Chương 3
Thuần Bạch Xuẩn Bạch
01/12/2015
Giản Quân Khải không biết vì sao mình sống lại, có lẽ là vì nguyện vọng quá mức mãnh liệt nên thượng đế cũng kìm lòng không được mà động lòng. Tuy nhiên, mặc kệ thế nào đi nữa, khi anh nhận ra mình đã quay lại thời điểm mười năm trước thì một niềm vui sướng không tả nên lời ập đến, cơ hồ muốn nhấn chìm anh.Dư Hạc, nếu anh gặp được em, anh nhất định sẽ tận lực đối xử thật tốt với em, nâng niu em trong lòng bàn tay, sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào làm thương tổn em nữa. Đặc biệt là Kiều Tân Hạo, giờ đây anh tuyệt đối phải chiếm được tim em trước hắn, sẽ không cho hắn lấy một cơ hội.Nếu muốn biết trước đó Giản Quân Khải đã như thế nào, thì phải kể lại đã.Kiếp trước, Dư Hạc đã để lại mọi tài sản mình sở hữu cho Giản Quân Khải. Lúc ấy tâm tình của anh vô cùng phức tạp, còn xen lẫn một chút chua xót. Việc Dư Hạc đem tất cả tài sản giao cho một người ngoài như anh là chuyện mà anh không bao giờ nghĩ ra được. Phải chăng, trừ mình ra trên thế gian này đã không còn ai quan tâm em ấy, cũng không có một ai cần sự quan tâm của em ?…Nếu không phải có luật sư đến chứng nhận việc chuyển nhượng tài sản của cậu trước mặt Giản Quân Khải, anh sẽ không bao giờ biết đến tài sản của một thần thoại trong thị trường chứng khoán là Dư Hạc lại nhiều đến như vậy. Ngoại trừ một ít bất động sản cùng tiền mặt, cậu còn giữ rất nhiều cổ phần công ty trong nước ngoài nước nữa, chỉ chia lợi nhuận thôi cũng đủ khiến người ta kinh hãi.
Lúc nhìn thấy những thông tin trên, Giản Quân Khải không khỏi cười lạnh. Xem ra Kiều Tân Hạo đã đánh giá thấp năng lực của Dư Hạc, bằng không cũng sẽ không dễ dàng vứt bỏ cậu như vậy.
Trong nửa năm sau khi Dư Hạc qua đời, Giản Quân Khải đã phái mấy nhóm người tỉ mỉ đi điều tra quá khứ của Dư Hạc. Càng hiểu sâu về cậu, Giản Quân Khải lại càng hận. Anh càng ngày càng trở nên lãnh mạc, vẻ mặt không bao giờ thay đổi của anh cực kì giống Dư Hạc trước đây.
Anh đem cái chết của Dư Hạc đổ hết mọi tội lỗi lên đầu những người kia, dốc hết toàn lực của bản thân cũng chính là tài sản Dư Hạc đã để lại cho mình, từng bước từng bước một trả thù những kẻ đã từng thương tổn Dư Hạc. Nhất là —— Kiều Tân Hạo, kẻ này đã từng là tia ấm áp duy nhất của cậu, cũng là người đã ‘thương’ cậu nhất. Anh không biết vì sao mình lại điên cuồng như vậy, anh chỉ biết, nếu lúc trước Kiều Tân Hạo đã lợi dụng Dư Hạc vì tư lợi, vậy thì anh sẽ khiến cho hắn thân bại danh liệt, khiến cho hắn mất hết tiền tài danh lời mà hắn coi trọng nhất, sống một cuộc sống hệt như con cẩu.
Chỉ có như vậy, chỉ có làm cho bản thân bận bù đầu lên mới không còn nghĩ tới Dư Hạc mà điên loạn.
Cuối cùng của cuối cùng, một đêm kia sau khi những chuyện phải làm đều đã hoàn thành, Giản Quân Khải ở trong quán rượu uống say đến không còn biết gì. Dư Hạc, hết thảy đều đã xong rồi, những kẻ đã thương tổn em đều đã bị báo ứng, thế nhưng, em rốt cuộc cũng không trở lại. Vậy anh làm những thứ này còn ý nghĩa gì chứ, cuộc sống bây giờ còn ý nghĩa gì nữa đây.
Ký ức liên quan đến đêm hôm đó dần trở nên mơ hồ. Giản Quân Khải chỉ nhớ rõ mình sau khi tỉnh rượu, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là đỉnh giường cong cong quen thuộc. Anh ngẩn người, nhất thời hơi mê man, cảm thấy huyệt thái dương có chút đau nhức.
Nơi này, rốt cục là sao ?
Anh nhíu nhíu mày, nhìn quanh bốn phía, cảm giác quen thuộc càng lúc càng đậm… Đột nhiên, trong đầu Quân Khải chợt lóe, nhịn không được trừng to hai mắt. Sao lại… có thể, nơi này rõ ràng là nhà cũ của mình ở Hàng Châu, nơi mình vẫn ở trước kia mà. Sao đột nhiên lại quay về đây, hôm qua rõ ràng uống say trong một quán rượu ở Bắc Kinh, vì sao vừa mới ngủ dậy đã xuyên qua ngàn dặm trở lại Hàng Châu được ?
Anh có chút thất tha thất thểu bước xuống giường, di động, di động đâu ? Khoan đã… anh bỗng nhiên dừng lại động tác, không thể tin chìa hai tay của mình ra, này… Đôi tay nhỏ nhắn trắng trẻo này ! Anh cúi đầu nhìn xuống, bản thân đang mặc một bộ áo ngủ sọc ca rô, chân còn đang mang đôi dép lê màu xanh đậm.
Giản Quân Khải không thể tin vào hai mắt mình, dáng vẻ này thật xa lạ, còn thân thể của mình… Đây không phải cơ thể của mình, bộ dáng nhỏ gầy của thiếu niên như vậy sao có thể giống hình thể được rèn luyện hàng năm ở phòng tập thể dục của mình được.
Anh giống như đột nhiên nhận ra điều gì đó, trong lúc cuống quýt nương theo trí nhớ mà vọt vào buồng vệ sinh. Chẳng lẽ… Chẳng lẽ…
Anh lăng lăng nhìn mình trong gương, bên trong là một khuôn mặt thiếu niên tuấn tú thanh dật, mái tóc mềm rủ xuống trán, khóe mắt đuôi mày đều lộ ra nét trẻ con, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự sâu sắc của một người đã trải qua nhiều tang thương.
Đây rõ ràng là bộ dáng lúc nhỏ của mình !
Anh hung hăng nhéo tay mình một cái, đau đớn lập tức truyền vào óc.
Giản Quân Khải rốt cục kìm không được mà bụm miệng, anh không biết nên mô tả tâm trạng lúc này của mình ra sao, chỉ thấy đôi mắt mình trong gương đỏ lên, giống như muốn khóc. Từng luồng suy nghĩ chạy qua đầu, cuối cùng chỉ còn lại duy nhất một ý niệm.
Dư Hạc, phải lập tức tìm Dư Hạc.
Bất quá một chốc sau Quân Khải đã bình tĩnh lại. Anh hít sâu một hơi, im lặng nhìn biểu tình kích động của mình trong gương. Hiện giờ mình còn đang ở Hàng Châu, còn nhớ ba vì công việc làm ăn mà luôn bôn ba khắp các nước, cả một thời gian dài chỉ có mỗi mình ở nhà cũ này, được bảo mẫu chăm lo. Sau đó mãi cho đến trung học, ông mới gầy dựng được một sự nghiệp nhỏ nhoi ở Bắc Kinh, an bài ổn thỏa mọi thứ rồi đón mình đến.
Giản Quân Khải cắn cắn môi, hướng về thiếu niên trong gương nở một nụ cười, ấm áp, xán lạn, che lấp một tia tàn khốc chợt lóe.
Anh làm như không có chuyện gì trở về phòng ngủ, yên lặng đánh giá, sau đó rốt cục lấy quyển lịch đặt trên bàn học qua xem. Năm 200X, nếu nhớ không lầm thì khoảng thời gian này là lúc mình vừa mới nghỉ hè năm nhất cao trung. Ngày 29 tháng 7 được khoanh tròn một vòng bằng mực đỏ, bên cạnh ghi chú ‘ba trở về’.
Giản Quân Khải nao nao, nhớ mang máng, hình như lần này ba sau khi trở về sẽ nói chuyện chuyển trường đến Bắc Kinh với mình. Còn nhớ mình lúc ấy lòng tràn đầy không muốn mà náo loạn một hồi, dù gì cũng phải đột ngột rời khỏi hoàn cảnh thân quen, rời khỏi thầy cô với bạn bè, đối với một thiếu niên mười bảy tuổi mà nói thật sự là một chuyện khó mà chịu được.
Kiếp trước mình vừa chuyển đến một ngôi ngôi trường tư ở Bắc Kinh đã lập tức vùi đầu học, căn bản không có khả năng gặp được Dư Hạc lúc ấy. Còn giờ đây, Quân Khải đã quyết định xong, anh nôn nóng sớm được gặp cậu, người mà một khi nhớ tới lại khiến anh đau lòng.
Giản Quân Khải cẩn thận nhớ lại tư liệu lúc trước mình điều tra được về Dư Hạc, trường trung học của em ấy hình như là ở một ngôi trường rất bình thường, nghĩ đến đây anh liền nhíu mày, không biết ba có thể đồng ý cho mình chuyển đến trường của em ấy hay không. Bất quá dù ông có không chấp nhận thì mình cũng phải đi, Quân Khải mím môi, lại nghĩ tới một vài kí ức không tốt đẹp.
Kiếp trước vì vấn đề tính hướng của anh mà Giản phụ tức giận vô cùng, gần như muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh. Đến tận bây giờ anh vẫn nhớ rõ những lời ba đã nói ở sân bay, khi đó khuôn mặt ông bình tĩnh, ngữ khí lại khắc nghiệt dị thường, “Chừng nào mày nghĩ thông rồi tao sẽ đưa mày sang Mĩ, còn không thì cứ một mình ở Bắc Kinh đi, tao coi như không có đứa con trai như mày, mày cũng đừng có nói với ai mày là người nhà họ Giản.”
Môi Giản Quân Khải run run, cậu cười lạnh, “Hừ, Giản Hành Tri, ông còn xem tôi như một đứa trẻ sao ? Sao ông không nghĩ cho hoàn cảnh của tôi đi, lúc bận rộn thì quên mất tôi không còn một mống, công việc yên ổn mới nghĩ đến tôi, một khi có việc lại quăng thằng con này đến góc xó nào không hay. Đón tôi đi Mĩ ? Ông cho rằng ông tới đón tôi sẽ nguyện ý đi ? Ông nghĩ tôi cần ông lắm sao ?”
“Mày…” Giản Hành Tri vung một bạt tay vào mặt Quân Khải, ông tức giận đến phát run, mạnh mẽ cắn răng, “Được, được, đây là mày nói, là mày nói đấy.” Nói xong rồi xoay người đi, không thèm quay đầu liếc mắt một cái.
Mẹ kế ở bên cạnh giả mù sa mưa cười nói, “Quân Khải a, con không biết chứ, tính tình ba con là vậy đó, mấy ngày nữa đợi ổng hết giận là được rồi a !” Nàng kéo đứa con mới 6 tuổi của mình đi, trong nụ cười giấu không được chút đắc ý, vội vàng đuổi theo Giản phụ.
Giản Quân Khải lẳng lặng đứng đó, trên mặt cay cay lại chua xót, trong lòng một mảnh hoang vắng ập đến. Cậu ngẫm nghĩ rồi nhẹ nhàng cười, cảm thấy bản thân không tất yếu phải tức giận. Cậu biết, có lẽ là từ rất lâu rồi, từ cái lúc người đàn bà kia ngay tại nhà mình nói ‘Về sau dì chính là mẹ của con’, từ cái lúc ba ôm lấy em trai mà cười đến toe toét, cậu đã dần biến thành kẻ dư thừa trong căn nhà này rồi.
Mấy ngày sau đó, Giản Hành Tri chặn thẻ tín dụng của Giản Quân Khải. Biết được chuyện này, cậu chỉ lạnh lùng cười. Chặn thẻ tín dụng ? Kể từ khi biết kiếm tiền cậu đã không còn đụng tới một đồng tiền nào của Giản Hành Tri nữa, thẻ tín dụng kia sớm không biết bị quăng tới góc xó nào rồi. Ông ta nghĩ mình vẫn còn là trẻ vị thành niên, không có tiền của ba thì không sống được nữa hay sao ?
Giản Quân Khải từ trong hồi ức tỉnh lại, không tự chủ mà nắm chặt tay, lại nhìn đến mấy con chữ màu đỏ trên quyển lịch một cái, biểu tình lạnh lùng xoay người đến tủ đồ lấy một bộ quần áo thay. Thay đồ xong xuôi rồi trở lại bàn học, anh trước tiên mở ra một ngăn kéo, sát phía trong bên trái ngăn kéo hé ra một tấm thẻ ngân hàng.
Mặc dù từ nhỏ anh đã ở nhà một mình, nhưng ít ra về phương diện tiền tiêu ba chưa từng keo kiệt. Khi đó ba sẽ đưa trực tiếp tiền sinh hoạt cùng với học phí cho dì Trần là bảo mẫu, mỗi tháng khoảng ba bốn ngàn. Giản Quân Khải ngoại trừ thỉnh thoảng mua vài món đồ chơi cho mình, mời bạn bè một bữa cơm và vân vân ra, thì cũng không còn dùng vào đâu.
Phải tìm thời cơ đi xem thử còn bao nhiêu tiền mới được, tốt nhất là dùng chứng minh thư của mình làm một thẻ rồi chuyển tiền qua đi. Kiếp này bởi vì Dư Hạc mà chuyện mình náo loạn trong nhà sẽ lại tái diễn thêm vài năm, huống hồ muốn có khả năng bảo hộ cậu, Quân Khải ít nhất từ bây giờ phải bắt đầu tích lũy tiền riêng cho mình.
Đúng lúc này, trong phòng đột ngột vang lên một hồi chuông, là loại chuông mặc định trong điện thoại. Giản Quân Khải lắng nghe âm thanh, rốt cục cũng tìm thấy chiếc di động của mình bên dưới gối nằm, thời kì này di động vẫn còn đơn giản và cứng nhắc, ngoại trừ gọi điện nhắn tin thì không còn công năng gì khác.
Quân Khải nhìn dòng tên hiển thị trên màn hình, sửng sốt vài giây, trong đầu mới hiện ra một khuôn mặt tươi cười cà lơ phất phơ.
Lúc nhìn thấy những thông tin trên, Giản Quân Khải không khỏi cười lạnh. Xem ra Kiều Tân Hạo đã đánh giá thấp năng lực của Dư Hạc, bằng không cũng sẽ không dễ dàng vứt bỏ cậu như vậy.
Trong nửa năm sau khi Dư Hạc qua đời, Giản Quân Khải đã phái mấy nhóm người tỉ mỉ đi điều tra quá khứ của Dư Hạc. Càng hiểu sâu về cậu, Giản Quân Khải lại càng hận. Anh càng ngày càng trở nên lãnh mạc, vẻ mặt không bao giờ thay đổi của anh cực kì giống Dư Hạc trước đây.
Anh đem cái chết của Dư Hạc đổ hết mọi tội lỗi lên đầu những người kia, dốc hết toàn lực của bản thân cũng chính là tài sản Dư Hạc đã để lại cho mình, từng bước từng bước một trả thù những kẻ đã từng thương tổn Dư Hạc. Nhất là —— Kiều Tân Hạo, kẻ này đã từng là tia ấm áp duy nhất của cậu, cũng là người đã ‘thương’ cậu nhất. Anh không biết vì sao mình lại điên cuồng như vậy, anh chỉ biết, nếu lúc trước Kiều Tân Hạo đã lợi dụng Dư Hạc vì tư lợi, vậy thì anh sẽ khiến cho hắn thân bại danh liệt, khiến cho hắn mất hết tiền tài danh lời mà hắn coi trọng nhất, sống một cuộc sống hệt như con cẩu.
Chỉ có như vậy, chỉ có làm cho bản thân bận bù đầu lên mới không còn nghĩ tới Dư Hạc mà điên loạn.
Cuối cùng của cuối cùng, một đêm kia sau khi những chuyện phải làm đều đã hoàn thành, Giản Quân Khải ở trong quán rượu uống say đến không còn biết gì. Dư Hạc, hết thảy đều đã xong rồi, những kẻ đã thương tổn em đều đã bị báo ứng, thế nhưng, em rốt cuộc cũng không trở lại. Vậy anh làm những thứ này còn ý nghĩa gì chứ, cuộc sống bây giờ còn ý nghĩa gì nữa đây.
Ký ức liên quan đến đêm hôm đó dần trở nên mơ hồ. Giản Quân Khải chỉ nhớ rõ mình sau khi tỉnh rượu, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là đỉnh giường cong cong quen thuộc. Anh ngẩn người, nhất thời hơi mê man, cảm thấy huyệt thái dương có chút đau nhức.
Nơi này, rốt cục là sao ?
Anh nhíu nhíu mày, nhìn quanh bốn phía, cảm giác quen thuộc càng lúc càng đậm… Đột nhiên, trong đầu Quân Khải chợt lóe, nhịn không được trừng to hai mắt. Sao lại… có thể, nơi này rõ ràng là nhà cũ của mình ở Hàng Châu, nơi mình vẫn ở trước kia mà. Sao đột nhiên lại quay về đây, hôm qua rõ ràng uống say trong một quán rượu ở Bắc Kinh, vì sao vừa mới ngủ dậy đã xuyên qua ngàn dặm trở lại Hàng Châu được ?
Anh có chút thất tha thất thểu bước xuống giường, di động, di động đâu ? Khoan đã… anh bỗng nhiên dừng lại động tác, không thể tin chìa hai tay của mình ra, này… Đôi tay nhỏ nhắn trắng trẻo này ! Anh cúi đầu nhìn xuống, bản thân đang mặc một bộ áo ngủ sọc ca rô, chân còn đang mang đôi dép lê màu xanh đậm.
Giản Quân Khải không thể tin vào hai mắt mình, dáng vẻ này thật xa lạ, còn thân thể của mình… Đây không phải cơ thể của mình, bộ dáng nhỏ gầy của thiếu niên như vậy sao có thể giống hình thể được rèn luyện hàng năm ở phòng tập thể dục của mình được.
Anh giống như đột nhiên nhận ra điều gì đó, trong lúc cuống quýt nương theo trí nhớ mà vọt vào buồng vệ sinh. Chẳng lẽ… Chẳng lẽ…
Anh lăng lăng nhìn mình trong gương, bên trong là một khuôn mặt thiếu niên tuấn tú thanh dật, mái tóc mềm rủ xuống trán, khóe mắt đuôi mày đều lộ ra nét trẻ con, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự sâu sắc của một người đã trải qua nhiều tang thương.
Đây rõ ràng là bộ dáng lúc nhỏ của mình !
Anh hung hăng nhéo tay mình một cái, đau đớn lập tức truyền vào óc.
Giản Quân Khải rốt cục kìm không được mà bụm miệng, anh không biết nên mô tả tâm trạng lúc này của mình ra sao, chỉ thấy đôi mắt mình trong gương đỏ lên, giống như muốn khóc. Từng luồng suy nghĩ chạy qua đầu, cuối cùng chỉ còn lại duy nhất một ý niệm.
Dư Hạc, phải lập tức tìm Dư Hạc.
Bất quá một chốc sau Quân Khải đã bình tĩnh lại. Anh hít sâu một hơi, im lặng nhìn biểu tình kích động của mình trong gương. Hiện giờ mình còn đang ở Hàng Châu, còn nhớ ba vì công việc làm ăn mà luôn bôn ba khắp các nước, cả một thời gian dài chỉ có mỗi mình ở nhà cũ này, được bảo mẫu chăm lo. Sau đó mãi cho đến trung học, ông mới gầy dựng được một sự nghiệp nhỏ nhoi ở Bắc Kinh, an bài ổn thỏa mọi thứ rồi đón mình đến.
Giản Quân Khải cắn cắn môi, hướng về thiếu niên trong gương nở một nụ cười, ấm áp, xán lạn, che lấp một tia tàn khốc chợt lóe.
Anh làm như không có chuyện gì trở về phòng ngủ, yên lặng đánh giá, sau đó rốt cục lấy quyển lịch đặt trên bàn học qua xem. Năm 200X, nếu nhớ không lầm thì khoảng thời gian này là lúc mình vừa mới nghỉ hè năm nhất cao trung. Ngày 29 tháng 7 được khoanh tròn một vòng bằng mực đỏ, bên cạnh ghi chú ‘ba trở về’.
Giản Quân Khải nao nao, nhớ mang máng, hình như lần này ba sau khi trở về sẽ nói chuyện chuyển trường đến Bắc Kinh với mình. Còn nhớ mình lúc ấy lòng tràn đầy không muốn mà náo loạn một hồi, dù gì cũng phải đột ngột rời khỏi hoàn cảnh thân quen, rời khỏi thầy cô với bạn bè, đối với một thiếu niên mười bảy tuổi mà nói thật sự là một chuyện khó mà chịu được.
Kiếp trước mình vừa chuyển đến một ngôi ngôi trường tư ở Bắc Kinh đã lập tức vùi đầu học, căn bản không có khả năng gặp được Dư Hạc lúc ấy. Còn giờ đây, Quân Khải đã quyết định xong, anh nôn nóng sớm được gặp cậu, người mà một khi nhớ tới lại khiến anh đau lòng.
Giản Quân Khải cẩn thận nhớ lại tư liệu lúc trước mình điều tra được về Dư Hạc, trường trung học của em ấy hình như là ở một ngôi trường rất bình thường, nghĩ đến đây anh liền nhíu mày, không biết ba có thể đồng ý cho mình chuyển đến trường của em ấy hay không. Bất quá dù ông có không chấp nhận thì mình cũng phải đi, Quân Khải mím môi, lại nghĩ tới một vài kí ức không tốt đẹp.
Kiếp trước vì vấn đề tính hướng của anh mà Giản phụ tức giận vô cùng, gần như muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh. Đến tận bây giờ anh vẫn nhớ rõ những lời ba đã nói ở sân bay, khi đó khuôn mặt ông bình tĩnh, ngữ khí lại khắc nghiệt dị thường, “Chừng nào mày nghĩ thông rồi tao sẽ đưa mày sang Mĩ, còn không thì cứ một mình ở Bắc Kinh đi, tao coi như không có đứa con trai như mày, mày cũng đừng có nói với ai mày là người nhà họ Giản.”
Môi Giản Quân Khải run run, cậu cười lạnh, “Hừ, Giản Hành Tri, ông còn xem tôi như một đứa trẻ sao ? Sao ông không nghĩ cho hoàn cảnh của tôi đi, lúc bận rộn thì quên mất tôi không còn một mống, công việc yên ổn mới nghĩ đến tôi, một khi có việc lại quăng thằng con này đến góc xó nào không hay. Đón tôi đi Mĩ ? Ông cho rằng ông tới đón tôi sẽ nguyện ý đi ? Ông nghĩ tôi cần ông lắm sao ?”
“Mày…” Giản Hành Tri vung một bạt tay vào mặt Quân Khải, ông tức giận đến phát run, mạnh mẽ cắn răng, “Được, được, đây là mày nói, là mày nói đấy.” Nói xong rồi xoay người đi, không thèm quay đầu liếc mắt một cái.
Mẹ kế ở bên cạnh giả mù sa mưa cười nói, “Quân Khải a, con không biết chứ, tính tình ba con là vậy đó, mấy ngày nữa đợi ổng hết giận là được rồi a !” Nàng kéo đứa con mới 6 tuổi của mình đi, trong nụ cười giấu không được chút đắc ý, vội vàng đuổi theo Giản phụ.
Giản Quân Khải lẳng lặng đứng đó, trên mặt cay cay lại chua xót, trong lòng một mảnh hoang vắng ập đến. Cậu ngẫm nghĩ rồi nhẹ nhàng cười, cảm thấy bản thân không tất yếu phải tức giận. Cậu biết, có lẽ là từ rất lâu rồi, từ cái lúc người đàn bà kia ngay tại nhà mình nói ‘Về sau dì chính là mẹ của con’, từ cái lúc ba ôm lấy em trai mà cười đến toe toét, cậu đã dần biến thành kẻ dư thừa trong căn nhà này rồi.
Mấy ngày sau đó, Giản Hành Tri chặn thẻ tín dụng của Giản Quân Khải. Biết được chuyện này, cậu chỉ lạnh lùng cười. Chặn thẻ tín dụng ? Kể từ khi biết kiếm tiền cậu đã không còn đụng tới một đồng tiền nào của Giản Hành Tri nữa, thẻ tín dụng kia sớm không biết bị quăng tới góc xó nào rồi. Ông ta nghĩ mình vẫn còn là trẻ vị thành niên, không có tiền của ba thì không sống được nữa hay sao ?
Giản Quân Khải từ trong hồi ức tỉnh lại, không tự chủ mà nắm chặt tay, lại nhìn đến mấy con chữ màu đỏ trên quyển lịch một cái, biểu tình lạnh lùng xoay người đến tủ đồ lấy một bộ quần áo thay. Thay đồ xong xuôi rồi trở lại bàn học, anh trước tiên mở ra một ngăn kéo, sát phía trong bên trái ngăn kéo hé ra một tấm thẻ ngân hàng.
Mặc dù từ nhỏ anh đã ở nhà một mình, nhưng ít ra về phương diện tiền tiêu ba chưa từng keo kiệt. Khi đó ba sẽ đưa trực tiếp tiền sinh hoạt cùng với học phí cho dì Trần là bảo mẫu, mỗi tháng khoảng ba bốn ngàn. Giản Quân Khải ngoại trừ thỉnh thoảng mua vài món đồ chơi cho mình, mời bạn bè một bữa cơm và vân vân ra, thì cũng không còn dùng vào đâu.
Phải tìm thời cơ đi xem thử còn bao nhiêu tiền mới được, tốt nhất là dùng chứng minh thư của mình làm một thẻ rồi chuyển tiền qua đi. Kiếp này bởi vì Dư Hạc mà chuyện mình náo loạn trong nhà sẽ lại tái diễn thêm vài năm, huống hồ muốn có khả năng bảo hộ cậu, Quân Khải ít nhất từ bây giờ phải bắt đầu tích lũy tiền riêng cho mình.
Đúng lúc này, trong phòng đột ngột vang lên một hồi chuông, là loại chuông mặc định trong điện thoại. Giản Quân Khải lắng nghe âm thanh, rốt cục cũng tìm thấy chiếc di động của mình bên dưới gối nằm, thời kì này di động vẫn còn đơn giản và cứng nhắc, ngoại trừ gọi điện nhắn tin thì không còn công năng gì khác.
Quân Khải nhìn dòng tên hiển thị trên màn hình, sửng sốt vài giây, trong đầu mới hiện ra một khuôn mặt tươi cười cà lơ phất phơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.