Chương 1: Lời mở đầu
Tịnh Linh
05/08/2021
Sáu vạn năm trước là thời điểm Hỗn Kiếp ập đến, các vị thần thượng cổ lấy thân tuẫn thế, vì cứu lấy Tam Giới mà tiêu tan thành mây khói.
Khi đó có người hỏi, thế gian dân chúng gặp thiên tai kiếp nạn có thể cầu trời, cầu chư thần phù hộ, nhưng nếu là thần tiên bị ép vào bước đường cùng, ngoại trừ bị hủy diệt, thì có thể làm gì được nữa?
Người có thể cầu thần, nhưng thần liệu có thể cầu ai đây?
Đối với muôn dân trăm họ nơi Cửu Châu, muốn trả lời được câu hỏi này thì phải hồi tưởng lại những thương hải tang điền, thăng trầm cuộc sống của cả mấy vạn năm trước.
Tiên đồ chậm rãi, năm tháng Tam Giới khô khan, cuối cùng cũng có một chút nhạc đệm.
Sáu vạn ba nghìn năm trước, tại Côn Luân Sơn, là đại hôn của Thiên Đế.
Vào ngày đó, Cửu Châu bát hoang tràn ngập niềm vui, chư thần trên trời đều nhiệt liệt chúc mừng, chỉ tiếc thay bữa đại hôn hoành tráng ấy lại không được hoàn mỹ, làm ai cũng bất an.
Nguyên nhân ẩn sau đó là thân phận đặc biệt trước đây của đế hậu – Vu Hoán thượng thần.
Lúc thiên địa sơ khai, chúng thần thượng cổ bất tử, tổ thần Kình Thiên phá toái hư không tạo ra thượng cổ giới và Tam Giới. Lúc đó, ngự dưới trướng tổ thần là bốn vị đại chân thần, khai thiên lập địa qua hàng vạn năm, mới có Tam Giới Cửu Châu ngày nay.
Ngày Tam Giới hình thành, tổ thần công đức viên mãn, hóa thành hư vô biến mất khỏi Tam Giới. Từ đó về sau, bốn vị chân thần dưới trướng tổ thần làm chủ thần giới, Thượng Cổ, Chích Dương, Thiên Khải, Bạch Quyết mở ra một chân trời mới. Trong đó, chỉ có duy nhất một vị nữ thần là Thượng Cổ, tương truyền là truyền nhân của Tổ thần, nên là người được tôn quý nhất.
Tứ đại chân thần thần lực thâm hậu, thống ngự thần thú cai trị Tam Giới, mấy ngàn năm giữ được nguyên hình của cửu hoang bát hợp, lại chẳng ngờ rằng, sau thời gian này, hai tộc yêu, người xuất hiện, Hỗn Kiếp ập xuống. Tứ đại chân thần cùng một vài vị thượng thần khác ra sức ứng kiếp rồi vẫn lạc. Bốn vị chân thần vì hộ tống Tam Giới mà thần hình toàn diệt, hóa thành hư vô cùng Tổ thần, chỉ còn binh khí tùy thân bên cạnh họ thất lạc dưới nhân gian. Trong số các vị thượng thần ứng kiếp, chỉ còn lại ba người.
Kể từ đó, các vị thần thời thượng cổ biến mất, thần giới thượng cổ bị phong ấn khỏi Tam Giới, vĩnh viễn không mở ra, thời đại thượng cổ kết thúc, mở ra thời hậu cổ cho Cửu châu và bát hoang.
Ba vị thượng thần tránh được một kiếp đó, một người là Thiên Đế làm chủ chín tầng mây, một người là Vu Hoán thượng thần và cuối cùng là Cổ Quân thượng thần từ Thanh Trì Cung ở Kỳ Liên Sơn. Bản thể của Thiên Đế là kim long ngũ trảo (rồng vàng năm móng), Vu Hoán thượng thần là huyết mạch của tộc phượng hoàng tôn quý, Cổ Quân thượng thần là giao long thượng cổ, ba người đều là thượng cổ thần thú hóa thành.
Đều là các vị thần sống đã lâu, lại là từ thời viễn cổ xa xôi, nên ba người được chúng sinh Tam Giới hết mực tôn thờ quỳ bái.
Về phần vị thượng thần thứ tư… Quả thực hơi khó giới thiệu, vị trí thượng thần của nàng làm Tam Giới không biết phải nói gì, mà nàng ấy lại không thẹn tiếp nhận thần vị này… Khiến cho chúng tiên cảm thấy sắc phong vị thượng thần này đúng là chuyện đùa.
Tam Giới từ thời thượng cổ về sau, phi thăng thần đều được phong cấp ‘quân vị’, ‘thượng quân’ ở tiên giới và ‘yêu quân’ ở yêu giới, đây phải lên vị trí thượng thần mới được sắc phong, khi linh lực đại thành, thiên kiếp đúng thời, sẽ tự động thăng làm ‘thượng quân’, ‘yêu quân’.
Ngàn vạn năm trong Tam Giới chỉ có vài trăm vị được thăng lên ‘thượng quân’, ‘yêu quân’, nghe là đã biết rất gian khổ.
Tam Giới chúng tiên tuân thủ nghiêm ngặt điều này, tôn ti nghiêm minh, trật tự ngay ngắn, nhất phái hòa bình, không ai dám phá vỡ quy củ, đến khi… vị thượng thần thứ tư xuất hiện…
Ba vị thượng thần từ thời thượng cổ, trong đó có Thiên Đế, còn cả Thiên Hậu – Vu Hoán thượng thần.
Cổ Quân thượng thần và Vu Hoán thượng thần ban đầu là một đôi thần lữ, hai người không màng thế sự, tại Kỳ Liên Sơn xây dựng nên cung Thanh Trì ẩn tích thế gian, tiêu dao sống qua ngày, làm chúng thần tiên không khỏi hâm mộ.
Ngàn năm trước hai vị thần hậu sinh ra đời sau, đây vốn là chuyện vui lớn của Tam Giới, nhưng không ngờ rằng hài tử chưa lột xác lại không có thần tức, trải qua ngàn năm, một chút lực phá khỏi xác cũng chẳng thấy, đồng thời càng ngày càng suy yếu, tưởng như sắp chết, tiểu hài tử tôn quý nhất thế gian cư nhiên lại yếu ớt, không khỏi khiến người ngoài để ý. Hai vị thượng thần khó tránh việc xui xẻo này, chúng tiên cũng chẳng dám nhắc về vị tiểu thần quân chưa ra đời này.
Từ ngày tiểu thần quân giáng thế, Cổ Quân thượng thần luôn tìm cách cải thiện thần lực của tiểu thần quân, lúc nào cũng đem theo quả trứng nhỏ đi tìm sách cổ, hỏi thăm mọi nơi, việc không ở cung Thanh Trì là chuyện thường xảy ra. Vu Hoán thượng thần biết đứa bé này quá yếu, không nghĩ nó có thể sống được, đối với quả trứng này cực kỳ lãnh đạm, ngay cả đi hỏi thăm cùng Cổ Quân thượng thần cũng chả muốn, đơn độc ở lại cung Thanh Trì.
Cổ Quân thượng thần không muốn Vu Hoán thượng thần suốt ngày buồn chán ở trong cung, mới làm phiền bạn thân Thiên Đế lúc rảnh rỗi viếng chơi cung Thanh Trì. Qua mấy nghìn năm sau, quả trứng của Cổ Thần thượng thần vẫn chưa phá vỡ, ngài liền lo lắng trở về Kỳ Liên Sơn, nhưng chỉ còn lại cung Thanh Trì hoang phế lạnh hơi người, Vu Hoán thượng thần sớm chẳng biết đã đi đâu.
Cổ Quân thượng thần vốn chẳng hay biết điều gì. Mà lúc này, tin đại hôn của Thiên Đế truyền khắp Tam Giới cửu châu. Đây vốn là một sự kiện chấn động Tam Giới, vốn nên được chúc mừng vui vẻ, nhưng khi biết được người làm Thiên Hậu cả Cửu Châu lâm vào một mảnh quỷ dị. Tin đồn này cứ thế lan đi, truyền đến tận cung Thanh Trì.
Chúng tiên cho rằng Tam Giới hòa bình mấy vạn năm chỉ sợ sẽ có một trận hủy diệt. Bởi người mà Thiên Đế cưới, chính là Vu Hoán thượng thần.
Nếu có vị thượng tiên nào làm ra loại chuyện này, sợ ra muốn bước chân lại vào Tam Giới sẽ khó khăn, dù sao cũng là cướp vợ của bạn mình, mà lại chí khí hùng hồn như thế thì thật thất đức, nhưng Thiên Đế là chủ của Tam Giới, mặc dù chúng tiên đều thấy không thích hợp, nhưng chẳng ai dám lên tiếng.
Ân oán tình cừu của mấy vị thượng thần, không phải là thứ mà những tiểu tiên có thể bàn tán…
Ai ngờ mãi cho đến lúc đại hôn, Cổ Quân thượng thần không xuất hiện, Thiên Đế chọn Côn Luân làm nơi thành hôn, thần tiên trong Tam Giới đều được mời. Hôn lễ này là việc trọng đại nhất từ khi bắt đầu thời hậu cổ… mặc dù có chút không hoàn mỹ.
Toàn bộ không khí cuộc hôn lễ rất náo nhiệt, chúng tiên không khỏi nghi hoặc… Cổ Quân thượng thần cũng thật là, không để ý chuyện nhục nhã thiên đế cướp vợ, cam nguyện ẩn cư ở cung Thanh Trì?
Không khí vui mừng bị dập tắt khi dải tường vân xuất hiện trên đỉnh Côn Luân.
Lúc này, rất nhiều thượng tiên ngồi trên đài mây ở Côn Luân, đáy lòng ai cũng lo lắng khi thấy một dải tường vân bảy màu đang hiện lên đỉnh núi.
Cổ Quân thượng thần một thân thanh bào, đứng phía chân trời, so với Thiên Đế uy nghiêm, lại có mấy phần tao nhã, tuấn dật, phiêu diêu hơn.
Vu Hoán thượng thần ánh mắt có chút phiêu hốt, các nữ tiên ai cũng nhao nhao kinh ngạc, bàn tán không ngớt.
Dù trong lòng suy nghĩ không ngừng, nhưng chúng tiên đồng loạt quỳ xuống đất, nghênh tiếp Cổ Quân thương thần.
Cũng chuẩn bị tiếp đón một hồi ác chiến sắp xảy ra trên Côn Luân…
Không ngờ Cổ Quân lại trực tiếp sa vào trận địa của Thiên Đế, ngay sau khi xuống khỏi tường vân liền hướng tới chỗ Linh Quyên thượng quân – người chuyên lo mệnh cách các tiên quân, lấy ra quả trứng trong lòng ngực đưa lên cho Linh Quyên đoán mệnh cách.
Việc Cổ Quân thượng thần yêu quý quả trứng này cả Tam Giới đều biết, không nghĩ tới việc ngài chạy tới Côn Luân vào ngày trọng đại này chỉ để tính mệnh cách cho tiểu thần quân.
Việc này không khác gì đánh một cú vang dội vào tai Thiên Đế, làm cho y không thể không nổi giận.
Vu Hoán thượng thần biến sắc, lúc này đòi phất áo rời đi, cũng may Thiên Đế kiên nhẫn chịu đựng, không muốn hôn lễ thất bại.
Ánh mắt chúng tiên đều hướng xuống, thân già của Linh Quyên thượng quân cố chịu uy áp trước ba vị thượng thần, trong lòng sợ hãi tột cùng, hắn tốt xấu gì cũng biết lai lịch sâu xa của quả trứng, không dám từ chối, đành phải tiếp nhận quả trứng quý giá trong tay Cổ Quân thượng thần.
Nào ngờ một lần tính toán mất đến mấy canh giờ, tuy với tiên nhân trăm năm bất quá cũng chỉ là cái nháy mắt nhưng trong tình huống trước mắt, chỉ có mấy canh giờ đã rất khó chịu.
Hôn lễ ở Côn Luân quỷ dị như vậy đều do một quả trứng ngáng đường, chúng tiên gắt gao nhìn chằm vào quả trứng ấy, mong rằng Linh Quyên thượng quân có thể khôn ngoan một chút, nói vài lời ngon ngọt, cố gắng làm vui Cổ Quân thượng thần, cục diện sẽ không khó chịu như bây giờ, dù sao Côn Luân cũng là phúc địa của Cửu Thiên, chẳng ai muốn ngọn linh sơn từ thượng cổ này bị hủy mất vì xích mích cẩu huyết của mấy vị thượng thần.
Thiên Đế cũng không nhịn được mà ho khan vài tiếng, Linh Quyên thượng quân đặt quả trứng quý giá ấy trên tay, hơi chần chừ, trước ánh mắt của mọi chúng tiên run rẩy nói ra một câu đã làm biến động cả Tam Giới.
“Tiểu thần quân…có lẽ…mang mệnh thượng thần.”
Chúng tiên kinh hãi, há hốc… cả nghìn năm chả thấy sức lực phá xác, so với tiên đồng bình thường còn vài phần yếu hơn, mà lại mang mệnh cách thượng thần?
Coi như Cổ Quân thượng thần uy áp lớn, nhưng mà trò đùa này của Linh Quyên thượng quân quá lố rồi chứ!
Đương nhiên, chẳng ai dám nói ra những lời này, ngay cả Thiên Đế cũng vờ như câm điếc.
Chúng tiên cho rằng Cổ Quân thượng thần cáu gắt vô cớ, Linh Quyên thượng quân dù gì cũng khách khí nói đại thôi. Nhưng dù gì cũng là thượng thần, quan trọng biết bao, dù cho lời này muốn nói đại… thì tuyệt đối cũng không được.
Vậy mà, một tiếng cười dài vang lên, khiến chúng tiên kinh ngạc, Cổ Quân thượng thần bước lên tường vân bảy màu đi về hướng đông, không để cho Linh Quyên thượng quân nói tiếp.
“Làm phiền các vị tiên hữu làm chứng, từ nay về sau, Hậu Trì con ta sẽ đứng lên hàng thượng thần, thiên địa làm chứng.”
Từ đầu tới cuối, Cổ Quân thượng thần ngay cả đối với vị Thiên Đế cao cao tại thượng kia không thèm nhìn lấy một cái.
Chúng tiên hai mặt nhìn nhau, lời tuyên bố về tiểu giao long chưa lột xác ấy, đứng vào hàng thượng thần trong Tam Giới, quả là vô lý. Nhưng mà đều là lời Cổ Quân thượng thần nói, chẳng ai dám phản đối.
Sau lần ấy, Cổ Quân thượng thần biết mất không dấu tích, vị trí tiểu thần quân cũng chẳng hiểu tại sao.
Trong chỗ sâu nhất của biển mây ở đỉnh Côn Luân, có người nam tử áo trắng đang cặm cụi khắc một khúc mộc điêu, chàng cúi xuống nhìn chúng tiên nhỏ bé như con kiến, mãi khi nghe thấy Cổ Quân thượng thần tuyên bố thân phận của quả trứng, mới lặng lẽ rời đi.
Ngay khi ấy, trong suốt cả buổi lễ, cả Thiên Đế Thiên Hậu cùng Cổ Quân thượng thần cũng không phát giác được sự hiện hữu của người thần bí này.
Sau này, chẳng thấy ai bàn luận về việc này nữa.
Chỉ là mấy vạn năm sau, chuyện chúng tiên Tam Giới bàn luận nhiều nhất chỉ có một.
Tiểu thần quân ở cung Thanh Trì, quả nhiên gặp may mắn, biết đầu thai đúng chỗ.
Khi đó có người hỏi, thế gian dân chúng gặp thiên tai kiếp nạn có thể cầu trời, cầu chư thần phù hộ, nhưng nếu là thần tiên bị ép vào bước đường cùng, ngoại trừ bị hủy diệt, thì có thể làm gì được nữa?
Người có thể cầu thần, nhưng thần liệu có thể cầu ai đây?
Đối với muôn dân trăm họ nơi Cửu Châu, muốn trả lời được câu hỏi này thì phải hồi tưởng lại những thương hải tang điền, thăng trầm cuộc sống của cả mấy vạn năm trước.
Tiên đồ chậm rãi, năm tháng Tam Giới khô khan, cuối cùng cũng có một chút nhạc đệm.
Sáu vạn ba nghìn năm trước, tại Côn Luân Sơn, là đại hôn của Thiên Đế.
Vào ngày đó, Cửu Châu bát hoang tràn ngập niềm vui, chư thần trên trời đều nhiệt liệt chúc mừng, chỉ tiếc thay bữa đại hôn hoành tráng ấy lại không được hoàn mỹ, làm ai cũng bất an.
Nguyên nhân ẩn sau đó là thân phận đặc biệt trước đây của đế hậu – Vu Hoán thượng thần.
Lúc thiên địa sơ khai, chúng thần thượng cổ bất tử, tổ thần Kình Thiên phá toái hư không tạo ra thượng cổ giới và Tam Giới. Lúc đó, ngự dưới trướng tổ thần là bốn vị đại chân thần, khai thiên lập địa qua hàng vạn năm, mới có Tam Giới Cửu Châu ngày nay.
Ngày Tam Giới hình thành, tổ thần công đức viên mãn, hóa thành hư vô biến mất khỏi Tam Giới. Từ đó về sau, bốn vị chân thần dưới trướng tổ thần làm chủ thần giới, Thượng Cổ, Chích Dương, Thiên Khải, Bạch Quyết mở ra một chân trời mới. Trong đó, chỉ có duy nhất một vị nữ thần là Thượng Cổ, tương truyền là truyền nhân của Tổ thần, nên là người được tôn quý nhất.
Tứ đại chân thần thần lực thâm hậu, thống ngự thần thú cai trị Tam Giới, mấy ngàn năm giữ được nguyên hình của cửu hoang bát hợp, lại chẳng ngờ rằng, sau thời gian này, hai tộc yêu, người xuất hiện, Hỗn Kiếp ập xuống. Tứ đại chân thần cùng một vài vị thượng thần khác ra sức ứng kiếp rồi vẫn lạc. Bốn vị chân thần vì hộ tống Tam Giới mà thần hình toàn diệt, hóa thành hư vô cùng Tổ thần, chỉ còn binh khí tùy thân bên cạnh họ thất lạc dưới nhân gian. Trong số các vị thượng thần ứng kiếp, chỉ còn lại ba người.
Kể từ đó, các vị thần thời thượng cổ biến mất, thần giới thượng cổ bị phong ấn khỏi Tam Giới, vĩnh viễn không mở ra, thời đại thượng cổ kết thúc, mở ra thời hậu cổ cho Cửu châu và bát hoang.
Ba vị thượng thần tránh được một kiếp đó, một người là Thiên Đế làm chủ chín tầng mây, một người là Vu Hoán thượng thần và cuối cùng là Cổ Quân thượng thần từ Thanh Trì Cung ở Kỳ Liên Sơn. Bản thể của Thiên Đế là kim long ngũ trảo (rồng vàng năm móng), Vu Hoán thượng thần là huyết mạch của tộc phượng hoàng tôn quý, Cổ Quân thượng thần là giao long thượng cổ, ba người đều là thượng cổ thần thú hóa thành.
Đều là các vị thần sống đã lâu, lại là từ thời viễn cổ xa xôi, nên ba người được chúng sinh Tam Giới hết mực tôn thờ quỳ bái.
Về phần vị thượng thần thứ tư… Quả thực hơi khó giới thiệu, vị trí thượng thần của nàng làm Tam Giới không biết phải nói gì, mà nàng ấy lại không thẹn tiếp nhận thần vị này… Khiến cho chúng tiên cảm thấy sắc phong vị thượng thần này đúng là chuyện đùa.
Tam Giới từ thời thượng cổ về sau, phi thăng thần đều được phong cấp ‘quân vị’, ‘thượng quân’ ở tiên giới và ‘yêu quân’ ở yêu giới, đây phải lên vị trí thượng thần mới được sắc phong, khi linh lực đại thành, thiên kiếp đúng thời, sẽ tự động thăng làm ‘thượng quân’, ‘yêu quân’.
Ngàn vạn năm trong Tam Giới chỉ có vài trăm vị được thăng lên ‘thượng quân’, ‘yêu quân’, nghe là đã biết rất gian khổ.
Tam Giới chúng tiên tuân thủ nghiêm ngặt điều này, tôn ti nghiêm minh, trật tự ngay ngắn, nhất phái hòa bình, không ai dám phá vỡ quy củ, đến khi… vị thượng thần thứ tư xuất hiện…
Ba vị thượng thần từ thời thượng cổ, trong đó có Thiên Đế, còn cả Thiên Hậu – Vu Hoán thượng thần.
Cổ Quân thượng thần và Vu Hoán thượng thần ban đầu là một đôi thần lữ, hai người không màng thế sự, tại Kỳ Liên Sơn xây dựng nên cung Thanh Trì ẩn tích thế gian, tiêu dao sống qua ngày, làm chúng thần tiên không khỏi hâm mộ.
Ngàn năm trước hai vị thần hậu sinh ra đời sau, đây vốn là chuyện vui lớn của Tam Giới, nhưng không ngờ rằng hài tử chưa lột xác lại không có thần tức, trải qua ngàn năm, một chút lực phá khỏi xác cũng chẳng thấy, đồng thời càng ngày càng suy yếu, tưởng như sắp chết, tiểu hài tử tôn quý nhất thế gian cư nhiên lại yếu ớt, không khỏi khiến người ngoài để ý. Hai vị thượng thần khó tránh việc xui xẻo này, chúng tiên cũng chẳng dám nhắc về vị tiểu thần quân chưa ra đời này.
Từ ngày tiểu thần quân giáng thế, Cổ Quân thượng thần luôn tìm cách cải thiện thần lực của tiểu thần quân, lúc nào cũng đem theo quả trứng nhỏ đi tìm sách cổ, hỏi thăm mọi nơi, việc không ở cung Thanh Trì là chuyện thường xảy ra. Vu Hoán thượng thần biết đứa bé này quá yếu, không nghĩ nó có thể sống được, đối với quả trứng này cực kỳ lãnh đạm, ngay cả đi hỏi thăm cùng Cổ Quân thượng thần cũng chả muốn, đơn độc ở lại cung Thanh Trì.
Cổ Quân thượng thần không muốn Vu Hoán thượng thần suốt ngày buồn chán ở trong cung, mới làm phiền bạn thân Thiên Đế lúc rảnh rỗi viếng chơi cung Thanh Trì. Qua mấy nghìn năm sau, quả trứng của Cổ Thần thượng thần vẫn chưa phá vỡ, ngài liền lo lắng trở về Kỳ Liên Sơn, nhưng chỉ còn lại cung Thanh Trì hoang phế lạnh hơi người, Vu Hoán thượng thần sớm chẳng biết đã đi đâu.
Cổ Quân thượng thần vốn chẳng hay biết điều gì. Mà lúc này, tin đại hôn của Thiên Đế truyền khắp Tam Giới cửu châu. Đây vốn là một sự kiện chấn động Tam Giới, vốn nên được chúc mừng vui vẻ, nhưng khi biết được người làm Thiên Hậu cả Cửu Châu lâm vào một mảnh quỷ dị. Tin đồn này cứ thế lan đi, truyền đến tận cung Thanh Trì.
Chúng tiên cho rằng Tam Giới hòa bình mấy vạn năm chỉ sợ sẽ có một trận hủy diệt. Bởi người mà Thiên Đế cưới, chính là Vu Hoán thượng thần.
Nếu có vị thượng tiên nào làm ra loại chuyện này, sợ ra muốn bước chân lại vào Tam Giới sẽ khó khăn, dù sao cũng là cướp vợ của bạn mình, mà lại chí khí hùng hồn như thế thì thật thất đức, nhưng Thiên Đế là chủ của Tam Giới, mặc dù chúng tiên đều thấy không thích hợp, nhưng chẳng ai dám lên tiếng.
Ân oán tình cừu của mấy vị thượng thần, không phải là thứ mà những tiểu tiên có thể bàn tán…
Ai ngờ mãi cho đến lúc đại hôn, Cổ Quân thượng thần không xuất hiện, Thiên Đế chọn Côn Luân làm nơi thành hôn, thần tiên trong Tam Giới đều được mời. Hôn lễ này là việc trọng đại nhất từ khi bắt đầu thời hậu cổ… mặc dù có chút không hoàn mỹ.
Toàn bộ không khí cuộc hôn lễ rất náo nhiệt, chúng tiên không khỏi nghi hoặc… Cổ Quân thượng thần cũng thật là, không để ý chuyện nhục nhã thiên đế cướp vợ, cam nguyện ẩn cư ở cung Thanh Trì?
Không khí vui mừng bị dập tắt khi dải tường vân xuất hiện trên đỉnh Côn Luân.
Lúc này, rất nhiều thượng tiên ngồi trên đài mây ở Côn Luân, đáy lòng ai cũng lo lắng khi thấy một dải tường vân bảy màu đang hiện lên đỉnh núi.
Cổ Quân thượng thần một thân thanh bào, đứng phía chân trời, so với Thiên Đế uy nghiêm, lại có mấy phần tao nhã, tuấn dật, phiêu diêu hơn.
Vu Hoán thượng thần ánh mắt có chút phiêu hốt, các nữ tiên ai cũng nhao nhao kinh ngạc, bàn tán không ngớt.
Dù trong lòng suy nghĩ không ngừng, nhưng chúng tiên đồng loạt quỳ xuống đất, nghênh tiếp Cổ Quân thương thần.
Cũng chuẩn bị tiếp đón một hồi ác chiến sắp xảy ra trên Côn Luân…
Không ngờ Cổ Quân lại trực tiếp sa vào trận địa của Thiên Đế, ngay sau khi xuống khỏi tường vân liền hướng tới chỗ Linh Quyên thượng quân – người chuyên lo mệnh cách các tiên quân, lấy ra quả trứng trong lòng ngực đưa lên cho Linh Quyên đoán mệnh cách.
Việc Cổ Quân thượng thần yêu quý quả trứng này cả Tam Giới đều biết, không nghĩ tới việc ngài chạy tới Côn Luân vào ngày trọng đại này chỉ để tính mệnh cách cho tiểu thần quân.
Việc này không khác gì đánh một cú vang dội vào tai Thiên Đế, làm cho y không thể không nổi giận.
Vu Hoán thượng thần biến sắc, lúc này đòi phất áo rời đi, cũng may Thiên Đế kiên nhẫn chịu đựng, không muốn hôn lễ thất bại.
Ánh mắt chúng tiên đều hướng xuống, thân già của Linh Quyên thượng quân cố chịu uy áp trước ba vị thượng thần, trong lòng sợ hãi tột cùng, hắn tốt xấu gì cũng biết lai lịch sâu xa của quả trứng, không dám từ chối, đành phải tiếp nhận quả trứng quý giá trong tay Cổ Quân thượng thần.
Nào ngờ một lần tính toán mất đến mấy canh giờ, tuy với tiên nhân trăm năm bất quá cũng chỉ là cái nháy mắt nhưng trong tình huống trước mắt, chỉ có mấy canh giờ đã rất khó chịu.
Hôn lễ ở Côn Luân quỷ dị như vậy đều do một quả trứng ngáng đường, chúng tiên gắt gao nhìn chằm vào quả trứng ấy, mong rằng Linh Quyên thượng quân có thể khôn ngoan một chút, nói vài lời ngon ngọt, cố gắng làm vui Cổ Quân thượng thần, cục diện sẽ không khó chịu như bây giờ, dù sao Côn Luân cũng là phúc địa của Cửu Thiên, chẳng ai muốn ngọn linh sơn từ thượng cổ này bị hủy mất vì xích mích cẩu huyết của mấy vị thượng thần.
Thiên Đế cũng không nhịn được mà ho khan vài tiếng, Linh Quyên thượng quân đặt quả trứng quý giá ấy trên tay, hơi chần chừ, trước ánh mắt của mọi chúng tiên run rẩy nói ra một câu đã làm biến động cả Tam Giới.
“Tiểu thần quân…có lẽ…mang mệnh thượng thần.”
Chúng tiên kinh hãi, há hốc… cả nghìn năm chả thấy sức lực phá xác, so với tiên đồng bình thường còn vài phần yếu hơn, mà lại mang mệnh cách thượng thần?
Coi như Cổ Quân thượng thần uy áp lớn, nhưng mà trò đùa này của Linh Quyên thượng quân quá lố rồi chứ!
Đương nhiên, chẳng ai dám nói ra những lời này, ngay cả Thiên Đế cũng vờ như câm điếc.
Chúng tiên cho rằng Cổ Quân thượng thần cáu gắt vô cớ, Linh Quyên thượng quân dù gì cũng khách khí nói đại thôi. Nhưng dù gì cũng là thượng thần, quan trọng biết bao, dù cho lời này muốn nói đại… thì tuyệt đối cũng không được.
Vậy mà, một tiếng cười dài vang lên, khiến chúng tiên kinh ngạc, Cổ Quân thượng thần bước lên tường vân bảy màu đi về hướng đông, không để cho Linh Quyên thượng quân nói tiếp.
“Làm phiền các vị tiên hữu làm chứng, từ nay về sau, Hậu Trì con ta sẽ đứng lên hàng thượng thần, thiên địa làm chứng.”
Từ đầu tới cuối, Cổ Quân thượng thần ngay cả đối với vị Thiên Đế cao cao tại thượng kia không thèm nhìn lấy một cái.
Chúng tiên hai mặt nhìn nhau, lời tuyên bố về tiểu giao long chưa lột xác ấy, đứng vào hàng thượng thần trong Tam Giới, quả là vô lý. Nhưng mà đều là lời Cổ Quân thượng thần nói, chẳng ai dám phản đối.
Sau lần ấy, Cổ Quân thượng thần biết mất không dấu tích, vị trí tiểu thần quân cũng chẳng hiểu tại sao.
Trong chỗ sâu nhất của biển mây ở đỉnh Côn Luân, có người nam tử áo trắng đang cặm cụi khắc một khúc mộc điêu, chàng cúi xuống nhìn chúng tiên nhỏ bé như con kiến, mãi khi nghe thấy Cổ Quân thượng thần tuyên bố thân phận của quả trứng, mới lặng lẽ rời đi.
Ngay khi ấy, trong suốt cả buổi lễ, cả Thiên Đế Thiên Hậu cùng Cổ Quân thượng thần cũng không phát giác được sự hiện hữu của người thần bí này.
Sau này, chẳng thấy ai bàn luận về việc này nữa.
Chỉ là mấy vạn năm sau, chuyện chúng tiên Tam Giới bàn luận nhiều nhất chỉ có một.
Tiểu thần quân ở cung Thanh Trì, quả nhiên gặp may mắn, biết đầu thai đúng chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.