Chương 31:
Tatsu Bi
05/05/2023
Lần đầu tiên, cô được thấy anh lái xe riêng như vậy. Bình thường Hàm Quang sẽ là người lái xe. Hôm nay, thấy anh ngồi ở vị trí lái như vậy khiến cô hơi bất ngờ. Tiêu Tuyết có chút hồi hộp. Cô đưa mắt nhìn sang người con trai đang ngồi ở ghế lái. Góc nghiêng này của anh cũng thật đẹp. Mạc Lăng đưa mắt nhìn cô. Tiêu Tuyết vội quay đi không nói gì.
Mình làm sao vậy chứ? Cô lúng túng. Thấy sự lúng túng của cô mà Mạc Lăng lại khẽ nhấc miệng cười.
Cuối cùng cũng tới nơi. Cô chưa bao giờ được tham gia sự kiện cả. Thế này là quá sức tưởng tượng của cô rồi. Từ trong xe nhìn thôi đã thấy cái hào nhoáng đến chói mắt. Sự kiện được tổ chức tại toà nhà của quý phu nhân Anriande Stimler. Toà nhà phải cao tới hơn tám mươi tầng mất. Tiêu Tuyết ngước nhìn như đứa trẻ mới được tiếp cận thế giới vậy. Cô hoàn toàn choáng ngập trước những ánh đèn. Cả toà nhà này sáng bừng lên như một cái bóng đèn to lớn vậy.
Chiếc xe dừng lại trước cửa của toà nhà.
Mạc Lăng bước xuống xe, các ánh mắt đều không thể rời mắt khỏi gương mặt đẹp như tạc tượng đó của anh. Mạc Lăng trong bộ vest đen vô cùng lịch lãm. Các cô tiểu thư đều không thể kìm lòng nổi họ kéo tay nhau vào bắt đầu bàn tán. Mạc Lăng tiến tới mở cửa xe đưa bàn tay ra trước mặt cô. Tiêu Tuyết có hơi ngại, cô chưa từng tới nhưng nơi như vậy cả. Cô nắm lấy tay anh bước xuống xe.
Chỉ cần nhìn gương mặt của Mạc Lăng thôi là họ đã đủ hiểu xuất thân của vị này rồi.
Nối sau chiếc xe của Mạc Lăng là xe của Hàm Quang và Joose, Đặng Ân và Đặng Anh.
Cả nhóm cũng đã đủ. Mạc Lăng cùng cô đi vào trong trước. Vừa thấy anh. Phu nhân Anriande đã vội ra đón tiếp "Ôi, Lagan Vincent cậu là niềm vinh dự của tôi."
Lagan Vincent sao? Tiêu Tuyết khá bất ngờ. Cô đưa mắt nhìn Mạc Lăng. Cái tên nghe thật sang trọng đấy.
Mạc Lăng nhìn phu nhân Anriade nhấc miệng cười "Cảm ơn phu nhân, không cần khách sáo tới vậy."
Phu nhân Anriande nhìn Tiêu Tuyết hơi bất ngờ sau đó lại nhìn Mạc Lăng.
"Là vợ sắp cưới của tôi." Mạc Lăng thản nhiên đáp.
Mình có nghe nhầm không? Từ đó là vợ sắp cưới mà? Hay mình nghe nhầm cô đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Mạc Lăng.
Phu nhân Ariande hơi hoảng loạn. Đúng là tuổi trẻ tài cao, trong cái giới thượng lưu này nhà Vincent không hề đơn giản. Cô gái Châu Á này sao lại có cơ duyên lớn tới vậy? Nhưng liệu có thoát khỏi số kiếp đó không? Thấy phu nhân cứ suy nghĩ trầm mặc gì đó, Mạc cúi đầu ngỏ ý xin phép sau đó đi trước. Tiêu Tuyết vội chạy theo sau khẽ nói "Mạc Lăng, anh giới thiệu tôi là gì thế?"
Mạc Lăng đứng lại, quay người nhìn cô "Sao hôm nay Tiếng Anh của em có vẻ kém nhỉ?"
Cái người này thật là. Vậy là mình không nghe nhầm rồi. Thôi cứ coi như là nghe nhầm đi. Cô mím môi sau đó bước lên đi trước anh.
Mạc Lăng nhìn cô khẽ cười thầm.
"Lagan Vincent? Mạc Lăng?" Người đàn ông đặt ly rượu xuống bàn đưa mắt nhìn Mạc Lăng nở nụ cười ranh ma đến đáng sợ.
Cũng không phải người xa lạ gì. Hàm Quang chỉnh lại cặp kính sau đó đi tới phía sau Mạc Lăng nói nhỏ "Mạc, hướng chín mươi độ con mèo của cậu đang ở đây."
Mạc Lăng chỉnh lại cà vạc, sau đó đưa mắt nhìn.
Jam giơ tay chào anh.
Mạc Lăng từ từ bước tới. Jam có chút hân hoan đứng dậy "Mạc tổng... à ngài Vincent."
"Chưa giết được tôi nên ông không vui lắm nhỉ?” Ánh mắt của Mạc như lưỡi dao nhìn thẳng Jam.
“Sao cậu lại nói thế chứ?” Hắn cười cười xua tay sau đó đi tới.
Mạc Lăng bước qua Jam “Ông hiểu mà.” sau đó bỏ đi về phía trước.
Jam siết chặt tay. Thằng nhãi ranh.
Ở đây thật là rộng lớn, Tiêu Tuyết tranh thủ đi lượn một vòng xem sao. Ai đấy cũng thật sang trọng. Nhưng điều tiếp theo sẽ khiến Tiêu Tuyết phải thay đổi suy nghĩ. Đáng ra, mình không nên đi quá xa. Tiêu Tuyết lặng người. Trước mặt cô bây giờ là Hàn Diệu Nhi. Cô ta mặc một chiếc váy xanh ngọc trễ vai, chiếc váy bó xẻ từ đùi xuống, mái tóc được tết lại rồi uốn theo hình bông hoa kẹp trông vô cùng quyến rũ là vàng sang trọng. Không thể thiếu chiếc vòng cổ lấp lánh có thiết kế đặc biệt nữa. Hàn Diệu Nhi đưa mắt nhìn Tiêu Tuyết có chút hơi bất ngờ “Thật không ngờ, lại gặp nhau được ở một nơi như này đấy?” vừa nói vừa đưa mắt nhìn Tiêu Tuyết từ trên xuống dưới “Cũng ra dáng lắm chứ!”
Năm sau chắc chắn mình phải lên chùa cầu may, bây giờ mình nên làm gì? Có phải làm gì rồi cũng thành con ngốc không nhỉ? Cô suy nghĩ sau đó bước về phía trước vờ như không biết cô gái trước mặt. Cô chỉ nở nụ cười thanh lịch rồi bước đi.
“Hàn Tiêu Tuyết!” Hàn Diệu Nhi nghiến răng, cô ta đi tới túm lấy vai Tiêu Tuyết kéo ngược lại.
“...” Tiêu Tuyết cứ thế bị lôi ngược lại, cô hơi bất ngờ đưa ánh mắt nhìn Diệu Nhi.
Cô ta khoanh hai tay lại nhìn Tiêu Tuyết nở nụ cười thách thức “Em gái à, em định vờ như không quen chị sao?”
Chưa kịp lên tiếng thì từ phía sau cô, một giọng nói quen thuộc lên tiếng “Sao đi đâu cũng gặp thế nhỉ? Năm nay cô bị sao quả tạ chiếu đó à?” Joose bước tới nhìn Tiêu Tuyết nói.
Biết là cô ta đang ám chỉ mình, Diệu Nhi nở nụ cười khinh biệt sau đó nói “Thật không ngờ, ở đây mà cũng gặp được hai loại người như này.”
Joose khoanh tay trước ngực nhìn Diệu Nhi kiêu ngạo nói “Bổn tiểu thư tất nhiên là phải ở đây rồi.”
Diệu Nhi bước tới chỗ Joose đưa tay nhẹ vuốt vai cô “Để xem, cô làm được gì?” nói xong cô khuých vai Joose một cái rồi tiến về phía trước đưa mắt nhìn Tiêu Tuyết, không quên nói một lời trỉ trích “Sao hôm nay nhiều côn trùng thế nhỉ?”
Nghe câu nói đó mà Joose không kìm nổi cơn tức, một người như cô sao có thể nhịn chứ? Mà người đối diện cũng chẳng đáng để cô phải nhịn. Joose quay người tức giận cô định lao tới chỗ của Diệu Nhi thì lại bị Tiêu Tuyết ngăn lại “Kệ cô ta đi, đừng gây ồn ào nữa.”
Joose nhìn ánh mắt của Tiêu Tuyết, đôi tay khẽ buông xuống “Mặc kệ cô, không phải chuyện của tôi.” nói xong Joose vùng tay Tiêu Tuyết ra rồi bỏ đi chỗ khác.
Tiêu Tuyết nhìn theo bóng lưng Joose mà khẽ cười thầm trong lòng. Rõ ràng cô đã quan tâm tôi mà. Thật sự cảm ơn.
Nơi này thật sự rộng lớn quá đi, Tiêu Tuyết quay ngang quay ngửa chẳng thấy tên Mạc tổng đâu, ngay cả đám Hàm Quang cũng chẳng ở đây. Thôi dù sao cũng là cô bỏ bọn họ muốn đi tham quan mà. May có Joose giải vây nếu không cũng ồn ào với cái miệng của người đó rồi. Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn về bàn tiệc, đôi mắt sáng như sao, cô vui vẻ đi tới.
“Oa...” Tiêu Tuyết vô thức thốt lên. Trước mặt cô bây giờ là một bàn ăn với rất nhiều bánh ngọt bắt mắt. Chắc chắc là do nhà làm bánh hàng đầu làm rồi. Hấp dẫn quá đi. Còn cả những hoa quả được cắt tỉa nữa chứ. Sao lại cầu kì quá vậy. Cô cầm đĩa lên sau đó đi tới để gắp bánh. Trời ơi cô thích bánh ngọt biết bao nhiêu. Hy vọng nó đừng quá ngọt như bị cho một đống đường vào đó. Chiếc bánh xinh xinh nằm gọn trong chiếc đĩa, cô vui vẻ đưa lên miệng cắn một miếng để thưởng thức. Chiếc bánh mềm mềm xốp xốp lại thêm cái ngọt thanh thanh quả thật rất tuyệt vời.
Đang mải thưởng thức vị bánh ngọt thì đột nhiên một người đàn ông ngoại quốc bước tới, thân hình cao lớn có chút ranh ma nhìn Tiêu Tuyết sau đó đưa ly rượu về phía cô “Vị tiểu thư này, uống với tôi một ly nhé.”
Tiêu Tuyết chưa từng uống rượu, cô khéo léo từ chối “Thứ lỗi cho tôi, tôi không biết uống rượu...” nói rồi cô mỉm cười sau đó bước ra chỗ khác.
Người đó vẫn không có ý định bỏ cuộc, lại tiếp tục đi theo sau cô. Tiêu Tuyết có chút lo lắng thì đột nhiên Hàm Quang từ phía trước bước tới, Tiêu Tuyết có vẻ hớn hở cô định bước nhanh tới thì Hàm Quang lại bước qua cô. Anh ta đi thẳng tới tên đó, nhìn hắn nở nụ cười lịch lãm “Ngài Jam, không biết tôi có thể uống cùng ngài không nhỉ?”
Thấy vậy, Tiêu Tuyết nảy ý rất nhanh. Thì ra anh ấy cũng đang cứu cô theo một cách khác, thông minh và nhanh chí. Tiêu Tuyết bước ra chỗ khác. Không biết tìm Mạc Lăng ở đâu đây. Tiêu Tuyết suy nghĩ. Cô ngó lên trên tầng lớn.
!!!
Chợt một người con trai cao lớn khuých trúng cô.
Hôm nay ngày gì thế nhỉ? Mọi thứ ở đây cứ thích lao vào cô.
“Xin lỗi.” Người con trai nhẹ nhàng nói. Thân hình cao lớn, gương mặt tuấn tú, mái tóc đen có phần chải chuốt lại thêm cặp kính khiến anh toát lên vẻ lịch thiệp và thân cận.
Hàn Trọng? Tiêu Tuyết đơ người như bất động.
Hàn Trọng nhìn cô nở nụ cười thì ra là đồng hương, gương mặt Tiêu Tuyết có chút ngờ ngợ. Sao cô gái này lại thân quen thế nhỉ, anh hơi cau mày “Chúng ta từng gặp nhau sao?”
Tiêu Tuyết vội lắc đầu “Chưa từng.” nói xong cô vội bước đi.
“Cô ta là Hàn Tiêu Tuyết chứ ai.” Giọng nói có chút mỉa mai. Đúng là sao quả tạ mà. Tiêu Tuyết thở dài, không cần phải nhìn cũng biết là ai mà.
Cô quay người nhìn lại.
Hàn Trọng đưa mắt nhìn cô “Tiêu Tuyết?”
Hàn Diệu Nhi khoanh tay lại nhìn cô sấc sược nói “Mới gặp nhau mà giờ lại qua đây rồi, cô đang có âm mưu gì với anh trai tôi?”
Âm mưu gì? Tiêu Tuyết nở nụ cười “Tôi liên quan gì tới các người?”
“Lớn miệng nhỉ?”
Tiêu Tuyết thản nhiên đáp “Đó là sự thật, đừng có mà cứ thấy tôi là lôi vào như thể tôi quan tâm vậy. Tôi rất bận.” nói rồi cô quay người bỏ đi.
Diệu Nhi tức giận đi tới túm lấy vai Tiêu Tuyết lôi lại. Lần này, cô ta không bỏ qua cho Tiêu Tuyết, thẳng thừng tạt ly rượu đang cầm trên tay vào mặt cô.
Rượu vang đỏ chảy hết xuống người cô nhìn thật là luộm thuộm và ướt át. Tiêu Tuyết đưa tay lau mặt, cô nhìn xuống bản thân mình. Chiếc váy đắt tiền này. Cô bất mãn nhìn Diệu Nhi. Muốn lao tới đánh cho con nhỏ kênh kiệu này một trận quá. Nhịn cũng phải có giới hạn chứ? Nhưng ánh mắt của mấy người xung quanh cũng tập trung vào Tiêu Tuyết. Thấy ánh mắt đang dồn về mình, bản thân cô có chút lo lắng, cô không biết nên hành động như thế nào, hai chân cứ dính chặt xuống sàn, cảm giác lồng ngực tức tối, nghẹn ứ. Nếu ẩu đả ở đây không phải còn thành trò cười sao?
Từ trong đám người, một người con trai bước tới. Ai cũng đưa mắt nhìn anh, anh vừa đi vừa đưa tay cởi chiếc áo vest ra sau đó khoác lên vai cô, kéo cô lại gần mình.
Mùi hương quen thuộc và cảm giác an toàn, Tiêu Tuyết từ từ nhìn lên.
Mạc Lăng khẽ cười anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô “Không sao chứ?”
Tiêu Tuyết lắc đầu, đôi mắt có chút cảm động. Thật may vì anh đã ở đây.
Hàn Trọng vô cùng bất ngờ trước sự xuất hiện của Mạc Lăng, còn ánh mắt quan tâm đó nữa là sao? Toàn thân anh ta đều bất động. Trái với sự bàng hoàng của anh trai thì Diệu Nhi lại vô cùng bĩnh tĩnh, cô có chút ghen ghét. Sao người con trai hoàn hảo như anh ta lại đi cùng Tiêu Tuyết chứ?
Không để hai người phai suy nghĩ quá lâu, Mạc Lăng đưa mắt nhìn họ, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng Diệu Nhi “Đây là người anh trai mà cô nói sao?”
Ý hắn là gì? Diệu Nhi có chút lo lắng. Cô nhớ lại chuyện ở trung tâm mua sắm lần đó. Đúng rồi, đây là Mạc Lăng. Anh ta đã rút vốn khỏi Hàn Gia. Nghĩ tới đây cô chút tức giận, cô siết chặt tay “Tiêu Tuyết! Đúng là mày đã bày trò hại anh tao mà.”
Mạc Lăng không thèm để ý tới mấy lời của Diệu Nhi, anh đưa mắt nhìn Hàn Trọng “Hàn tổng, chuyện hôm nay tính thế nào đây?”
Hàn Trọng cảm thấy vô cùng bất an trước ánh mắt đó, anh ta tiến tới kéo tay Diệu Nhi lại.
Tiêu Tuyết cũng đưa tay kéo nhẹ Mạc Lăng. Anh quay lại nhìn cô, gương mặt cô gái nhỏ nhắn có chút mệt mỏi “Chúng ta đi về được không?”
“Tất nhiên là được.”
Nói xong, Mạc Lăng đưa tay dìu cô rời đi. Cả đám đông đều nhìn họ mà bàn tán xôn xao. Cứ nghĩ đây sẽ một bữa tiệc hoành tráng không ngờ cô lại bị trở thành trò đùa trước mặt mọi người như vậy.
Phu nhân Arianna vội vã đi tới, gương mặt bà ấy có chút lo lắng nhìn Mạc Lăng “Tôi có thể sắp xếp phòng nghỉ cho cô ấy, cậu yên tâm.”
“Không cần, tôi sẽ đưa cô ấy về.” Mạc Lăng lạnh lùng đáp.
“Vậy còn buổi đấu giá thì sao?” Phu nhân lo lắng.
“Yên tâm, tôi đã chuẩn bị xong.” nói rồi anh dìu cô bước đi.
Phu nhân chỉ biết đưa mắt nhìn theo mà tiếc nuối.
“Anh làm sao vậy? Sao phải sợ hắn ta như thế?”Diệu Nhi tức tối vô cùng.
Hàn Trọng lo lắng “Em thôi đi được không? Em có biết hắn là ai không?”
“Là Mạc Lăng, tổng giám đốc công ty thời trang E.K! Có gì to tác đâu nhìn bộ dạng thỏ để của anh kìa...”
Hàn Trọng lo lắng kéo tay em gái lôi đi. Hai người phải đi ra chỗ vắng người, anh ta mới dám nói “Ở giới thượng lưu London này, hắn là Lagan Vincent. Con trai của một dòng tộc quyền lực tại Ý.”
Diệu Nhi không hiểu “Anh nói nhảm nhí cái gì thế?”
Hàn Trọng thở dài mệt mỏi “Hắn ta không chỉ là một tổng giám đốc bình thường đâu. Ở đây, ai cũng phải nệ phục hắn ta đó.”
“Vì sao?”
“Bởi vì Vincent là dòng tộc Mafia khét tiếng!"
?!!
Mình làm sao vậy chứ? Cô lúng túng. Thấy sự lúng túng của cô mà Mạc Lăng lại khẽ nhấc miệng cười.
Cuối cùng cũng tới nơi. Cô chưa bao giờ được tham gia sự kiện cả. Thế này là quá sức tưởng tượng của cô rồi. Từ trong xe nhìn thôi đã thấy cái hào nhoáng đến chói mắt. Sự kiện được tổ chức tại toà nhà của quý phu nhân Anriande Stimler. Toà nhà phải cao tới hơn tám mươi tầng mất. Tiêu Tuyết ngước nhìn như đứa trẻ mới được tiếp cận thế giới vậy. Cô hoàn toàn choáng ngập trước những ánh đèn. Cả toà nhà này sáng bừng lên như một cái bóng đèn to lớn vậy.
Chiếc xe dừng lại trước cửa của toà nhà.
Mạc Lăng bước xuống xe, các ánh mắt đều không thể rời mắt khỏi gương mặt đẹp như tạc tượng đó của anh. Mạc Lăng trong bộ vest đen vô cùng lịch lãm. Các cô tiểu thư đều không thể kìm lòng nổi họ kéo tay nhau vào bắt đầu bàn tán. Mạc Lăng tiến tới mở cửa xe đưa bàn tay ra trước mặt cô. Tiêu Tuyết có hơi ngại, cô chưa từng tới nhưng nơi như vậy cả. Cô nắm lấy tay anh bước xuống xe.
Chỉ cần nhìn gương mặt của Mạc Lăng thôi là họ đã đủ hiểu xuất thân của vị này rồi.
Nối sau chiếc xe của Mạc Lăng là xe của Hàm Quang và Joose, Đặng Ân và Đặng Anh.
Cả nhóm cũng đã đủ. Mạc Lăng cùng cô đi vào trong trước. Vừa thấy anh. Phu nhân Anriande đã vội ra đón tiếp "Ôi, Lagan Vincent cậu là niềm vinh dự của tôi."
Lagan Vincent sao? Tiêu Tuyết khá bất ngờ. Cô đưa mắt nhìn Mạc Lăng. Cái tên nghe thật sang trọng đấy.
Mạc Lăng nhìn phu nhân Anriade nhấc miệng cười "Cảm ơn phu nhân, không cần khách sáo tới vậy."
Phu nhân Anriande nhìn Tiêu Tuyết hơi bất ngờ sau đó lại nhìn Mạc Lăng.
"Là vợ sắp cưới của tôi." Mạc Lăng thản nhiên đáp.
Mình có nghe nhầm không? Từ đó là vợ sắp cưới mà? Hay mình nghe nhầm cô đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Mạc Lăng.
Phu nhân Ariande hơi hoảng loạn. Đúng là tuổi trẻ tài cao, trong cái giới thượng lưu này nhà Vincent không hề đơn giản. Cô gái Châu Á này sao lại có cơ duyên lớn tới vậy? Nhưng liệu có thoát khỏi số kiếp đó không? Thấy phu nhân cứ suy nghĩ trầm mặc gì đó, Mạc cúi đầu ngỏ ý xin phép sau đó đi trước. Tiêu Tuyết vội chạy theo sau khẽ nói "Mạc Lăng, anh giới thiệu tôi là gì thế?"
Mạc Lăng đứng lại, quay người nhìn cô "Sao hôm nay Tiếng Anh của em có vẻ kém nhỉ?"
Cái người này thật là. Vậy là mình không nghe nhầm rồi. Thôi cứ coi như là nghe nhầm đi. Cô mím môi sau đó bước lên đi trước anh.
Mạc Lăng nhìn cô khẽ cười thầm.
"Lagan Vincent? Mạc Lăng?" Người đàn ông đặt ly rượu xuống bàn đưa mắt nhìn Mạc Lăng nở nụ cười ranh ma đến đáng sợ.
Cũng không phải người xa lạ gì. Hàm Quang chỉnh lại cặp kính sau đó đi tới phía sau Mạc Lăng nói nhỏ "Mạc, hướng chín mươi độ con mèo của cậu đang ở đây."
Mạc Lăng chỉnh lại cà vạc, sau đó đưa mắt nhìn.
Jam giơ tay chào anh.
Mạc Lăng từ từ bước tới. Jam có chút hân hoan đứng dậy "Mạc tổng... à ngài Vincent."
"Chưa giết được tôi nên ông không vui lắm nhỉ?” Ánh mắt của Mạc như lưỡi dao nhìn thẳng Jam.
“Sao cậu lại nói thế chứ?” Hắn cười cười xua tay sau đó đi tới.
Mạc Lăng bước qua Jam “Ông hiểu mà.” sau đó bỏ đi về phía trước.
Jam siết chặt tay. Thằng nhãi ranh.
Ở đây thật là rộng lớn, Tiêu Tuyết tranh thủ đi lượn một vòng xem sao. Ai đấy cũng thật sang trọng. Nhưng điều tiếp theo sẽ khiến Tiêu Tuyết phải thay đổi suy nghĩ. Đáng ra, mình không nên đi quá xa. Tiêu Tuyết lặng người. Trước mặt cô bây giờ là Hàn Diệu Nhi. Cô ta mặc một chiếc váy xanh ngọc trễ vai, chiếc váy bó xẻ từ đùi xuống, mái tóc được tết lại rồi uốn theo hình bông hoa kẹp trông vô cùng quyến rũ là vàng sang trọng. Không thể thiếu chiếc vòng cổ lấp lánh có thiết kế đặc biệt nữa. Hàn Diệu Nhi đưa mắt nhìn Tiêu Tuyết có chút hơi bất ngờ “Thật không ngờ, lại gặp nhau được ở một nơi như này đấy?” vừa nói vừa đưa mắt nhìn Tiêu Tuyết từ trên xuống dưới “Cũng ra dáng lắm chứ!”
Năm sau chắc chắn mình phải lên chùa cầu may, bây giờ mình nên làm gì? Có phải làm gì rồi cũng thành con ngốc không nhỉ? Cô suy nghĩ sau đó bước về phía trước vờ như không biết cô gái trước mặt. Cô chỉ nở nụ cười thanh lịch rồi bước đi.
“Hàn Tiêu Tuyết!” Hàn Diệu Nhi nghiến răng, cô ta đi tới túm lấy vai Tiêu Tuyết kéo ngược lại.
“...” Tiêu Tuyết cứ thế bị lôi ngược lại, cô hơi bất ngờ đưa ánh mắt nhìn Diệu Nhi.
Cô ta khoanh hai tay lại nhìn Tiêu Tuyết nở nụ cười thách thức “Em gái à, em định vờ như không quen chị sao?”
Chưa kịp lên tiếng thì từ phía sau cô, một giọng nói quen thuộc lên tiếng “Sao đi đâu cũng gặp thế nhỉ? Năm nay cô bị sao quả tạ chiếu đó à?” Joose bước tới nhìn Tiêu Tuyết nói.
Biết là cô ta đang ám chỉ mình, Diệu Nhi nở nụ cười khinh biệt sau đó nói “Thật không ngờ, ở đây mà cũng gặp được hai loại người như này.”
Joose khoanh tay trước ngực nhìn Diệu Nhi kiêu ngạo nói “Bổn tiểu thư tất nhiên là phải ở đây rồi.”
Diệu Nhi bước tới chỗ Joose đưa tay nhẹ vuốt vai cô “Để xem, cô làm được gì?” nói xong cô khuých vai Joose một cái rồi tiến về phía trước đưa mắt nhìn Tiêu Tuyết, không quên nói một lời trỉ trích “Sao hôm nay nhiều côn trùng thế nhỉ?”
Nghe câu nói đó mà Joose không kìm nổi cơn tức, một người như cô sao có thể nhịn chứ? Mà người đối diện cũng chẳng đáng để cô phải nhịn. Joose quay người tức giận cô định lao tới chỗ của Diệu Nhi thì lại bị Tiêu Tuyết ngăn lại “Kệ cô ta đi, đừng gây ồn ào nữa.”
Joose nhìn ánh mắt của Tiêu Tuyết, đôi tay khẽ buông xuống “Mặc kệ cô, không phải chuyện của tôi.” nói xong Joose vùng tay Tiêu Tuyết ra rồi bỏ đi chỗ khác.
Tiêu Tuyết nhìn theo bóng lưng Joose mà khẽ cười thầm trong lòng. Rõ ràng cô đã quan tâm tôi mà. Thật sự cảm ơn.
Nơi này thật sự rộng lớn quá đi, Tiêu Tuyết quay ngang quay ngửa chẳng thấy tên Mạc tổng đâu, ngay cả đám Hàm Quang cũng chẳng ở đây. Thôi dù sao cũng là cô bỏ bọn họ muốn đi tham quan mà. May có Joose giải vây nếu không cũng ồn ào với cái miệng của người đó rồi. Tiêu Tuyết đưa mắt nhìn về bàn tiệc, đôi mắt sáng như sao, cô vui vẻ đi tới.
“Oa...” Tiêu Tuyết vô thức thốt lên. Trước mặt cô bây giờ là một bàn ăn với rất nhiều bánh ngọt bắt mắt. Chắc chắc là do nhà làm bánh hàng đầu làm rồi. Hấp dẫn quá đi. Còn cả những hoa quả được cắt tỉa nữa chứ. Sao lại cầu kì quá vậy. Cô cầm đĩa lên sau đó đi tới để gắp bánh. Trời ơi cô thích bánh ngọt biết bao nhiêu. Hy vọng nó đừng quá ngọt như bị cho một đống đường vào đó. Chiếc bánh xinh xinh nằm gọn trong chiếc đĩa, cô vui vẻ đưa lên miệng cắn một miếng để thưởng thức. Chiếc bánh mềm mềm xốp xốp lại thêm cái ngọt thanh thanh quả thật rất tuyệt vời.
Đang mải thưởng thức vị bánh ngọt thì đột nhiên một người đàn ông ngoại quốc bước tới, thân hình cao lớn có chút ranh ma nhìn Tiêu Tuyết sau đó đưa ly rượu về phía cô “Vị tiểu thư này, uống với tôi một ly nhé.”
Tiêu Tuyết chưa từng uống rượu, cô khéo léo từ chối “Thứ lỗi cho tôi, tôi không biết uống rượu...” nói rồi cô mỉm cười sau đó bước ra chỗ khác.
Người đó vẫn không có ý định bỏ cuộc, lại tiếp tục đi theo sau cô. Tiêu Tuyết có chút lo lắng thì đột nhiên Hàm Quang từ phía trước bước tới, Tiêu Tuyết có vẻ hớn hở cô định bước nhanh tới thì Hàm Quang lại bước qua cô. Anh ta đi thẳng tới tên đó, nhìn hắn nở nụ cười lịch lãm “Ngài Jam, không biết tôi có thể uống cùng ngài không nhỉ?”
Thấy vậy, Tiêu Tuyết nảy ý rất nhanh. Thì ra anh ấy cũng đang cứu cô theo một cách khác, thông minh và nhanh chí. Tiêu Tuyết bước ra chỗ khác. Không biết tìm Mạc Lăng ở đâu đây. Tiêu Tuyết suy nghĩ. Cô ngó lên trên tầng lớn.
!!!
Chợt một người con trai cao lớn khuých trúng cô.
Hôm nay ngày gì thế nhỉ? Mọi thứ ở đây cứ thích lao vào cô.
“Xin lỗi.” Người con trai nhẹ nhàng nói. Thân hình cao lớn, gương mặt tuấn tú, mái tóc đen có phần chải chuốt lại thêm cặp kính khiến anh toát lên vẻ lịch thiệp và thân cận.
Hàn Trọng? Tiêu Tuyết đơ người như bất động.
Hàn Trọng nhìn cô nở nụ cười thì ra là đồng hương, gương mặt Tiêu Tuyết có chút ngờ ngợ. Sao cô gái này lại thân quen thế nhỉ, anh hơi cau mày “Chúng ta từng gặp nhau sao?”
Tiêu Tuyết vội lắc đầu “Chưa từng.” nói xong cô vội bước đi.
“Cô ta là Hàn Tiêu Tuyết chứ ai.” Giọng nói có chút mỉa mai. Đúng là sao quả tạ mà. Tiêu Tuyết thở dài, không cần phải nhìn cũng biết là ai mà.
Cô quay người nhìn lại.
Hàn Trọng đưa mắt nhìn cô “Tiêu Tuyết?”
Hàn Diệu Nhi khoanh tay lại nhìn cô sấc sược nói “Mới gặp nhau mà giờ lại qua đây rồi, cô đang có âm mưu gì với anh trai tôi?”
Âm mưu gì? Tiêu Tuyết nở nụ cười “Tôi liên quan gì tới các người?”
“Lớn miệng nhỉ?”
Tiêu Tuyết thản nhiên đáp “Đó là sự thật, đừng có mà cứ thấy tôi là lôi vào như thể tôi quan tâm vậy. Tôi rất bận.” nói rồi cô quay người bỏ đi.
Diệu Nhi tức giận đi tới túm lấy vai Tiêu Tuyết lôi lại. Lần này, cô ta không bỏ qua cho Tiêu Tuyết, thẳng thừng tạt ly rượu đang cầm trên tay vào mặt cô.
Rượu vang đỏ chảy hết xuống người cô nhìn thật là luộm thuộm và ướt át. Tiêu Tuyết đưa tay lau mặt, cô nhìn xuống bản thân mình. Chiếc váy đắt tiền này. Cô bất mãn nhìn Diệu Nhi. Muốn lao tới đánh cho con nhỏ kênh kiệu này một trận quá. Nhịn cũng phải có giới hạn chứ? Nhưng ánh mắt của mấy người xung quanh cũng tập trung vào Tiêu Tuyết. Thấy ánh mắt đang dồn về mình, bản thân cô có chút lo lắng, cô không biết nên hành động như thế nào, hai chân cứ dính chặt xuống sàn, cảm giác lồng ngực tức tối, nghẹn ứ. Nếu ẩu đả ở đây không phải còn thành trò cười sao?
Từ trong đám người, một người con trai bước tới. Ai cũng đưa mắt nhìn anh, anh vừa đi vừa đưa tay cởi chiếc áo vest ra sau đó khoác lên vai cô, kéo cô lại gần mình.
Mùi hương quen thuộc và cảm giác an toàn, Tiêu Tuyết từ từ nhìn lên.
Mạc Lăng khẽ cười anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô “Không sao chứ?”
Tiêu Tuyết lắc đầu, đôi mắt có chút cảm động. Thật may vì anh đã ở đây.
Hàn Trọng vô cùng bất ngờ trước sự xuất hiện của Mạc Lăng, còn ánh mắt quan tâm đó nữa là sao? Toàn thân anh ta đều bất động. Trái với sự bàng hoàng của anh trai thì Diệu Nhi lại vô cùng bĩnh tĩnh, cô có chút ghen ghét. Sao người con trai hoàn hảo như anh ta lại đi cùng Tiêu Tuyết chứ?
Không để hai người phai suy nghĩ quá lâu, Mạc Lăng đưa mắt nhìn họ, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng Diệu Nhi “Đây là người anh trai mà cô nói sao?”
Ý hắn là gì? Diệu Nhi có chút lo lắng. Cô nhớ lại chuyện ở trung tâm mua sắm lần đó. Đúng rồi, đây là Mạc Lăng. Anh ta đã rút vốn khỏi Hàn Gia. Nghĩ tới đây cô chút tức giận, cô siết chặt tay “Tiêu Tuyết! Đúng là mày đã bày trò hại anh tao mà.”
Mạc Lăng không thèm để ý tới mấy lời của Diệu Nhi, anh đưa mắt nhìn Hàn Trọng “Hàn tổng, chuyện hôm nay tính thế nào đây?”
Hàn Trọng cảm thấy vô cùng bất an trước ánh mắt đó, anh ta tiến tới kéo tay Diệu Nhi lại.
Tiêu Tuyết cũng đưa tay kéo nhẹ Mạc Lăng. Anh quay lại nhìn cô, gương mặt cô gái nhỏ nhắn có chút mệt mỏi “Chúng ta đi về được không?”
“Tất nhiên là được.”
Nói xong, Mạc Lăng đưa tay dìu cô rời đi. Cả đám đông đều nhìn họ mà bàn tán xôn xao. Cứ nghĩ đây sẽ một bữa tiệc hoành tráng không ngờ cô lại bị trở thành trò đùa trước mặt mọi người như vậy.
Phu nhân Arianna vội vã đi tới, gương mặt bà ấy có chút lo lắng nhìn Mạc Lăng “Tôi có thể sắp xếp phòng nghỉ cho cô ấy, cậu yên tâm.”
“Không cần, tôi sẽ đưa cô ấy về.” Mạc Lăng lạnh lùng đáp.
“Vậy còn buổi đấu giá thì sao?” Phu nhân lo lắng.
“Yên tâm, tôi đã chuẩn bị xong.” nói rồi anh dìu cô bước đi.
Phu nhân chỉ biết đưa mắt nhìn theo mà tiếc nuối.
“Anh làm sao vậy? Sao phải sợ hắn ta như thế?”Diệu Nhi tức tối vô cùng.
Hàn Trọng lo lắng “Em thôi đi được không? Em có biết hắn là ai không?”
“Là Mạc Lăng, tổng giám đốc công ty thời trang E.K! Có gì to tác đâu nhìn bộ dạng thỏ để của anh kìa...”
Hàn Trọng lo lắng kéo tay em gái lôi đi. Hai người phải đi ra chỗ vắng người, anh ta mới dám nói “Ở giới thượng lưu London này, hắn là Lagan Vincent. Con trai của một dòng tộc quyền lực tại Ý.”
Diệu Nhi không hiểu “Anh nói nhảm nhí cái gì thế?”
Hàn Trọng thở dài mệt mỏi “Hắn ta không chỉ là một tổng giám đốc bình thường đâu. Ở đây, ai cũng phải nệ phục hắn ta đó.”
“Vì sao?”
“Bởi vì Vincent là dòng tộc Mafia khét tiếng!"
?!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.