hưng phấn, thần tình cũng nhiều phần trịnh trọng.
Kiếp đạo người tu tiên khó khăn, nàng nhờ Thanh Trì cung bao che hơn vạn năm, chung quy phải làm gì đấy.
“Thời Thượng Cổ, Liễu Vọng sơn là nơi tu luyện ở hạ giới của một trong tứ đại chân thần, Bạch Quyết thượng thần, sau Thượng Cổ kiếp nạn, tứ đại chân thần biến mất trong Tam giới, nơi đây cũng không có người tới ở. Truyền thuyết Bạch Quyết thượng thần chôn xương ngay tại nơi này, hơn nữa binh khí tùy thân cũng giấu ở Liễu Vọng sơn, vì vậy thường có tiên quân tới đây tìm kiếm, bất quá ngàn dặm chung quanh nơi này tiên lực dày đặc, trận pháp giăng đầy, thậm chí còn có thượng quân nói nơi này có Thượng Cổ Thần Thú thủ núi. Chưa từng có người nào có thể đáp mây bay lên được đỉnh núi, tới gần địa phạm núi đã là rất khó, chúng tiên tới đây đều phải cuốc bộ.”
Phượng Nhiễm đem mây bay đi, đỡ Hậu Trì đứng ở chân núi, dùng tiên lực bao trùm hai người lại, hơi có chút khó khăn.
Hậu Trì nhìn thấy tiên lực phía sau núi tụ lại chống lại linh lực Phượng Nhiễm, không khỏi có chút sợ hãi thán phục, Thượng Cổ chân thần quả nhiên khủng bố, chút linh lực còn sót lại có thể làm cho Phượng Nhiễm như lâm đại địch, tuy nếu nói thần khí tùy thân của Bạch Quyết thượng thần không chắc vượt bậc Tam Giới, nhưng ít ra có thể có sức mạnh như thượng thần, khó trách chúng tiên đều mơ ước có được.
Xem ra chúng tiên Tam Giới tuy rằng tu đạo, nhưng vẫn chưa đánh mất tâm tư quyền dục phức tạp.
“Liễu Vọng sơn đáng sợ như thế, Bách Huyền kia sao lạ chọn chỗ này để tu hành nhỉ?” Hậu Trì nhìn tiên lực ngăn cản làm họ không thấy con đường phía trước thâm sơn, từng bước một tiến về phía trước, hướng Phượng Nhiễm hỏi.
“Ta cũng không biết, Cổ Quân thượng thần chỉ nói Bách Huyền thượng quân ở đây, những thứ khác ngươi phải hỏi chính hắn. Bất quá tiên lực Bách Huyền cao thâm hơn ta nhiều, hắn có thể ở đây tu hành, ta cũng không thấy lạ lùng mấy, chỉ có điều. . .”
“Chỉ có điều cái gì?” Thấy Phượng Nhiễm muốn nói lại thôi, Hậu Trì xoay người không nháy mắt nhìn chằm chằm vào Phượng Nhiễm.
“Ngoại trừ người Thanh Trì cung, trong Tam Giới dường như không ai biết đến Bách Huyền, thậm chí ngay cả trong hàng thượng quân, yêu quân cũng không có sự hiện hữu của hắn.”
Phượng Nhiễm ngưng tụ tiên lực, nắm tay Hậu Trì hướng phía trước đi, Hậu Trì nghe thấy lời này lông mày nhảy lên, không lên tiếng hỏi nữa.
Tiên Giới thượng quân, Yêu giới yêu quân chính là do trời kiếp mà định ra, phàm nếu qua được Cửu Thiên Lôi Kiếp, tên sẽ tự động hiện lên Kình Thiên trụ – nơi giao giữa Tiên Giới Yêu giới, sau kỷ nguyên hậu cổ chưa bao giờ bỏ sót bất kỳ người nào.
Nếu như Phượng Nhiễm nói linh lực Bách Huyền cao hơn nàng, tại sao Tam Giới lại không biết, tên hắn cũng không xuất hiện trên Kình Thiên trụ?
Trừ phi. . . Bách Huyền cùng ba vị đại thượng thần là Thượng Cổ Thần Thú biến thành.
Thế nhưng mà, thượng thần cũng sẽ không bị Kình Thiên trụ bỏ sót!
Đường núi càng thêm gập ghềnh, sắc mặt Phượng Nhiễm dần tái nhợt, Hậu Trì dừng bước, giữ chặt vạt áo Phượng Nhiễm: “Phượng Nhiễm, ngươi mới nói có tiên quân từng ở Liễu Vọng sơn gặp qua Thần Thú, vậy hắn. . . Có phải là Thần Thú không?”
“Không hẳn, Hậu Trì. . . Ngươi cảm thấy Bách Huyền là Thượng Cổ Thần Thú hóa thành hả?” Phượng Nhiễm cau mày, hơi có chút không tin.
Nàng không thể không nghĩ tới loại khả năng này, đúng như hắn cùng Thiên Đế Thiên Hậu là Thượng Cổ Thần Thú nổi danh, sao lại phải ở Thanh Trì cung, cam nguyện ở ẩn dưới trướng Cổ Quân thượng thần? Huống chi Thiên Đế làm sao có thể bỏ qua một người có sức lực không xác định tồn tại trong Tam giới?
“Được rồi, chờ thấy hắn sẽ biết chuyện gì xảy ra.”
Hậu Trì buồn rầu gãi gãi đầu, nhất thời quên mất đang đứng trong vòng tiên lực của Phượng Nhiễm, sải bước đi ra ngoài, sắc mặt Phượng Nhiễm đột nhiên thay đổi nhất thời cấp bách thò tay kéo lại, bị linh lực mạnh mẽ đẩy trở về trong vòng, trong và ngoài tiên tráo mơ hồ một mảnh, Phượng Nhiễm phục hồi tinh thần nhìn ra ngoài, đáy mắt lo lắng, nhưng trong phút chốc thần tình trở nên không thể tin nổi, mắt phượng trừng lớn, nhìn có chút buồn cười.
Bên ngoài tiên tráo, Hậu Trì vẫn bình yên vô sự đứng ở nơi linh lực hỗn loạn, dùng sức thử đi lại, trái duỗi duỗi, phải duỗi duỗi, vẻ mặt vô tội nhìn Phượng Nhiễm, có chút chất vấn nói: “Phượng Nhiễm, ngươi khẳng định nơi này là hiểm cảnh trong Tam Giới, gạt ta à? “
Nàng vừa nói vừa vươn tay vào trong tiên tráo dò xét, nhìn Phượng Nhiễm đáy mắt mang theo mười phần hồ nghi.
Phượng Nhiễm nhìn vẻ mặt muốn ăn đòn kia, cả buổi mới nói một câu: “Hậu Trì, nơi đây không ảnh hưởng đến ngươi?”
“Không.” Hậu Trì híp mắt dứt dứt khoát khoát phun ra hai chữ, tiếp tục đi về phía trước. ” Xem ra lên làm thần thật sự không tệ, đến cả linh lực trên núi cũng biết nhường đường. Ngươi ở phía sau theo ta, ta dẫn đường.”
Phượng Nhiễm bóng lưng hoạt bát phía trước, đem tiên tráo thu nhỏ lại, vội vàng đuổi theo.
Hậu Trì này, thay đổi quá, tâm trí như quay ngược lại. . . Ồ, không đúng, Phượng Nhiễm gãi gãi đầu, nghĩ đến quá trình trưởng thành của Hậu Trì, thầm nói: Hẳn đây mới là bình thường, tính tình bây giờ mới giống như một tiểu thần quân bình thường.
Hai người vì linh lực giăng đầy trong núi nên chậm rãi di chuyển, không để ý đến Mặc Thạch Thủ Liên (vòng tay bằng đá mực) lóe lên ánh sáng âm u.
Nửa ngày sau, rặng mây gần mặt trời ánh đỏ, Hậu Trì nhìn thấy ngôi nhà đá nhỏ nằm sâu trong núi, quay ra Phượng Nhiễm hai mặt nhìn nhau.
Dựa theo điều Cổ Quân thượng thần dặn dò, cẩn thận phân biệt, hai người mới khẳng định đây chính là chỗ tu luyện mà Cổ Quân thượng thần đã nói.
Duy nhất một căn nhà đá trơ trọi lẻ loi đứng trước mắt, cỏ dại trải rộng bốn phía, bên ngoài hàng rào phảng phất sự mục nát, thấm vào người.
Hậu Trì đi lên trước, sờ lên hạt cát phủ đầy nhà đá, xoay người nói với Phượng Nhiễm: “Nơi đây có lẽ ít nhất mấy nghìn năm không có người ở.”
Phượng Nhiễm gật đầu một cái, cẩn thận dùng tiên lực dò xét lên tường nhà đá sắc mặt ngưng trọng nói: “Không sai, ta đoán chừng ít nhất bảy, tám nghìn năm.”
Bảy, tám nghìn năm, nói cách khác sau khi Bách Huyền rời khỏi Thanh Trì cung không trở lại Liễu Vọng sơn. Nơi đây khí tức mục nát, qua tám nghìn năm, theo khả năng Phượng Nhiễm, không chắc có thể truy tìm được tung tích của Bách Huyền.
Thần tình Hậu Trì ngừng lại, nghĩ đến hàng năm trong Thanh Trì cung các hí bản nhân gian đều được đưa đến đúng hạn, sắc mặt đột nhiên chìm xuống, toàn bộ Thanh Trì cung có thể ra lệnh cho Trường Khuyết làm chuyện này. . . Chỉ có một mình phụ thần, nếu như không phải là nàng đột nhiên đến Liễu Vọng sơn xem xét, cũng vĩnh viễn không biết rằng sự thật Bách Huyền đã sớm biến mất.
Phượng Nhiễm cau mày đứng trong tiên tráo, mở cửa bước vào nhà đá, nhặt lấy cái quạt trên bàn, cẩn thận nhìn coi, một lúc sau nói với Hậu Trì: “Hậu Trì, Bách Huyền chỉ sợ đã xảy ra chuyện.”
“Ngươi nói cái gì?” Hậu Trì nghe thấy lời này bỗng nhiên cả kinh, vội vàng đi vào nhà đá hỏi: “Phượng Nhiễm, ngươi phát hiện cái gì?”
“Tuy rằng qua lâu, nhưng mà chuôi quạt có chút yêu khí, ta nghĩ Bách Huyền có phải hay không. . .”
‘Keng’ một thanh âm vang lên, là tiếng kiếm vach trong gió bỗng nhiên phát ra, hai người thần sắc biến đổi, vội vàng đi ra ngoài.
Dưới bầu trời vàng rực, có thanh niên ngược chiều sáng chậm rãi đi tới, một bộ thanh y, không rõ khuôn mặt, chỉ là. . . Tại Liễu Vọng sơn linh lực trải rộng, mà hắn thì nhàn nhã như tản bộ bình thường, tư thái ấy muốn lãnh đạm thì có lãnh đạm, muốn cao nhã thì có cao nhã.
Hậu Trì mặt đen lại, đem mình vây quanh Phượng Nhiễm, nhếch miệng không khách khí nói: “Phượng Nhiễm thượng quân, nhìn đi, cái ngươi nói là Thượng Cổ bí cảnh, một người đều có thể bình yên vô sự tùy tiện xông tới, thượng quân như ngươi cũng quá đáng thương mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.