Chương 23:
Tatsu Bi
19/04/2021
"Vì cô là Tiêu Tuyết..."
Tiêu Tuyết như bất động trước câu nói ấy. Cô lặng người...
Mạc Lăng ngả người ra sau rồi nói tiếp: "Tôi cũng trở về Trung Quốc nên mới tiện đường giúp hai người thôi, đừng nghĩ nhiều quá làm gì"
Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn Tiêu Thiện, trước ánh mắt đấy anh cũng như hiểu rõ mọi thứ, anh gật đầu.
"Vậy đa tạ Mạc tổng"
- Đến cuối cùng em vẫn nghe lời hắn. Đâu phải không nhìn thấy gì là anh không thể cảm nhận, Mạc tổng là ai chứ? Dù nói như vậy mà cô cũng chả thể nhận ra thật khiến anh đau lòng. Nực cười thật sự người bị tổn thương lại không nỡ làm tổn thương người khác, đặc biệt người đó là cô.
Mạc Lăng ngồi trên xe không nói mới lời nào, cô chỉ biết khép nép ngồi sang một bên tựa đầu vào cửa xe đưa mắt nhìn ra bên ngoài, phía trước Tiêu Thiện cũng lặng người, anh chỉ ngồi tựa ra sau. Không gian này thật sự rất kì lạ hay do bản thân Hàm Quang không bình thường, anh cảm thấy ngột ngạt và khó chịu. Hàm Quang đưa mắt nhìn Tiêu Thiện khẽ nói: "Cô ấy không thể về nhà được"
Tiêu Thiện mới ngồi dậy nhìn anh sau đó lại quay xuống nhìn Tiêu Tuyết rồi lại nhìn lên Hàm Quang với những suy nghĩ chỉ trọn vẹn hai từ "Tại sao?"
Chuyện gia đình cô ấy có vấn đề gì chỉ có Mạc Lăng hiểu rõ nhất, vậy mà tên Mạc tổng này thật sự để cô ấy trở về nhà? Trở về nhà với một cái đầu rỗng này sao?
Hàm Quang không nói gì nữa anh lại tập trung lái xe bỏ lại Tiêu Thiện, để anh lại ngờ nghệch trong chính suy nghĩ của bản thân.
Vừa xuống tới sân bay, Tiêu Thiện đã nhanh chóng chạy tới chỗ Hàm Quang, Hàm Quang đang mở cốp xe lấy đồ ra thì bị anh chạy lại kéo tay, Hàm Quang không hiểu chuyện gì, anh chỉ đưa tay lên chỉnh lại cặp kính rồi nhìn Tiêu Thiện.
"Lúc trên xe anh nói vậy là sao?"
- "Tôi chỉ nói vậy thôi còn lại cậu tự hiểu đi, cậu là bác sĩ mà" nói xong Hàm Quang bước đi.
Lúc này, Tiêu Tuyết từ phía xa đã thấy hai người này có gì đó bất thường, cô đang định đi tới hỏi thì đột nhiên một bàn tay luồn qua eo cô lôi cô ngược về phía sau, Tiêu Tuyết ngã vào lòng của ai đó, cô nhìn người đó.
- Thái Vương
Thái Vương mỉm cười đưa ngón trỏ đặt lên môi cô, ngỏ ý giữ im lặng. Cô không hiểu chuyện gì đã bị anh kéo đi ngay.
"Có chuyện gì thế Thái Vương?"
Thái Vương nở nụ cười niềm nở "Em không vui khi gặp lại anh sao?"
"Em không có ý đó nhưng sao anh lại ở đây?"
- "Về London với anh"
Câu nói này khiến cô đơ cả người "Anh nói gì cơ?"
"Bố mẹ em đâu biết em bị mất trí nhớ, với cả hôm trước bố em còn gọi anh nhờ anh tìm em tại ông ấy không thể liên lạc với em"
- Bố thật sự hỏi thăm mình sao?
"Bố tôi thật sự đã gọi cho em sao?"
Thái Vương rút chiếc điện thoại ra: "Em không tin anh sao? Vậy tự nhìn đi"
Trong danh sách điện thoại liên lạc, ngày hôm kia đúng là có người gọi tới "Bác Hàn" Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn anh: "Anh đã nói gì với ông ấy"
"Tiêu Tuyết" Câu nói cắt ngang bầu không khí riêng biệt của hai người, Tiêu Thiện bước tới ánh mắt vô cùng tức giận "Sao cô lại chạy ra đây rồi hả?"
Thái Vương vội kéo tay cô lôi về phía anh "Xin lỗi, bác sĩ Tiêu, em gái tôi tất nhiên là phải theo tôi rồi"
- Em gái? Nực cười. "Anh đừng ăn nói hồ đồ nữa"
"Tiêu Thiện, cha tôi muốn tôi quay về London" Tiêu Tuyết vội nói xen vào.
- "Ông ấy thật sự nói thế sao?" Tiêu Thiện hỏi cô.
"Đúng vậy đó cậu bác sĩ" Thái Vương vội nói, vẻ mặt anh đầy sự đắc ý.
"Tiêu Tuyết gọi cho cha cô đi" Đột nhiên một giọng nói xen vào khiến cả ba đều bất ngờ quay lại nhìn về phía đó.
Mạc Lăng nghiêm nghị nói "ngay bây giờ!" anh đứng phía sau Hàm Quang, tuy đôi mắt đã bị cặp kính đen che lại nhưng sự nghiêm nghị của riêng anh vẫn không bao giờ biến mất. Anh là ai chứ? Mười lăm tuổi đã một mình đứng lên trở thành kẻ đứng đầu. Thật sự không mấy đơn giản.
Thấy Mạc Lăng trong lòng Thái Vương hiểu ra vấn đề, chỉ lấy đôi mắt của hắn nhưng không thể lấy mạng hắn ta... đáng tiếc thật... nhưng dù sao thì cũng chỉ là con hổ mù thôi.
"Đây là..." Thái Vương nói, anh cố tỏ ra không biết Mạc Lăng. Nhưng mục đích duy nhất chính là kiểm tra mối quan hệ thật sự của cô và hắn.Anh đưa mắt nhìn Tiêu Tuyết vẻ mặt ngờ ngợ.
Tiêu Tuyết vội nói: "Đây là Mạc tổng, anh ấy cũng là người Trung thôi"
"Không phải việc anh cần quan tâm. Tiêu Tuyết phải về Trung Quốc" - Tiêu Thiện thẳng thắn nói xen vào.
- "Cậu lấy quyền gì mà lên tiếng" - Thái Vương kéo cổ áo Tiêu Thiện nói.
Tiêu Tuyết cảm thấy khó chịu. Bầu không khí này sao có thể trở lên như vậy, cô bực mình, cô là của chính cô, không ai có quyền bắt cô phải nghe theo bất kì ai cả. Tiêu Tuyết vung tay Thái Vương ra.
Thái Vương không hiểu ý cô, anh quay người nhìn lại. Tiêu Tuyết từ từ bước chân lùi về phía sau. Ánh mắt long lanh thật khiến tất cả mọi người phải lặng im. Không nhẽ... thật sự đã ép đặt cô quá rồi sao?
"Tiêu Thiện, chúng ta đi" cô chỉ nói vậy. Đưa đôi mắt nhìn Tiêu Thiện.
Mạc Lăng như lặng im khi nghe tới đây. Anh đưa tay đặt lên vai Hàm Quang "Đi thôi"
Hàm Quang như hiểu ý quay người, Đặng Ân và Đặng Anh chứng kiến câu chuyện cũng cảm thấy trong lòng vô cùng bức rức. Người chăm sóc cho Tiêu Tuyết từ đầu vốn là Mạc ca tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này, thật không can tâm, Đặng Ân tiến tới định giải quyết tất cả thì đã bị Đặng Anh can lại. Đặng Ân đưa mắt nhìn anh. Không cần nói gì cả Đặng Anh lắc đầu. Chỉ một hành động đó thôi đủ khiến anh hiểu ra tất cả.
Thái Vương siết chặt tay đưa đôi mắt khó hiểu nhìn cô, còn Tiêu Thiện thì vô cùng đắc ý, anh phủi cổ áo sau đó đi tới chỗ cô.
"Chúng ta đi"
Tiêu Tuyết nói tiếp: "Bác sĩ Tiêu, tôi muốn ở lại Nhật Bản"
!!!
Mạc Lăng đứng lại. Tất cả mọi người lại tiếp tục bất ngờ một lần nữa. Rốt cuộc cô gái này nghĩ gì trong đầu thế.
"Không được!" Tiêu Thiện vội nói.
- "Tôi có thể chăm sóc tốt cho bản thân mình. Tôi muốn ở lại Nhật Bản..."
"Tại sao vậy?" Tiêu Thiện vô cùng bất mãn, tại sao tất cả những gì anh làm đều vì cô mà cô lại từ chối. Mọi thứ sắp xếp là để cô về Trung. Giờ cô lại đổi ý. Anh muốn được nghe lời giải thích. Rốt cuộc cô đang nghĩ gì vậy Tiêu Tuyết?
"Tôi muốn đợi một người..." nói đến đây hai hàng nước mắt cô không kìm nén được mà rơi ra. Sự ấm áp tuy chỉ là do cô mơ tưởng ra nhưng thật sự khiến cô hạnh phúc. Dù là gì cô cũng muốn đợi.
Tiêu Tuyết nhìn Tiêu Thiện "Tôi muốn ở lại... tôi muốn nhớ lại tất cả..."
- "Tiêu Tuyết..." Tiêu Thiện vô cùng bất ngờ trước câu nói đó. Anh cứ ngỡ cô đã quên toàn bộ rồi cơ chứ. Vậy là cô vẫn luôn có kí ức mơ hồ sao?
Mạc Lăng lặng người không nói thêm gì. Trong lòng anh trống rỗng một cách kì lạ.
Thái Vương lạnh lùng nói: "Nếu có ai đó như em nói vậy tại sao không tới tìm em?"
...
Tiêu Tuyết như bất động trước câu nói ấy. Cô lặng người...
Mạc Lăng ngả người ra sau rồi nói tiếp: "Tôi cũng trở về Trung Quốc nên mới tiện đường giúp hai người thôi, đừng nghĩ nhiều quá làm gì"
Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn Tiêu Thiện, trước ánh mắt đấy anh cũng như hiểu rõ mọi thứ, anh gật đầu.
"Vậy đa tạ Mạc tổng"
- Đến cuối cùng em vẫn nghe lời hắn. Đâu phải không nhìn thấy gì là anh không thể cảm nhận, Mạc tổng là ai chứ? Dù nói như vậy mà cô cũng chả thể nhận ra thật khiến anh đau lòng. Nực cười thật sự người bị tổn thương lại không nỡ làm tổn thương người khác, đặc biệt người đó là cô.
Mạc Lăng ngồi trên xe không nói mới lời nào, cô chỉ biết khép nép ngồi sang một bên tựa đầu vào cửa xe đưa mắt nhìn ra bên ngoài, phía trước Tiêu Thiện cũng lặng người, anh chỉ ngồi tựa ra sau. Không gian này thật sự rất kì lạ hay do bản thân Hàm Quang không bình thường, anh cảm thấy ngột ngạt và khó chịu. Hàm Quang đưa mắt nhìn Tiêu Thiện khẽ nói: "Cô ấy không thể về nhà được"
Tiêu Thiện mới ngồi dậy nhìn anh sau đó lại quay xuống nhìn Tiêu Tuyết rồi lại nhìn lên Hàm Quang với những suy nghĩ chỉ trọn vẹn hai từ "Tại sao?"
Chuyện gia đình cô ấy có vấn đề gì chỉ có Mạc Lăng hiểu rõ nhất, vậy mà tên Mạc tổng này thật sự để cô ấy trở về nhà? Trở về nhà với một cái đầu rỗng này sao?
Hàm Quang không nói gì nữa anh lại tập trung lái xe bỏ lại Tiêu Thiện, để anh lại ngờ nghệch trong chính suy nghĩ của bản thân.
Vừa xuống tới sân bay, Tiêu Thiện đã nhanh chóng chạy tới chỗ Hàm Quang, Hàm Quang đang mở cốp xe lấy đồ ra thì bị anh chạy lại kéo tay, Hàm Quang không hiểu chuyện gì, anh chỉ đưa tay lên chỉnh lại cặp kính rồi nhìn Tiêu Thiện.
"Lúc trên xe anh nói vậy là sao?"
- "Tôi chỉ nói vậy thôi còn lại cậu tự hiểu đi, cậu là bác sĩ mà" nói xong Hàm Quang bước đi.
Lúc này, Tiêu Tuyết từ phía xa đã thấy hai người này có gì đó bất thường, cô đang định đi tới hỏi thì đột nhiên một bàn tay luồn qua eo cô lôi cô ngược về phía sau, Tiêu Tuyết ngã vào lòng của ai đó, cô nhìn người đó.
- Thái Vương
Thái Vương mỉm cười đưa ngón trỏ đặt lên môi cô, ngỏ ý giữ im lặng. Cô không hiểu chuyện gì đã bị anh kéo đi ngay.
"Có chuyện gì thế Thái Vương?"
Thái Vương nở nụ cười niềm nở "Em không vui khi gặp lại anh sao?"
"Em không có ý đó nhưng sao anh lại ở đây?"
- "Về London với anh"
Câu nói này khiến cô đơ cả người "Anh nói gì cơ?"
"Bố mẹ em đâu biết em bị mất trí nhớ, với cả hôm trước bố em còn gọi anh nhờ anh tìm em tại ông ấy không thể liên lạc với em"
- Bố thật sự hỏi thăm mình sao?
"Bố tôi thật sự đã gọi cho em sao?"
Thái Vương rút chiếc điện thoại ra: "Em không tin anh sao? Vậy tự nhìn đi"
Trong danh sách điện thoại liên lạc, ngày hôm kia đúng là có người gọi tới "Bác Hàn" Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn anh: "Anh đã nói gì với ông ấy"
"Tiêu Tuyết" Câu nói cắt ngang bầu không khí riêng biệt của hai người, Tiêu Thiện bước tới ánh mắt vô cùng tức giận "Sao cô lại chạy ra đây rồi hả?"
Thái Vương vội kéo tay cô lôi về phía anh "Xin lỗi, bác sĩ Tiêu, em gái tôi tất nhiên là phải theo tôi rồi"
- Em gái? Nực cười. "Anh đừng ăn nói hồ đồ nữa"
"Tiêu Thiện, cha tôi muốn tôi quay về London" Tiêu Tuyết vội nói xen vào.
- "Ông ấy thật sự nói thế sao?" Tiêu Thiện hỏi cô.
"Đúng vậy đó cậu bác sĩ" Thái Vương vội nói, vẻ mặt anh đầy sự đắc ý.
"Tiêu Tuyết gọi cho cha cô đi" Đột nhiên một giọng nói xen vào khiến cả ba đều bất ngờ quay lại nhìn về phía đó.
Mạc Lăng nghiêm nghị nói "ngay bây giờ!" anh đứng phía sau Hàm Quang, tuy đôi mắt đã bị cặp kính đen che lại nhưng sự nghiêm nghị của riêng anh vẫn không bao giờ biến mất. Anh là ai chứ? Mười lăm tuổi đã một mình đứng lên trở thành kẻ đứng đầu. Thật sự không mấy đơn giản.
Thấy Mạc Lăng trong lòng Thái Vương hiểu ra vấn đề, chỉ lấy đôi mắt của hắn nhưng không thể lấy mạng hắn ta... đáng tiếc thật... nhưng dù sao thì cũng chỉ là con hổ mù thôi.
"Đây là..." Thái Vương nói, anh cố tỏ ra không biết Mạc Lăng. Nhưng mục đích duy nhất chính là kiểm tra mối quan hệ thật sự của cô và hắn.Anh đưa mắt nhìn Tiêu Tuyết vẻ mặt ngờ ngợ.
Tiêu Tuyết vội nói: "Đây là Mạc tổng, anh ấy cũng là người Trung thôi"
"Không phải việc anh cần quan tâm. Tiêu Tuyết phải về Trung Quốc" - Tiêu Thiện thẳng thắn nói xen vào.
- "Cậu lấy quyền gì mà lên tiếng" - Thái Vương kéo cổ áo Tiêu Thiện nói.
Tiêu Tuyết cảm thấy khó chịu. Bầu không khí này sao có thể trở lên như vậy, cô bực mình, cô là của chính cô, không ai có quyền bắt cô phải nghe theo bất kì ai cả. Tiêu Tuyết vung tay Thái Vương ra.
Thái Vương không hiểu ý cô, anh quay người nhìn lại. Tiêu Tuyết từ từ bước chân lùi về phía sau. Ánh mắt long lanh thật khiến tất cả mọi người phải lặng im. Không nhẽ... thật sự đã ép đặt cô quá rồi sao?
"Tiêu Thiện, chúng ta đi" cô chỉ nói vậy. Đưa đôi mắt nhìn Tiêu Thiện.
Mạc Lăng như lặng im khi nghe tới đây. Anh đưa tay đặt lên vai Hàm Quang "Đi thôi"
Hàm Quang như hiểu ý quay người, Đặng Ân và Đặng Anh chứng kiến câu chuyện cũng cảm thấy trong lòng vô cùng bức rức. Người chăm sóc cho Tiêu Tuyết từ đầu vốn là Mạc ca tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này, thật không can tâm, Đặng Ân tiến tới định giải quyết tất cả thì đã bị Đặng Anh can lại. Đặng Ân đưa mắt nhìn anh. Không cần nói gì cả Đặng Anh lắc đầu. Chỉ một hành động đó thôi đủ khiến anh hiểu ra tất cả.
Thái Vương siết chặt tay đưa đôi mắt khó hiểu nhìn cô, còn Tiêu Thiện thì vô cùng đắc ý, anh phủi cổ áo sau đó đi tới chỗ cô.
"Chúng ta đi"
Tiêu Tuyết nói tiếp: "Bác sĩ Tiêu, tôi muốn ở lại Nhật Bản"
!!!
Mạc Lăng đứng lại. Tất cả mọi người lại tiếp tục bất ngờ một lần nữa. Rốt cuộc cô gái này nghĩ gì trong đầu thế.
"Không được!" Tiêu Thiện vội nói.
- "Tôi có thể chăm sóc tốt cho bản thân mình. Tôi muốn ở lại Nhật Bản..."
"Tại sao vậy?" Tiêu Thiện vô cùng bất mãn, tại sao tất cả những gì anh làm đều vì cô mà cô lại từ chối. Mọi thứ sắp xếp là để cô về Trung. Giờ cô lại đổi ý. Anh muốn được nghe lời giải thích. Rốt cuộc cô đang nghĩ gì vậy Tiêu Tuyết?
"Tôi muốn đợi một người..." nói đến đây hai hàng nước mắt cô không kìm nén được mà rơi ra. Sự ấm áp tuy chỉ là do cô mơ tưởng ra nhưng thật sự khiến cô hạnh phúc. Dù là gì cô cũng muốn đợi.
Tiêu Tuyết nhìn Tiêu Thiện "Tôi muốn ở lại... tôi muốn nhớ lại tất cả..."
- "Tiêu Tuyết..." Tiêu Thiện vô cùng bất ngờ trước câu nói đó. Anh cứ ngỡ cô đã quên toàn bộ rồi cơ chứ. Vậy là cô vẫn luôn có kí ức mơ hồ sao?
Mạc Lăng lặng người không nói thêm gì. Trong lòng anh trống rỗng một cách kì lạ.
Thái Vương lạnh lùng nói: "Nếu có ai đó như em nói vậy tại sao không tới tìm em?"
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.