Thương Em Luân Hồi Chuyển Kiếp Càng Thương
Chương 17: Đại hội lục quốc ở Vân Quốc 3, sự xuất hiện của hồ Ly tinh Hán Vũ
Vũ Tuyết
13/05/2023
Từng đoàn người tấp nập tiếng vào hoàng Thành Vân Quốc, đứng đầu là Khải quốc với ngọn cờ mang hình dạng con đại bàng. Hán Quốc cờ màu đen biểu tượng con sói. Tuyết quốc nối tiếp đoàn người, biểu tượng Tuyết quốc là chim phượng hoàng đỏ. Cao quốc tiếp sau Tuyết Quốc mang cờ với một chú rùa lớn, Ly quốc mang biểu tượng voi (vân quốc biểu tượng con rồng). Đoàn người đi rất quy củ, họ được các đại thần Vân Quốc sắp xếp chỗ ngồi theo trật tự. Hôm nay là ngày đầu tiên gặp mặt sứ thần nên Vũ Hiên Viên cho mở tiệc chiêu đãi mới gặp mặt. Hắn đứng từ trên cao nhìn xuống đoàn người hắn ra ám hiệu cho cung nữ rót rượu, tay cầm chén rượu trog tay hắn nở một nụ cười hòa nhã cất lời
"Năm nay đại hội lục quốc được tổ chức ở Vân Quốc, đây vốn là niềm vinh hạnh lớn đối với ta và cả vân quốc, mong sau đại hội này các nước sẽ gắn bó với nhau, thịnh thế quốc gia được lâu dài, các vị mời nâng chén" Vũ Hiên Viên uống cạn chén rượu, ở phía dưới các đại thần cũng đồng loạt uống hết ly rượu. Sau màn uống rượu một đám vũ cơ đã chuẩn bị sẵn đi vào múa hát, các cung nữ cũng rót rượu cho các sứ thần nhiệt tình, vũ cơ múa hát uyển chuyển dung mạo như hoa, rượu thức ăn ngon.. mấy đại thần nhiệt tình hưởng thụ đãi ngộ. Sau màn múa hát có một sứ giả của khải quốc bỗng đứng dậy
"Từ xa đã nghe rằng Vân Quốc bấy lâu nay có rất nhiều đặc sản kỳ thú cũng vừa hay ta từ khải quốc đến có mang theo một thú vật, không biết ta đưa thú vật này cho Vân quốc, vấn quốc có kỳ thú nào sánh bằng để đáp lễ không." vừa nói dứt lời hắn sai một tên thái giám theo sau mang một con rắn đuôi màu đỏ đến dâng lên trước mặt Vũ Hiên Viên.
Tuyết Nhi nãy giờ ngồi cạnh Vũ Hiên Viên nìn thấy con rắt lớn liền sợ hãi tay khẽ nắm chặt vạt áo, vũ hiên viên nhìn biểu hiện của nàng liền nhìn nàng an ủi, trấn an tinh thần cho nàng, hắn phất tay ra hiệu cho đám công công chuyển rắn lớn đi.
"Đây là báu vật khải quốc, món quà này ta rất thích." hắn đáp trả sứ thần.
Sứ thần vốn dĩ muốn nhìn thấy sự tức giận trên khuân mặt của Vũ Hiên Viên nhưng nãy giờ vẫn luân bình thản, sở dĩ hắn tặng rắn là vì Vân quốc mang biểu tượng là rồng, mà rắn thì cùng chi với rồng, hắn không can tâm lại tiếp tục huyên thuyên.
"Hoàng thượng, rắn này bẻ nanh, nó không thể làm hại người khác, lại được nhốt vào lồng không thể hóa rồng mà bay đi được, nên người cứ yên tâm." ý hắn muốn nói dã tâm làm hoàng đế của Vũ Hiên Viên là không thực ngoài ra còn ý mỉa mai, châm biếm.
Vũ Hiên Viên nghe hắn ta nói nãy giờ vẫn rất bình thản không nói gì ra hiệu cho Lục công công bên cạnh hắn, lục công công hiểu ý, đi vào trong rồi cùng hai vị công công nữ mang theo một chiếc lồng lơn, chiếc lồng được phủ che vài kín, khi ra đến giữa điện thì mở vải ra, bên trong có một con đại bàng lớn.
"Con đại bàng này là quà Vân Quốc đáp lễ món quà Khải quốc tăng khi nãy, đại bàng này do binh sĩ Vân quốc săn được, đại bàng bị tên bắn gãy cánh, làm mờ một mắt, đới này của nó chỉ có thể chờ chết hoặc được người khác thương hại nuôi sống thôi." lời nói thâm thuý, sắc lẹ của Vũ Hiên Viên làm không khí trể đạm mùi thuốc súng, sứ thần Khải quốc tức đến đỏ mặt tía tai, Tuyết Nhi bên cạnh hắn cố nín cười, Đại bàng là quốc cờ của Khải quốc, thể hiện kẻ săn mồi số một trên bầu trời, mà Vũ Hiên Viên đáp trả một con đại bàng gãy cả hai cánh, đui một mắt, thế chẳng phải vận khí con đại bàng này đã hết, giống như vận mệnh khải quốc đã tận, còn câu người thương sót mà nuôi chẳng phải ý nói năm xưa tiên hoàng Vân Quốc vẫn âm thầm bảo vệ trung thành khải quốc mặc dù quân vương khải quốc là hôn quân, chẳng phải là vì thương sót, giữ lời hứa trung thành đến hết đời của Tiên hoàng Vân Quốc hay sao, điểm này là Khải quốc nợ Vân Quốc.
Tuyết Nhi thấy không khi trở nên căng thẳng, lại nhận được ánh mắt ra iệu của Vũ Hiên Viên (dù rằng hắn đáp trả rất gay gắt sứ giả khải quốc nhưng đây là đại hội có rất nhiều quốc gia khác hắn phải biết lùi biết tiến), nàngmìm cười hòa ái nhìn sức giả Khải quốc:
"Ngoài món quà của Hoàng Thương ra bổn cung có một món quà tặng cho Khải quốc, món quà này chắc chắn mọi người sẽ thích" nàng sai tiểu tô ôm một chậu hoa mẫu đơn đủ sắc màu đỏ hồng, xanh vàng.. điều đặc biệt ở chậu mẫu đơn này chính là, nhiều loại hoa mẫy đơn trên cùng một gốc, lại cả cây mẫu đơn rất nhỏ, các úp hoa trên cành mẫu đơn này mới chỉ e ấp, khi về đến Khải quốc nhất định nở hoa.
"Hoa mẫu đơn này không chỉ đẹp, mà nó còn thể hiện sự cao quý của người sử có nó, hơn nữa mẫu đơn này rất thích hợp tăng cường sức khở cho người phụ nữ khi mang thai.." ý chúc hoàng gia khải quốc con cháu đày đàn quốc gia cường thịnh, sinh được quân vương anh minh.
Lão sứ giả sau khi nhận được chậu hoa tâm tình cũng trở nên tốt hơn, liền ngồi xuống thưởng thức các món trái cây.
Tuyết Nhi nhìn thấy lão sứ giả Khải quốc an phận như vậy liền thở ra nhẹ nhõm, nàng ngồi trên cao ở dưới mọi người đều nhìn thật là áp lực nha, nàng cũng thán phục Vũ Hiên Viên làm sao hắn lại thảnh thơi, nhàn nhã như ngồi uống trà vậy.
Nãy đến giờ nàng vẫn luô cảm thấy có ánh mắt nhìn nàng nãy giờ, theo linh cảm cảm nàng nhìn sang bên tay trái, thu vào mắt nàng là một nam tử, thân hình mặc chiếc áo đỏ chót thêu đầy hình hoa mẫu đơn, khuân mặt hắn để hai cọng tóc, gương mặt xinh đẹp hơn nữ nhân, hắn nhìn nàng môi nhếch lên, mắt híp lại, nở một nụ cười yêu nghiệt. Nàng nhìn hắn cười mà nổi hết da gà, trong đầu lé lên suy nghĩ hồ ly tinh.
Vũ Hiên Viên thấy ánh mắt nàng dời khỏi hắn, theo phản xạ nhìn theo nàng va vào ánh mắt Hán Vũ, hai đối thủ nhìn nhau, ánh mắt cũng tỏa ra sát khí, Vũ Hiên Viên nhìn bằng ánh mắt sắc lạnh âm u, đáp trả lại hán vũ lại nở một nụ cười rất tươi lộ hết hàm răng trắng, đôi mắt híp lại mang nụ cười rất đậm.
Hán vũ liếc nhìn quốc sư Cao quốc một cái, ông ta vội đứng dậy bắt đầu dùng lời lẽ khích bác thăm dò thực lực Vân Quốc.
"Nghe nói từ khi hoàng đế hiên viên lên ngôi quốc gia Vân Quốc phồ thịnh, mọi người rằng chỉ một đến hai năm nữa sẽ giàu nhất trong lục quốc. Ta có một loại mỹ vị cực quý hiếm này không biết có được Vân Quốc đáp trả ngàn vàng hay không"
Hắn ta vừa nói xong liền cho người mang một theo đĩa thịt đà điểu và trứng nó dâng lên, phải nói rằng đối với Vân quốc khí hậu ở đây không phù hợp cho điểu sinh sống, nên được nhìn thấy đà điểu là chuyện rất khố, được ăn tứng với thịt nó còn khó hơn. Ngược lại ở cao quốc có khí hậu nóng, hợp để đà điều sống, ở đây đà điểu không phải là hiếm, vậy nên cũng thấy được phần nào thành ý của Cao quốc.
"Mỹ vị của Cao Quốc thật đặc sắc, nhân đây bổn cung cũng có một loại mỹ vị của mỹ vị đặc biệt mời sứ thần cao quốc và sứ thần các nước xem mỹ vị của nước nào được mọi người yêu thích hơn" nàng vẫy tay các cung nữ lần lượt đem bánh kem sỉo hoa quả ra, sở dĩ nàng chọn bánh kem là vì au khi ăn no mọi người thường có su hướng tráng miệng, chọn bánh kem là hoàn toàn hợp lý.
Các sứ thần xúc bánh kem ăn miệng tấm tắc khen ngon, có người còn nói quả là mỹ vị của mỹ vị, ngon hơn thịt đà điểu. Sứ thần Cao quốc thấy phản ứng mọi người ánh mắt trở nên tức giận, nhưng cũng không làm gì được vì hắn cũng cả thấy rất ngon vừa ăn một miếng to.
Vũ Hiên viên quan sát biểu cảm tất thảy của mọi người, hắn rất lấy làm hãnh diện nhìn Tuyết Nhi
"Sức thần Cao Quốc, sau khi ăn xong món bánh này còn muốn đòi ngàn vàng của trẫm nữa hay không" hắn nhìn sứ thần rồi nói châm chọc.
"Mỹ vân quốc ngàng vàng cũng khó mua" vừa nói hắn vừa chắp tay, hắn không muốn thừa nhận nhưng dạ dày lại phản bội hắn mất rồi.
Hán Vũ từ nãy cười lả lướt bỗng lên tiếng
"Mỹ Vị của Vân quốc quả là hiếm có, chắc hẳn các đầu bếp Vân Quốc rất giỏi, nhưng không biết các dũng sĩ và cô nương ở Vân Quốc có thực sự tài hoa hơn người hay chỉ tài hoa khi vào bếp thôi nhỉ." hắn nói nhàn nhạt, ánh mắt liếc nhìn Vũ Hiên Viên rồi lại đảo mắt trăng hoa nhìn Tuyết Nhi.
"Muốn biết thực lực của Vân Quốc đến đâu thì tỷ thí là biết thôi." sứ thần Cao quốc lên tiếng.
"Ngày mai chính là ngày các quốc gia thi tài năng, ta hy vọng tời lúc đó không vắng mặt nước nào cả" Vũ Hiên Viên lên tiếng.
"Năm nay đại hội lục quốc được tổ chức ở Vân Quốc, đây vốn là niềm vinh hạnh lớn đối với ta và cả vân quốc, mong sau đại hội này các nước sẽ gắn bó với nhau, thịnh thế quốc gia được lâu dài, các vị mời nâng chén" Vũ Hiên Viên uống cạn chén rượu, ở phía dưới các đại thần cũng đồng loạt uống hết ly rượu. Sau màn uống rượu một đám vũ cơ đã chuẩn bị sẵn đi vào múa hát, các cung nữ cũng rót rượu cho các sứ thần nhiệt tình, vũ cơ múa hát uyển chuyển dung mạo như hoa, rượu thức ăn ngon.. mấy đại thần nhiệt tình hưởng thụ đãi ngộ. Sau màn múa hát có một sứ giả của khải quốc bỗng đứng dậy
"Từ xa đã nghe rằng Vân Quốc bấy lâu nay có rất nhiều đặc sản kỳ thú cũng vừa hay ta từ khải quốc đến có mang theo một thú vật, không biết ta đưa thú vật này cho Vân quốc, vấn quốc có kỳ thú nào sánh bằng để đáp lễ không." vừa nói dứt lời hắn sai một tên thái giám theo sau mang một con rắn đuôi màu đỏ đến dâng lên trước mặt Vũ Hiên Viên.
Tuyết Nhi nãy giờ ngồi cạnh Vũ Hiên Viên nìn thấy con rắt lớn liền sợ hãi tay khẽ nắm chặt vạt áo, vũ hiên viên nhìn biểu hiện của nàng liền nhìn nàng an ủi, trấn an tinh thần cho nàng, hắn phất tay ra hiệu cho đám công công chuyển rắn lớn đi.
"Đây là báu vật khải quốc, món quà này ta rất thích." hắn đáp trả sứ thần.
Sứ thần vốn dĩ muốn nhìn thấy sự tức giận trên khuân mặt của Vũ Hiên Viên nhưng nãy giờ vẫn luân bình thản, sở dĩ hắn tặng rắn là vì Vân quốc mang biểu tượng là rồng, mà rắn thì cùng chi với rồng, hắn không can tâm lại tiếp tục huyên thuyên.
"Hoàng thượng, rắn này bẻ nanh, nó không thể làm hại người khác, lại được nhốt vào lồng không thể hóa rồng mà bay đi được, nên người cứ yên tâm." ý hắn muốn nói dã tâm làm hoàng đế của Vũ Hiên Viên là không thực ngoài ra còn ý mỉa mai, châm biếm.
Vũ Hiên Viên nghe hắn ta nói nãy giờ vẫn rất bình thản không nói gì ra hiệu cho Lục công công bên cạnh hắn, lục công công hiểu ý, đi vào trong rồi cùng hai vị công công nữ mang theo một chiếc lồng lơn, chiếc lồng được phủ che vài kín, khi ra đến giữa điện thì mở vải ra, bên trong có một con đại bàng lớn.
"Con đại bàng này là quà Vân Quốc đáp lễ món quà Khải quốc tăng khi nãy, đại bàng này do binh sĩ Vân quốc săn được, đại bàng bị tên bắn gãy cánh, làm mờ một mắt, đới này của nó chỉ có thể chờ chết hoặc được người khác thương hại nuôi sống thôi." lời nói thâm thuý, sắc lẹ của Vũ Hiên Viên làm không khí trể đạm mùi thuốc súng, sứ thần Khải quốc tức đến đỏ mặt tía tai, Tuyết Nhi bên cạnh hắn cố nín cười, Đại bàng là quốc cờ của Khải quốc, thể hiện kẻ săn mồi số một trên bầu trời, mà Vũ Hiên Viên đáp trả một con đại bàng gãy cả hai cánh, đui một mắt, thế chẳng phải vận khí con đại bàng này đã hết, giống như vận mệnh khải quốc đã tận, còn câu người thương sót mà nuôi chẳng phải ý nói năm xưa tiên hoàng Vân Quốc vẫn âm thầm bảo vệ trung thành khải quốc mặc dù quân vương khải quốc là hôn quân, chẳng phải là vì thương sót, giữ lời hứa trung thành đến hết đời của Tiên hoàng Vân Quốc hay sao, điểm này là Khải quốc nợ Vân Quốc.
Tuyết Nhi thấy không khi trở nên căng thẳng, lại nhận được ánh mắt ra iệu của Vũ Hiên Viên (dù rằng hắn đáp trả rất gay gắt sứ giả khải quốc nhưng đây là đại hội có rất nhiều quốc gia khác hắn phải biết lùi biết tiến), nàngmìm cười hòa ái nhìn sức giả Khải quốc:
"Ngoài món quà của Hoàng Thương ra bổn cung có một món quà tặng cho Khải quốc, món quà này chắc chắn mọi người sẽ thích" nàng sai tiểu tô ôm một chậu hoa mẫu đơn đủ sắc màu đỏ hồng, xanh vàng.. điều đặc biệt ở chậu mẫu đơn này chính là, nhiều loại hoa mẫy đơn trên cùng một gốc, lại cả cây mẫu đơn rất nhỏ, các úp hoa trên cành mẫu đơn này mới chỉ e ấp, khi về đến Khải quốc nhất định nở hoa.
"Hoa mẫu đơn này không chỉ đẹp, mà nó còn thể hiện sự cao quý của người sử có nó, hơn nữa mẫu đơn này rất thích hợp tăng cường sức khở cho người phụ nữ khi mang thai.." ý chúc hoàng gia khải quốc con cháu đày đàn quốc gia cường thịnh, sinh được quân vương anh minh.
Lão sứ giả sau khi nhận được chậu hoa tâm tình cũng trở nên tốt hơn, liền ngồi xuống thưởng thức các món trái cây.
Tuyết Nhi nhìn thấy lão sứ giả Khải quốc an phận như vậy liền thở ra nhẹ nhõm, nàng ngồi trên cao ở dưới mọi người đều nhìn thật là áp lực nha, nàng cũng thán phục Vũ Hiên Viên làm sao hắn lại thảnh thơi, nhàn nhã như ngồi uống trà vậy.
Nãy đến giờ nàng vẫn luô cảm thấy có ánh mắt nhìn nàng nãy giờ, theo linh cảm cảm nàng nhìn sang bên tay trái, thu vào mắt nàng là một nam tử, thân hình mặc chiếc áo đỏ chót thêu đầy hình hoa mẫu đơn, khuân mặt hắn để hai cọng tóc, gương mặt xinh đẹp hơn nữ nhân, hắn nhìn nàng môi nhếch lên, mắt híp lại, nở một nụ cười yêu nghiệt. Nàng nhìn hắn cười mà nổi hết da gà, trong đầu lé lên suy nghĩ hồ ly tinh.
Vũ Hiên Viên thấy ánh mắt nàng dời khỏi hắn, theo phản xạ nhìn theo nàng va vào ánh mắt Hán Vũ, hai đối thủ nhìn nhau, ánh mắt cũng tỏa ra sát khí, Vũ Hiên Viên nhìn bằng ánh mắt sắc lạnh âm u, đáp trả lại hán vũ lại nở một nụ cười rất tươi lộ hết hàm răng trắng, đôi mắt híp lại mang nụ cười rất đậm.
Hán vũ liếc nhìn quốc sư Cao quốc một cái, ông ta vội đứng dậy bắt đầu dùng lời lẽ khích bác thăm dò thực lực Vân Quốc.
"Nghe nói từ khi hoàng đế hiên viên lên ngôi quốc gia Vân Quốc phồ thịnh, mọi người rằng chỉ một đến hai năm nữa sẽ giàu nhất trong lục quốc. Ta có một loại mỹ vị cực quý hiếm này không biết có được Vân Quốc đáp trả ngàn vàng hay không"
Hắn ta vừa nói xong liền cho người mang một theo đĩa thịt đà điểu và trứng nó dâng lên, phải nói rằng đối với Vân quốc khí hậu ở đây không phù hợp cho điểu sinh sống, nên được nhìn thấy đà điểu là chuyện rất khố, được ăn tứng với thịt nó còn khó hơn. Ngược lại ở cao quốc có khí hậu nóng, hợp để đà điều sống, ở đây đà điểu không phải là hiếm, vậy nên cũng thấy được phần nào thành ý của Cao quốc.
"Mỹ vị của Cao Quốc thật đặc sắc, nhân đây bổn cung cũng có một loại mỹ vị của mỹ vị đặc biệt mời sứ thần cao quốc và sứ thần các nước xem mỹ vị của nước nào được mọi người yêu thích hơn" nàng vẫy tay các cung nữ lần lượt đem bánh kem sỉo hoa quả ra, sở dĩ nàng chọn bánh kem là vì au khi ăn no mọi người thường có su hướng tráng miệng, chọn bánh kem là hoàn toàn hợp lý.
Các sứ thần xúc bánh kem ăn miệng tấm tắc khen ngon, có người còn nói quả là mỹ vị của mỹ vị, ngon hơn thịt đà điểu. Sứ thần Cao quốc thấy phản ứng mọi người ánh mắt trở nên tức giận, nhưng cũng không làm gì được vì hắn cũng cả thấy rất ngon vừa ăn một miếng to.
Vũ Hiên viên quan sát biểu cảm tất thảy của mọi người, hắn rất lấy làm hãnh diện nhìn Tuyết Nhi
"Sức thần Cao Quốc, sau khi ăn xong món bánh này còn muốn đòi ngàn vàng của trẫm nữa hay không" hắn nhìn sứ thần rồi nói châm chọc.
"Mỹ vân quốc ngàng vàng cũng khó mua" vừa nói hắn vừa chắp tay, hắn không muốn thừa nhận nhưng dạ dày lại phản bội hắn mất rồi.
Hán Vũ từ nãy cười lả lướt bỗng lên tiếng
"Mỹ Vị của Vân quốc quả là hiếm có, chắc hẳn các đầu bếp Vân Quốc rất giỏi, nhưng không biết các dũng sĩ và cô nương ở Vân Quốc có thực sự tài hoa hơn người hay chỉ tài hoa khi vào bếp thôi nhỉ." hắn nói nhàn nhạt, ánh mắt liếc nhìn Vũ Hiên Viên rồi lại đảo mắt trăng hoa nhìn Tuyết Nhi.
"Muốn biết thực lực của Vân Quốc đến đâu thì tỷ thí là biết thôi." sứ thần Cao quốc lên tiếng.
"Ngày mai chính là ngày các quốc gia thi tài năng, ta hy vọng tời lúc đó không vắng mặt nước nào cả" Vũ Hiên Viên lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.