Chương 58
Tịnh Linh
11/02/2022
Ngân hải đầy trời hóa thành một cây cầu trải dài tới thiên tế, Cổ Quân bước đi trên đó, chậm rãi tới gần, ánh mắt chứa đầy vẻ nghiêm nghị.
Thần lực mênh mông chèn ép không gian bốn phía từ từ biến dạng, ngay cả phượng hoàng thần thú đang hót ca vui vẻ cùng Tam thủ hỏa long cũng bị bức rơi từ trên không trung xuống, run lẩy bẩy thần phục trên quảng trường.
Sắc mặt Thiên đế và Thiên hậu đều biến đổi, thần lực của Cổ Quân từ khi nào lại trở nên đáng sợ như vậy! Lẽ nào bình thường hắn đều che giấu đi thực lực chân chính hay sao? Đặc biệt là Thiên hậu, nhìn thần lực ngân sắc trập trùng trên người Cổ Quân, bàn tay giấu trong áo bào thêu lại run rẩy kinh hãi.
Tại sao? Tại sao lại có thể, loại thần lực đó? Nàng thần tình hoảng hốt nhìn một màn giống như đã từng quen thuộc trước mắt, sắc mặt tái xanh.
Chúng nhân trên quảng trường nhìn Cổ Quân thượng thần chậm bước đi tới, thần tình mới ban nãy còn cười đùa vui vẻ nay đã nhanh chóng thu lại, sau khi liếc nhìn nhau đều vô cùng ăn ý mà nhìn về phía Bạch Quyết chân thần.
Chuyện giữa Hậu Trì thần quân và Thanh Mục thượng quân khắp tam giới đều biết, chỉ là dưới sự thức tỉnh của Bạch Quyết chân thần, những việc đã qua dường như không còn quan trọng nữa, nhất là vị tiểu thần quân kia còn đang bị lưu đày trăm năm, thời hạn trở về còn chưa xác định.
Nhưng sớm hơn mấy ngày trước khi đạo ngự chỉ giáng tội của Thiên hậu ban xuống, một số lão tiên quân đã biết được chuyện này e rằng không đơn giản như vậy, từ hậu cổ giới cho tới nay, danh tiếng bao che khuyết điểm của Cổ Quân thượng thần nếu như đứng thứ hai, tuyệt đối không ai dám nhận thứ nhất. Huống hồ, nhiễu loạn một buổi hôn lễ.. Cổ Quân thượng thần cũng không phải làm lần đầu.
"Ngươi không đồng ý? Cổ Quân, hôn sự của bổn quân, ngươi có tư cách gì để phản đối?" Bạch Quyết quét mắt nhìn thần lực ngân sắc cuồn cuộn bên người Cổ Quân, mày khẽ nhíu lại, đôi đồng tử thanh lãnh.
"Chân thần đã từng lập nên hôn ước với Thanh Trì cung ta trước mặt chúng tiên, chỉ mới trăm năm mà thôi, chân thần lẽ nào đã quên rồi sao?" Cổ Quân dừng lại giữa không trung cách quảng trường một thước, thần tình đạm mạc, sắc mặt lãnh ngưng.
"Lập nên hôn ước là Thanh Mục, có liên quan gì tới bổn thần?" Bạch Quyết buông tay Cảnh Chiêu, lăng không lên mấy bước, tay vung một cái, kim quang lướt xuống dưới, đám thần thú đang run rẩy trên quảng trường tinh thần phấn chấn, một lần nữa khôi phục lại sinh khí.
Lòng bàn tay trở nên trống trải, Cảnh Chiêu bình tĩnh nhìn bóng lưng của Bạch Quyết, lập tức sinh ra cảm giác bất an.
"Ân tình của Cảnh Chiêu cũng là do Thanh Mục gánh chịu, nếu như theo lời của chân thần, thì cũng có liên quan gì tới chân thần chứ? Chân thần từng là chủ nhân của chúng sinh, là chí tôn của thượng cổ giới, sao có thể nói mà không giữ lời, nhất bên trọng nhất bên khinh?" Cổ Quân giễu cợt nói, nhìn Bạch Quyết chân thần đang đi về phía hắn, ánh mắt sáng rực.
Đôi đồng tử của Bạch Quyết co rút lại, lạnh lùng nhìn Cổ Quân, tại nơi chúng nhân nhìn không tới, đáy mắt xẹt qua ý cảnh cáo không mảy may che đậy.
Cổ Quân nhướng mày, khẽ hừ một tiếng, coi như không nhìn thấy.
"Cổ Quân, hôm nay Bạch Quyết chân thần cùng với Cảnh Chiêu thành hôn, đã sớm chiêu cáo tam giới, ngươi sao có thể vi lão bất tôn (già mà không có tôn nghiêm) như vậy, lại tới nhiễu loạn hôn lễ?" Nghe thấy Cổ Quân nhắc tới danh tự của Cảnh Chiêu, Thiên hậu nhất thời cũng không để ý tới đáy lòng đang kinh sợ, vội đứng người lên, tức giận nói. Loại lo lắng khó bề tưởng tượng kia căn bản là điều không thể, nàng hà tất phải tự chuốc lấy phiền toái.
"Vi lão bất tôn? Ta làm sao mà vi tão bất tôn?" Cổ Quân chỉ chỉ chính mình, lại chỉ vào Bạch Quyết, sau đó đếm đầu ngón tay, lát sau mới nói: "Vu Hoán, ta thực sự không biết Bạch Quyết chân thần lớn hơn ta bao nhiêu tuổi, tính ra tuổi của ngươi cũng nhiều hơn ta, có thể sẽ biết, chi bằng ngươi tới nói cho ta nghe, được không?"
Hắn vô cùng nghiêm túc nhìn Thiên hậu, Thiên hậu thần tình cứng nhắc, trong nháy mắt sắc mặt xanh đỏ giao thoa, run rẩy chỉ vào hắn mà không thốt nên lời.
Xem ra, tự cổ chí kim, bất luận địa vị như thế nào, nữ nhân đối với việc coi trọng tuổi tác của chính mình đều không có gì khác biệt.
Nhìn Cổ Quân thượng thần đầy mặt nghiêm túc cùng với Thiên hậu tức giận không nhẹ, nếu như không phải tình cảnh này thực sự quá mức trang trọng, thì chúng tiên yêu trên quảng trường đều đã không nhịn được mà bật cười khoái chí, sau lôi kiếp trên Thanh Long đài, chúng tiên sớm đã biết Cổ Quân thượng thần ngôn từ sắc bén không ai có thể sánh bằng, nhưng không ngờ rằng dưới tình cảnh này hắn cũng có thể nói ra những lời như vậy. Có ai mà không biết tứ đại chân thần giáng thế từ thời viễn cổ, sánh ngang với trời đất, làm sao có thể tính bằng tuổi tác cụ thể cho được?
Thiên đế thấy Cảnh Chiêu và Thiên hậu người thì thần tình bất an, người thì sắc mặt xanh tái, lông mày khẽ nhíu lại, vẻ tức giận lóe lên nơi đáy mắt, Cổ Quân cũng quá phận quá mức rồi, đang chuẩn bị đứng dậy, lại thấy Bạch Quyết chân thần đột nhiên ngẩng đầu, nhìn ra biển mây rộng lớn giữa không trung.
"Nếu đã tới rồi, hà tất lại trốn ở một bên xem kịch, chẳng lẽ ngươi cũng muốn cản trở hôn sự này hay sao?"
Thấy Bạch Quyết chân thần nhìn lên bầu trời trống rỗng rồi đột ngột nói một câu như vậy, chúng tiên yêu đều sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Cổ Quân dường như đoán ra được điều gì, mắt nheo lại, khí tức của người tới một điểm cũng không lộ, nếu không nhờ Bạch Quyết, hắn căn bản không thể phát giác ra được, xem ra, cho dù là không thể thu tay, nhưng nếu dùng hết toàn lực, e rằng cũng khó có thể ngăn cản Bạch Quyết.
Trên biển mây, trầm tịch trong giây lát, đột nhiên tử quang xẹt qua, không gian dường như bị xé rách, một chiếc ghế ngồi hoa lệ trôi nổi trong tử quang, hiện ra trước mắt chúng nhân.
Ghế vương lưu ly, khảm đầy ngọc thạch, cổ văn màu tím nhạt tràn tới mép ghế, hoa lệ đến mức kỳ dị.
Một người ngồi nghiêng trên ghế, làn sương màu tím bao trùm trên người hắn từ sâu tới nhạt, rồi từ từ biến mất.
Tóc đen dài tới eo, dung nhan khuynh thành, cổ bào tím thẫm, lười biếng liếc mắt nhìn xuống, rõ ràng có tướng mạo mị hoặc nhất thế gian, nhưng không ngờ lại tôn quý tới mức xuất trần, khó bề khiến cho người khác mơ tưởng.
Đôi giày màu tím thẫm điểm nhẹ giữa không trung, dường như có luồng quang văn (hoa văn bằng ánh sáng) vô hình lan tỏa về phía chân trời, từng đám phù vân dần dà biến ảo thành sắc thái tím thuần, tại phía sau người hắn kết lại thành một quầng sáng khôi lệ.
Rõ ràng xa hoa tới cực điểm, nhưng lại khiến cho người xem không thể sinh ra nửa phần chán ghét, bất kể là ai, đều có thể mơ hồ cảm giác được.. Người này có khí tức tương đồng với chân thần Bạch Quyết.
"Tịnh Uyên yêu quân.." Không ít người trong yêu giới đã kinh hô ra tiếng, nhìn người tới, đáy mắt chứa đầy kinh ngạc.
Tịnh Uyên yêu quân trong yêu giới có địa vị không thua kém Yêu hoàng, chỉ là mấy nghìn năm nay vẫn luôn ẩn cư tại Tử Nguyệt sơn, rất hiếm khi hiện diện, càng ít người biết được dung mạo của hắn, nhưng tử sắc được coi là dấu hiệu nhận dạng toàn thân lại khiến cho người khác cơ hồ chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra thân phận của hắn.
Duy chỉ có Thiên đế và Thiên hậu đột ngột đứng dậy, ngơ ngác nhìn hắn, một câu cũng không thốt ra được.
"Sao vậy? Mộ Quang.. ngươi sao lại kinh ngạc như thế, ba nghìn năm trước chúng ta giao thủ, ngươi không phải đã quên nhanh như vậy chứ?" Thanh âm lười biếng từ trên ghế lưu ly truyền tới, Tịnh Uyên mang theo ý cười nhìn Thiên đế vui vẻ nói.
"Thiên.. Thiên.." Thiên đế khó nhọc mở miệng, vội hàng nửa lễ, nhưng làm sao cũng không thể kêu ra miệng danh xưng của người tới. Tuy rằng sớm đã phỏng đoán, nhưng hắn không ngờ rằng, Tịnh Uyên ẩn cư tại Tử Nguyệt sơn lại có thể là chân thần Thiên Khải sớm đã vẫn lạc.
Thiên Khải chân thần trong tứ đại chân thần là người có tính cách vô cùng cổ quái bạo lệ, năm đó ngoại trừ Thượng Cổ chân thần, ai hắn cũng không nhìn vào trong mắt.
Sắc mặt Thiên hậu trở nên nhợt nhạt, nàng mờ mịt quay đầu nhìn về phía Thiên đế, một tia kinh hãi xẹt qua nơi đáy mắt, hắn vậy mà đã thực sự tỉnh lại rồi sao?
Chúng nhân không hiểu chuyện gì nhìn dáng vẻ của Thiên đế và Thiên hậu, nhất thời đều khó giải thích, cho dù Tịnh Uyên yêu quân của yêu giới có nổi danh thế nào, cũng không đến mức làm cho chủ nhân của tiên giới thất lễ thành bộ dạng như vậy được chứ!
"Thiên Khải, ngươi không ở lại Tử Nguyệt sơn, tới Thương Khung điện của ta làm cái gì?"
Thanh âm thanh lãnh của Bạch Quyết chân thần tựa như sấm rền bên tai, chúng nhân khắp quảng trường nhất thời chấn động không thể hồi thần, ngay cả Yêu hoàng cũng đột ngột đứng dậy từ trên ghế vương, nhìn chằm chằm Tịnh Uyên giữa không trung, đáy mắt chứa đầy kinh ngạc.
Thiên Khải? Một trong tứ đại chân thần thượng cổ Thiên Khải chân thần đó ư? Hậu cổ giới an tĩnh bình hòa đã mấy vạn năm, chúng nhân thậm chí còn cho rằng vô số trận đại chiến tiên yêu trước kia cũng không chấn động bằng quang cảnh nửa buổi ngày hôm nay.
Ngày đại hôn của Bạch Quyết chân thần, ảnh hưởng do Cổ Quân thượng thần gây ra còn chưa được giải quyết, Thiên Khải chân thần thời thượng cổ ấy vậy mà lại hoành không xuất thế!
Chúng nhân nhìn về phía Yêu hoàng, vốn còn cho rằng Bạch Quyết chân thần cưới Cảnh Chiêu công chúa của tiên giới sẽ khiến cho cục diện mất cân đối, hiện tại xem ra cũng không hẳn là đúng, yêu giới có Thiên Khải chân thần áp chế, sau này sẽ không dễ dàng thua trận.
"Chúng ta quen biết nhau.." Tịnh Uyên cũng giả bộ đếm đếm đầu ngón tay, mới nói: "Ta cũng không biết bao nhiêu năm nữa.."
Chúng nhân đầu đầy hắc tuyến nhìn hắn, mồ hôi lạnh tuôn ra.
"Tốt xấu gì ngươi cũng là người duy nhất thành hôn trong bốn người chúng ta, ta tự nhiên muốn tới để chúc mừng để vẹn tình nghĩa huynh đệ, ngươi nói có phải không, Bạch Quyết?"
Bạch Quyết lạnh lùng nhìn hắn, trong đôi con ngươi thanh lãnh phản chiếu khuôn mặt kiêu ngạo của Tịnh Uyên, bàn tay gác sau lưng từ từ siết chặt.
"Thiên Khải, nếu đã như vậy, vì sao lại không ngồi xuống?" Bạch Quyết vung tay, một chiếc ghế đá liền xuất hiện phía trên Yêu hoàng và Thiên đế.
"Không được gọi ta là Thiên Khải, cái danh tự đó đã cũ rích rồi, ta chẳng thể thích nổi, ta hiện tại tên là Tịnh Uyên, ngươi gọi ta một tiếng Tịnh Uyên yêu quân là được rồi."
"Để ta gọi ngươi là Tịnh Uyên.. Vậy là ngươi còn chưa hoàn toàn thức tỉnh?" Bạch Quyết quét mắt nhìn Tịnh Uyên, thanh âm nổi lên sóng cuộn. Thiên Khải tỉnh dậy sớm hơn hắn ba nghìn năm, vậy mà tới tận bây giờ thần lực vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh.
"Ta không có thói quen để cho chúng sinh kính bái, những thứ đó kinh khủng lắm. Vốn dĩ đại hôn của ngươi, ta nên chúc mừng mới phải, có điều.. Ta cũng đồng ý với Cổ Quân, ngươi trước kia đã cầu hôn với Hậu Trì, cũng coi như nợ Thanh Trì cung một lời giải thích, bây giờ lại chẳng nói chẳng rằng thành hôn cùng Cảnh Chiêu, như vậy không ổn cho lắm."
Tịnh Uyên cong khóe miệng, ý cười đầy mặt, chỉ là giống như Bạch Quyết, ý cười nơi khóe mày lại không chạm tới đáy mắt.
Chúng nhân nghe thấy đều lấy làm lạ, Bạch Quyết chân thần và Thiên Khải chân thần đều là một trong tứ đại chân thần thời thượng cổ, làm sao bây giờ nghe ra, lại có ý nghiêng về phía Thanh Trì cung rồi.
Cổ Quân nhìn Tịnh Uyên, mày nhíu lại, hắn không tin rằng Thiên Khải sẽ tốt bụng như vậy, thành toàn cho hôn ước của Hậu Trì và Thanh Mục ngày trước.
"Ngươi muốn như thế nào?" Bạch Quyết chăm chú nhìn người ngồi trên ghế lưu ly, thần tình băng lãnh, trong đôi con ngươi đen nhánh tựa như bao phủ bởi sương tuyết.
"Chỉ muốn ngươi thừa nhận hôn ước giữa ngươi với Hậu Trì trước kia không được tính, chính miệng hủy bỏ mối hôn sự này, từ nay về sau hai người không còn liên quan, ta sẽ không nhúng tay vào nữa, ngươi muốn cưới ai chẳng còn liên quan gì tới ta."
Tịnh Uyên chậm rãi đứng dậy, nhìn Bạch Quyết, khẽ thu lại ý cười nơi khóe môi, điệu bộ ung dung tự tại.
"Nếu ta không đáp ứng thì sao?"
"Không đáp ứng? Bạch Quyết.." Tịnh Uyên bật cười: "Ngươi nếu không đáp ứng, vậy thì ta có nên gọi ngươi một tiếng Thanh Mục hay không?"
Lời này của Tịnh Uyên vừa dứt, khắp nơi đều kinh hãi, chân thần Bạch Quyết giáng thế, thượng quân Thanh Mục biến mất, đây cơ hồ là sự thực được mọi người công nhận, màn cầu hôn trên Thanh Long đài năm đó vẫn rõ ràng trong mắt, nếu nói là Thanh Mục thượng quân vẫn còn đó, vậy thì làm sao có thể thành thân cùng công chúa Cảnh Chiêu?
Thần sắc không xác định xẹt qua trong mắt Cảnh Chiêu, bàn tay giấu dưới hỉ phục của nàng siết chặt, hiện ra những vệt xanh tím, nàng bình tĩnh nhìn thân ảnh đỏ rực giữa không trung, môi khẽ mím lại.
"Ta sớm đã nói qua, Thanh Mục đã biến mất rồi, ngươi tin thì tin, không tin ta cũng chẳng có gì để nói. Nếu như ai còn muốn cản trở buổi hôn lễ này, ta tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình." Bạch Quyết nhìn về phía Cổ Quân, đáy mắt băng lãnh cuối cùng rơi xuống trên người Tịnh Uyên: "Cho dù ngươi là Thiên Khải, cũng không ngoại lệ."
Không trung tĩnh lặng đột ngột vang lên thanh âm uy nghiêm khó giải thích, chúng nhân dường như bị sát khí trong lời này làm cho giật mình, ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Giữa không trung, ám quang kim sắc cố định áp chế thần lực của Cổ Quân thượng thần và Thiên Khải chân thần, đôi con ngươi đen nhánh của Bạch Quyết chân thần hoàn toàn huyễn hóa thành kim sắc, lại không còn một tia cảm xúc, ấn ký trên trán hắn dường như trào động thành hình dáng hỏa diệm, hiện ra quang mang yêu dị đỏ rực.
Toàn bộ quảng trường đều bị cỗ thần lực bá đạo hung hăng này chấn nhiếp, lại không có một ai dám lên tiếng thở mạnh.
Bạch Quyết lạnh lùng nhìn xung quanh toàn trường, sau đó quay lại giữa hư không, bước về phía Cảnh Chiêu toàn thân hỉ phục đang đứng dưới đại điện, rõ ràng là đạp trên khoảng không hư vô, nhưng từng bước từng bước, lại dường như vang lên nhịp trống sôi sục tới cùng cực, tựa như khúc dạo đầu của một buổi tấu nhạc.
"Ai cũng không thể ngăn cản ngươi? Nếu như là Thượng Cổ thì sao? Bạch Quyết, nếu như là Thượng Cổ ở đây, ngươi vẫn sẽ trả lời như vậy chứ?"
Nhịp trống đột nhiên biến mất, không mảy may lưu lại vết tích, cũng giống như khi xuất hiện.
Ở nơi cách Cảnh Chiêu một thước, Bạch Quyết dừng lại tại chỗ, không tiến thêm một bước nào nữa.
Thần lực mênh mông chèn ép không gian bốn phía từ từ biến dạng, ngay cả phượng hoàng thần thú đang hót ca vui vẻ cùng Tam thủ hỏa long cũng bị bức rơi từ trên không trung xuống, run lẩy bẩy thần phục trên quảng trường.
Sắc mặt Thiên đế và Thiên hậu đều biến đổi, thần lực của Cổ Quân từ khi nào lại trở nên đáng sợ như vậy! Lẽ nào bình thường hắn đều che giấu đi thực lực chân chính hay sao? Đặc biệt là Thiên hậu, nhìn thần lực ngân sắc trập trùng trên người Cổ Quân, bàn tay giấu trong áo bào thêu lại run rẩy kinh hãi.
Tại sao? Tại sao lại có thể, loại thần lực đó? Nàng thần tình hoảng hốt nhìn một màn giống như đã từng quen thuộc trước mắt, sắc mặt tái xanh.
Chúng nhân trên quảng trường nhìn Cổ Quân thượng thần chậm bước đi tới, thần tình mới ban nãy còn cười đùa vui vẻ nay đã nhanh chóng thu lại, sau khi liếc nhìn nhau đều vô cùng ăn ý mà nhìn về phía Bạch Quyết chân thần.
Chuyện giữa Hậu Trì thần quân và Thanh Mục thượng quân khắp tam giới đều biết, chỉ là dưới sự thức tỉnh của Bạch Quyết chân thần, những việc đã qua dường như không còn quan trọng nữa, nhất là vị tiểu thần quân kia còn đang bị lưu đày trăm năm, thời hạn trở về còn chưa xác định.
Nhưng sớm hơn mấy ngày trước khi đạo ngự chỉ giáng tội của Thiên hậu ban xuống, một số lão tiên quân đã biết được chuyện này e rằng không đơn giản như vậy, từ hậu cổ giới cho tới nay, danh tiếng bao che khuyết điểm của Cổ Quân thượng thần nếu như đứng thứ hai, tuyệt đối không ai dám nhận thứ nhất. Huống hồ, nhiễu loạn một buổi hôn lễ.. Cổ Quân thượng thần cũng không phải làm lần đầu.
"Ngươi không đồng ý? Cổ Quân, hôn sự của bổn quân, ngươi có tư cách gì để phản đối?" Bạch Quyết quét mắt nhìn thần lực ngân sắc cuồn cuộn bên người Cổ Quân, mày khẽ nhíu lại, đôi đồng tử thanh lãnh.
"Chân thần đã từng lập nên hôn ước với Thanh Trì cung ta trước mặt chúng tiên, chỉ mới trăm năm mà thôi, chân thần lẽ nào đã quên rồi sao?" Cổ Quân dừng lại giữa không trung cách quảng trường một thước, thần tình đạm mạc, sắc mặt lãnh ngưng.
"Lập nên hôn ước là Thanh Mục, có liên quan gì tới bổn thần?" Bạch Quyết buông tay Cảnh Chiêu, lăng không lên mấy bước, tay vung một cái, kim quang lướt xuống dưới, đám thần thú đang run rẩy trên quảng trường tinh thần phấn chấn, một lần nữa khôi phục lại sinh khí.
Lòng bàn tay trở nên trống trải, Cảnh Chiêu bình tĩnh nhìn bóng lưng của Bạch Quyết, lập tức sinh ra cảm giác bất an.
"Ân tình của Cảnh Chiêu cũng là do Thanh Mục gánh chịu, nếu như theo lời của chân thần, thì cũng có liên quan gì tới chân thần chứ? Chân thần từng là chủ nhân của chúng sinh, là chí tôn của thượng cổ giới, sao có thể nói mà không giữ lời, nhất bên trọng nhất bên khinh?" Cổ Quân giễu cợt nói, nhìn Bạch Quyết chân thần đang đi về phía hắn, ánh mắt sáng rực.
Đôi đồng tử của Bạch Quyết co rút lại, lạnh lùng nhìn Cổ Quân, tại nơi chúng nhân nhìn không tới, đáy mắt xẹt qua ý cảnh cáo không mảy may che đậy.
Cổ Quân nhướng mày, khẽ hừ một tiếng, coi như không nhìn thấy.
"Cổ Quân, hôm nay Bạch Quyết chân thần cùng với Cảnh Chiêu thành hôn, đã sớm chiêu cáo tam giới, ngươi sao có thể vi lão bất tôn (già mà không có tôn nghiêm) như vậy, lại tới nhiễu loạn hôn lễ?" Nghe thấy Cổ Quân nhắc tới danh tự của Cảnh Chiêu, Thiên hậu nhất thời cũng không để ý tới đáy lòng đang kinh sợ, vội đứng người lên, tức giận nói. Loại lo lắng khó bề tưởng tượng kia căn bản là điều không thể, nàng hà tất phải tự chuốc lấy phiền toái.
"Vi lão bất tôn? Ta làm sao mà vi tão bất tôn?" Cổ Quân chỉ chỉ chính mình, lại chỉ vào Bạch Quyết, sau đó đếm đầu ngón tay, lát sau mới nói: "Vu Hoán, ta thực sự không biết Bạch Quyết chân thần lớn hơn ta bao nhiêu tuổi, tính ra tuổi của ngươi cũng nhiều hơn ta, có thể sẽ biết, chi bằng ngươi tới nói cho ta nghe, được không?"
Hắn vô cùng nghiêm túc nhìn Thiên hậu, Thiên hậu thần tình cứng nhắc, trong nháy mắt sắc mặt xanh đỏ giao thoa, run rẩy chỉ vào hắn mà không thốt nên lời.
Xem ra, tự cổ chí kim, bất luận địa vị như thế nào, nữ nhân đối với việc coi trọng tuổi tác của chính mình đều không có gì khác biệt.
Nhìn Cổ Quân thượng thần đầy mặt nghiêm túc cùng với Thiên hậu tức giận không nhẹ, nếu như không phải tình cảnh này thực sự quá mức trang trọng, thì chúng tiên yêu trên quảng trường đều đã không nhịn được mà bật cười khoái chí, sau lôi kiếp trên Thanh Long đài, chúng tiên sớm đã biết Cổ Quân thượng thần ngôn từ sắc bén không ai có thể sánh bằng, nhưng không ngờ rằng dưới tình cảnh này hắn cũng có thể nói ra những lời như vậy. Có ai mà không biết tứ đại chân thần giáng thế từ thời viễn cổ, sánh ngang với trời đất, làm sao có thể tính bằng tuổi tác cụ thể cho được?
Thiên đế thấy Cảnh Chiêu và Thiên hậu người thì thần tình bất an, người thì sắc mặt xanh tái, lông mày khẽ nhíu lại, vẻ tức giận lóe lên nơi đáy mắt, Cổ Quân cũng quá phận quá mức rồi, đang chuẩn bị đứng dậy, lại thấy Bạch Quyết chân thần đột nhiên ngẩng đầu, nhìn ra biển mây rộng lớn giữa không trung.
"Nếu đã tới rồi, hà tất lại trốn ở một bên xem kịch, chẳng lẽ ngươi cũng muốn cản trở hôn sự này hay sao?"
Thấy Bạch Quyết chân thần nhìn lên bầu trời trống rỗng rồi đột ngột nói một câu như vậy, chúng tiên yêu đều sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Cổ Quân dường như đoán ra được điều gì, mắt nheo lại, khí tức của người tới một điểm cũng không lộ, nếu không nhờ Bạch Quyết, hắn căn bản không thể phát giác ra được, xem ra, cho dù là không thể thu tay, nhưng nếu dùng hết toàn lực, e rằng cũng khó có thể ngăn cản Bạch Quyết.
Trên biển mây, trầm tịch trong giây lát, đột nhiên tử quang xẹt qua, không gian dường như bị xé rách, một chiếc ghế ngồi hoa lệ trôi nổi trong tử quang, hiện ra trước mắt chúng nhân.
Ghế vương lưu ly, khảm đầy ngọc thạch, cổ văn màu tím nhạt tràn tới mép ghế, hoa lệ đến mức kỳ dị.
Một người ngồi nghiêng trên ghế, làn sương màu tím bao trùm trên người hắn từ sâu tới nhạt, rồi từ từ biến mất.
Tóc đen dài tới eo, dung nhan khuynh thành, cổ bào tím thẫm, lười biếng liếc mắt nhìn xuống, rõ ràng có tướng mạo mị hoặc nhất thế gian, nhưng không ngờ lại tôn quý tới mức xuất trần, khó bề khiến cho người khác mơ tưởng.
Đôi giày màu tím thẫm điểm nhẹ giữa không trung, dường như có luồng quang văn (hoa văn bằng ánh sáng) vô hình lan tỏa về phía chân trời, từng đám phù vân dần dà biến ảo thành sắc thái tím thuần, tại phía sau người hắn kết lại thành một quầng sáng khôi lệ.
Rõ ràng xa hoa tới cực điểm, nhưng lại khiến cho người xem không thể sinh ra nửa phần chán ghét, bất kể là ai, đều có thể mơ hồ cảm giác được.. Người này có khí tức tương đồng với chân thần Bạch Quyết.
"Tịnh Uyên yêu quân.." Không ít người trong yêu giới đã kinh hô ra tiếng, nhìn người tới, đáy mắt chứa đầy kinh ngạc.
Tịnh Uyên yêu quân trong yêu giới có địa vị không thua kém Yêu hoàng, chỉ là mấy nghìn năm nay vẫn luôn ẩn cư tại Tử Nguyệt sơn, rất hiếm khi hiện diện, càng ít người biết được dung mạo của hắn, nhưng tử sắc được coi là dấu hiệu nhận dạng toàn thân lại khiến cho người khác cơ hồ chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra thân phận của hắn.
Duy chỉ có Thiên đế và Thiên hậu đột ngột đứng dậy, ngơ ngác nhìn hắn, một câu cũng không thốt ra được.
"Sao vậy? Mộ Quang.. ngươi sao lại kinh ngạc như thế, ba nghìn năm trước chúng ta giao thủ, ngươi không phải đã quên nhanh như vậy chứ?" Thanh âm lười biếng từ trên ghế lưu ly truyền tới, Tịnh Uyên mang theo ý cười nhìn Thiên đế vui vẻ nói.
"Thiên.. Thiên.." Thiên đế khó nhọc mở miệng, vội hàng nửa lễ, nhưng làm sao cũng không thể kêu ra miệng danh xưng của người tới. Tuy rằng sớm đã phỏng đoán, nhưng hắn không ngờ rằng, Tịnh Uyên ẩn cư tại Tử Nguyệt sơn lại có thể là chân thần Thiên Khải sớm đã vẫn lạc.
Thiên Khải chân thần trong tứ đại chân thần là người có tính cách vô cùng cổ quái bạo lệ, năm đó ngoại trừ Thượng Cổ chân thần, ai hắn cũng không nhìn vào trong mắt.
Sắc mặt Thiên hậu trở nên nhợt nhạt, nàng mờ mịt quay đầu nhìn về phía Thiên đế, một tia kinh hãi xẹt qua nơi đáy mắt, hắn vậy mà đã thực sự tỉnh lại rồi sao?
Chúng nhân không hiểu chuyện gì nhìn dáng vẻ của Thiên đế và Thiên hậu, nhất thời đều khó giải thích, cho dù Tịnh Uyên yêu quân của yêu giới có nổi danh thế nào, cũng không đến mức làm cho chủ nhân của tiên giới thất lễ thành bộ dạng như vậy được chứ!
"Thiên Khải, ngươi không ở lại Tử Nguyệt sơn, tới Thương Khung điện của ta làm cái gì?"
Thanh âm thanh lãnh của Bạch Quyết chân thần tựa như sấm rền bên tai, chúng nhân khắp quảng trường nhất thời chấn động không thể hồi thần, ngay cả Yêu hoàng cũng đột ngột đứng dậy từ trên ghế vương, nhìn chằm chằm Tịnh Uyên giữa không trung, đáy mắt chứa đầy kinh ngạc.
Thiên Khải? Một trong tứ đại chân thần thượng cổ Thiên Khải chân thần đó ư? Hậu cổ giới an tĩnh bình hòa đã mấy vạn năm, chúng nhân thậm chí còn cho rằng vô số trận đại chiến tiên yêu trước kia cũng không chấn động bằng quang cảnh nửa buổi ngày hôm nay.
Ngày đại hôn của Bạch Quyết chân thần, ảnh hưởng do Cổ Quân thượng thần gây ra còn chưa được giải quyết, Thiên Khải chân thần thời thượng cổ ấy vậy mà lại hoành không xuất thế!
Chúng nhân nhìn về phía Yêu hoàng, vốn còn cho rằng Bạch Quyết chân thần cưới Cảnh Chiêu công chúa của tiên giới sẽ khiến cho cục diện mất cân đối, hiện tại xem ra cũng không hẳn là đúng, yêu giới có Thiên Khải chân thần áp chế, sau này sẽ không dễ dàng thua trận.
"Chúng ta quen biết nhau.." Tịnh Uyên cũng giả bộ đếm đếm đầu ngón tay, mới nói: "Ta cũng không biết bao nhiêu năm nữa.."
Chúng nhân đầu đầy hắc tuyến nhìn hắn, mồ hôi lạnh tuôn ra.
"Tốt xấu gì ngươi cũng là người duy nhất thành hôn trong bốn người chúng ta, ta tự nhiên muốn tới để chúc mừng để vẹn tình nghĩa huynh đệ, ngươi nói có phải không, Bạch Quyết?"
Bạch Quyết lạnh lùng nhìn hắn, trong đôi con ngươi thanh lãnh phản chiếu khuôn mặt kiêu ngạo của Tịnh Uyên, bàn tay gác sau lưng từ từ siết chặt.
"Thiên Khải, nếu đã như vậy, vì sao lại không ngồi xuống?" Bạch Quyết vung tay, một chiếc ghế đá liền xuất hiện phía trên Yêu hoàng và Thiên đế.
"Không được gọi ta là Thiên Khải, cái danh tự đó đã cũ rích rồi, ta chẳng thể thích nổi, ta hiện tại tên là Tịnh Uyên, ngươi gọi ta một tiếng Tịnh Uyên yêu quân là được rồi."
"Để ta gọi ngươi là Tịnh Uyên.. Vậy là ngươi còn chưa hoàn toàn thức tỉnh?" Bạch Quyết quét mắt nhìn Tịnh Uyên, thanh âm nổi lên sóng cuộn. Thiên Khải tỉnh dậy sớm hơn hắn ba nghìn năm, vậy mà tới tận bây giờ thần lực vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh.
"Ta không có thói quen để cho chúng sinh kính bái, những thứ đó kinh khủng lắm. Vốn dĩ đại hôn của ngươi, ta nên chúc mừng mới phải, có điều.. Ta cũng đồng ý với Cổ Quân, ngươi trước kia đã cầu hôn với Hậu Trì, cũng coi như nợ Thanh Trì cung một lời giải thích, bây giờ lại chẳng nói chẳng rằng thành hôn cùng Cảnh Chiêu, như vậy không ổn cho lắm."
Tịnh Uyên cong khóe miệng, ý cười đầy mặt, chỉ là giống như Bạch Quyết, ý cười nơi khóe mày lại không chạm tới đáy mắt.
Chúng nhân nghe thấy đều lấy làm lạ, Bạch Quyết chân thần và Thiên Khải chân thần đều là một trong tứ đại chân thần thời thượng cổ, làm sao bây giờ nghe ra, lại có ý nghiêng về phía Thanh Trì cung rồi.
Cổ Quân nhìn Tịnh Uyên, mày nhíu lại, hắn không tin rằng Thiên Khải sẽ tốt bụng như vậy, thành toàn cho hôn ước của Hậu Trì và Thanh Mục ngày trước.
"Ngươi muốn như thế nào?" Bạch Quyết chăm chú nhìn người ngồi trên ghế lưu ly, thần tình băng lãnh, trong đôi con ngươi đen nhánh tựa như bao phủ bởi sương tuyết.
"Chỉ muốn ngươi thừa nhận hôn ước giữa ngươi với Hậu Trì trước kia không được tính, chính miệng hủy bỏ mối hôn sự này, từ nay về sau hai người không còn liên quan, ta sẽ không nhúng tay vào nữa, ngươi muốn cưới ai chẳng còn liên quan gì tới ta."
Tịnh Uyên chậm rãi đứng dậy, nhìn Bạch Quyết, khẽ thu lại ý cười nơi khóe môi, điệu bộ ung dung tự tại.
"Nếu ta không đáp ứng thì sao?"
"Không đáp ứng? Bạch Quyết.." Tịnh Uyên bật cười: "Ngươi nếu không đáp ứng, vậy thì ta có nên gọi ngươi một tiếng Thanh Mục hay không?"
Lời này của Tịnh Uyên vừa dứt, khắp nơi đều kinh hãi, chân thần Bạch Quyết giáng thế, thượng quân Thanh Mục biến mất, đây cơ hồ là sự thực được mọi người công nhận, màn cầu hôn trên Thanh Long đài năm đó vẫn rõ ràng trong mắt, nếu nói là Thanh Mục thượng quân vẫn còn đó, vậy thì làm sao có thể thành thân cùng công chúa Cảnh Chiêu?
Thần sắc không xác định xẹt qua trong mắt Cảnh Chiêu, bàn tay giấu dưới hỉ phục của nàng siết chặt, hiện ra những vệt xanh tím, nàng bình tĩnh nhìn thân ảnh đỏ rực giữa không trung, môi khẽ mím lại.
"Ta sớm đã nói qua, Thanh Mục đã biến mất rồi, ngươi tin thì tin, không tin ta cũng chẳng có gì để nói. Nếu như ai còn muốn cản trở buổi hôn lễ này, ta tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình." Bạch Quyết nhìn về phía Cổ Quân, đáy mắt băng lãnh cuối cùng rơi xuống trên người Tịnh Uyên: "Cho dù ngươi là Thiên Khải, cũng không ngoại lệ."
Không trung tĩnh lặng đột ngột vang lên thanh âm uy nghiêm khó giải thích, chúng nhân dường như bị sát khí trong lời này làm cho giật mình, ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Giữa không trung, ám quang kim sắc cố định áp chế thần lực của Cổ Quân thượng thần và Thiên Khải chân thần, đôi con ngươi đen nhánh của Bạch Quyết chân thần hoàn toàn huyễn hóa thành kim sắc, lại không còn một tia cảm xúc, ấn ký trên trán hắn dường như trào động thành hình dáng hỏa diệm, hiện ra quang mang yêu dị đỏ rực.
Toàn bộ quảng trường đều bị cỗ thần lực bá đạo hung hăng này chấn nhiếp, lại không có một ai dám lên tiếng thở mạnh.
Bạch Quyết lạnh lùng nhìn xung quanh toàn trường, sau đó quay lại giữa hư không, bước về phía Cảnh Chiêu toàn thân hỉ phục đang đứng dưới đại điện, rõ ràng là đạp trên khoảng không hư vô, nhưng từng bước từng bước, lại dường như vang lên nhịp trống sôi sục tới cùng cực, tựa như khúc dạo đầu của một buổi tấu nhạc.
"Ai cũng không thể ngăn cản ngươi? Nếu như là Thượng Cổ thì sao? Bạch Quyết, nếu như là Thượng Cổ ở đây, ngươi vẫn sẽ trả lời như vậy chứ?"
Nhịp trống đột nhiên biến mất, không mảy may lưu lại vết tích, cũng giống như khi xuất hiện.
Ở nơi cách Cảnh Chiêu một thước, Bạch Quyết dừng lại tại chỗ, không tiến thêm một bước nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.