Thương Em Luân Hồi Chuyển Kiếp Càng Thương
Chương 7: Gặp cao nhân
Vũ Tuyết
24/04/2023
vài ngày sau lễ tẩy trần, nàng suy nghĩ rồi đắn đo một hồi, nàng đã đến thế giới này rất lâu rồi Tuy cuộc sống cũng khá ổn định, nhưng nàng rất nhớ gia đình và bạn bè nhớ mỗi bữa cơm mẹ nấu, nhớ những buổi tụ tập bạn bè. tất cả những điều đấy làm động lực cho nàng xuất cung tìm hiểu thực hư biết đâu nàng có thể tìm được cách quay trở về. nàng nghe Tiểu Tô nói rằng việc xuất cung của Hoàng hậu là việc không thể nào ngoại trừ có ý chỉ của hoàng thượng. Nàng nghe vậy liền sai người điều tra xem hoàng thượng thường ngày thích ăn món gì nàng viết công thức một vài món ăn trước kia của nàng hợp với gu ăn uống của hắn ta rồi sai người làm để nàng mang đến đến cho hắn ta, lấy cớ đem thức ăn để xin ra ngoài. nàng thay một bộ váy hồng đẹp mắt, tay cầm hộp đựng bánh đậu xanh cùng tiểu Tô đi đến địện chính của Vũ Hiên Viên. Đường đi đến địa chính phải qua Ngự Hoa Viên, Lần sau bước qua đấy thì thấy một người đang nằm dựa vào gốc cây cổ thụ, vụ đó là một lão nhân đã ngoài bảy mươi Sau tóc bạc phơ tay cầm bình rượu trong lão ta có vẻ rất tiêu sái, Không giống như các cung nô bình thường. Tuyết Nhi tự hỏi, sao trong cung này này lại có một người lạ đến vậy, chẳng quan tâm đến cung quy, Không giữ hình tượng. Nàng bước qua cũng chẳng thèm để ý đến lão nhân kia một mạch bước đi, đi lúc đi qua chừng 10m lão ta bất chợt gọi Tuyết Nhi lại.
" tiểu nha đầu dừng lại, cái ta thấy tay người cầm hộp đựng gì đấy tỏa ra mùi thơm phức, Không biết có thể cho lão đầu ta một chút ít được không."
Tuyết Nhi dừng lại quay đầu Nhìn lão nhân, nặng mở nắp hộp thức ăn ra lấy trong tay một đĩa bánh đậu xanh thơm nức đưa cho lão ta.
" vị lão gia gia này người uống say rượu thì về phòng nghỉ ngơi đi, hôm nay trời gió uống rượu xong nằm ở ngoài trời không tốt cho sức khỏe."
"Nha đầu đồ ăn của ngươi ngon quá, ta thấy ngươi là người hiểu chuyện cũng không quá tỏ ra kiêu kỳ như những cung tần khác, hôm nay lão phu sẽ phá lệ xem cho ngươi một quẻ"
Tuyết Nhi nhìn lão nhân bên cạnh say mèn nhưng lại không giống như những tên bợm rượu mà như một tiên nhân tiêu sái không chút vướng bận vậy, nhưng trước giờ nàng không tin vào bói toán, mà hiện giờ nàng đang có chuyện nên cũng không có tâm trạng xem.
"Lão nhân à ta không có hứng xem bói đâu, trước giờ ta cũng không tin việc bói toán, ngươi vẫn nên về phòng mình đi".
"Ngươi không phải là người thuộc thế giới này"
Lời ông ta nói ra làm cô đứng hình một chút, tại sao ông ta biết được về chuyện của cô, cô chưa kể với ai, ngay cả Vũ Hiên Viên cũng không biết sao ông ta lại biết, hay ông ta cũng như mình.
"Ông đang nói gì vậy ông say rồi, để ta sai người đưa người đưa ông về"
Lão nhân nhấm rượu nhìn nàng rồi nói những từ rất kỳ lạ
Cô vốn có duyên định tam sinh với người người nào đó ở đây, cô trở về đây là sống trong thân thể kiếp trước để nối tiếp chỉ hồng cho kiếp sau của cô, nếu muốn trở về thì phải làm được hai việc: Một là tìm ra người định mệnh của cô khiến người đó yêu cô, việc thứ hai thì sau khi gặp được người đó ắt sẽ tự biết.
"Ông là ai, tại sao ông có thể biết được những chuyện này" Tuyết Nhi nhìn ông lão một hồi vừa phòng bị vừa hỏi
"Thế gian này tình là gì mà sao tất cả mọi người đều u mê" lão nhân lại nhấp một ngụm rượu rồi lảo đảo đi về phí mấy gian nhà, trước khi đi ông còn để lại một câu
"Ngươi hãy nhớ rằng đây là định mệnh ngươi phải trải qua".
Tìm chân ái, nàng biết đi đâu để tìm chân ái ở một nơi xa lạ như này chứ, nha đầu Tiểu Tô xách khay thức ăn đến bên cạnh lay nhẹ tay áo của nàng, công chúa có chuyện gì vậy, sao em thấy nét mặt người căng thẳng vậy.
"Không có gì, ta đi thôi"
Nàng bước qua những ngôi nhà gác son lông lẫy đến một cung điện nguy nga tráng lệ, cột nhà được dát vàng, mái nhà điêu khác chạm trổ tỉ mỷ đẹp đẽ, gạch lát sàn cũng là thượng phẩm. Nàng đã đến rất nhiều nơi sang trọng nhưng chưa từng thấy một nơi nào khí thế như vậy, nơi này toát lên một khí chất uy nghi, quyền lực tố cao, làm người ta bước đến có cảm giác ngột ngạt.
Các thị về lần lượt hành lễ với nàng, một vị công công đi tới thái độ kính cẩn:
"Nương nương người là đến để tìm hoàng thương"
"Hôm nay ta xuống bếp làm vài món cho hoàng thượng, phiền công công báo lại".
"Nô tài tuân mệnh, nô tài đi ngay đây".
Vị công công vừa đi khuất một lúc, một bóng dáng cao lớn uy nghi trong điện bước ra gương mặt hắn ta tỏ ra vài phần ôn nhu, nhưng cô có thể cảm nhận nhận được hai phần nửa vời, tám phần giả tạo.
"Nàng đến tìm ta" Vũ Hiên Viên nhìn nàng cố tỏ ra vẻ ôn nhu nhất có thể.
"Ta nghe nó dạo này chàng làm việc mệt mỏi, nên xuống bếp nấu một vài món ngon giúp chàng tẩm bổ"
"Nào vào trong đi, ở ngoài lạnh lắm, cơ thể nàng mới khở lại không tốt" Hắn nắm tay nàng bước vào trong trong điện, dìu dàng đến bên cái bàn hắn hay ngồi dùng bữa.
Ngọc Tuyết mở khay thức ăn đặt lên bàn, một miếng caramen màu vàng bên trên phủ socola đẹp mắt, còn có một bát canh súp rất ngon nữa.
Vũ Hiên Viên nhìn nàng rồi nhìn xuống bàn, những món này rất kỳ lạ, hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ, hắn gắp một miếng cho vào mồm miếng bánh ta hẳn vị ngọt thanh, hơi béo béo, lại có cảm giác rất mát, hắn rất thích.
"Tuyết Nhi những món này là nàng làm".
||||| Truyện đề cử: Lệ Tổng! Em Mệt Rồi |||||
"Chàng thấy có ngon không, ăn có vừa miệng không?"
"Rất ngon, nàng tốt với ta như vậy nàng muốn gì ta đều sẽ làm cho nàng"
Ách, có mỗi nấu vài món ăn như này mà hắn đã cho rằng nàng tốt với hắn sao, nếu Vũ Hiên Viên đã mở miệng rồi thì nàng thuận nước đẩy thuyển thôi.
"Nghe nói hoàng thành Vân Quốc vô cùng phồn hoa, dân chúng an cưu lạc nghiệp, ta được gả đến đây một thời gian rồi mà chưa có cớ hội đi thăm thú, ta muốn chàng ban cho ta một chỉ thị xuất cung một ngày để được ra ngoài ngắm nhìn bên ngoài kia, chàng yên tâm ta sẽ giữ cho bản thân an toàn".
"Chuyện này là không thể nào".
"Chẳng phải chàng vừa nói ta muốn gì chàng cũng đều làm cho ta hay sao"
"Trừ phi nàng cho ta theo làm người bảo hộ cho nàng" Vũ Hiên Viên cầm tay nàng ôn tồn nói.
"Được"
" tiểu nha đầu dừng lại, cái ta thấy tay người cầm hộp đựng gì đấy tỏa ra mùi thơm phức, Không biết có thể cho lão đầu ta một chút ít được không."
Tuyết Nhi dừng lại quay đầu Nhìn lão nhân, nặng mở nắp hộp thức ăn ra lấy trong tay một đĩa bánh đậu xanh thơm nức đưa cho lão ta.
" vị lão gia gia này người uống say rượu thì về phòng nghỉ ngơi đi, hôm nay trời gió uống rượu xong nằm ở ngoài trời không tốt cho sức khỏe."
"Nha đầu đồ ăn của ngươi ngon quá, ta thấy ngươi là người hiểu chuyện cũng không quá tỏ ra kiêu kỳ như những cung tần khác, hôm nay lão phu sẽ phá lệ xem cho ngươi một quẻ"
Tuyết Nhi nhìn lão nhân bên cạnh say mèn nhưng lại không giống như những tên bợm rượu mà như một tiên nhân tiêu sái không chút vướng bận vậy, nhưng trước giờ nàng không tin vào bói toán, mà hiện giờ nàng đang có chuyện nên cũng không có tâm trạng xem.
"Lão nhân à ta không có hứng xem bói đâu, trước giờ ta cũng không tin việc bói toán, ngươi vẫn nên về phòng mình đi".
"Ngươi không phải là người thuộc thế giới này"
Lời ông ta nói ra làm cô đứng hình một chút, tại sao ông ta biết được về chuyện của cô, cô chưa kể với ai, ngay cả Vũ Hiên Viên cũng không biết sao ông ta lại biết, hay ông ta cũng như mình.
"Ông đang nói gì vậy ông say rồi, để ta sai người đưa người đưa ông về"
Lão nhân nhấm rượu nhìn nàng rồi nói những từ rất kỳ lạ
Cô vốn có duyên định tam sinh với người người nào đó ở đây, cô trở về đây là sống trong thân thể kiếp trước để nối tiếp chỉ hồng cho kiếp sau của cô, nếu muốn trở về thì phải làm được hai việc: Một là tìm ra người định mệnh của cô khiến người đó yêu cô, việc thứ hai thì sau khi gặp được người đó ắt sẽ tự biết.
"Ông là ai, tại sao ông có thể biết được những chuyện này" Tuyết Nhi nhìn ông lão một hồi vừa phòng bị vừa hỏi
"Thế gian này tình là gì mà sao tất cả mọi người đều u mê" lão nhân lại nhấp một ngụm rượu rồi lảo đảo đi về phí mấy gian nhà, trước khi đi ông còn để lại một câu
"Ngươi hãy nhớ rằng đây là định mệnh ngươi phải trải qua".
Tìm chân ái, nàng biết đi đâu để tìm chân ái ở một nơi xa lạ như này chứ, nha đầu Tiểu Tô xách khay thức ăn đến bên cạnh lay nhẹ tay áo của nàng, công chúa có chuyện gì vậy, sao em thấy nét mặt người căng thẳng vậy.
"Không có gì, ta đi thôi"
Nàng bước qua những ngôi nhà gác son lông lẫy đến một cung điện nguy nga tráng lệ, cột nhà được dát vàng, mái nhà điêu khác chạm trổ tỉ mỷ đẹp đẽ, gạch lát sàn cũng là thượng phẩm. Nàng đã đến rất nhiều nơi sang trọng nhưng chưa từng thấy một nơi nào khí thế như vậy, nơi này toát lên một khí chất uy nghi, quyền lực tố cao, làm người ta bước đến có cảm giác ngột ngạt.
Các thị về lần lượt hành lễ với nàng, một vị công công đi tới thái độ kính cẩn:
"Nương nương người là đến để tìm hoàng thương"
"Hôm nay ta xuống bếp làm vài món cho hoàng thượng, phiền công công báo lại".
"Nô tài tuân mệnh, nô tài đi ngay đây".
Vị công công vừa đi khuất một lúc, một bóng dáng cao lớn uy nghi trong điện bước ra gương mặt hắn ta tỏ ra vài phần ôn nhu, nhưng cô có thể cảm nhận nhận được hai phần nửa vời, tám phần giả tạo.
"Nàng đến tìm ta" Vũ Hiên Viên nhìn nàng cố tỏ ra vẻ ôn nhu nhất có thể.
"Ta nghe nó dạo này chàng làm việc mệt mỏi, nên xuống bếp nấu một vài món ngon giúp chàng tẩm bổ"
"Nào vào trong đi, ở ngoài lạnh lắm, cơ thể nàng mới khở lại không tốt" Hắn nắm tay nàng bước vào trong trong điện, dìu dàng đến bên cái bàn hắn hay ngồi dùng bữa.
Ngọc Tuyết mở khay thức ăn đặt lên bàn, một miếng caramen màu vàng bên trên phủ socola đẹp mắt, còn có một bát canh súp rất ngon nữa.
Vũ Hiên Viên nhìn nàng rồi nhìn xuống bàn, những món này rất kỳ lạ, hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ, hắn gắp một miếng cho vào mồm miếng bánh ta hẳn vị ngọt thanh, hơi béo béo, lại có cảm giác rất mát, hắn rất thích.
"Tuyết Nhi những món này là nàng làm".
||||| Truyện đề cử: Lệ Tổng! Em Mệt Rồi |||||
"Chàng thấy có ngon không, ăn có vừa miệng không?"
"Rất ngon, nàng tốt với ta như vậy nàng muốn gì ta đều sẽ làm cho nàng"
Ách, có mỗi nấu vài món ăn như này mà hắn đã cho rằng nàng tốt với hắn sao, nếu Vũ Hiên Viên đã mở miệng rồi thì nàng thuận nước đẩy thuyển thôi.
"Nghe nói hoàng thành Vân Quốc vô cùng phồn hoa, dân chúng an cưu lạc nghiệp, ta được gả đến đây một thời gian rồi mà chưa có cớ hội đi thăm thú, ta muốn chàng ban cho ta một chỉ thị xuất cung một ngày để được ra ngoài ngắm nhìn bên ngoài kia, chàng yên tâm ta sẽ giữ cho bản thân an toàn".
"Chuyện này là không thể nào".
"Chẳng phải chàng vừa nói ta muốn gì chàng cũng đều làm cho ta hay sao"
"Trừ phi nàng cho ta theo làm người bảo hộ cho nàng" Vũ Hiên Viên cầm tay nàng ôn tồn nói.
"Được"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.