Thượng Cung

Chương 32: Tiền đồ khó dò, ngầm hạ tay trong.

Vân Ngoại Thiên Đô

26/05/2014

Ngày kế tỉnh lại, cũng chỉ một thân một mình. Ta gọi một tiếng, Tố Khiết liền rón ra rón rén đi vào, bẩm báo với ta, nói là sáng sớm hoàng thượng đã thượng triều, dặn dò bảo để ta ngủ lâu thêm một chút, không cần hầu hạ hắn lâm triều.

Ta vừa rửa mặt chải đầu vừa hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua. Xem ra chúng ta đã hình thành sự ăn ý, biểu hiện của ta khiến hắn rất hưởng thụ. Mục tiêu chung của hai người đã là vặn ngã Thời gia, kích thích hoàng hậu, hai người chúng ta liền ngươi xướng ta hòa, diễn thật sự hoàn hảo.

“Nương nương, ngài xem, trân châu xanh biếc này khiến nét mặt nương nương càng thêm toả sáng rạng ngời.”

“Phải không?” Ta có chút kỳ quái, thầm nghĩ nha đầu này luôn luôn cẩn thận chặt chẽ, sau khi hoàng thượng ngủ lại chỗ ta, trước giờ chưa từng nghe nàng tán dương câu nào, tại sao ngày hôm nay lại a dua nịnh hót? Lơ đãng nhìn vào trong gương, quả thật nhìn thấy một nữ tử mặt đầy xuân ý, sóng mắt lưu chuyển, có một sự vui mừng khó hiểu. Trong lòng ta thất kinh. Mỗi lần Hạ Hậu Thần sủng hạnh xong đi rồi, chung quy luôn có mấy ngày tinh thần ta để đâu đâu, son phấn cũng không dấu được sắc mặt tái nhợt, sao hôm nay lại như thế?

“Có hoàng thượng thương yêu, nét mặt nương nương tự nhiên sẽ phấn chấn…”Tố Khiết ở sau lưng ta che miệng cười.

Trong lòng ta hốt hoảng, chẳng lẽ mình diễn giả thành thực, diễn tới diễn lui lại nhập kịch mất rồi? Tưởng tượng đến đây, trong lòng âm thầm cảnh giác, sắc mặt liền ảm đạm,“Đừng dùng cặp bông tai phỉ thúy này nữa, chọn cặp bằng ngọc lưu ly đi.”

Tố Khiết không rõ nguyên do, đành phải cầm cặp bông tai lên đeo cho ta.

Ngẫm lại, tuy Tố Khiết có tâm tư như thế với Hạ Hầu Thần, nhưng vì bản tính thuần lương, cũng không làm ra chuyện gì thái quá, nên cứ năm lần bảy lượt đánh mất cơ hội, không so được với muội muội của ta, giỏi về luồn cúi. Ta ngẫm nghĩ một hồi, liền hỏi nàng: “Tố Khiết, ngươi ở bên cạnh ta, cứ tiếp tục như thế, cũng không có nhiều tiền đồ lắm, nếu bản phi phái ngươi tới một nơi tốt hơn, ngươi có nguyện ý không?”

Tố Khiết luống cuống tay chân, vội vàng quỳ xuống nói: “Nương nương, có phải nô tỳ làm sai cái gì hay không? Nương nương cứ việc chỉ ra, nô tỳ nhất định sẽ sửa.”

Ta lắc lắc đầu, đỡ nàng đứng dậy, hỏi nàng: “Bản phi đã từng nói, nếu ngươi được hoàng thượng ưu ái, thì cũng là một con đường tiến thân, nhưng xem ra, hoàng thượng…”

Tố Khiết ảm đạm cúi đầu xuống, thấp giọng nói: “Nương nương, sao nô tỳ có thể được hoàng thượng ưu ái chứ? Nô tỳ đã sớm chết tâm này rồi.”

Ta than nhẹ một tiếng, “Kỳ thật, trong cung mỹ nhân đông đảo, người mới ùn ùn, nếu ngươi chết tâm cũng tốt, khỏi phải phập phồng lo sợ. Tố Khiết, ta biết ngươi xuất thân từ phường thêu, công phu thêu khẳng định còn hơn thường người, nếu bản phi phái ngươi đi quản lý cục Thượng Cung, không biết ngươi có muốn hay không…”

Tố Khiết trừng lớn cặp mắt nhìn ta, giống như không dám tin lời ta vừa nói, ngắt lời ta, chần chờ: “Nương nương, ý ngài là muốn phái nô tỳ đi quản lý Tư chế phòng?”

Ta khoát tay áo, cười lạnh: “Người xuất thân từ chỗ ta, sao chỉ có thể quản lý một phòng. Nếu như ngươi đi, cái cần quan tâm đó là cả cục Thượng Cung!”

Tố Khiết càng không dám tin, làn môi run run hỏi ta: “Nương nương, nô, nô tỳ sao có để đảm nhận được trọng trách lớn như vậy. Hơn nữa thượng cung đương nhiệm ở cục Thượng Cung…”

Ta cắt ngang lời nàng, nói: “Chỉ cần ngươi muốn, bản phi sẽ có biện pháp. Ngươi ở cùng ta lâu như vậy, ít nhiều gì cũng phải học một chút…”

Sắc mặt Tố Khiết phút chốc ửng hồng, gương mặt hiện lên vẻ hưng phấn, lại đột nhiên trắng bệch, ánh mắt càng lúc càng cuồng nhiệt.

Ta biết nàng vào cung lâu ngày, nhất thời cũng bị nam tử như Hạ Hầu Thần mê hoặc, nhưng nàng vẫn đặt ta lên đầu, chẳng hề bởi vì thân phận ta thay đổi, mà do ta có một thân đầy tài nghệ. Nàng một loại yêu thích phát ra từ tận đáy lòng đối với chế thoa chế áo, ta làm sao có thể không thành toàn nàng.

Quan trọng nhất là, Khổng Văn Trân, ngươi đã phản bội ta, vị trí thượng cung liền vô duyên với ngươi rồi.

Chỉ cần ta khống chế cục Thượng Cung, tương đương cung nữ hạ đẳng trong hậu cung đều do ta nắm trong tay, ta sẽ có vốn liếng để đối chọi với hoàng hậu.

Ta cầm lấy lược ngà voi trên bàn đưa cho Tố Khiết. Tố Khiết hiển nhiên đang vô cùng hỗn loạn, bàn tay vươn ta, lại không biết cầm lấy, lược cạch một tiếng rơi xuống đất, lúc này mới khiến nàng giật mình tỉnh lại, nàng vội vàng nhặt lược lên, rồi lại thuận thế quỳ xuống, nói: “Nương nương, nếu như nô tỳ đạt thành tâm nguyện, dù làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp nương nương.”

Hai mắt nàng rưng rưng, thần sắc tha thiết. Ta thầm than trong lòng, quyền thế thực sự có thể khiến con người ta cuồng nhiệt, ngay cả Tố Khiết, một khi dính vào quyền thế, chỉ cần có một tia hi vọng, cũng giống như cho nàng một mục tiêu để sinh tồn sau này.

Ta lấy tay ra hiệu cho nàng bình thân, tự mình xoay người sang chỗ khác soi gương,“Chuyện này quan hệ đến quá nhiều người, nên xử lý ra sao, ta nghĩ ngươi cũng tự biết rồi.”

Nàng đứng dậy, bàn tay nắm lược ngà voi xiết đến trắng bệch, “Nương nương, xin ngài yên tâm.”

Ta nói: “Được rồi, xem ra hôm nay tay ngươi không thể chải đầu được, mau kêu Tố Linh tới chải đầu cho ta. Ngươi về phòng bình ổn tâm tình một lát đi.”

Tố Khiết biết tâm tình của mình đang kích động, cũng sợ làm sai, liền cố nén sự vui mừng, ra cửa kêu Tố Linh vào chải đầu cho ta.

Đại sự như rửa mặt chải đầu vốn luôn luôn do Tố Khiết phụ trách, Tố Linh được vinh hạnh đặc biệt này, liền vui sướng tiến vào giúp ta rửa mặt chải đầu. Ta nghĩ, nếu như mọi chuyện thành công, Tố Khiết phải đến cục Thượng Cung, ta cũng phải bồi dưỡng thêm người. Tố Linh này, tuy tay chân khéo léo, nhưng tâm tư lại không đặt ở mặt này, chung quy sẽ có một ngày được hoàng thượng sắc phong. Ta phải mau mau tìm người mới được. Bất giác, ta nghĩ đến Tố Hoàn, không biết hiện giờ nàng ở chỗ hoàng hậu sống như thế nào.

Nghĩ tới nàng ấy, ta liền soi gương khẽ mỉm cười. Hoàng hậu tự xưng là nhìn người tinh chuẩn, lại nhìn sai nàng, mà ta. Lại chưa hề nhìn sai nàng.

Rửa mặt chải đầu xong, vừa ra khỏi cửa, liền gặp Túc nương. Tuy nàng cung kính hành lễ với ta, cũng không biết vì sao, ta vừa thấy nàng, cả người liền không được tự nhiên. Vốn sau khi ta dùng kế với người khác, ta chưa bao giờ hổ thẹn, nhưng mỗi khi vừa nghĩ tới nàng, liền nghĩ đến vào thời điểm ta khó khăn nhất thì nàng đã thật tâm đối xử với ta, dùng vẻ mặt thật thà phúc hậu tươi cười nhìn ta. Nàng đối đãi với ta như thế, lại bị ta xếp đặt, thứ dùng để áp chế còn là bảo bối tim gan của nàng. Ta tất nhiên là sẽ không nhận sai với nàng, chỉ đành phải nhắm mắt làm ngơ, bảo nàng không cần hầu hạ, để tự ta đi hoa viên là được rồi.

Nàng lại trưng gương mặt thản nhiên ra, nói: “Hoàng thượng bảo bất cứ lúc nào nô tỳ cũng phải đi theo nương nương. Nếu nương nương muốn đi ngự hoa viên, nô tỳ tự khắc phải đi theo.”

Ta đành phải bồn chồn đi ở phía trước, nàng theo sát phía sau.

Sau khi đi dạo mấy vòng, lơ đãng nhìn về phía sau, không thấy bóng dáng nàng đâu, lúc này ta mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tố Linh thấy ta như thế, liền có chút kỳ quái, “Nương nương, ngài sao vậy? Có phải Túc nương có chỗ nào không phải hay không? Để nô tỳ góp ý cho nàng ấy?”

Ta liền nói: “Không có gì, có lẽ là thoa cài trên đầu hôm nay long trọng thái quá, khiến da đầu hơi đau, trở về đổi cái nhẹ hơn là được.”

Mấy lời này, khiến Tố Linh hoảng sợ vừa thỉnh tội vừa quỳ xuống, ta càng cảm thấy Túc nương ở chỗ này thực là vướng chân vướng tay.

Nhưng Hạ Hầu Thần đã phái nàng ta tới, thì ta cũng không tiện đuổi nàng đi. Nếu như là những người khác, ta có vô số cách để đuổi đi, nhưng nghĩ lại những lần nàng giúp ta trong ngục, cái cảm giác không thoải mái kia liền ùa đến.

Hôm nay thời tiết tốt, đang là mùa xuân trăm hoa đua nở, trong ngự hoa viên cũng ngàn hoa khoe sắc. Kim yêu đái (1) đoan trang tú lệ đón gió phấp phới; Ngọc lan tím (2)bên ngoài tím phơn phớt, bên trong lại trắng nõn như tuyết đọng, từng đóa hoa nở to tỏa hương tựa như mời mọc người ta thưởng thức; vàng như vàng bạc, xanh biếc như ngọc, cây cây đón gió rung động; hoa Kim tước(3) ánh vàng rực rỡ nở đầy cành, đẹp không sao tả xiết. Một đường đi tới, nhìn thấy những bông hoa như mỹ nhân đang nở nụ cười kia, tâm tình ta cũng vô cùng tốt. Chợt nghe có người nói: “Nương nương, ngài xem mấy đóa hoa này, hình dạng cũng thật giống Tiểu Nam, Tiểu Bắc.”

Liền có người cười nói: “Đâu có giống? Mấy đóa hoa này màu vàng tươi, còn chim tước của bản phi, cái đuôi lại hơi chuyển thành màu lam. “

Tố Linh đưa miệng tới sát lỗ tai ta nói: “Nương nương, nghe giọng nói hình như là vị trong Tiêm Vũ các kia.”

Ta mỉm cười, chẳng hề trả lời câu hỏi, thầm nghĩ khi Hạ Hậu Thần sủng hạnh phi tần thích cũng coi mặt đặt tên ghê, thích chim chóc, liền mang đến ở Tiêm Vũ* các.

(*Tiêm Vũ nghĩa là lông chim tơ)

Ta đứng bên cạnh cây hoa kim tước nở rộ nhất, nhìn thấy Khánh Mỹ nhân mang theo hai cung tỳ vòng từ sau núi giả đi ra.

Khánh Mỹ nhân diện mạo ngọt ngào, khi cười lộ ra hai cái má lúm đồng tiền, hơn nữa hôm nay nàng mặc một bộ quần áo vàng nhạt, eo buộc thắt lưng xanh biếc, eo nàng càng có vẻ thon nhỏ, vô cùng tươi mới.

Nàng thấy ta đứng đó, trước tiên là ngẩn ra, tiếp theo liền tiến lên hành lễ, cười nói: “Ninh tỷ tỷ hôm nay cũng ra đây ngắm hoa sao? Ngày hôm nay thời tiết tốt, những loại hoa mấy ngày trước đây chưa nở hôm nay cũng đã nở, Ninh tỷ tỷ đến thật đúng lúc.”

Nói xong, nàng liền dùng tay vuốt ve cánh hoa kim tước, bàn tay thon trắng đến gần như trong suốt đặt lên mấy cánh hoa xinh, thật sự đẹp đến người ta nhìn không rời mắt, khó trách Hạ Hầu Thần lại đặt một chút tâm tư ở trên người nàng.

Ta cười nói: “Khánh muội muội chắc còn chưa biết loại hoa này tên gì?”

Khánh Mỹ nhân nghi ngờ nhìn ta, lắc lắc đầu.

Ta liền cười nói: “Hoa này có thể ở nở chỗ này, chắc nhóm thợ làm vườn đã tốn không ít tâm tư. Nó vốn sinh trưởng tại hai bờ sông Trường Giang, chỉ có thể nở rộ ở đó, mang đi đâu cũng không được, là loại cây cần chiều chuộng. Tên hoa này rất là dễ nghe, gọi là hoa Kim tước.”

Khánh Mỹ nhân nghe xong mặt liền vui mừng rạng rỡ, “Có cái tên đáng yêu như thế à.”

Ta nói: “Tuy hoa kim tước này không có lông chim, nhưng nhờ hình dạng giống chim tước nên được người ta yêu thích. Tiền triều có một vị phi tử, có đoạn thời gian rất được hoàng thượng yêu thích. Nàng ấy sống ở bờ Trường Giang, quen nhìn thấy loại hoa này, liền thỉnh cầu hoàng thượng dời nó về đây. Tiên hoàng hạ lệnh trồng, cũng không quản nó có thích hợp với ngự hoa viên hay không, khiến người ta tốn vô số tinh lực mới nuội sống được hai cây.”

Khánh Mỹ nhân chưa từng nghe qua chuyện xưa này, cảm thấy vô cùng hứng thú, “Loài hoa này khó trồng như vậy sao?”

Ta cười nói: “Kỳ thật các loài hoa trong ngự hoa viên này có loại nào không tốn nhiều công sức nuôi trồng chứ. Trong cung có bao nhiêu phi tử, sợ rằng nơi này liền có bấy nhiêu loại hoa. Nữ nhân chung quy luôn thích hoa. Khánh muội muội lại khác, thích chim tước, có thể dẫn bầy chim tước quấn thân mà múa. Khi hoàng thượng đề cập đến với bản phi, bản phi còn không tin.”

Khánh Mỹ nhân nghe ta nhắc tới việc tối hôm qua, sắc mặt hơi hiện vẻ lúng túng, lại nói:“Chỉ cần hoàng thượng thích, có gì không thể?”

Ta vuốt ve hoa Kim tước ánh vàng chói mắt kia, cười hỏi: “Muội muội biết hoa Kim tước này ngoại trừ để người ta xem còn có tác dụng gì không?”

Khánh Mỹ nhân lạnh nhạt nói, “Tỷ tỷ học rộng hiểu nhiều, thần thiếp sao có thể biết được.”

Ta cười nói: ” Hoa Kim tước khiến người ta yêu thích, kỳ thật bản thân càng nó càng có giá trị sử dụng hơn, có thể khiến người ta khỏe gan bổ thận, mắt sáng thông tai. Cho nên thỉnh thoảng bản phi cũng kêu Tư thiện phòng chưng nó với thịt heo, ăn vào bụng, cũng có vài phần tác dụng. Khánh muội muội thấy sao, ta kêu người nấu mang tới cho muội nhé.”

Có thể vào cung, tự nhiên phải là người tinh ranh, Khánh Mỹ nhân làm sao không biết ý tứ trong lời nói của ta. Sắc mặt nàng càng trắng bệch, miễn cưỡng nói: “Ban ngày ánh sáng quá mạnh, thần thiếp không thể phơi nắng lâu, xin tỷ tỷ cho phép thần thiếp cáo lui.”

Ta liền khẽ gật đầu, nàng cúi người thi lễ sau đó vội vàng cáo từ.

Ta cười hỏi Tố Khiết: “Ngươi xem Khánh muội muội mặc một thân y phục màu vàng tươi, có giống hoa Kim tước vàng tươi khiến người ta yêu thích này không?”

Tuy nàng đi rất gấp, nhưng cũng nghe thấy lời ta nói, thân hình khựng lại, sau đó càng tăng tốc bước về phía trước, đảo mắt liền không thấy tung tích.

Tố Linh có chút kỳ quái nhìn ta. Ta rất ít khi dùng lời nói để khiêu khích phi tần, cho rằng đây là cách làm hạ cấp, hôm nay tại sao lại?

Ta hỏi Tố Linh: “Nghe nói Tiêm Tử ở Tiêm Vũ các có mối quan hệ rất rốt với ngươi?”

Tố Linh vội vàng quỳ xuống nói: “Nương nương, Tố Linh tuyệt đối không có bất kỳ cấu kết gì với Tiêm Vũ các, không làm chuyện có lỗi với nương nương. Đơn giản vì Tiêm Tử vốn là đồng hương của nô tỳ, ở Tiêm Vũ các lại không có ngày tháng tốt lành nào. Có một lần nàng đệm nhạc cho Khánh nương nương, bị hoàng thượng khen ngợi hai câu, hoàng thượng đi rồi, nàng liền bị đánh gãy xương tay, hiện tại mu bàn tay dựng thẳng không được, từ nay không thể đánh đàn, bị phạt đi làm công việc chân tay. Nô tỳ thấy nàng đáng thương, mới đi chăm sóc nàng ấy.”

Ta nói: “Ngươi lén kêu nàng ta tới đây, cho ta xem xem. Nếu như có cơ hội, ta giúp nàng thoát khỏi chỗ đó.”

Tố Linh tất nhiên là cảm kích vô bờ, nói: “Nếu như có thể đến bên cạnh nương nương thì quá tốt. Nương nương không trách phạt hạ nhân, đối xử với nô tỳ lại rất tốt. Nương nương, đôi tay Tiêm Tử tuy phế đi, nhưng dung mạo xuất chúng, bộ dạng đẹp hơn nô tỳ nhiều…

…”

Ta từ chối cho ý kiến, thầm nghĩ nàng ta ở Tiêm Vũ các đã không trúng ý Hạ Hầu Thần, đi chỗ ta chỉ sợ cũng không thể. Tuy nói ta không để ý đến chuyện này, chỉ cần ngươi có thể đi lên được, ta tất nhiên là âm thầm vui mừng, nhưng bộ dạng nổi bật quá, lại chọc Hạ Hậu Thần cáu lên, thì không ổn.

Ta nói: “Trước tiên hãy kêu nàng tới đây nhìn xem như thế nào đã.”



Nói xong, ta liền tiếp tục đi lang thang dọc theo ngự hoa viên trăm hoa đua nở muôn hồng nghìn tía. Đúng là hoa viên hoàng gia, trong này phải có cả ngàn loại hoa. Có loại tụ tập thành hàng, có loại một mình độc lập. Mẫu đơn được xưng là vua của các loài hoa được phi tần trong cung ưa thích nhất, vì vậy mà càng nở rộ vô cùng diễm lệ. Ngự hoa viên vốn có một mảnh đất nhỏ chuyên gieo trồng mẫu đơn, chủng loại màu sắc đa dạng, có phấn hồng xen lẫn diễm lệ, toàn hồng, hồng nhạt, đỏ hồng không dưới mười loại, mà hình dạng cánh hoa lại càng là không biết bao nhiêu cho xuể, hình đơn cánh, hình hoa sen, hình hoa cúc, hình tường vi, hình hoa quế, hình vòng vàng, hình vương miện, hình tú cầu vân vân..

Ta đứng dưới một gốc cây mẫu đơn hình tú cầu, màu sắc diễm lệ như mặt trời ngày hè, đang thưởng thức vẻ nồng đậm và rực rỡ đến mức tận cùng của nó, liền cảm giác Tố Linh lén lút kéo kéo ống tay áo ta. Hóa ra trên cầu chín khúc đối diện(4) đi tới một đám nữ tử, mỗi người đều trang điểm lộng lẫy, bộ dạng thướt tha, tiếng nói nũng nịu như chim yến theo gió truyền tới. Vị đi đầu chải búi tóc triều phượng (5), mang ngọc trâm hình cánh phượng, trên đầu còn mang một đóa hoa mẫu đơn lớn hình vương miện, không phải là hoàng hậu thì là ai vào đây?

Hóa ra không chỉ mình ta mà nhân thời tiết tốt hôm nay người người đều ra ngắm hoa. Sao lại đúng dịp như vậy, gặp gỡ đảng phái của hoàng hậu.

Ta liếc mắt một cái nhìn thấy Khánh Mỹ nhân vừa mới bị ta dọa chạy cũng chen chúc ở trong đó, không khỏi mỉm cười, đứng im không động đậy, chờ các nàng thướt thướt tha tha chậm rãi đến gần. Hoàng hậu giống như là trông thấy ta, liền dẫn các nàng đi tới hướng ta, cười nói: “Muội muội, hôm nay cũng ra ngắm hoa a? Hôm nay ánh mặt trời rất tốt, ra ngoài đi qua đi lại, toàn thân cũng thư thái một chút. “

Ta mỉm cười hành lễ với nàng, các phi tần khác cũng theo thể chế nhao nhao hành lễ với ta. Sau một trận rối ren, ta mới nói: “Có lẽ là vì bản phi ngây người ngoài cung một thời gian, hơn nữa thân thể còn bị thương, ở trong phòng lâu, sẽ thấy toàn thân không thoải máu, vì vậy mà mới tùy tiện đi ra ngoài dạo dạo. Không nghĩ tới hôm nay mọi người lại tề tựu đông đủ trong ngự hoa viên như vậy.”

Ninh Tích Văn vốn đứng bên cạnh hoàng hậu, không nói một lời chỉ chào ta rồi trở lại bên cạnh nàng, lúc này lại nói: “Tỷ tỷ, ngày hôm nay tại sao chỉ một thân một mình ra đây vậy, không bằng gia nhập với chúng tỷ muội, cũng sẽ náo nhiệt một chút.”

Các phi tần nghe lời này, gương mặt liền hiện ra biểu tình thưởng thức vở kịch hay. Ta liếc mắt nhìn nàng một cái, liền nhàn nhạt mà nói: ” Thật ra bản phi luôn luôn có thói quen một thân một mình. Người nhiều, tâm tình cũng hỗn tạp, hoa đang tươi đẹp, không thể để tâm tư của những kẻ trần tục như chúng ta làm ô nhiễm vẻ đẹp của chúng nó. Hoàng hậu tỷ tỷ thích náo nhiệt, nhưng cũng nên đề phòng có vài người lòng dạ không để ở chuyện ngắm hoa, dưới chân không lưu ý một cái, giẫm lên một hai đóa hoa sẽ không tốt.”

Ta quay đầu nói với Tố Linh: “A, sắc trời cũng không còn sớm, hoàng thượng nói ngày hôm nay sẽ cùng bản phi đi ăn tối, bản phi nên về chuẩn bị trước. Hoàng hậu nương nương, các vị tỷ muội, bản phi không quấy rầy mọi người ngắm hoa nữa.”

Nói xong, ta liền dẫn Tố Linh theo đường cũ trở về, có thể tưởng tượng được, giờ khắc này, sắc mặt đám người hoàng hậu khó xem cỡ nào.

Qua hai ngày, Tố Linh lại thực sự bớt chút thì giờ tìm cung tỳ gọi là Tiêm Tử kia, đưa tới trước mặt cho ta xem.

Ta thấy nàng mày liễu mắt hạnh, mặt phấn má đào, bộ dạng quả thật không tệ, cầm lấy hai tay nàng, vẫn mềm mại thon dài như cũ, bên ngoài xem ra hoàn hảo không tổn hao gì, đáng tiếc bàn tay đã không thể duỗi thẳng. Trải qua lần đại biến này, thần tình nàng liền như ao nước đục, không còn chút sinh khí, lúc nhìn người ta ánh mắt không dám nhìn thẳng, giống như chim sợ cành cong.

Ta cẩn thẩn hỏi nàng tình hình tại Tiêm Vũ các, không khác những gì Tố Linh nói với ta. Trong cung mỹ nhân nơi nơi, nếu có thủ đoạn, liền có thể lật đổ địa vị chủ tử, đạt được địa vị cao, nhưng nếu vận khí không tốt, liền như người trước mắt này, thân thể bị tổn thương, một đời không còn tiền đồ. Khánh Mỹ nhân phi vị thấp kém, tất nhiên là ngàn phòng vạn thủ đề phòng người bên cạnh. Ta lại khác, dưới ta, trên ta có vô số phi vị chờ người tới lấp vào, chỉ cần ngày sau các nàng có thể giúp ta một phen lúc cần thiết, ta lại hi vọng có thể lấy phi vị của Hạ Hầu Thần để đổi lấy chút lợi ích này. Kỳ thật trong cung và triều đình không khác nhau bao nhiêu, quan to địa vị cao lấy chức quan ra dụ dỗ để thuộc hạ trung thành, mà ta, bất quá là lấy phi vị ra dụ thôi. Tuy vậy muốn được Hạ Hầu Thần đồng ý lại hơi khó. Từ lần trước, sau khi cùng muội muội thử thời vận tại ngự hoa viên thất bại, ta liền biết Hạ Hầu Thần không thích người ta tận lực an bài gặp mặt cho hắn. Cũng không biết làm sao Ninh Tích Văn lại có thể đắc thủ ở chỗ hoàng hậu.

Thấy nàng đáng thương, ta liền kêu người thưởng cho nàng mười lượng bạc, cho nàng đi Tư thiện phòng lấy một ít thuốc bổ dưỡng gân cốt. Nghe nói Khánh Mỹ nhân thích nhất là sai người dắt chim đi dạo lúc tờ mờ sáng, mà công việc này cần thức dậy cực sớm, sau khi tay Tiêm Tử bị thương liền do nàng xử lý, ta liền nói: “ Tuy bản phi đồng tình với ngươi, nhưng hiện tại ngươi vẫn là của nô tỳ Khánh Mỹ nhân, cũng không thể chọc giận nàng. Khánh Mỹ nhân thích hoa Kim tước trong ngự hoa viên, hợp với chim tước của nàng thì càng thêm phần rực rỡ. Ngươi đi hái một bó để trong phòng, chim tước tưởng đồng loại, kêu to vui mừng, không phải rất thú vị sao?”

Ta lại chỉ cho nàng một ít phương pháp để tay từ từ khôi phục, còn tự mình động thủ làm mẫu, làm sao để xoa bóp huyệt đạo khiến bàn tay bị thương nóng lên. Ta nhắc nhở nàng, kiên nhẫn làm, chắc chắn viết thương sẽ dịu dần, giúp bàn tay đỡ cứng ngắc. Nàng bị thương chưa lâu, không chừng có thể khôi phục.

Hành vi lần này, đương nhiên khiến Tiêm Tử mang ơn. Mà Tố Linh có cơ hội liền đưa nàng đến Chiêu Tường các, nếu như có ta ở đó, tất sẽ cùng nàng nói chuyện phiếm, khiến nàng dần dần tiếp nhận ta.

Túc nương ở sau lưng ta đã mấy ngày, cũng không thích thú với từng lời ta nói như ở trong ngục nữa. Theo Tố Linh bẩm báo, hiện giờ nàng một ngày không nói hơn mười câu, đối với ta, trừ phi gọi đến, nếu không cũng không nói một lời. Hôm nay nàng đứng cách ta không xa, thấy Tiêm Tử đi, bên trong không còn ai, mới nói: ” Bản lãnh quan tâm người khác của nương nương đúng là càng ngày càng tiến bộ, ba câu hai lời đã khiến người ta thoải mái như ngồi giữa gió xuân.”

Ta liếc mắt nhìn nàng, lại thấy nàng nhìn sàn nhà, tựa như lời vừa mới nói kia không phải nàng nói. Ta đàng phải miễn cưỡng trả lời: “Túc nương, chuyện lần trước, ta cũng có chút bất đắc dĩ, hi vọng ngươi đừng để trong lòng.”

Lúc này Túc nương mới ngước mắt nhìn về phía ta, nói: “Bản lãnh của nhận lỗi nương nương không bằng bản lãnh dỗ người, phải luyện nhiều hơn mới được.”

Nàng quay người lại liền ra cửa, đứng ở ngoài cửa.

Ta trợn mắt há mồm, thầm nghĩ mình chưa hề thử xin lỗi người khác, hiện tại nhận lỗi, ngươi còn kén cá chọn canh, ta còn là chủ tử sao?

Buổi tối Hạ Hầu Thần tới đây. Hiện tại ta là sủng phi của hắn, nuông chiều tự đại tự nhiên phải có, liền ngập ngừng ấp úng nói ý muốn đưa Túc nương đi với hắn. Hắn cười ha ha,“Ái phi cũng có người không biết xử lý bằng cách nào sao? Người này đương nhiên phải giữ lại…”

Bất luận ta đùa giỡn ngang ngược thế nào, hắn vẫn không thèm để ý, ngược lại còn như xem kịch thưởng thức tư thái yêu kiều của ta, tự nhiên lại khiến hắn càng thêm quấn quýt si mê không thôi, không ngừng gây sức ép lên thân ta. Về sau, ta thật sự mỏi mệt không chịu nổi, ta liền để mặc hắn dày vò, tự đi ngủ.

Thỉnh thoảng nghĩ lại, ta liền cảm thấy ánh mắt của Hạ Hậu Thần rất kỳ lạ, cũng không biết hắn thích dạng nữ tử gì.

Phi tử hắn tuyển, đoan trang, hoạt bát, dịu dàng đều có, nhưng không được sủng ái lâu dài, may lắm là hai ba lần liền quẳng ra sau đầu. Nếu như không phải ta có một chút bản sự có thể trợ giúp hắn, thêm lần trước thành công đào thoát khỏi lao ngục, khiến hắn không thể tưởng tượng được một cung phi phẩm vị thấp lại có bản lãnh như thế, khiến hắn hứng thú, kết thành đồng minh với ta, chỉ sợ cũng đã sớm bị hắn quẳng ra sau đầu.

Hắn là hoàng thượng, tình hình như thế đúng là bình thường. Thử hỏi có người nào không có mới nới cũ?

Dung mạo như hoa cũng có một ngày già đi, chỉ có thủ đoạn hơn người, mới có thể bảo vệ mình trường thịnh không suy.

Mấy ngày gần đây ta cứ luôn hờn dỗi, tuy rằng là giả vờ, nhưng xem ra Hạ Hậu Thần thật sự rất hưởng thụ. Cứ tiếp tục như thế, quan hệ giữa ta và Hạ Hầu Thần có thể chậm rãi cải thiện, cớ sao ta không làm?

Trong cung tiệc lớn tiệc nhỏ không ngừng, hôm nay không phải sinh nhật phi tần này, thì ngày mai đó là sinh nhật mỹ nhân kia, việc không nghĩ đến là, sắp tới có ngày sinh nhật của ba phi tần gần kề nhau, hoàng hậu liền hạ chỉ, chuẩn bị cho các nàng một bữa tiệc mừng sinh nhật cùng ngày, cũng phát thiệp mời tới cho ta, mời ta đến chung vui cùng chúng tỷ muội.

Sau lần được tấn phong bái kiến hoàng hậu, đã qua hơn mười ngày, tuy ta gánh cái danh cùng nhau giải quyết chuyện hậu cung, nhưng tất cả mọi chuyện vẫn do hoàng hậu làm chủ. Ý kiến nàng đã nói, ta sẽ không phản đối, mà đối với những việc lớn nhỏ trong cung, ta cũng không biểu đạt ý kiến gì, đều sai người đi tìm hoàng hậu, chúng phi tần đại khái đều cho rằng ta đã yếu thế rồi chăng?

Kỳ thật chẳng qua cũng vì ta biết rõ dù ta đề xuất cái kiến nghị gì, lấy tình thế hiện giờ, cũng sẽ không có ai nghe ta, ta cần gì phải đâm đầu vào bụi rậm. Trước khi mọi chuyện chưa chuẩn bị tốt, ta sẽ không để mình rơi vào hoàn cảnh bị động như thế. Ta chỉ thích một kích trúng đích, cần gì phải khiến người khác sinh lòng cảnh giác.

Lần sinh nhật chung này, một trong ba vị phi tần đó là Khánh Mỹ nhân, hai vị khác, cũng đều là phi tần phẩm vị không cao, một vị là Lâm tuyển thị, một vị còn lại là Lý Tu dung, là người mới nõn nà vừa vào cung gần đây, được Hạ Hậu Thần ân sủng hai ba lần. So với các phi tần từ khi vào cung tới giờ vẫn chưa được gặp thánh nhan mà nói, đã tốt hơn rất nhiều.

Ta chuẩn bị ba phần lễ vật mừng thọ theo lệ thường, chỉ đợi đến thọ yến, liền đem tặng cho các nàng.

Tố Linh mật báo với ta: “Khánh Mỹ nhân chuẩn bị biểu diễn điệu múa ngàn chim cùng bay thành danh của mình trên thọ yến ngày đó, còn chuẩn bị mang theo lồng chim. Đã nhiều ngày nay không ngừng đốc thúc Tiêm Tử tìm những món chim thích ăn mớm cho đám chim chóc.”

Ta nói: “Đã như vậy, lễ vật mừng thọ cho Khánh Mỹ nhân liền thêm một bó hoa Kim tước, cũng coi như hợp tình hợp cảnh.”

Ta lại hỏi gần đây Tố Khiết đang bận rộn cái gì, tại sao đã nhiều ngày không thấy tung tích của nàng.

Tố Linh liền trả lời ta, Tố Khiết bị phong hàn, sợ lây bệnh cho nương nương, nên trốn trong phòng dưỡng bệnh, lại dặn dò nàng đến bữa mang thức ăn nước uống qua, Tố Khiết nhờ nàng nhắn nương nương không cần lo lắng, bệnh mình sẽ khỏi nhanh thôi.

Ta vừa lòng gật gật đầu, nói: “Kêu nàng an tâm dưỡng bệnh, khỏi hẳn rồi hãy ra.”

Tố Linh cho rằng ta sợ Tố Khiết truyền nhiễm, liền ngầm hiểu mà nói: “Tố Khiết tỷ tỷ luôn hiểu chuyện, tự nhiên sẽ đợi khỏi hẳn rồi mới ra.”

Đến ngày thọ yến, ta tất nhiên là chờ gần tới giờ, mới khoan thai khởi hành. Đến Chiêu Thuần cung, chúng phi tần đã tụ tập đông đủ. Trong điện, trên hai cây cột cái sơn son có treo hai cái đèn lồng năm màu cực đại, khiến trong điện càng thêm sáng ngời. Chúng phi tần tự nhiên đã trang điểm tỉ mỉ, mỗi người đều mơn mởn đào tơ, mi như lá liễu, dưới ánh đèn trong điện, càng thêm phần kiều diễm ướt át.

Sau khi tặng lễ vật cho ba vị thọ tinh, Khánh Mỹ nhân thấy trên hòm lễ vật của nàng có cài một cành hoa Kim tước nở cực kỳ diễm lệ, sắc mặt liền khẽ biến, liếc nhìn ta một cái, rồi hành lễ như cũ, sai cung tỳ đem lễ vật đi cất.

Hôm nay Hoàng hậu cũng không mặc lễ phục, nàng vận trường bào màu khói tím, áo lót ôm eo cùng màu phối hợp với váy dài phết đất, nâng bộ ngực lên cực cao, trước ngực có thêu một đóa mẫu đơn hình vương miện nở rộ, càng nổi bật lên vẻ quý phái không giống người thường của nàng.

Hôm nay khác thường ngày, ba vị thọ tinh liền được an bài ngồi bên cạnh hoàng hậu, vị trí của ta lại bị đẩy xuống.

Hoàng hậu nhận lỗi giải thích với ta, ta sớm đã dự liệu tới loại tình huống này, liền cười nói: “Hôm nay thọ tinh là lớn nhất, đừng quản lễ nghi gì cả.”

Rối ren một trận, lại hành lễ theo lệ, ban chỗ ngồi, chúng phi tần vừa mới an tọa, lại nghe ngoài điện có người tuyên: “Hoàng thượng giá lâm…”

Chúng phi tần tất nhiên là đều lộ vẻ vui mừng, tăng thêm vài phần xuân ý. Đặc biệt là ba vị vai chính, trong mắt đều lấp lánh hi vọng. Ngày hôm nay là ngày sinh của các nàng, không chừng Hạ Hậu Thần nhất thời mềm lòng, ngủ lại chỗ một người trong các nàng. Nhưng ta biết, Hạ Hầu Thần này làm sao biết mềm lòng? Gương mặt bảo trì nụ cười, ta đứng dậy theo mọi người, xếp hàng phía sau hoàng hậu đi nhanh đến hành lễ với Hạ Hậu Thần.

Hạ Hầu Thần hàn huyên vài câu cùng hoàng hậu trước, sau đó nhìn về phía ba vị vai chính hôm nay, liên tục gật đầu, “Thọ tinh đúng là thọ tinh, trang phục tinh thần đều không giống người thường.”

Một lời khen ngợi khiến dung sắc ba vị thọ tinh càng rực rỡ, các phi tần khác liền cùng nhau khen ngợi chiều lòng theo, các nàng lớp sau tiếp lớp trước chen đến bên cạnh Hạ Hầu Thần, mị thái chồng chất. Trong đó đặc biệt là Khánh Mỹ nhân, giọng nói của nàng thanh thúy dễ nghe, toàn trường chỉ nghe tiếng nàng “Hoàng thượng, ngài nhìn xem thần thiếp…” líu ríu không ngừng.

“Đúng rôi, Khánh nhi, Hoa phu nhân nghe nói nàng có thể khiến tước chim bay quanh thân mà múa, lại không tin, còn trách trẫm nói ngoa, ngày hôm nay nàng biểu diễn cho nàng ấy xem đi.”

Ta bị mọi người chen đến phía sau, đang dựa trụ nhìn các nàng tranh nhau khoe sắc. Hiện nay được Hạ Hậu Thần nhắc tới, ánh mắt chúng phi tần đều phóng tới hướng ta, ta liền cười nói: “Thần thiếp kiến thức nông cạn chưa từng được gặp kỳ quan như thế. Hoàng thượng nói với thần thiếp, thần thiếp cũng không tin. Lần trước tại ngự hoa viên nhìn thấy Khánh muội muội, liền nhắc tới việc này, nhưng vẫn chưa thể mở rộng tầm mắt. Thừa dịp hôm nay đang cao hứng, không bằng Khánh muội muội biểu diễn một phen, để hoàng thượng cùng các vị tỷ muội xem đi?”

Nếu như ta đã nói thế, hoàng thượng liền cùng hoàng hậu ngồi trên bảo tọa. Vị trí ba vị thọ tinh được an bài gần hoàng hậu, tự nhiên thường xuyên chạy lên mang trái cây, đút điểm tâm gì gì đó cho hoàng thượng. Hạ Hậu Thần đều cười vui vẻ đáp ứng từng người.

Khí độ của hoàng hậu xem ra ung dung hơn rất nhiều, đối với hành vi cử chỉ của ba vị này cũng giả như không thấy. Xem ra hôm nay quả thật là muốn nhường cho thọ tinh ra oai, càng khiến ba vị thọ tinh như bụi hoa được gió xuân thổi qua, phấp phới đến tận cùng.

Một lát sau, Khánh Mỹ nhân liền đi xuống chuẩn bị trang phục múa, cung tỳ Tiêm Tử liền cùng hai vị cung tỳ khác mang ba cái lồng chim tiến vào. Nhất thời, trong điện đầy tiếng chim kêu. Ta nhìn ba cái lồng sắt, nuôi các loài chim khác nhau. Một cái lồng sắt nhỏ là hoạ mi(6), một cái lồng sắt khác là Bát ca(7) lông đen mỏ vàng, một cái lồng sắt lớn cuối cùng là Anh nga da hổ(8). Mỗi lồng đều có hai ba cặp chim, nếu như múa lên, thả toàn bộ chim trong lồng ra, đúng là thực sự có một ít phong thái của Lộng Ngọc thổi khèn dẫn được trăm chim tề tụ.

Chúng phi tần hiển nhiên chưa từng thấy chiêu thức này của Khánh Mỹ nhân, mỗi người đều hứng thú dạt dào nhìn. Khánh Mỹ nhân thay đồ trang điểm thật lâu sau, mới từ sảnh bên đi ra, vừa ra liền hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Chỉ thấy nàng mặc một thân váy dài bằng tơ bảy màu, vấn một búi tóc vọng tiên(9) cao vút tận mây, trên búi tóc cũng không có đồ trang sức khác, chỉ cắm một cây lông chim nhuộm bảy màu, trong khi đi lại, lông chim nhẹ nhàng rung động, váy dài thướt tha như ráng màu nơi chân trời, đẹp không sao tả xiết.

Vòng eo của nàng hết sức nhỏ, quanh thân là những dải lụa gắn ngọc, chân mang giày đính ngọc trai, eo buộc dây lưng xanh biếc, gương mặt như hằng nga, tiếng nhạc tấu lên, ống tay áo liền xoay tròn tung bay, lại thêm dung nhan linh động, lúc nhảy múa ánh mắt dịu dàng hữu tình, như có như không chuyển về hướng Hạ Hầu Thần, váy lụa bảy màu theo đó hoặc tán hoặc tụ, mờ ảo có cánh bướm vờn bay, bên trong giống như kim quang chói mắt, bươm bướm trong váy là dùng kim tuyến thêu lên, váy lụa mỏng như cánh ve cũng được thêu kim tuyến, hiển nhiên bộ ý phục Tư chế phòng làm cho nàng lần này giá thành vô cùng xa xỉ.

Khánh Mỹ nhân vốn diện mạo tươi đẹp, khẽ múa như thế, lại thêm vài phần thần thái nhẹ nhàng phiêu dật. Tuy cách hai ba thước, ta ngẫu nhiên trông qua, cũng thấy rõ trên trận mỹ nhân đông đảo, nhưng toàn bộ ánh mắt Hạ Hậu Thần lại bị nàng hấp dẫn, bộ dáng hứng thú dạt dào.

Đến thời điểm khẩn yếu nhất, tiếng nhạc nhịp trống bỗng nhiên dồn dập hơn, ống tay áo của Khánh Mỹ nhân càng xoay tròn không ngừng. Phối hợp với tiếng nhạc, mấy cung tỳ của nàng liền im hơi lặng tiếng mở lồng sắt ra. Đám chim chóc kia cũng thật kỳ quái, theo nhịp trống, tiếng nhạc thực sự bay về hướng Khánh Mỹ nhân, hoàn toàn bay quay chung quanh nàng từ trên xuống dưới, tiếp theo cất giọng chiêm chiếp, hòa cùng tiếng nhạc. Ta chưa hề gặp cảnh tượng kỳ lạ như thế, đi đầu vỗ tay khen hay, các phi tần khác cũng vỗ tay khen ngợi không dứt. Hạ Hậu Thần liên tục gật đầu, nghiêng thân về hướng ta, “Ái phi, trẫm đã nói Khánh nhi có bản lãnh tuyệt diệu này mà, nàng còn không tin. Nàng là người phàm tục, tự nhiên là làm không được, Khánh nhi thì khác.”

Ta liền hùa theo hắn liên tục đồng ý.

Múa đến khúc cuối, theo đạo lý Khánh Mỹ nhân múa xong khúc này, bài múa liền kết thúc. Có mấy phi tần trên gương mặt đã hơi hiện ra vẻ ghen tị. Lần này Khánh Mỹ nhân rất nổi bật, hơn xa hai vị thọ tinh khác, chắc đêm nay Hạ Hầu Thần sẽ ngủ lại chỗ nàng.

Đúng lúc này, nhạc sĩ ngân một âm dài, kéo dài kéo dài, Khánh Mỹ nhân khẽ duỗi tay thon, tạo thế hoa lan, chắc là muốn một con chim được huấn luyện thông minh nhất trong đó đậu ở trên tay nàng. Nhưng bầy chim chỉ xoay quanh đỉnh đầu nàng, không chịu bay xuống. Tiếng nhạc tiện đà trầm xuống, Khánh Mỹ nhân đành phải thu bàn tay lại, nhảy theo nhạc. Động tác này thay đổi cực nhanh, không có ai phát giác, ta thầm suy nghĩ, rốt cụôc đã bắt đầu.

Tiếng nhạc tiếp tục, tay áo của Khánh Mỹ nhân bay múa, y phục rực rỡ như ráng mây, trong đám mây có kim quang, giống như ánh mặt trời từ trong tầng mây chiếu rọi ra, bộ y phục rực rỡ này quả thật chế vô cùng tốt.

Nàng không ngừng xoay tròn, tiếng trống càng gấp, nàng chuyển càng nhanh, dựa theo đạo lý, chim chóc cũng không ngừng vòng quanh thân nàng tung bay từ trên xuống dưới. Nhưng không biết thế nào, đám chim tước lại đại loạn, có một ít còn bổ nhào lên trên người nàng, có một con còn đậu phía trên búi tóc của nàng. Mọi người đều không phát giác ra, cho rằng múa đến lúc này thì sẽ như thế, nhưng hai mắt Khánh Mỹ nhân vốn rạng rỡ nhìn quanh cuối cùng cũng dời khỏi người Hạ Hầu Thần, hiện ra vẻ kinh hoảng, chuyển hướng đám chim bắt đầu không ngừng mổ lên thân thể mình.

Lúc này mọi người trong phòng rốt cuộc cũng chú ý tới Khánh Mỹ nhân có điểm không ổn, có mấy phi tần nhát gan còn phát ra tiếng kinh hô. Bởi vì đám chim đột nhiên lấy móng vuốt trảo búi tóc của Khánh Mỹ nhân. Cây lông chim bảy màu cắm trên đầu nàng bị kéo rơi xuống, bước chân biến thành lảo đảo không ngừng kinh hoảng chạy trốn, xen lẫn theo tiếng kêu sợ hãi của nàng. Nàng như một người đầu đầy ruồi bọ, vọt tới mấy bàn tiệc, khiến chúng phi tần nhao nhao đứng dậy chạy trốn, tiếng thét chói tai sợ hãi càng không ngừng vang lên.

Nói cũng kỳ quái, tuy rằng chim tước phát điên, lại chỉ vòng quanh đuổi theo Khánh Mỹ nhân, chẳng hề quấy nhiễu những người khác. Chỉ là chúng phi tần chưa bao giờ trải qua chuyện này, ai nấy đều kinh hoảng thất thố.

Sắc mặt Hạ Hầu Thần xanh mét, vội nói: “Còn không tới bắt đám chim kia xuống.”

Vị cao thủ nào đó bên cạnh hoàng thượng lúc này mới tỉnh ngộ. Khang Đại Vi nhanh chóng chạy lên vài bước, đuổi theo Khánh Mỹ nhân đang kêu thảm thiết liên tục, bàn tay tung bay, một tay bóp chết một con, lôi đám chim trên người nàng xuống, lại bóp chết. Lặp lại như thế vài lần, cho đến khi bốn phía Khánh Mỹ nhân toàn là xác chim, nàng mới ngừng thét chói tai, núp ở dưới bậc thềm run rẩy không thôi.

Lúc này nàng nào có nửa điểm phong hoa tuyệt đại lúc vừa múa, tóc rơi rụng, châu bội lộn xộn, quần áo bị đám chim mổ ra mấy cái lỗ lớn, có nhiều chỗ còn rơm rớm máu. May mà cái miệng của đám chim chóc cũng lưu tình, lại thêm nàng lấy tay che kín mặt, gương mặt mới may mắn thoát khỏi cuộc tấn công, có thể nói là vẫn còn chút may mắn trong bất hạnh.

Mấy phi tần khác đều kinh hoảng, mỗi người đều tránh xa nàng ba thước, ta đứng gần nàng, lúc này đi qua đưa tay nâng nàng dậy, “Khánh muội muội, không sao đâu, đám súc sinh đã bị xử tử.”

Lúc này Khánh Mỹ nhân mới nới lỏng hai tay che kín mắt, trông thấy xác chim chết đầy đất, cảm giác thân thể bị mỏ chim mổ đau đớn, mới nức nở lên.



Ta thấp giọng nói bên tai nàng: “Khánh muội muội, sao muội không cẩn thận như vậy, lại đi tin tưởng đám súc sinh này?”

Khánh Mỹ nhân ngừng nức nở, liếc mắt nhìn ta một cái, lạnh lùng nói: “Có phải ngươi hay không? Là ngươi dùng kế khiến đám chim phát điên, là ngươi!”

Thần tình nàng như phát cuồng, đầu bù tốc rối trừng ta, son phấn trên gương mặt lem nhem luốc nhuốc, vừa trông qua, đã dọa ta lui về phía sau mấy bước. Ta vội nói: “Khánh muội muội, muội làm sao vậy?”

Lúc này, Khang Đại Vi đang bận rộn kêu người quét dọn. Hạ Hầu Thần bị chuyện ngòai ý muốn này quấy nhiễu, hứng thú giảm đi, mặt âm trầm ngồi trên bảo tọa, hoàng hậu không dám khuyên bảo. Các phi tần khác chậm rãi trở lại chỗ ngồi của mình.

Khánh Mỹ nhân lê lết đi vài bước, quỳ trước mặt hoàng thượng hoàng hậu, liên tục dập đầu, “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, ngài làm chủ cho thần thiếp, thần thiếp là bị người ta hãm hại!”

Hạ Hầu Thần âm u mà nói: “Hãm hại cái gì, là ai hãm hại nàng?” Hắn nhìn cũng không nhìn nàng một cái, chỉ cầm lấy cái chén uống trà.

Hoàng hậu vội nói: “Khánh muội muội, chuyện lần này, chỉ là ngoài ý muốn, ai ngờ được đám súc sinh đột nhiên lại nổi cơn điên.”

Mấy phi tần khác xì xào bàn tán, ta chậm rãi dạo qua bên cạnh Khánh Mỹ nhân, muốn trở lại chỗ ngồi.

Khánh Mỹ nhân đột nhiên ngẩng đầu, nhìn ta, ngón tay chỉ thẳng vào ta, “Chính là nàng! Chính là nàng hại chim tước của thần thiếp, khiến chúng nó phát điên, khiến thần thiếp xấu mặt trước mặt hoàng thượng! Hoàng thượng, ngài nhất định phải làm chủ cho thần thiếp!”

Dung nhan của nàng hiện giờ, làm sao khiến Hạ Hầu Thần liếc nửa con mắt. Hắn hiển nhiên đã vô cùng chán chường, vẫn không nhìn nàng, chỉ nói: “Chuyện lần này, ngoài áy náy ra, nàng cũng đừng tùy tiện bấu víu cắn những người khác nữa.”

Ta chậm rãi đi về vị trí của mình, ngồi xuống, mới mỉm cười với hoàng thượng, “Đa tạ hoàng thượng đã ra mặt cho thần thiếp. Dù thần thiếp đáng ghét thế nào, cũng sẽ không tranh hơn thua với mấy con chim.”

Thần thái của ta khiến Khánh Mỹ nhân càng hận. Nàng nói: ” Hôm trước nàng ta ngẫu nhiên gặp thần thiếp, liền lấy hoa Kim tước ra so sánh, nói thần thiếp giống như hoa Kim tước, chung quy cũng có ngày bị người ta nấu lên ăn, ngày hôm nay chim tước liền phát cuồng, còn không phải nàng ta thì là ai?”

Ta chậm rãi nói: “Thần thiếp ngẫu nhiên gặp muội muội, thấy muội muội thích loại hoa này, liền kể từng cái ưu điểm của nó cho muội muội nghe, làm sao lại khiến muội muội cho rằng mình là hoa Kim tước kia được? Nếu như vị muội muội nào trong tên có tên đồ ăn, thần thiếp không cẩn thận kêu ngự thiện phòng nấu ăn, không phải sẽ khiến người ta tưởng thần thiếp muốn nấu nàng ăn sao? Tội danh như thế, thần thiếp không thể gánh nổi.”

Rất nhiều phi tần trong tên có danh xưng của hoa quả rau dưa, ví dụ như hoàng hậu trong tên cũng có một chữ “Cần”. Ta vừa nói như thế, đám phi tần đều xì xào bàn tán, cho thấy Khánh Mỹ nhân lên án không đúng.

Bất quá nhân duyên của ta luôn luôn không tốt, Khánh Mỹ nhân lên án ta, lời ta nói tuy là lẽ phải, cũng không có ai lên tiếng giúp đỡ.

Khánh Mỹ nhân á khẩu không trả lời được, thấy Hạ Hầu Thần không thèm lý tới, liền chuyển hướng hoàng hậu, “Hoàng hậu nương nương, ngài là người thông tuệ công chính, xin ngài phân xử công bằng. Thần thiếp tập bài múa này không biết bao nhiêu lần, đám chim chóc chưa hề phát điên, sao hoàng thượng vừa đến liền nổi cơn điên? Còn không phải có người động tay động chân.”

Tóc nàng rối tung, che một bên mặt, hung tợn nghiêng qua trừng ta, giống như ác phụ lệ quỷ.

Ta nghĩ thần tình của nàng giờ này khắc này đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Hạ Hầu Thần, liền càng bật cười hoà nhã, liếc nhìn về hướng nàng.

Đương nhiên biểu tình này càng làm cho nàng hận không thể bóp chết ta.

Hoàng hậu liền nói: “Hoàng thượng ngài xem, lúc Khánh Mỹ nhân múa, đám chim này thật sự khác thường. Khánh Mỹ nhân nói là Hoa phu nhân động tay động chân, đương nhiên là nói không có bằng chứng, nhưng chuyện này…”

Ta tiếp lời nàng, xúc động đứng dậy hành lễ với hoàng thượng hoàng hậu, “Hoàng hậu đã hoài nghi thần thiếp, thần thiếp tất nhiên là không còn lời nào để nói, phải phái người điều tra cho rõ ràng minh bạch mới được. Khánh muội muội đã bảo thần thiếp xuống tay, tự nhiên phải có chứng cớ.

Sao hoàng thượng không phái người khám nghiệm tử thi, khám nghiệm xác chim? Thần thiếp nghĩ đám chim này cũng là sinh vật sống, nếu như bị người ta hạ độc, dẫn phát cuồng tính, tất nhiên là có dấu tích để lại, giống như người chết, chỉ cần tra xét liền biết ngay. Kỳ thật không cần khám nghiệm tử thi, ngự y trong cung đều là những nhân tài của quốc gia, chắc chắc có thể nghiệm ra…

…”

Hoàng hậu ngẩn ra, không nghĩ đến chính ta sẽ chủ động đồng ý cho điều tra. Ta vừa nói ra lời này, Khánh Mỹ nhân đúng là không còn lời nào để nói. Hoàng hậu liền hỏi: “Khánh muội muội thấy thế nào?”

Khánh Mỹ nhân chưa trả lời, ta liền nói: “Khánh muội muội bị đám súc sinh này mổ đến cả người đều là thương tích, đầu bù tóc rối, nên rửa mặt chải đầu lại mới phải.” Ta lại tà tà quay qua liếc mắt nhìn Hạ Hầu Thần một cái, “Hoàng thượng ngài cũng thật là, tại sao không thương hoa tiếc ngọc gì hết? Bộ dáng Khánh muội muội thế này làm sao gặp người?”

Khánh Mỹ nhân lúc này mới nghĩ đến đối tượng nàng một lòng nịnh bợ đang ngồi trên kia, nhất thời quên hết những chuyện khác, dùng tay vuốt ve hai má, lắp bắp mà nói: “Hoàng thượng, xin cho phép thần thiếp…”

Hạ Hầu Thần nói: “Lui ra rửa mặt chải đầu rồi lại đi lên.”

Câu hỏi của Hoàng hậu, liền giống như không hỏi.

Hạ Hầu Thần nói: “Tuyên hai thái y tiến vào, trước mặt mọi người kiểm nghiệm xác chim. Trẫm cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc là người phương nào âm thầm phá rối.”

Hoàng hậu há miệng thở dốc, cuối cùng không nói ra được lời phản đối.

Xác chim chết tự nhiên do Khang Đại Vi phái người trông giữ, không ai được đụng vào.

Sau khi ngự y tới, để tránh bẩn tai mắt chúng phi tần, liền ở sau tấm bình phong kiểm tra. Một lát sau, Từ lão ngự y được xưng là người tài bậc nhất liền đầy vẻ nghiêm trọng quỳ trên mặt đất bẩm báo: “Bẩm hoàng thượng, đám chim này quả thật trúng độc…”

Vừa nghe câu này, Khánh Mỹ nhân đã rửa ráy sạch sẽ, thay đổi một thân y phục tươm tất liền chửi bới thất thanh, cũng oán hận trừng ta, giống như là muốn ăn sống ta.

Hoàng hậu kêu lên: “Lại có loại chuyện này ư?!”

Hoàng thượng liền nhíu mày hỏi: “Trúng loại độc nào?”

Lão ngự y liền đáp: “Bẩm hoàng thượng, lão thần chỉ biết bẩm báo với hoàng thượng kết quả mà lão thần điều tra được, mọi chuyện xin hoàng thượng định đoạt. Lão thần mở bụng đám chim ra, theo thứ tự dùng ngân châm thăm dò, phát hiện trong máu trong ruột chim đều có độc, lại cẩn thận dùng nước trong rửa sạch tràng vị…”

Nghe đến đó, không ít phi tần thích giả bộ mảnh mai trước mặt Hạ Hầu Thần che miệng, gần muốn nôn mửa. Ta chậm rãi uống một ly trà, nói: “Từ ngự y, tình tiết không cần nhiều lời, trực tiếp giảng ra kết luận là được.”

Từ ngự y liền nói: “Lão thần phát hiện trong cơ thể chúng có thạch anh tím, thạch anh trắng, bột đá đỏ, khổng thạch chung, bột đá vàng, năm loại bột phấn, hơn nữa da của đám chim đều trở nên vô cùng yếu ớt, khẽ đụng vào, lông chim liền rụng xuống. Thần có thể khẳng định, đám chim này trúng độc đã lâu, phải đến một hai tháng, tuyệt đối không phải chuyện một sớm một chiều.”

Đám phi tần đương nhiên không rõ Từ ngự y giảng là loại độc nào, mà hoàng hậu hoàng thượng lại lập tức hiểu ngay. Sắc mặt hoàng hậu trở nên cực kỳ âm trầm, lạnh lùng trừng mắt nhìn Khánh Mỹ nhân một cái. Mà hoàng thượng thì lạnh lùng nói: “Từ ngự y, khanh đi xuống trước đi. Chuyện này không được truyền ra, trong cung đình chưa hề phát sinh chuyện này. Khanh đã nhớ kỹ chưa?

Khánh Mỹ nhân chưa suy nghĩ đã vội la lên: “Hoàng thượng, ngài nghe thần thiếp nói một chút, có người đã hạ độc cho đám chim từ một hai tháng trước, lúc đó thần thiếp…”

Nàng tính toán thời gian, liền khẽ giật mình. Đó là lúc nàng mới vào cung, còn chưa được Hạ Hậu Thần sủng ái.

Sau khi Từ ngự y lui ra, hoàng hậu và hoàng thượng đều không nói tiếng nào. Chúng phi tần hiểu chuyện, liền khép miệng không nói, người không hiểu thì xoay trái xoay phải nghe ngóng. Dần dần, “Ngũ Thạch Tán” loại độc bị triều đại liệt vào cấm dược, liền lưu truyền trong bữa tiệc.

Khánh Mỹ nhân đương nhiên nghe rõ ràng tiếng xì xào bàn tán trong bữa tiệc. Cách pha chế Ngũ Thạch Tán thì nhiều người không biết, nhưng mọi người đều biết rõ ba chữ Ngũ Thạch Tán này. Tiền triều, không biết bao nhiêu người vì dùng thuốc này mà chết, sau đó bị tiên hoàng liệt vào cấm dược. Khi tiên hoàng lớn tuổi phát bệnh, trong cung đình xuất hiện bí văn tương truyền, tiên hoàng là bị người ta ngầm hạ Ngũ Thạch Tán mới lâm bệnh nguy kịch. Chuyện này đương nhiên là một lời đồn chưa được chứng thật, nhưng bởi vậy càng thấy rõ Ngũ Thạch Tán gây tai họa khôn lường. Hiện giờ trong cung đình làm sao thấy được tung tích của nó, bảo mọi người sao không kinh hoảng cho được?

Sắc mặt Khánh Mỹ nhân phút chốc trắng bệch nào còn dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo vừa rồi. Nàng run run bước ra khỏi hàng quỳ xuống, “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, thần thiếp tuyệt đối không dám dùng vật ấy, thần thiếp là bị người ta hãm hại…”

Ta nhàn nhạt mà nói: “Khánh muội muội, lúc thì muội nói bản phi hãm hại muội, lúc lại nói có người khác hãm hại muội, chẳng lẽ muội hoàn toàn không có lỗi gì? Nếu muốn bấu víu lung tung, bám cắn người khác, thì phải xuất ra một ít chứng cớ mới được.”

Khánh Mỹ nhân cuống quít dập đầu, nói: “Thần thiếp không dám, thần thiếp không dám! Thần thiếp xin bẩm báo sự thật. Bầy chim này, kỳ thật là thần thiếp nhờ Khổng thượng cung mang vào trong cung, tất cả cách nuôi chim cho chim ăn, đều là Khổng thượng cung đưa cho. Quần áo thần thiếp mặc trên người, cũng là Khổng thượng cung thiết kế chế tạo…”

Chúng phi tần ồn ào, không nghĩ đến nàng lại bấu víu lôi tới Khổng thượng cung. Ta hơi trầm tư, im lặng không nói, nhìn hoàng hậu, lại thấy ánh mắt nàng lạnh nhạt, sắc mặt tối tăm, oán hận nhìn Khánh Mỹ nhân.

Hạ Hầu Thần nói: “Khang Đại Vi, kêu người đi cục Thượng Cung truyền những người liên quan đến hỏi han. Chú ý đừng nhiệt náo khiến dư luận xôn xao.”

Khang Đại Vi mang theo hai tên thủ hạ vội vàng đi cục Thượng cung.

Trong lúc chờ đợi, Khánh Mỹ nhân biết mình đã gây ra đại họa, liền nói không ngừng,“Thần thiếp mong được làm nương nương mới tiến cung, nhưng vẫn không được hoàng thượng để mắt. Có một ngày thần thiếp nhàm chán, đi cục Thượng Cung chọn lựa vòng tay, muốn loại đẹp hơn, Khổng thượng cung liền lén lút nói cho thần thiếp phương pháp này. Hoàng thượng, thần thiếp kêu nhà mẹ gom góp không ít bạc mới được bộ xiêm y cùng đám chim này, thần thiếp thực sự không biết hóa ra mấy con chim đó lại bị cho ăn độc dược…”

Nàng một mình thao thao kể tuốt tuồn tuột, đem mọi chuyện trước sau đổ ào ào ra như hắt nước. Hoàng thượng mặt lạnh âm trầm ngồi trên ghế chủ tọa, hoàng hậu nào dám ngăn cản nàng, không cần Khổng Văn Trân đến đối chất, tất cả chân tướng đã một rõ hai ràng.

Mà Khang Đại Vi sớm đã lấy kiện xiêm y bảy màu nàng vừa thay ra, lại kêu Từ ngự y chờ bên ngoài điện tiến vào xem xét. Chỉ một chốc, Từ ngự y liền tra ra những kẽ hở giáp ranh trên kiện xiêm y này, đều có Ngũ Thạch Tán. Mọi người rốt cuộc đã rõ, hóa ra chân tướng chuyện trăn chim quấn thân mà bay là như thế.

Trong đại điện, không khí lạnh đến làm cho người ta ngạt thở. Nhóm phi tần không dám thở mạnh, cả đại điện chỉ còn nghe tiếng Khánh Mỹ nhân lao thao kể lể không dứt.

Một lát sau, Khang Đại Vi liền dẫn Khổng Văn Trân tới. Nàng ăn mặc chỉnh tề, thân mặc bào phục của thượng cung, búi tóc Đại thủ không loạn, vừa nhìn qua tình thế trong điện, liền biết đại sự không ổn. Vừa tiến điện, còn chưa hành đại lễ với hoàng thượng hoàng hậu, chân đã mềm nhũn trước, lảo đảo một cái suýt ngã, bị hai tiểu thái giám kéo lại bắt tiến vào, kéo tới trước mặt hoàng thượng hoàng hậu. Nàng quỳ trên mặt đất lạy không ngừng, chỉ biết kêu: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết.”

Kể từ đó, không cần thẩm vấn, tất cả mọi chuyện đều rõ ràng. Khánh Mỹ nhân đã nói thật, Khổng Văn Trân dùng thủ đoạn đòi tiền nhóm phi tần vượt định mức, nhận hối lộ, đưa cấm dược vào đại nội cung đình, làm ô nhiễm sự thanh tĩnh của cung đình, lúc này bị Hạ Hầu Thần trong cơn thịnh nộ bãi miễn chức vị, cũng bị đưa vào đại lao Tông Nhân phủ chờ phán xét, tất cả những người liên quan bị tra ra đều không được tha thứ.

Về phần Khánh Mỹ nhân, bị Hạ Hậu Thần răn dạy và quở mắng vì dùng thủ đoạn bàng môn tả đạo** tranh thủ tình cảm, đánh nhập lãnh cung, vĩnh viễn không được phục chức.

(**Bàng môn tả đạo: Thủ đoạn mờ ám, không chính thống.)

Thọ yến hoàng hậu tỉ mỉ tổ chức liền vội vàng kết thúc như thế. Hai vị thọ tinh còn lại dù không bị liên luy, nhưng trong cung lại không dám mở thọ yến nữa. Hoàng hậu trải qua trận này, mất đi hai trợ thủ đắc lực là Khánh Mỹ nhân và Khổng Văn Trân, liền ở trong Chiêu Thuần cung cáo ốm không ra. Ta thuận lợi tiếp nhận quyền giải quyết chuyện lục cung với hoàng hậu. Trải qua đại biến như thế, mỗi người trong nhóm phi tần đều cẩn thận dè dặt, tuy bị ta áp chế, cũng không ai còn dám cãi lệnh.

Chú thích:

(1) Hoa kim yêu đái (dây lưng vàng):↑

(2) Hoa ngọc lan tím:↑

(3) Hoa Kim tước:↑

(4)Cầu chín khúc:↑

(5)Búi tóc Triều Phượng:↑

(6) Chim Họa Mi:↑

(7)Chim Bát anh:↑

(8)Chim Anh nga da hổ:↑

(9)Vọng Tiên kế:↑

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thượng Cung

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook