Chương 14
Phong Quá Vô Ngân
23/10/2020
Lâm Quả cúi đầu, cắn xuống đôi môi đỏ mọng đáng ghét của người dưới thân, đây là lần thứ ba cậu hôn Phương Trăn, mỗi một lần hôn Phương Trăn hương vị lại ngọt ngào hơn lần trước một bậc, giống như là một chất gây nghiện khiến người ta không thể ngừng, cứ muốn lập tức bắt lấy Phương Trăn mà cắn nuốt toàn bộ......
Lâm Quả đã sắp bị dục hoả đốt cháy, Phương Trăn tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của Lâm Quả, ở trên từng tấc da thịt của Lâm Quả liên tục hôn xuống một đường dài.
“Quả Quả...... Anh thật sự rất yêu em...... Quả Quả......”
Lâm Quả hít một hơi thật sâu, hung hăng bắt lấy Phương Trăn hôn xuống đôi môi mê người kia, hai tay không thể nhịn được nữa cởi bỏ quần lót, dùng sức lật Phương Trăn nằm sấp trên giường, hai tay nhẹ vuốt chiếc đùi trắng mịn thon thả rắn chắc.
“Anh là đồ yêu tinh...... Cái đồ yêu tinh chuyên đi quyến rũ người khác......”
“Đúng, anh là yêu tinh...... Anh chuyên đi quyến rũ Quả Quả......” Phương Trăn quay đầu, mỉm cười mị hoặc, nhẹ cong người cọ xát vào da thịt của Lâm Quả ở phía trên: “Cả đời anh chỉ muốn quyến rũ một mình Quả Quả, khiến em chỉ có thể yêu một mình anh, trong ánh mắt chỉ có một mình anh......”
Phương Trăn không nói thêm gì đi nữa, bởi vì Lâm Quả lúc này đã hoàn toàn hoá thành sói, nói cái gì cũng không thể lọt vào tai cậu được nữa.
Lâm Quả cúi đầu hôn cái cổ mảnh khảnh của Phương Trăn hôn đến trước ngực, ngón tay vẽ một đường dọc theo chiếc đùi trắng min, rốt cục đi đến vùng cấm......
“Quả Quả dùng cái này......”
Phương Trăn lấy từ trong gối đầu ra một vật nhét vào tay Lâm Quả, sau đó lại tiếp tục duỗi người hưởng thụ nụ hôn của Lâm Quả.
Lâm Quả lấy một ít gel bôi trơn, trong lúc nhất thời quên hỏi Phương Trăn vì sao lại có thứ này mà lập tức đưa gel bôi trơn vào nơi bí mật kia, bắt đầu tiến quân thần tốc......
“Quả Quả, nhẹ...... nhẹ một chút......”
“Anh là đồ yêu tinh......”
“Quả Quả...... Anh yêu em......”
“Hừ...... Trời mới tin......Anh đừng có khép chặt như vậy, muốn kẹp chết tôi sao?” Lâm Quả một bên mắng, một bên đè lại Phương Trăn đang cố gắng vặn vẹo thân mình, thật muốn đâm chết cái tên yêu tinh hại người này. Nhưng cảm xúc chặt chẽ lại rõ ràng nhắc nhở cậu, đây cũng là lần đầu tiên của người kia. Điều này khiến cho Lâm Quả có một cỗ vui sướng không nói nên lời.
“Quả Quả......” Phương Trăn ngẩng đầu, trong ánh mắt long lanh nước, nhẹ giọng rên rỉ: “Quả Quả...... Quả Quả......”
“Đừng kêu, tôi chịu không nổi. Là do anh tự mình chuốc lấy, có đau thì cũng phải nhịn xuống!”
“Quả Quả...... A......”
“Yêu tinh......”
Ánh trăng trốn sau đám mây, ngượng ngùng nhìn một màn xuân sắc vô biên trong phòng.
......
“Quả Quả, em đang nghĩ cái gì?” Cao trào qua đi, Phương Trăn trên mặt vẫn còn lưu lại dấu vết đỏ ửng diễm lệ của kích tình vừa nãy, anh vươn tay vuốt ve đuôi lông mày của Lâm Quả: “Quả Quả hay giận dỗi, nơi này sắp hằn vết nhăn rồi.”
Lâm Quả bắt lấy bàn tay của Phương Trăn nhét vào trong chăn, trên mặt có chút hồng: “Đừng có lộn xộn, coi chừng lại bị cảm lạnh.”
Phương Trăn nở nụ cười, tựa đầu vào ngực của Lâm Quả, nghe nhịp tim đập của cậu, nhẹ giọng nói: “Anh biết Quả Quả rất thương anh mà.”
Lâm Quả khe khẽ thở dài, trầm mặc một lúc lâu, rốt cục mở miệng: “Kỳ thật, tôi vẫn có chuyện không thể hiểu!”
“Là tại sao anh lại thích em đúng không?” Phương Trăn ngẩng đầu, nhẹ nhàng ở trên mặt Lâm Quả ấn xuống một nụ hôn: “Quả Quả có phải đã tin rằng anh thật lòng với em rồi đúng chứ?”
Lâm Quả quay đầu đi chỗ khác, khẩu thị tâm phi nói: “Ai...... Ai nói? Anh đừng có ảo tưởng. Tôi chỉ muốn hỏi anh, vì sao cứ phải quấn lấy tôi.”
Phương Trăn cười càng vui vẻ, tuy rằng Lâm Quả không thừa nhận, nhưng ý nghĩ cũng không khác nhau lắm.
Biểu tình của Phương Trăn làm cho Lâm Quả có chút ngượng, cậu xoay người qua chỗ khác: “Quên đi, quên đi, tôi không hỏi, tôi muốn đi ngủ.”
“Quả Quả......” Phương Trăn từ phía sau nhổm người lên, đụng tới nơi vừa làm việc quá sứ vừa rồi, đau đến nổi kêu thành tiếng: “Đau quá......”
“Anh......” Lâm Quả xoay người lại, không thể làm gì đành phải ôm Phương Trăn vào lòng, để cho người đó có thể năm thoải mái một chút: “Anh có thể nằm im không? Bao nhiêu tuổi mà vẫn như con nít? Không biết chăm sóc chính mình.”
“Anh có Quả Quả rồi!” Phương Trăn mỉm cười ngọt ngào, không dám tùy tiện lộn xộn, “Câu hỏi của em, anh không có đáp án cho em, biết tại sao không?”
“Có gì thì nói, anh cọ vào tôi làm gì?” Lâm Quả có chút ngượng ngùng túm lấy bàn tay tội ác của Phương Trăn: “Dù sao thì cái nguyên nhân của anh cũng sẽ không tốt đẹp gì.”
“Ai nói?” Phương Trăn hạ ánh mắt, trên mặt hiện lên một nụ cười dịu dàng nhưng ảm đạm: “Vào ngày hội chào đón tân sinh viên, lúc em lên phát biểu đã thích em.”
“Phát biểu?” Lâm Quả cố gắng nhớ lại: “Ngày đó tôi có làm gì đặc biệt sao?”
“Làm gì có?” Phương Trăn nhẹ nhàng nhéo nhéo cái mũi cao của Lâm Quả: “Lúc em phát biểu, anh vì quá nhàm chán nên mới đến nhìn xem.”
“Lúc đó nhìn thấy em rất đẹp trai, cau mày hay cười rộ lên cũng vẫn rất đẹp, sau đó lại nghe tới lý tưởng của em. Lúc ấy thật sự khiến anh cười muốn bể bụng, cảm thấy người này sao lại đáng yêu như vậy?”
“Anh dám cười tôi? Anh chán sống rồi hả?” Lâm Quả trừng lớn ánh mắt, giờ lên nắm đấm: “Có phải anh muốn ăn đòn không?”
“Làm gì có?” Phương Trăn ôm lấy thắt lưng Lâm Quả làm nũng: “Chỉ là, anh cũng không biết vì cái gì, lại yêu thương em.”
“Đây là cái loại lý do gì?”
“Tình yêu vốn không có lý do mà? Dù sao, anh thật sự yêu Quả Quả, chỉ yêu Quả Quả thôi.” Nói đến đây, Phương Trăn ngẩng đầu, mỉm cười yêu mị, chu môi lên: “Không cần suy nghĩ, hôn anh được không?”
“Không!” Lâm Quả liếc Phương Trăn một cái.
“Vậy để anh hôn em!” Phương Trăn kéo đầu Lâm Quả, cười nhắm mắt lại.
Môi cùng môi lại chạm nhau, một buổi đêm thật xinh đẹp!
Lâm Quả đã sắp bị dục hoả đốt cháy, Phương Trăn tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của Lâm Quả, ở trên từng tấc da thịt của Lâm Quả liên tục hôn xuống một đường dài.
“Quả Quả...... Anh thật sự rất yêu em...... Quả Quả......”
Lâm Quả hít một hơi thật sâu, hung hăng bắt lấy Phương Trăn hôn xuống đôi môi mê người kia, hai tay không thể nhịn được nữa cởi bỏ quần lót, dùng sức lật Phương Trăn nằm sấp trên giường, hai tay nhẹ vuốt chiếc đùi trắng mịn thon thả rắn chắc.
“Anh là đồ yêu tinh...... Cái đồ yêu tinh chuyên đi quyến rũ người khác......”
“Đúng, anh là yêu tinh...... Anh chuyên đi quyến rũ Quả Quả......” Phương Trăn quay đầu, mỉm cười mị hoặc, nhẹ cong người cọ xát vào da thịt của Lâm Quả ở phía trên: “Cả đời anh chỉ muốn quyến rũ một mình Quả Quả, khiến em chỉ có thể yêu một mình anh, trong ánh mắt chỉ có một mình anh......”
Phương Trăn không nói thêm gì đi nữa, bởi vì Lâm Quả lúc này đã hoàn toàn hoá thành sói, nói cái gì cũng không thể lọt vào tai cậu được nữa.
Lâm Quả cúi đầu hôn cái cổ mảnh khảnh của Phương Trăn hôn đến trước ngực, ngón tay vẽ một đường dọc theo chiếc đùi trắng min, rốt cục đi đến vùng cấm......
“Quả Quả dùng cái này......”
Phương Trăn lấy từ trong gối đầu ra một vật nhét vào tay Lâm Quả, sau đó lại tiếp tục duỗi người hưởng thụ nụ hôn của Lâm Quả.
Lâm Quả lấy một ít gel bôi trơn, trong lúc nhất thời quên hỏi Phương Trăn vì sao lại có thứ này mà lập tức đưa gel bôi trơn vào nơi bí mật kia, bắt đầu tiến quân thần tốc......
“Quả Quả, nhẹ...... nhẹ một chút......”
“Anh là đồ yêu tinh......”
“Quả Quả...... Anh yêu em......”
“Hừ...... Trời mới tin......Anh đừng có khép chặt như vậy, muốn kẹp chết tôi sao?” Lâm Quả một bên mắng, một bên đè lại Phương Trăn đang cố gắng vặn vẹo thân mình, thật muốn đâm chết cái tên yêu tinh hại người này. Nhưng cảm xúc chặt chẽ lại rõ ràng nhắc nhở cậu, đây cũng là lần đầu tiên của người kia. Điều này khiến cho Lâm Quả có một cỗ vui sướng không nói nên lời.
“Quả Quả......” Phương Trăn ngẩng đầu, trong ánh mắt long lanh nước, nhẹ giọng rên rỉ: “Quả Quả...... Quả Quả......”
“Đừng kêu, tôi chịu không nổi. Là do anh tự mình chuốc lấy, có đau thì cũng phải nhịn xuống!”
“Quả Quả...... A......”
“Yêu tinh......”
Ánh trăng trốn sau đám mây, ngượng ngùng nhìn một màn xuân sắc vô biên trong phòng.
......
“Quả Quả, em đang nghĩ cái gì?” Cao trào qua đi, Phương Trăn trên mặt vẫn còn lưu lại dấu vết đỏ ửng diễm lệ của kích tình vừa nãy, anh vươn tay vuốt ve đuôi lông mày của Lâm Quả: “Quả Quả hay giận dỗi, nơi này sắp hằn vết nhăn rồi.”
Lâm Quả bắt lấy bàn tay của Phương Trăn nhét vào trong chăn, trên mặt có chút hồng: “Đừng có lộn xộn, coi chừng lại bị cảm lạnh.”
Phương Trăn nở nụ cười, tựa đầu vào ngực của Lâm Quả, nghe nhịp tim đập của cậu, nhẹ giọng nói: “Anh biết Quả Quả rất thương anh mà.”
Lâm Quả khe khẽ thở dài, trầm mặc một lúc lâu, rốt cục mở miệng: “Kỳ thật, tôi vẫn có chuyện không thể hiểu!”
“Là tại sao anh lại thích em đúng không?” Phương Trăn ngẩng đầu, nhẹ nhàng ở trên mặt Lâm Quả ấn xuống một nụ hôn: “Quả Quả có phải đã tin rằng anh thật lòng với em rồi đúng chứ?”
Lâm Quả quay đầu đi chỗ khác, khẩu thị tâm phi nói: “Ai...... Ai nói? Anh đừng có ảo tưởng. Tôi chỉ muốn hỏi anh, vì sao cứ phải quấn lấy tôi.”
Phương Trăn cười càng vui vẻ, tuy rằng Lâm Quả không thừa nhận, nhưng ý nghĩ cũng không khác nhau lắm.
Biểu tình của Phương Trăn làm cho Lâm Quả có chút ngượng, cậu xoay người qua chỗ khác: “Quên đi, quên đi, tôi không hỏi, tôi muốn đi ngủ.”
“Quả Quả......” Phương Trăn từ phía sau nhổm người lên, đụng tới nơi vừa làm việc quá sứ vừa rồi, đau đến nổi kêu thành tiếng: “Đau quá......”
“Anh......” Lâm Quả xoay người lại, không thể làm gì đành phải ôm Phương Trăn vào lòng, để cho người đó có thể năm thoải mái một chút: “Anh có thể nằm im không? Bao nhiêu tuổi mà vẫn như con nít? Không biết chăm sóc chính mình.”
“Anh có Quả Quả rồi!” Phương Trăn mỉm cười ngọt ngào, không dám tùy tiện lộn xộn, “Câu hỏi của em, anh không có đáp án cho em, biết tại sao không?”
“Có gì thì nói, anh cọ vào tôi làm gì?” Lâm Quả có chút ngượng ngùng túm lấy bàn tay tội ác của Phương Trăn: “Dù sao thì cái nguyên nhân của anh cũng sẽ không tốt đẹp gì.”
“Ai nói?” Phương Trăn hạ ánh mắt, trên mặt hiện lên một nụ cười dịu dàng nhưng ảm đạm: “Vào ngày hội chào đón tân sinh viên, lúc em lên phát biểu đã thích em.”
“Phát biểu?” Lâm Quả cố gắng nhớ lại: “Ngày đó tôi có làm gì đặc biệt sao?”
“Làm gì có?” Phương Trăn nhẹ nhàng nhéo nhéo cái mũi cao của Lâm Quả: “Lúc em phát biểu, anh vì quá nhàm chán nên mới đến nhìn xem.”
“Lúc đó nhìn thấy em rất đẹp trai, cau mày hay cười rộ lên cũng vẫn rất đẹp, sau đó lại nghe tới lý tưởng của em. Lúc ấy thật sự khiến anh cười muốn bể bụng, cảm thấy người này sao lại đáng yêu như vậy?”
“Anh dám cười tôi? Anh chán sống rồi hả?” Lâm Quả trừng lớn ánh mắt, giờ lên nắm đấm: “Có phải anh muốn ăn đòn không?”
“Làm gì có?” Phương Trăn ôm lấy thắt lưng Lâm Quả làm nũng: “Chỉ là, anh cũng không biết vì cái gì, lại yêu thương em.”
“Đây là cái loại lý do gì?”
“Tình yêu vốn không có lý do mà? Dù sao, anh thật sự yêu Quả Quả, chỉ yêu Quả Quả thôi.” Nói đến đây, Phương Trăn ngẩng đầu, mỉm cười yêu mị, chu môi lên: “Không cần suy nghĩ, hôn anh được không?”
“Không!” Lâm Quả liếc Phương Trăn một cái.
“Vậy để anh hôn em!” Phương Trăn kéo đầu Lâm Quả, cười nhắm mắt lại.
Môi cùng môi lại chạm nhau, một buổi đêm thật xinh đẹp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.