Chương 13: Tranh chấp
Tịnh Linh
05/08/2021
Tiếng trẻ con lanh lảnh trong vành tai, cứ thế chậm rãi gãi nhẹ vào tâm hồn hắn. Thanh Mục nhíu nhíu mày, bản năng hắn luôn không thích bị người khác quấy rầy, nhưng trong đầu luôn hiện ra bộ dạng nghiêm túc vuốt cằm của Tiểu Hậu Trì, đáy mắt lại dâng lên ý cười, hắn cũng không biết tại sao mình lại có loại cảm giác kỳ lạ này. Thanh Mục tâm niệm vừa động, ẩn xuống lớp áo đen, nhìn về phía Hậu Trì ngồi trên tảng đá, đột nhiên nhíu mày cười cười: “Hậu Trì, ngươi cả ngày đều tự xưng mình là thượng thần của Tam Giới, lẽ nào lại không nhìn ra lai lịch của ta sao?”
Đột nhiên bị một đứa bé gái nhìn mình cười khúc khích, Thanh Mục đứng ở cách đó không xa chợt sững sờ, khoảnh khắc ấy hắn khó lòng diễn tả nên lời, cảm giác như được gột rửa bởi dòng khí tức trong lành, hắn nhìn ngó xung quanh đại khái hiểu được mấy chữ “Khuynh thế phương hoa” trong hí bản ở nhân gian có viết thì ra rốt cuộc là như thế này.
Nàng ho khan một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức kéo căng, thầm nhủ mấy lần “Mỹ sắc ngộ sự” (Sắc đẹp hỏng việc) rồi mới nghiêm túc nhìn về hướng thanh niên nói: “Ta lớn tuổi đâu có nghĩa là tiên lực cao, chuyện này cả Tam Giới đều biết, ta đâu có sĩ diện nói dối đâu. Nói đi, ngươi là ai, coi như là kiến thức ta nông cạn, từ trước đến nay chưa thấy tiên quân nào có thể dập tắt lửa trên Sinh Tử Môn. Lúc trước Đông Hoa xông vào Sinh Tử Môn, dùng hết toàn lực cũng chỉ làm cho ngọn lửa tím này hơi lay động mà thôi.”
Đông Hoa là lão thượng quân cao thâm, cả Tam Giới ít ai linh lực có thể hơn lão. Nếu muốn dao động ngọn lửa ở Sinh Tử Môn, không ít người làm được, nhưng mấy vạn năm qua, chưa từng nghe có người một mình dập tắt được nó, huống chi, loại khí tức nghịch thiên đó… dù chỉ trong một khoảnh khắc… Chỉ sợ là cả Yêu Hoàng toàn lực thi triển cũng khó mà có thể chống lại.
Thượng quân Thanh Mục, thành danh mới chỉ hơn ngàn năm, vô danh xuất hiện, lai lịch thần bí. Ngoại trừ một thân tiên lực uyên thâm và tính tình lạnh lùng, không người nào biết được tin tức khác về hắn.
Theo tuổi tác Thanh Mục, nếu đã tu luyện tới loại cảnh giới này, có thể sẽ trở thành vị thượng thần thứ năm của Hậu Cổ Giới.
“Ồ, ra là Sinh Tử Môn này có ý nghĩa lớn như vậy.” Thanh Mục hơi hơi nhíu mày, mang thêm vài phần kinh ngạc nhìn Hậu Trì ngồi phía sau giang tay ra nói: “Đừng nhìn ta như vậy, ta cũng không biết chuyện gì mới vừa rồi xảy ra, về phần lai lịch của ta… Ta không phải đã nói, ta có việc muốn hỏi ngươi về Bách Huyền sao?”
“Có ý gì? Ngươi nói Bách Huyền biết rõ lai lịch của ngươi? Chẳng lẽ việc ngươi từ đâu ra ngay cả bản thân cũng không biết?” Hậu Trì khẩn trương, nét mặt ngưng lại, không tin lời Thanh Mục nói. Nào có ai lại không biết lai lịch của mình, huống hồ điều này còn liên quan đến Bách Huyền?”
“Với thân phận Hậu Trì thượng thần của ngươi, ta còn nhiều điều muốn hỏi lắm, việc ta không rõ nguồn gốc của bản thân đâu kì lạ lắm đâu.” Thanh Mục đi đến bên người Hậu Trì, cúi xuống ôm lấy nàng rồi đi về phía con đường, sau đó thầm niệm khẩu quyết, hai người một lần nữa bọc mình trong áo đen.
Đám người lướt đi và ngao du qua hai người bọn họ như nước chảy, tại Đệ Tam Trọng Thiên lãnh mạc sát phạt này, căn bản không ai chú ý tới sự tồn tại của hai người. Yên lặng hồi lâu, trong hắc bào mới vang lên giọng nói người thanh niên, mang theo chút bất đắc dĩ và nét man mác ẩn giấu.
“Chớ lộn xộn, ta nói là được. Ta sinh ra ở nơi sâu nhất trong Bắc Hải. Lúc thức tỉnh thì không nhớ gì cả, cả người ngoài vòng đá trên cổ tay thì không có gì cả, thứ duy nhất nhớ kỹ là…” Thanh Mục chần chừ một chút, bước chân hành vân lưu thủy dừng lại: “Có người đã từng nói cho ta biết, chỉ cần tìm được người đã để lại vòng đá này, thì ta có thể biết được lai lịch của mình. Nhiều năm trôi qua rồi, vòng đá trên tay ngươi là manh mối duy nhất ta tìm được.”
“Ai là người nói những lời này với ngươi vậy?” Giọng nói thủ thỉ từ lồng ngực truyền đến, bàn tay nhỏ bất giác ôm chặt cánh tay Thanh Mục.
Bách Huyền cũng nói với nàng, nếu có một ngày nàng biết được tại sao nguyên nhân hắn tặng nàng chuỗi vòng đá này, lúc ấy chính là thời điểm bọn họ gặp lại.
“Không biết.” Giọng nói nghiêm túc pha vài phần trào phúng, Thanh Mục tiến nhanh phía trước: “Chắc chắn sẽ có một ngày, ta sẽ tìm được người đó.”
Thanh âm này vừa kiên định vừa lẫm liệt, nhưng trong đó vẫn ẩn chứa một chút chần chờ.
Có lẽ Thanh Mục ngầm hiểu được, đến lúc tới khi gặp Yêu Hoàng nghe ngóng được tin tức của Bách Huyền cũng là thời điểm hai người mỗi người mỗi ngả.
Một người là thượng thần ở Thanh Trì Cung được Tam Giới sùng bái, một người là thượng quân mạnh nhất Tiên Giới nghìn năm qua. Không phải là không thể kết giao với nhau được, nhưng mà khoảng cách giữa thượng thần, thượng quân xa vời vời như lưới trời. Chuyện kết thúc, chẳng còn lý do gì để va chạm vào nhau.
Tiên Giới không có khái niệm năm tháng, ngàn năm ung dung trôi qua, Thanh Mục chưa bao giờ hiểu rõ rằng tính tình tiểu thần quân ở Thanh Trì cung vốn vẫn vậy. Thông minh mà yếu ớt, ngang tàng lại bá đạo, nhưng hào quang nàng tỏa ra thoáng chốc như che lấp hết toàn bộ phương hoa thế gian, thần bí mà mỹ lệ.
Hắn nhận ra rằng từ sau khi gặp Hậu Trì bản thân mình đã thay đổi một chút. Tính cách hắn hơi quái gở, rất ít kết giao bằng hữu trong Tam Giới, nhưng những lúc đùa giỡn với nàng có thể là thời khắc lòng hắn cảm thấy nhẹ nhõm nhất. Hậu Trì luôn đem lại cảm giác quen thuộc trong sâu thâm tâm hắn, giống như một người bạn từng đồng hành với hắn suốt năm tháng vô tận, nhưng hết lần này tới lần khác…. Hắn không thể nhớ nổi gì cả.
Hắn chưa bao giờ hiểu rằng, trong mấy nghìn năm sinh mệnh, người luôn tâm niệm cố chấp mọi việc sẽ luôn là người bị người khác đoạn tuyệt. Sau khi bước vào Đệ Tam Trọng Thiên mới cảm thấy rằng, có lẽ… đến Yêu Giới tìm Yêu Hoàng cũng không phải việc cần thiết phải làm.
Lúc này một luồng khí tức thần bí xuất hiện trong Sinh Tử Môn, hắn không bất ngờ lắm vì khi trước ở Bắc Hải chém giết Cửu Đầu Xà, trong lúc sinh tử mong manh đã từng cảm nhận dòng khí này. Cỗ lực này luôn thôi thúc hắn không ngừng tìm kiếm nguồn gốc thân phận mình, đâu ai trong thế gian này mong muốn ký ức mình là một mảnh rỗng, dù quá khứ có là thần ma hay quái vật gì chăng nữa…
Đệ Tam Trọng Thiên tỏa ra yêu lực mạnh nhất nhưng diện tích lại nhỏ nhất. Nổi bật giữa những tòa kiến trúc nguy nga là Trọng Tử Điện, Thanh Mục bước đi khoan thai lại gần Trọng Tử Điện trăm thước, cuối cùng dừng lại.
Không khí nghiêm trang bao bọc Trọng Tử Điện lại bị quấy động bởi tiếng người xì xầm và âm thanh binh khí va chạm. Hai người có chút ngạc nhiên, Trọng Tử Điện vốn là nơi quan trọng ở Yêu Giới, vậy mà lại có người không có mắt dám đến đây hồ nháo, thế mà Yêu Hoàng cũng… cho phép?
Thật ra, đã vào Đệ Tam Trọng Thiên thì cũng không phải hạng vô năng, chắc hẳn có chút bản lĩnh mới vậy, hơn nữa ồn ào như vậy, nhất định Yêu Hoàng sẽ ra ngoài trấn an, giảm đi không ít người nhiều chuyện. Thanh Mục nghĩ vậy, dùng đao khí lạnh như băng quét quanh trăm thước. Khí thế hung hoành làm cho đám người hỗn loạn bốn phía liên tục lui bước, thừa dịp có kẽ hở, Thanh Mục khẽ động, ôm Hậu Trì chen lên trước đám đông.
Chứng kiến cảnh trước mắt này, một người như hắn lại không khỏi lộ ra chút ngạc nhiên.
Hai người tranh đấu trước mặt đều hết sức liều mạng, hơn nữa lại còn có thực lực yêu quân. Một bên là nữ tử khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ thân mang phục sức yểu điệu, nàng ta mang một loại cảm giác uy nghiêm, hai tay vung vẩy đại đao từng bước ép sát đối phương, mặt mày nén giận. Một bên là nam tử uy vũ, có chút không thỏa hiệp nghiêm mặt dùng tay chặn lại mũi đao, thoạt nhìn không có vẻ gì thương hoa tiếc ngọc. Một hồi sau, thế tấn công ác liệt của nữ tử đã dần dần bị quyền phong nam tử kia áp chế.
Đao khí sắc nhọn quét một vòng, âm thanh ma sát vang leng keng, mặt đất lót đá đen bị bể vụn, bụi bay đầy trời.
Đánh nhau đáng sợ như vậy, nói đây là một cuộc chiến sinh tử cũng không ngoa, nhưng mọi người xung quanh vây xem trông rất ung dung, như thể việc này xảy ra nhiều thành quen.
Người xung quanh có thể không nhìn thấy, nhưng với nhãn lực Thanh Mục thì lại rõ ràng, nam tử kia không dùng hết toàn lực, thậm chí… không muốn người kia bị thương, thủ pháp còn tự thương chính mình.
Một hồi âm thanh vang lên, tiếng tranh đấu dừng bặt lại, bụi bay đầy trời dần rơi xuống, lộ ra sự tình tước mặt. Nữ tử quỳ trên mặt đất, trường đao trong tay bị cắt thành hai nửa, nàng lớn miệng thở hổn hển oán hận nhìn nam tử thần thái ung dung đứng trước Trọng Tử Điện.
“Trời ơi, Thường Thấm yêu quân lại tiếp tục đánh nữa ư, nói thế nào thì cô ấy đâu phải đối thủ của Nhị điện hạ.” Mặc dù mọi người xung quanh đều bị trận chiến này làm cho kinh ngạc nhưng ai cũng ngầm biết trước kết quả.
“Xì, đánh không lại thì sao? Nhị điện hạ cứ dây dưa như thế cũng không phải chuyện hay, đã mấy năm rồi! Hắn muốn báo đáp, cũng không nên trói buộc Thường Thấm yêu quân như vậy, đúng không?” Một đại hán cao chín thước dõng dạc nói, nhìn về phía nữ tử quỳ trên mặt đất, đáy mắt lộ ra vài phần ái mộ.
“Lão Tứ, ngươi không ngại da mặt dày à? Nếu bị Nhị điện hạ nghe thấy, ngươi mơ mà bước được khỏi Đệ Tam Trọng Thiên.”
Hai người giữa sân có thể không nghe thấy cuộc đối thoại nhỏ đó, nhưng Thanh Mục đứng bên lại nghe rõ ràng, hắn nhìn nữ tử quỳ trên mặt đất, cũng có chút thổn thức.
Vạn năm qua, Yêu Giới có thể đối đầu với Tiên Giới mà không bị thất bại đều là nhờ công của hai quân đoàn do hai người này lãnh đạo. Nhị điện hạ Sâm Vũ con trai của Yêu Hoàng thống ngự một đoàn binh, còn lại là do người mạnh nhất tộc yêu hồ thượng cổ – Thường Thấm dẫn đầu. Yêu lực Thường Thấm kém hơn Sâm Vũ, nhưng thông minh tuyệt đỉnh, là tướng soái trời sinh. Hai binh lực đều là hoa tiêu của Yêu Giới, luôn bảo vệ Yêu Giới khỏi an nguy, lập nhiều chiến công hiển hách.
Hai người lâu ngày va chạm, dần nảy sinh tình cảm ái mộ lẫn nhau. Yêu Hoàng cực kỳ yêu thích người con dâu này, biết nhi tử có lòng muốn cưới Thường Thấm sau này còn đến thậm chí ngỏ lời cầu hôn với tộc yêu hồ. Lúc chuyện tốt hai người sắp diễn ra thì gặp phải đại chiến tiên yêu, Sâm Vũ mất tích trong hỗn chiến, sống chết không rõ.
Lớn lên trong những cuộc chiến, “sống chết không rõ” chẳng qua chỉ là lời an ủi thôi. Ai cũng ngầm hiểu, Nhị điện hạ thiện chiến anh dũng sợ là đã không thể trở về được nữa.
Người trong Yêu Giới đau lòng thở dài, vạn năm trước Yêu Hoàng đã bị Phượng Nhiễm thượng quân của Tiên Giới cướp mất đi một đứa con. Kể từ đó, ba người con chỉ còn một mình Đại hoàng tử dốc lòng tu luyện. Vốn lập hôn với người chết, nhưng Thường Thấm không bị minh ước trói buộc, tuy vậy mà nàng không bỏ cuộc, ở lại Trọng Tử Điện. Tuy nàng là nữ tử, nhưng cơ trí hơn người, nhận sự kính trọng trong Yêu Giới, giúp sức cùng Yêu Hoàng cai quản Yêu Giới rộng lớn.
Sự tình cứ thế trôi qua, năm tháng đằng đẵng, Nhị điện hạ Sâm Vũ sớm coi như đã chết nay lại quay về, đáng tiếc, không chỉ một người trở lại, mà bên cạnh hắn lại là… một tiểu hồ ly yếu ớt. Nghe nói tiểu hồ ly kia tu luyện nghìn năm, vì cứu Sâm Vũ nên đã dùng yêu đan của mình, khó có thể hóa thành hình người.
Sau khi Sâm Vũ trở về, trên thịnh yến đón tiếp hắn tuyên bố sẽ cưới tiểu hồ ly đã cứu mình trước toàn bộ Yêu Giới, giải trừ hôn ước với Thường Thấm.
Việc đã đến nước này, Thường Thấm vốn cao ngạo, định rời khỏi Đệ Tam Trọng Thiên, nhưng lúc đấy lại không ngờ rằng bản thân lại căn bản không thể rời khỏi.
Yêu Giới có quy định, Đệ Tam Trọng Thiên phải có đủ một trăm yêu quân trấn giữ Trọng Tử Điện. Nếu không đủ nhân số thì không được tự ý rời đi, sau cuộc đại chiến năm đó, Yêu Tộc bị tổn hại vô cùng nghiêm trọng, số lượng yêu quân không đủ trăm người. Vậy nên theo như quy định, Thường Thấm buộc phải ở lại Đệ Tam Trọng Thiên, thoáng một nháy mắt, đã là nghìn năm.
Tiểu hồ ly kia vẫn chưa hóa thành hình người, vậy nên hôn lễ vẫn không được cử hành nhưng số lượng yêu quân trong Yêu Giới chưa bao giờ đạt được hơn trăm người, nhiều nhất là chín mươi chín. Không có ai dám xông vào đây, mấy trăm năm đầu Thường Thấm vẫn nghĩ thực lực Yêu Giới chưa khôi phục lại, nhưng đã đằng đẵng cả ngàn năm, kẻ ngu cũng biết chuyện gì xảy ra, Sâm Vũ còn chưa nói lời thả nàng ấy đi, ai lại dám xông vào để đắc tội cả nhà Yêu Hoàng.
Trăm năm trước, Thường Thấm và Sâm Vũ ước định với nhau, nếu nàng đánh thắng hắn, sẽ được vĩnh viễn rời khỏi Đệ Tam Trọng Thiên, mãi không bao giờ phải trở lại.
Trận chiến này từ mấy năm xảy ra một lần giờ dần thành mấy tháng một lần. Người xung quanh chứng kiến dần quen, nhưng thủ đoạn Thường Thấm ra tay ngày càng tàn nhẫn, không ai dám xem đây là trò đùa.
Gút mắc nghìn năm, ai cũng biết trong lòng hai người không buông bỏ được, rốt cuộc đều là người kiêu ngạo kẻ lạnh lùng. Xích mích năm ấy vẫn mãi không thể giải quyết, dù hai người đối mặt với nhau hằng ngày nhưng thực chất như mặt trăng và mặt trời, dù gần nhau nhưng khoảng cách là cả dải ngân hà.
“Thường Thấm, nàng thua rồi.” Tiếng nói bình thản phát ra từ chỗ trước Trọng Tử Điện, đáy mắt Sâm Vũ xẹt qua một chút nhẹ nhõm. Hắn muốn đi lên trước nâng nữ tử quỳ trên mặt đất dậy, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của nàng, hắn không tự chủ ngừng lại.
“Yên tâm, thua thì thua. Ta chẳng thèm thất hứa đâu, nửa tháng nữa đánh tiếp.” Thường Thấm cất cao giọng, tùy ý ném đao trong tay, quay lưng lại với Trọng Tử Điện mà bước đi.
Thường Thấm vừa nói vừa thở mạnh, vừa nhìn là biết là một nữ tử kiên nhẫn hào sảng, nhưng không biết thời gian có là vĩnh viễn không, bóng lưng nàng đã phảng phất nét thê lương, tiêu điều.
Đáy mắt Sâm Vũ nhói một tia đau thương, khóe môi mấp máy hồi lâu rồi nói: “Nàng luyện công không đạt nên mới thành như vậy. Hay là đổi thời gian nửa tháng thành ba tháng, nàng vào Trọng Tử Điện chữa thương đi, được chứ?”
Giọng nói này, ai cũng nghe ra được vài phần ý cầu xin.
Thân ảnh áo tím đã đi xa đột nhiên dừng lại, Thường Thấm xoay người, đôi mắt thâm trầm hiện lên vẻ mệt mỏi: “Sâm Vũ, nếu ngươi thả ta đi, Thường Thấm ta rất cảm kích. Còn những chuyện khác xin đừng nói, thà nhận trăm lần thất bại nhục nhã còn hơn bước vào Trọng Tử Điện này.”
Nàng vì hắn ở lại tòa cung điện này đợi hơn trăm năm, một thân kiệt quệ, đau xót… Chuyện cũ rành rành, tình làm sao có thể kéo mãi được nữa.
Đúng lúc này, quang ảnh màu xanh từ trong Trọng Tử Điện vụt ra, là một tiểu hồ ly lông xen lẫn màu trắng xanh. Nó sợ sệt giật giật áo bào Sâm Vũ, đôi mắt hẹp dài đầy lo lắng.
Sâm Vũ ngẩn người, ôm tiểu hồ ly vào lòng, thở dài.
Thường Thấm hừ nhẹ, nhìn cảnh một người một hồ đứng dưới Trọng Tử Điện, lạnh lùng định rời đi.
“Ồ, trước nay ta còn không biết Đệ Tam Trọng Thiên có kiểu luật lệ như vậy đấy. Chẳng lẽ bình thường nếu không thắng nổi Nhị điện hạ đây thì còn lâu mới rời khỏi Đệ Tam Trọng Thiên sao?”
Giọng nói kiêu ngạo phát ra từ trong đám đông, mang theo khí thế bức người không chỉ thua kém Thường Thấm mà còn sát ý hơn.
Mọi người xung quanh kinh hãi, một số tò mò không biết ai xui xẻo lại dám đối đầu với Nhị điện hạ Sâm Vũ, một số quay đầu lại nhìn vào người vừa nói những lời vừa nãy.
Đột nhiên bị một đứa bé gái nhìn mình cười khúc khích, Thanh Mục đứng ở cách đó không xa chợt sững sờ, khoảnh khắc ấy hắn khó lòng diễn tả nên lời, cảm giác như được gột rửa bởi dòng khí tức trong lành, hắn nhìn ngó xung quanh đại khái hiểu được mấy chữ “Khuynh thế phương hoa” trong hí bản ở nhân gian có viết thì ra rốt cuộc là như thế này.
Nàng ho khan một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức kéo căng, thầm nhủ mấy lần “Mỹ sắc ngộ sự” (Sắc đẹp hỏng việc) rồi mới nghiêm túc nhìn về hướng thanh niên nói: “Ta lớn tuổi đâu có nghĩa là tiên lực cao, chuyện này cả Tam Giới đều biết, ta đâu có sĩ diện nói dối đâu. Nói đi, ngươi là ai, coi như là kiến thức ta nông cạn, từ trước đến nay chưa thấy tiên quân nào có thể dập tắt lửa trên Sinh Tử Môn. Lúc trước Đông Hoa xông vào Sinh Tử Môn, dùng hết toàn lực cũng chỉ làm cho ngọn lửa tím này hơi lay động mà thôi.”
Đông Hoa là lão thượng quân cao thâm, cả Tam Giới ít ai linh lực có thể hơn lão. Nếu muốn dao động ngọn lửa ở Sinh Tử Môn, không ít người làm được, nhưng mấy vạn năm qua, chưa từng nghe có người một mình dập tắt được nó, huống chi, loại khí tức nghịch thiên đó… dù chỉ trong một khoảnh khắc… Chỉ sợ là cả Yêu Hoàng toàn lực thi triển cũng khó mà có thể chống lại.
Thượng quân Thanh Mục, thành danh mới chỉ hơn ngàn năm, vô danh xuất hiện, lai lịch thần bí. Ngoại trừ một thân tiên lực uyên thâm và tính tình lạnh lùng, không người nào biết được tin tức khác về hắn.
Theo tuổi tác Thanh Mục, nếu đã tu luyện tới loại cảnh giới này, có thể sẽ trở thành vị thượng thần thứ năm của Hậu Cổ Giới.
“Ồ, ra là Sinh Tử Môn này có ý nghĩa lớn như vậy.” Thanh Mục hơi hơi nhíu mày, mang thêm vài phần kinh ngạc nhìn Hậu Trì ngồi phía sau giang tay ra nói: “Đừng nhìn ta như vậy, ta cũng không biết chuyện gì mới vừa rồi xảy ra, về phần lai lịch của ta… Ta không phải đã nói, ta có việc muốn hỏi ngươi về Bách Huyền sao?”
“Có ý gì? Ngươi nói Bách Huyền biết rõ lai lịch của ngươi? Chẳng lẽ việc ngươi từ đâu ra ngay cả bản thân cũng không biết?” Hậu Trì khẩn trương, nét mặt ngưng lại, không tin lời Thanh Mục nói. Nào có ai lại không biết lai lịch của mình, huống hồ điều này còn liên quan đến Bách Huyền?”
“Với thân phận Hậu Trì thượng thần của ngươi, ta còn nhiều điều muốn hỏi lắm, việc ta không rõ nguồn gốc của bản thân đâu kì lạ lắm đâu.” Thanh Mục đi đến bên người Hậu Trì, cúi xuống ôm lấy nàng rồi đi về phía con đường, sau đó thầm niệm khẩu quyết, hai người một lần nữa bọc mình trong áo đen.
Đám người lướt đi và ngao du qua hai người bọn họ như nước chảy, tại Đệ Tam Trọng Thiên lãnh mạc sát phạt này, căn bản không ai chú ý tới sự tồn tại của hai người. Yên lặng hồi lâu, trong hắc bào mới vang lên giọng nói người thanh niên, mang theo chút bất đắc dĩ và nét man mác ẩn giấu.
“Chớ lộn xộn, ta nói là được. Ta sinh ra ở nơi sâu nhất trong Bắc Hải. Lúc thức tỉnh thì không nhớ gì cả, cả người ngoài vòng đá trên cổ tay thì không có gì cả, thứ duy nhất nhớ kỹ là…” Thanh Mục chần chừ một chút, bước chân hành vân lưu thủy dừng lại: “Có người đã từng nói cho ta biết, chỉ cần tìm được người đã để lại vòng đá này, thì ta có thể biết được lai lịch của mình. Nhiều năm trôi qua rồi, vòng đá trên tay ngươi là manh mối duy nhất ta tìm được.”
“Ai là người nói những lời này với ngươi vậy?” Giọng nói thủ thỉ từ lồng ngực truyền đến, bàn tay nhỏ bất giác ôm chặt cánh tay Thanh Mục.
Bách Huyền cũng nói với nàng, nếu có một ngày nàng biết được tại sao nguyên nhân hắn tặng nàng chuỗi vòng đá này, lúc ấy chính là thời điểm bọn họ gặp lại.
“Không biết.” Giọng nói nghiêm túc pha vài phần trào phúng, Thanh Mục tiến nhanh phía trước: “Chắc chắn sẽ có một ngày, ta sẽ tìm được người đó.”
Thanh âm này vừa kiên định vừa lẫm liệt, nhưng trong đó vẫn ẩn chứa một chút chần chờ.
Có lẽ Thanh Mục ngầm hiểu được, đến lúc tới khi gặp Yêu Hoàng nghe ngóng được tin tức của Bách Huyền cũng là thời điểm hai người mỗi người mỗi ngả.
Một người là thượng thần ở Thanh Trì Cung được Tam Giới sùng bái, một người là thượng quân mạnh nhất Tiên Giới nghìn năm qua. Không phải là không thể kết giao với nhau được, nhưng mà khoảng cách giữa thượng thần, thượng quân xa vời vời như lưới trời. Chuyện kết thúc, chẳng còn lý do gì để va chạm vào nhau.
Tiên Giới không có khái niệm năm tháng, ngàn năm ung dung trôi qua, Thanh Mục chưa bao giờ hiểu rõ rằng tính tình tiểu thần quân ở Thanh Trì cung vốn vẫn vậy. Thông minh mà yếu ớt, ngang tàng lại bá đạo, nhưng hào quang nàng tỏa ra thoáng chốc như che lấp hết toàn bộ phương hoa thế gian, thần bí mà mỹ lệ.
Hắn nhận ra rằng từ sau khi gặp Hậu Trì bản thân mình đã thay đổi một chút. Tính cách hắn hơi quái gở, rất ít kết giao bằng hữu trong Tam Giới, nhưng những lúc đùa giỡn với nàng có thể là thời khắc lòng hắn cảm thấy nhẹ nhõm nhất. Hậu Trì luôn đem lại cảm giác quen thuộc trong sâu thâm tâm hắn, giống như một người bạn từng đồng hành với hắn suốt năm tháng vô tận, nhưng hết lần này tới lần khác…. Hắn không thể nhớ nổi gì cả.
Hắn chưa bao giờ hiểu rằng, trong mấy nghìn năm sinh mệnh, người luôn tâm niệm cố chấp mọi việc sẽ luôn là người bị người khác đoạn tuyệt. Sau khi bước vào Đệ Tam Trọng Thiên mới cảm thấy rằng, có lẽ… đến Yêu Giới tìm Yêu Hoàng cũng không phải việc cần thiết phải làm.
Lúc này một luồng khí tức thần bí xuất hiện trong Sinh Tử Môn, hắn không bất ngờ lắm vì khi trước ở Bắc Hải chém giết Cửu Đầu Xà, trong lúc sinh tử mong manh đã từng cảm nhận dòng khí này. Cỗ lực này luôn thôi thúc hắn không ngừng tìm kiếm nguồn gốc thân phận mình, đâu ai trong thế gian này mong muốn ký ức mình là một mảnh rỗng, dù quá khứ có là thần ma hay quái vật gì chăng nữa…
Đệ Tam Trọng Thiên tỏa ra yêu lực mạnh nhất nhưng diện tích lại nhỏ nhất. Nổi bật giữa những tòa kiến trúc nguy nga là Trọng Tử Điện, Thanh Mục bước đi khoan thai lại gần Trọng Tử Điện trăm thước, cuối cùng dừng lại.
Không khí nghiêm trang bao bọc Trọng Tử Điện lại bị quấy động bởi tiếng người xì xầm và âm thanh binh khí va chạm. Hai người có chút ngạc nhiên, Trọng Tử Điện vốn là nơi quan trọng ở Yêu Giới, vậy mà lại có người không có mắt dám đến đây hồ nháo, thế mà Yêu Hoàng cũng… cho phép?
Thật ra, đã vào Đệ Tam Trọng Thiên thì cũng không phải hạng vô năng, chắc hẳn có chút bản lĩnh mới vậy, hơn nữa ồn ào như vậy, nhất định Yêu Hoàng sẽ ra ngoài trấn an, giảm đi không ít người nhiều chuyện. Thanh Mục nghĩ vậy, dùng đao khí lạnh như băng quét quanh trăm thước. Khí thế hung hoành làm cho đám người hỗn loạn bốn phía liên tục lui bước, thừa dịp có kẽ hở, Thanh Mục khẽ động, ôm Hậu Trì chen lên trước đám đông.
Chứng kiến cảnh trước mắt này, một người như hắn lại không khỏi lộ ra chút ngạc nhiên.
Hai người tranh đấu trước mặt đều hết sức liều mạng, hơn nữa lại còn có thực lực yêu quân. Một bên là nữ tử khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ thân mang phục sức yểu điệu, nàng ta mang một loại cảm giác uy nghiêm, hai tay vung vẩy đại đao từng bước ép sát đối phương, mặt mày nén giận. Một bên là nam tử uy vũ, có chút không thỏa hiệp nghiêm mặt dùng tay chặn lại mũi đao, thoạt nhìn không có vẻ gì thương hoa tiếc ngọc. Một hồi sau, thế tấn công ác liệt của nữ tử đã dần dần bị quyền phong nam tử kia áp chế.
Đao khí sắc nhọn quét một vòng, âm thanh ma sát vang leng keng, mặt đất lót đá đen bị bể vụn, bụi bay đầy trời.
Đánh nhau đáng sợ như vậy, nói đây là một cuộc chiến sinh tử cũng không ngoa, nhưng mọi người xung quanh vây xem trông rất ung dung, như thể việc này xảy ra nhiều thành quen.
Người xung quanh có thể không nhìn thấy, nhưng với nhãn lực Thanh Mục thì lại rõ ràng, nam tử kia không dùng hết toàn lực, thậm chí… không muốn người kia bị thương, thủ pháp còn tự thương chính mình.
Một hồi âm thanh vang lên, tiếng tranh đấu dừng bặt lại, bụi bay đầy trời dần rơi xuống, lộ ra sự tình tước mặt. Nữ tử quỳ trên mặt đất, trường đao trong tay bị cắt thành hai nửa, nàng lớn miệng thở hổn hển oán hận nhìn nam tử thần thái ung dung đứng trước Trọng Tử Điện.
“Trời ơi, Thường Thấm yêu quân lại tiếp tục đánh nữa ư, nói thế nào thì cô ấy đâu phải đối thủ của Nhị điện hạ.” Mặc dù mọi người xung quanh đều bị trận chiến này làm cho kinh ngạc nhưng ai cũng ngầm biết trước kết quả.
“Xì, đánh không lại thì sao? Nhị điện hạ cứ dây dưa như thế cũng không phải chuyện hay, đã mấy năm rồi! Hắn muốn báo đáp, cũng không nên trói buộc Thường Thấm yêu quân như vậy, đúng không?” Một đại hán cao chín thước dõng dạc nói, nhìn về phía nữ tử quỳ trên mặt đất, đáy mắt lộ ra vài phần ái mộ.
“Lão Tứ, ngươi không ngại da mặt dày à? Nếu bị Nhị điện hạ nghe thấy, ngươi mơ mà bước được khỏi Đệ Tam Trọng Thiên.”
Hai người giữa sân có thể không nghe thấy cuộc đối thoại nhỏ đó, nhưng Thanh Mục đứng bên lại nghe rõ ràng, hắn nhìn nữ tử quỳ trên mặt đất, cũng có chút thổn thức.
Vạn năm qua, Yêu Giới có thể đối đầu với Tiên Giới mà không bị thất bại đều là nhờ công của hai quân đoàn do hai người này lãnh đạo. Nhị điện hạ Sâm Vũ con trai của Yêu Hoàng thống ngự một đoàn binh, còn lại là do người mạnh nhất tộc yêu hồ thượng cổ – Thường Thấm dẫn đầu. Yêu lực Thường Thấm kém hơn Sâm Vũ, nhưng thông minh tuyệt đỉnh, là tướng soái trời sinh. Hai binh lực đều là hoa tiêu của Yêu Giới, luôn bảo vệ Yêu Giới khỏi an nguy, lập nhiều chiến công hiển hách.
Hai người lâu ngày va chạm, dần nảy sinh tình cảm ái mộ lẫn nhau. Yêu Hoàng cực kỳ yêu thích người con dâu này, biết nhi tử có lòng muốn cưới Thường Thấm sau này còn đến thậm chí ngỏ lời cầu hôn với tộc yêu hồ. Lúc chuyện tốt hai người sắp diễn ra thì gặp phải đại chiến tiên yêu, Sâm Vũ mất tích trong hỗn chiến, sống chết không rõ.
Lớn lên trong những cuộc chiến, “sống chết không rõ” chẳng qua chỉ là lời an ủi thôi. Ai cũng ngầm hiểu, Nhị điện hạ thiện chiến anh dũng sợ là đã không thể trở về được nữa.
Người trong Yêu Giới đau lòng thở dài, vạn năm trước Yêu Hoàng đã bị Phượng Nhiễm thượng quân của Tiên Giới cướp mất đi một đứa con. Kể từ đó, ba người con chỉ còn một mình Đại hoàng tử dốc lòng tu luyện. Vốn lập hôn với người chết, nhưng Thường Thấm không bị minh ước trói buộc, tuy vậy mà nàng không bỏ cuộc, ở lại Trọng Tử Điện. Tuy nàng là nữ tử, nhưng cơ trí hơn người, nhận sự kính trọng trong Yêu Giới, giúp sức cùng Yêu Hoàng cai quản Yêu Giới rộng lớn.
Sự tình cứ thế trôi qua, năm tháng đằng đẵng, Nhị điện hạ Sâm Vũ sớm coi như đã chết nay lại quay về, đáng tiếc, không chỉ một người trở lại, mà bên cạnh hắn lại là… một tiểu hồ ly yếu ớt. Nghe nói tiểu hồ ly kia tu luyện nghìn năm, vì cứu Sâm Vũ nên đã dùng yêu đan của mình, khó có thể hóa thành hình người.
Sau khi Sâm Vũ trở về, trên thịnh yến đón tiếp hắn tuyên bố sẽ cưới tiểu hồ ly đã cứu mình trước toàn bộ Yêu Giới, giải trừ hôn ước với Thường Thấm.
Việc đã đến nước này, Thường Thấm vốn cao ngạo, định rời khỏi Đệ Tam Trọng Thiên, nhưng lúc đấy lại không ngờ rằng bản thân lại căn bản không thể rời khỏi.
Yêu Giới có quy định, Đệ Tam Trọng Thiên phải có đủ một trăm yêu quân trấn giữ Trọng Tử Điện. Nếu không đủ nhân số thì không được tự ý rời đi, sau cuộc đại chiến năm đó, Yêu Tộc bị tổn hại vô cùng nghiêm trọng, số lượng yêu quân không đủ trăm người. Vậy nên theo như quy định, Thường Thấm buộc phải ở lại Đệ Tam Trọng Thiên, thoáng một nháy mắt, đã là nghìn năm.
Tiểu hồ ly kia vẫn chưa hóa thành hình người, vậy nên hôn lễ vẫn không được cử hành nhưng số lượng yêu quân trong Yêu Giới chưa bao giờ đạt được hơn trăm người, nhiều nhất là chín mươi chín. Không có ai dám xông vào đây, mấy trăm năm đầu Thường Thấm vẫn nghĩ thực lực Yêu Giới chưa khôi phục lại, nhưng đã đằng đẵng cả ngàn năm, kẻ ngu cũng biết chuyện gì xảy ra, Sâm Vũ còn chưa nói lời thả nàng ấy đi, ai lại dám xông vào để đắc tội cả nhà Yêu Hoàng.
Trăm năm trước, Thường Thấm và Sâm Vũ ước định với nhau, nếu nàng đánh thắng hắn, sẽ được vĩnh viễn rời khỏi Đệ Tam Trọng Thiên, mãi không bao giờ phải trở lại.
Trận chiến này từ mấy năm xảy ra một lần giờ dần thành mấy tháng một lần. Người xung quanh chứng kiến dần quen, nhưng thủ đoạn Thường Thấm ra tay ngày càng tàn nhẫn, không ai dám xem đây là trò đùa.
Gút mắc nghìn năm, ai cũng biết trong lòng hai người không buông bỏ được, rốt cuộc đều là người kiêu ngạo kẻ lạnh lùng. Xích mích năm ấy vẫn mãi không thể giải quyết, dù hai người đối mặt với nhau hằng ngày nhưng thực chất như mặt trăng và mặt trời, dù gần nhau nhưng khoảng cách là cả dải ngân hà.
“Thường Thấm, nàng thua rồi.” Tiếng nói bình thản phát ra từ chỗ trước Trọng Tử Điện, đáy mắt Sâm Vũ xẹt qua một chút nhẹ nhõm. Hắn muốn đi lên trước nâng nữ tử quỳ trên mặt đất dậy, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của nàng, hắn không tự chủ ngừng lại.
“Yên tâm, thua thì thua. Ta chẳng thèm thất hứa đâu, nửa tháng nữa đánh tiếp.” Thường Thấm cất cao giọng, tùy ý ném đao trong tay, quay lưng lại với Trọng Tử Điện mà bước đi.
Thường Thấm vừa nói vừa thở mạnh, vừa nhìn là biết là một nữ tử kiên nhẫn hào sảng, nhưng không biết thời gian có là vĩnh viễn không, bóng lưng nàng đã phảng phất nét thê lương, tiêu điều.
Đáy mắt Sâm Vũ nhói một tia đau thương, khóe môi mấp máy hồi lâu rồi nói: “Nàng luyện công không đạt nên mới thành như vậy. Hay là đổi thời gian nửa tháng thành ba tháng, nàng vào Trọng Tử Điện chữa thương đi, được chứ?”
Giọng nói này, ai cũng nghe ra được vài phần ý cầu xin.
Thân ảnh áo tím đã đi xa đột nhiên dừng lại, Thường Thấm xoay người, đôi mắt thâm trầm hiện lên vẻ mệt mỏi: “Sâm Vũ, nếu ngươi thả ta đi, Thường Thấm ta rất cảm kích. Còn những chuyện khác xin đừng nói, thà nhận trăm lần thất bại nhục nhã còn hơn bước vào Trọng Tử Điện này.”
Nàng vì hắn ở lại tòa cung điện này đợi hơn trăm năm, một thân kiệt quệ, đau xót… Chuyện cũ rành rành, tình làm sao có thể kéo mãi được nữa.
Đúng lúc này, quang ảnh màu xanh từ trong Trọng Tử Điện vụt ra, là một tiểu hồ ly lông xen lẫn màu trắng xanh. Nó sợ sệt giật giật áo bào Sâm Vũ, đôi mắt hẹp dài đầy lo lắng.
Sâm Vũ ngẩn người, ôm tiểu hồ ly vào lòng, thở dài.
Thường Thấm hừ nhẹ, nhìn cảnh một người một hồ đứng dưới Trọng Tử Điện, lạnh lùng định rời đi.
“Ồ, trước nay ta còn không biết Đệ Tam Trọng Thiên có kiểu luật lệ như vậy đấy. Chẳng lẽ bình thường nếu không thắng nổi Nhị điện hạ đây thì còn lâu mới rời khỏi Đệ Tam Trọng Thiên sao?”
Giọng nói kiêu ngạo phát ra từ trong đám đông, mang theo khí thế bức người không chỉ thua kém Thường Thấm mà còn sát ý hơn.
Mọi người xung quanh kinh hãi, một số tò mò không biết ai xui xẻo lại dám đối đầu với Nhị điện hạ Sâm Vũ, một số quay đầu lại nhìn vào người vừa nói những lời vừa nãy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.