Chương 42: Rời núi
Tịnh Linh
05/08/2021
Bốn người rời khỏi thông đạo dưới đáy vực băng, giây phút bước lên thuyền đỏ, băng cốc vạn trượng bỗng nhiên sụp đổ, ngàn dặm băng tuyết tan chảy, thế giới lung linh từng bước lụi màu, thuỷ tộc vốn bị băng phòng đã lấy lại sức sống, từng gợn sóng xô nhau ồ ạt… có vẻ như sau khi người trong cỗ băng quan rời khỏi đó, thế giới bí ẩn giấu trong đáy biển cũng không còn lí do tồn tại. Chỉ sau chốc lát vạn vật đã trở về yên tĩnh.
Trên đường quay về chỉ còn một mảnh im ắng, lão Long Vương nhìn mọi người đang trầm ngâm trong đủ loại tâm tư khác nhau, đáy lòng từng hồi tim đập căng thẳng.
Tụ Linh Châu, Trấn Hồn Tháp, Tụ Yêu Phiên… dù là tiểu thần quân thì e chắc cũng không có gan đụng tới đâu… chắc là như thế…
Hậu Trì đứng ở mạn thuyền, xa xăm nhìn về phía phương xa, thần tình khó lường, tóc dài từng bay trong gió, bóng lưng lặng lẽ đượm một khí tức lạnh lùng lan toả.
Lão Long Vương liếc thoáng về phía Hậu Trì đứng đó, lão thực sự không dám tuỳ tiện đoán mò tâm tư của vị tiểu thần quân này, tính khí nàng dám coi thường cả Thiên Đế và Thiên Hậu, còn cái gì có thể kìm nàng lại? Chắc chỉ có Cổ Quân thượng thần mới có khả năng…
Lão vẩy râu nhìn sang Cổ Quân thượng thần, thấy vị chí cường giả của tam giới tự cổ chí kim đang xoa tay ủy khuất nhìn con gái rượu của mình, lão Long Vương nghẹn thở thiếu điều muốn xỉu tại chỗ.
Thôi, lão cứ coi như không biết gì hết đi!
Thanh Mục thấy Hậu Trì từ lúc rời khỏi Băng Cốc chưa lần nào đoái hoài cái quan tài băng này, hay tay hắn siết chặt không buông.
Bầu không khí quá mứcnghẹt thở, mọi người vội vã quay trở lại Bắc Hải Long Cung, lão Long Vương đó dự mãi, cuối cùng đã phải bỏ ý muốn giữ mọi người ở lại khi nhìn vẻ mặt lạnh tanh của Hậu Trì.
Con thuyền đỏ dừng ở bên biển Bắc Hải, lão tiễn mọi người lên bờ, sau khi từ biệt lão chăm chú nhìn đám tường vân bay về hướng Liễu Vọng Sơn, mà chẳng hề quan tâm mình đã đứng tần ngần cả buổi.
“Điện hạ, lẽ nào chuyện của tiểu thần quân vẫn chưa giải quyết xong?” Chẳng biết từ khi nào, Quy thừa tướng từ long cung đáy biển đã theo lên, thấy lão Long Vương lo lắng ưu tư liền thấp giọng hỏi thăm.
“Xong rồi.” Long Vương thấp giọng nói, quay người bước xuống biển. Được vài bước liền dừng lại, xua tay: “Lão Quy, ngươi về thay bổn vương nói một tiếng, Bắc Hải tạm thời giao cho Long Hiên cai quản, ngươi ở bên cạnh giúp đỡ.”
Quy thừa tướng ngẩn người, mai rùa trên lưng run khẽ, vội vàng chạy lên mấy bước: “Điện hạ, ngài định…”
Long Vương xuất môn đi xa, giao Bắc Hải lại cho đại điện hạ quản lý không phải là chuyện chưa từng có, nhưng chưa lần nào lại đột ngột như vậy, huống hồ Cổ Quân thượng thần vừa mới ghé thăm…
“Bổn Vương đã lâu lắm không bế quan tu luyện rồi, lần này phải vào sâu trong cấm địa Long Tộc bế quan, nếu không phát sinh nguy cơ đe doạ đến tồn vong của Bắc Hải ta thì các ngươi đừng đến quấy rầy bổn vương.”
Lão Long Vương nói xong liền khẽ động hoá thành một con cự lòng màu xanh khổng lồ bay xuống biển, chốc lát đã không thấy bóng dáng.
Quy thừa tướng chưa kịp hoàn hồn từ lời phân phó của Long Vương, dở khóc dở cười nhìn lão Long Vương chối bỏ trách nhiệm xong liền mất hút ngay lập tức.
Điện hạ, ngày thường bảo ngài tu luyện không khác gì lấy mạng ngài, lần này ngài đã gây ra tai hoạ gì đây?”
Liễu Vọng Sơn, lúc mặt trời chuẩn bị khuất dạng.
Đại hắc lười biếng nằm ở thảm cỏ trước căn lều gỗ, bốn chân quẫy đạp theo con bướm đang bay, da bụng đỏ hồng lộ ra ngoài, mềm thật là mềm.
Trên trời đột nhiên xuất hiện tia sáng, nó híp mắt khịt mũi, sung sướng sủa hai tiếng rồi vội vàng chạy ra bên ngoài sân, vừa vặn bắt gặp đoàn người Hậu Trì mới bước xuống dưới mây.
Thanh Mục ôm lấy Đại Hắc, xoa nhẹ lên vành tai lông lá của nó rồi mới buông tay: “Đi chỗ khác chơi.”
Bị ghẻ lạnh, đôi tai hớn hở vểnh cao liền cụp xuống, nó đi quanh mấy vòng mới phát hiện ra trên khoảng đất trống giữa sân xuất hiện một cỗ quan tài băng, liền thắc mắc sủa lên mấy tiếng. Thấy chẳng ai đoái hoài đến mình đành ủ rũ chạy vào nhà.
Lúc Đại Hắc đi qua hòm quan băng, tùy ý khựng lại quan sát, bỗng cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc. Thân thể nó bỗng run rẩy, không ngừng chăm chú nhìn vào cái người bên trong quan tài.
Không có ai rảnh rỗi để ý đến ánh mắt quái lạ của Đại Hắc, Cổ Quân thượng thần nhìn sắc mặt lãnh đạm của Hậu Trì, định nói gì lại thôi, ông liền bước vào nhà trúc.
Thanh Mục vỗ vai Hậu Trì, vốn định nói gì đó nhưng bỗng cảm thấy cái trứng trong lòng đã tới lúc cần bổ sung linh lực, liền chau mày bước vào nhà.
Phượng Nhiễm nhìn quanh, thực sự không muốn đối mặt với một con chó đen thần sắc ngẩn ngơ, đành dậm chân lắc mình biến mất khỏi sân.
Trong sân yên tĩnh đến vắng lặng, mặt trời dần khuất dạng, cỗ băng quan để ngay cạnh ghế đá trong rừng trúc, Hậu Trì bước tới ngồi xuống ghế, chống cằm đặt tay lên nắp quan tài lạnh thấu xương, hốc mắt đỏ hoe.
Không muốn phải làm khó dễ phụ thần, ông là thượng thần, tùy nhìn có vẻ lười nhác không màng đến thế sự nhưng thực chất lại vô cùng để tâm đến chuyện dân chúng nhân gian.
Tụ Linh Châu hay Tụ Yêu Phiên gì đó, nàng không quan tâm đến hậu quả của chúng… Nhưng, Trấn Hồn Tháp chính là quyết định cho bình an của nhân gian. Nếu mất nó, ác quỷ sẽ bừa bãi tàn sát, cả trăm năm nhân giới không yên ổn, làm sao nàng có thể nhẫn tâm?
Cái gọi là thần vị được vạn dân triều bái đó, không chỉ có hưởng thụ tôn vinh mà còn mang trách nhiệm nặng tựa Thái Sơn. Nếu chỉ vì bản thân mà đảo điên thiên hạ, nàng lấy tư cách gì mang tôn vị thượng thần?
Thế nhưng… còn Bách Huyền… người cần Trấn Hồn Tháp cứu sống chính là Bách Huyền.
Trăm năm bóng tối bao trùm lấy nhân gian để đổi lấy sự trùng sinh cho Bách Huyền. Hậu Trì, ngươi có muốn không?
Nhắm mắt lại, cảm nhận một hồi mâu thuẫn trong lòng, Hậu Trì nắm chặt hai tay run rẩy, nhìn về phía thân ảnh đang say ngủ trong quan tài băng, nàng cuối đầu tự ôm lấy mình.
Sau lưng nàng, bên khung cửa sổ căn nhà gỗ cách đó không xa, Thanh Mục ôm quả trứng nóng ran nhờ được rót thêm linh lực, ánh mắt hắn dần trở nên ảm đạm.
“Thật hết cách với nàng ấy, con nói có đúng không… Mong rằng, sau này phá xác, con có thể ngoan ngoãn nhỉ!” Tựa như tiếng thở dài, lại giống lời đùa giỡn, cuối cùng dần tan biến trong ánh tịch dương.
Không khí trầm mặc bao phủ khắp đỉnh núi. Cả ngày, Hậu Trì toàn dành thời gian ngồi cạnh cỗ quan tài băng, thỉnh thoảng kể về mấy chuyện xưa trong Thanh Trì Cung mong có thể thức tỉnh được Bách Huyền. Tuy tâm trạng nàng sa sút nhưng cũng không quên bổ sung linh lực cho quả trứng vẫn ngày ngày “đòi ăn”.
Ba người còn lại thấy nàng như vậy thì lo lắm, tuy Phượng Nhiễm đã đem hết sách cổ của Thanh Trì Cung đến Liễu Vọng Sơn chất đầy nhà gỗ nhưng Thanh Mục vẫn chưa tìm ra cách giải quyết nào. Cổ Quân thượng thần không nỡ nhìn Hậu Trì ngày một ủ rũ, liền bỏ về Thanh Trì Cung cho khuất mắt. Phượng Nhiễm đáng thương bị lão đầu bắt về làm chân sai vặt.
Nửa tháng sau, khi màn đêm buông xuống.
Phượng Nhiễm trở về Thanh Trì Cung, Thanh Mục như cũ trong phòng tìm kiếm cách thức tỉnh Bách Huyền, Hậu Trì thì ôm Đại Hắc ngồi cạnh cỗ quan tài, tiếp tục hồi tưởng chuyện cũ…
Vừa ngồi xuống ghế, cả người Hậu Trì cứng đờ, nàng là tổ một tiếng, khiếp sợ nhìn về phía quan tài băng.
Bên phía cửa sổ cách đó không xa, cảm giác sự quái lạ trong sân, Thanh Mục ngẩng đầu, khẽ xoa hai bả vai đau nhức, quay ra hỏi: “Hậu Trì, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Bị cả kinh bởi âm thanh này, Hậu Trì vội vàng quay đầu, nhìn thấy đôi mắt mệt mỏi hằn tơ máu của Thanh Mục, nàng cố giấu vẻ ngoài cứng đờ, bình thản đáp: “Không sao, là móng của Đại Hắc …”
Đại Hắc oan uổng bất mãn gừ một tiếng, nhưng chẳng hiểu sao khi thấy đôi tay ôm mình run lẩy bẩy, nó không kiêu ngạo quẫy đuôi bỏ đi như ngày thường nữa mà chỉ giơ bàn chân mũm mĩm vỗ nhẹ mấy cái lên Hậu Trì.
Cảnh tượng này lọt vào mắt Thanh Mục lại biến thành ý khác. “Không sao là tốt”, thấy một người một chó vui vẻ bên nhau, y mỉm cười không chú ý thêm, tiếp tục vùi đầu nghiên cứu đống sách cổ chất cao như núi.
Hậu Trì cứng đờ quay lưng lại, bặm môi nhìn tình trạng trong cỗ quan tài.
Bên trong băng quan, người áo đen thần thái an tường, dung mạo vẫn thế nhưng linh khí đã dần suy yếu… phía dưới chân thậm chí đã trở nên hư ảo, giống như đang biến mất bằng tốc độ mắt thường khó mà thấy được.
Sự biến đổi này kỳ thật rất khó phát hiện, nếu không phải Hậu Trì suốt ngày ngồi quan sát Bách Huyền, e chắc cũng chẳng nhận ra.
Mà nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn chuyện này xảy ra.
Đầu ngón tay Hậu Trì run rẩy không cách nào tìm lại được, nhưng ánh mắt nàng lại trở nên vô cùng kiên quyết. Đồng tử đen thậm chí còn mơ hồ hiện lên một tia sát khí không thể nhận ra. Hâụ Trì thở dài một hơi, để Đại Hắc xuống dưới đất rồi đi về hướng nhà gỗ.
Trong nhà gỗ, Thanh Mục như bị nhấn chìm trong núi thư tịch xưa, cả người gục trên bàn trông vô cùng mệt mỏi. Tay phải hắn lật sách, tay trái thì lâu lâu rót linh lực vào quả trứng đang toả ánh kim ngân. Chốc chốc, lại quay ra ngắm nghía quả trứng rồi nhoẻn miệng cười, hai mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.
Dạ minh châu trong phòng toả ra một tia sáng nhàn nhạt, soi chiếu lên người Thanh Mục, nom rất bình thản an tường.
Nhìn thấy cảnh này, Hậu Trì đứng bên ngưỡng cửa bỗng thấy khó lòng nhấc bước, bàn tay siết chặt rồi lại buông lơi, cuối cùng vẫn là siết chặt. Nàng xoa mặt, giãn chân mày ho khẽ một tiếng rồi mới bước vào.
Nghe thấy tiếng động, Thanh Mục ngẩng đầu nhìn thấy Hậu Trì, mở to mắt ngạc nhiên: “Sao hôm nay, nàng vào sớm thế…”
Vừa dứt lời, thấy Hậu Trì nhướng mày, hắn mới phát hiện ra câu nói của mình không tự chủ mf pha chút ghen tị, Thanh Mục vội xua tay: “Ta không có ý đó …”
“Đã nói xong hết rồi, làm gì có nhiều chuyện mà nói mãi.” Hậu Trì mỉm cười rót một chén trà đưa cho Thanh Mục, thần sắc thản nhiên: “Lão đầu tử nói rằng có thể vài trăm năm nữa huynh ấy sẽ tự tỉnh, vậy thì cứ đợi thôi. Ta đã đợi cả tám ngàn năm, không ngại phải đợi thêm mấy trăm năm nữa.”
Nghe xong những câu này, nhìn vẻ mặt Hậu Trì nhẹ nhõm không giống giả bộ, Thanh Mục mới thở phào nhẹ nhõm: “Nàng yên tâm như thế là tốt rồi, ta chỉ sợ là nửa tháng nay nàng u uất sinh bệnh thôi.”
“Khiến chàng lo lắng rồi.” Hậu Trì đỡ lấy quả trứng từ tay Thanh Mục, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, chăm chú quan sát: “Thanh Mục, chàng nghĩ sau này nở ra trông con sẽ thế nào? Ta muốn nhìn thử quá…”
Thấy Hậu Trì mở to mắt chăm chú nhìn quả trứng, Thanh Mục bật cười: “Nàng vội gì chứ, chờ trăm năm nữa con sẽ nở, đến lúc đó là biết thôi.”
“Tận trăm năm ư…” Hậu Trì thở dài có vẻ tiếc nuối lắm: “Ta sợ mình không đợi được mất.”
Nàng nói câu này cực khẽ, Thanh Mục không nghe rõ nhưng thấy Hậu Trì có vẻ không vui, liền xoa đầu nàng lấy ra một tấm thiệp mời màu đỏ kẹp trong sách cổ.
“Cổ Quân thượng thần đã xin Thiên Đế cho ta thêm nửa tháng, tạm thời ta chưa cần phải đến biên giới tiên yêu. Nửa tháng này, ta sẽ tra hết chồng sách cổ ở đây xem có cách nào khác không. Nếu nàng chán, chi bằng hãy cùng Phượng Nhiễm đến Yêu Giới chơi mấy bữa đi. Vài hôm nữa là ngày tết của Yêu giới, chắc sẽ náo nhiệt lắm.”
Sau khi Thanh Mục độ qua Cửu Thiên Huyền Lôi, địa vị của hắn trong Tam Giới cũng khác hẳn lúc trước. Ngày tết của Yêu giới do Yêu Hoàng chủ trì, xưa nay chưa từng mời người trong Tiên giới, vậy mà lần này lại phá lệ mời Thanh Mục. Đương nhiên, hằng năm Cổ Quân thượng thần và Hậu Trì vẫn có đãi ngộ này.
Nhìn tấm thiệp mời đỏ chói trên tay, Hậu Trì chớp mắt, nói bằng giọng chẳng mấy bận tâm: “Ta nhớ hôm sau ngày tết của Yêu Giới là thọ yến của Thiên Hậu thì phải?”
Thanh Mục sững người, gật đầu nói: “Đúng thế.” Hắn thoáng ngập ngừng, mới lấy ra một tấm thiệp khác vùi dưới đống cổ thư, day trán: “Cái này từ Thiên Cung gửi tới, chắc không phải là ý của Thiên Hậu.”
Hậu Trì cầm lên xem, bĩu môi: “Chắc là Thiên Đế, ông ta khách khí lắm.”
Thấy Hậu Trì vẫn càu nhàu, Thanh Mục gõ nhẹ lên trán nàng: “Thôi nào, đừng nghĩ nhiều nữa, về Thanh Trì Cung rủ Phượng Nhiễm. Bây giờ lên đường tới Yêu Giới sớm thì sẽ có thêm thời gian thoải mái dạo chơi.”
“Ừm, ta cũng muốn ra ngoài đi dạo, chàng ở lại Liễu Vọng Sơn trông nhà với Đại Hắc nhé.”
Hậu Trì gật đầu, ánh mắt lưu luyến nhìn quả trứng trên tay nhưng cuối cùng vẫn dứt khoát ném lại cho Thanh Mục khiến hắn cuống cuồng đỡ lấy, tái mặt ngán ngẩm nhìn nàng.
Thấy gương mặt không biết sao của Thanh Mục, Hậu Trì chỉ biết cười trừ rồi chạy thẳng ra ngoài.
“Ta đi đây nhé!”
Bóng áo đỏ phi thẳng lên tường vân bay vút khỏi chân trời, trên không vẳng lại lời từ biệt mơ hồ không rõ tiếng. Thanh Mục mỉm cười tiếp tục vùi đầu trong đống sách.
Thời gian còn lại không nhiều, nếu trong nửa tháng này vẫn không tìm ra cách, sợ rằng sẽ thực sự phải làm như thế…
Đám tường vân biến mất khỏi Liễu Vọng Sơn rẽ một vòng, không bay về hướng Thanh Trì Cung gần dãy Kỳ Liên mà xuyên thẳng qua chín tầng vân hải, hạ xuống nhân gian.
Minh Giới và nhân gian hợp làm một giới, nằm dưới đáy Cửu U, tuy Thiên Đế có cử tiên quân cai quản nhưng không có liên quan mật thiết với Thiên Cung cho lắm. Nếu nàng lấy đi Trấn Hồn Tháp, vẫn còn đủ thời gian đi đoạt lấy Tụ Linh Châu và Tụ Yêu Phiên. Bất luận thế nào, chuyện này cũng không thể dính líu tới Phượng Nhiễm và Thanh Mục.
Đáy Cửu U tuy nằm ở biên hoang, nhưng Trấn Hồn Tháp là chí bảo tam giới, ngoại trừ tiên quân cai quản ra thì chỉ có Thiên Đế biết chỗ ẩn giấu của nó. Nếu là ngày trước, đến nhân gian Hậu Trì thế nào cũng tò mò ngắm nghía khắp nơi, nhưng giờ nàng chẳng có tâm trạng đó. Dựa vào kí ức trong sách cổ, nàng nhả từng chút linh lực tìm kiếp suốt hai ngày, cuối cùng cũng thấy Trấn Hồn Tháp giấu dưới đáy long mạch ở ngoại ô kinh thành.
Dương khí nhân gian mạnh nhất không đâu bằng long mạch hoàng gia, chắc hẳn linh lực của Trấn Hồn Tháp ở đây cũng phát huy tốt nhất. Nếu mất đi Trấn Hồn Tháp, nhân gian sẽ… hiểu rõ ý đồ tiên quân cai quản Cửu U khi đặt Trấn Hồn Tháp tại đây, Hậu Trì khựng lại, bặm môi bay về phía Trấn Hồn Tháp.
Tại Liễu Vọng Sơn.
Thanh Mục cúi đầu, chuyển hết sách cổ ra sân tranh thủ nghỉ ngơi một lát, cảm thấy có tiếng gió rít lao tới, hắn vội ngẩng đầu.
Giữa không trung, Phượng Nhiễm khoác áo choàng đen phá không lao tới, sợi roi dài dẫm gót, anh tư ngút trời, mày phượng khẽ nhướn đầy ngông cuồng bá khí.
Thấy bộ dạng nàng vẫn nghênh ngang như thế, Thanh Mục ngán ngẩm nhếch môi, đang định vùi đầu nghiên cứu tiếp thì chợt thấy không ổn, vội đứng dậy.
Hậu Trì về Thanh Trì Cung rủ Phượng Nhiễm cùng đi Yêu giới, vậy tại sao Phượng Nhiễm lại một mình tới đây? Đoán ra điều gì đó, sắc mặt Thanh Mục bỗng trở nên tái nhợt.
Phượng Nhiễm hạ xuống sân, thấy Thanh Mục đứng ngẩn bên cỗ băng quan, trên bàn đá bày một đống sách, liền cười nói: “Thanh Mục, trông ngươi chăm chú quá, đã tìm ra cách nào chưa?”
Hỏi xong thấy Thanh Mục không có phản ứng gì, nàng mới nhìn quanh, khẽ thốt: “Sao Hậu Trì lại không ở đây canh chừng bảo bối Bách Huyền của nàng ấy nhỉ? Không ngờ Hậu Trại nỡ bỏ đi chỗ khác ấy?”
Nghe xong câu này, thân hình Thanh Mục cứng đờ, hắn ngẩng phắt đầu, ánh mắt đầy những tia máu đỏ: “Phượng Nhiễm, Hậu Trì không về Thanh Trì Cung ư?”
Giọng hắn quá đỗi lạnh lẽo cứng đờ khiến Phượng Nhiễm sững người, thấy bầu không khí ngưng đọng quá, nàng lắc đầu khẽ đáp: “Hậu Trì có về đâu, Thanh Mục, chuyện gì vậy?”
Thanh Mục cúi đầu nắm chặt tay, ánh mắt vô tình liếc qua Bách Huyền trong quan tài, dường như bỗng phát hiện ra điều gì, sắc mặt hắn đại biến.
“Chết tiệt, ta đã không phát hiện ra.” Giọng hắn ngập tràn ảo não.
Phượng Nhiễm nhìn theo, thấy hai chân Bách Huyền lúc ẩn lúc hiện, mặt nàng cũng cứng đờ: “Thanh Mục, Bách Huyền bắt đầu có biến hoá như thế này từ khi nào vậy?”
“Chắc là từ mấy hôm trước.” Nhớ tới lời lẽ và thái độ kì lạ của Hậu Trì khi ấy, Thanh Mục quay người lại: “Phượng Nhiễm, có lẽ Hậu Trì đã đến nhân gian lấy Trấn Hồn Tháp rồi.”
“Nhỡ nàng ấy đến Yêu Giới hoặc Tiên Giới thì sao?” Phượng Nhiễm nhướn mày hỏi.
“Không đâu.” Thanh Mục lắc đầu: “Hai ngày nữa là ngày tết của Yêu giới, Yêu Hoàng chủ trì đại cục, chắc chắn sẽ có sơ sót. Ba hôm sau là thọ yến của Thiên Hậu trên Thiên Cung cũng vậy, nhân gian không có nhiều lai vãng với hai giới này, chắc chắn Hậu Trì định lấy Trấn Hồn Tháp trước rồi mới đến Yêu giới và Tiên giới.”
“Chúng ta mau đi ngăn Hậu Trì lại đi, Thanh Mục, nếu Hậu Trì thực sự làm như thế thì dù Cổ Quân thượng thần có đứng ra bảo vệ, nàng ấy cũng khó mà dung thân trong Tam Giới.” Phượng Nhiễm lo lắng quay lưng định chạy tới nhân gian.
“Không kịp rồi.” Thanh Mục kéo nàng lại, khẽ nói. Tròng mắt vàng kim của hắn lấp lánh: “Phượng Nhiễm, không kịp nữa rồi.”
“Vậy phải làm sao?”
“Nếu đã không thể ngăn cản thì hãy giúp nàng ấy. Ngươi đem nó về Thanh Trì Cung, cầm chân Cổ Quân thượng thần. Ta đến Yêu Giới trước rồi chạy lên Tiên Giới.” Giọng hắn thanh lãnh và vô cùng trấn định, giống như đã chuẩn bị làm như vậy từ rất lâu rồi.
Nhìn quả trứng được đưa ra trước mặt mình, Phượng Nhiễm khựng lại rồi bỗng bật cười: “Ra vẻ anh hùng gì chứ, thời gian cấp bách, hai giới Tiên Yêu để ngươi đi một mình thì không kịp, để ta mang quả trứng này về Thanh Trì Cung, ngươi đi Tiên giới, ta tới Yêu giới.”
Thanh Mục lắc đầu: “Phượng Nhiễm, ngươi không cần phải cuốn vào, chuyện này không phải chuyện đùa…”
“Thanh Mục……” Phượng Nhiễm xua tay, thần sắc nghiêm trọng cắt ngang lời hắn nói: “Vạn năm trước, ta bị Tam Giới ruồng bỏ, lẽ nào ngươi tưởng ta sợ sao?”
Nhìn nụ cười nhẹ tênh trên môi Phượng Nhiễm bỗng bùng lên sát khí thật nồng, Thanh Mục khựng lại rồi cũng bật cười, khuôn mặt thanh lãnh trở nên ôn hoà như ngọc, quang hoa thu liễm.
“Được.”
Thanh Mục làm gì có lúc nào từng thân thiện với Phượng Nhiễm như thế, huống hồ nụ cười này khiến dung nhan hắn càng thêm tuấn mỹ, siêu phàm thoát tục, tựa như có thể đã lụi tắt hết mọi hào quang khắp thế gian.
Tim Phượng Nhiễm bồn chồn đập mạnh liên hồi, nàng vội cầm quả trứng: “Thanh Mục, không ngờ ngươi cũng đẹp trai thật. Nhưng ngươi nên cười với Hậu Trì ấy, bổn tiên quân không có phúc hưởng thụ kẻ đã có vợ đâu.”
Nói xong câu này, trường tiên quất mạnh lên cao, nàng cưỡi mây hoảng hồn bỏ chạy.
Thanh Mục ngẩn người, dở khóc dở cười lắc đầu nhìn chấm đen biến mất giữa bầu trời.
Hắn quay lưng lại, mặt trời vừa lặn, Liễu Vọng Sơn ngập trong ánh nắng ráng chiều vạn trượng, cây trúc trải dài sườn núi dập dờn theo gió.
Một cỗ băng quan đặt giữa sân nhà, lạnh lẽo thấu xương, bóng người nằm trong quan tài nhìn rất thanh thản.
Chú chó đen ngoan ngoãn nằm co chân cạnh quan tài, bộ lông đen tuyền dần chuyển thành màu đỏ máu mà không ai hay biết.
Mấy gian nhà trúc lác đác trong sân, tĩnh mịch yên tĩnh. Từng cái cây ngọn cỏ, từng chiếc bàn chiếc ghế đều do chính tay hắn bố trí.
Thanh Mục lặng lẽ ngẩng đầu nhìn tiểu viện dưới ánh hoàng hôn, dường như trông thấy Hậu Trì đẩy cửa, tay vụng về cầm quả trứng, nom rất ủ rũ.
“Thanh Mục, chàng xem này, sao còn lại vẫn chẳng có động tĩnh gì cả, ta không thể đợi thêm nữa!”
Thanh Mục đưa tay định đỡ, nhưng thân ảnh đỏ rực kia lại chậm rãi tan ra, hắn nhếch miệng thành một đường cong kiên nghị.
Hậu Trì, ta nhất định sẽ khiến nàng được tận mắt trông thấy con chào đời.
Chỉ trăm năm thôi, nàng còn cả ngàn năm vạn năm, nhất định có thể cùng con lớn khôn.
Hắn cúi đầu nhìn chú chó đen cạnh quan tài, lên tiếng dặn dò hệt như những lần vắng nhà ngày trước: “Đại Hắc, trông nhà nhé, chờ bọn ta trở về.”
Chú chó chẳng biết có hiểu không, nhìn theo bóng người bạch y biến mất trong sân, nó cụp đầu xuống buồn bã.
Liễu Vọng Sơn yên ắng, cỗ băng quan lặng lẽ nằm giữa sơn mạch, thân ảnh đang say ngủ vô cùng bình thản. Tựa như, chẳng thể nào tỉnh lại.
Trên đường quay về chỉ còn một mảnh im ắng, lão Long Vương nhìn mọi người đang trầm ngâm trong đủ loại tâm tư khác nhau, đáy lòng từng hồi tim đập căng thẳng.
Tụ Linh Châu, Trấn Hồn Tháp, Tụ Yêu Phiên… dù là tiểu thần quân thì e chắc cũng không có gan đụng tới đâu… chắc là như thế…
Hậu Trì đứng ở mạn thuyền, xa xăm nhìn về phía phương xa, thần tình khó lường, tóc dài từng bay trong gió, bóng lưng lặng lẽ đượm một khí tức lạnh lùng lan toả.
Lão Long Vương liếc thoáng về phía Hậu Trì đứng đó, lão thực sự không dám tuỳ tiện đoán mò tâm tư của vị tiểu thần quân này, tính khí nàng dám coi thường cả Thiên Đế và Thiên Hậu, còn cái gì có thể kìm nàng lại? Chắc chỉ có Cổ Quân thượng thần mới có khả năng…
Lão vẩy râu nhìn sang Cổ Quân thượng thần, thấy vị chí cường giả của tam giới tự cổ chí kim đang xoa tay ủy khuất nhìn con gái rượu của mình, lão Long Vương nghẹn thở thiếu điều muốn xỉu tại chỗ.
Thôi, lão cứ coi như không biết gì hết đi!
Thanh Mục thấy Hậu Trì từ lúc rời khỏi Băng Cốc chưa lần nào đoái hoài cái quan tài băng này, hay tay hắn siết chặt không buông.
Bầu không khí quá mứcnghẹt thở, mọi người vội vã quay trở lại Bắc Hải Long Cung, lão Long Vương đó dự mãi, cuối cùng đã phải bỏ ý muốn giữ mọi người ở lại khi nhìn vẻ mặt lạnh tanh của Hậu Trì.
Con thuyền đỏ dừng ở bên biển Bắc Hải, lão tiễn mọi người lên bờ, sau khi từ biệt lão chăm chú nhìn đám tường vân bay về hướng Liễu Vọng Sơn, mà chẳng hề quan tâm mình đã đứng tần ngần cả buổi.
“Điện hạ, lẽ nào chuyện của tiểu thần quân vẫn chưa giải quyết xong?” Chẳng biết từ khi nào, Quy thừa tướng từ long cung đáy biển đã theo lên, thấy lão Long Vương lo lắng ưu tư liền thấp giọng hỏi thăm.
“Xong rồi.” Long Vương thấp giọng nói, quay người bước xuống biển. Được vài bước liền dừng lại, xua tay: “Lão Quy, ngươi về thay bổn vương nói một tiếng, Bắc Hải tạm thời giao cho Long Hiên cai quản, ngươi ở bên cạnh giúp đỡ.”
Quy thừa tướng ngẩn người, mai rùa trên lưng run khẽ, vội vàng chạy lên mấy bước: “Điện hạ, ngài định…”
Long Vương xuất môn đi xa, giao Bắc Hải lại cho đại điện hạ quản lý không phải là chuyện chưa từng có, nhưng chưa lần nào lại đột ngột như vậy, huống hồ Cổ Quân thượng thần vừa mới ghé thăm…
“Bổn Vương đã lâu lắm không bế quan tu luyện rồi, lần này phải vào sâu trong cấm địa Long Tộc bế quan, nếu không phát sinh nguy cơ đe doạ đến tồn vong của Bắc Hải ta thì các ngươi đừng đến quấy rầy bổn vương.”
Lão Long Vương nói xong liền khẽ động hoá thành một con cự lòng màu xanh khổng lồ bay xuống biển, chốc lát đã không thấy bóng dáng.
Quy thừa tướng chưa kịp hoàn hồn từ lời phân phó của Long Vương, dở khóc dở cười nhìn lão Long Vương chối bỏ trách nhiệm xong liền mất hút ngay lập tức.
Điện hạ, ngày thường bảo ngài tu luyện không khác gì lấy mạng ngài, lần này ngài đã gây ra tai hoạ gì đây?”
Liễu Vọng Sơn, lúc mặt trời chuẩn bị khuất dạng.
Đại hắc lười biếng nằm ở thảm cỏ trước căn lều gỗ, bốn chân quẫy đạp theo con bướm đang bay, da bụng đỏ hồng lộ ra ngoài, mềm thật là mềm.
Trên trời đột nhiên xuất hiện tia sáng, nó híp mắt khịt mũi, sung sướng sủa hai tiếng rồi vội vàng chạy ra bên ngoài sân, vừa vặn bắt gặp đoàn người Hậu Trì mới bước xuống dưới mây.
Thanh Mục ôm lấy Đại Hắc, xoa nhẹ lên vành tai lông lá của nó rồi mới buông tay: “Đi chỗ khác chơi.”
Bị ghẻ lạnh, đôi tai hớn hở vểnh cao liền cụp xuống, nó đi quanh mấy vòng mới phát hiện ra trên khoảng đất trống giữa sân xuất hiện một cỗ quan tài băng, liền thắc mắc sủa lên mấy tiếng. Thấy chẳng ai đoái hoài đến mình đành ủ rũ chạy vào nhà.
Lúc Đại Hắc đi qua hòm quan băng, tùy ý khựng lại quan sát, bỗng cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc. Thân thể nó bỗng run rẩy, không ngừng chăm chú nhìn vào cái người bên trong quan tài.
Không có ai rảnh rỗi để ý đến ánh mắt quái lạ của Đại Hắc, Cổ Quân thượng thần nhìn sắc mặt lãnh đạm của Hậu Trì, định nói gì lại thôi, ông liền bước vào nhà trúc.
Thanh Mục vỗ vai Hậu Trì, vốn định nói gì đó nhưng bỗng cảm thấy cái trứng trong lòng đã tới lúc cần bổ sung linh lực, liền chau mày bước vào nhà.
Phượng Nhiễm nhìn quanh, thực sự không muốn đối mặt với một con chó đen thần sắc ngẩn ngơ, đành dậm chân lắc mình biến mất khỏi sân.
Trong sân yên tĩnh đến vắng lặng, mặt trời dần khuất dạng, cỗ băng quan để ngay cạnh ghế đá trong rừng trúc, Hậu Trì bước tới ngồi xuống ghế, chống cằm đặt tay lên nắp quan tài lạnh thấu xương, hốc mắt đỏ hoe.
Không muốn phải làm khó dễ phụ thần, ông là thượng thần, tùy nhìn có vẻ lười nhác không màng đến thế sự nhưng thực chất lại vô cùng để tâm đến chuyện dân chúng nhân gian.
Tụ Linh Châu hay Tụ Yêu Phiên gì đó, nàng không quan tâm đến hậu quả của chúng… Nhưng, Trấn Hồn Tháp chính là quyết định cho bình an của nhân gian. Nếu mất nó, ác quỷ sẽ bừa bãi tàn sát, cả trăm năm nhân giới không yên ổn, làm sao nàng có thể nhẫn tâm?
Cái gọi là thần vị được vạn dân triều bái đó, không chỉ có hưởng thụ tôn vinh mà còn mang trách nhiệm nặng tựa Thái Sơn. Nếu chỉ vì bản thân mà đảo điên thiên hạ, nàng lấy tư cách gì mang tôn vị thượng thần?
Thế nhưng… còn Bách Huyền… người cần Trấn Hồn Tháp cứu sống chính là Bách Huyền.
Trăm năm bóng tối bao trùm lấy nhân gian để đổi lấy sự trùng sinh cho Bách Huyền. Hậu Trì, ngươi có muốn không?
Nhắm mắt lại, cảm nhận một hồi mâu thuẫn trong lòng, Hậu Trì nắm chặt hai tay run rẩy, nhìn về phía thân ảnh đang say ngủ trong quan tài băng, nàng cuối đầu tự ôm lấy mình.
Sau lưng nàng, bên khung cửa sổ căn nhà gỗ cách đó không xa, Thanh Mục ôm quả trứng nóng ran nhờ được rót thêm linh lực, ánh mắt hắn dần trở nên ảm đạm.
“Thật hết cách với nàng ấy, con nói có đúng không… Mong rằng, sau này phá xác, con có thể ngoan ngoãn nhỉ!” Tựa như tiếng thở dài, lại giống lời đùa giỡn, cuối cùng dần tan biến trong ánh tịch dương.
Không khí trầm mặc bao phủ khắp đỉnh núi. Cả ngày, Hậu Trì toàn dành thời gian ngồi cạnh cỗ quan tài băng, thỉnh thoảng kể về mấy chuyện xưa trong Thanh Trì Cung mong có thể thức tỉnh được Bách Huyền. Tuy tâm trạng nàng sa sút nhưng cũng không quên bổ sung linh lực cho quả trứng vẫn ngày ngày “đòi ăn”.
Ba người còn lại thấy nàng như vậy thì lo lắm, tuy Phượng Nhiễm đã đem hết sách cổ của Thanh Trì Cung đến Liễu Vọng Sơn chất đầy nhà gỗ nhưng Thanh Mục vẫn chưa tìm ra cách giải quyết nào. Cổ Quân thượng thần không nỡ nhìn Hậu Trì ngày một ủ rũ, liền bỏ về Thanh Trì Cung cho khuất mắt. Phượng Nhiễm đáng thương bị lão đầu bắt về làm chân sai vặt.
Nửa tháng sau, khi màn đêm buông xuống.
Phượng Nhiễm trở về Thanh Trì Cung, Thanh Mục như cũ trong phòng tìm kiếm cách thức tỉnh Bách Huyền, Hậu Trì thì ôm Đại Hắc ngồi cạnh cỗ quan tài, tiếp tục hồi tưởng chuyện cũ…
Vừa ngồi xuống ghế, cả người Hậu Trì cứng đờ, nàng là tổ một tiếng, khiếp sợ nhìn về phía quan tài băng.
Bên phía cửa sổ cách đó không xa, cảm giác sự quái lạ trong sân, Thanh Mục ngẩng đầu, khẽ xoa hai bả vai đau nhức, quay ra hỏi: “Hậu Trì, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Bị cả kinh bởi âm thanh này, Hậu Trì vội vàng quay đầu, nhìn thấy đôi mắt mệt mỏi hằn tơ máu của Thanh Mục, nàng cố giấu vẻ ngoài cứng đờ, bình thản đáp: “Không sao, là móng của Đại Hắc …”
Đại Hắc oan uổng bất mãn gừ một tiếng, nhưng chẳng hiểu sao khi thấy đôi tay ôm mình run lẩy bẩy, nó không kiêu ngạo quẫy đuôi bỏ đi như ngày thường nữa mà chỉ giơ bàn chân mũm mĩm vỗ nhẹ mấy cái lên Hậu Trì.
Cảnh tượng này lọt vào mắt Thanh Mục lại biến thành ý khác. “Không sao là tốt”, thấy một người một chó vui vẻ bên nhau, y mỉm cười không chú ý thêm, tiếp tục vùi đầu nghiên cứu đống sách cổ chất cao như núi.
Hậu Trì cứng đờ quay lưng lại, bặm môi nhìn tình trạng trong cỗ quan tài.
Bên trong băng quan, người áo đen thần thái an tường, dung mạo vẫn thế nhưng linh khí đã dần suy yếu… phía dưới chân thậm chí đã trở nên hư ảo, giống như đang biến mất bằng tốc độ mắt thường khó mà thấy được.
Sự biến đổi này kỳ thật rất khó phát hiện, nếu không phải Hậu Trì suốt ngày ngồi quan sát Bách Huyền, e chắc cũng chẳng nhận ra.
Mà nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn chuyện này xảy ra.
Đầu ngón tay Hậu Trì run rẩy không cách nào tìm lại được, nhưng ánh mắt nàng lại trở nên vô cùng kiên quyết. Đồng tử đen thậm chí còn mơ hồ hiện lên một tia sát khí không thể nhận ra. Hâụ Trì thở dài một hơi, để Đại Hắc xuống dưới đất rồi đi về hướng nhà gỗ.
Trong nhà gỗ, Thanh Mục như bị nhấn chìm trong núi thư tịch xưa, cả người gục trên bàn trông vô cùng mệt mỏi. Tay phải hắn lật sách, tay trái thì lâu lâu rót linh lực vào quả trứng đang toả ánh kim ngân. Chốc chốc, lại quay ra ngắm nghía quả trứng rồi nhoẻn miệng cười, hai mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.
Dạ minh châu trong phòng toả ra một tia sáng nhàn nhạt, soi chiếu lên người Thanh Mục, nom rất bình thản an tường.
Nhìn thấy cảnh này, Hậu Trì đứng bên ngưỡng cửa bỗng thấy khó lòng nhấc bước, bàn tay siết chặt rồi lại buông lơi, cuối cùng vẫn là siết chặt. Nàng xoa mặt, giãn chân mày ho khẽ một tiếng rồi mới bước vào.
Nghe thấy tiếng động, Thanh Mục ngẩng đầu nhìn thấy Hậu Trì, mở to mắt ngạc nhiên: “Sao hôm nay, nàng vào sớm thế…”
Vừa dứt lời, thấy Hậu Trì nhướng mày, hắn mới phát hiện ra câu nói của mình không tự chủ mf pha chút ghen tị, Thanh Mục vội xua tay: “Ta không có ý đó …”
“Đã nói xong hết rồi, làm gì có nhiều chuyện mà nói mãi.” Hậu Trì mỉm cười rót một chén trà đưa cho Thanh Mục, thần sắc thản nhiên: “Lão đầu tử nói rằng có thể vài trăm năm nữa huynh ấy sẽ tự tỉnh, vậy thì cứ đợi thôi. Ta đã đợi cả tám ngàn năm, không ngại phải đợi thêm mấy trăm năm nữa.”
Nghe xong những câu này, nhìn vẻ mặt Hậu Trì nhẹ nhõm không giống giả bộ, Thanh Mục mới thở phào nhẹ nhõm: “Nàng yên tâm như thế là tốt rồi, ta chỉ sợ là nửa tháng nay nàng u uất sinh bệnh thôi.”
“Khiến chàng lo lắng rồi.” Hậu Trì đỡ lấy quả trứng từ tay Thanh Mục, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, chăm chú quan sát: “Thanh Mục, chàng nghĩ sau này nở ra trông con sẽ thế nào? Ta muốn nhìn thử quá…”
Thấy Hậu Trì mở to mắt chăm chú nhìn quả trứng, Thanh Mục bật cười: “Nàng vội gì chứ, chờ trăm năm nữa con sẽ nở, đến lúc đó là biết thôi.”
“Tận trăm năm ư…” Hậu Trì thở dài có vẻ tiếc nuối lắm: “Ta sợ mình không đợi được mất.”
Nàng nói câu này cực khẽ, Thanh Mục không nghe rõ nhưng thấy Hậu Trì có vẻ không vui, liền xoa đầu nàng lấy ra một tấm thiệp mời màu đỏ kẹp trong sách cổ.
“Cổ Quân thượng thần đã xin Thiên Đế cho ta thêm nửa tháng, tạm thời ta chưa cần phải đến biên giới tiên yêu. Nửa tháng này, ta sẽ tra hết chồng sách cổ ở đây xem có cách nào khác không. Nếu nàng chán, chi bằng hãy cùng Phượng Nhiễm đến Yêu Giới chơi mấy bữa đi. Vài hôm nữa là ngày tết của Yêu giới, chắc sẽ náo nhiệt lắm.”
Sau khi Thanh Mục độ qua Cửu Thiên Huyền Lôi, địa vị của hắn trong Tam Giới cũng khác hẳn lúc trước. Ngày tết của Yêu giới do Yêu Hoàng chủ trì, xưa nay chưa từng mời người trong Tiên giới, vậy mà lần này lại phá lệ mời Thanh Mục. Đương nhiên, hằng năm Cổ Quân thượng thần và Hậu Trì vẫn có đãi ngộ này.
Nhìn tấm thiệp mời đỏ chói trên tay, Hậu Trì chớp mắt, nói bằng giọng chẳng mấy bận tâm: “Ta nhớ hôm sau ngày tết của Yêu Giới là thọ yến của Thiên Hậu thì phải?”
Thanh Mục sững người, gật đầu nói: “Đúng thế.” Hắn thoáng ngập ngừng, mới lấy ra một tấm thiệp khác vùi dưới đống cổ thư, day trán: “Cái này từ Thiên Cung gửi tới, chắc không phải là ý của Thiên Hậu.”
Hậu Trì cầm lên xem, bĩu môi: “Chắc là Thiên Đế, ông ta khách khí lắm.”
Thấy Hậu Trì vẫn càu nhàu, Thanh Mục gõ nhẹ lên trán nàng: “Thôi nào, đừng nghĩ nhiều nữa, về Thanh Trì Cung rủ Phượng Nhiễm. Bây giờ lên đường tới Yêu Giới sớm thì sẽ có thêm thời gian thoải mái dạo chơi.”
“Ừm, ta cũng muốn ra ngoài đi dạo, chàng ở lại Liễu Vọng Sơn trông nhà với Đại Hắc nhé.”
Hậu Trì gật đầu, ánh mắt lưu luyến nhìn quả trứng trên tay nhưng cuối cùng vẫn dứt khoát ném lại cho Thanh Mục khiến hắn cuống cuồng đỡ lấy, tái mặt ngán ngẩm nhìn nàng.
Thấy gương mặt không biết sao của Thanh Mục, Hậu Trì chỉ biết cười trừ rồi chạy thẳng ra ngoài.
“Ta đi đây nhé!”
Bóng áo đỏ phi thẳng lên tường vân bay vút khỏi chân trời, trên không vẳng lại lời từ biệt mơ hồ không rõ tiếng. Thanh Mục mỉm cười tiếp tục vùi đầu trong đống sách.
Thời gian còn lại không nhiều, nếu trong nửa tháng này vẫn không tìm ra cách, sợ rằng sẽ thực sự phải làm như thế…
Đám tường vân biến mất khỏi Liễu Vọng Sơn rẽ một vòng, không bay về hướng Thanh Trì Cung gần dãy Kỳ Liên mà xuyên thẳng qua chín tầng vân hải, hạ xuống nhân gian.
Minh Giới và nhân gian hợp làm một giới, nằm dưới đáy Cửu U, tuy Thiên Đế có cử tiên quân cai quản nhưng không có liên quan mật thiết với Thiên Cung cho lắm. Nếu nàng lấy đi Trấn Hồn Tháp, vẫn còn đủ thời gian đi đoạt lấy Tụ Linh Châu và Tụ Yêu Phiên. Bất luận thế nào, chuyện này cũng không thể dính líu tới Phượng Nhiễm và Thanh Mục.
Đáy Cửu U tuy nằm ở biên hoang, nhưng Trấn Hồn Tháp là chí bảo tam giới, ngoại trừ tiên quân cai quản ra thì chỉ có Thiên Đế biết chỗ ẩn giấu của nó. Nếu là ngày trước, đến nhân gian Hậu Trì thế nào cũng tò mò ngắm nghía khắp nơi, nhưng giờ nàng chẳng có tâm trạng đó. Dựa vào kí ức trong sách cổ, nàng nhả từng chút linh lực tìm kiếp suốt hai ngày, cuối cùng cũng thấy Trấn Hồn Tháp giấu dưới đáy long mạch ở ngoại ô kinh thành.
Dương khí nhân gian mạnh nhất không đâu bằng long mạch hoàng gia, chắc hẳn linh lực của Trấn Hồn Tháp ở đây cũng phát huy tốt nhất. Nếu mất đi Trấn Hồn Tháp, nhân gian sẽ… hiểu rõ ý đồ tiên quân cai quản Cửu U khi đặt Trấn Hồn Tháp tại đây, Hậu Trì khựng lại, bặm môi bay về phía Trấn Hồn Tháp.
Tại Liễu Vọng Sơn.
Thanh Mục cúi đầu, chuyển hết sách cổ ra sân tranh thủ nghỉ ngơi một lát, cảm thấy có tiếng gió rít lao tới, hắn vội ngẩng đầu.
Giữa không trung, Phượng Nhiễm khoác áo choàng đen phá không lao tới, sợi roi dài dẫm gót, anh tư ngút trời, mày phượng khẽ nhướn đầy ngông cuồng bá khí.
Thấy bộ dạng nàng vẫn nghênh ngang như thế, Thanh Mục ngán ngẩm nhếch môi, đang định vùi đầu nghiên cứu tiếp thì chợt thấy không ổn, vội đứng dậy.
Hậu Trì về Thanh Trì Cung rủ Phượng Nhiễm cùng đi Yêu giới, vậy tại sao Phượng Nhiễm lại một mình tới đây? Đoán ra điều gì đó, sắc mặt Thanh Mục bỗng trở nên tái nhợt.
Phượng Nhiễm hạ xuống sân, thấy Thanh Mục đứng ngẩn bên cỗ băng quan, trên bàn đá bày một đống sách, liền cười nói: “Thanh Mục, trông ngươi chăm chú quá, đã tìm ra cách nào chưa?”
Hỏi xong thấy Thanh Mục không có phản ứng gì, nàng mới nhìn quanh, khẽ thốt: “Sao Hậu Trì lại không ở đây canh chừng bảo bối Bách Huyền của nàng ấy nhỉ? Không ngờ Hậu Trại nỡ bỏ đi chỗ khác ấy?”
Nghe xong câu này, thân hình Thanh Mục cứng đờ, hắn ngẩng phắt đầu, ánh mắt đầy những tia máu đỏ: “Phượng Nhiễm, Hậu Trì không về Thanh Trì Cung ư?”
Giọng hắn quá đỗi lạnh lẽo cứng đờ khiến Phượng Nhiễm sững người, thấy bầu không khí ngưng đọng quá, nàng lắc đầu khẽ đáp: “Hậu Trì có về đâu, Thanh Mục, chuyện gì vậy?”
Thanh Mục cúi đầu nắm chặt tay, ánh mắt vô tình liếc qua Bách Huyền trong quan tài, dường như bỗng phát hiện ra điều gì, sắc mặt hắn đại biến.
“Chết tiệt, ta đã không phát hiện ra.” Giọng hắn ngập tràn ảo não.
Phượng Nhiễm nhìn theo, thấy hai chân Bách Huyền lúc ẩn lúc hiện, mặt nàng cũng cứng đờ: “Thanh Mục, Bách Huyền bắt đầu có biến hoá như thế này từ khi nào vậy?”
“Chắc là từ mấy hôm trước.” Nhớ tới lời lẽ và thái độ kì lạ của Hậu Trì khi ấy, Thanh Mục quay người lại: “Phượng Nhiễm, có lẽ Hậu Trì đã đến nhân gian lấy Trấn Hồn Tháp rồi.”
“Nhỡ nàng ấy đến Yêu Giới hoặc Tiên Giới thì sao?” Phượng Nhiễm nhướn mày hỏi.
“Không đâu.” Thanh Mục lắc đầu: “Hai ngày nữa là ngày tết của Yêu giới, Yêu Hoàng chủ trì đại cục, chắc chắn sẽ có sơ sót. Ba hôm sau là thọ yến của Thiên Hậu trên Thiên Cung cũng vậy, nhân gian không có nhiều lai vãng với hai giới này, chắc chắn Hậu Trì định lấy Trấn Hồn Tháp trước rồi mới đến Yêu giới và Tiên giới.”
“Chúng ta mau đi ngăn Hậu Trì lại đi, Thanh Mục, nếu Hậu Trì thực sự làm như thế thì dù Cổ Quân thượng thần có đứng ra bảo vệ, nàng ấy cũng khó mà dung thân trong Tam Giới.” Phượng Nhiễm lo lắng quay lưng định chạy tới nhân gian.
“Không kịp rồi.” Thanh Mục kéo nàng lại, khẽ nói. Tròng mắt vàng kim của hắn lấp lánh: “Phượng Nhiễm, không kịp nữa rồi.”
“Vậy phải làm sao?”
“Nếu đã không thể ngăn cản thì hãy giúp nàng ấy. Ngươi đem nó về Thanh Trì Cung, cầm chân Cổ Quân thượng thần. Ta đến Yêu Giới trước rồi chạy lên Tiên Giới.” Giọng hắn thanh lãnh và vô cùng trấn định, giống như đã chuẩn bị làm như vậy từ rất lâu rồi.
Nhìn quả trứng được đưa ra trước mặt mình, Phượng Nhiễm khựng lại rồi bỗng bật cười: “Ra vẻ anh hùng gì chứ, thời gian cấp bách, hai giới Tiên Yêu để ngươi đi một mình thì không kịp, để ta mang quả trứng này về Thanh Trì Cung, ngươi đi Tiên giới, ta tới Yêu giới.”
Thanh Mục lắc đầu: “Phượng Nhiễm, ngươi không cần phải cuốn vào, chuyện này không phải chuyện đùa…”
“Thanh Mục……” Phượng Nhiễm xua tay, thần sắc nghiêm trọng cắt ngang lời hắn nói: “Vạn năm trước, ta bị Tam Giới ruồng bỏ, lẽ nào ngươi tưởng ta sợ sao?”
Nhìn nụ cười nhẹ tênh trên môi Phượng Nhiễm bỗng bùng lên sát khí thật nồng, Thanh Mục khựng lại rồi cũng bật cười, khuôn mặt thanh lãnh trở nên ôn hoà như ngọc, quang hoa thu liễm.
“Được.”
Thanh Mục làm gì có lúc nào từng thân thiện với Phượng Nhiễm như thế, huống hồ nụ cười này khiến dung nhan hắn càng thêm tuấn mỹ, siêu phàm thoát tục, tựa như có thể đã lụi tắt hết mọi hào quang khắp thế gian.
Tim Phượng Nhiễm bồn chồn đập mạnh liên hồi, nàng vội cầm quả trứng: “Thanh Mục, không ngờ ngươi cũng đẹp trai thật. Nhưng ngươi nên cười với Hậu Trì ấy, bổn tiên quân không có phúc hưởng thụ kẻ đã có vợ đâu.”
Nói xong câu này, trường tiên quất mạnh lên cao, nàng cưỡi mây hoảng hồn bỏ chạy.
Thanh Mục ngẩn người, dở khóc dở cười lắc đầu nhìn chấm đen biến mất giữa bầu trời.
Hắn quay lưng lại, mặt trời vừa lặn, Liễu Vọng Sơn ngập trong ánh nắng ráng chiều vạn trượng, cây trúc trải dài sườn núi dập dờn theo gió.
Một cỗ băng quan đặt giữa sân nhà, lạnh lẽo thấu xương, bóng người nằm trong quan tài nhìn rất thanh thản.
Chú chó đen ngoan ngoãn nằm co chân cạnh quan tài, bộ lông đen tuyền dần chuyển thành màu đỏ máu mà không ai hay biết.
Mấy gian nhà trúc lác đác trong sân, tĩnh mịch yên tĩnh. Từng cái cây ngọn cỏ, từng chiếc bàn chiếc ghế đều do chính tay hắn bố trí.
Thanh Mục lặng lẽ ngẩng đầu nhìn tiểu viện dưới ánh hoàng hôn, dường như trông thấy Hậu Trì đẩy cửa, tay vụng về cầm quả trứng, nom rất ủ rũ.
“Thanh Mục, chàng xem này, sao còn lại vẫn chẳng có động tĩnh gì cả, ta không thể đợi thêm nữa!”
Thanh Mục đưa tay định đỡ, nhưng thân ảnh đỏ rực kia lại chậm rãi tan ra, hắn nhếch miệng thành một đường cong kiên nghị.
Hậu Trì, ta nhất định sẽ khiến nàng được tận mắt trông thấy con chào đời.
Chỉ trăm năm thôi, nàng còn cả ngàn năm vạn năm, nhất định có thể cùng con lớn khôn.
Hắn cúi đầu nhìn chú chó đen cạnh quan tài, lên tiếng dặn dò hệt như những lần vắng nhà ngày trước: “Đại Hắc, trông nhà nhé, chờ bọn ta trở về.”
Chú chó chẳng biết có hiểu không, nhìn theo bóng người bạch y biến mất trong sân, nó cụp đầu xuống buồn bã.
Liễu Vọng Sơn yên ắng, cỗ băng quan lặng lẽ nằm giữa sơn mạch, thân ảnh đang say ngủ vô cùng bình thản. Tựa như, chẳng thể nào tỉnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.