Thương Em Luân Hồi Chuyển Kiếp Càng Thương
Chương 10: Hồi cung
Vũ Tuyết
13/05/2023
sau khi tiêu mặc rời đi, Vũ Hiên Viên sai người chuẩn bị kiệu đưa Tuyết Nhi hồi cung. Nàng cùng hắn ngồi chung kiệu, lúc này mặt Vũ Hiên Viên hắn đen như than, Tuyết Nhi thấy vậy liên làm bộ chọc cười hắn ta:
"Vũ Hiên Viên không phải người dân ta vì chuyện gì vậy, sao mặt lại đen như nhọ nồi, Ngươi nghĩ Xem và vừa bị thích khách làm kinh hoàng một phen, đến bây giờ, người lại tỏ thái độ giận dữ, Có phải ấm ức cho ta lắm không".
Vũ Hiên Viên không nói gì, mặt lại đen hơn, thấy vậy nên nàng im bặt luôn, Bầu không khí trong xe đã trở nên ngột ngạt, nàng không biết làm gì bèn vén rèm cửa Ngó đầu ra ngoài nhìn xung quanh. Công nhân Vấn quốc này thật phồn thịnh, Nàng nghĩ thầm, chiếc xe ngựa bỗng nhiên dừng lại trước một đám nạn nhân, Những người này ăn mặc rách rưới, Thật không ngờ ở một nơi xa hoa như kinh thành vân quốc lại có nạn dân, vậy chẳng phải lời khen lúc nãy nàng dành cho nơi này hóa uổng phí hay sao. Nàng lay nhẹ tay Vũ Hiên Viên:
"Này Vũ Hiên Viên ngươi nhìn xem phí trước có một đám người kìa, hơn nữa trông họ không giống người kinh thành".
Vũ Hiên Viên đang nhắm mắt dưỡng thần hắn liền mở mắt nhìn ra ngoài, trán nhăn lên, mắt nheo lại. Xe ngựa cũng bị nạn dân chặn lại chẳng thể nào chuyển động được:
"Ta muốn ra ngoài xem thử" Tuyết Nhi vò vạt áo nói với hắn.
"Nàng ngồi đó để ta ra xem" hắn ta gằng giọng, kéo rèm bước ra.
"Ta chỉ xem một chút thôi mà, biết đâu sẽ giúp được cho ngươi", nói rồi nàng bước theo sau hắn.
"Tỷ tuỷ muội muội của đệ ba ngày chưa được ăn gì rồi, tỷ có thể cho đệ xin một ít đồ ăn được không" một cậu bé rất nhỏ tuổi kéo vạt áo của Tuyết Nhi.
"Sao đệ nhỏ tuổi như này lại ở đây, cha mẹ đệ đâu"
"Đệ ở Tô Châu, ba năm nay quê đệ hạn hán, cha đệ vì gia đình không có gì ăn vào rừng săn thú nên bị thú dữ cắn chết, mẹ của đệ trên dường về kinh luôn nhường đồ ăn cho đệ va muội nên kiệt sức mất rồi" cậu bé nắm chặt tay khi nói ra điều này, nàng có thể nhận thấy cậu bé đang kìm nén cảm xúc khi nói ra chuyện này, nàng xoa đầu cậu bé lấy ra một thỏi ngân lượng:
"Nhóc con đồ ăn thì ta không có đệ có thể lấy ngân lượng này rồi đi mua đồ ăn nhé". Cậu bé cầm thỏi ngân lượng, nước mắt chực trào ra, từng này ngân lượng có thể đủ cho cậu và em gái mua đồ ăn trong một tháng.
"Đa tạ tỷ, tỷ thật tốt bụng" cậu bé cúi người hành lễ với Tuyết Nhi rồi chạy một mạch sang quán bánh bao bên đường.
Tuyết Nhi nhìn theo dáng cậu bé chạy đi, nở một nụ cười dịu dàng, cảm thấy bản thân rất có thành tựu, nhưng nạn dân nhiều thế này làm sao nàng có thể giúp hết được đây, dù cho họ ngân lượng nhưng cũng chỉ cầm cự được phải ngày, không thể giúp họ một cuộc sống ấm no cả đời. Nàng nhìn túi ngân lượng trong tay mở ra xem, may mà hôm nay mình đem theo nhiều ngân lượng, vậy giúp họ được bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu, nặng cầm ngân lượng phân phát hết ngân lượng. Những nạn dân cảm ơn nàng không ngớt lời.
Vũ Hiên Viên sai người đi lấy mấy chiếc hộp trên xe ngựa xuống, hắn tận tay phân phát thức ăn cho những người dân ở đây. Nhìn hành động của Vũ Hiên Viên nàng không ngừng cảm thán, hắn ta quả nhiên là một vị vua có tâm, thảo nào Vân quốc hắn cai quản lại phồn thịnh như vậy. Sau khi những nạn dân ở đây ăn no, hắn cho người dẫn họ đến một trang viên ở ngoại ô, ban đất đai nhà cửa cho họ sinh sống.
Lúc nàng và hắn bắt đầu về cung trời đã xẩm tối, từ lúc lên xe ngựa nàng để ý Vũ Hiên Viên ngồi giống như một pho tượng vậy nhìn nàng không cảm xúc, nàng không hiểu tại sao hắn ta lại có biểu cảm như vậy, nàng đâu làm gì sai đâu, con người này thật khiến người ta thấy khó hiểu mà, nhưng thôi bổn cô nương không thèm chấp với tên hỗn thần này. Nhưng dù sao hắn vẫn trên nàng một cấp, tốt nhất nàng nên hòa ái với hắn ta một chút kẻo sau này nàng khó sống. Nàng liền làm bộ dáng một cô nương nhỏ rồi kể chuyện nói với hắn rất nhiều thứ truyện nhảm nhí để hắn cười.
Vũ Hiên Viên nhìn bộ dáng lấy lòng hắn của nàng không kìm được mà nhếch lên một nụ cười thích thú, hắn ta rất giận nàng, giận nàng kéo hắn vào kỹ viện, giận nàng vẫy tay tạm biệt với tên thích khách, giận nàng không nghe lời tự làm theo ý mình, nhưng nhìn bộ dáng mèo con của nàng khi nãy lửa giận của hắn cũng bay hơi mất rồị
Đến cung hắn liền truyền thái y để khám cho nàng, dù sao hôm nay nàng cũng đã chứng kiến một cảnh tượng kinh hãi khi hắn bị thích khách tâp kích cũng may nàng không có vấn đề gì cả, hắn liền về tẩm điện của mình xử lí công vụ, hôm nay thật nhiều chuyện xảy ra hắn ta có rất nhiều việc cần giải quyết.
Phía Tuyết Nhi lên giường nằm những hình ảnh nàng nhìn thấy hôm nay thật khiến nàng khó mà ngủ được, nàng hết nghĩ đến cảnh binh đao ở lầu xanh, đặc biệt là hình ảnh những đám nạn dân kia thật khiến người ta thương sót, nàng là người hiện đại chưa từng chứng kiến những hình ảnh như vậy nếu nàng giúp được họ thì thật tốt biết bao không uổng công nàng làm chức vị hoàng hậu này. Nghĩ một hồi nàng mới nhớ ra mình là sinh viên nông nghiệp mà ở thế giới này là thuần nông vậy chẳng phải nàng có thể giúp được mọi người tiện thể trau dồi năng lục của mình hay sao, nghĩ đến đây nàng thích thú rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng biết.
"Vũ Hiên Viên không phải người dân ta vì chuyện gì vậy, sao mặt lại đen như nhọ nồi, Ngươi nghĩ Xem và vừa bị thích khách làm kinh hoàng một phen, đến bây giờ, người lại tỏ thái độ giận dữ, Có phải ấm ức cho ta lắm không".
Vũ Hiên Viên không nói gì, mặt lại đen hơn, thấy vậy nên nàng im bặt luôn, Bầu không khí trong xe đã trở nên ngột ngạt, nàng không biết làm gì bèn vén rèm cửa Ngó đầu ra ngoài nhìn xung quanh. Công nhân Vấn quốc này thật phồn thịnh, Nàng nghĩ thầm, chiếc xe ngựa bỗng nhiên dừng lại trước một đám nạn nhân, Những người này ăn mặc rách rưới, Thật không ngờ ở một nơi xa hoa như kinh thành vân quốc lại có nạn dân, vậy chẳng phải lời khen lúc nãy nàng dành cho nơi này hóa uổng phí hay sao. Nàng lay nhẹ tay Vũ Hiên Viên:
"Này Vũ Hiên Viên ngươi nhìn xem phí trước có một đám người kìa, hơn nữa trông họ không giống người kinh thành".
Vũ Hiên Viên đang nhắm mắt dưỡng thần hắn liền mở mắt nhìn ra ngoài, trán nhăn lên, mắt nheo lại. Xe ngựa cũng bị nạn dân chặn lại chẳng thể nào chuyển động được:
"Ta muốn ra ngoài xem thử" Tuyết Nhi vò vạt áo nói với hắn.
"Nàng ngồi đó để ta ra xem" hắn ta gằng giọng, kéo rèm bước ra.
"Ta chỉ xem một chút thôi mà, biết đâu sẽ giúp được cho ngươi", nói rồi nàng bước theo sau hắn.
"Tỷ tuỷ muội muội của đệ ba ngày chưa được ăn gì rồi, tỷ có thể cho đệ xin một ít đồ ăn được không" một cậu bé rất nhỏ tuổi kéo vạt áo của Tuyết Nhi.
"Sao đệ nhỏ tuổi như này lại ở đây, cha mẹ đệ đâu"
"Đệ ở Tô Châu, ba năm nay quê đệ hạn hán, cha đệ vì gia đình không có gì ăn vào rừng săn thú nên bị thú dữ cắn chết, mẹ của đệ trên dường về kinh luôn nhường đồ ăn cho đệ va muội nên kiệt sức mất rồi" cậu bé nắm chặt tay khi nói ra điều này, nàng có thể nhận thấy cậu bé đang kìm nén cảm xúc khi nói ra chuyện này, nàng xoa đầu cậu bé lấy ra một thỏi ngân lượng:
"Nhóc con đồ ăn thì ta không có đệ có thể lấy ngân lượng này rồi đi mua đồ ăn nhé". Cậu bé cầm thỏi ngân lượng, nước mắt chực trào ra, từng này ngân lượng có thể đủ cho cậu và em gái mua đồ ăn trong một tháng.
"Đa tạ tỷ, tỷ thật tốt bụng" cậu bé cúi người hành lễ với Tuyết Nhi rồi chạy một mạch sang quán bánh bao bên đường.
Tuyết Nhi nhìn theo dáng cậu bé chạy đi, nở một nụ cười dịu dàng, cảm thấy bản thân rất có thành tựu, nhưng nạn dân nhiều thế này làm sao nàng có thể giúp hết được đây, dù cho họ ngân lượng nhưng cũng chỉ cầm cự được phải ngày, không thể giúp họ một cuộc sống ấm no cả đời. Nàng nhìn túi ngân lượng trong tay mở ra xem, may mà hôm nay mình đem theo nhiều ngân lượng, vậy giúp họ được bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu, nặng cầm ngân lượng phân phát hết ngân lượng. Những nạn dân cảm ơn nàng không ngớt lời.
Vũ Hiên Viên sai người đi lấy mấy chiếc hộp trên xe ngựa xuống, hắn tận tay phân phát thức ăn cho những người dân ở đây. Nhìn hành động của Vũ Hiên Viên nàng không ngừng cảm thán, hắn ta quả nhiên là một vị vua có tâm, thảo nào Vân quốc hắn cai quản lại phồn thịnh như vậy. Sau khi những nạn dân ở đây ăn no, hắn cho người dẫn họ đến một trang viên ở ngoại ô, ban đất đai nhà cửa cho họ sinh sống.
Lúc nàng và hắn bắt đầu về cung trời đã xẩm tối, từ lúc lên xe ngựa nàng để ý Vũ Hiên Viên ngồi giống như một pho tượng vậy nhìn nàng không cảm xúc, nàng không hiểu tại sao hắn ta lại có biểu cảm như vậy, nàng đâu làm gì sai đâu, con người này thật khiến người ta thấy khó hiểu mà, nhưng thôi bổn cô nương không thèm chấp với tên hỗn thần này. Nhưng dù sao hắn vẫn trên nàng một cấp, tốt nhất nàng nên hòa ái với hắn ta một chút kẻo sau này nàng khó sống. Nàng liền làm bộ dáng một cô nương nhỏ rồi kể chuyện nói với hắn rất nhiều thứ truyện nhảm nhí để hắn cười.
Vũ Hiên Viên nhìn bộ dáng lấy lòng hắn của nàng không kìm được mà nhếch lên một nụ cười thích thú, hắn ta rất giận nàng, giận nàng kéo hắn vào kỹ viện, giận nàng vẫy tay tạm biệt với tên thích khách, giận nàng không nghe lời tự làm theo ý mình, nhưng nhìn bộ dáng mèo con của nàng khi nãy lửa giận của hắn cũng bay hơi mất rồị
Đến cung hắn liền truyền thái y để khám cho nàng, dù sao hôm nay nàng cũng đã chứng kiến một cảnh tượng kinh hãi khi hắn bị thích khách tâp kích cũng may nàng không có vấn đề gì cả, hắn liền về tẩm điện của mình xử lí công vụ, hôm nay thật nhiều chuyện xảy ra hắn ta có rất nhiều việc cần giải quyết.
Phía Tuyết Nhi lên giường nằm những hình ảnh nàng nhìn thấy hôm nay thật khiến nàng khó mà ngủ được, nàng hết nghĩ đến cảnh binh đao ở lầu xanh, đặc biệt là hình ảnh những đám nạn dân kia thật khiến người ta thương sót, nàng là người hiện đại chưa từng chứng kiến những hình ảnh như vậy nếu nàng giúp được họ thì thật tốt biết bao không uổng công nàng làm chức vị hoàng hậu này. Nghĩ một hồi nàng mới nhớ ra mình là sinh viên nông nghiệp mà ở thế giới này là thuần nông vậy chẳng phải nàng có thể giúp được mọi người tiện thể trau dồi năng lục của mình hay sao, nghĩ đến đây nàng thích thú rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.