Chương 16: Tôi yêu em. (H)
TML
12/02/2023
Dứt lời, Hoắc Vũ lập tức khom người, bế xốc Lục Hạ lên theo kiểu công chúa. Anh sải những bước dài, thu hẹp khoảng cách với bồn tắm xa hoa.
Lục Hạ bị bế xốc lên thành ra đầu óc choáng váng, đến khi định thần lại, bản thân đã ở trong dòng nước ấm áp, dễ chịu. Bả vai yêu kiều khẽ run lên, hình ảnh xấu hổ, nóng bóng đêm hôm qua chốc lát đã ùa về, tràn ngập tâm trí cô.
Khuôn mặt Lục Hạ rất nhanh đã trở nên phiếm hồng, khiến con ngươi của Hoắc Vũ mỗi lúc một tối hơn.
Thấp giọng mắng một tiếng, Hoắc Vũ cũng chịu hết nổi rồi, lập tức vươn tay, nâng cằm Lục Hạ lên, phủ lên môi cô một nụ hôn đầy mãnh liệt.
"Ưm..."
Bị tấn công bất ngờ, Lục Hạ vốn chưa chút phòng bị nào nhanh chóng bị quấn theo sự dẫn dắt chuyên nghiệp của Hoắc Vũ.
Đầu lưỡi nóng ấm của Hoắc Vũ điêu luyện tách hàm răng trắng bóc của Lục Hạ, bắt đầu khám phá khoang miệng thân thuộc. Anh tham lam càn quét mật ngọt, trêu đùa chiếc lưỡi rụt rè của Lục Hạ.
Hoắc Vũ yêu cảm giác mềm mại này, nó khiến anh nghiện ngập, đê mê, chẳng thể thoát ra được. Môi lưỡi triền miên, quấn lấy nhau không rời, thẳng đến khi Lục Hạ hết dưỡng khí, Hoắc Vũ mới luyến tiếc buông tha.
"Ha... a..."
Lục Hạ được giải thoát, miệng nhỏ không ngừng đớp lấy từng ngụm không khí, cố gắng vớt lấy cái mạng nhỏ đang ở giữa ranh giới sống chết.
Nhìn dáng vẻ chật vật của Lục Hạ, Hoắc Vũ bật cười thành tiếng, nhéo má cô trêu chọc.
"Bà xã, em có sở thích tự ngược mình sao?"
"Vì sao khi hôn lại không thở?"
Vớt được mạng nhỏ của mình, Lục Hạ liền to gan trừng mắt với Hoắc Vũ. Nếu không phải bị anh hôn cho chân tay mềm nhũn, cô đã sớm nhào đến cắn c.hết anh rồi.
Hoắc Vũ bị ánh nhìn ướt át của Lục Hạ nhìn thẳng, tiểu huynh đệ dưới hai lớp quần đã nóng nảy lại càng nóng nảy hơn.
Sắc mặt Hoắc Vũ trở nên thâm trầm, đáy mắt nhuốm màu dục vọng, miệng lưỡi khô khốc. Vợ anh quả thực là yêu nghiệt!
"Hạ Hạ, anh không trách em không biết cách hôn nữa."
"Đích thân anh sẽ dạy em!"
...
"Ưm... a... Vũ, đủ... đủ rồi..."
Toàn thân Lục Hạ bị làm đến mức mềm nhũn, vô lực dựa vào lồng ngực rắn chắn của Hoắc Vũ, cảm nhận nhịp tim đập cuồng loạn của anh.
Cánh môi mỏng của Lục Hạ bị hôn đến sưng tấy, đỏ ửng lên trông vô cùng bắt mắt. Toàn thân đầy dấu hôn ám muội, đánh dấu chủ quyền cô chỉ thuộc về anh.
Miệng nhỏ Lục Hạ không ngừng phát ra những âm thành nức nở, rên rỉ yêu kiều, trở thành liều thuốc trợ hứng tốt nhất cho Hoắc Vũ.
Hoắc Vũ càng làm càng sung sức, miệt mài, đam mê cày cấy trên người Lục Hạ. Anh cúi người, đặt lên vầng trán ướt mồ hôi cô một nụ hôn khích lệ.
"Hạ Hạ ngoan, cố gắng một chút nữa."
"Anh sắp xong rồi."
Vừa nói, Hoắc Vũ vừa đưa đẩy hông mình, đem cự v.ật gân guốc chôn sâu trong người Lục Hạ rút ra, rồi lại đâm sâu đến tận cùng. Cái gì gọi là chín nông một sâu, kĩ thuật cao siêu, anh hoàn toàn chẳng để tâm.
Mơ mơ màng màng, nhưng Lục Hạ lại có thể cảm nhận rõ ràng từng đường gân dữ tợn trên "hung khí" của Hoắc Vũ, lại nghe thấy những lời đầy dối trá của anh, cô vô lực phản kháng.
"Anh... anh đã nói lời này... ưm... ah... sáu..."
Hai chữ "sáu lần" chẳng thể thốt lên hoàn chỉnh, bởi tốc độ của Hoắc Vũ đột nhiên tăng mạnh. Toàn thân Lục Hạ bất giác run rẩy, cánh hoa bên dưới co rút mãnh liệt.
Hoắc Vũ đạt cao trào, đâm rút với tần suất lớn, mãi đến khi đạt độ sâu nhất định mới đem mầm mống của bản thân gieo vào bên trong Lục Hạ. Nhiệt lửa bất ngờ ập đến khiến cô nhịn không nổi mà run rẩy, cùng anh cao trào.
Hoắc Vũ thở hắt một hơi, ngục lên bộ ngực trắng nõn của Lục Hạ, cảm nhận dư vị còn sót lại. Ngay khi đạt cực khoái, cô đã mệt mỏi mà thiếp đi.
Anh nhìn cô, khoé miệng khẽ cong lên, nở nụ cười thoả mãn.
"Hạ Hạ, tôi yêu em."
Tình yêu đến thật bất ngờ, quan sát Lục Hạ gần một năm qua màn hình nhỏ, Hoắc Vũ mới giật mình nhận ra, bản thân đã chót rung động lúc nào không hay.
Lục Hạ bị bế xốc lên thành ra đầu óc choáng váng, đến khi định thần lại, bản thân đã ở trong dòng nước ấm áp, dễ chịu. Bả vai yêu kiều khẽ run lên, hình ảnh xấu hổ, nóng bóng đêm hôm qua chốc lát đã ùa về, tràn ngập tâm trí cô.
Khuôn mặt Lục Hạ rất nhanh đã trở nên phiếm hồng, khiến con ngươi của Hoắc Vũ mỗi lúc một tối hơn.
Thấp giọng mắng một tiếng, Hoắc Vũ cũng chịu hết nổi rồi, lập tức vươn tay, nâng cằm Lục Hạ lên, phủ lên môi cô một nụ hôn đầy mãnh liệt.
"Ưm..."
Bị tấn công bất ngờ, Lục Hạ vốn chưa chút phòng bị nào nhanh chóng bị quấn theo sự dẫn dắt chuyên nghiệp của Hoắc Vũ.
Đầu lưỡi nóng ấm của Hoắc Vũ điêu luyện tách hàm răng trắng bóc của Lục Hạ, bắt đầu khám phá khoang miệng thân thuộc. Anh tham lam càn quét mật ngọt, trêu đùa chiếc lưỡi rụt rè của Lục Hạ.
Hoắc Vũ yêu cảm giác mềm mại này, nó khiến anh nghiện ngập, đê mê, chẳng thể thoát ra được. Môi lưỡi triền miên, quấn lấy nhau không rời, thẳng đến khi Lục Hạ hết dưỡng khí, Hoắc Vũ mới luyến tiếc buông tha.
"Ha... a..."
Lục Hạ được giải thoát, miệng nhỏ không ngừng đớp lấy từng ngụm không khí, cố gắng vớt lấy cái mạng nhỏ đang ở giữa ranh giới sống chết.
Nhìn dáng vẻ chật vật của Lục Hạ, Hoắc Vũ bật cười thành tiếng, nhéo má cô trêu chọc.
"Bà xã, em có sở thích tự ngược mình sao?"
"Vì sao khi hôn lại không thở?"
Vớt được mạng nhỏ của mình, Lục Hạ liền to gan trừng mắt với Hoắc Vũ. Nếu không phải bị anh hôn cho chân tay mềm nhũn, cô đã sớm nhào đến cắn c.hết anh rồi.
Hoắc Vũ bị ánh nhìn ướt át của Lục Hạ nhìn thẳng, tiểu huynh đệ dưới hai lớp quần đã nóng nảy lại càng nóng nảy hơn.
Sắc mặt Hoắc Vũ trở nên thâm trầm, đáy mắt nhuốm màu dục vọng, miệng lưỡi khô khốc. Vợ anh quả thực là yêu nghiệt!
"Hạ Hạ, anh không trách em không biết cách hôn nữa."
"Đích thân anh sẽ dạy em!"
...
"Ưm... a... Vũ, đủ... đủ rồi..."
Toàn thân Lục Hạ bị làm đến mức mềm nhũn, vô lực dựa vào lồng ngực rắn chắn của Hoắc Vũ, cảm nhận nhịp tim đập cuồng loạn của anh.
Cánh môi mỏng của Lục Hạ bị hôn đến sưng tấy, đỏ ửng lên trông vô cùng bắt mắt. Toàn thân đầy dấu hôn ám muội, đánh dấu chủ quyền cô chỉ thuộc về anh.
Miệng nhỏ Lục Hạ không ngừng phát ra những âm thành nức nở, rên rỉ yêu kiều, trở thành liều thuốc trợ hứng tốt nhất cho Hoắc Vũ.
Hoắc Vũ càng làm càng sung sức, miệt mài, đam mê cày cấy trên người Lục Hạ. Anh cúi người, đặt lên vầng trán ướt mồ hôi cô một nụ hôn khích lệ.
"Hạ Hạ ngoan, cố gắng một chút nữa."
"Anh sắp xong rồi."
Vừa nói, Hoắc Vũ vừa đưa đẩy hông mình, đem cự v.ật gân guốc chôn sâu trong người Lục Hạ rút ra, rồi lại đâm sâu đến tận cùng. Cái gì gọi là chín nông một sâu, kĩ thuật cao siêu, anh hoàn toàn chẳng để tâm.
Mơ mơ màng màng, nhưng Lục Hạ lại có thể cảm nhận rõ ràng từng đường gân dữ tợn trên "hung khí" của Hoắc Vũ, lại nghe thấy những lời đầy dối trá của anh, cô vô lực phản kháng.
"Anh... anh đã nói lời này... ưm... ah... sáu..."
Hai chữ "sáu lần" chẳng thể thốt lên hoàn chỉnh, bởi tốc độ của Hoắc Vũ đột nhiên tăng mạnh. Toàn thân Lục Hạ bất giác run rẩy, cánh hoa bên dưới co rút mãnh liệt.
Hoắc Vũ đạt cao trào, đâm rút với tần suất lớn, mãi đến khi đạt độ sâu nhất định mới đem mầm mống của bản thân gieo vào bên trong Lục Hạ. Nhiệt lửa bất ngờ ập đến khiến cô nhịn không nổi mà run rẩy, cùng anh cao trào.
Hoắc Vũ thở hắt một hơi, ngục lên bộ ngực trắng nõn của Lục Hạ, cảm nhận dư vị còn sót lại. Ngay khi đạt cực khoái, cô đã mệt mỏi mà thiếp đi.
Anh nhìn cô, khoé miệng khẽ cong lên, nở nụ cười thoả mãn.
"Hạ Hạ, tôi yêu em."
Tình yêu đến thật bất ngờ, quan sát Lục Hạ gần một năm qua màn hình nhỏ, Hoắc Vũ mới giật mình nhận ra, bản thân đã chót rung động lúc nào không hay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.