Chương 6: Đêm xuân đầy phòng, âm thầm thêu váy lụa.
Vân Ngoại Thiên Đô
06/04/2014
Ta đặt váy bách điểu lên khung may áo, chọn chỉ vàng.
Kỳ thật, đôi mắt chim dưới tài nghệ cao siêu của thợ thêu Thượng Chế phòng đã đủ hoàn mỹ, điểm duy nhất chưa hoàn hảo, đó là trong mắt chúng không có thần thái. Chỉ cần dùng chỉ vàng để thắp sáng thần thái trong mỗi đôi mắt, như vậy sẽ thổi sự sống vào cả bức tranh bách điểu.
Trên mảnh váy này có mấy trăm con chim, mỗi một con chim nhỏ lại có một đôi mắt sáng rực rỡ, thoạt nhìn thì thấy phức tạp, trên thực tế, chỉ cần biết đúng kĩ thuật, hai canh giờ là có thể hoàn thành.
Có lẽ còn kịp trở về ngủ một giấc, về phần chỗ hoàng hậu, xem ra phải đợi đến ngày mai mới có thể đi được.
Ta xâu chỉ vàng xong, đang định bắt đầu, lại nghe thấy cách vách mơ hồ truyền đến tiếng rên rỉ, thầm nghĩ tấm ván gỗ này cũng quá mỏng, Thượng Chế phòng phải làm sao để cho tiếng động long phượng hòa loan* này không truyền qua mới tốt.
(*Long phượng hòa loan: chỉ việc XXOO của vua =.=)
Ta lắc đầu cười thầm, lại suy nghĩ lung tung rồi, không băn khoăn nữa, công việc của cục Thượng Cung rốt cuộc đã không còn liên quan đến ta.
Ta dỡ xuống tất cả tâm tư, suy nghĩ về sau phải tìm một chỗ dựa vững chắc khác, mà vấn đề khó khăn Hạ Hầu Thần ra, lần này cũng nhẹ nhàng qua cửa. Lúc này trong phòng không có một bóng người, không cần điều chỉnh biểu tình trên gương mặt, ta theo tiếng rên rỉ lúc có lúc không bắt đầu thêu cực nhanh. Tâm tình tốt lên một chút đương nhiên thêu nhanh hơn, một canh giờ đã thêu được nửa bức. Bên ngoài đêm tối như mực, đa số mọi người trong cung đã ngủ, bọn thị vệ bắt đầu giao ban. Đúng như ta dự đoán, chưa đầy một canh giờ, váy bách điểu sẽ xong, ta có thể quay về ngủ một giấc.
Căng giá may áo ra một lần nữa, lật qua một mặt khác của váy bách điểu, xuyên chỉ vàng qua lỗ kim, đang muốn tiếp tục làm việc, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, một cơn gió lùa vào, khiến ánh nến nhảy lên nhảy xuống. Ta ngẩng đầu nhìn lên, ngạc nhiên thấy Hạ Hầu Thần mặc áo trong màu vàng sáng, tóc rối tung, đứng ngay chính giữa cửa, nhìn ta. Ta liền quỳ xuống thỉnh an, vừa lập tức điều chỉnh biểu tình của mình, nhưng lúc nãy đang thêu cao hứng, đột ngột không biết hiện thời phải điều chỉnh thành biểu tình hơi bi thương, hay là hơi cao hứng đây.
Ngẫm nghĩ một hồi, bộ dáng mới vừa vào cửa của hoàng thượng thực sự không gây ấn tượng gì, hắn vừa mới ôm mỹ nhân, dù thế nào cũng sẽ không mất hứng. Đang muốn làm ra bộ mặt mỉm cười, đột nhiên lại nghĩ đến vẻ lạnh lùng trong mắt hắn, trong lòng cả kinh, lại không biết phải làm sao mới tốt.
Ta cúi đầu, không để hắn nhìn rõ thần sắc trên gương mặt ta. Ta luôn luôn biết đạo lý thuận thế, ở cục Thượng Cung chính là như thế. Ta biết làm sao khiến cấp trên vui vẻ, phân biệt sắc mặt người khác, đây cũng không phải bản lãnh trời sinh của ta, mà là bản năng dưới sự bức bách của hoàn cảnh. Cấp trên cao hứng, dù mình không cao hứng, cũng phải cùng các nàng cao hứng; cấp trên lại bị bề trên quở trách, cho dù hôm đó là ngày sinh nhật đại hỉ gì của mình, cũng phải đau buồn thay các nàng. Từ nhỏ, ta đã luyện được bản lãnh hạng nhất này, chỉ cần người ta muốn nịnh bợ, mỗi người đều thành tri kỷ của ta, nhưng Hạ Hầu Thần trước mặt lại hoàn toàn không như vậy. Ta biết, ta đã phản bội một lần, hắn sẽ không tin tưởng ta nữa, cho nên, ta cũng không mong hắn tin tưởng. Chỉ cần trong hậu cung tìm được một chỗ dựa vững chắc khác, ta nghĩ, ta có thể tiếp tục sống thật tốt. Dù vị trí thượng cung càng ngày càng cách xa ta, nhưng bất luận như thế nào, ta vẫn là có thể mang bạc ra cho mẫu thân ngoài cung.
Ta quyết định mang một bộ mặt nơm nớp lo sợ—— đối diện với hoàng đế ngồi tít trên cao, thần sắc này cũng rất bình thường.
“Xem ra tay nghề của Ninh tuyển thị thực sự rất tốt, cái váy bách điểu này không đến hai canh giờ đã có thể hoàn thành.” Hạ Hầu Thần vòng qua ta, đi tới trên giá may áo.
“Vâng, hoàng thượng.” Ta giương mắt nhìn hắn, kinh hoảng, lại hạ mắt xuống.
Nào biết hắn lại giật váy bách điểu vừa mới căng lên giá may áo xuống, quay đầu hướng ra ngoài cửa sổ nói: “Bãi giá Lan Nhược hiên.”
Hắn nói xong liền đi ra cửa phòng. Khang Đại Vi phủ thêm áo ngoài cho hắn. Mọi người theo hắn đi đến trong viện, đột nhiên dừng lại, Hạ Hầu Thần quay đầu nhìn ta, “Còn không đi theo?”
Lúc này ta mới giật mình hiểu ra, vội vàng nhấc váy theo sau. Đi vài bước, mới phát hiện kim bạc cùng với chỉ vàng còn bị ta nắm trong tay, lại hối hả chạy về buông kim bạc xuống. Lúc quay lại đã thấy đám người kia đi xa rồi.
Ta duỗi chân nhỏ, chạy theo, chợt có linh cảm, vừa quay đầu lại, nhìn thấy chỗ ánh đèn tàn lụi, Sư chiêu nghi vận một thân trường bào viền lông hồ trắng, dựa vào trụ đỏ dưới mái hiên, thấy ta nhìn nàng, chỉ khẽ cười khổ, sau đó quay người, lặng yên không một tiếng động trở về phòng, cửa gỗ khắc hoa chậm rãi đóng lại.
Kiệu ngừng bên ngoài Túy Hà các, Hạ Hầu Thần đã sớm lên loan kiệu. Ta khẩn trương chạy tới vài bước, đứng bên cạnh loan kiệu, chờ khởi kiệu đi theo. Nhưng đợi một lát, mọi người lại không có dấu hiệu bắt đầu đi, ta tự hỏi, vì sao còn không khởi kiệu?
Lại nghe được Khang Đại Vi ho mạnh một tiếng, trong đêm tối tiếng ho truyền đi thật xa.
Ta nghiêng đầu, hướng theo tiếng ho khan của Khang Đại Vi, lại thấy một bàn tay duỗi đến bên mặt ta, trên ngón cái đeo một chiếc nhẫn ngọc cực lớn, có thể đã duỗi một hồi lâu rồi, ta ngước nhìn lên tuy có đèn lồng chiếu, sắc mặt Hạ Hầu Thần lại hoàn lẫn với đêm tối, tối thui như đáy nồi vậy. Ta vội vươn tay, giữ chặt cái tay vươn ra của hắn, đang thuận thế lên kiệu, hắn lại thình lình nhẹ buông tay một cái, chân ta vừa mới đạp lên trên khung cửa, liền đứng không vững, đầu ngã về sau, đông một tiếng, gáy đập vào mặt bàn đá xanh, ngã chổng vó lên trời.
Không có người nào tới đỡ ta, Hạ Hầu Thần kêu một tiếng “Khởi kiệu”, cái kiệu liền đi về phía trước. Giọng nói ảm đạm của hắn từ trong đêm tối truyền tới, “Nếu như trẫm đến Lan Nhược hiên, không gặp được nàng, nàng tự biết mình nên xử lý thế nào!”
Ta cuống cuồng bò dậy, bất chấp búi tóc trên đầu đã trở nên tán loạn, đi theo phía sau cái kiệu của hắn. Kiệu vốn đã đi nhanh, thẩy ta đuổi kịp lại tăng tốc độ. Bởi vì muốn đi gặp hoàng hậu, hôm nay ta đã thay một bộ trang phục đoan trang và đi một đôi hài đế dày, không thích hợp để chạy băng băng thế này, nhìn cái kiệu đi vòng vo mấy vòng đã không thấy tung tích, ta khóc không ra nước mắt.
Lo lắng nghĩ, xem ra cứ đi đường chính trở về Lan Nhược hiên nhất định sẽ trễ. Bởi vì ngày trước ta giám sát Thượng Chế phòng thay đổi sa màn toàn cung, từng đi khắp nơi trong cung, đường chính hoàng thượng định đi, bảy lần ngặt tám lần rẽ, nếu như ta đi một con đường thẳng tắp, trực tiếp trở lại Lan Nhược hiên, chắc hẳn là kịp. Chẳng qua, nếu như đi đường thẳng, nhất định phải đi qua Chiêu Thuần cung của hoàng hậu, vừa mới ngã một cú, tóc tai tán loạn, ngàn vạn lần đừng để người trong cung hoàng hậu nhìn thấy. Ta nghĩ giờ này, chắc các nàng đã đi ngủ.
Không kịp nghĩ nhiều, ta nhấc váy lên vọt vào đường nhỏ. Mỗi một chỗ trong cung này, không ai có thể hơn rõ ràng ta, nhưng lúc bóng đêm buông xuống, côn trùng kêu vang, lại thêm vài phần lạnh lẽo. Ta không nghĩ được nhiều như vậy. Băng qua một cái hoa viên, sau đó liền nhìn thấy Chiêu Thuần cung chỗ hoàng hậu ở, không nghĩ đến đèn đuốc ở Chiêu Thuần cung vẫn sáng trưng như trước, mơ hồ thấy có người đi tới đi lui, chắc hẳn đối với hoàng hậu mà nói, đêm này cũng là một đêm không ngủ.
Kinh hồn táng đảm né đám thủ vệ Chiêu Thuần cung, lại đi qua một vườn hoa nhỏ, chính là Lan Nhược hiên. Lúc này, ta mới cảm giác bắp chân co rút, cơ hồ đứng không vững. Vào cung lâu như vậy, khổ sở gì ta cũng đều chịu qua: phơi mình dưới ánh mặt trời, tháng chạp bị người ta phạt nấu nước, giặt quần áo đến lạnh cứng… Nhưng trước giờ ta chưa từng chạy nhanh như vậy, chuyện này cũng coi như cho ta một thể nghiệm mới.
Rốt cuộc cũng chạy trở về Lan Nhược hiên, Tố Hoàn và Tố Khiết đang đứng đón, thấy bộ dáng chật vật của ta, vừa muốn mở miệng hỏi thăm, ta liền khoát tay nói: “Giúp ta chỉnh lại trang phục, hoàng thượng đang đến.”
Tố Hoàn vui mừng nhướn mày, đi múc nước tới, lại sai khiến Tố Khiết cầm son phấn bột nước lên. Thấy tóc ta rối loạn, nàng liền tháo búi tóc, muốn giúp ta chải lại một lần nữa, bỗng thét lên kinh hãi, “Nương nương, da đầu của ngài bị rách rồi.”
Ngã chổng vó đập đầu vào bàn đá xanh như thế, đầu làm sao không rách?
Ta nói: “Không nặng lắm, phải không?”
Tố Khiết kinh hoảng mà nói: “Nương nương, vết thương thực sự rất lớn…”
Tố Hoàn cắt ngang lời nói của nàng, “Dùng tóc bên cạnh che đi, có thể nhìn không ra.”
Tố Khiết nói: “Nương nương, phải bôi một chút thuốc mới được.”
Ta suy nghĩ, “Ngày mai hãy bôi đi. Dùng tàn hương trộn dầu vừng mới có thể che khuất mùi máu.”
Tố Hoàn nhẹ nhàng gật gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng, nói khẽ: “Nương nương, nô tỳ đi lấy.”
Đứa trẻ thuần khiết như Tố Khiết , không hiểu vì sao ta lại làm như thế. Ta không thể lấyđược nửa điểm thương hại từ Hạ Hầu Thần, bởi vì, hắn vốn không yêu chiều ta, đào đâu ra sự thương hại. Từ lần trước hắn sủng hạnh ta, tính ra đã qua hai tháng, hơn nữa trong bữa yến tiệc, ta lại đắc tội Sư Viện Viện, tăng thêm một kẻ thù, nếu như không để hắn sủng hạnh ta một lần nữa, như vậy, tất cả sóng ngầm nấp dưới nền đất đều sẽ nổi lên bề mặt.
Tố Hoàn giúp ta búi tóc xong. Ở chỗ bị thương xoa tàn hương và mỡ cầm máu, lại cắm lên một đóa hoa lụa màu hồng, liền hoàn toàn nhận không ra sự chật vật ban đầu.
Đúng lúc này, lại nghe được ngoài viện có người nói: “Hoàng thượng giá lâm.”
Ta dẫn theo Tố Hoàn, Tố Khiết đi vào trong viện, hành lễ nghênh giá. Hắn thấy ta xuất hiện ở trong sân, hơi giật mình, lại cười, “Trẫm đã xem thường Ninh tuyển thị rồi. Nàng tuổi còn trẻ mà có thể nắm giữ chức thượng cung, tự nhiên sẽ không bị vấn đề nho nhỏ này làm khó.”
Ta uyển chuyển hành lễ với hắn, lần này lại rất nhanh đã nghe thấy tiếng bình thân. Ta vốn có lỗi với hắn, hắn không hoà nhã với ta, tất nhiên là hợp tình hợp lý, nếu như có một ngày hắn ôn hoà với ta, ta cũng sẽ sợ hãi, không rõ có phải đến bữa tiệc cuối cùng rồi hay không. Ta kỳ thật rất là sợ chết.
Khang Đại Vi vung tay lên, hai tên thái giám liền đẩy Tố Khiết và Tố Hoàn ra ngoài. Ta lắp bắp kinh hãi, nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng. Chẳng lẽ cuối cùng hắn vẫn muốn xử lý ta sao?
Kỳ thật, đôi mắt chim dưới tài nghệ cao siêu của thợ thêu Thượng Chế phòng đã đủ hoàn mỹ, điểm duy nhất chưa hoàn hảo, đó là trong mắt chúng không có thần thái. Chỉ cần dùng chỉ vàng để thắp sáng thần thái trong mỗi đôi mắt, như vậy sẽ thổi sự sống vào cả bức tranh bách điểu.
Trên mảnh váy này có mấy trăm con chim, mỗi một con chim nhỏ lại có một đôi mắt sáng rực rỡ, thoạt nhìn thì thấy phức tạp, trên thực tế, chỉ cần biết đúng kĩ thuật, hai canh giờ là có thể hoàn thành.
Có lẽ còn kịp trở về ngủ một giấc, về phần chỗ hoàng hậu, xem ra phải đợi đến ngày mai mới có thể đi được.
Ta xâu chỉ vàng xong, đang định bắt đầu, lại nghe thấy cách vách mơ hồ truyền đến tiếng rên rỉ, thầm nghĩ tấm ván gỗ này cũng quá mỏng, Thượng Chế phòng phải làm sao để cho tiếng động long phượng hòa loan* này không truyền qua mới tốt.
(*Long phượng hòa loan: chỉ việc XXOO của vua =.=)
Ta lắc đầu cười thầm, lại suy nghĩ lung tung rồi, không băn khoăn nữa, công việc của cục Thượng Cung rốt cuộc đã không còn liên quan đến ta.
Ta dỡ xuống tất cả tâm tư, suy nghĩ về sau phải tìm một chỗ dựa vững chắc khác, mà vấn đề khó khăn Hạ Hầu Thần ra, lần này cũng nhẹ nhàng qua cửa. Lúc này trong phòng không có một bóng người, không cần điều chỉnh biểu tình trên gương mặt, ta theo tiếng rên rỉ lúc có lúc không bắt đầu thêu cực nhanh. Tâm tình tốt lên một chút đương nhiên thêu nhanh hơn, một canh giờ đã thêu được nửa bức. Bên ngoài đêm tối như mực, đa số mọi người trong cung đã ngủ, bọn thị vệ bắt đầu giao ban. Đúng như ta dự đoán, chưa đầy một canh giờ, váy bách điểu sẽ xong, ta có thể quay về ngủ một giấc.
Căng giá may áo ra một lần nữa, lật qua một mặt khác của váy bách điểu, xuyên chỉ vàng qua lỗ kim, đang muốn tiếp tục làm việc, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, một cơn gió lùa vào, khiến ánh nến nhảy lên nhảy xuống. Ta ngẩng đầu nhìn lên, ngạc nhiên thấy Hạ Hầu Thần mặc áo trong màu vàng sáng, tóc rối tung, đứng ngay chính giữa cửa, nhìn ta. Ta liền quỳ xuống thỉnh an, vừa lập tức điều chỉnh biểu tình của mình, nhưng lúc nãy đang thêu cao hứng, đột ngột không biết hiện thời phải điều chỉnh thành biểu tình hơi bi thương, hay là hơi cao hứng đây.
Ngẫm nghĩ một hồi, bộ dáng mới vừa vào cửa của hoàng thượng thực sự không gây ấn tượng gì, hắn vừa mới ôm mỹ nhân, dù thế nào cũng sẽ không mất hứng. Đang muốn làm ra bộ mặt mỉm cười, đột nhiên lại nghĩ đến vẻ lạnh lùng trong mắt hắn, trong lòng cả kinh, lại không biết phải làm sao mới tốt.
Ta cúi đầu, không để hắn nhìn rõ thần sắc trên gương mặt ta. Ta luôn luôn biết đạo lý thuận thế, ở cục Thượng Cung chính là như thế. Ta biết làm sao khiến cấp trên vui vẻ, phân biệt sắc mặt người khác, đây cũng không phải bản lãnh trời sinh của ta, mà là bản năng dưới sự bức bách của hoàn cảnh. Cấp trên cao hứng, dù mình không cao hứng, cũng phải cùng các nàng cao hứng; cấp trên lại bị bề trên quở trách, cho dù hôm đó là ngày sinh nhật đại hỉ gì của mình, cũng phải đau buồn thay các nàng. Từ nhỏ, ta đã luyện được bản lãnh hạng nhất này, chỉ cần người ta muốn nịnh bợ, mỗi người đều thành tri kỷ của ta, nhưng Hạ Hầu Thần trước mặt lại hoàn toàn không như vậy. Ta biết, ta đã phản bội một lần, hắn sẽ không tin tưởng ta nữa, cho nên, ta cũng không mong hắn tin tưởng. Chỉ cần trong hậu cung tìm được một chỗ dựa vững chắc khác, ta nghĩ, ta có thể tiếp tục sống thật tốt. Dù vị trí thượng cung càng ngày càng cách xa ta, nhưng bất luận như thế nào, ta vẫn là có thể mang bạc ra cho mẫu thân ngoài cung.
Ta quyết định mang một bộ mặt nơm nớp lo sợ—— đối diện với hoàng đế ngồi tít trên cao, thần sắc này cũng rất bình thường.
“Xem ra tay nghề của Ninh tuyển thị thực sự rất tốt, cái váy bách điểu này không đến hai canh giờ đã có thể hoàn thành.” Hạ Hầu Thần vòng qua ta, đi tới trên giá may áo.
“Vâng, hoàng thượng.” Ta giương mắt nhìn hắn, kinh hoảng, lại hạ mắt xuống.
Nào biết hắn lại giật váy bách điểu vừa mới căng lên giá may áo xuống, quay đầu hướng ra ngoài cửa sổ nói: “Bãi giá Lan Nhược hiên.”
Hắn nói xong liền đi ra cửa phòng. Khang Đại Vi phủ thêm áo ngoài cho hắn. Mọi người theo hắn đi đến trong viện, đột nhiên dừng lại, Hạ Hầu Thần quay đầu nhìn ta, “Còn không đi theo?”
Lúc này ta mới giật mình hiểu ra, vội vàng nhấc váy theo sau. Đi vài bước, mới phát hiện kim bạc cùng với chỉ vàng còn bị ta nắm trong tay, lại hối hả chạy về buông kim bạc xuống. Lúc quay lại đã thấy đám người kia đi xa rồi.
Ta duỗi chân nhỏ, chạy theo, chợt có linh cảm, vừa quay đầu lại, nhìn thấy chỗ ánh đèn tàn lụi, Sư chiêu nghi vận một thân trường bào viền lông hồ trắng, dựa vào trụ đỏ dưới mái hiên, thấy ta nhìn nàng, chỉ khẽ cười khổ, sau đó quay người, lặng yên không một tiếng động trở về phòng, cửa gỗ khắc hoa chậm rãi đóng lại.
Kiệu ngừng bên ngoài Túy Hà các, Hạ Hầu Thần đã sớm lên loan kiệu. Ta khẩn trương chạy tới vài bước, đứng bên cạnh loan kiệu, chờ khởi kiệu đi theo. Nhưng đợi một lát, mọi người lại không có dấu hiệu bắt đầu đi, ta tự hỏi, vì sao còn không khởi kiệu?
Lại nghe được Khang Đại Vi ho mạnh một tiếng, trong đêm tối tiếng ho truyền đi thật xa.
Ta nghiêng đầu, hướng theo tiếng ho khan của Khang Đại Vi, lại thấy một bàn tay duỗi đến bên mặt ta, trên ngón cái đeo một chiếc nhẫn ngọc cực lớn, có thể đã duỗi một hồi lâu rồi, ta ngước nhìn lên tuy có đèn lồng chiếu, sắc mặt Hạ Hầu Thần lại hoàn lẫn với đêm tối, tối thui như đáy nồi vậy. Ta vội vươn tay, giữ chặt cái tay vươn ra của hắn, đang thuận thế lên kiệu, hắn lại thình lình nhẹ buông tay một cái, chân ta vừa mới đạp lên trên khung cửa, liền đứng không vững, đầu ngã về sau, đông một tiếng, gáy đập vào mặt bàn đá xanh, ngã chổng vó lên trời.
Không có người nào tới đỡ ta, Hạ Hầu Thần kêu một tiếng “Khởi kiệu”, cái kiệu liền đi về phía trước. Giọng nói ảm đạm của hắn từ trong đêm tối truyền tới, “Nếu như trẫm đến Lan Nhược hiên, không gặp được nàng, nàng tự biết mình nên xử lý thế nào!”
Ta cuống cuồng bò dậy, bất chấp búi tóc trên đầu đã trở nên tán loạn, đi theo phía sau cái kiệu của hắn. Kiệu vốn đã đi nhanh, thẩy ta đuổi kịp lại tăng tốc độ. Bởi vì muốn đi gặp hoàng hậu, hôm nay ta đã thay một bộ trang phục đoan trang và đi một đôi hài đế dày, không thích hợp để chạy băng băng thế này, nhìn cái kiệu đi vòng vo mấy vòng đã không thấy tung tích, ta khóc không ra nước mắt.
Lo lắng nghĩ, xem ra cứ đi đường chính trở về Lan Nhược hiên nhất định sẽ trễ. Bởi vì ngày trước ta giám sát Thượng Chế phòng thay đổi sa màn toàn cung, từng đi khắp nơi trong cung, đường chính hoàng thượng định đi, bảy lần ngặt tám lần rẽ, nếu như ta đi một con đường thẳng tắp, trực tiếp trở lại Lan Nhược hiên, chắc hẳn là kịp. Chẳng qua, nếu như đi đường thẳng, nhất định phải đi qua Chiêu Thuần cung của hoàng hậu, vừa mới ngã một cú, tóc tai tán loạn, ngàn vạn lần đừng để người trong cung hoàng hậu nhìn thấy. Ta nghĩ giờ này, chắc các nàng đã đi ngủ.
Không kịp nghĩ nhiều, ta nhấc váy lên vọt vào đường nhỏ. Mỗi một chỗ trong cung này, không ai có thể hơn rõ ràng ta, nhưng lúc bóng đêm buông xuống, côn trùng kêu vang, lại thêm vài phần lạnh lẽo. Ta không nghĩ được nhiều như vậy. Băng qua một cái hoa viên, sau đó liền nhìn thấy Chiêu Thuần cung chỗ hoàng hậu ở, không nghĩ đến đèn đuốc ở Chiêu Thuần cung vẫn sáng trưng như trước, mơ hồ thấy có người đi tới đi lui, chắc hẳn đối với hoàng hậu mà nói, đêm này cũng là một đêm không ngủ.
Kinh hồn táng đảm né đám thủ vệ Chiêu Thuần cung, lại đi qua một vườn hoa nhỏ, chính là Lan Nhược hiên. Lúc này, ta mới cảm giác bắp chân co rút, cơ hồ đứng không vững. Vào cung lâu như vậy, khổ sở gì ta cũng đều chịu qua: phơi mình dưới ánh mặt trời, tháng chạp bị người ta phạt nấu nước, giặt quần áo đến lạnh cứng… Nhưng trước giờ ta chưa từng chạy nhanh như vậy, chuyện này cũng coi như cho ta một thể nghiệm mới.
Rốt cuộc cũng chạy trở về Lan Nhược hiên, Tố Hoàn và Tố Khiết đang đứng đón, thấy bộ dáng chật vật của ta, vừa muốn mở miệng hỏi thăm, ta liền khoát tay nói: “Giúp ta chỉnh lại trang phục, hoàng thượng đang đến.”
Tố Hoàn vui mừng nhướn mày, đi múc nước tới, lại sai khiến Tố Khiết cầm son phấn bột nước lên. Thấy tóc ta rối loạn, nàng liền tháo búi tóc, muốn giúp ta chải lại một lần nữa, bỗng thét lên kinh hãi, “Nương nương, da đầu của ngài bị rách rồi.”
Ngã chổng vó đập đầu vào bàn đá xanh như thế, đầu làm sao không rách?
Ta nói: “Không nặng lắm, phải không?”
Tố Khiết kinh hoảng mà nói: “Nương nương, vết thương thực sự rất lớn…”
Tố Hoàn cắt ngang lời nói của nàng, “Dùng tóc bên cạnh che đi, có thể nhìn không ra.”
Tố Khiết nói: “Nương nương, phải bôi một chút thuốc mới được.”
Ta suy nghĩ, “Ngày mai hãy bôi đi. Dùng tàn hương trộn dầu vừng mới có thể che khuất mùi máu.”
Tố Hoàn nhẹ nhàng gật gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng, nói khẽ: “Nương nương, nô tỳ đi lấy.”
Đứa trẻ thuần khiết như Tố Khiết , không hiểu vì sao ta lại làm như thế. Ta không thể lấyđược nửa điểm thương hại từ Hạ Hầu Thần, bởi vì, hắn vốn không yêu chiều ta, đào đâu ra sự thương hại. Từ lần trước hắn sủng hạnh ta, tính ra đã qua hai tháng, hơn nữa trong bữa yến tiệc, ta lại đắc tội Sư Viện Viện, tăng thêm một kẻ thù, nếu như không để hắn sủng hạnh ta một lần nữa, như vậy, tất cả sóng ngầm nấp dưới nền đất đều sẽ nổi lên bề mặt.
Tố Hoàn giúp ta búi tóc xong. Ở chỗ bị thương xoa tàn hương và mỡ cầm máu, lại cắm lên một đóa hoa lụa màu hồng, liền hoàn toàn nhận không ra sự chật vật ban đầu.
Đúng lúc này, lại nghe được ngoài viện có người nói: “Hoàng thượng giá lâm.”
Ta dẫn theo Tố Hoàn, Tố Khiết đi vào trong viện, hành lễ nghênh giá. Hắn thấy ta xuất hiện ở trong sân, hơi giật mình, lại cười, “Trẫm đã xem thường Ninh tuyển thị rồi. Nàng tuổi còn trẻ mà có thể nắm giữ chức thượng cung, tự nhiên sẽ không bị vấn đề nho nhỏ này làm khó.”
Ta uyển chuyển hành lễ với hắn, lần này lại rất nhanh đã nghe thấy tiếng bình thân. Ta vốn có lỗi với hắn, hắn không hoà nhã với ta, tất nhiên là hợp tình hợp lý, nếu như có một ngày hắn ôn hoà với ta, ta cũng sẽ sợ hãi, không rõ có phải đến bữa tiệc cuối cùng rồi hay không. Ta kỳ thật rất là sợ chết.
Khang Đại Vi vung tay lên, hai tên thái giám liền đẩy Tố Khiết và Tố Hoàn ra ngoài. Ta lắp bắp kinh hãi, nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng. Chẳng lẽ cuối cùng hắn vẫn muốn xử lý ta sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.