Chương 47: Tự phạt (Hạ)
Tịnh Linh
16/09/2021
Thấy phản chiếu trong đôi mắt màu đen kia là bóng hình của mình, giọng nói nàng quật cường quả quyết, Thanh Mục nghe thấy hai chữ “nguyên tắc” thì đáy lòng bất giác phiền muộn, tựa như hắn không hề muốn nghe Hậu Trì thốt lên hai chữ này.
“Hậu Trì, nàng…”
Hắn chưa kịp nói hết câu, một giọng nói cứng nhắc lạnh lùng đã vang khắp chân trời, mang theo nộ ý không thèm che đậy.
“Hậu Trì, thì ra Thanh Mục đột nhập Thiên Cung cướp Tụ Linh Châu là vì ngươi. Bản đế đang thắc mắc không hiểu tại sao hắn dám to gan thế!” Thân hình vạm vỡ của Thiên Đế xuất hiện giữa không trung, ánh mắt chứa đầy thất vọng: “Ngươi ở tôn vị thượng thần, vốn nên phúc trạch Tam Giới, nay lại vì chuyện riêng bản thân mà khiến Tam Giới bất ổn ư?”
Dừng một chút rồi Thiên Đế mới dịu giọng cất lời tiếp: “Trả tam bảo đây, bản đế sẽ không phạt nặng ngươi.”
Thiên Hậu, Cảnh Dương, Cảnh Giản lặng lẽ xuất hiện sau lưng Thiên Đế, lần đâù tiên thấy bọn họ im ắng đến thêa.
Sau khi Thiên Đế xuất hiện, tiên tướng kéo đến như nước triều dâng dày đặc sau lưng ông, khôi giáp bạc ánh lên màu lạnh lẽo, bầu không khí căng thẳng lan tràn khắp chân Kình Thiên Trụ.
Nhìn một màn trước mắt, Yêu Hoàng âm thầm tặc lưỡi, Thiên Đế không những tự thân xuất mã, thậm chí còn dẫn theo những thiên tướng thiện chiến nhất Tiên Giới để thị uy. Xem ra y rất tức giận… Cũng khó trách, Tụ Linh Châu và Huyền Thiên Điện là biểu tượng chứng mình cho quyền hành quản chưởng thế gian. Mà bây giờ, một cái bị trộm mất,một cái thì đã tan thành mây khói, nếu y còn ngồi yên được thì mới là chuyện lạ.
“Thiên Đế, Tụ Linh Châu, Trấn Hồn Tháp, Tụ Yêu Phiên, ta muốn mượn trăm năm.” Hậu Trì ngẩng đầu thản nhiên đáp lời, thân ảnh đơn bạc dưới sức ép của mấy vạn đại quân chẳng hề chùn bước, tấm trường bào màu mực đón gió tung bay, toát lên một vẻ trầm tĩnh kinh động lòng người.
“Hậu Trì, đừng có tùy hứng, hậu quả của việc gây loạn Tam Giới, dù có Cổ Quân bảo vệ thì ngươi cũng không thể toàn vẹn thoát thân đâu.” Thấy Hậu Trì cố chấp, thần sắc Thiên Đế lạnh dần, sẵng giọng quát.
“Tới bây giờ, ta chưa từng nghĩ sẽ để phụ thần gánh thay ta. Một người làm thì một người chịu!” Hậu Trì đột nhiên cười một tràng, nàng nhìn xa xăm về phía cuối chân trời: “Lão đầu tử, người nói có đúng không?”
Giọng nói trong trẻo vang lên, đôi mắt đang hướng về phía chân trời vừa ngông cuồng vừa thong dong chẳng chút kiêng dè, đám đông ngẩn người nhìn theo ánh mắt nàng.
Giữa không trung, bên cạnh Kình Thiên Trụ, một lão già mặc áo bào xám chợt hiện ra, sắc mặt ngưng trọng nhìn xuống dưới, thần tình bí hiểm.
“Lão đầu tử, người từng nói khắp đất trời này, con có thể bất kính thương thiên, bất tín quỷ thần, không cần giữ trách nhiệm thượng thần, cứ việc sống tuỳ ý tiêu dao trọn kiếp, có đúng vậy không?” Hậu Trì vẫn tươi cười như đang nhớ lại lúc Cổ Quân rời cung ngày nàng còn thơ bé, ông ngồi xổm trước cổng dặn dò nàng. Ánh mắt nàng toát lên chút man mác và hoài niệm.
Cái gì thế này? Dù cha mẹ thương con đến mấy cũng đâu dám ăn nói vô pháp vô thiên như vậy, nhưng ngặt nỗi người nói ra câu này lại là Cổ Quân thượng thần, chí cường giả uy lâm Tam Giới.
Đám đông cứng họng, nhất thời không sao bình tâm được, chỉ biết sững sờ nhìn hai cha con nhà này.
“Không sai, Hậu Trì, bất luận ra sao phụ thần cũng sẽ gánh vác thay con.” Cổ Quân bước một bước trên không, vừa khéo đứng giữa Thiên Đế và Yêu Hoàng, thái độ bảo vệ Hậu Trì kiên quyết ra mặt.
Thiên Đế và Yêu Hoàng đều đang ngớ người, chau mày nhìn nhau, chẳng hiểu sao lại nảy sinh một sự ăn ý đến kì lạ. Hai người đang định lên tiếng thì bị một giọng nói cố chấp chen ngang.
Hậu Trì bước lên một bước, vừa vặn rời khỏi vòng bảo hộ của Cổ Quân thượng thần, cúi đầu cất giọng hư vô: “Lão đầu tử, không được đâu…”
Cổ Quân ngẩn người nhìn Hậu Trì vẫn cúi đầu, gương mặt già nua bỗng trở nên bối rối.
“Kể từ lúc người giành lấy tôn vị thượng thần cho con trên đỉnh Côn Luân thì điều đó đã không còn khả năng nữa rồi. Con đã mang tôn vị thượng thần, nhận sự tôn kính từ thế gian thì cớ gì lại rũ bỏ trách nhiệm của một thượng thần chứ?”
Khẽ thở dài một tiếng, Hậu Trì chợt ngẩng đầu, ánh mắt nàng bừng sáng: “Huống hồ con sống trong Thanh Trì Cung đã lâu, quyết sẽ không để Thanh Trì Cung trở thành trò cười cho Tam Giới. Lão đầu tử, con muốn cha nhận lời con, bất luận con đưa ra quyết định gì cha cũng sẽ không can thiệp.”
Cơ hồ trong nháy mắt, khắp người thiếu nữ khoác áo bào đen bỗng bùng lên một hào khí lẫm liệt vượt khỏi thế gian, sừng sững giữa đất trời không gì lay chuyển nổi.
Chứng kiến Hậu Trì như vậy, Cổ Quân thượng thần bỗng giật mình, giống như mông lưng trong một vùng ký ức đã xa nào đó, mãi một hồi sau, ông mới cất giọng, phá tan sự tĩnh mịch của bầu không khí, nói khẽ: “Được, Hậu Trì, ta đồng ý với con.”
Lúc Cổ Quân thượng thần dứt lời, Hậu Trì bay lên không trung, đứng bên Kình Thiên Trụ, vừa vặn ngay trước Cổ Quân thượng thần và đối diện cả Thiên Đế cùng Yêu Hoàng.
Dưới làn gió mát, mái tóc chấm eo tung bay phất phới, Hậu Trì nhìn hai người, trịnh trọng lên tiếng: “Thiên Đế, Yêu Hoàng, ta từng nói sẽ có câu trả lời cho hai vị.”
Mắt nàng khẽ ngước nhìn lên nơi khắc tên thượng thần trên Kình Thiên Trụ, thần sắc khó lường. Vạn năm nay bất luận nàng cố gắng thế nào, tên nàng vẫn không hề xuất hiện trên cột trụ. Nàng chưa từng được thiên địa pháp tắc thừa nhận. Nàng chỉ có cái danh thượng thần nhưng chẳng có thực lực chế ngự thịnh danh này… Tuy phụ thần muốn cho nàng thân phận chí tôn thiên địa, nhưng người chưa từng nghĩ, có lẽ nàng… hoàn toàn không đủ sức!
“Thượng thần Hậu Trì, trộm Tụ Linh Châu, Trấn Hồn Tháp, Tụ Yêu Phiên, làm xáo trộn Tam Giới, tội không thể thứ cho. Hôm nay, ta tự xin rút khỏi vị trí thượng thần, giữ gìn phép tắc Tam Giới!”
Thanh Mục, Phượng Nhiễm nghe thấy câu này thì sắc mặt đại biến, Hậu Trì đây là muốn một mình gánh chịu hết! Bọn hắn muốn ngăn cản, lại bị một đường lĩnh lực thâm hậu ngăn trở, Cổ Quân khẽ lắc đầu với hai người, đáy mắt đục ngầu không rõ tâm tình.
Thiên Đế và Yêu Hoàng cũng khẽ giật mình, tôn vị thượng thần quan trọng nhường nào, không thể ngờ Hậu Trì lại cam lòng từ bỏ!
Năm xưa trên núi Côn Luân, tuy chỉ là một câu nói của Cổ Quân thượng thần nhưng rốt cuộc tôn vị của Hậu Trì vẫn được chư thiên thần phật tán thành, nay không tưởng nàng ấy lại nguyện giao ra dễ dàng như thế.
“Thượng quân Hậu Trì, thách thức uy nghiêm giới chủ của Thiên Đế, Yêu Hoàng, khiến hai giới bất ổn, tội phạm thiên quy, cam nguyện tước bỏ tôn vị thượng quân, giữ gìn phép tắc Tam Giới!”
Đến câu này, đám đông không còn giữ được vẻ trấn định trên mặt nữa, đến cả tôn vị thượng quân cũng tước đi rồi…
Cổ Quân thượng thần mãnh liệt siết chặt hai tay, đôi mắt đục ngầu dần trở nên sáng tỏ.
Hậu Trì, nếu con có thực lực uy lâm Tam Giới, thì con căn bản chẳng cần cúi đầu trước chúng sinh.
Khi tất cả mọi người nghĩ rằng chuyện đã xong, thiếu nữ áo đen giữa không trung chợt dõi nhìn xuống dưới biển mây, thần sắc quyết tuyệt mà bình thản, đôi mắt đen sẫm thâm trầm như một dòng xoáy nước.
“Hạ quân Hậu Trì, vì ham muốn cá nhân mà tự ý luyện hoá tam bảo, Tam Giới khó dung tha, nguyện lưu đày chốn vô danh trăm năm, giữ gìn phép tắc Tam Giới!”
Giọng nàng đanh thép vang thấu đất trời, đạm mạc lãnh ngạo như thể việc trừng phạt bản thân chẳng có gì đáng kể.
Cổ Quân, Phượng Nhiễm và cả Thanh Mục như đang nghĩ về gì đó, sắc mặt khẽ biến nhưng vẫn không đứng lên can ngăn.
Nói đúng ra thì họ không kịp ngăn cản nữa… để tách bọn họ ra khỏi chuyện này, Hậu Trì đã chọn cách quyết tuyệt nhất, đồng thời cũng là cách hữu hiệu nhất.
Yên tĩnh đến chết chóc, ngay cả Thiên Đế, Thiên Hậu cũng phải ngẩn người. Chốn vô danh tồn tại giữa không gian hư vô, ngay cả thượng thần cũng không dám tuỳ tiện ra vào vì sợ bị cuốn vào dòng thời không loạn lưu, lạc lối bên trong. Tự lưu đày trong chốn vô danh, nếu không thể trở về được thì sợ sẽ vĩnh viễn thoát khỏi đó.
Không đúng, tại sao lại là trăm năm? Thiên Đế giật mình thầm kêu không ổn, bỗng dưng một tia sáng bạc xé toạc bầu trời, bao trùm khắp cơ thể Hậu Trì.
Linh lực màu bạc toả ra từ chuỗi vòng đá trên tay Hậu Trì thắp sáng vùng giao giới Tiên Yêu, một cỗ băng quan từ nhân gian bay tới xông phá chín tầng vân hải, hạ xuống trước Kình Thiên Trụ.
Người trong băng quan sắc mặt bình thản, dung mạo tuấn dật, hai mắt nhắm nghiền như đã vĩnh viễn rời khỏi cõi đời này.
Trấn Hồn Tháp biến cao thành mấy trượng rồi bùng lên hoả diễm xanh biếc, bao phủ lấy hòm quan tài băng ấy. Tụ Linh Châu và Tụ Yêu Phiên từ tay Hậu Trì rơi vào trong tháp. Ánh sáng đỏ trắng giao thoa tạo ra một cỗ lực vạch phá thẳng về phía chân trời.
Dưới ánh linh quang màu bạc mênh mông đó, Thiên Đế khó mà có thể tiếp cận Hậu Trì, y đành giương mắt nhìn nàng đem tam bảo luyện hoá cùng người trong cỗ quan tài.
Ánh sáng bạc phòng ngự mạnh mẽ đã tiêu hao hết toàn bộ linh lực của Hậu Trì, sắc mặt nàng tái nhợt, không quan tâm đến Thiên Đế và Yêu Hoàng nữa mà quay lưng bái lạy Cổ Quân thượng thần: “Phụ thần, Hậu Trì bất hiếu đã phụ lòng người, con cam nguyện lưu đày chốn vô danh trăm năm. Phụ thần bảo trọng.” Tôn vị thượng thần năm xưa Cổ Quân thượng thần đoạt về cho nàng bất chấp sự phản đối của Tam Giới, vậy mà nay lại bị nàng dễ dàng từ bỏ…
“Không nhiều lời.” Cổ Quân xua tay, dấu đau thương trong mắt, ông cười: “Hậu Trì, phụ thần đợi con trở về.”
Hậu Trì gật đầu, quay lại nói với Phượng Nhiễm: “Phượng Nhiễm, phụ thần ta và Thanh Trì Cung phải nhờ cậy ngươi rồi.”
Phượng Nhiễm trịnh trọng gật đầu, nén sự lo lắng xuống đáy lòng, cất cao giọng nói: “Yên tâm, ta sẽ vỗ béo cho lão đầu tử. Cầm lấy đi… có nó ở bên cạnh ngươi sẽ tốt hơn.” Phượng Nhiễm khẽ động tay, ném ra một quả trứng.
Hậu Trì đỡ lấy, ngẩn người nhưng rồi vẫn gật đầu.
Không ai phát hiện ra vẻ nghi ngờ pha lẫn hồ kinh của Thiên Hậu khi trông thấy quả trứng kia…
Thanh niên một thân trường bảo tàng thanh sắc mặt trắng bệch, nhưng đôi mắt lại đặc biệt sáng rực. Hắn đứng dưới chân Kình Thiên Trụ, đợi Hậu Trì quay đầu mới khẽ mỉm cười, vẻ mặt ôn hoà chan chứa.
“Thanh Mục…”
“Ta ở đây đợi nàng. Trăm năm sẽ không lâu lắm đâu.”
“Sau trăm năm thì sao đây?”
“Đợi ta có đủ thực lực khống chế Tam Giới, ta sẽ đón nàng về.”
“Vậy còn sau đó?”
Thiếu nữ áo đen rạng rỡ, lặng lẽ nghe người thanh niên nói, miệng nàng khẽ nhoẻn cười, như thể trên đời này chẳng còn gì làm khó được nàng.
“Chúng ta thành thân.”
Thanh niên khẽ ngẩng đầu, linh lực vàng kim trên người hắn càng ngày càng nồng đậm, trong khoảnh khắc thậm chí còn toả ra một loại uy áp thần bí xa xôi vượt qua Thiên Đế và Cổ Quân thượng thần.
“Được thôi.”
Vừa dứt lời, Hậu Trì không nói thêm gì nữa, nàng lập tức vung tay đánh một đạo linh lực màu bạc xuống không gian hư vô phía sau Kình Thiên Trụ, một hố đen vừa bằng thân người xuất hiện trước mắt đám đông, tối tăm lạnh lẽo như muốn nuốt chửng mọi thứ.
Hậu Trì nắm chặt Trấn Hồn Tháp, dứt khoát bay vào trong hố đen.
Bên Kình Thiên Trụ sừng sững, đại quân Tiên Giới lạnh lùng cùng chư vị thượng thần đứng đầu Tam Giới, tất cả dường như chỉ làm nền cho bóng lưng khoác áo bào đen đó.
Ầm một tiếng, hố đen nuốt chửng bóng hình kia, ánh sáng từ nhật nguyệt tinh thần cuối cùng đã quay trở lại.
Dưới Kình Thiên Trụ, cả Tam Giới lặng im.
Kể từ bây giờ, thượng thần Hậu Trì tự tước bỏ thần vị, lưu đày phía chân trời, vĩnh viễn không ngày quay lại.
“Hậu Trì, nàng…”
Hắn chưa kịp nói hết câu, một giọng nói cứng nhắc lạnh lùng đã vang khắp chân trời, mang theo nộ ý không thèm che đậy.
“Hậu Trì, thì ra Thanh Mục đột nhập Thiên Cung cướp Tụ Linh Châu là vì ngươi. Bản đế đang thắc mắc không hiểu tại sao hắn dám to gan thế!” Thân hình vạm vỡ của Thiên Đế xuất hiện giữa không trung, ánh mắt chứa đầy thất vọng: “Ngươi ở tôn vị thượng thần, vốn nên phúc trạch Tam Giới, nay lại vì chuyện riêng bản thân mà khiến Tam Giới bất ổn ư?”
Dừng một chút rồi Thiên Đế mới dịu giọng cất lời tiếp: “Trả tam bảo đây, bản đế sẽ không phạt nặng ngươi.”
Thiên Hậu, Cảnh Dương, Cảnh Giản lặng lẽ xuất hiện sau lưng Thiên Đế, lần đâù tiên thấy bọn họ im ắng đến thêa.
Sau khi Thiên Đế xuất hiện, tiên tướng kéo đến như nước triều dâng dày đặc sau lưng ông, khôi giáp bạc ánh lên màu lạnh lẽo, bầu không khí căng thẳng lan tràn khắp chân Kình Thiên Trụ.
Nhìn một màn trước mắt, Yêu Hoàng âm thầm tặc lưỡi, Thiên Đế không những tự thân xuất mã, thậm chí còn dẫn theo những thiên tướng thiện chiến nhất Tiên Giới để thị uy. Xem ra y rất tức giận… Cũng khó trách, Tụ Linh Châu và Huyền Thiên Điện là biểu tượng chứng mình cho quyền hành quản chưởng thế gian. Mà bây giờ, một cái bị trộm mất,một cái thì đã tan thành mây khói, nếu y còn ngồi yên được thì mới là chuyện lạ.
“Thiên Đế, Tụ Linh Châu, Trấn Hồn Tháp, Tụ Yêu Phiên, ta muốn mượn trăm năm.” Hậu Trì ngẩng đầu thản nhiên đáp lời, thân ảnh đơn bạc dưới sức ép của mấy vạn đại quân chẳng hề chùn bước, tấm trường bào màu mực đón gió tung bay, toát lên một vẻ trầm tĩnh kinh động lòng người.
“Hậu Trì, đừng có tùy hứng, hậu quả của việc gây loạn Tam Giới, dù có Cổ Quân bảo vệ thì ngươi cũng không thể toàn vẹn thoát thân đâu.” Thấy Hậu Trì cố chấp, thần sắc Thiên Đế lạnh dần, sẵng giọng quát.
“Tới bây giờ, ta chưa từng nghĩ sẽ để phụ thần gánh thay ta. Một người làm thì một người chịu!” Hậu Trì đột nhiên cười một tràng, nàng nhìn xa xăm về phía cuối chân trời: “Lão đầu tử, người nói có đúng không?”
Giọng nói trong trẻo vang lên, đôi mắt đang hướng về phía chân trời vừa ngông cuồng vừa thong dong chẳng chút kiêng dè, đám đông ngẩn người nhìn theo ánh mắt nàng.
Giữa không trung, bên cạnh Kình Thiên Trụ, một lão già mặc áo bào xám chợt hiện ra, sắc mặt ngưng trọng nhìn xuống dưới, thần tình bí hiểm.
“Lão đầu tử, người từng nói khắp đất trời này, con có thể bất kính thương thiên, bất tín quỷ thần, không cần giữ trách nhiệm thượng thần, cứ việc sống tuỳ ý tiêu dao trọn kiếp, có đúng vậy không?” Hậu Trì vẫn tươi cười như đang nhớ lại lúc Cổ Quân rời cung ngày nàng còn thơ bé, ông ngồi xổm trước cổng dặn dò nàng. Ánh mắt nàng toát lên chút man mác và hoài niệm.
Cái gì thế này? Dù cha mẹ thương con đến mấy cũng đâu dám ăn nói vô pháp vô thiên như vậy, nhưng ngặt nỗi người nói ra câu này lại là Cổ Quân thượng thần, chí cường giả uy lâm Tam Giới.
Đám đông cứng họng, nhất thời không sao bình tâm được, chỉ biết sững sờ nhìn hai cha con nhà này.
“Không sai, Hậu Trì, bất luận ra sao phụ thần cũng sẽ gánh vác thay con.” Cổ Quân bước một bước trên không, vừa khéo đứng giữa Thiên Đế và Yêu Hoàng, thái độ bảo vệ Hậu Trì kiên quyết ra mặt.
Thiên Đế và Yêu Hoàng đều đang ngớ người, chau mày nhìn nhau, chẳng hiểu sao lại nảy sinh một sự ăn ý đến kì lạ. Hai người đang định lên tiếng thì bị một giọng nói cố chấp chen ngang.
Hậu Trì bước lên một bước, vừa vặn rời khỏi vòng bảo hộ của Cổ Quân thượng thần, cúi đầu cất giọng hư vô: “Lão đầu tử, không được đâu…”
Cổ Quân ngẩn người nhìn Hậu Trì vẫn cúi đầu, gương mặt già nua bỗng trở nên bối rối.
“Kể từ lúc người giành lấy tôn vị thượng thần cho con trên đỉnh Côn Luân thì điều đó đã không còn khả năng nữa rồi. Con đã mang tôn vị thượng thần, nhận sự tôn kính từ thế gian thì cớ gì lại rũ bỏ trách nhiệm của một thượng thần chứ?”
Khẽ thở dài một tiếng, Hậu Trì chợt ngẩng đầu, ánh mắt nàng bừng sáng: “Huống hồ con sống trong Thanh Trì Cung đã lâu, quyết sẽ không để Thanh Trì Cung trở thành trò cười cho Tam Giới. Lão đầu tử, con muốn cha nhận lời con, bất luận con đưa ra quyết định gì cha cũng sẽ không can thiệp.”
Cơ hồ trong nháy mắt, khắp người thiếu nữ khoác áo bào đen bỗng bùng lên một hào khí lẫm liệt vượt khỏi thế gian, sừng sững giữa đất trời không gì lay chuyển nổi.
Chứng kiến Hậu Trì như vậy, Cổ Quân thượng thần bỗng giật mình, giống như mông lưng trong một vùng ký ức đã xa nào đó, mãi một hồi sau, ông mới cất giọng, phá tan sự tĩnh mịch của bầu không khí, nói khẽ: “Được, Hậu Trì, ta đồng ý với con.”
Lúc Cổ Quân thượng thần dứt lời, Hậu Trì bay lên không trung, đứng bên Kình Thiên Trụ, vừa vặn ngay trước Cổ Quân thượng thần và đối diện cả Thiên Đế cùng Yêu Hoàng.
Dưới làn gió mát, mái tóc chấm eo tung bay phất phới, Hậu Trì nhìn hai người, trịnh trọng lên tiếng: “Thiên Đế, Yêu Hoàng, ta từng nói sẽ có câu trả lời cho hai vị.”
Mắt nàng khẽ ngước nhìn lên nơi khắc tên thượng thần trên Kình Thiên Trụ, thần sắc khó lường. Vạn năm nay bất luận nàng cố gắng thế nào, tên nàng vẫn không hề xuất hiện trên cột trụ. Nàng chưa từng được thiên địa pháp tắc thừa nhận. Nàng chỉ có cái danh thượng thần nhưng chẳng có thực lực chế ngự thịnh danh này… Tuy phụ thần muốn cho nàng thân phận chí tôn thiên địa, nhưng người chưa từng nghĩ, có lẽ nàng… hoàn toàn không đủ sức!
“Thượng thần Hậu Trì, trộm Tụ Linh Châu, Trấn Hồn Tháp, Tụ Yêu Phiên, làm xáo trộn Tam Giới, tội không thể thứ cho. Hôm nay, ta tự xin rút khỏi vị trí thượng thần, giữ gìn phép tắc Tam Giới!”
Thanh Mục, Phượng Nhiễm nghe thấy câu này thì sắc mặt đại biến, Hậu Trì đây là muốn một mình gánh chịu hết! Bọn hắn muốn ngăn cản, lại bị một đường lĩnh lực thâm hậu ngăn trở, Cổ Quân khẽ lắc đầu với hai người, đáy mắt đục ngầu không rõ tâm tình.
Thiên Đế và Yêu Hoàng cũng khẽ giật mình, tôn vị thượng thần quan trọng nhường nào, không thể ngờ Hậu Trì lại cam lòng từ bỏ!
Năm xưa trên núi Côn Luân, tuy chỉ là một câu nói của Cổ Quân thượng thần nhưng rốt cuộc tôn vị của Hậu Trì vẫn được chư thiên thần phật tán thành, nay không tưởng nàng ấy lại nguyện giao ra dễ dàng như thế.
“Thượng quân Hậu Trì, thách thức uy nghiêm giới chủ của Thiên Đế, Yêu Hoàng, khiến hai giới bất ổn, tội phạm thiên quy, cam nguyện tước bỏ tôn vị thượng quân, giữ gìn phép tắc Tam Giới!”
Đến câu này, đám đông không còn giữ được vẻ trấn định trên mặt nữa, đến cả tôn vị thượng quân cũng tước đi rồi…
Cổ Quân thượng thần mãnh liệt siết chặt hai tay, đôi mắt đục ngầu dần trở nên sáng tỏ.
Hậu Trì, nếu con có thực lực uy lâm Tam Giới, thì con căn bản chẳng cần cúi đầu trước chúng sinh.
Khi tất cả mọi người nghĩ rằng chuyện đã xong, thiếu nữ áo đen giữa không trung chợt dõi nhìn xuống dưới biển mây, thần sắc quyết tuyệt mà bình thản, đôi mắt đen sẫm thâm trầm như một dòng xoáy nước.
“Hạ quân Hậu Trì, vì ham muốn cá nhân mà tự ý luyện hoá tam bảo, Tam Giới khó dung tha, nguyện lưu đày chốn vô danh trăm năm, giữ gìn phép tắc Tam Giới!”
Giọng nàng đanh thép vang thấu đất trời, đạm mạc lãnh ngạo như thể việc trừng phạt bản thân chẳng có gì đáng kể.
Cổ Quân, Phượng Nhiễm và cả Thanh Mục như đang nghĩ về gì đó, sắc mặt khẽ biến nhưng vẫn không đứng lên can ngăn.
Nói đúng ra thì họ không kịp ngăn cản nữa… để tách bọn họ ra khỏi chuyện này, Hậu Trì đã chọn cách quyết tuyệt nhất, đồng thời cũng là cách hữu hiệu nhất.
Yên tĩnh đến chết chóc, ngay cả Thiên Đế, Thiên Hậu cũng phải ngẩn người. Chốn vô danh tồn tại giữa không gian hư vô, ngay cả thượng thần cũng không dám tuỳ tiện ra vào vì sợ bị cuốn vào dòng thời không loạn lưu, lạc lối bên trong. Tự lưu đày trong chốn vô danh, nếu không thể trở về được thì sợ sẽ vĩnh viễn thoát khỏi đó.
Không đúng, tại sao lại là trăm năm? Thiên Đế giật mình thầm kêu không ổn, bỗng dưng một tia sáng bạc xé toạc bầu trời, bao trùm khắp cơ thể Hậu Trì.
Linh lực màu bạc toả ra từ chuỗi vòng đá trên tay Hậu Trì thắp sáng vùng giao giới Tiên Yêu, một cỗ băng quan từ nhân gian bay tới xông phá chín tầng vân hải, hạ xuống trước Kình Thiên Trụ.
Người trong băng quan sắc mặt bình thản, dung mạo tuấn dật, hai mắt nhắm nghiền như đã vĩnh viễn rời khỏi cõi đời này.
Trấn Hồn Tháp biến cao thành mấy trượng rồi bùng lên hoả diễm xanh biếc, bao phủ lấy hòm quan tài băng ấy. Tụ Linh Châu và Tụ Yêu Phiên từ tay Hậu Trì rơi vào trong tháp. Ánh sáng đỏ trắng giao thoa tạo ra một cỗ lực vạch phá thẳng về phía chân trời.
Dưới ánh linh quang màu bạc mênh mông đó, Thiên Đế khó mà có thể tiếp cận Hậu Trì, y đành giương mắt nhìn nàng đem tam bảo luyện hoá cùng người trong cỗ quan tài.
Ánh sáng bạc phòng ngự mạnh mẽ đã tiêu hao hết toàn bộ linh lực của Hậu Trì, sắc mặt nàng tái nhợt, không quan tâm đến Thiên Đế và Yêu Hoàng nữa mà quay lưng bái lạy Cổ Quân thượng thần: “Phụ thần, Hậu Trì bất hiếu đã phụ lòng người, con cam nguyện lưu đày chốn vô danh trăm năm. Phụ thần bảo trọng.” Tôn vị thượng thần năm xưa Cổ Quân thượng thần đoạt về cho nàng bất chấp sự phản đối của Tam Giới, vậy mà nay lại bị nàng dễ dàng từ bỏ…
“Không nhiều lời.” Cổ Quân xua tay, dấu đau thương trong mắt, ông cười: “Hậu Trì, phụ thần đợi con trở về.”
Hậu Trì gật đầu, quay lại nói với Phượng Nhiễm: “Phượng Nhiễm, phụ thần ta và Thanh Trì Cung phải nhờ cậy ngươi rồi.”
Phượng Nhiễm trịnh trọng gật đầu, nén sự lo lắng xuống đáy lòng, cất cao giọng nói: “Yên tâm, ta sẽ vỗ béo cho lão đầu tử. Cầm lấy đi… có nó ở bên cạnh ngươi sẽ tốt hơn.” Phượng Nhiễm khẽ động tay, ném ra một quả trứng.
Hậu Trì đỡ lấy, ngẩn người nhưng rồi vẫn gật đầu.
Không ai phát hiện ra vẻ nghi ngờ pha lẫn hồ kinh của Thiên Hậu khi trông thấy quả trứng kia…
Thanh niên một thân trường bảo tàng thanh sắc mặt trắng bệch, nhưng đôi mắt lại đặc biệt sáng rực. Hắn đứng dưới chân Kình Thiên Trụ, đợi Hậu Trì quay đầu mới khẽ mỉm cười, vẻ mặt ôn hoà chan chứa.
“Thanh Mục…”
“Ta ở đây đợi nàng. Trăm năm sẽ không lâu lắm đâu.”
“Sau trăm năm thì sao đây?”
“Đợi ta có đủ thực lực khống chế Tam Giới, ta sẽ đón nàng về.”
“Vậy còn sau đó?”
Thiếu nữ áo đen rạng rỡ, lặng lẽ nghe người thanh niên nói, miệng nàng khẽ nhoẻn cười, như thể trên đời này chẳng còn gì làm khó được nàng.
“Chúng ta thành thân.”
Thanh niên khẽ ngẩng đầu, linh lực vàng kim trên người hắn càng ngày càng nồng đậm, trong khoảnh khắc thậm chí còn toả ra một loại uy áp thần bí xa xôi vượt qua Thiên Đế và Cổ Quân thượng thần.
“Được thôi.”
Vừa dứt lời, Hậu Trì không nói thêm gì nữa, nàng lập tức vung tay đánh một đạo linh lực màu bạc xuống không gian hư vô phía sau Kình Thiên Trụ, một hố đen vừa bằng thân người xuất hiện trước mắt đám đông, tối tăm lạnh lẽo như muốn nuốt chửng mọi thứ.
Hậu Trì nắm chặt Trấn Hồn Tháp, dứt khoát bay vào trong hố đen.
Bên Kình Thiên Trụ sừng sững, đại quân Tiên Giới lạnh lùng cùng chư vị thượng thần đứng đầu Tam Giới, tất cả dường như chỉ làm nền cho bóng lưng khoác áo bào đen đó.
Ầm một tiếng, hố đen nuốt chửng bóng hình kia, ánh sáng từ nhật nguyệt tinh thần cuối cùng đã quay trở lại.
Dưới Kình Thiên Trụ, cả Tam Giới lặng im.
Kể từ bây giờ, thượng thần Hậu Trì tự tước bỏ thần vị, lưu đày phía chân trời, vĩnh viễn không ngày quay lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.