Chương 67
Tịnh Linh
11/02/2022
Cuộc sống đôi khi ẩn chứa một số cơ duyên khó có thể lý giải nổi, ngay cả Thượng Cổ cũng không phân biệt được đâu là nhân, đâu là quả. Nhưng không thể không nói, nàng ngủ say cả vạn năm, khi tỉnh dậy bên bờ Hoa Tịnh lại chứng kiến một hỏa phượng kiêu ngạo bá khí như này, quả thật trong lòng rất vui.
Nàng đã chờ đợi thần thú của mình ngót nghét tận mười vạn năm. Hiện tại thấy nó trưởng thành hiên ngang, đại khí như thế, chính là dáng vẻ mà trong lòng nàng hàng chờ mong.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Phượng Nhiễm đều làm bộ khúm núm vâng dạ trước mặt nàng, mà nàng là chân thần, chứ nào phải một vị bồ tát nặn từ đất sét đâu cơ chứ. Nhìn Phượng Nhiễm như thế, Hậu Trì quả thực có chút bất đắc dĩ.
Lúc này, nàng nhận ra đôi mắt phượng dài hẹp vốn khô khan kia chậm rãi nheo lại khi thực hành nghi lễ cổ xưa, nhuốm lên một chút nguy hiểm, thì khóe miệng của Thượng Cổ càng cong lên một cách rạng rỡ.
Này mới đúng, hỏa phượng hoàng kiêu căng bá đạo của Thượng Cổ ta phải nên vậy chứ!
Vị nữ thần một thân vận áo bào xanh loại gấp eo, miệng cười như thể không cười, hai tay vuốt ve mái tóc đỏ của Phượng Nhiễm, làm nàng ấy không khỏi cảm thấy có một luồng khí lạnh tỏa ra sau lưng mình.
Phượng Nhiễm đột nhiên cảm thấy, làm sao mà mình lại có thể tin rằng vị thần quân sống từ thời viễn cổ xa lắc này lại có thể đoan trang, cao nhã cơ chứ? Nếu Thiên Khải có thể xảo trá như hồ ly, Bạch Quyết có thể dứt khoát đạm mạc, thì Thượng Cổ trước mặt nàng đây cũng có một mặt mà người ta không biết nổi.
Thí dụ như... Lúc này, người nọ đang coi nàng như con cá trên thớt, như con rùa trong bể vậy.
Phượng Nhiễm hơi ngả người về phía sau, rút lấy đuôi tóc trong tay Thượng Cổ, giọng nói hắng cao, có ý nguy hiểm mơ hồ: “Thần quân, đùa không vui tí nào đâu. Phượng hoàng viễn cổ là một tộc lớn, vậy sao chỉ có mỗi lão tộc trưởng Vân Trạch là biết hỏa phượng mang thân thế hoàng giả chứ? Nếu lão ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì tộc phượng hoàng ta sẽ chẳng có hoàng giả sao?”
Thượng Cổ lùi lại mấy bước, chống cằm ngồi xuống nhuyễn tháp, nói: “Chuyện này có gì lạ đâu. Mặc dù tộc Phượng Hoàng là thần thú, nhưng còn có không ít kẻ địch là yêu thú viễn cổ. Lúc trước khi ngươi chính thức trở thành tọa kỵ của ta, bản thân ta vốn không quá để tâm chuyện giao tranh giữa các tộc. Sau lần niết bàn của hỏa phượng, tộc phượng hoàng mấy khi xuất hiện. Lúc đó, ngươi còn trong vỏ trứng chưa có nổi sức lực tự vệ nên Vân Trạch đã quyết định giữ kín sự hiện hữu của ngươi, chỉ là ta không ngờ hắn không để lại bất kỳ lời nào với người trong tộc mà cứ thế vẫn lạc thôi.”
Nhưng với tính tình của Vân Trạch, rõ ràng sẽ không hành động như vậy. Thượng Cổ chau mày, đè nén thắc mắc xuống đáy lòng, tiếp tục nói: “Huống chi, trong tộc phượng hoàng, hoàng giả trời sinh đã mang theo uy lực áp chế tộc nhân. Nếu Vân Trạch không nói, bọn họ ắt cũng sẽ cảm nhận được huyết mạch hoàng giả của ngươi cơ chứ.”
Phượng Nhiễm nghi ngờ nhìn lại bản thân, cong môi: “Ta thực không biết mình lại có lai lịch lớn đến như vậy, huống hồ nếu những lời ngài nói là đúng, sao Thiên Hậu lại không có tí cảm giác gì với ta. Còn tiếp, hình như bà ta chưa bao giờ hạ thủ lưu tình với ta cả!”
Nhớ đến mối hận giữa Phượng Nhiễm với con trai trưởng của Vu Hoán mà Thiên Khải từng đề cập, Thượng Cổ không muốn châm ngòi lại mồi lửa này nữa nên nàng tỏ vẻ thích thú nhìn Phượng Nhiễm, ngáp một cái: “Với thần lực hiện tại của ngươi, chắc hẳn không đủ mạnh để chấn nhiếp Vu Hoán được. Chờ ngươi tấn vị lên thượng thần, huyết mạch sẽ thức tỉnh, người trong tộc phượng hoàng hẳn sẽ cảm ứng được. Giờ đây, ngươi đã có thể quay về tộc, nếu muốn trở lại, ta sẽ giúp ngươi chỉnh trang lại danh phận của bản thân.”
Nghe xong câu đó, Phượng Nhiễm bật một tràng cười, nhưng trong đó chỉ là sự trống rỗng đượm vẻ khinh thường: “Từ nhỏ, ta đã lớn lên ở đầm lầy Uyên Lĩnh, cha ta là yêu thụ. Vốn tự tại tiêu dao, sao mà ta lại có thể kiên nhẫn làm vương giả phượng hoàng chứ? Thôi bỏ đi. Huống chi, có huyết mạch vương giả nhưng thực lực của ta không bằng nổi Vu Hoán. Có trở về thì cũng danh bất chính, ngôn bất thuận mà thôi.”
“Ừ.” Thượng Cổ vậy mà cũng không phản đối, mà còn thản nhiên nói: “Ta cũng nghĩ rằng nếu đứng trên vị trí cao cả đó cũng phải vất vả lắm. Ngươi không muốn cũng tốt, còn ở lại Thanh Trì Cung. Vậy con đường làm tọa kỵ cho ta sẽ càng có tiền đồ hơn đấy, nhớ năm đó…”
Phượng Nhiễm nghe xong giật cả mình, giờ mới hiểu được Thượng Cổ lòng vòng cả ngày trời, không ngại giải thích chính là vì muốn nói những lời này. Nàng tức đến nỗi tối sầm cả mặt, khóe mắt liếc xếch lên, phất tay áo lên, cả hành lễ cũng không làm rồi trực tiếp đi ra ngoài.
Thượng Cổ nhìn Phượng Nhiễm ban nãy càn rỡ lớn mật, liền nhoẻn miệng cười, ánh mắt càng trở nên ấm áp hơn.
Nàng chống cằm, bỗng sực nhớ ban nãy quên nói cho Phượng Nhiễm rằng hỏa phượng có thiên phú dị bẩm, cả đời sẽ có ba lần niết bàn, lần thứ nhất là giáng sinh, lần hai sẽ tấn vị, lần cuối là viên tịch. Nếu Phượng Nhiễm muốn tấn vị, chỉ cần niết bàn một lần nữa chứ không cần phải tu luyện thêm ngàn vạn năm.
Thôi bỏ đi, từng bước tu luyện cũng tốt rồi. Nàng búng tay một phát thì quay đầu lại thấy A Khải ôm gối trốn sau tấm bình phong, không khỏi phì cười.
“Đi ra đi, cái mông con lòi ra hết rồi kìa!”
Bóng dáng nhỏ xíu sau bình phong không cam lòng mà động đậy, lộ ra cái đầu, A Khải chớp hai mắt đen láy: “Cô cô, người xấu quá. Rõ ràng người khi dễ Phượng Nhiễm.”
Thượng Cổ làm bộ thản nhiên làm ngơ trước mấy lời phê bình của A Khải, ngược lại còn nghiêm mặt răn dạy tiểu gia hỏa này: “A Khải, Phượng Nhiễm là trưởng bối, sao con lại dám gọi thẳng kỳ danh của cô ấy vậy?”
A Khải nhún vai, hai cái chân nhỏ không cử động sau bình phong, nói: “Tử Mao đại thúc bảo là người nào không phải chân thần đều ở dưới con…” Cậu nghiêng đầu suy nghĩ một cái: “Bất kỳ tiên, yêu, ma gì chỉ cần gọi tên là đủ rồi. Xưng trang trọng quá, bọn họ hẳn không chịu nổi.”
Dù gì sự thật mẫu thân A Khải là phàm nhân thông thường, nhưng Bạch Quyết lại là chân thần, thâm niên vốn đỉnh lão.
Thượng Cổ ngẫm nghĩ, cũng hiểu ra được chuyện, liền vẫy tay với A Khải: “Huynh ấy nói không sai, nếu tính bối phận, chỉ có vài lão thượng thần từ thượng cổ là cao hơn con thôi. Được rồi, từ nay con cứ xưng hô bằng tên với những tiên quân khác đi.”
A Khải mắt nhíu lại rồi chạy lon ton vài bước, nhảy đến bên hai gối Thượng Cổ, hai mắt đảo qua đảo lại, thì thầm: “Cô cô, người có muốn đi ra ngoài chơi không?”
Thượng Cổ liếc nhìn cậu, rồi ngồi thẳng lưng ôm A Khải vào lòng, vẻ mặt thờ ơ: “Con định làm cái quỷ gì vậy?”
“Đưa con đi đi, đưa con đi mà! A Khải đảm bảo sẽ không phá phách đâu.”
A Khải ra sức kéo kéo vạt áo của Thượng Cổ, cái đầu ngọ nguậy giống như lục lạc, Thượng Cổ thấy vậy nhức cả mắt, giả bộ giận dữ nói: “A Khải, trẻ con là phải nghe lời. Không phải là nhoi nhoi như con khỉ nhỏ thế này.”
Giọng nói của nàng có chút lớn hơn so với bình thường, mang theo vài phần uy nghiêm vô thức. A Khải quả thật đã bị dọa hết hồn, tay chân ngừng khua khuấy, cái người nhỏ không tự chủ mà ngửa ra sau, Thượng Cổ tưởng rằng cậu biết sợ rồi, bỗng cảm thấy hài lòng với lực uy hiếp của bản thân mình vẫn như trước. Nàng dương dương đắc ý nhìn cậu nhóc, chưa gì thấy hốc mắt tiểu gia hỏa này thoáng đã ửng đỏ, hai tay cậu chắp lại sau lưng, cậu ngồi thẳng người, mím môi: “A Khải sống trăm năm tuổi, chưa từng bước khỏi Thanh Trì Cung, A Khải đau lòng vì không có mẫu thân, A Khải buồn lắm…”
Nhìn bộ dáng bi thương ấy, Thượng Cổ đột nhiên nhớ tới thời điểm lần đầu gặp A Khải, cậu ngồi chồm hổm trên đất nghêu nga bài “Cải trắng nhỏ”, bỗng trong lòng không khỏi chột dạ. Tình cảnh của A Khải quả thật rất khó đi lại trong Tam Giới… Vốn là sai lầm của cha cậu, mà tại sao cậu phải gánh lấy chứ?
Lại nói tiếp Thượng Cổ cũng là một người vốn ngang ngược, lúc này lại chắc nịch trước mặt cậu nhóc đang thút thít: “A Khải đừng buồn nữa, mai cô cô đi Đại Trạch Sơn. Dắt con đi theo nhé!”
A Khải nghe xong lời này, lập tức mặt mày hớn hở, nước mắt nước mũi như trôi tụt lại vào trong, ôm Thượng Cổ chụt chụt hai cái rồi bò xuống khỏi nhuyễn tháp, chạy ra ngoài: “Cô cô, con nói với Bích Ba nha. Người không được chơi gian đâu đấy.”
Tiếng nói vọng lại, nhưng chả còn thấy bóng dáng cậu nhóc đâu, thằng nhỏ này… Thượng Cổ cười cười, cầm cuốn sách cổ trên bàn lên, lật qua lật lại.
Thọ yến của Đông Hoa thượng quân coi như cũng hiếm lạ trong Tiên Giới, đặc biệt là sau khi có tin Thiên Hậu và Cảnh Chiêu công chúa sẽ ghé qua, bữa yến tiệc này thu hút vô số người muốn tham dự. Hôm ấy trời mới tờ mờ sáng, các tốp tiên quân nối liền không dứt đã cùng nhau giá vân thẳng về núi Đại Trạch.
Dưới chân núi Đại Trạch có mấy nghìn bậc thang bằng đá, lan can được xây từ ngọc thạch, dẫn đường bằng mã não thạch anh, mặt đất phủ bởi một lớp kim phấn nhàn nhạt, trông vừa nguy nga, vừa hoa lệ.
Tuy rằng không có tiên nhân nào đủ kiên trì để leo lên chỗ bậc đá này, nhưng khi đang bay trên không họ cũng không nhịn được mà nhìn xuống vài lần. Mấy lão tiên quân nghe thấy đám tiểu đồ đệ của mình đang bàn luận: “Sự xuất hiện của Thiên Hậu quả thật không tầm thường chút nào, Đông Hoa thượng quân còn cất công trang biện lại thang đá cho giống với hoàng cung ở phàm gian nữa chứ!”. Nghe vậy, mấy lão già lắc đầu, thân thở một câu: “Lão thượng quân chẳng qua chỉ đang thực hiện một lời hứa thôi.” Đám đồ đệ nghe vậy thì tò mò gạ hỏi, nhưng mấy lão chỉ im lặng không thốt thêm lời nào nữa.
Đùa à, ngự chỉ Thiên Khải chân thần mới ban xuống mấy ngày trước vẫn còn văng vẳng rõ bên tai đây, bọn họ dù sao thì cũng muốn giữ mạng nữa nhé.
Khách mời đã đông đủ, Nhàn Trúc đại sư lo tiếp đãi tiên hữu trước tiên định, vô cùng bận bịu. Không biết khi nào nhóm người Thiên Hậu mới xuất hiện, trong lòng Nhàn Trúc bỗng dấy lên một chút sốt sắng.
Sắp đến buổi trưa, một tiếng phượng gáy rõ to vang vọng khắp không trung, tiên quân đang tụ họp bên ngoài tiên định đồng loạt ngước lên trên trời, miệng không ngừng tán phục.
Mười con thải phượng điều khiển bởi phượng loan vàng kim, ồ ạt xuất hiện, uy nghiêm tôn vinh, mang đậm khí chất Thiên Gia.
Thiên Hậu và Cảnh Chiêu công chúa đứng ở trên, tư thế phong hoa, khí chất thiên thành.
Phượng loan đáp xuống dưới quảng trường ngoài tiên dinh, các tiên quân đã sớm khom lưng chờ hành lễ, Đông Hoa thượng quân nghe thấy động tĩnh cũng bước ra ngoài tiên định, xoay người hướng Thiên Hậu, cười nói: “Tiểu lão đầu lâu năm không thấy Thiên Hậu giá lâm, quả thật vẻ vang cho kẻ hèn này.”
Đông Hoa thượng quân vốn có thâm niên lão làng, tiên lực cao, còn có vô số đồ đệ. Vậy nên ông ấy là một người vô cùng quan trọng ngay giờ khắc tiên yêu giao tranh này, thi lễ của Đông Hoa cực kỳ cung kính khiến Thiên Hậu rất hưởng thụ, bà đi lên trước vài bước rồi khẽ giơ tay: “Lão thượng quân chớ cần đa lễ, vốn là ta và Cảnh Chiêu làm phiền mới phải.”
Cảnh Chiêu hí hửng bước lên, thực hiện một cái bán lễ rồi tủm tỉm: “”Chúc lão thượng quân phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn.”
Đông Hoa thượng quân hơi sững người, bỗng nhiên nhớ lại hai trăm năm trước nhị hoàng tử Cảnh Giản thấy mặt Thiên Đế đến mừng thọ lão cũng từng nói câu này. Hôm nay nhớ lại chuyện cũ không khỏi có chút thổn thức, lão khẽ hành lễ với Cảnh Chiêu rồi nói: “Xin nhận lời chúc của công chúa.” Rồi ngước lên Thiên Hậu: “Bệ hạ quá lời rồi, tiểu đồ có bày một chút quả tiên và nước suối. Ngài và công chúa chi bằng hãy đi vào mà dùng, nghỉ ngơi một chút.”
“Túy Ngọc Lộ do linh mạch núi Đại Trạch tạo thành lúc nào cũng khiến bản hậu mong mỏi đấy. Lão thượng quân đừng có trách ta đoạt chỗ đồ tốt đó của ngươi nhé.” Thiên Hậu cười như không cười, nói một câu bông đùa.
Tiên quân bên cạnh bỗng sắc mặt biến đổi, Thiên Hậu tuy thật không nghiêm khắc lắm nhưng bà và Thiên Đế chấp chưởng Tiên Giới đã vạn năm, trước giờ vẫn luôn nói năng thận trọng mà sao lúc này lại buông thả đến thế chứ.
Mọi người lại liếc về phía Cảnh Chiêu công chúa đoan trang đứng sau Thiên Hậu, trong lòng mới hiểu rõ đôi chút, ra là bà sợ vài tiên quân quan ngại Cảnh Chiêu nên mới suồng sã như thế.
Đông Hoa thượng quân vừa luôn miệng lẩm bẩm “Không dám, không dám.”, vừa nghênh tiếp Thiên Hậu và Cảnh Chiêu vào tiên dinh. Lão lùi hai bước, nhỏ giọng phân phó cho hai đồ đệ đi xuống con suối dưới núi lấy chút Túy Ngọc Lộ. Sau đó, lão đi ra đại đường hàn thuyên, tiếp đãi các thượng khách với vẻ mặt vô cùng chua chát.
Lão già rồi, quả thực không hề muốn nhúng tay vào mấy cái việc vặt vãnh này tẹo nào. Nhưng vì thân phận tôn quý của Thiên Hậu nên mới đành phải hạ thấp bản thân, trong lòng không nhịn mà chửi thầm đám đồ nhi luôn miệng muốn tổ chức thọ yến này.
Trong lúc đỉnh Đại Trạch đang một hồi náo nhiệt, Hậu Trì đang ôm A Khải ngồi trên con bàn điểu béo ú để tìm kiếm khí tức kiếm Cổ Đế vừa hay bắt gặp cảnh tượng mười con phượng hoàng bay lượn kín cả bầu trời, thoáng chốc làm nàng cảm thấy như một đợt bão châu chấu.
“Ôi…Cô cô, người xem kìa…Nhiều chim quá đi, không ngờ màu sắc của chúng lại bắt mắt đến vậy.” A Khải chỉ lên trời, ngây thơ gào một câu cảm thán, trông rất là hâm mộ.
Thượng Cổ hơi mất mặt, chỉ là mấy con phượng hoàng mà thôi, đến tư cách để gác cổng cho Triêu Thánh Điện còn chưa nổi. Vậy mà, tiểu gia hỏa này lại lấy làm lạ thế, đúng là một đứa nhóc tội nghiệp.
“A Khải, đó là phượng hoàng, vua của trăm chim, chứ không phải chim bình thường đâu.” Bích Ba xoay một vòng rồi liếc A Khải một cách khinh thường.
“Ủa cái đó không phải chim à?” A Khải phất tay áo, mắt vẫn hướng lên trời, miệng nhóp nha nhóp nhép thì thầm: “Không biề có nướng ăn được không đây?” Câu vừa dứt, cậu quay sang Bích Ba nhìn chằm chằm.
Bích Ba lạnh toát, vội vàng bay ra sau lưng Thượng Cổ, cố gắng lấy cánh bọc lại chính mình.
“Được rồi, A Khải không dọa Bích Ba nữa nhen.” Thượng Cổ gõ nhẹ lên đầu A Khải, rồi thả cậu xuống, nắm tay nói: “Trong núi có khí tức của kiếm Cổ Đế, chúng ta xem thử.”
A Khải ngoan ngoãn gật đầu, chân bước hình chữ bát với Thượng Cổ tiến vào bên trong núi.
Lát sau, Thượng Cổ dừng trước không trủng (trủng: mộ), lòng bất giác nảy sinh một cảm giác quen thuộc, nhưng không tài nào nhớ nổi là khi nào mình từng tới đây, điều này khiến nàng phải ngẩn ngơ một hồi.
Thấy Thượng Cổ mãi không đi, nó vỗ cánh nói: “Thần quân, ở đây không có gì hết, sao ngài lại dừng ở đây vậy?”
Thượng Cổ cười nhẹ, không lên tiếng. Kiếm Cổ Đế hình thành nhờ lực Hỗn Độn. Lúc trước rơi xuống Tam Giới, nó đã hoá thành vạn chuôi kiếm gãy lưu tại nơi này. Nhờ có lực hỗn độn nên Đại Trạch sơn mới trở thành một vùng tiên trạch phúc địa như giờ. Chỉ là hỗn lực là vạn vật hoá thành, không phải ai cũng có thể nhìn thấy được nó, Bích Ba là thần thú mà không nhìn ra kỳ quặc ở nơi đây, cũng là hợp lý.
“Bích Ba, sao ngươi lại nói không có gì? Rõ ràng là ẩn chứa một luồng tiên khí hỗn độn mà.”
A Khải khinh bỉ liếc Bích Ba, trong bụng vẫn còn ôm mối thù ban nãy, nên khi chọc nó xong cậu cảm thấy rất thoải mái, nham nhở cười làm lộ ra mấy cái răng sún.
Thượng Cổ nắm chặt tay A Khải, ánh mắt vô cùng kinh ngạc, cúi đầu nói: “A Khải con có thể thấy tiên khí bên trong không trủng à?”
“Đúng thế, cô cô cũng không thấy luôn à?” A Khải gãi đầu, thắc mắc.
“Cô cô có thể thấy.” Xem ra huyết mạch của Bạch Quyết cũng không hề vô dụng, Thượng Cổ thì thầm tiếp: “Đủ rồi, lần đến không trủng này xong xuôi rồi. Chúng ta về thôi, không thể lấy lại thần lực nơi đây.”
“Tại sao?” Bích Ba lờn vờn bay tới, ngạc nhiên nói: “Không phải thần quân vì thần lực nên mới ghé đây sao?”
“Kiếm Cổ Đế đã ở đây khôi phục nguyên khí sáu vạn năm rồi, cậy nhờ linh khí của sơn mạch để nối lại vết gãy, hỗn lực sớm đã hoà làm một với nơi đây, muốn lấy lại thần lực, e là linh mạch Đại Trạch sơn sẽ khô kiệt trong vòng trăm năm sau, sợ là khó lòng tạo phúc nổi. Nếu nó đã muốn ở lại đây báo ân, sao ta có thể hủy ân nghĩa của nó chứ! Linh mạch ngọn núi này cực kỳ linh tính, nói chính xác thì sẽ có một ngày nó tu thành chính quả, hoá thành tiên nhân đấy.”
Tiên khí trong không trủng như là hiểu được lời Thượng Cổ nói, liền biến ảo thành một luồng huyễn ảnh hư vô, cách không xa hành lễ với nàng, rồi mới nhập lại vào hỗn độn.
A Khải và Bích Ba cái hiểu cái không, lơ mơ gật đầu. Thấy Thượng Cổ định quay người đi, Bích Ba vội vàng vỗ cánh kêu to: “Thần quân, dù sao cũng tới rồi, từ từ mà đi. Nghe Phượng Nhiễm bảo, Túy Ngọc Lộ là mỹ tửu nổi danh Tiên Giới có ở dưới chân núi Đại Trạch ấy. Tôi có nghe thấy tiếng suối róc rách ở bên kia kìa, chúng ta đi xem thử không?”
A Khải nghe vậy liền dừng bước, lập tức nài nỉ kéo Thượng Cổ không chịu đi.
“Cô cô, đi đi mà. Chúng ta xem thử rồi mang về cho Phượng Nhiễm với Tử Mao đại thúc uống với.”
Thượng Cổ bị bốn con mắt chăm chú dí vào, nàng bất đắc dĩ thở dài, cầm hai cái bình nhỏ đi về phía con suối.
Con suối này quả nhiên nằm không xa lắm, một mùi hương thơm ngát chậm rãi bay tới, A Khải vui mừng thốt lên một tiếng, đẩy Bích Ba về sau. Hai tiểu gia hoả này nháo nhào chạy về phía con suối uống lấy uống để.
“Cái này uống nhiều quá say đó. Uống ít thôi.” Thượng Cổ chầm chậm đi theo phía sau, ung dung khuyên nhủ. Thứ này là tuyệt phẩm trời sinh giúp nâng cao trúc cơ, để cho cả hai uống thoải mái như thế này, coi như lần đi này không phải trắng tay rồi.
Dưới suối là cái áo nhỏ sâu tầm một thước, nước suối róc rách chảy từng giọt từng giọt, tích được rất ít mà đã bị hại tiểu gia hoả này uống hết rồi. Bích Ba nó nê đến nỗi cái bụng tròn ỉnh như chiếc trống, tay nó khua khua trên mặt đất. A Khải lấy xuống một bình hồ lô trên thắt lưng xuống, khua hết nước trong ao, nhìn bình hồ lô này nhỏ vậy thôi chứ lại là bát bảo càn khôn. Hứng xong một hồi, ao nhỏ đã cạn đáy, đoán chừng phải một năm hay nửa năm nữa mới có thể lấp đầy lại.
“Đưa cho lão hoè tinh sau núi này, còn có Hồng Trù với Duyệt Tinh nữa…”
Thượng Cổ thấy A Khải híp mắt lầm bẩm tên những tiên Nga ở cung Thanh Trì, bỗng chốc nội tâm liền mềm nhũn, mắt nhắm mắt mở phớt lờ hành vi cường đoạt này của cậu. Được rồi, hôm sau đành bảo Phượng Nhiễm thay mặt Thanh Trì Cung biếu họ chút trúc cơ là lâm đan quả đền bù vậy.
(Trúc cơ: đại loại là thứ để nâng cao tiên lực)
“Này, tên tiểu tặc kia, dám ăn cắp tuyền lộ bảo bối của núi Đại Trạch, còn không mau bỏ xuống!”
Nhìn dòng suối tiên vừa bị phá đến tan hoang, vừa cạn nước chạm đáy, Nhàn Trúc tiên quân – vốn tu luyện môt thân hiền lành cả vạn năm nay – trông thấy cảnh tượng này không khỏi tức giận quát lên giữa không trung.
Thượng Cổ đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy một tiếng gào văng vẳng giữa không trung, vẻ mặt đau khổ xịu xuống.
Ai chà, say ngủ tận mấy vạn năm, đây là lần đầu xuất hiện danh chính ngôn thuận, mà lại mang mác kẻ trộm bị bắt tại trận. Chân thần như nàng quả thật đúng là mất hết mặt mũi rồi, không ngoa mà nói A Khải chính là khắc tinh của cuộc đời nàng mà.
A Khải, nếu bản thần quân tỉnh sớm hơn một trăm năm, chắc chắn điều đầu tiên làm là chạy đến chỗ Nguyệt lão, cắt phăng sợi dây tình trên tay Bạch Quyết, đổi lại căn tiền cho rồi…
Gặp lại sau.
Tuy rằng, trong nội tâm hận không thể đá phăng tên nhóc đang khư khư giữ mấy cái bình hồ lô trên tay này, nhưng nàng ngẫm nghĩ lại, bản thân nên bao che tiểu tử nhà mình còn hơn là hẹp hòi phân bua. Hơn nữa, nếu cứ lặng lẽ yếu thế, e sẽ bị gán với cái danh ăn trộm mất. Thượng Cổ sống đã lâu, sao có thể không biết cách ứng đối cơ chứ?
Nghe được tiếng bước chân đầy giận dữ ở phía sau lưng, nàng nhướng mày, mắt hơi hơi nheo lại, chậm rãi xoay người, nhìn về phía người bước tới.
Trường bào xanh thẫm cổ đứng, đai lưng đen nhánh, phía trên thêu cổ văn bằng chỉ bạc, tay áo thấp thoáng hình hỏa phượng bay múa trên Cửu Thiên, dáng người mảnh khảnh, hoạ tiết rồng ẩn ẩn hiện hiện trên lớp áo cổ bào.
Tính khí Nhàn Trúc cũng giống với Đông Hoa thượng quân, đều là kiểu người không thích giao du trong Tam Giới. Nhưng cơ hồ khi nhìn thấy cách ăn mặc của người đối diện, sự phẫn nộ trên mặt hắn lập tức đông cứng lại, tiếng hét phẫn nộ ban nãy giờ lại im bặt.
Phạn văn thượng cổ bào trùm cả thân, tay ngự hỏa phượng, chân đạp Đế Long… Kẻ này e không phải một tiên quân bình thường, ngay cả Thiên Hậu vừa mới giá lâm tiên dinh cũng chưa chắc có dũng khí dám ăn mặc kiểu này. Nhưng nói đi phải nói lại, người này nom ung dung tư thái, thần lực nhìn không ra sâu cạn bao nhiêu, nàng đứng ở đó trông thật hồn nhiên hoa lệ, khí chất tự nhiên.
Đáy lòng Nhàn Trúc bỗng nảy sinh cảm giác buồn bực, chầm chậm xoay mặt nhìn lại người nọ, chứng kiến thấy dung mạo nàng ấy, hắn bỗng khẽ giật mình. Bắt gặp thấy cặp mắt đen nhánh đạm mạc kia, đáy lòng Nhàn Trúc lại sinh ra nỗi sợ hãi vô hình cùng với cảm giác không dám nhìn thẳng, bước chân cứng đờ, chắp tay nói: “Tại hạ là đệ tử Đông Hoa thượng quân – Nhàn Trúc, vừa rồi nhất thời tình thế cấp bách, mở miệng ăn nói bâỵ bạ, không biết sao tiên hữu lại, lại phá hoại tiên ao nhà ta…?”
Khó khăn lắm hắn mới đổi được từ “Ăn cắp” thành “Phá hoại”…
A Khải nhìn bóng lưng lạnh lùng của Thượng Cổ, rồi lại tiếp tục cuối đầu vơ vét lộ thủy. Bích Ba ợ một hơi, thở dài liếc nhìn vị tiên quân kia mới vừa rồi còn hùng hổ trừng mắt, hiện giờ lại ngoan ngoãn tựa như con mèo nhỏ.
Những năm Thượng Cổ thần quân ngủ say, Thiên Khải chân thần không biết đã tìm kiếm bao nhiêu thứ tốt trong Tam Giới, để khi Thượng Cổ thần quân tỉnh lại liền có thể sử dụng ngay. Cả bộ quần áo này cũng không ngoại lệ, mặc dù không quá lộng lẫy, nhưng Bích Ba bảo đảm khẳng định, bất cứ thứ gì Thiên Khải chân thần chuẩn bị, ngoại trừ Thượng Cổ thần quân, hẳn sẽ không còn ai dám mặc chúng ra ngoài.
Chỉ là, nó đảo mắt ngoác mồm nhìn về Thượng Cổ, trong lòng thầm thì: Tất cả ngàn vạn năm đạo hạnh của ngài thế mà lại dùng để ức hiếp vãn bối, quả là không có đạo nghĩa.
“Dọc đường đi ngang qua, tiểu bối bất hảo, thấy biểu lộ của quý núi uống ngon miệng, không cầm được uống nhiều. Kính xin tiên quân tha thứ.” Ban đầu, là phải nhận lỗi sai của mình trước, cộng thêm thần tình Nhàn Trúc lo lắng sốt vó, nên Thượng Cổ đã thu lại uy áp thần lực, khó khăn thốt ra lời giải thích.
“Thì ra là thế.” Biết rõ câu giải thích thật gượng ép, Nhàn Trúc vẫn không tự chủ mà đáp lại, nhưng nhớ Thiên Hậu vẫn đang ở trên đỉnh núi chờ túy ngọc biểu lộ, sắc mặt hắn không khỏi khổ sở.
Thượng Cổ thấy bộ dạng hắn như vậy, cũng hiểu thường lộ thủy sẽ do những đệ tử có tiên cơ nông cạn chuẩn bị, nói: “Nhàn Trúc tiên quân không cần lo lắng, ngày mai ta sẽ sai người đem chút trúc cơ linh quả tới để đền bù tổn thất.”
Trúc cơ linh vật chỉ có mỗi ở các nơi phúc địa trong Tam Giới, Nhàn Trúc thấy sắc mặt nàng thản nhiên, tùy tiện khoe khoang khoác lác, liền chắc mẩm lại lịch của nữ tiên quân này hẳn sẽ bất phàm.
Hắn nhìn thấy cảnh tượng sau ao vẫn không khỏi bần thần, đáy mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn, Nhàn Trúc nhăn mày nghe vậy, biết người nọ hiểu sai ý, vội nói: “Tiên hữu rộng lòng tha thứ, hôm nay là đại thọ của sư tôn Đông Hoa thượng quân. Thiên Hậu giá lâm, vậy nên tiểu tiên mới đến đây lấy chút ít Túy Ngọc Lộ để đãi khách…”
Hắn thẫn thờ nhìn ao nhỏ, nhận ra bên hông thằng nhỏ đang cúi đầu kia giắt toàn hồ lô chứa Túy Ngọc Lộ, không khỏi chắp tay nói: “Tiên hữu có thể cho tôi xin chút Túy Ngọc Lộ được không, để cho tôi mang về cho sư tôn…”
Rõ ràng là đồ của nhà mình, mà lại còn phải tốn hơi đòi lại, Nhàn Trúc cảm thấy hình như khắp thiên hạ không ai khổ bằng mình nữa rồi. Nhưng vừa bắt gặp vẻ mặt của người kia, hắn càng không dám tức giận, một câu cứng rắn cũng thốt không ra hơi.
Đại thọ của Đông Hoa, Thiên Hậu giá lâm…? Thượng Cổ nhướng mày, vẫy vẫy A Khải phía sau: “A Khải, tới đây, dốc một nửa lượng Túy Ngọc Lộ trong hồ lô ra đi.” Nàng lại quay đầu nói Nhàn Trúc: “Chúng ta vừa hay ghé qua đúng dịp đại thọ của tôn sư, lẽ ra nên bái kiến, chẳng biết có được không?”
“Đương nhiên có thể, khách quý tới cửa, sư tôn tất nhiên sẽ rất vui.” Nhàn Trúc nghe Thượng Cổ nguyện ý trả lại một nửa Túy Ngọc Lộ, lúc này vô cùng hí hửng chắp tay.
A Khải có chút buồn bã đi tới, ngửa đầu nói: “Tiên lộ lọt vào hồ lô càn khôn của ta, chắc chắn linh khí đã tản ra. Chờ khi lên núi, ngươi có thêm linh khí, ta cho thêm.”
A Khải trông mới có mấy tuổi, mà trước mặt Nhàn Trúc lại một phen uy nghiêm lão luyện. Thượng Cổ hăng hái nhìn cậu, đáy mắt lộ ra vài phần thoả mãn.
Nhàn Trúc vốn nghĩ đứa nhỏ trước mặt này là tiên đồng của nữ tiên quân, lúc này nghe thấy cậu nói chuyện mới thầm trầm trồ đánh giá cậu. Đáy lòng Nhàn Trúc âm thầm nghĩ ngợi, rồi lại không khỏi buồn bực, đứa nhỏ tuấn tú này sao dung mạo nhìn quen mắt thế, hình như đã từng gặp nhau ở đâu rồi.
A Khải thấy hắn không đáp lời, mặt nghiêm, nói: “Nhàn Trúc tiên quân, cảm thấy như vậy được không…”
Hai chữ ‘được không’ bị cậu kéo thật dài, đôi mắt nhỏ liếc sang, làm cho Nhàn Trúc giật mình một cái, vội nói: “Đương nhiên có thể rồi, đương nhiên có thể rồi.”
Thượng Cổ thấy hai người lề mề, vỗ vỗ đầu A Khải, dẫn đầu bước ra ngoài núi, Bích Ba hạ xuống trên vai A Khải, Nhàn Trúc vội vàng đuổi theo từ phía sau.
Chưa tới một lát đã đến bậc thang đá ngay chân núi, ngân quang vàng rực tản ra từ thang đá làm cho hai người một chim có chút giật mình. Mã não dẫn đường, vỉa hè lát vàng, điều này có chút khoa trương. Thượng Cổ trầm ngâm, sao ai cũng đồn Đông Hoa thượng quân trên Đại Trạch Sơn là một lão tiên quân thanh tâm quả dục, vậy mà lại ưa thích mấy thứ loè loẹt này sao?
Nhàn Trúc thấy bọn họ khựng lại, cười khổ một tiếng giải thích nói: “Tiên hữu thứ lỗi, năm đó sư tôn từng hứa với một người. Nói rằng, sau này thọ yến của sư tôn nhất định sẽ tu sửa lại thang đá cho người ấy lên núi. Vậy nên, mỗi năm sư tôn đều canh xánh điều này trong lòng.”
Nếu là vì lời hứa với người ta, vậy cũng được không sao, Thượng Cổ nhẹ gật đầu, lại cảm thấy thuận mắt chút ít, nói: “Nghe lời ngươi nói, hình như cho tới bây giờ người nọ vẫn chưa quay lại, là thật sao?”
Nhàn Trúc gật đầu, bỗng bồi hồi cảm thấy buồn vô cớ: “Từ lúc nhận lời đến nay, đã hơn hai trăm năm rồi, huống hồ các chư vị tiên hữu đều toàn đáp mây bay lên núi, thang đá này được xây mấy trăm năm, thật sự chưa từng có người nào đi qua.”
Nghe những lời đó, trong lòng Thượng Cổ bỗng dấy lên chút buồn bã vô cớ, nàng vốn không thích để ý mấy chuyện bát quát, nhưng giờ này lại cảm thấy hơn tiếc vì cái thang đá này đã được dựng từ hơn hai trăm năm mà lại chẳng có ai đi, nàng thích thú nắm tay A Khải bước lên từng bậc thang.
Nhàn Trúc đứng phía sau, bàng hoàng nói: “Tiên hữu, đáp mây bay lên núi chỉ cần một chút thời gian là đã xong, mà trèo từng bậc thang như thế nàt, chỉ sợ tốn cả canh giờ đó…”
“Không sao, ta nghe nói núi Đại Trạch chính là phúc địa trong Tam Giới, lần này ta muốn khám phá thử một phen.”
Nhưng mà còn Thiên Hậu đang ngồi chờ Túy Ngọc Lộ trong tiên dinh nữa đó… Nhàn Trúc ai thán một tiếng, thấy thân ảnh nữ tiên quân thân ảnh từng bước ung dung mà đi, đột nhiên nghĩ tới một chuyện liền lên tiếng hỏi: “Vừa rồi tình thế nhất thời cấp bách, còn chưa kịp hỏi tiên hào của tiên hữu là gì?”
Nữ tử đã đi được thật xa nữ bỗng dừng lại, níu níu hỏa phượng đang giương cánh muốn bay khỏi tay áo mình, quay đầu lại, hàng lông mày sắc lẹm trầm xuống, nói: “Tiên hào sao?” Nàng bặm môi, thần tình lạnh nhạt: “Ta có. Trăm năm trước, ta tên Hậu Trì, hôm nay ngươi có thể gọi ta một tiếng Thượng Cổ.”
Nói xong, nàng quay người từng bước thong thả hướng về đỉnh núi. Nhàn Trúc sững sờ khựng lại tại chỗ, nhìn thân ảnh ảo ảo thực thực phía trước, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác nước mắt chảy theo gió.
Thang đá này hắn đã chuẩn bị tận hai trăm năm trời rồi, sang năm sau cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi. Nhàn Trúc cảm khái xong, mới kịp phản ứng với những gì vừa rồi nữ tiên quân kia nói. Chân hắn bỗng mềm nhũn, lảo đảo ngã xuống khỏi bậc thang.
‘Phịch’ một tiếng vang lên, Thượng Cổ quay đầu lại, thấy trong bụi cỏ một hồi xột xoạt. Hồi lâu không thấy bóng dáng của Nhàn Trúc, chợt nghe một giọng nói sợ hãi truyền đến: “Thần... Thần... quân, tiểu tiên quần áo xộc xệch, quý kiến thánh nhan. Thần quân… Thần quân đi trước đi ạ, tiểu tiên sẽ theo sau.”
Thanh âm run rẩy, Thượng Cổ nhíu mày, nắm tay A Khải đang cười trộm bình thản đi lên đỉnh núi.
Nửa ngày sau, Nhàn Trúc một thân thê thảm leo khỏi bụi cỏ, than thở: Trời ạ, ta cư nhiên lại ụp cái danh tiểu tặc lên người Thượng Cổ thần quân…
Trăm năm trước, hắn không tham dự hôn lễ của Bạch Quyết chân thần, nên không hề hay biết dung mạo của Thượng Cổ chân thần chân khi thức tỉnh sẽ như thế nào. Bây giờ ngẫm lại, mới hiểu được nguyên nhân tại sao từ đầu nàng không tiết lộ thân phận của mình.
Hỏa Phượng làm cánh, Đế Long đỡ chân, chuyện này trên trời dưới đất, trong Cửu Châu Bát Hoang, trong chúng sinh Tam Giới này, ngoại trừ chân thần Thượng Cổ, e là chẳng còn người nào có thể có nổi năng lực này?
Nhàn Trúc lảo đảo đứng dậy, từng bước nhỏ bò lên thang đá, cẩn thận đuổi theo. Hắn nào dám luyện được cái lá gan để đáp mây trên đầu Thượng Cổ chân thần chứ!
Bất kể hỗn loạn dưới chân núi, đại sảnh trong tiên dinh ngập tràn âm thanh đàn sáo, oanh ca nhảy múa, tiên quân toạ hạ trò chuyện với nhau trông rất vui vẻ, Thiên Hậu ngồi trên ghế cao, Đông Hoa và Cảnh Chiêu ngồi hai bên trái phải.
Lúc này Thiên Hậu giá lâm đã được một lúc lâu, thật ra Thiên Hậu định chỉ uống vài ly Túy Ngọc Lộ, nói mấy câu khách sáo sẽ rời đi. Nhưng đã nửa canh giờ trôi qua, chẳng thấy bóng dáng Nhàn Trúc đâu cả, Đông Hoa nhận ra Thiên Hậu cũng đã mất kiên nhẫn, không chịu nổi sự mất mặt, cứ chốc chốc ông lại liếc nhìn về phía ngoài đại đường.
Trong nội đường, chúng tiên cũng nhìn ra manh mối, tiếng rầm rĩ, đùa giỡn cũng nhạt dần, vẻ mặt nhìn Thiên Hậu có chút bối rối.
Giữa sườn núi, Thượng Cổ vẫn không nhanh không chậm nắm tay A Khải Thượng Cổ, Bích Ba rõ ràng vẫn đang vùi ngù trong ngực A Khải.
Nhàn Trúc vẫn như cũ theo sau bọn họ không xa, thích thú ngắm nhìn… quang cảnh tuyệt diệu trên hàng thang đá vốn chưa từng được ai đi qua ở núi Đại Trạch này.
Gần nửa canh giờ sau, ba người cuối cùng cũng trèo được lên trên đỉnh núi, Nhàn Trúc nhìn tiên dinh cách đó không xa, lập tức có loại cảm giác như bắt được một dòng sinh cơ. Bất kể như thế nào, e là nỗi áp lực vô hình nặng tựa Thái Sơn này phải để sư tôn gánh rồi.
Chỉ là, mọi người lại không phát hiện, mười con phượng hoàng đang lười biếng nằm trên quảng trường, lại ngay lúc Thượng Cổ xuất hiện mà dùng một chân gõ nhẹ xuống đất, tạo nên thanh âm lạnh run phát ra trên nền đất.
Cảm giác của thần thú luôn luôn mạnh mẽ hơn Tiên Nhân bình thường. Điều đó là sự thật.
Tiên đồng giữ cửa thấy Nhàn Trúc xuất hiện trước tiên dinh, vui mừng khôn xiết vội vàng chạy tới: “Sư thúc, sư tổ hỏi nhiều lần rồi. Sao người bây giờ mới đến?” Vừa nói xong, liền nhìn sang Thượng Cổ bên cạnh, không khỏi thẫn thờ bủn rủn.
Nhàn Trúc thấy đệ tử nhà mình không thể cầm chịu được, sớm đã quên mất tình cảnh ban nãy của mình, trách mắng: “Vội vàng hấp tấp, còn ra cái thể thống gì, nhanh đi bẩm báo sư tôn, nói có thần… Khách quý đến.”
Tiểu đồng bừng tỉnh, biết tính sư thúc nhà mình vốn miệng hùm gan sứa cũng không hoảng sợ lắm, vội vàng uốn lưỡi ba lần mới chậm rãi nói: “Sư thúc, người nhanh đem Túy Ngọc Lộ vào trong đi, Thiên Hậu bệ hạ vẫn chờ đó…”
Nhàn Trúc sững sờ, lúc này mới nhớ tới việc này, cung kính nhìn Thượng Cổ.
Vừa rồi không biết thân phận Thượng Cổ, hắn còn có gan đòi hỏi nửa bình hồ lô Túy Ngọc Lộ. Hiện tại, hắn hận không thể hai tay dâng lên, đâu có dám… nửa câu cũng đâu có dám thốt lên nữa.
Thượng Cổ xoa đầu A Khải, quay ra nói với Nhàn Trúc: “A Khải, trước tiên con hãy đi theo Nhàn Trúc tiên quân trả lại Tuý Ngọc Lộ cho người ta đi.”
A Khải “Vâng” một tiếng, cởi hồ lô càn khôn bên hông xuống rồi lấy tay xoa xoa.
“Vị thần quân kia…”
“Ta không thích náo nhiệt, hoa viên sau quý phủ chắc hẳn thanh tịnh, ngươi bảo tiên đồng dẫn ta đi là được.”
Nhàn Trúc nào dám bướng bỉnh trước lời nói của Thượng Cổ ý tứ, vẫy tay với một tiểu đồng: “Thủy Kính, con đưa thần quân ra sau hậu viện nghỉ ngơi, nhớ kỹ, hầu hạ thật tốt đấy.”
Thủy Kính cái hiểu cái không gật gật đầu, dẫn Thượng Cổ vào đại môn, rồi rẽ vào hướng khác.
A Khải tức thì liếc Nhàn Trúc, vung tay nói: “Nhàn Trúc tiên quân, dẫn đường đi.”
Tiếng đàn sáo trong hành lang dần dần lắng xuống, Đông Hoa thấy Thiên Hậu đang thượng vị, giống như đã mất hết nhẫn nại, ông cũng cảm thấy mình đối đãi với khách quả thực có chút không chu toàn. Không khỏi có chút chột dạ, ông thấp giọng bẩm: “Trong nội đường oi bức, chỉ bằng bệ hạ tản bộ trong hoa viên đi. Chờ khi nào Nhàn Trúc đem tiên lộ tới, Đông Hoa sẽ mời bệ hạ cộng ẩm.”
Thiên Hậu gật đầu, nói: “Như vậy cũng tốt.” Bà quay đầu nhìn về phía Cảnh Chiêu: “Nếu thấy buồn chán, không bằng đi với ta nhé.”
Cảnh Chiêu lắc đầu, vẫn đoan đoan chính chính ngồi nghiêm: “Mẫu hậu nghỉ ngơi đi, lúc này Cảnh Chiêu phải nên tiếp chuyện với các vị tiên quân mới phải.”
Thiên Hậu nhìn các tiên quân đang tọa hạ, liền gật đầu, rồi dẫn theo mấy đứa tiên nga rời khỏi đại đường.
Hậu viện có một cái ao nở đầy thủy tiên, vừa hay đúng dịp hoa đang nở rộ, Thượng Cổ thấy phong cảnh không tệ, liền đuổi tiểu đồng đi chỗ khác, vừa chờ A Khải vừa thưởng thức cảnh đẹp.
Tiên dinh của Đông Hoa thượng quân mặc dù không hoa lệ, nhưng được cái thanh nhã thoát tục, nhóm Thiên Hậu đi thẳng vào hậu viện, ngay từ xa đã trông thấy cái ao nở rộ hoa thủy tiên kia.
“Bệ hạ, không bằng tới bên bờ ao nghỉ ngơi đi, cũng có thể giết chút thời gian.” Tiên nga đi cùng Thiên Hậu đều là từ Thiên Cung theo đến, tất nhiên hẳn hiểu rõ sở thích của Thiên Hậu. Mỗi ngày đều nhìn mặt đoán ý của Thiên Hậu, nên bây giờ không khỏi hỏi thăm ân cần.
“Cũng được.” Nhìn hoa thủy tiên trông có phần nhã thái, Thiên Hậu cũng thấy hơi thích thú, sắc mặt dịu đi chút ít.
Tiên nga phía sau nghe thấy mấy lời này, liền cầm lấy tấm vải mạ vàng đã được chuẩn bị sẵn, vội vàng tiến về phía trước trải nó xuống.
Một đoàn người chậm rãi tiến lại, tiên nga đi đầu thấy có bóng người mờ hồ đứng bên cạnh ao, giọng nói dịu dàng nói: “Tiên quân nhà nào, chẳng lẽ không nhìn thấy Thiên Hậu bệ hạ sao? Còn không qua đây bái kiến?”
Người nọ bất động hồi lâu, tiên nga lên tiếng bỗng cảm thấy có chút mất mặt, khuôn mặt xinh xắn nhảy dựng lên, cô ta tiến lên vài bước, chung quy cũng khó lòng tiếp cận đến chỗ bờ ao.
Thiên Hậu nghe mấy lời tiên nga nói, biết rằng có người thấy bà đến đây mà không ra bái kiến, ngược lại vô cùng tò mò, nghĩ thầm hôm nay không biết tiên quân mới phi thăng nào lại kiêu ngạo đến thế, cũng không đoán nổi là thượng quân nào dám liều lĩnh như vậy trong Tiên Giới. Trầm tư một chút, bà vô thức bước nhanh hơn về phía bờ ao.
Vừa mới tới gần, bà thấy tiểu tiên nga đi đầu đang run rẩy quỳ trên mặt đất, không những tức giận mà còn bật cười, nhìn về hướng người ở bên bờ ao, vừa vặn trông thấy thân ảnh xanh sẫm mảnh khảnh, mái tóc đen tung bay, hỏa phượng trên cánh tay đang bay múa.
Người nọ đứng chắp tay ở bên bờ ao, khuôn mặt lờ mờ ẩn hiện. Thấy thế, Vu Hoán vô thức lùi về sau hai bước, trong thoáng chốc bà cảm thấy, thời gian sáu vạn năm này thật ngắn ngủi. Như thể quang cảnh trước mặt đã quay trở về những ngày xa xôi kia.
Nàng đã chờ đợi thần thú của mình ngót nghét tận mười vạn năm. Hiện tại thấy nó trưởng thành hiên ngang, đại khí như thế, chính là dáng vẻ mà trong lòng nàng hàng chờ mong.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Phượng Nhiễm đều làm bộ khúm núm vâng dạ trước mặt nàng, mà nàng là chân thần, chứ nào phải một vị bồ tát nặn từ đất sét đâu cơ chứ. Nhìn Phượng Nhiễm như thế, Hậu Trì quả thực có chút bất đắc dĩ.
Lúc này, nàng nhận ra đôi mắt phượng dài hẹp vốn khô khan kia chậm rãi nheo lại khi thực hành nghi lễ cổ xưa, nhuốm lên một chút nguy hiểm, thì khóe miệng của Thượng Cổ càng cong lên một cách rạng rỡ.
Này mới đúng, hỏa phượng hoàng kiêu căng bá đạo của Thượng Cổ ta phải nên vậy chứ!
Vị nữ thần một thân vận áo bào xanh loại gấp eo, miệng cười như thể không cười, hai tay vuốt ve mái tóc đỏ của Phượng Nhiễm, làm nàng ấy không khỏi cảm thấy có một luồng khí lạnh tỏa ra sau lưng mình.
Phượng Nhiễm đột nhiên cảm thấy, làm sao mà mình lại có thể tin rằng vị thần quân sống từ thời viễn cổ xa lắc này lại có thể đoan trang, cao nhã cơ chứ? Nếu Thiên Khải có thể xảo trá như hồ ly, Bạch Quyết có thể dứt khoát đạm mạc, thì Thượng Cổ trước mặt nàng đây cũng có một mặt mà người ta không biết nổi.
Thí dụ như... Lúc này, người nọ đang coi nàng như con cá trên thớt, như con rùa trong bể vậy.
Phượng Nhiễm hơi ngả người về phía sau, rút lấy đuôi tóc trong tay Thượng Cổ, giọng nói hắng cao, có ý nguy hiểm mơ hồ: “Thần quân, đùa không vui tí nào đâu. Phượng hoàng viễn cổ là một tộc lớn, vậy sao chỉ có mỗi lão tộc trưởng Vân Trạch là biết hỏa phượng mang thân thế hoàng giả chứ? Nếu lão ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì tộc phượng hoàng ta sẽ chẳng có hoàng giả sao?”
Thượng Cổ lùi lại mấy bước, chống cằm ngồi xuống nhuyễn tháp, nói: “Chuyện này có gì lạ đâu. Mặc dù tộc Phượng Hoàng là thần thú, nhưng còn có không ít kẻ địch là yêu thú viễn cổ. Lúc trước khi ngươi chính thức trở thành tọa kỵ của ta, bản thân ta vốn không quá để tâm chuyện giao tranh giữa các tộc. Sau lần niết bàn của hỏa phượng, tộc phượng hoàng mấy khi xuất hiện. Lúc đó, ngươi còn trong vỏ trứng chưa có nổi sức lực tự vệ nên Vân Trạch đã quyết định giữ kín sự hiện hữu của ngươi, chỉ là ta không ngờ hắn không để lại bất kỳ lời nào với người trong tộc mà cứ thế vẫn lạc thôi.”
Nhưng với tính tình của Vân Trạch, rõ ràng sẽ không hành động như vậy. Thượng Cổ chau mày, đè nén thắc mắc xuống đáy lòng, tiếp tục nói: “Huống chi, trong tộc phượng hoàng, hoàng giả trời sinh đã mang theo uy lực áp chế tộc nhân. Nếu Vân Trạch không nói, bọn họ ắt cũng sẽ cảm nhận được huyết mạch hoàng giả của ngươi cơ chứ.”
Phượng Nhiễm nghi ngờ nhìn lại bản thân, cong môi: “Ta thực không biết mình lại có lai lịch lớn đến như vậy, huống hồ nếu những lời ngài nói là đúng, sao Thiên Hậu lại không có tí cảm giác gì với ta. Còn tiếp, hình như bà ta chưa bao giờ hạ thủ lưu tình với ta cả!”
Nhớ đến mối hận giữa Phượng Nhiễm với con trai trưởng của Vu Hoán mà Thiên Khải từng đề cập, Thượng Cổ không muốn châm ngòi lại mồi lửa này nữa nên nàng tỏ vẻ thích thú nhìn Phượng Nhiễm, ngáp một cái: “Với thần lực hiện tại của ngươi, chắc hẳn không đủ mạnh để chấn nhiếp Vu Hoán được. Chờ ngươi tấn vị lên thượng thần, huyết mạch sẽ thức tỉnh, người trong tộc phượng hoàng hẳn sẽ cảm ứng được. Giờ đây, ngươi đã có thể quay về tộc, nếu muốn trở lại, ta sẽ giúp ngươi chỉnh trang lại danh phận của bản thân.”
Nghe xong câu đó, Phượng Nhiễm bật một tràng cười, nhưng trong đó chỉ là sự trống rỗng đượm vẻ khinh thường: “Từ nhỏ, ta đã lớn lên ở đầm lầy Uyên Lĩnh, cha ta là yêu thụ. Vốn tự tại tiêu dao, sao mà ta lại có thể kiên nhẫn làm vương giả phượng hoàng chứ? Thôi bỏ đi. Huống chi, có huyết mạch vương giả nhưng thực lực của ta không bằng nổi Vu Hoán. Có trở về thì cũng danh bất chính, ngôn bất thuận mà thôi.”
“Ừ.” Thượng Cổ vậy mà cũng không phản đối, mà còn thản nhiên nói: “Ta cũng nghĩ rằng nếu đứng trên vị trí cao cả đó cũng phải vất vả lắm. Ngươi không muốn cũng tốt, còn ở lại Thanh Trì Cung. Vậy con đường làm tọa kỵ cho ta sẽ càng có tiền đồ hơn đấy, nhớ năm đó…”
Phượng Nhiễm nghe xong giật cả mình, giờ mới hiểu được Thượng Cổ lòng vòng cả ngày trời, không ngại giải thích chính là vì muốn nói những lời này. Nàng tức đến nỗi tối sầm cả mặt, khóe mắt liếc xếch lên, phất tay áo lên, cả hành lễ cũng không làm rồi trực tiếp đi ra ngoài.
Thượng Cổ nhìn Phượng Nhiễm ban nãy càn rỡ lớn mật, liền nhoẻn miệng cười, ánh mắt càng trở nên ấm áp hơn.
Nàng chống cằm, bỗng sực nhớ ban nãy quên nói cho Phượng Nhiễm rằng hỏa phượng có thiên phú dị bẩm, cả đời sẽ có ba lần niết bàn, lần thứ nhất là giáng sinh, lần hai sẽ tấn vị, lần cuối là viên tịch. Nếu Phượng Nhiễm muốn tấn vị, chỉ cần niết bàn một lần nữa chứ không cần phải tu luyện thêm ngàn vạn năm.
Thôi bỏ đi, từng bước tu luyện cũng tốt rồi. Nàng búng tay một phát thì quay đầu lại thấy A Khải ôm gối trốn sau tấm bình phong, không khỏi phì cười.
“Đi ra đi, cái mông con lòi ra hết rồi kìa!”
Bóng dáng nhỏ xíu sau bình phong không cam lòng mà động đậy, lộ ra cái đầu, A Khải chớp hai mắt đen láy: “Cô cô, người xấu quá. Rõ ràng người khi dễ Phượng Nhiễm.”
Thượng Cổ làm bộ thản nhiên làm ngơ trước mấy lời phê bình của A Khải, ngược lại còn nghiêm mặt răn dạy tiểu gia hỏa này: “A Khải, Phượng Nhiễm là trưởng bối, sao con lại dám gọi thẳng kỳ danh của cô ấy vậy?”
A Khải nhún vai, hai cái chân nhỏ không cử động sau bình phong, nói: “Tử Mao đại thúc bảo là người nào không phải chân thần đều ở dưới con…” Cậu nghiêng đầu suy nghĩ một cái: “Bất kỳ tiên, yêu, ma gì chỉ cần gọi tên là đủ rồi. Xưng trang trọng quá, bọn họ hẳn không chịu nổi.”
Dù gì sự thật mẫu thân A Khải là phàm nhân thông thường, nhưng Bạch Quyết lại là chân thần, thâm niên vốn đỉnh lão.
Thượng Cổ ngẫm nghĩ, cũng hiểu ra được chuyện, liền vẫy tay với A Khải: “Huynh ấy nói không sai, nếu tính bối phận, chỉ có vài lão thượng thần từ thượng cổ là cao hơn con thôi. Được rồi, từ nay con cứ xưng hô bằng tên với những tiên quân khác đi.”
A Khải mắt nhíu lại rồi chạy lon ton vài bước, nhảy đến bên hai gối Thượng Cổ, hai mắt đảo qua đảo lại, thì thầm: “Cô cô, người có muốn đi ra ngoài chơi không?”
Thượng Cổ liếc nhìn cậu, rồi ngồi thẳng lưng ôm A Khải vào lòng, vẻ mặt thờ ơ: “Con định làm cái quỷ gì vậy?”
“Đưa con đi đi, đưa con đi mà! A Khải đảm bảo sẽ không phá phách đâu.”
A Khải ra sức kéo kéo vạt áo của Thượng Cổ, cái đầu ngọ nguậy giống như lục lạc, Thượng Cổ thấy vậy nhức cả mắt, giả bộ giận dữ nói: “A Khải, trẻ con là phải nghe lời. Không phải là nhoi nhoi như con khỉ nhỏ thế này.”
Giọng nói của nàng có chút lớn hơn so với bình thường, mang theo vài phần uy nghiêm vô thức. A Khải quả thật đã bị dọa hết hồn, tay chân ngừng khua khuấy, cái người nhỏ không tự chủ mà ngửa ra sau, Thượng Cổ tưởng rằng cậu biết sợ rồi, bỗng cảm thấy hài lòng với lực uy hiếp của bản thân mình vẫn như trước. Nàng dương dương đắc ý nhìn cậu nhóc, chưa gì thấy hốc mắt tiểu gia hỏa này thoáng đã ửng đỏ, hai tay cậu chắp lại sau lưng, cậu ngồi thẳng người, mím môi: “A Khải sống trăm năm tuổi, chưa từng bước khỏi Thanh Trì Cung, A Khải đau lòng vì không có mẫu thân, A Khải buồn lắm…”
Nhìn bộ dáng bi thương ấy, Thượng Cổ đột nhiên nhớ tới thời điểm lần đầu gặp A Khải, cậu ngồi chồm hổm trên đất nghêu nga bài “Cải trắng nhỏ”, bỗng trong lòng không khỏi chột dạ. Tình cảnh của A Khải quả thật rất khó đi lại trong Tam Giới… Vốn là sai lầm của cha cậu, mà tại sao cậu phải gánh lấy chứ?
Lại nói tiếp Thượng Cổ cũng là một người vốn ngang ngược, lúc này lại chắc nịch trước mặt cậu nhóc đang thút thít: “A Khải đừng buồn nữa, mai cô cô đi Đại Trạch Sơn. Dắt con đi theo nhé!”
A Khải nghe xong lời này, lập tức mặt mày hớn hở, nước mắt nước mũi như trôi tụt lại vào trong, ôm Thượng Cổ chụt chụt hai cái rồi bò xuống khỏi nhuyễn tháp, chạy ra ngoài: “Cô cô, con nói với Bích Ba nha. Người không được chơi gian đâu đấy.”
Tiếng nói vọng lại, nhưng chả còn thấy bóng dáng cậu nhóc đâu, thằng nhỏ này… Thượng Cổ cười cười, cầm cuốn sách cổ trên bàn lên, lật qua lật lại.
Thọ yến của Đông Hoa thượng quân coi như cũng hiếm lạ trong Tiên Giới, đặc biệt là sau khi có tin Thiên Hậu và Cảnh Chiêu công chúa sẽ ghé qua, bữa yến tiệc này thu hút vô số người muốn tham dự. Hôm ấy trời mới tờ mờ sáng, các tốp tiên quân nối liền không dứt đã cùng nhau giá vân thẳng về núi Đại Trạch.
Dưới chân núi Đại Trạch có mấy nghìn bậc thang bằng đá, lan can được xây từ ngọc thạch, dẫn đường bằng mã não thạch anh, mặt đất phủ bởi một lớp kim phấn nhàn nhạt, trông vừa nguy nga, vừa hoa lệ.
Tuy rằng không có tiên nhân nào đủ kiên trì để leo lên chỗ bậc đá này, nhưng khi đang bay trên không họ cũng không nhịn được mà nhìn xuống vài lần. Mấy lão tiên quân nghe thấy đám tiểu đồ đệ của mình đang bàn luận: “Sự xuất hiện của Thiên Hậu quả thật không tầm thường chút nào, Đông Hoa thượng quân còn cất công trang biện lại thang đá cho giống với hoàng cung ở phàm gian nữa chứ!”. Nghe vậy, mấy lão già lắc đầu, thân thở một câu: “Lão thượng quân chẳng qua chỉ đang thực hiện một lời hứa thôi.” Đám đồ đệ nghe vậy thì tò mò gạ hỏi, nhưng mấy lão chỉ im lặng không thốt thêm lời nào nữa.
Đùa à, ngự chỉ Thiên Khải chân thần mới ban xuống mấy ngày trước vẫn còn văng vẳng rõ bên tai đây, bọn họ dù sao thì cũng muốn giữ mạng nữa nhé.
Khách mời đã đông đủ, Nhàn Trúc đại sư lo tiếp đãi tiên hữu trước tiên định, vô cùng bận bịu. Không biết khi nào nhóm người Thiên Hậu mới xuất hiện, trong lòng Nhàn Trúc bỗng dấy lên một chút sốt sắng.
Sắp đến buổi trưa, một tiếng phượng gáy rõ to vang vọng khắp không trung, tiên quân đang tụ họp bên ngoài tiên định đồng loạt ngước lên trên trời, miệng không ngừng tán phục.
Mười con thải phượng điều khiển bởi phượng loan vàng kim, ồ ạt xuất hiện, uy nghiêm tôn vinh, mang đậm khí chất Thiên Gia.
Thiên Hậu và Cảnh Chiêu công chúa đứng ở trên, tư thế phong hoa, khí chất thiên thành.
Phượng loan đáp xuống dưới quảng trường ngoài tiên dinh, các tiên quân đã sớm khom lưng chờ hành lễ, Đông Hoa thượng quân nghe thấy động tĩnh cũng bước ra ngoài tiên định, xoay người hướng Thiên Hậu, cười nói: “Tiểu lão đầu lâu năm không thấy Thiên Hậu giá lâm, quả thật vẻ vang cho kẻ hèn này.”
Đông Hoa thượng quân vốn có thâm niên lão làng, tiên lực cao, còn có vô số đồ đệ. Vậy nên ông ấy là một người vô cùng quan trọng ngay giờ khắc tiên yêu giao tranh này, thi lễ của Đông Hoa cực kỳ cung kính khiến Thiên Hậu rất hưởng thụ, bà đi lên trước vài bước rồi khẽ giơ tay: “Lão thượng quân chớ cần đa lễ, vốn là ta và Cảnh Chiêu làm phiền mới phải.”
Cảnh Chiêu hí hửng bước lên, thực hiện một cái bán lễ rồi tủm tỉm: “”Chúc lão thượng quân phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn.”
Đông Hoa thượng quân hơi sững người, bỗng nhiên nhớ lại hai trăm năm trước nhị hoàng tử Cảnh Giản thấy mặt Thiên Đế đến mừng thọ lão cũng từng nói câu này. Hôm nay nhớ lại chuyện cũ không khỏi có chút thổn thức, lão khẽ hành lễ với Cảnh Chiêu rồi nói: “Xin nhận lời chúc của công chúa.” Rồi ngước lên Thiên Hậu: “Bệ hạ quá lời rồi, tiểu đồ có bày một chút quả tiên và nước suối. Ngài và công chúa chi bằng hãy đi vào mà dùng, nghỉ ngơi một chút.”
“Túy Ngọc Lộ do linh mạch núi Đại Trạch tạo thành lúc nào cũng khiến bản hậu mong mỏi đấy. Lão thượng quân đừng có trách ta đoạt chỗ đồ tốt đó của ngươi nhé.” Thiên Hậu cười như không cười, nói một câu bông đùa.
Tiên quân bên cạnh bỗng sắc mặt biến đổi, Thiên Hậu tuy thật không nghiêm khắc lắm nhưng bà và Thiên Đế chấp chưởng Tiên Giới đã vạn năm, trước giờ vẫn luôn nói năng thận trọng mà sao lúc này lại buông thả đến thế chứ.
Mọi người lại liếc về phía Cảnh Chiêu công chúa đoan trang đứng sau Thiên Hậu, trong lòng mới hiểu rõ đôi chút, ra là bà sợ vài tiên quân quan ngại Cảnh Chiêu nên mới suồng sã như thế.
Đông Hoa thượng quân vừa luôn miệng lẩm bẩm “Không dám, không dám.”, vừa nghênh tiếp Thiên Hậu và Cảnh Chiêu vào tiên dinh. Lão lùi hai bước, nhỏ giọng phân phó cho hai đồ đệ đi xuống con suối dưới núi lấy chút Túy Ngọc Lộ. Sau đó, lão đi ra đại đường hàn thuyên, tiếp đãi các thượng khách với vẻ mặt vô cùng chua chát.
Lão già rồi, quả thực không hề muốn nhúng tay vào mấy cái việc vặt vãnh này tẹo nào. Nhưng vì thân phận tôn quý của Thiên Hậu nên mới đành phải hạ thấp bản thân, trong lòng không nhịn mà chửi thầm đám đồ nhi luôn miệng muốn tổ chức thọ yến này.
Trong lúc đỉnh Đại Trạch đang một hồi náo nhiệt, Hậu Trì đang ôm A Khải ngồi trên con bàn điểu béo ú để tìm kiếm khí tức kiếm Cổ Đế vừa hay bắt gặp cảnh tượng mười con phượng hoàng bay lượn kín cả bầu trời, thoáng chốc làm nàng cảm thấy như một đợt bão châu chấu.
“Ôi…Cô cô, người xem kìa…Nhiều chim quá đi, không ngờ màu sắc của chúng lại bắt mắt đến vậy.” A Khải chỉ lên trời, ngây thơ gào một câu cảm thán, trông rất là hâm mộ.
Thượng Cổ hơi mất mặt, chỉ là mấy con phượng hoàng mà thôi, đến tư cách để gác cổng cho Triêu Thánh Điện còn chưa nổi. Vậy mà, tiểu gia hỏa này lại lấy làm lạ thế, đúng là một đứa nhóc tội nghiệp.
“A Khải, đó là phượng hoàng, vua của trăm chim, chứ không phải chim bình thường đâu.” Bích Ba xoay một vòng rồi liếc A Khải một cách khinh thường.
“Ủa cái đó không phải chim à?” A Khải phất tay áo, mắt vẫn hướng lên trời, miệng nhóp nha nhóp nhép thì thầm: “Không biề có nướng ăn được không đây?” Câu vừa dứt, cậu quay sang Bích Ba nhìn chằm chằm.
Bích Ba lạnh toát, vội vàng bay ra sau lưng Thượng Cổ, cố gắng lấy cánh bọc lại chính mình.
“Được rồi, A Khải không dọa Bích Ba nữa nhen.” Thượng Cổ gõ nhẹ lên đầu A Khải, rồi thả cậu xuống, nắm tay nói: “Trong núi có khí tức của kiếm Cổ Đế, chúng ta xem thử.”
A Khải ngoan ngoãn gật đầu, chân bước hình chữ bát với Thượng Cổ tiến vào bên trong núi.
Lát sau, Thượng Cổ dừng trước không trủng (trủng: mộ), lòng bất giác nảy sinh một cảm giác quen thuộc, nhưng không tài nào nhớ nổi là khi nào mình từng tới đây, điều này khiến nàng phải ngẩn ngơ một hồi.
Thấy Thượng Cổ mãi không đi, nó vỗ cánh nói: “Thần quân, ở đây không có gì hết, sao ngài lại dừng ở đây vậy?”
Thượng Cổ cười nhẹ, không lên tiếng. Kiếm Cổ Đế hình thành nhờ lực Hỗn Độn. Lúc trước rơi xuống Tam Giới, nó đã hoá thành vạn chuôi kiếm gãy lưu tại nơi này. Nhờ có lực hỗn độn nên Đại Trạch sơn mới trở thành một vùng tiên trạch phúc địa như giờ. Chỉ là hỗn lực là vạn vật hoá thành, không phải ai cũng có thể nhìn thấy được nó, Bích Ba là thần thú mà không nhìn ra kỳ quặc ở nơi đây, cũng là hợp lý.
“Bích Ba, sao ngươi lại nói không có gì? Rõ ràng là ẩn chứa một luồng tiên khí hỗn độn mà.”
A Khải khinh bỉ liếc Bích Ba, trong bụng vẫn còn ôm mối thù ban nãy, nên khi chọc nó xong cậu cảm thấy rất thoải mái, nham nhở cười làm lộ ra mấy cái răng sún.
Thượng Cổ nắm chặt tay A Khải, ánh mắt vô cùng kinh ngạc, cúi đầu nói: “A Khải con có thể thấy tiên khí bên trong không trủng à?”
“Đúng thế, cô cô cũng không thấy luôn à?” A Khải gãi đầu, thắc mắc.
“Cô cô có thể thấy.” Xem ra huyết mạch của Bạch Quyết cũng không hề vô dụng, Thượng Cổ thì thầm tiếp: “Đủ rồi, lần đến không trủng này xong xuôi rồi. Chúng ta về thôi, không thể lấy lại thần lực nơi đây.”
“Tại sao?” Bích Ba lờn vờn bay tới, ngạc nhiên nói: “Không phải thần quân vì thần lực nên mới ghé đây sao?”
“Kiếm Cổ Đế đã ở đây khôi phục nguyên khí sáu vạn năm rồi, cậy nhờ linh khí của sơn mạch để nối lại vết gãy, hỗn lực sớm đã hoà làm một với nơi đây, muốn lấy lại thần lực, e là linh mạch Đại Trạch sơn sẽ khô kiệt trong vòng trăm năm sau, sợ là khó lòng tạo phúc nổi. Nếu nó đã muốn ở lại đây báo ân, sao ta có thể hủy ân nghĩa của nó chứ! Linh mạch ngọn núi này cực kỳ linh tính, nói chính xác thì sẽ có một ngày nó tu thành chính quả, hoá thành tiên nhân đấy.”
Tiên khí trong không trủng như là hiểu được lời Thượng Cổ nói, liền biến ảo thành một luồng huyễn ảnh hư vô, cách không xa hành lễ với nàng, rồi mới nhập lại vào hỗn độn.
A Khải và Bích Ba cái hiểu cái không, lơ mơ gật đầu. Thấy Thượng Cổ định quay người đi, Bích Ba vội vàng vỗ cánh kêu to: “Thần quân, dù sao cũng tới rồi, từ từ mà đi. Nghe Phượng Nhiễm bảo, Túy Ngọc Lộ là mỹ tửu nổi danh Tiên Giới có ở dưới chân núi Đại Trạch ấy. Tôi có nghe thấy tiếng suối róc rách ở bên kia kìa, chúng ta đi xem thử không?”
A Khải nghe vậy liền dừng bước, lập tức nài nỉ kéo Thượng Cổ không chịu đi.
“Cô cô, đi đi mà. Chúng ta xem thử rồi mang về cho Phượng Nhiễm với Tử Mao đại thúc uống với.”
Thượng Cổ bị bốn con mắt chăm chú dí vào, nàng bất đắc dĩ thở dài, cầm hai cái bình nhỏ đi về phía con suối.
Con suối này quả nhiên nằm không xa lắm, một mùi hương thơm ngát chậm rãi bay tới, A Khải vui mừng thốt lên một tiếng, đẩy Bích Ba về sau. Hai tiểu gia hoả này nháo nhào chạy về phía con suối uống lấy uống để.
“Cái này uống nhiều quá say đó. Uống ít thôi.” Thượng Cổ chầm chậm đi theo phía sau, ung dung khuyên nhủ. Thứ này là tuyệt phẩm trời sinh giúp nâng cao trúc cơ, để cho cả hai uống thoải mái như thế này, coi như lần đi này không phải trắng tay rồi.
Dưới suối là cái áo nhỏ sâu tầm một thước, nước suối róc rách chảy từng giọt từng giọt, tích được rất ít mà đã bị hại tiểu gia hoả này uống hết rồi. Bích Ba nó nê đến nỗi cái bụng tròn ỉnh như chiếc trống, tay nó khua khua trên mặt đất. A Khải lấy xuống một bình hồ lô trên thắt lưng xuống, khua hết nước trong ao, nhìn bình hồ lô này nhỏ vậy thôi chứ lại là bát bảo càn khôn. Hứng xong một hồi, ao nhỏ đã cạn đáy, đoán chừng phải một năm hay nửa năm nữa mới có thể lấp đầy lại.
“Đưa cho lão hoè tinh sau núi này, còn có Hồng Trù với Duyệt Tinh nữa…”
Thượng Cổ thấy A Khải híp mắt lầm bẩm tên những tiên Nga ở cung Thanh Trì, bỗng chốc nội tâm liền mềm nhũn, mắt nhắm mắt mở phớt lờ hành vi cường đoạt này của cậu. Được rồi, hôm sau đành bảo Phượng Nhiễm thay mặt Thanh Trì Cung biếu họ chút trúc cơ là lâm đan quả đền bù vậy.
(Trúc cơ: đại loại là thứ để nâng cao tiên lực)
“Này, tên tiểu tặc kia, dám ăn cắp tuyền lộ bảo bối của núi Đại Trạch, còn không mau bỏ xuống!”
Nhìn dòng suối tiên vừa bị phá đến tan hoang, vừa cạn nước chạm đáy, Nhàn Trúc tiên quân – vốn tu luyện môt thân hiền lành cả vạn năm nay – trông thấy cảnh tượng này không khỏi tức giận quát lên giữa không trung.
Thượng Cổ đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy một tiếng gào văng vẳng giữa không trung, vẻ mặt đau khổ xịu xuống.
Ai chà, say ngủ tận mấy vạn năm, đây là lần đầu xuất hiện danh chính ngôn thuận, mà lại mang mác kẻ trộm bị bắt tại trận. Chân thần như nàng quả thật đúng là mất hết mặt mũi rồi, không ngoa mà nói A Khải chính là khắc tinh của cuộc đời nàng mà.
A Khải, nếu bản thần quân tỉnh sớm hơn một trăm năm, chắc chắn điều đầu tiên làm là chạy đến chỗ Nguyệt lão, cắt phăng sợi dây tình trên tay Bạch Quyết, đổi lại căn tiền cho rồi…
Gặp lại sau.
Tuy rằng, trong nội tâm hận không thể đá phăng tên nhóc đang khư khư giữ mấy cái bình hồ lô trên tay này, nhưng nàng ngẫm nghĩ lại, bản thân nên bao che tiểu tử nhà mình còn hơn là hẹp hòi phân bua. Hơn nữa, nếu cứ lặng lẽ yếu thế, e sẽ bị gán với cái danh ăn trộm mất. Thượng Cổ sống đã lâu, sao có thể không biết cách ứng đối cơ chứ?
Nghe được tiếng bước chân đầy giận dữ ở phía sau lưng, nàng nhướng mày, mắt hơi hơi nheo lại, chậm rãi xoay người, nhìn về phía người bước tới.
Trường bào xanh thẫm cổ đứng, đai lưng đen nhánh, phía trên thêu cổ văn bằng chỉ bạc, tay áo thấp thoáng hình hỏa phượng bay múa trên Cửu Thiên, dáng người mảnh khảnh, hoạ tiết rồng ẩn ẩn hiện hiện trên lớp áo cổ bào.
Tính khí Nhàn Trúc cũng giống với Đông Hoa thượng quân, đều là kiểu người không thích giao du trong Tam Giới. Nhưng cơ hồ khi nhìn thấy cách ăn mặc của người đối diện, sự phẫn nộ trên mặt hắn lập tức đông cứng lại, tiếng hét phẫn nộ ban nãy giờ lại im bặt.
Phạn văn thượng cổ bào trùm cả thân, tay ngự hỏa phượng, chân đạp Đế Long… Kẻ này e không phải một tiên quân bình thường, ngay cả Thiên Hậu vừa mới giá lâm tiên dinh cũng chưa chắc có dũng khí dám ăn mặc kiểu này. Nhưng nói đi phải nói lại, người này nom ung dung tư thái, thần lực nhìn không ra sâu cạn bao nhiêu, nàng đứng ở đó trông thật hồn nhiên hoa lệ, khí chất tự nhiên.
Đáy lòng Nhàn Trúc bỗng nảy sinh cảm giác buồn bực, chầm chậm xoay mặt nhìn lại người nọ, chứng kiến thấy dung mạo nàng ấy, hắn bỗng khẽ giật mình. Bắt gặp thấy cặp mắt đen nhánh đạm mạc kia, đáy lòng Nhàn Trúc lại sinh ra nỗi sợ hãi vô hình cùng với cảm giác không dám nhìn thẳng, bước chân cứng đờ, chắp tay nói: “Tại hạ là đệ tử Đông Hoa thượng quân – Nhàn Trúc, vừa rồi nhất thời tình thế cấp bách, mở miệng ăn nói bâỵ bạ, không biết sao tiên hữu lại, lại phá hoại tiên ao nhà ta…?”
Khó khăn lắm hắn mới đổi được từ “Ăn cắp” thành “Phá hoại”…
A Khải nhìn bóng lưng lạnh lùng của Thượng Cổ, rồi lại tiếp tục cuối đầu vơ vét lộ thủy. Bích Ba ợ một hơi, thở dài liếc nhìn vị tiên quân kia mới vừa rồi còn hùng hổ trừng mắt, hiện giờ lại ngoan ngoãn tựa như con mèo nhỏ.
Những năm Thượng Cổ thần quân ngủ say, Thiên Khải chân thần không biết đã tìm kiếm bao nhiêu thứ tốt trong Tam Giới, để khi Thượng Cổ thần quân tỉnh lại liền có thể sử dụng ngay. Cả bộ quần áo này cũng không ngoại lệ, mặc dù không quá lộng lẫy, nhưng Bích Ba bảo đảm khẳng định, bất cứ thứ gì Thiên Khải chân thần chuẩn bị, ngoại trừ Thượng Cổ thần quân, hẳn sẽ không còn ai dám mặc chúng ra ngoài.
Chỉ là, nó đảo mắt ngoác mồm nhìn về Thượng Cổ, trong lòng thầm thì: Tất cả ngàn vạn năm đạo hạnh của ngài thế mà lại dùng để ức hiếp vãn bối, quả là không có đạo nghĩa.
“Dọc đường đi ngang qua, tiểu bối bất hảo, thấy biểu lộ của quý núi uống ngon miệng, không cầm được uống nhiều. Kính xin tiên quân tha thứ.” Ban đầu, là phải nhận lỗi sai của mình trước, cộng thêm thần tình Nhàn Trúc lo lắng sốt vó, nên Thượng Cổ đã thu lại uy áp thần lực, khó khăn thốt ra lời giải thích.
“Thì ra là thế.” Biết rõ câu giải thích thật gượng ép, Nhàn Trúc vẫn không tự chủ mà đáp lại, nhưng nhớ Thiên Hậu vẫn đang ở trên đỉnh núi chờ túy ngọc biểu lộ, sắc mặt hắn không khỏi khổ sở.
Thượng Cổ thấy bộ dạng hắn như vậy, cũng hiểu thường lộ thủy sẽ do những đệ tử có tiên cơ nông cạn chuẩn bị, nói: “Nhàn Trúc tiên quân không cần lo lắng, ngày mai ta sẽ sai người đem chút trúc cơ linh quả tới để đền bù tổn thất.”
Trúc cơ linh vật chỉ có mỗi ở các nơi phúc địa trong Tam Giới, Nhàn Trúc thấy sắc mặt nàng thản nhiên, tùy tiện khoe khoang khoác lác, liền chắc mẩm lại lịch của nữ tiên quân này hẳn sẽ bất phàm.
Hắn nhìn thấy cảnh tượng sau ao vẫn không khỏi bần thần, đáy mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn, Nhàn Trúc nhăn mày nghe vậy, biết người nọ hiểu sai ý, vội nói: “Tiên hữu rộng lòng tha thứ, hôm nay là đại thọ của sư tôn Đông Hoa thượng quân. Thiên Hậu giá lâm, vậy nên tiểu tiên mới đến đây lấy chút ít Túy Ngọc Lộ để đãi khách…”
Hắn thẫn thờ nhìn ao nhỏ, nhận ra bên hông thằng nhỏ đang cúi đầu kia giắt toàn hồ lô chứa Túy Ngọc Lộ, không khỏi chắp tay nói: “Tiên hữu có thể cho tôi xin chút Túy Ngọc Lộ được không, để cho tôi mang về cho sư tôn…”
Rõ ràng là đồ của nhà mình, mà lại còn phải tốn hơi đòi lại, Nhàn Trúc cảm thấy hình như khắp thiên hạ không ai khổ bằng mình nữa rồi. Nhưng vừa bắt gặp vẻ mặt của người kia, hắn càng không dám tức giận, một câu cứng rắn cũng thốt không ra hơi.
Đại thọ của Đông Hoa, Thiên Hậu giá lâm…? Thượng Cổ nhướng mày, vẫy vẫy A Khải phía sau: “A Khải, tới đây, dốc một nửa lượng Túy Ngọc Lộ trong hồ lô ra đi.” Nàng lại quay đầu nói Nhàn Trúc: “Chúng ta vừa hay ghé qua đúng dịp đại thọ của tôn sư, lẽ ra nên bái kiến, chẳng biết có được không?”
“Đương nhiên có thể, khách quý tới cửa, sư tôn tất nhiên sẽ rất vui.” Nhàn Trúc nghe Thượng Cổ nguyện ý trả lại một nửa Túy Ngọc Lộ, lúc này vô cùng hí hửng chắp tay.
A Khải có chút buồn bã đi tới, ngửa đầu nói: “Tiên lộ lọt vào hồ lô càn khôn của ta, chắc chắn linh khí đã tản ra. Chờ khi lên núi, ngươi có thêm linh khí, ta cho thêm.”
A Khải trông mới có mấy tuổi, mà trước mặt Nhàn Trúc lại một phen uy nghiêm lão luyện. Thượng Cổ hăng hái nhìn cậu, đáy mắt lộ ra vài phần thoả mãn.
Nhàn Trúc vốn nghĩ đứa nhỏ trước mặt này là tiên đồng của nữ tiên quân, lúc này nghe thấy cậu nói chuyện mới thầm trầm trồ đánh giá cậu. Đáy lòng Nhàn Trúc âm thầm nghĩ ngợi, rồi lại không khỏi buồn bực, đứa nhỏ tuấn tú này sao dung mạo nhìn quen mắt thế, hình như đã từng gặp nhau ở đâu rồi.
A Khải thấy hắn không đáp lời, mặt nghiêm, nói: “Nhàn Trúc tiên quân, cảm thấy như vậy được không…”
Hai chữ ‘được không’ bị cậu kéo thật dài, đôi mắt nhỏ liếc sang, làm cho Nhàn Trúc giật mình một cái, vội nói: “Đương nhiên có thể rồi, đương nhiên có thể rồi.”
Thượng Cổ thấy hai người lề mề, vỗ vỗ đầu A Khải, dẫn đầu bước ra ngoài núi, Bích Ba hạ xuống trên vai A Khải, Nhàn Trúc vội vàng đuổi theo từ phía sau.
Chưa tới một lát đã đến bậc thang đá ngay chân núi, ngân quang vàng rực tản ra từ thang đá làm cho hai người một chim có chút giật mình. Mã não dẫn đường, vỉa hè lát vàng, điều này có chút khoa trương. Thượng Cổ trầm ngâm, sao ai cũng đồn Đông Hoa thượng quân trên Đại Trạch Sơn là một lão tiên quân thanh tâm quả dục, vậy mà lại ưa thích mấy thứ loè loẹt này sao?
Nhàn Trúc thấy bọn họ khựng lại, cười khổ một tiếng giải thích nói: “Tiên hữu thứ lỗi, năm đó sư tôn từng hứa với một người. Nói rằng, sau này thọ yến của sư tôn nhất định sẽ tu sửa lại thang đá cho người ấy lên núi. Vậy nên, mỗi năm sư tôn đều canh xánh điều này trong lòng.”
Nếu là vì lời hứa với người ta, vậy cũng được không sao, Thượng Cổ nhẹ gật đầu, lại cảm thấy thuận mắt chút ít, nói: “Nghe lời ngươi nói, hình như cho tới bây giờ người nọ vẫn chưa quay lại, là thật sao?”
Nhàn Trúc gật đầu, bỗng bồi hồi cảm thấy buồn vô cớ: “Từ lúc nhận lời đến nay, đã hơn hai trăm năm rồi, huống hồ các chư vị tiên hữu đều toàn đáp mây bay lên núi, thang đá này được xây mấy trăm năm, thật sự chưa từng có người nào đi qua.”
Nghe những lời đó, trong lòng Thượng Cổ bỗng dấy lên chút buồn bã vô cớ, nàng vốn không thích để ý mấy chuyện bát quát, nhưng giờ này lại cảm thấy hơn tiếc vì cái thang đá này đã được dựng từ hơn hai trăm năm mà lại chẳng có ai đi, nàng thích thú nắm tay A Khải bước lên từng bậc thang.
Nhàn Trúc đứng phía sau, bàng hoàng nói: “Tiên hữu, đáp mây bay lên núi chỉ cần một chút thời gian là đã xong, mà trèo từng bậc thang như thế nàt, chỉ sợ tốn cả canh giờ đó…”
“Không sao, ta nghe nói núi Đại Trạch chính là phúc địa trong Tam Giới, lần này ta muốn khám phá thử một phen.”
Nhưng mà còn Thiên Hậu đang ngồi chờ Túy Ngọc Lộ trong tiên dinh nữa đó… Nhàn Trúc ai thán một tiếng, thấy thân ảnh nữ tiên quân thân ảnh từng bước ung dung mà đi, đột nhiên nghĩ tới một chuyện liền lên tiếng hỏi: “Vừa rồi tình thế nhất thời cấp bách, còn chưa kịp hỏi tiên hào của tiên hữu là gì?”
Nữ tử đã đi được thật xa nữ bỗng dừng lại, níu níu hỏa phượng đang giương cánh muốn bay khỏi tay áo mình, quay đầu lại, hàng lông mày sắc lẹm trầm xuống, nói: “Tiên hào sao?” Nàng bặm môi, thần tình lạnh nhạt: “Ta có. Trăm năm trước, ta tên Hậu Trì, hôm nay ngươi có thể gọi ta một tiếng Thượng Cổ.”
Nói xong, nàng quay người từng bước thong thả hướng về đỉnh núi. Nhàn Trúc sững sờ khựng lại tại chỗ, nhìn thân ảnh ảo ảo thực thực phía trước, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác nước mắt chảy theo gió.
Thang đá này hắn đã chuẩn bị tận hai trăm năm trời rồi, sang năm sau cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi. Nhàn Trúc cảm khái xong, mới kịp phản ứng với những gì vừa rồi nữ tiên quân kia nói. Chân hắn bỗng mềm nhũn, lảo đảo ngã xuống khỏi bậc thang.
‘Phịch’ một tiếng vang lên, Thượng Cổ quay đầu lại, thấy trong bụi cỏ một hồi xột xoạt. Hồi lâu không thấy bóng dáng của Nhàn Trúc, chợt nghe một giọng nói sợ hãi truyền đến: “Thần... Thần... quân, tiểu tiên quần áo xộc xệch, quý kiến thánh nhan. Thần quân… Thần quân đi trước đi ạ, tiểu tiên sẽ theo sau.”
Thanh âm run rẩy, Thượng Cổ nhíu mày, nắm tay A Khải đang cười trộm bình thản đi lên đỉnh núi.
Nửa ngày sau, Nhàn Trúc một thân thê thảm leo khỏi bụi cỏ, than thở: Trời ạ, ta cư nhiên lại ụp cái danh tiểu tặc lên người Thượng Cổ thần quân…
Trăm năm trước, hắn không tham dự hôn lễ của Bạch Quyết chân thần, nên không hề hay biết dung mạo của Thượng Cổ chân thần chân khi thức tỉnh sẽ như thế nào. Bây giờ ngẫm lại, mới hiểu được nguyên nhân tại sao từ đầu nàng không tiết lộ thân phận của mình.
Hỏa Phượng làm cánh, Đế Long đỡ chân, chuyện này trên trời dưới đất, trong Cửu Châu Bát Hoang, trong chúng sinh Tam Giới này, ngoại trừ chân thần Thượng Cổ, e là chẳng còn người nào có thể có nổi năng lực này?
Nhàn Trúc lảo đảo đứng dậy, từng bước nhỏ bò lên thang đá, cẩn thận đuổi theo. Hắn nào dám luyện được cái lá gan để đáp mây trên đầu Thượng Cổ chân thần chứ!
Bất kể hỗn loạn dưới chân núi, đại sảnh trong tiên dinh ngập tràn âm thanh đàn sáo, oanh ca nhảy múa, tiên quân toạ hạ trò chuyện với nhau trông rất vui vẻ, Thiên Hậu ngồi trên ghế cao, Đông Hoa và Cảnh Chiêu ngồi hai bên trái phải.
Lúc này Thiên Hậu giá lâm đã được một lúc lâu, thật ra Thiên Hậu định chỉ uống vài ly Túy Ngọc Lộ, nói mấy câu khách sáo sẽ rời đi. Nhưng đã nửa canh giờ trôi qua, chẳng thấy bóng dáng Nhàn Trúc đâu cả, Đông Hoa nhận ra Thiên Hậu cũng đã mất kiên nhẫn, không chịu nổi sự mất mặt, cứ chốc chốc ông lại liếc nhìn về phía ngoài đại đường.
Trong nội đường, chúng tiên cũng nhìn ra manh mối, tiếng rầm rĩ, đùa giỡn cũng nhạt dần, vẻ mặt nhìn Thiên Hậu có chút bối rối.
Giữa sườn núi, Thượng Cổ vẫn không nhanh không chậm nắm tay A Khải Thượng Cổ, Bích Ba rõ ràng vẫn đang vùi ngù trong ngực A Khải.
Nhàn Trúc vẫn như cũ theo sau bọn họ không xa, thích thú ngắm nhìn… quang cảnh tuyệt diệu trên hàng thang đá vốn chưa từng được ai đi qua ở núi Đại Trạch này.
Gần nửa canh giờ sau, ba người cuối cùng cũng trèo được lên trên đỉnh núi, Nhàn Trúc nhìn tiên dinh cách đó không xa, lập tức có loại cảm giác như bắt được một dòng sinh cơ. Bất kể như thế nào, e là nỗi áp lực vô hình nặng tựa Thái Sơn này phải để sư tôn gánh rồi.
Chỉ là, mọi người lại không phát hiện, mười con phượng hoàng đang lười biếng nằm trên quảng trường, lại ngay lúc Thượng Cổ xuất hiện mà dùng một chân gõ nhẹ xuống đất, tạo nên thanh âm lạnh run phát ra trên nền đất.
Cảm giác của thần thú luôn luôn mạnh mẽ hơn Tiên Nhân bình thường. Điều đó là sự thật.
Tiên đồng giữ cửa thấy Nhàn Trúc xuất hiện trước tiên dinh, vui mừng khôn xiết vội vàng chạy tới: “Sư thúc, sư tổ hỏi nhiều lần rồi. Sao người bây giờ mới đến?” Vừa nói xong, liền nhìn sang Thượng Cổ bên cạnh, không khỏi thẫn thờ bủn rủn.
Nhàn Trúc thấy đệ tử nhà mình không thể cầm chịu được, sớm đã quên mất tình cảnh ban nãy của mình, trách mắng: “Vội vàng hấp tấp, còn ra cái thể thống gì, nhanh đi bẩm báo sư tôn, nói có thần… Khách quý đến.”
Tiểu đồng bừng tỉnh, biết tính sư thúc nhà mình vốn miệng hùm gan sứa cũng không hoảng sợ lắm, vội vàng uốn lưỡi ba lần mới chậm rãi nói: “Sư thúc, người nhanh đem Túy Ngọc Lộ vào trong đi, Thiên Hậu bệ hạ vẫn chờ đó…”
Nhàn Trúc sững sờ, lúc này mới nhớ tới việc này, cung kính nhìn Thượng Cổ.
Vừa rồi không biết thân phận Thượng Cổ, hắn còn có gan đòi hỏi nửa bình hồ lô Túy Ngọc Lộ. Hiện tại, hắn hận không thể hai tay dâng lên, đâu có dám… nửa câu cũng đâu có dám thốt lên nữa.
Thượng Cổ xoa đầu A Khải, quay ra nói với Nhàn Trúc: “A Khải, trước tiên con hãy đi theo Nhàn Trúc tiên quân trả lại Tuý Ngọc Lộ cho người ta đi.”
A Khải “Vâng” một tiếng, cởi hồ lô càn khôn bên hông xuống rồi lấy tay xoa xoa.
“Vị thần quân kia…”
“Ta không thích náo nhiệt, hoa viên sau quý phủ chắc hẳn thanh tịnh, ngươi bảo tiên đồng dẫn ta đi là được.”
Nhàn Trúc nào dám bướng bỉnh trước lời nói của Thượng Cổ ý tứ, vẫy tay với một tiểu đồng: “Thủy Kính, con đưa thần quân ra sau hậu viện nghỉ ngơi, nhớ kỹ, hầu hạ thật tốt đấy.”
Thủy Kính cái hiểu cái không gật gật đầu, dẫn Thượng Cổ vào đại môn, rồi rẽ vào hướng khác.
A Khải tức thì liếc Nhàn Trúc, vung tay nói: “Nhàn Trúc tiên quân, dẫn đường đi.”
Tiếng đàn sáo trong hành lang dần dần lắng xuống, Đông Hoa thấy Thiên Hậu đang thượng vị, giống như đã mất hết nhẫn nại, ông cũng cảm thấy mình đối đãi với khách quả thực có chút không chu toàn. Không khỏi có chút chột dạ, ông thấp giọng bẩm: “Trong nội đường oi bức, chỉ bằng bệ hạ tản bộ trong hoa viên đi. Chờ khi nào Nhàn Trúc đem tiên lộ tới, Đông Hoa sẽ mời bệ hạ cộng ẩm.”
Thiên Hậu gật đầu, nói: “Như vậy cũng tốt.” Bà quay đầu nhìn về phía Cảnh Chiêu: “Nếu thấy buồn chán, không bằng đi với ta nhé.”
Cảnh Chiêu lắc đầu, vẫn đoan đoan chính chính ngồi nghiêm: “Mẫu hậu nghỉ ngơi đi, lúc này Cảnh Chiêu phải nên tiếp chuyện với các vị tiên quân mới phải.”
Thiên Hậu nhìn các tiên quân đang tọa hạ, liền gật đầu, rồi dẫn theo mấy đứa tiên nga rời khỏi đại đường.
Hậu viện có một cái ao nở đầy thủy tiên, vừa hay đúng dịp hoa đang nở rộ, Thượng Cổ thấy phong cảnh không tệ, liền đuổi tiểu đồng đi chỗ khác, vừa chờ A Khải vừa thưởng thức cảnh đẹp.
Tiên dinh của Đông Hoa thượng quân mặc dù không hoa lệ, nhưng được cái thanh nhã thoát tục, nhóm Thiên Hậu đi thẳng vào hậu viện, ngay từ xa đã trông thấy cái ao nở rộ hoa thủy tiên kia.
“Bệ hạ, không bằng tới bên bờ ao nghỉ ngơi đi, cũng có thể giết chút thời gian.” Tiên nga đi cùng Thiên Hậu đều là từ Thiên Cung theo đến, tất nhiên hẳn hiểu rõ sở thích của Thiên Hậu. Mỗi ngày đều nhìn mặt đoán ý của Thiên Hậu, nên bây giờ không khỏi hỏi thăm ân cần.
“Cũng được.” Nhìn hoa thủy tiên trông có phần nhã thái, Thiên Hậu cũng thấy hơi thích thú, sắc mặt dịu đi chút ít.
Tiên nga phía sau nghe thấy mấy lời này, liền cầm lấy tấm vải mạ vàng đã được chuẩn bị sẵn, vội vàng tiến về phía trước trải nó xuống.
Một đoàn người chậm rãi tiến lại, tiên nga đi đầu thấy có bóng người mờ hồ đứng bên cạnh ao, giọng nói dịu dàng nói: “Tiên quân nhà nào, chẳng lẽ không nhìn thấy Thiên Hậu bệ hạ sao? Còn không qua đây bái kiến?”
Người nọ bất động hồi lâu, tiên nga lên tiếng bỗng cảm thấy có chút mất mặt, khuôn mặt xinh xắn nhảy dựng lên, cô ta tiến lên vài bước, chung quy cũng khó lòng tiếp cận đến chỗ bờ ao.
Thiên Hậu nghe mấy lời tiên nga nói, biết rằng có người thấy bà đến đây mà không ra bái kiến, ngược lại vô cùng tò mò, nghĩ thầm hôm nay không biết tiên quân mới phi thăng nào lại kiêu ngạo đến thế, cũng không đoán nổi là thượng quân nào dám liều lĩnh như vậy trong Tiên Giới. Trầm tư một chút, bà vô thức bước nhanh hơn về phía bờ ao.
Vừa mới tới gần, bà thấy tiểu tiên nga đi đầu đang run rẩy quỳ trên mặt đất, không những tức giận mà còn bật cười, nhìn về hướng người ở bên bờ ao, vừa vặn trông thấy thân ảnh xanh sẫm mảnh khảnh, mái tóc đen tung bay, hỏa phượng trên cánh tay đang bay múa.
Người nọ đứng chắp tay ở bên bờ ao, khuôn mặt lờ mờ ẩn hiện. Thấy thế, Vu Hoán vô thức lùi về sau hai bước, trong thoáng chốc bà cảm thấy, thời gian sáu vạn năm này thật ngắn ngủi. Như thể quang cảnh trước mặt đã quay trở về những ngày xa xôi kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.