Chương 30: Sinh biến
Tịnh Linh
05/08/2021
Chẳng mấy chốc đã tới thời hạn một tháng, có vô số thượng quân đến Tử Tùng Viện bái phỏng. Biết tâm trạng của Hậu Trì thượng thần không tốt nên Cảnh Giản đã khéo léo thông báo rằng Thanh Mục đang có bệnh nhẹ, mời hết ra ngoài.
Chỉ còn ba ngày nữa linh mạch trong cơ thể Thanh Mục sẽ bị long tức hủy diệt, mà Thiên Đế từ đầu đến cuối vẫn chưa xuất hiện, bầu không khí trong Tử Tùng Viện đã trầm xuống đến mức đóng băng. Mấy đồng tử, tiên nga lúc trước còn thích quanh quẩn ở ngoài viện, bây giờ đã sớm không thấy bóng dáng đâu. Cả đám nhìn sắc mặt âm u của Phượng Nhiễm mà hận không thể đi đường vòng.
Phượng Nhiễm đẩy cửa bước vào, thấy Hậu Trì đang ngồi ghé bên giường nhìn Thanh Mục không chớp mắt, thở dài.
“Hậu Trì, ngươi không cần quá lo lắng……” Nói được một nửa, nàng giương mắt đảo qua sắc mặt tái nhợt có phần trắng bệch của Thanh Mục, dừng lại. Bất kể ai cũng nhìn ra được, tình trạng hiện tại của Thanh Mục quả thật rất tệ, không chống đỡ được lâu.
“Thiên Đế còn chưa trở về sao?” Hậu Trì bên giường hạ giọng, hữu khí vô lực.
“Ừ, Cảnh Giản vừa đi Huyền Thiên Cung, hy vọng lần này có thể mang tin tốt về.” Nghĩ đến Nhị điện hạ cứ một ngày ba lần, đúng giờ là chạy qua Huyền Thiên Cung, giọng nói của Phượng Nhiễm cũng ít đi mấy phần đối địch, dù sao đi nữa, hắn cũng đã tận lực giúp đỡ rồi.
Hậu Trì nhìn Thanh Mục, đột nhiên quay đầu lại, mắt chớp chớp: “Phượng Nhiễm, chúng ta đến đầm Uyên Lĩnh đi, nếu long tức thuộc về Hỏa long ba đầu, hẳn là nó có thể cứu Thanh Mục.”
Nhìn mắt Hậu Trì đang sáng lấp lánh, Phượng Nhiễm không đành lòng phán đối, nhưng vẫn lắc đầu: “Hiện giờ long tức đã xâm nhập vào linh mạch của Thanh Mục, nếu Hỏa long ba đầu tấn vị thượng thần, may ra còn có thể cứu Thanh Mục, thế nhưng hiện tại nó đã bị Thanh Mục huỷ một đầu, hận chúng ta thấu xương, căn bản là không có khả năng.”
Hi vọng vừa nhen nhóm ở đáy mắt Hậu Trì có chút tan biến, nàng xoay người đặt tay lên trán Thanh Mục, một mảnh nóng ran, nếu không nhờ tác dụng thần kì của huyền băng, khối thân thể này chỉ sợ sẽ bị thiêu rụi, huyết tuyến đỏ thẫm đã lan đến gần tâm mạch, trông vừa quỷ dị vừa yêu dã, mà chuỗi vòng đá trên tay Thanh Mục lại không có động tĩnh gì, thậm chí linh lực thì càng lúc càng mờ nhạt.
Sự trầm mặc chậm rãi lan tràn trong căn phòng khiến người ta hít thở không thông, Phượng Nhiễm miệng mấp máy, cuối cùng thở dài lui sang một bên.
Một lát sau, ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, hai người đều sửng sốt, nhìn ra cửa, thấy sắc mặt người tới thì dịu đi.
Cảnh Giản đẩy cửa ra, liền nhìn thấy hai cặp mắt đang trừng lớn nhìn hắn chằm chằm, bị dọa nên lùi lại một bước rồi mới vội la lên: “Thượng thần, phụ hoàng ta đã trở lại.”
Một câu nói lại khiến hai người trong phòng tinh thần phấn chấn, Hậu Trì đứng phắt dậy, ánh mắt lộ vẻ vui mừng: “Thiên Đế đã trở lại? Đi, ngươi dẫn ta đến Huyền Thiên cung.”
“Chờ một chút, thượng thần.” Cảnh Giản ngăn cản Hậu Trì đang chuẩn bị đi ra ngoài, chần chờ một chút rồi mới nói: “Vừa rồi ta đi Huyền Thiên cung mới biết, phụ hoàng vừa quay về đã tới Triêu Thánh Điện, hiện tại không có ở Huyền Thiên clCung.”
“Triêu Thánh Điện?” Hậu Trì dừng bước, lẩm nhẩm một hồi, nói: “Đó là nơi nào?”
“Triêu Thánh Điện trên Cửu Trọng Thiên ở Tiên giới, là không gian chứa đựng những luồng linh lực hỗn loạn, truyền thuyết kể rằng chúng thần Thượng cổ lưu lại nơi này sau khi vẫn lạc. Nên mới có tên như vậy, nhưng nghe nói ngoại trừ Thiên Đế và Thiên Hậu, không ai có thể ra vào nơi đó.” Phượng Nhiễm cau mày, không nghĩ đến Cảnh Giản lại nhắc tới cái tên này, lo lắng liếc Hậu Trì một cái rồi mới nói.
Cổ Quân thượng thần năm đó trước khi rời đi từng dặn dò, vĩnh viễn đừng cho Hậu Trì biết bên trong Tam Giới còn tồn tại một nơi như vậy, nàng nhất thời sơ ý, thế nào lại quên mất việc này.
“Vì sao lại không vào được?” Hậu Trì nhíu nhíu mày.
“Bởi vì bên ngoài Triêu Thánh Điện từ lúc xuất hiện đã tự hình thành kết giới, cho dù, có được thực lực thượng quân đỉnh phong, hễ tới gần, liền sẽ hôi phi yên diệt (tan thành tro bụi).” Cảnh Giản thấy Phượng Nhiễm sắc mặt khác thường, liếc nàng một cái rồi mới nói tiếp, từ đáy lòng âm thầm kinh ngạc, vì sao Phượng Nhiễm lại không vui khi hắn nhắc tới Triêu Thánh Điện?
“Hội phi yên diệt?” Trong lòng Hậu Trì có chút kỳ quái, sách cổ ở Thanh Trì Cung căn bản chưa từng nhắc tới trong Tam Giới còn có không gian kì lạ như vậy. “Có cách nào mời Thiên Đế ra không?”
“Không có, trừ phi có người đi vào.” Cảnh Giản lắc đầu, ánh mắt dừng trên người Hậu Trì, mang theo chút ý tứ sâu xa.
“Cảnh Giản, ý của ngươi là…để Hậu Trì đi?” Phượng Nhiễm trừng mắt, lông mày lập tức dựng lên: “Rõ ràng ngươi biết nơi đó nguy hiểm trùng điệp.”
“Nơi đó chỉ có phụ hoàng và mẫu hậu…” Nhắc tới Thiên Hậu, Cảnh Giản dừng lại một chút, nhìn thoáng qua Hậu Trì rồi mới nói: “… mới có thể đi vào, cho nên ta nghĩ không biết có phải do luật lệ nào đó từng lưu lại từ thời Thượng Cổ hay không, chỉ có thượng thần mới có thể vào đó mà không bị cản trở.”
Phượng Nhiễm cau mày, sắc mặt không tốt nhìn Cảnh Giản, ‘hừ’ một tiếng không nói gì, hai mắt âm trầm đến đáng sợ.
“Cảnh Giản, ngươi dẫn ta đến đó.” Hậu Trì bỏ qua sự ngăn cản của Phượng Nhiễm, đứng dậy đi về phía cửa, vẫy vẫy tay với Cảnh Giản.
Suy đoán của Cảnh Giản không phải là không có lý, huống chi nàng cũng không thể trơ mắt nhìn linh mạch của Thanh Mục tận hủy, trở thành phàm nhân.
“Hậu Trì!” Phượng Nhiễm sắc mặt khẽ biến, thấy vẻ mặt kiên trì của Hậu Trì, duỗi tay giữ nàng lại, trong mắt hiện lên vẻ nôn nóng.
“Phượng Nhiễm, không cần lo lắng, ngươi ở đây trông chừng Thanh Mục, ta sẽ mời được Thiên Đế về.” Hậu Trì nhấc chân đi về phía cửa, nói với Cảnh Giản: “Chúng ta đi.”
Cảnh Giản gật gật đầu, nhìn sắc mặt lo lắng của Phượng Nhiễm, trịnh trọng nói: “Yên tâm, ta nhất định sẽ mang nàng ấy bình an trở về.”
Hai người ra khỏi phòng, biến mất trong giây lát, Phượng Nhiễm thở dài, đi theo hai bước rồi vẫn lui lại, vừa quay đầu, đúng lúc này thấy lông mày Thanh Mục khẽ nhúc nhích, không khỏi vui mừng, vội khom người:
“Thanh Mục, ngươi tỉnh rồi…!”
Còn chưa kịp nói hết câu, vẻ mặt kinh hỉ của Phượng Nhiễm từ từ ngưng lại — trong mắt người thanh niên là ấn ký kim sắc như hữu thực, mờ mịt mà uy nghiêm, trống rỗng vô thần, giống y đúc lúc ở Liễu Vọng Sơn.
Hắn bình tĩnh nhìn về phía nơi thân ảnh màu tím biến mất, ánh mắt trống rỗng dần trở nên đau đớn thê lương, như thể chất chứa nỗi cô tịch ngàn vạn năm.
“Hậu Trì, đừng trở thành thần…… Ngàn vạn lần không được thành thần.” Thanh âm trầm thấp nỉ non phát ra từ miệng Thanh Mục, giữa hai hàng lông mày của hắn lộ rõ một tia giãy giụa thống khổ, ngay sau đó một màu đen kịt chậm rãi thay thế ánh kim sắc, khôi phục vẻ bình thường, đôi mắt ấy lại một lần nữa khép lại.
Phượng Nhiễm ngây người nhìn một màn này, trong lòng có một loại cảm giác quỷ dị, vẻ mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm Thanh Mục đã lâm vào hôn mê, khẽ cau mày.
Không được trở thành thần…… là có ý gì? Thanh Mục, rốt cuộc ngươi là ai?
Triêu Thánh Điện ở sâu bên trong Tiên Giới, bên ngoài phủ một lớp kết giới hơi mỏng màu đen, cảnh vật bên trong không rõ ràng, nhưng từ xa đã có thể cảm nhận được một cỗ khí tức mạnh mẽ chậm rãi đang áp đến.
Chống lại cơn lốc linh lực hỗn loạn, Cảnh Giản dừng lại cách kết giới không xa, hắn nhìn thoáng qua thấy sắc mặt Hậu Trì vẫn như thường, biết mình đã đoán đúng, liền chậm rãi thở phào, có chút vui mừng: “Thượng thần, xem ra nơi này không ảnh hưởng đến ngươi, ngươi hẳn là có thể đi vào, nếu tìm được phụ hoàng thì mau chóng rời khỏi đây, thời gian của Thanh Mục không còn nhiều nữa.”
Hậu Trì gật đầu, ánh mắt ấm áp nhìn về phía Cảnh Giản: “Cảnh Giản, đa tạ ngươi.”
Cảnh Giản gãi gãi đầu, đáy mắt có chút kinh hỉ, vội vàng xua tay: “Không cần, người vào đó nhất định phải cẩn thận, rốt cuộc không ai biết bên trong xảy ra chuyện gì.”
Hậu Trì gật đầu, nhấc chân đi xuyên qua kết giới đen như mực, Cảnh Giản thấy nàng bước vào vùng linh lực hỗn loạn kia mà không chút hề hấn gì, đáy mắt nhiễm vài phần cảm khái.
Có rất nhiều bí cảnh từ thời Thượng cổ còn sót lại trong Tam Giới, tiêu biểu như Liễu Vọng Sơn và Triêu Thánh Điện này, đều được xem là một trong số đó, nhưng rất ít người có thể đi vào. Hai nơi này đối với Hậu Trì đều không có bất cứ trở ngại gì, hắn mơ hồ có chút nghi hoặc, vị trí thượng thần mà Cổ Quân thượng thần cố gắng giành được cho Hậu Trì lúc trước phải chăng là lí do nàng có thể ra vào mà không bị cản trở? Thế nhưng, nếu được giới luật của Tam Giới chấp nhận, trên Kình Thiên Trụ kia, vì sao lại không có tên của Hậu Trì?
Hậu Trì xông vào kết giới đen như mực, trong nháy mặt có thể cảm nhận được linh lực mỏng manh tràn ra từ không gian hư vô, bao chùm thân thể nàng, nhưng lại không nhanh chóng tan đi như thường lệ, mà thay vào đó chúng ngưng tụ và hoàn toàn hòa nhập vào cơ thể nàng. Hậu Trì đột nhiên ngẩn ra, đáy mắt xẹt qua một tia kinh hỉ không thể tin nổi.
Nếu liên tục ở chỗ này một trăm năm, linh lực của nàng nhất định có thể đạt tới mức thượng quân đỉnh phong, không thể tưởng tượng được rằng Triêu Thánh Điện trong Thiên Giới cư nhiên lại có tác dụng thần kì như vậy.
Nhưng, vạn năm qua, sao chưa từng nghe thấy phụ thần đề cập tới một nơi như thế này?
Xa xa, một tiếng nổ lớn vang lên, bạch quang mơ hồ ẩn hiện, nhớ tới mục đích đến đây, Hậu Trì thu lại tâm tình, nhanh chóng bay về hướng đó.
Không gian hư vô này rất lớn, Hậu Trì bay ước chừng nửa canh giờ, mới nhìn thấy nơi xảy ra vụ nổ, nơi lấp lánh bạch quang có một con kim long ngũ trảo thật lớn bay lên, linh lực nồng hậu từ bốn phía không ngừng vọt tới rót vào thân thể cao lớn kia, khiến cho bạch quang càng thêm loá mắt.
Đáy lòng Hậu Trì âm thầm kinh ngạc, cũng mơ hồ hiểu được vì sao Thiên Đế lại có thể ngồi trên Tam Giới mấy vạn năm, chỉ sợ là có liên quan đến cái không gian hư vô này.
“Hậu Trì? Sao ngươi lại tới đây?” Thanh âm hồn hậu từ giữa không trung truyền đến, miệng rồng phun ra một đạo bạch quang thật lớn, dừng dưới chân Hậu Trì, từ từ nâng nàng lên ngang hàng với Kim long mới dừng lại.
Vẻ mặt của Hậu Trì có chút cứng ngắc, nhưng vẫn chắp tay: “Thiên Đế, Thanh Mục bị trúng long tức của Hỏa long ba đầu ở đầm Uyên Lĩnh, chỉ ngài mới có thể cứu được, nên ta dẫn hắn tới Thiên giới, cũng sắp được một tháng rồi.”
“Không ngờ ngươi lại có thể vào đây.” Ánh mắt kim sắc lộ ra một chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm Hậu Trì nửa ngày mới từ từ nói: “Hỏa long ba đầu đã thành bán thần, xác thật chỉ có bản đế mới có thể cứu hắn, chỉ là nếu muốn cứu hắn, cần phải dùng sức mạnh long mạch của bản đế, ngươi có biết không?”
Hậu Trì gật gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng: “Thiên Đế, xin ngài hãy giúp một tay.” Nàng hơi cúi đầu, trường bào màu tím chậm rãi tung bay, ánh mắt quật cường.
Không gian hư vô lâm vào trầm mặc, nửa ngày sau mới nghe được một tiếng thở dài: “Hậu Trì, bản đế đáp ứng ngươi.”
Hậu Trì sửng sốt, thở dài, bạch quang dưới chân chợt lóe rồi rơi trên mặt đất. Vừa ngẩng đầu, thấy kim long khổng lồ xoay giữa không trung biến thành hình người, đáp xuống gần Hầu Trì.
“Thiên Đế, đa tạ ơn cứu giúp của ngài.” Bất kể như thế nào, long mạch đối với Thiên Đế quá mức quan trọng, y chịu đáp ứng cứu Thanh Mục đơn giản như thế, đã là ngoài sự mong đợi của Hậu Trì.
Thấy vẻ mặt Hậu Trì cứng đờ, Thiên Đế thở dài: “Cũng không phải ủy thác lớn lao gì, dựa theo bối phận, ngươi nên gọi ta một tiếng bá phụ.”
Hậu Trì dừng một chút, lông mày hơi nhíu, vẫn chưa mở miệng.
Thiên Đế xua tay, nói: “Nếu ngươi không muốn, vậy thì quên đi, là Cảnh Giản mang ngươi tới đây?”
“Làm sao Thiên Đế biết được?”
“Cảnh Giản, nửa năm trước nó đã đến đầm Uyên Lĩnh, hẳn là đã gặp các ngươi ở đó. Ngươi và Thanh Mục bản tính giống nhau, việc đánh nhau với Hỏa long ba đầu hẳn là chuyện nó gây ra, Thanh Mục vì nó nên mới bị thương, ta cũng nên cứu giúp hắn. Chỉ là, điều ta không nghĩ tới là ngươi lại có thể đi vào Triêu Thánh Điện này.”
“Thiên Đế, ta không hiểu, nơi này chỉ là một không gian hư vô, vì sao lại lấy tên của một điện?” Hậu Trì nhìn bốn phía, vẻ mặt nghi hoặc, nếu không phải vì nơi này quá mức quái dị, nàng cũng lười đi hỏi Thiên Đế.
“Phụ thần ngươi không nói với ngươi sao?” Thiên Đế nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Hậu Trì, đáy mắt có chút kinh ngạc.
“Không có.” Hậu Trì lắc đầu.
Thiên Đế phất tay, trong khoảng không đột nhiên xuất hiện một cái bàn cùng hai chiếc ghế đá, y phủi phủi trường bào mạ vàng, ngồi trên ghế đá, nói với Hậu Trì: “Ngồi xuống đi, nếu ngươi hứng thú với nơi này, không ngại nghe một chút.”
Hậu Trì nhướng mày, ngồi xuống.
“Chắc là ngươi hẳn biết, Tam Giới chúng ta đang sống hiện giờ đều được sinh ra thời Hậu cổ, nhưng ở thời Thượng cổ, còn có một không gian phía trên Tam Giới.” Dường như nhớ lại đoạn thời gian hư vô xa xôi kia, đáy mắt Thiên Đế vô thức xẹt qua một tia buồn bã.
“Ý của ngài là Thượng cổ giới?” Lần đầu tiên được nghe kể về thời Thượng cổ, đáy lòng Hậu Trì cũng cảm thấy có chút tò mò.
“Không sai, phía trên không gian hư vô này chính là Thượng cổ giới, sau khi Tổ thần Kình Thiên biến mất, hỗn kiếp ập đến, Thượng Cổ chân thần cùng ba vị chân thần khác chống đỡ hỗn kiếp, cuối cùng Thượng Cổ chân thần vào thời điểm ứng kiếp đã phong bế Thượng cổ giới vĩnh viễn, rồi vẫn lạc ở nơi này.”
“Ngài nói chân thần thượng cổ tan biến ở chỗ này?” Hậu Trì có chút giật mình, không nghĩ tới nơi này là nơi Thượng Cổ chân thần biến mất. “Còn ba vị chân thần kia đâu?”
“Ta không biết, khi kiếp nạn ập đến, toàn bộ thần giới cổ đại đều là một mảnh hỗn loạn, lúc ấy ta bất quá cũng chỉ là một thượng thần bình thường, nếu không có vụ nổ cuối cùng quá mức đáng sợ của vị chân thần Thượng Cổ kia …” Thiên Đế dừng một chút, đáy mắt xẹt qua một tia khác thường, vẫn chưa nói tiếp.
Mặc dù sáu vạn năm đã trôi qua, nghĩ đến kiếp nạn hủy thiên diệt địa khi xưa, vẫn làm cho lòng người kinh sợ, còn có……
Nghe Thiên Đế nhắc đến chuyện cũ, Hậu Trì hô hấp đình trệ, trong lòng sinh ra chút cảm giác buồn phiền và sốt ruột: “Vậy tại sao lại gọi nơi này là điện?”
“Bởi vì, nghe nói lúc trước cung điện của Thượng Cổ chân thần trong Thượng cổ giới tán lạc ở không gian hư vô này, cho nên mới gọi nơi này là Triêu Thánh Điện (Triêu thánh: nghĩa là hành hương). Sau kiếp hỗn độn, nơi đây tuy rằng linh lực hồn hậu, nhưng lại vô cùng hung hiểm, nếu không đạt đến vị trí thượng thần, căn bản là không cách nào vào được. Sáu vạn năm qua, ta tu luyện ở nơi này, bất quá ta cũng chưa từng bắt gặp cung điện của Thượng Cổ chân thần ở không gian hư vô này. Được rồi, thời gian cũng không còn nhiều, nếu ngươi có hứng thú với chư thần Thượng cổ, ngày sau ta lại kể cho ngươi, hôm nay ta vẫn nên ra ngoài trước, cứu Thanh Mục rồi nói sau.”
Thiên Đế đứng lên, đáy mắt xẹt qua một chút buồn bã, thấy Hậu Trì vẻ mặt trầm tư, cười nói.
“Cũng được.” Nghe Thiên Đế nói như thế, Hậu Trì gật gật đầu, nàng cũng lo lắng bệnh tình của Thanh Mục, huống hồ thời gian nàng vào đây cũng không ngắn.
Thiên Đế xoay người đến lối ra của kết giới, Hậu Trì theo sau y, đột nhiên có cảm giác nóng ran từ cổ tay, nàng dừng bước, rũ mắt nhìn, chuỗi đá đen nhánh mơ hồ run run lên, tiếng gọi từ linh hồn tựa như từ phương xa chậm rãi truyền đến.
Ấn ký đen như mực chợt lóe qua đáy mắt, Hậu Trì ngột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía không gian hư vô, vẻ mặt sững sờ.
“Hậu Trì, sao còn không đi?” Không nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Thiên Đế quay đầu lại, nhìn Hậu Trì, lại đột nhiên sửng sốt, vẻ mặt bất động thanh sắc chậm rãi đông lại, đáy mắt xẹt qua tia kinh ngạc khó có thể tin được.
Kim quang lan tỏa khắp không gian, cả không gian hư vô giống như một cái đường hầm, một tòa cung điện cổ xưa chậm rãi từ nơi xa bay tới, dừng ở phía trên hai người, khí tức viễn cổ bao phủ toàn bộ không gian, cảm giác uy áp vô cùng vô tận phát ra từ quanh thân cung điện kia, khiến Thiên Đế cũng không thể không lùi ra phía sau vài bước.
“Đây là…đây là cung điện của Thượng Cổ chân thần ……” Thiên Đế lộ vẻ xúc động, nhìn về phía Hậu Trì đang ngây người cách đó không xa, vội la lên: “Hậu Trì, mau đến đây……”
Hậu Trì lại phảng phất giống như không nghe thấy, nàng ngơ ngác nhìn cung điện treo trên không trung cách đó không xa, tay hơi hơi nâng lên, sự trong trẻo nơi đáy mắt dần biến mất, từ từ trở nên hỗn độn.
Thiên Đế nhíu mày, duỗi tay muốn kéo Hậu Trì, đột nhiên một đạo ánh sáng từ trong cung điện bay ra, dừng trên người Hậu Trì, Hậu Trì chậm rãi bay lên giữa không trung, linh lực cuồn cuộn không ngừng rót vào trong thân thể nàng, khiến cho Thiên Đế khó mà tới gần nàng nửa phần.
“Chẳng lẽ cung điện này lựa chọn Hậu Trì là người kế vị sao?” Nhìn Hậu Trì bị kim quang bao phủ, Thiên Đế lẩm bẩm nói, sắc mặt có chút phức tạp, nửa ngày sau mới chậm rãi thở dài: “Như thế cũng tốt, Cổ Quân, coi như là ta trả lại ân tình cho ngươi, linh mạch của Hậu Trì bạc nhược, nếu nàng có thể có được sức mạnh trong Triêu Thánh Điện, nói vậy sẽ không bị trúng hoạ chết yểu, ta cũng coi như đã không làm ngươi phụ lòng rồi.”
“Thanh Mục kia……” Truyền thừa cũng không phải chuyện trong chốc lát, nghĩ đến lời khẩn cầu của Hậu Trì cùng Thanh Mục đang gặp nguy hiểm ở Thiên Cung, Thiên Đế do dự trong chốc lát, liền bay về phía kết giới. Quay người nhìn kết giới tối đen, sắc mặt lại trở nên ngưng trọng.
Nghi thức truyền thừa của Hậu Trì đã phong bế không gian hư vô này, hắn vậy nên không thể ra ngoài được.
Thiên Đế quay đầu, nhìn kim quang bao phủ Hậu Trì giữa không trung, lẩm bẩm nói: “Hậu Trì, lúc này, tính mạng của Thanh Mục thật sự đang nằm trong tay ngươi.”
Chỉ còn ba ngày nữa linh mạch trong cơ thể Thanh Mục sẽ bị long tức hủy diệt, mà Thiên Đế từ đầu đến cuối vẫn chưa xuất hiện, bầu không khí trong Tử Tùng Viện đã trầm xuống đến mức đóng băng. Mấy đồng tử, tiên nga lúc trước còn thích quanh quẩn ở ngoài viện, bây giờ đã sớm không thấy bóng dáng đâu. Cả đám nhìn sắc mặt âm u của Phượng Nhiễm mà hận không thể đi đường vòng.
Phượng Nhiễm đẩy cửa bước vào, thấy Hậu Trì đang ngồi ghé bên giường nhìn Thanh Mục không chớp mắt, thở dài.
“Hậu Trì, ngươi không cần quá lo lắng……” Nói được một nửa, nàng giương mắt đảo qua sắc mặt tái nhợt có phần trắng bệch của Thanh Mục, dừng lại. Bất kể ai cũng nhìn ra được, tình trạng hiện tại của Thanh Mục quả thật rất tệ, không chống đỡ được lâu.
“Thiên Đế còn chưa trở về sao?” Hậu Trì bên giường hạ giọng, hữu khí vô lực.
“Ừ, Cảnh Giản vừa đi Huyền Thiên Cung, hy vọng lần này có thể mang tin tốt về.” Nghĩ đến Nhị điện hạ cứ một ngày ba lần, đúng giờ là chạy qua Huyền Thiên Cung, giọng nói của Phượng Nhiễm cũng ít đi mấy phần đối địch, dù sao đi nữa, hắn cũng đã tận lực giúp đỡ rồi.
Hậu Trì nhìn Thanh Mục, đột nhiên quay đầu lại, mắt chớp chớp: “Phượng Nhiễm, chúng ta đến đầm Uyên Lĩnh đi, nếu long tức thuộc về Hỏa long ba đầu, hẳn là nó có thể cứu Thanh Mục.”
Nhìn mắt Hậu Trì đang sáng lấp lánh, Phượng Nhiễm không đành lòng phán đối, nhưng vẫn lắc đầu: “Hiện giờ long tức đã xâm nhập vào linh mạch của Thanh Mục, nếu Hỏa long ba đầu tấn vị thượng thần, may ra còn có thể cứu Thanh Mục, thế nhưng hiện tại nó đã bị Thanh Mục huỷ một đầu, hận chúng ta thấu xương, căn bản là không có khả năng.”
Hi vọng vừa nhen nhóm ở đáy mắt Hậu Trì có chút tan biến, nàng xoay người đặt tay lên trán Thanh Mục, một mảnh nóng ran, nếu không nhờ tác dụng thần kì của huyền băng, khối thân thể này chỉ sợ sẽ bị thiêu rụi, huyết tuyến đỏ thẫm đã lan đến gần tâm mạch, trông vừa quỷ dị vừa yêu dã, mà chuỗi vòng đá trên tay Thanh Mục lại không có động tĩnh gì, thậm chí linh lực thì càng lúc càng mờ nhạt.
Sự trầm mặc chậm rãi lan tràn trong căn phòng khiến người ta hít thở không thông, Phượng Nhiễm miệng mấp máy, cuối cùng thở dài lui sang một bên.
Một lát sau, ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, hai người đều sửng sốt, nhìn ra cửa, thấy sắc mặt người tới thì dịu đi.
Cảnh Giản đẩy cửa ra, liền nhìn thấy hai cặp mắt đang trừng lớn nhìn hắn chằm chằm, bị dọa nên lùi lại một bước rồi mới vội la lên: “Thượng thần, phụ hoàng ta đã trở lại.”
Một câu nói lại khiến hai người trong phòng tinh thần phấn chấn, Hậu Trì đứng phắt dậy, ánh mắt lộ vẻ vui mừng: “Thiên Đế đã trở lại? Đi, ngươi dẫn ta đến Huyền Thiên cung.”
“Chờ một chút, thượng thần.” Cảnh Giản ngăn cản Hậu Trì đang chuẩn bị đi ra ngoài, chần chờ một chút rồi mới nói: “Vừa rồi ta đi Huyền Thiên cung mới biết, phụ hoàng vừa quay về đã tới Triêu Thánh Điện, hiện tại không có ở Huyền Thiên clCung.”
“Triêu Thánh Điện?” Hậu Trì dừng bước, lẩm nhẩm một hồi, nói: “Đó là nơi nào?”
“Triêu Thánh Điện trên Cửu Trọng Thiên ở Tiên giới, là không gian chứa đựng những luồng linh lực hỗn loạn, truyền thuyết kể rằng chúng thần Thượng cổ lưu lại nơi này sau khi vẫn lạc. Nên mới có tên như vậy, nhưng nghe nói ngoại trừ Thiên Đế và Thiên Hậu, không ai có thể ra vào nơi đó.” Phượng Nhiễm cau mày, không nghĩ đến Cảnh Giản lại nhắc tới cái tên này, lo lắng liếc Hậu Trì một cái rồi mới nói.
Cổ Quân thượng thần năm đó trước khi rời đi từng dặn dò, vĩnh viễn đừng cho Hậu Trì biết bên trong Tam Giới còn tồn tại một nơi như vậy, nàng nhất thời sơ ý, thế nào lại quên mất việc này.
“Vì sao lại không vào được?” Hậu Trì nhíu nhíu mày.
“Bởi vì bên ngoài Triêu Thánh Điện từ lúc xuất hiện đã tự hình thành kết giới, cho dù, có được thực lực thượng quân đỉnh phong, hễ tới gần, liền sẽ hôi phi yên diệt (tan thành tro bụi).” Cảnh Giản thấy Phượng Nhiễm sắc mặt khác thường, liếc nàng một cái rồi mới nói tiếp, từ đáy lòng âm thầm kinh ngạc, vì sao Phượng Nhiễm lại không vui khi hắn nhắc tới Triêu Thánh Điện?
“Hội phi yên diệt?” Trong lòng Hậu Trì có chút kỳ quái, sách cổ ở Thanh Trì Cung căn bản chưa từng nhắc tới trong Tam Giới còn có không gian kì lạ như vậy. “Có cách nào mời Thiên Đế ra không?”
“Không có, trừ phi có người đi vào.” Cảnh Giản lắc đầu, ánh mắt dừng trên người Hậu Trì, mang theo chút ý tứ sâu xa.
“Cảnh Giản, ý của ngươi là…để Hậu Trì đi?” Phượng Nhiễm trừng mắt, lông mày lập tức dựng lên: “Rõ ràng ngươi biết nơi đó nguy hiểm trùng điệp.”
“Nơi đó chỉ có phụ hoàng và mẫu hậu…” Nhắc tới Thiên Hậu, Cảnh Giản dừng lại một chút, nhìn thoáng qua Hậu Trì rồi mới nói: “… mới có thể đi vào, cho nên ta nghĩ không biết có phải do luật lệ nào đó từng lưu lại từ thời Thượng Cổ hay không, chỉ có thượng thần mới có thể vào đó mà không bị cản trở.”
Phượng Nhiễm cau mày, sắc mặt không tốt nhìn Cảnh Giản, ‘hừ’ một tiếng không nói gì, hai mắt âm trầm đến đáng sợ.
“Cảnh Giản, ngươi dẫn ta đến đó.” Hậu Trì bỏ qua sự ngăn cản của Phượng Nhiễm, đứng dậy đi về phía cửa, vẫy vẫy tay với Cảnh Giản.
Suy đoán của Cảnh Giản không phải là không có lý, huống chi nàng cũng không thể trơ mắt nhìn linh mạch của Thanh Mục tận hủy, trở thành phàm nhân.
“Hậu Trì!” Phượng Nhiễm sắc mặt khẽ biến, thấy vẻ mặt kiên trì của Hậu Trì, duỗi tay giữ nàng lại, trong mắt hiện lên vẻ nôn nóng.
“Phượng Nhiễm, không cần lo lắng, ngươi ở đây trông chừng Thanh Mục, ta sẽ mời được Thiên Đế về.” Hậu Trì nhấc chân đi về phía cửa, nói với Cảnh Giản: “Chúng ta đi.”
Cảnh Giản gật gật đầu, nhìn sắc mặt lo lắng của Phượng Nhiễm, trịnh trọng nói: “Yên tâm, ta nhất định sẽ mang nàng ấy bình an trở về.”
Hai người ra khỏi phòng, biến mất trong giây lát, Phượng Nhiễm thở dài, đi theo hai bước rồi vẫn lui lại, vừa quay đầu, đúng lúc này thấy lông mày Thanh Mục khẽ nhúc nhích, không khỏi vui mừng, vội khom người:
“Thanh Mục, ngươi tỉnh rồi…!”
Còn chưa kịp nói hết câu, vẻ mặt kinh hỉ của Phượng Nhiễm từ từ ngưng lại — trong mắt người thanh niên là ấn ký kim sắc như hữu thực, mờ mịt mà uy nghiêm, trống rỗng vô thần, giống y đúc lúc ở Liễu Vọng Sơn.
Hắn bình tĩnh nhìn về phía nơi thân ảnh màu tím biến mất, ánh mắt trống rỗng dần trở nên đau đớn thê lương, như thể chất chứa nỗi cô tịch ngàn vạn năm.
“Hậu Trì, đừng trở thành thần…… Ngàn vạn lần không được thành thần.” Thanh âm trầm thấp nỉ non phát ra từ miệng Thanh Mục, giữa hai hàng lông mày của hắn lộ rõ một tia giãy giụa thống khổ, ngay sau đó một màu đen kịt chậm rãi thay thế ánh kim sắc, khôi phục vẻ bình thường, đôi mắt ấy lại một lần nữa khép lại.
Phượng Nhiễm ngây người nhìn một màn này, trong lòng có một loại cảm giác quỷ dị, vẻ mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm Thanh Mục đã lâm vào hôn mê, khẽ cau mày.
Không được trở thành thần…… là có ý gì? Thanh Mục, rốt cuộc ngươi là ai?
Triêu Thánh Điện ở sâu bên trong Tiên Giới, bên ngoài phủ một lớp kết giới hơi mỏng màu đen, cảnh vật bên trong không rõ ràng, nhưng từ xa đã có thể cảm nhận được một cỗ khí tức mạnh mẽ chậm rãi đang áp đến.
Chống lại cơn lốc linh lực hỗn loạn, Cảnh Giản dừng lại cách kết giới không xa, hắn nhìn thoáng qua thấy sắc mặt Hậu Trì vẫn như thường, biết mình đã đoán đúng, liền chậm rãi thở phào, có chút vui mừng: “Thượng thần, xem ra nơi này không ảnh hưởng đến ngươi, ngươi hẳn là có thể đi vào, nếu tìm được phụ hoàng thì mau chóng rời khỏi đây, thời gian của Thanh Mục không còn nhiều nữa.”
Hậu Trì gật đầu, ánh mắt ấm áp nhìn về phía Cảnh Giản: “Cảnh Giản, đa tạ ngươi.”
Cảnh Giản gãi gãi đầu, đáy mắt có chút kinh hỉ, vội vàng xua tay: “Không cần, người vào đó nhất định phải cẩn thận, rốt cuộc không ai biết bên trong xảy ra chuyện gì.”
Hậu Trì gật đầu, nhấc chân đi xuyên qua kết giới đen như mực, Cảnh Giản thấy nàng bước vào vùng linh lực hỗn loạn kia mà không chút hề hấn gì, đáy mắt nhiễm vài phần cảm khái.
Có rất nhiều bí cảnh từ thời Thượng cổ còn sót lại trong Tam Giới, tiêu biểu như Liễu Vọng Sơn và Triêu Thánh Điện này, đều được xem là một trong số đó, nhưng rất ít người có thể đi vào. Hai nơi này đối với Hậu Trì đều không có bất cứ trở ngại gì, hắn mơ hồ có chút nghi hoặc, vị trí thượng thần mà Cổ Quân thượng thần cố gắng giành được cho Hậu Trì lúc trước phải chăng là lí do nàng có thể ra vào mà không bị cản trở? Thế nhưng, nếu được giới luật của Tam Giới chấp nhận, trên Kình Thiên Trụ kia, vì sao lại không có tên của Hậu Trì?
Hậu Trì xông vào kết giới đen như mực, trong nháy mặt có thể cảm nhận được linh lực mỏng manh tràn ra từ không gian hư vô, bao chùm thân thể nàng, nhưng lại không nhanh chóng tan đi như thường lệ, mà thay vào đó chúng ngưng tụ và hoàn toàn hòa nhập vào cơ thể nàng. Hậu Trì đột nhiên ngẩn ra, đáy mắt xẹt qua một tia kinh hỉ không thể tin nổi.
Nếu liên tục ở chỗ này một trăm năm, linh lực của nàng nhất định có thể đạt tới mức thượng quân đỉnh phong, không thể tưởng tượng được rằng Triêu Thánh Điện trong Thiên Giới cư nhiên lại có tác dụng thần kì như vậy.
Nhưng, vạn năm qua, sao chưa từng nghe thấy phụ thần đề cập tới một nơi như thế này?
Xa xa, một tiếng nổ lớn vang lên, bạch quang mơ hồ ẩn hiện, nhớ tới mục đích đến đây, Hậu Trì thu lại tâm tình, nhanh chóng bay về hướng đó.
Không gian hư vô này rất lớn, Hậu Trì bay ước chừng nửa canh giờ, mới nhìn thấy nơi xảy ra vụ nổ, nơi lấp lánh bạch quang có một con kim long ngũ trảo thật lớn bay lên, linh lực nồng hậu từ bốn phía không ngừng vọt tới rót vào thân thể cao lớn kia, khiến cho bạch quang càng thêm loá mắt.
Đáy lòng Hậu Trì âm thầm kinh ngạc, cũng mơ hồ hiểu được vì sao Thiên Đế lại có thể ngồi trên Tam Giới mấy vạn năm, chỉ sợ là có liên quan đến cái không gian hư vô này.
“Hậu Trì? Sao ngươi lại tới đây?” Thanh âm hồn hậu từ giữa không trung truyền đến, miệng rồng phun ra một đạo bạch quang thật lớn, dừng dưới chân Hậu Trì, từ từ nâng nàng lên ngang hàng với Kim long mới dừng lại.
Vẻ mặt của Hậu Trì có chút cứng ngắc, nhưng vẫn chắp tay: “Thiên Đế, Thanh Mục bị trúng long tức của Hỏa long ba đầu ở đầm Uyên Lĩnh, chỉ ngài mới có thể cứu được, nên ta dẫn hắn tới Thiên giới, cũng sắp được một tháng rồi.”
“Không ngờ ngươi lại có thể vào đây.” Ánh mắt kim sắc lộ ra một chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm Hậu Trì nửa ngày mới từ từ nói: “Hỏa long ba đầu đã thành bán thần, xác thật chỉ có bản đế mới có thể cứu hắn, chỉ là nếu muốn cứu hắn, cần phải dùng sức mạnh long mạch của bản đế, ngươi có biết không?”
Hậu Trì gật gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng: “Thiên Đế, xin ngài hãy giúp một tay.” Nàng hơi cúi đầu, trường bào màu tím chậm rãi tung bay, ánh mắt quật cường.
Không gian hư vô lâm vào trầm mặc, nửa ngày sau mới nghe được một tiếng thở dài: “Hậu Trì, bản đế đáp ứng ngươi.”
Hậu Trì sửng sốt, thở dài, bạch quang dưới chân chợt lóe rồi rơi trên mặt đất. Vừa ngẩng đầu, thấy kim long khổng lồ xoay giữa không trung biến thành hình người, đáp xuống gần Hầu Trì.
“Thiên Đế, đa tạ ơn cứu giúp của ngài.” Bất kể như thế nào, long mạch đối với Thiên Đế quá mức quan trọng, y chịu đáp ứng cứu Thanh Mục đơn giản như thế, đã là ngoài sự mong đợi của Hậu Trì.
Thấy vẻ mặt Hậu Trì cứng đờ, Thiên Đế thở dài: “Cũng không phải ủy thác lớn lao gì, dựa theo bối phận, ngươi nên gọi ta một tiếng bá phụ.”
Hậu Trì dừng một chút, lông mày hơi nhíu, vẫn chưa mở miệng.
Thiên Đế xua tay, nói: “Nếu ngươi không muốn, vậy thì quên đi, là Cảnh Giản mang ngươi tới đây?”
“Làm sao Thiên Đế biết được?”
“Cảnh Giản, nửa năm trước nó đã đến đầm Uyên Lĩnh, hẳn là đã gặp các ngươi ở đó. Ngươi và Thanh Mục bản tính giống nhau, việc đánh nhau với Hỏa long ba đầu hẳn là chuyện nó gây ra, Thanh Mục vì nó nên mới bị thương, ta cũng nên cứu giúp hắn. Chỉ là, điều ta không nghĩ tới là ngươi lại có thể đi vào Triêu Thánh Điện này.”
“Thiên Đế, ta không hiểu, nơi này chỉ là một không gian hư vô, vì sao lại lấy tên của một điện?” Hậu Trì nhìn bốn phía, vẻ mặt nghi hoặc, nếu không phải vì nơi này quá mức quái dị, nàng cũng lười đi hỏi Thiên Đế.
“Phụ thần ngươi không nói với ngươi sao?” Thiên Đế nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Hậu Trì, đáy mắt có chút kinh ngạc.
“Không có.” Hậu Trì lắc đầu.
Thiên Đế phất tay, trong khoảng không đột nhiên xuất hiện một cái bàn cùng hai chiếc ghế đá, y phủi phủi trường bào mạ vàng, ngồi trên ghế đá, nói với Hậu Trì: “Ngồi xuống đi, nếu ngươi hứng thú với nơi này, không ngại nghe một chút.”
Hậu Trì nhướng mày, ngồi xuống.
“Chắc là ngươi hẳn biết, Tam Giới chúng ta đang sống hiện giờ đều được sinh ra thời Hậu cổ, nhưng ở thời Thượng cổ, còn có một không gian phía trên Tam Giới.” Dường như nhớ lại đoạn thời gian hư vô xa xôi kia, đáy mắt Thiên Đế vô thức xẹt qua một tia buồn bã.
“Ý của ngài là Thượng cổ giới?” Lần đầu tiên được nghe kể về thời Thượng cổ, đáy lòng Hậu Trì cũng cảm thấy có chút tò mò.
“Không sai, phía trên không gian hư vô này chính là Thượng cổ giới, sau khi Tổ thần Kình Thiên biến mất, hỗn kiếp ập đến, Thượng Cổ chân thần cùng ba vị chân thần khác chống đỡ hỗn kiếp, cuối cùng Thượng Cổ chân thần vào thời điểm ứng kiếp đã phong bế Thượng cổ giới vĩnh viễn, rồi vẫn lạc ở nơi này.”
“Ngài nói chân thần thượng cổ tan biến ở chỗ này?” Hậu Trì có chút giật mình, không nghĩ tới nơi này là nơi Thượng Cổ chân thần biến mất. “Còn ba vị chân thần kia đâu?”
“Ta không biết, khi kiếp nạn ập đến, toàn bộ thần giới cổ đại đều là một mảnh hỗn loạn, lúc ấy ta bất quá cũng chỉ là một thượng thần bình thường, nếu không có vụ nổ cuối cùng quá mức đáng sợ của vị chân thần Thượng Cổ kia …” Thiên Đế dừng một chút, đáy mắt xẹt qua một tia khác thường, vẫn chưa nói tiếp.
Mặc dù sáu vạn năm đã trôi qua, nghĩ đến kiếp nạn hủy thiên diệt địa khi xưa, vẫn làm cho lòng người kinh sợ, còn có……
Nghe Thiên Đế nhắc đến chuyện cũ, Hậu Trì hô hấp đình trệ, trong lòng sinh ra chút cảm giác buồn phiền và sốt ruột: “Vậy tại sao lại gọi nơi này là điện?”
“Bởi vì, nghe nói lúc trước cung điện của Thượng Cổ chân thần trong Thượng cổ giới tán lạc ở không gian hư vô này, cho nên mới gọi nơi này là Triêu Thánh Điện (Triêu thánh: nghĩa là hành hương). Sau kiếp hỗn độn, nơi đây tuy rằng linh lực hồn hậu, nhưng lại vô cùng hung hiểm, nếu không đạt đến vị trí thượng thần, căn bản là không cách nào vào được. Sáu vạn năm qua, ta tu luyện ở nơi này, bất quá ta cũng chưa từng bắt gặp cung điện của Thượng Cổ chân thần ở không gian hư vô này. Được rồi, thời gian cũng không còn nhiều, nếu ngươi có hứng thú với chư thần Thượng cổ, ngày sau ta lại kể cho ngươi, hôm nay ta vẫn nên ra ngoài trước, cứu Thanh Mục rồi nói sau.”
Thiên Đế đứng lên, đáy mắt xẹt qua một chút buồn bã, thấy Hậu Trì vẻ mặt trầm tư, cười nói.
“Cũng được.” Nghe Thiên Đế nói như thế, Hậu Trì gật gật đầu, nàng cũng lo lắng bệnh tình của Thanh Mục, huống hồ thời gian nàng vào đây cũng không ngắn.
Thiên Đế xoay người đến lối ra của kết giới, Hậu Trì theo sau y, đột nhiên có cảm giác nóng ran từ cổ tay, nàng dừng bước, rũ mắt nhìn, chuỗi đá đen nhánh mơ hồ run run lên, tiếng gọi từ linh hồn tựa như từ phương xa chậm rãi truyền đến.
Ấn ký đen như mực chợt lóe qua đáy mắt, Hậu Trì ngột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía không gian hư vô, vẻ mặt sững sờ.
“Hậu Trì, sao còn không đi?” Không nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Thiên Đế quay đầu lại, nhìn Hậu Trì, lại đột nhiên sửng sốt, vẻ mặt bất động thanh sắc chậm rãi đông lại, đáy mắt xẹt qua tia kinh ngạc khó có thể tin được.
Kim quang lan tỏa khắp không gian, cả không gian hư vô giống như một cái đường hầm, một tòa cung điện cổ xưa chậm rãi từ nơi xa bay tới, dừng ở phía trên hai người, khí tức viễn cổ bao phủ toàn bộ không gian, cảm giác uy áp vô cùng vô tận phát ra từ quanh thân cung điện kia, khiến Thiên Đế cũng không thể không lùi ra phía sau vài bước.
“Đây là…đây là cung điện của Thượng Cổ chân thần ……” Thiên Đế lộ vẻ xúc động, nhìn về phía Hậu Trì đang ngây người cách đó không xa, vội la lên: “Hậu Trì, mau đến đây……”
Hậu Trì lại phảng phất giống như không nghe thấy, nàng ngơ ngác nhìn cung điện treo trên không trung cách đó không xa, tay hơi hơi nâng lên, sự trong trẻo nơi đáy mắt dần biến mất, từ từ trở nên hỗn độn.
Thiên Đế nhíu mày, duỗi tay muốn kéo Hậu Trì, đột nhiên một đạo ánh sáng từ trong cung điện bay ra, dừng trên người Hậu Trì, Hậu Trì chậm rãi bay lên giữa không trung, linh lực cuồn cuộn không ngừng rót vào trong thân thể nàng, khiến cho Thiên Đế khó mà tới gần nàng nửa phần.
“Chẳng lẽ cung điện này lựa chọn Hậu Trì là người kế vị sao?” Nhìn Hậu Trì bị kim quang bao phủ, Thiên Đế lẩm bẩm nói, sắc mặt có chút phức tạp, nửa ngày sau mới chậm rãi thở dài: “Như thế cũng tốt, Cổ Quân, coi như là ta trả lại ân tình cho ngươi, linh mạch của Hậu Trì bạc nhược, nếu nàng có thể có được sức mạnh trong Triêu Thánh Điện, nói vậy sẽ không bị trúng hoạ chết yểu, ta cũng coi như đã không làm ngươi phụ lòng rồi.”
“Thanh Mục kia……” Truyền thừa cũng không phải chuyện trong chốc lát, nghĩ đến lời khẩn cầu của Hậu Trì cùng Thanh Mục đang gặp nguy hiểm ở Thiên Cung, Thiên Đế do dự trong chốc lát, liền bay về phía kết giới. Quay người nhìn kết giới tối đen, sắc mặt lại trở nên ngưng trọng.
Nghi thức truyền thừa của Hậu Trì đã phong bế không gian hư vô này, hắn vậy nên không thể ra ngoài được.
Thiên Đế quay đầu, nhìn kim quang bao phủ Hậu Trì giữa không trung, lẩm bẩm nói: “Hậu Trì, lúc này, tính mạng của Thanh Mục thật sự đang nằm trong tay ngươi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.