Thương Hải

Chương 6: Dũng Hiệp Gian

Phượng ca

18/04/2013



Thiên Thần Tông kêu thét đau đớn vô cùng, bất giác buông tay, quét ngược lên đỉnh đầu, nhưng Bắc Lạp Sư Môn một trảo đắc thủ, sớm đã nhảy ra phía ngoài xa. Một quét của Thiên Thần Tông rơi vào khoảng không, oai oái phẫn nộ rống lên. Lục Tiệm thừa cơ lăn xuống bàn cúng, vươn miệng ngậm lên một đoạn đao gãy, dùng khuỷu tay gãy kẹp chặt, nhô lên phía trước, đâm vào hông của Thiên Thần Tông.

Thiên Thần Tông trước sau liên tiếp gặp phải tổn thất nặng nề. Kim Cang Bất Hoại Thân sớm đã bị phá, chỉ cảm thấy phía sau hông mát lạnh, khí lực toàn thân đột nhiên tiêu tan, cũng không kháng cự lại Hồng Liên Hoá Thân Đoạn Diệt Đại Pháp được nữa, mắt tai mũi miệng, phàm là trong thất khiếu, hết thảy đều phun ra suối máu vài thước, xương cốt lạch cạch kêu loạn, bị đại lực của Ngư hoà thượng chấn đến nát vụn.

Lục Tiệm mắt thấy Thiên Thần Tông thân cao chín thước trong khoảnh khắc hoá thành một đống máu thịt bầy nhầy, chỉ biết kinh sợ bước lùi về sau mấy bước, ùm một tiếng, lại ngã ngược một cái.

Ngư hoà thượng lắc lư, ngã ngồi xuống đất, than dài nói: “Bắc Lạp Sư Môn, ba mươi năm không gặp, không ngờ đến hôm nay trùng phùng, lại nợ ngươi một tính mệnh”.

Lục Tiệm nghe vậy trong lòng chấn động: “Vị đại sư này lại cũng quen biết Bắc Lạp Sư Môn? Đại sư nói ba mươi năm không gặp, con mèo này há chẳng phải sống được ba mươi năm rồi sao?”. Nhưng nghĩ tuổi thọ của loài mèo mà nói, tuyệt khó mà sống đến từng ấy năm, nhất thời cảm thấy khó hiểu. Y đưa mắt nhìn, nhưng chỉ thấy con mèo Ba Tư đó cũng mệt mỏi vô cùng, uể oải nằm phục trên mặt đất, đôi mắt xanh thẳm ảm đạm vô thần.

Lục Tiệm chực gắng gượng đứng lên, lại cảm thấy không còn hơi sức, chỉ thấy Ngư hoà thượng chầm chậm đứng dậy, đi đến trước người của A Thị, nhẹ nhàng vặn gãy dây xích sắt trên tứ chi của nàng, bế nàng đến trên gối chăn gấm vóc, độ nhập chân khí, gò mát của A Thị dần dần chuyển thành hồng nhuận, trong mắt cũng có thần thái, có lẽ là đã thấy yên tâm, chỉ một lúc liền nhắm mắt thiếp đi.

Ngư hoà thượng sắp xếp ổn thoả cho A Thị xong, lại giúp Lục Tiệm tiếp lại cánh tay gãy. Lục Tiệm nói cảm ơn, Ngư hoà thượng chú thị nhìn y hồi lâu, trong mắt chợt có vẻ buồn rầu lo lắng, than nói: “Nơi này chứa đầy dơ bẩn, không thể lưu lại lâu, đám Cơ nữ này đều là do nghiệt đồ Bất Năng bắt lại, vận mệnh thê thảm. Nếu phơi bày thi thể ở nơi này, hoang dã cô hồn, càng thêm bi lương. Mong tiểu đàn việt giúp bần tăng một tay, để cho bọn họ nhập thổ vi an”.

Lục Tiệm nói: “Đại sư nói đúng”.

Hai người lập tức cùng nhau động thủ, đem đám Cơ nữ và đám người Kiều Bổn chôn gần thần xã, Ngư hoà thượng miệng tụng kinh văn, siêu độ cho bọn họ.

Xong việc, hai người quay lại thần xã, mắt thấy tàn hài của Thiên Thần Tông, Ngư hoà thượng nói: “Nghiệt đồ tuy tác ác đa đoan, nhưng rốt cuộc vẫn từng là sa môn, do đó cùng cách của Phật môn đồ diệt. Ngươi đưa vị tiểu cô nương này ra ngoài thần xã đợi”.

Lục Tiệm ôm A Thị lên, lại đặt Bắc Lạp Sư Môn lên đầu vai, ra khỏi thần xã, chưa đi xa đã thấy ánh lửa ngút trời đằng sau rực cháy lên, Ngư hoà thượng chân không điểm đất, từ sau phiêu nhiên mà đến. Y vội kêu: “Đại sư”.

Ngư hoà thượng gật gật đầu, nói: “Mọi người trước tiên tìm một nơi nghỉ ngơi”.

Lập tức ba người ở nơi đồng không mông quạnh đốt lửa, Ngư hoà thượng hỏi đến A Thị bị bắt như thế nào, cho đến Lục Tiệm cứu viện như thế nào, không kềm được kinh ngạc nói: “Ngươi lại chém gãy Từ Hàng Đạo, phá thạch giáp của Bất Năng?”.

Lục Tiệm lắc đầu nói: “Tại hạ cũng cảm thấy kỳ quái, cũng không biết như thế nào mà làm được”.

Ngư hoà thượng hơi trầm ngâm một chút, mỉm cười nói: “Cũng không kỳ quái gì, chỉ bởi vì từ đầu đến cuối, không phải một mình ngươi tác chiến”.

Lục Tiệm lấy làm lạ hỏi: “Còn ai nữa?”.

Ngư hoà thượng nhìn Bắc Lạp Sư Môn ủ dột rầu rĩ một cái, than nói: “Đó chính là Bắc Lạp Sư Môn”.

Lục Tiệm mù mờ không hiểu, Ngư hoà thượng nói: “Bắc Lạp Sư Môn chính là linh thú hãn hữu trong thiên hạ, có thể kích phát tiềm năng trong cơ thể của ngươi. Nếu ngươi chỉ có bốn năm thành bản lĩnh, Bắc Lạp Sư Môn có thể làm cho ngươi phát huy mười thành. Chỉ là, trước nay nó chỉ chịu sự điều khiển của nữ tử, không nhận nam tử làm chủ, lần này lại cùng ngươi sát cánh tác chiến, chính là chuyện kỳ quái a”.

Lục Tiệm đem việc Bắc Lạp Sư Môn nhận A Thị làm chủ nhân kể lại. Ngư hoà thượng than nói: “Chẳng trách nào, nó tuy rằng là loài thú, nhưng việc gấp hộ chủ, cũng hiểu được đạo lý sự cấp tòng quyền”.

Lục Tiệm gật gật đầu, chính đang định hỏi Ngư hoà thượng vì sao lại quen biết Bắc Lạp Sư Môn, chợt cảm thấy một cơn ngứa ngáy kỳ lạ xuyên tâm với một cảm giác trống rỗng cuồn cuộn từ ba mạch Tử Vi, Thái Vi, Thiên Thị đồng thời tuôn lên, nhanh chóng lan rộng ra toàn thân, thế đến mãnh liệt trước đây chưa từng có, trong đầu Lục Tiệm kêu lớn như sấm, chỉ kịp kêu lên một tiếng, liền mất đi tri giác.

Lúc hồi phục lại tri giác, Lục Tiệm cảm thấy thân thể rất nhẹ, trọng lượng hầu như mất hết, tất cả mọi thứ trước mắt lại dần dần trở nên rõ ràng, y phát hiện bản thân đang ở một nơi kỳ quái đặc biệt, một mặt ánh sáng mặt trời chói mắt, một mặt bóng tối thâm trầm, còn y thì ở nơi giữa bóng tối và ánh sáng, thân thể dường như vô hình chất, chập chờn bất định, đã không thể thuộc về bóng tối, cũng vô pháp dung nhập vào ánh sáng, duy chỉ có ở nơi giao giữa ánh sáng và bóng tối thung dung đi qua đi lại.

“Ta đã chết chưa?”.

Lục Tiệm trở nên mê hoặc, trong bóng tối dường như có tia sáng lấp lánh, lần lượt rực sáng lên, Lục Tiệm nhận ra đó là những ánh sao. Trong vùng trời hắc ám, tinh đồ to lớn dần dần trở nên rõ ràng. Tử Vi, Thái Vi, Thiên Thị, đông phương Thương Long, tây phương Bạch Hổ, nam phương Chu Tước, tây phương Huyền Vũ, các ngôi sao mờ ảo, đẩu chuyển tinh dời, không bao giờ dừng lại.

Bỗng nhiên, một ngôi sao phương nam sáng rực lên, giống như một quả cầu lửa, thích thương mắt của y.

“Bắc Lạp Sư Môn!”

Lục Tiệm kêu to một tiếng, ánh sáng, bóng tối, các ngôi sao, đột nhiên biến mất, chỉ cảm thấy dưới chân trống rỗng, rơi vào vực sâu vạn trượng.

Lục Tiệm kêu to thảm thương, chợt cảm thấy xương sống chạm vào mặt đất, trước mắt hơi lờ mờ, lại chợt trở nên rõ ràng, gần ngay gang tấc, một gương mặt mỹ lệ tuyệt luân, hai gò má còn vương lệ, giống khóc mà lại không phải, giống cười mà lại cũng không phải cười.

“A Thị”, Y chợt nhiên minh mẫn lại, thân thể vẫn trống rỗng như cũ, hoàn toàn không có khí lực: “Ta còn sống hay chết …”.

A Thị vội che miệng y lại, rưng rưng nước mắt cười nói: “Tất nhiên là còn sống rồi, may nhờ có đại sư cứu ngươi”.

Lục Tiệm chực muốn đứng dậy, thì một ngón tay cũng không nhấc lên được.

“Ngươi đừng có quá dùng sức”. Ngư hoà thượng chầm chậm bước đến. Khuôn mặt của Ngư hoà thượng càng trở nên tiều tuỵ, nếp nhăn ở khoé mắt cũng càng thấy hằn sâu: “Ta đã phong trụ Tam Viên Đế Mạch của ngươi, tạm thời trì hoãn lại Hắc Thiên Kiếp”.

Lục Tiệm kinh ngạc nói: “Đại sư, người cũng biết Hắc Thiên Kiếp?”.

“Chỉ biết sơ”. Ngư hoà thượng nói: “Chỉ bới vì ngươi gặp phải cường địch trước nay chưa từng gặp. Mượn dùng kiếp lực quá nhiều, do đó bị kiếp lực cắn trả lại vô cùng lợi hại, gần như lấy tính mệnh của ngươi”.

Trong lòng Lục Tiệm loé lên một tia hy vọng, nén không được hỏi: “Đại sư, người thần thông quảng đại, có thể giúp tại hạ tiêu trừ Hắc Thiên Kiếp không?”.

Hai người dùng Hoa ngữ đối đáp, A Thị tuy rằng nghe không hiểu hai người nói việc gì, nhưng nàng thông minh, chỉ cần quan sát lời nói sắc diện, đoán ra là một việc quan hệ đến sinh tử Lục Tiệm. Nàng nhịn không được, song thủ chập lại, hướng về Ngư hoà thượng chầm chậm quỳ xuống, nói: “Nguyện đại sư đại phát từ bi, cứu lấy Lục Tiệm!”.

Ngư hoà thượng hơi nhắm mắt lại, hồi lâu nói: “Hài tử, ngươi đã là kiếp nô, kiếp chủ là ai?”.

Lục Tiệm nói ra, Ngư hoà thượng than nói: “Quả nhiên là người trong Bát Bộ, Hoả Tiên Kiếm Ninh Bất Không chính là kỳ tài hãn hữu, không phải là hạng dễ đối phó”. Nói xong câu này, lão cũng không nói thêm nữa, ngồi xếp bằng tròn, chập tay minh tưởng.

Lục Tiệm, A Thị đều mệt mỏi không chịu nổi. A Thị phục ở trước ngực Lục Tiệm thiếp đi, sóng lòng cuồn cuộn, hồi lâu cũng không ngủ được, đến khi rạng sáng chợt cảm thấy mặt đất chấn động. Ngư hoà thượng đột nhiên mở mắt, song thủ mỗi tay nhấc một người, tung mình nhảy lên một cây lớn bên đường, ẩn nấp vào cành lá dày đặc.

Chưa được một lúc, liền thấy đội đội nhân mã đi qua dưới cây. A Thị quan sát phục sức của chúng, lấy làm lạ nói: “Đám binh sĩ này không phải là của nhà Chức Điền”.

Ngư hoà thượng than nói: “Đây là đại quân của Kim Nguyên Nghĩa Nguyên, xem ra Đạp Huyện đã bị công phá, đám binh mã này đi về phía hai thành Thứu Tân, Hoàn Căn. Nghe nói lần này Kim Xuyên tiến công Vĩ Trương, hiệu xưng ba vạn đại quân, sự bại vong của nhà Chức Điền đã không thể tránh khỏi được”.

A Thị nghe vậy khuôn mặt trắng bệch, run rẩy nói: “Kim Xuyên Nghĩa Nguyên? Đại ca và y vô oán vô thù, y tại sao lại tiến công chúng ta?”.

Ngư hoà thượng nói: “Xuân Thu vô nghĩa chiến. Loạn thế giao chiến, chữ Lợi đứng đầu, đã không có đạo nghĩa, càng không có đạo lý để nói. Lệnh huynh Chức Điền Tín Trưởng tuy rằng chưa hỏi tội nhà Kim Xuyên, nhưng y thống nhất Vĩ Trương, tây nhập Kinh đô, phong đầu quá mạnh mẽ, đã trở thành nỗi e sợ của chư hầu các phương. Nhà Kim Xuyên xưng hùng Đông Hải, rất sợ Tín Trưởng lớn mạnh. Mấy ngày trước, phía đông Vĩ Trương gặp phải sóng thần, Kim Xuyên Nghĩa Nguyên thừa cơ xuất binh, chính là muốn ném đá xuống giếng, nhất cử diệt vong Vĩ Trương, nhổ bỏ cái gai trong lòng”.

A Thị nghe vậy không đè nén được bi phẫn, nước mắt lấp lánh. Chợt nghe tiếng vó ngựa như sấm, một đội nhân mã hơn trăm người hò hét kéo đến, phần lớn người trong đội khoác giáp đội mũ, tay cầm chu thương, sau lưng cắm đầy cờ nhỏ. A Thị nhận ra đây là kỳ bổn của hộ vệ quốc chủ. Đến gần hơn, A Thị lại thấy trên cờ nhỏ viết danh hiệu của Kim Xuyên, bất giác hô hấp dồn dập, tim đập thình thịch.

Chỉ nghe một âm thanh già dặn cứng cáp gọi: “Rạng sáng lên đường vất vả cực nhọc, nghỉ ngơi một chút dưới gốc cây, dưỡng sức cho ngựa”. Đội kỵ sĩ đó ghì cương dừng ngựa lại. Một tên võ tướng đội mũ sắt ngưu giác nhảy khỏi yên ngựa, sớm có tuỳ tùng mở ghế mềm ra. Võ tướng đó cũng không cởi giáp, tiện thể ngồi xuống luôn. Đám kỳ bổn thì hoành thương lập mã, vây quanh dưới thân cây như thùng sắt. Ba người trên cây nhất thời nín thở, không dám khinh cử vọng động.

Ngưu giác võ tướng đó tay cầm chiết phiến, vù vù quạt nói: “Thời tiết này thật là tà môn, mới tháng năm, tại sao lại nóng bức như vậy? Hoặc là gần đây đánh trận hơi ít, tinh thần thoải mái, người cũng phát phì, chịu không được nóng nực”. Chúng tướng đều cười.

Võ tướng đó lại nói: “Tiền Điền Lợi Gia, có tin tức của Tín Trưởng không?”.

Một tên võ tướng cao gầy đáp: “Bẩm Nghĩa Nguyên công, chỉ nghe nói y xuất quân ly khai Thanh Châu, hiện tại ở đâu thì không rõ ràng, hơn mười tên thám tử Lợi Gia phái đi, mà lại không có một tên nào quay lại”.

A Thị chợt hiểu ra võ tướng ngồi cầm quạt dưới gốc cây, chính là đại địch của Vĩ Trương, Kim Xuyên Nghĩa Nguyên, bỗng nhiên cảm thấy tim đập nhanh, mười ngón tay thon thon bóp lại thành quyền, thân thể không kềm được run rẩy.

“Tín Trưởng lợi hại a!”, Kim Xuyên Nghĩa Nguyên than nói: “Thống nhất Vĩ Trương, hàng phục Đạo Tam. Khi yết kiến tướng quân, Nghĩa Huy cũng tán thưởng y thông minh hiền năng. Nhân vật như vậy, như con hổ ngủ bên cạnh giường Kim Xuyên ta. Nếu không nhân cơ hội y còn đang ngủ say chưa tỉnh, mà diệt vong nó; chỉ sợ tương lai hối hận không kịp”.

Y ngừng lại một lúc, lại hỏi: “Gia Khang, ngươi và Tín Trưởng là bằng hữu lúc nhỏ, ngươi nói xem, y đích thị là người như thế nào?”.

Một võ tướng thấp lùn nói: “Y là một quái nhân, trước nay làm việc không tuân theo lẽ thường. Thích chơi Ấn Địa Đả (trò chơi ném đá), còn yêu nhảy múa, nhất là múa Đôn Thịnh Nhất Phiên, bởi vì y nói nhân sinh năm mươi năm, chẳng qua là mộng ảo mà thôi”.

Chúng tướng đều cảm thấy thú vị, nhất thời cười ầm, Kim Xuyên Nghĩa Nguyên thì khe khẽ ngâm nga một khúc nhạc: “Nhân gian ngũ thập niên, dữ thiên tương bỉ, bất quá miêu tiểu nhất vật ….” Ngâm nga đến đây, y vỗ quạt cười nói: “Tín Trưởng là một người thông đạt a, có thể lấy được thủ cấp của y mới là lạc thú lớn nhất của nhân sinh”.

Chúng tướng tề thanh nói: “Nguyện vì Nghĩa Nguyên hiến dâng sức lực”.

“Được!”. Kim Xuyên Nghĩa Nguyên cười nói: “Nghe nói Tín Trưởng có một vị muội tử tên là A Thị, trông rất xinh đẹp. Các ngươi ai lấy được thủ cấp của Tín Trưởng, ta đem A Thị thưởng cho”.

A Thị nghe vậy tức giận, chợt cảm thấy Lục Tiệm vỗ nhẹ lên vai mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy y liên tiếp lắc đầu. Cô không kềm nổi cười nhạt, trong lòng nghĩ: “Đồ ngốc, ngươi cho rằng ta sẽ xuống dưới liều mạng với bọn chúng sao? Ta đâu có ngốc như thế”. Nghĩ vậy trong bóng tối tìm kiếm tay của Lục Tiệm, nắm chặt lấy, tuy rằng đang ở trong hiểm cảnh, trong lòng cũng cảm thấy vui sướng vô ngần.

Chợt nghe Kim Xuyên Nghĩa Nguyên lại nói: “Nói ra, Thiên Thần Tông vẫn chưa có tin tức gì. Quái vật đó khoác lác một tấc lên trời, nói tối qua đem đến thủ cấp của Tín Trưởng. Hừ, toàn là khoác lác bốc phét, chỉ tiếc số hoàng kim, mỹ nữ kia”.

Chúng tướng xôn xao vâng dạ, Kim Xuyên Nghĩa Nguyên lại nói: “Thiên Thần Tông không thể lấy, chúng ta tự đi lấy. Đoán rằng Tín Trưởng thấy binh uy của ta, quyết không dám khinh cử vọng động, ta có thể triển khai thủ cước, dùng trọng binh công thành. Đức Xuyên Gia Khang, ngươi suất lãnh năm ngàn người công đả Hoàn Căn; Tiền Điền Lợi Gia, ngươi suất lĩnh năm nghìn người công đả Thứu Tân; Mao Lợi Hà Nội, Ngư Trụ Chuẩn Nhân, các ngươi mỗi người dẫn ba nghìn binh mã, tìm kiếm chủ lực của Tín Trưởng quyết chiến. Ta suất lĩnh dư bộ ở Dũng Hiệp Gian khống chế điều khiển toàn cục. Nghĩa Nguyên ở đây ước định, chập tối ngày kia, ở thành Thanh Châu, cùng các vị uống rượu vui sướng”.

Chúng tướng xôn xao đứng dậy, oang oang nói: “Chập tối ngày kia, ở thành Kinh Châu, cùng chủ công uống rượu”.

Âm thanh này uy vũ hùng tráng, A Thị nghe vậy tâm thần kích động, thân thể bất giác lay động, khuấy động cành cây, khiến lá cây xào xạc rơi xuống.

Kim Xuyên Nghĩa Nguyên ý lên một tiếng, nghiêm giọng nói: “Trên cây có người sao?”. A Thị sợ đến nỗi mặt không còn chút huyết sắc, run lẩy bẩy. Lục Tiệm bất giác ôm chặt lấy nàng, chỉ sợ nàng không cẩn thận, rơi xuống dưới cây.

Lại nghe Tiền Điền Lợi Gia cười nói: “Chủ công quá lo âu rồi, ước chừng tiếng hô quá lớn, làm kinh động chim chóc trên cây”.

Kim Xuyên Nghĩa Nguyên hừ lạnh nói: “Kệ y là người hay chim có súng Điểu chăm nom”. Lạch cạch một tiếng, đám kỳ bổn rút ra súng Điểu, đốt hoả thằng. Lục Tiệm, A Thị trong lòng tuyệt vọng, cả hai nhắm chặt mắt, chợt nghe bên tai truyền đến âm thanh nhẹ như tiếng muỗi của Ngư hoà thượng: “Nghiêng lệch về bên trái, đến sau lưng của ta”. A Thị đã sợ đến không thể động đậy. Lục Tiệm ngược lại cố hết sức tàn, kéo nàng lệch về bên trái.

Tiếng súng vang lên, tiếng gió thổi lướt qua bên tai Lục Tiệm mạnh mẽ, tiếng đạn chì trúng cây “xuỳ xuỳ” liên miên bất tuyệt, chỉ cảm thấy lòng bàn tay của A Thị mồ hôi đầm đìa, lại không còn chút hơi ấm, giống như một tảng băng vậy.

Qua một lúc, chợt nghe Kim Xuyên Nghĩa Nguyên than nói: “Thật là không có người sao? Xem ra niên kỷ của ta càng lớn, đảm tử càng nhỏ. Các vị xuất phát, nhất chiến tất thắng, thề diệt Vĩ Trương”.

Chúng quân tề thanh ứng tiếng đáp: “Nhất chiến tất thắng, thề diệt Vĩ Trương”. Xôn xao lên ngựa, giống như một trận toàn phong, kêu hò mà đi xa.

Đại quân Kim Xuyên lục tục đi qua, đủ nửa canh giờ, bốn bên đồng hoang mới yên tĩnh lại. Ngư hoà thượng xốc hai người nhảy xuống, áo bào rung một cái, vẫy rơi nhiều viên đạn chì. Thì ra Ngư hoà thượng dùng Đại Kim Cang Thần Lực chặn súng Điểu lại, giải quyết nguy khốn lúc đó.

“Đại sư!”. Nước mắt của A Thị tuôn ra, đột nhiên cong gối chập tay nói: “Tiểu nữ cần tìm được đại ca, quốc vận Vĩ Trương sắp hết, A Thị không thể sống một mình”.



Lông mi trắng của Ngư hoà thượng nhăn lại, quay về Lục Tiệm nói: “Hài tử, ý ngươi thế nào?”.

Lục Tiệm nói: “Hắc Thiên Kiếp của tại hạ phát tác, không quay về cũng là chết. A Thị đã muốn quay về, bất luận sinh tử, tôi đều đi cùng nàng”.

Trong lòng A Thị nóng bừng, nước mắt trào ra, dần dần khóc không thành tiếng. Lục Tiệm thấy vậy, móc khăn tay đưa cho nàng. A Thị lại không nhận lấy, ôm chặt lấy y bi thương khóc lớn. Lục Tiệm chỉ biết Vĩ Trương sắp diệt vong, khiến nàng sợ hãi, y vội nói: “Đừng sợ, có ta đây”.

Ngư hoà thượng than nói: “Đã là như vậy, hoà thượng sẽ đưa các ngươi về Thanh Châu. Chỉ là các ngươi cần đáp ứng hoà thượng một việc”.

A Thị nói: “Đại sư cứ nói”.

Ngư hoà thượng nói: “Các ngươi cần phải phát thệ. Quay trở về nhà rồi, người khác hỏi quá trình thoát nạn, các ngươi không được nói ra hoà thượng, làm như là chưa từng gặp qua hoà thượng”.

“Vậy thì sao được”. Lục Tiệm vội nói, “Thiên Thần Tông là do đại sư giết, người khác hỏi đến, bọn tôi phải nói như thế nào?”.

Ngư hoà thượng lắc đầu nói: “Ai nói Thiên Thần Tông là do hoà thượng này giết. Hắn rõ ràng là chết trong tay ngươi và Bắc Lạp Sư Môn. Nếu dựa vào tính tình của hoà thượng, không những giết không được, nói không chừng, còn chết trong tay hắn”.

Nghĩ đến lúc đó nếu không phải Bắc Lạp Sư Môn hại mất một mắt của Thiên Thần Tông, bản thân ông có lẽ đã thật sự thu tay lại, rơi vào cảnh nhất bại đồ địa rồi, bất giác than dài một hơi, lại nói: “Hai người các ngươi nếu không đáp ứng, Ngư hoà thượng sẽ không đi”.

Lục Tiệm, A Thị đối mắt nhìn nhau, trong lòng biết đại quân Kim Xuyên trùng điệp, nếu không có Ngư hoà thượng hộ trì, tuyệt đối khó quay về Thanh Châu. Hai người chỉ biết nói: “Nguyện nghe lời của đại sư”.

Thương nghị đã xong, ba người đi về hướng Thanh Châu thành. Lục Tiệm thân thể hư nhược, lúc này lại phải do A Thị nâng dìu. Ngư hoà thượng đi đằng trước, không ngừng ho. Trên đường gặp phải vài nhân mã của Kim Xuyên, đều bị Ngư hoà thượng chế phục, nhưng vì nhân mã nhiều lên, ba người chỉ còn biết đi đường vòng, tránh gặp quân Kim Xuyên.

Đi được một ngày, sắc trời dần tối, ba người nghỉ chân ở một con suối nhỏ. Ngư hoà thượng thuỷ chung ho không ngớt, Lục Tiệm toàn thân nóng bừng, nằm ngửa trên đất hồ ngôn loạn ngữ, nói đều là Hoa ngữ. A Thị không cách gì nghe hiểu, chỉ nghe trong lời nói của y lâu lâu xuất hiện hai tiếng “A Tình”, trong lòng nhất thời thấy kỳ lạ, nhưng tại sao như vậy thì không hiểu rõ cho lắm.

A Thị vốn được nuông chiều từ bé, nhưng đến lúc này cũng tìm mọi cách hết sức cứu chữa Lục Tiệm. Nàng lấy khăn tay ra, thấm ướt nước, lau chùi thân thể cho Lục Tiệm, chợt thấy Ngư hoà thượng ngồi bên bờ suối, khi ho từng cục đỏ ối thuận theo dòng nước chảy xuống, bất giác kinh hãi nói: “Đại sư, người thụ thương rồi sao?”.

Ngư hoà thượng mỉm cười nói: “Không cần hải lo lắng, chỉ là vết thương cũ mà thôi”. Nói xong, ông khoanh chân dã toạ, điều dưỡng hơi thở.

A Thị giúp Lục Tiệm uống một chút nước sạch, ôm gối ngồi bên cạnh y, trong lòng nghĩ trong đời chưa từng trải qua nhiều việc như vậy, đi qua nhiều đường như vậy. Lại cúi xuống nhìn Lục Tiệm, trong lòng cô càng vui thích vô cùng, không kềm được nghĩ thầm: “Trong cuộc đời của ta, cũng chưa từng gặp người con trai nào đáng để phó thác như vậy”. Nàng vuốt ve trán của Lục Tiệm, chăm chú nhìn lông mày đen thẳm của y, sống mũi cao cao, hai gò má gầy guộc, hãy còn đôi môi nhợt nhạt, gần như vĩnh viễn nhìn không đủ, thật muốn cả đời này kiếp này đều cứ nhìn như thế.

Cứ nhìn như vậy, nàng trở nên mệt mỏi và buồn ngủ, phủ phục trên người Lục Tiệm, mơ mơ hồ hồ thiếp đi.

Đột nhiên tiếng nước chảy làm nàng kinh tỉnh, đưa mắt nhìn, chỉ thấy đồng ruộng mênh mông bốn phía lờ mờ tối, bất giác trong lòng sợ hãi, thất thanh nói: “Đại sư, đại sư”. Nhưng không nghe thấy có người trả lời. A Thị hoảng loạn, xoa xoa dưới người thì cảm thấy Lục Tiệm đang yên lành hô hấp bình ổn, cơn sốt cũng gần như giảm đi nhiều, bất giác hơi định tâm một chút. Đột nhiên, phía trước có ánh lửa lấp loáng, kèm theo có tiếng người.

A Thị quay người, mò được một cành cây, nghĩ thầm: “Lục Tiệm liều chết cứu ta, bây giờ y bị bệnh, đến lượt ta liều mạng cứu y rồi”. Nghĩ xong vươn người đứng dậy, đưa cành cây hoành ngang trước ngực, mặc tưởng lại kiếm thuật trước đây huynh trưởng dạy qua, ước đoán chiêu đầu tiên xuất thủ thế nào.

Mắt thấy ánh lửa tiếng người càng lúc càng gần, tim của A Thị càng đập càng nhanh. Chợt thấy vài tên mặc giáp đội mũ sắt từ trong bụi cây chui ra, ngay tức thì cô quát một tiếng, nhảy phóc lên trước, nhưng việc đến trước mắt, tất cả kiếm thuật đều quên hết, chỉ biết giơ cao cành cây, liều chết vụt xuống. Mấy người đó đột nhiên gặp phải tập kích, liền ôm đầu kêu lớn. A Thị quất được vài cái, liền cảm thấy kiệt lực, sơ xuất bị một người tóm chặt cành cây, lớn tiếng kêu: “Công chúa, công chúa, là ta a, ta là Thắng Gia”.

A Thị bối rối, dưới ánh lửa, nhìn ra người mới đến, không kềm được kinh ngạc vui mừng nói: “Sài Điền đại nhân, ngươi tại sao lại đến đây?”.

Sài Điền Thắng Gia bưng trán cười khổ nói: “Khi Thắng Gia đang tuần đêm, có giọng nói chợt vang bên tai, nói công chúa đang ở đây. Thắng Gia nhìn khắp nơi, nhưng không thấy người nào, cũng không biết là yêu hay là thần, nhưng lại sợ vạn nhất công chúa ở đây, há không phải là bỏ qua sao? Không ngờ công chúa quả nhiên ở đây, xem ra thật là thần linh hiển thánh rồi”.

A Thị thở phào, nghĩ thầm: “Người truyền lời nhất định là Ngư hoà thượng rồi”. Lại hỏi: “Đại ca đâu?”.

Sài Điền Thắng Gia nói: “Quốc chủ ở Thiện Chiếu Tự đằng trước không xa”. A Thị

chỉ Lục Tiệm nói: “Các ngươi dìu y lên, đưa ta đi gặp đại ca”.

Sài Điền Thắng Gia định nhãn nhìn, thất thanh nói: “Đây không phải là tiểu tử cấu kết với Thiên Thần Tông sao?”.

A Thị tức giận nói: “Cái gì gọi là câu kết với Thiên Thần Tông?”.

Sài Điền Thắng Gia liền đem sự tình lúc trước kể lại. A Thị tức đến nỗi sắc mặt biến trắng, nói: “Nếu không phải là y giết Thiên Thần Tông, ta cũng không thể ở đây được”.

“Y giết được Cửu Thước Đao Ma Vương?” Sài Điền Thắng Gia trợn mắt líu lưỡi. A Thị vội thúc y đi về Thiện Chiếu Tự. Sài Điền Thắng Gia không dám kháng lệnh, để một tên võ sĩ cõng Lục Tiệm lên, lại đem ngựa của mình cho A Thị cưỡi.

A Thị trên đường thấy chúng nhân buồn bã không vui, bất giác lấy làm lạ, nói: “Sài Điền, các ngươi tại sao lại không vui? Đánh trận không thuận lợi sao?”.

“Đánh trận?”. Sài Điền Thắng Gia than nói: “Trận này làm sao đánh? Kim Xuyên có ba vạn nhân mã, chúng ta có không quá hai vạn. Đánh hay không đánh, đều là thua. Lúc nãy nghe nói Hoàn Căn, Thứu Tân hai thành đều mất rồi. Thanh Châu thành hiện tại giống như nữ nhân cởi hết y phục … khụ … Công chúa thứ tội. Thắng Gia nhất thời sốt ruột, nói năng không văn nhã”.

A Thị đỏ mặt tía tai, xì nhẹ một tiếng, trong lòng thì dần dần trầm xuống: “Vĩ Trương thật là sắp vong sao?”. Lại hỏi: “Đại ca nói thế nào?”.

Sài Điền Thắng Gia than nói: “Tính khí của quốc chủ, công chúa không phải là không biết. Trời không sợ, đất không sợ, ở thời điểm then chốt này, quốc chủ vẫn cùng Ninh Bất Không tiên sinh chơi cờ vây”;

A Thị lấy làm lạ, nói: “Bất Không tiên sinh là một người mù, làm sao có thể chơi cờ?”.

Sài Điền Thắng Gia thấp giọng nói: “Công chúa, Thắng gia luôn cảm thấy Bất Không tiên sinh là giả mù. Không những tiên sinh có thể chơi cờ, lúc Thắng gia ly khai, quốc chủ đã thua hai ván rồi”.

Trong lúc đàm luận, đã đến Thiện Chiếu Tự, sớm có người vào trong thông báo. Chức Điền Tín Trưởng nhanh chóng bước ra đó, huynh muội hai người kiếp hậu trùng phùng, vui mừng vô cùng. A Thị càng là lớn tiếng vui mừng mà khóc.

Chúng nhân vào tự ngồi xuống, Tín Trưởng hỏi rõ quá trình thoát nạn, kinh ngạc không ngớt, lại nghe nói Lục Tiệm liều chết khổ chiến, trước chém Lộc, Xà, sau lại giết Thiên Thần Tông, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa cảm động.

Chợt thấy Ninh Bất Không chống trượng bước ra, Chức Điền Tín Trưởng than nói: “Bất Không tiên sinh, ta thật là gặp việc hồ đồ, tí nữa là trách lầm ngoại sinh của ngài rồi”.

Ninh Bất Không chấn động, tắc nghẹn nói: “Tiểu tử đó cũng quay về, đang ở đâu?”.

Tín Trưởng đem lời của thi thuật lại sơ lược, rồi nói: “Lục Tiệm thụ thương, phạm phải trọng bệnh, ta để y quan khám bệnh cho y rồi”.

Ninh Bất Không nói: “Vậy thì không cần, tại hạ cũng thông hiểu chút y thuật, đợi tại hạ trông qua rồi hãy nói”. Ngay lập tức đi đến trước người Lục Tiệm, bắt mệnh môn của y, đột nhiên lông mày nhăn lại, đỡ y dậy, độ nhập chân khí. Chân khí của Ninh Bất Không một khi vào cơ thể, tinh lực của Lục Tiệm dần dần hồi phục, tỉnh lại, tiếp kiến mọi người.

Chức Điền Tín Trưởng cười nói: “Lục Tiệm a, ngươi cứu A Thị, công lao không nhỏ. Ta luận công thăng ngươi làm Phụng Hành, theo hầu bên ta, ngươi thấy thế nào?”.

Lục Tiệm bất giác ngây người. A Thị lúc này đã thay y sam, trong hậu đường nghe hai người đối đáp, chạy vội ra vui mừng nói: “Lục Tiệm, còn không mau bái tạ đại ca”.

Lục Tiệm lắc đầu nói: “Tôi không làm Phụng Hành”.

Chức Điền Tín Trưởng không vui, hỏi: “Ngươi chê chức quan quá nhỏ sao?”.

Lục Tiệm nói: “Gia gia từ bé đã nói với tôi, bất luận thế nào, cũng không được làm hải tặc Oa khấu. Nhà Chức Điền tuy không phải là Oa khấu, nhưng cũng là Oa nhân. Ta vốn là người Minh, tuyệt đối không làm quan của Oa nhân”.

Nói đến hai câu cuối, giọng nói của Lục Tiệm đột ngột dương cao. Chúng gia thần liên tiếp cúi đầu, trông trộm Tín Trưởng. Chỉ thấy Tín Trưởng hai tay nắm quạt, sắc diện âm trầm vô cùng. A Thị hoa dung thất sắc, vội nói: “Ca ca, người đừng trách y. Y ngờ nghệch, cái gì cũng không hiểu, để muội chầm chậm chỉ bảo y, thì y sẽ đáp ứng”.

Chức Điền Tín Trưởng nghe thấy vậy, thần sắc hơi dịu lại, cười nói: “Cũng được, Lục Tiệm, khó được A Thị coi trọng ngươi như vậy, toàn nói lời tốt cho ngươi. Ta gã A Thị cho ngươi được không? Như vậy ngươi có thể làm gia thần của nhà Chức Điền ta được rồi”.

Chúng gia thần đều biến sắc, A Thị tuyệt sắc hãn hữu, chúng nhân không ai không thèm nhỏ dãi, chỉ hận vô duyên đắc thủ, không ngờ lại bị Lục Tiệm giành lấy. Trong chốc lát, hơn mười cặp mắt oán độc nhìn lên người Lục Tiệm, hận không thể chọc thành mấy cái lỗ, lại còn nghĩ: “Một miếng thịt chim sẻ thơm ngon, lại rơi vào miệng chó”.

A Thị vừa hổ thẹn vừa vui mừng, xì nói: “Đại ca người chỉ biết lấy người ta ra để tìm vui. Từ giờ về sau, muội mặc kệ huynh”.

Chức Điền Tín Trưởng cười nói: “Được a, ngươi đã không đáp ứng, ta liền thu lại mệnh lệnh đã ban …”. A Thị thẹn thùng sốt ruột vạn phần, đột nhiên đứng dậy, dậm chân nói: “Đại ca hư chết đi được, thật tồi tệ, muội, muội ….”. Nhất thời sốt ruột, nước mắt đã chảy xuống.

Chức Điền Tín Trưởng than thầm, y vốn muốn đem A Thị gả cho thiếu chủ nước khác, để liên kết chư hầu. Nhưng lúc này thấy nàng đối với Lục Tiệm tình thâm như vậy, nếu là tuyển chọn lang quân khác, chỉ sợ có việc ầm ĩ. Y vốn là người phóng đãng ngỗ ngược. Theo tục pháp, gia thế của A Thị và Lục Tiệm hơn kém như trời với đất, không thể kết hôn, nhưng trong mắt y, toàn bộ thường pháp thế tục đều không đáng giá một đồng. Hơn nữa, người này có thể giết Thiên Thần Tông, nếu được người này, còn hơn được nghìn quân. Y trước nay có tài thì dùng, ngay lập tức khẳng khái hứa hôn, mắt thấy A Thị sốt ruột, bất giác cười nói: “Được rồi, ta chỉ chọc ngươi chơi thôi”.

A Thị lúc này mới ngừng khóc, trong lòng biết việc lớn đã thành, không kềm được vui mừng, vội vàng quay người đi vào trong, nhưng lại nhịn không được, nấp sau bình phong nghe trộm.

Lại nghe Chức Điền Tín Trưởng cười nói: “Thế nào, A Thị phối với ngươi thì có hơn. Lục Tiệm ngươi cũng không có lời gì để nói đúng không?”.

Vẫn nghe Lục Tiệm thuỷ chung trầm mặc, A Thị trong lòng sốt ruột, thầm mắng: “Đồ ngốc, vui quá ngốc rồi sao?”.

Chợt nghe Lục Tiệm thở ra một hơi, tấm lòng của A Thị giãn ra, tim đập thình thịch, nhưng chỉ nghe Lục Tiệm đờ giọng nói: “Chức Điền quốc chủ, ta không thể lấy A Thị …”.

A Thị ngàn tính vạn tính, cũng không tính đến sẽ là câu này, chỉ cảm thấy hai mắt hoa lên, giống như lộn nhào, may mà thị nữ kịp thời đỡ lấy, văng vẳng nghe Lục Tiệm ấp úng nói: “Ta rất thích một người con gái, ngoại trừ nàng ta, ai ta cũng không lấy …”. Trái tim A Thị giống như bị vạn mũi tên xuyên qua, trong miệng có vị mặn của máu, đột nhiên hai mắt tối sầm, mất đi tri giác.

Trong Phật đường tĩnh mịch như chết, trên mặt Chức Điền Tín Trưởng như có sương mù bao trùm, trong mắt phát ra hung quang khiếp người.

“Tình chi nhất vật, đa ngộ thế gian”. Ninh Bất Không đột nhiên mở miệng: “Người Minh có thơ nói: đa tình tự cổ không dư hận. Người có tình chưa chắc có thể thành quyến thuộc, hơn nữa đứa cháu này của Ninh mỗ đã có người khác, cùng với A Thị công chúa khó cùng giấc mộng uyên ương, không lấy gì là kỳ lạ. Quốc chủ vốn là người thông đạt, tự nhiên là hiểu cái đạo lý này”.

Chức Điền Tín Trưởng quát nói: “Cái này thì dễ dàng, tìm nữ tử kia rồi giết đi, xem y có lấy hay không lấy A Thị?”.

Ninh Bất Không bật cười nói: “Cái này sợ rằng có chút khó khăn, nữ tử kia xa ở Đại Minh, quốc chủ giết nàng ta như thế nào?”.

Chức Điền Tín Trưởng tức giận muốn điên lên: “Vậy thì giết xuẩn tiểu tử này”.

Ninh Bất Không nói: “Giết y thì dễ dàng, nhưng chỉ sợ A Thị công chúa càng thêm thương tâm”.

Chức Điền Tín Trưởng nghe thấy có lý, tuy rằng giữa lúc cuồng nộ, cũng nỗ lực trấn định lại. “Cạch” một tiếng, chiết phiến trong tay y bị bẻ gãy thành hai đoạn. Y nghiêm giọng nói: “Lục Tiệm, thủ cấp của ngươi, ta tạm thời lưu lại, đừng để ta trông thấy ngươi, càng không được xuất hiện trước mặt A Thị”.

Lục Tiệm cự tuyệt hôn sự, trong lòng áy náy, chực chuyển thân ly khai, chợt lại nhớ đến một chuyện, nói: “Chức Điền quốc chủ, khi Lục Tiệm và A Thị quay về, nhìn thấy Kim Xuyên Nghĩa Nguyên”. Bèn đem lời của Kim Xuyên Nghĩa Nguyên nói lại, giống như nói ra những lời này, áy náy trong lòng có thể giảm ít đi vài phần.

Chức Điền Tín Trưởng nghe xong, trầm ngâm nói: “Dũng Hiệp Gian?”.

Ninh Bất Không cười nói: “Thời cơ thắng bại đã xuất hiện, quốc chủ nếu không xuất binh, còn đợi đến lúc nào?”.

Lúc này, một tên gia thần chợt nhiên đứng dậy. Lục Tiệm nhận ra đó là Tá Cửu Gian Tín Thịnh, chỉ nghe y nghiêm giọng nói: “Bất Không tiên sinh, ngài có rắp tâm gì? Xuất hay không xuất binh, đó cũng là việc của quốc chủ, đến lượt ngài nói xen vào sao? Như hôm nay Hoàn Căn, Thứu Tân đều đã bị đánh chiếm, ba vạn đại quân Kim Xuyên đang hướng về Thanh Châu tiến đến. Lúc này xuất binh, chẳng lẽ ngài cho rằng nước Vĩ Trương diệt vong chưa đủ nhanh sao?”.



Ninh Bất Không nói: “Tá Cửu Gian, lời này của ngươi thật không có chí khí”.

Tá Cửu Gian cười lạnh nói: “Người Minh các ngươi năm xưa bị người Mông Cổ đánh bại, thì có chí khí cái gì? Người Mông Cổ hai lần chinh thảo Nhật Bản, thì đều bị chúng ta đánh bại, nói đến chí khí, Nhật Bản chúng ta so với Đại Minh ngươi còn mạnh hơn nhiều. Giống như năm xưa, Hoàng Thái Tổ Chu Nguyên Chương kia, viết thư cho Thân Vương Hoài Lương ta, muốn nước ta xưng thần. Kết quả Thân Vương Hoài Lương hồi thư khiêu chiến, không chấp nhận yêu cầu của Chu Nguyên Chương. Chu Nguyên Chương dẫu rằng tức giận, nhưng cũng không làm được gì”.

Chúng Oa nhân nghe nói việc vui của bổn triều, tất cả đều gật đầu liên tục.

Ninh Bất Không vẫn không cáu giận, mỉm cười nói: “Nói đến bức hồi thư đó của Hoài Lương gửi cho Thái Tổ triều ta, Tá Cửu Gian đại nhân còn nhớ không? Nếu không ngại, ngài đọc ra cho nghe”.

Tá Cửu Gian Tín Thịnh ngẩn ra, cáu giận nói: “Thư đó không phải là do ta viết, làm sao mà nhớ rõ ràng được? Chẳng lẽ ngươi lại nhớ”.

“Rất không may”. Ninh Bất Không cười nói: “Ninh mỗ vừa hay ghi nhớ, cần ta đọc cho ngài nghe không?”.

Tá Cửu Gian Tín Thịnh khuôn mặt ửng đỏ, nói: “Được a, ngươi đọc đi, đọc không ra là rắm chó”. Nói xong nhổ phì một cái.

Ninh Bất Không cười cười, chầm chậm đứng dậy, khoan thai nói: “Thần nghe Tam Hoàng lập cực, Ngũ Đế thiện tông, chỉ có Trung Hoa có chủ, há di địch không có quân. Càn khôn mênh mông, không phải độc quyền của một chủ, vũ trụ hồng hoang, tác chư bang dĩ phận thủ. Người lấn áp thiên hạ, thiên hạ chính là của thiên hạ, không phải là thiên hạ của một người. Thần ở nơi thấp bé xa yếu, là nước nhỏ hẹp, thành trì không đến sáu mươi, phong cương không đến ba ngàn, còn biết thoả mãn. Bệ hạ làm chủ Trung Hoa, vạn thửa chi quên, thành trì hơn ngàn, phong cương trăm vạn dặm, vẫn còn chưa biết thoả mãn, thường khởi ý diệt tuyệt. Trời nổi sát cơ, di tinh hoán túc, Đất nổi sát cơ, rồng rắn rời khỏi. Người nổi sát cơ, trời đất nghiêng đổ. Xưa Nghiêu, Thuấn có đức, tứ hải lai tân. Thang, Vũ thí nhân, bát phương phụng cống”.

“Thần nghe Thiên Triều có sách lược hưng chiến, tiểu bang cũng có mưu đồ ngự địch. Luận văn có văn chương đạo đức của Khổng, Mạnh. Luận võ có binh pháp thao lược của Tôn, Ngô. Lại nghe bệ hạ tuyển cánh tay đắc lực làm tướng, dùng tinh nhuệ làm sư, đến xâm phạm biên cảnh của thần. Thành trì chi địa, sơn hải chi châu, tự có phòng bị, há chịu quỳ gối dâng lên? Thuận theo chưa chắc đã sống, nghịch theo chưa chắc đã chết. Tương phòng trước núi Hạ Lan, tán gẫu ở Bác Hi, thần sao phải sợ hãi chứ. Ví như Quân thắng thần bại, thoả mãn ý của thượng quốc. Ví thần thắng Quân bại, ngược lại làm chuyện cười cho tiểu bang. Tự cổ giảng hoà vi thượng, bãi chiến vi cường, tránh cho sinh linh đồ thán, lê dân bá tánh đau khổ. Đặc phái sứ thần, kính khẩu đan bệ, duy thượng quốc đồ chi”.

Ninh Bất Không diễn cảm đọc xong, trong Phật đường tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Tá Cửu Gian Tín Thịnh dĩ nhiên vừa hổ thẹn, phẫn nộ giao nhau, những người ngồi trong Phật đường, ai cũng ngượng toát mồ hôi. Bức hồi thư của Hoài Lương tự lấy làm đắc ý, Oa nhân trong Phật đường không ai nhớ được, ngược lại bị người Minh một chữ cũng không sót đọc ra, có thể gọi là kỳ sĩ đại nhục.

Chỉ nghe Ninh Bất Không tiếp tục nói: “Thái Tổ hoàng đế của ta, dùng một tấm áo vải, khởi binh ở đất Lũng, lại đẩy lùi hàng chục vạn thiết kỵ của Mông Cổ, trục xuất khỏi Trung Nguyên, phục hưng Hoa Hạ, nhật nguyệt vĩnh chiếu, uy đức vượt khỏi Hán Minh. Lương Hoài lúc đó chỉ là một Thân Vương, đã không phải là tướng quân, cũng không phải là Thiên Hoàng, lại dám hạ chiến thư khiêu chiến Thái Tổ, bất luận thành bại, gan dạ và thông minh quả thật hơn người. Trong đó có hai câu nói rất hay: “Ví như Quân thắng thần bại, thoả mãn ý của thượng quốc. Ví thần thắng Quân bại, ngược lại làm chuyện cười cho tiểu bang”. Chuyện đến hôm nay mà nói, Kim Xuyên Nghĩa Nguyên hiệu xưng Đông Hải Đệ Nhất Danh Tướng, dựa vào binh lực hơn gấp mười lần đến công đả. Nếu như diệt được Vĩ Trương, chẳng qua cũng là cái lẽ tất nhiên; nhưng nếu như không cẩn thận, ngược lại bị nước Vĩ Trương tiêu diệt, lại là để lại chuyện chê cười nghìn năm. Năm xưa Thái Tổ ta không phải là không dám công đả Nhật Bản, sợ là sợ nếu như không cẩn thận, giống như người Mông Cổ gặp phải thần phong, thuyền chìm người chết không đủ lấy làm tiếc, nếu như biến thành chuyện cười và đề tài câu chuyện của nước các ngươi, chính là nỗi nhục khó rửa của Đại Minh triều ta”.

Ninh Bất Không quét mắt nhìn chư tướng, dương cao giọng nói: “Mọi người đều cho rằng quốc vận của Vĩ Trương sắp hết sao? Nếu đã là như vậy, Ninh mỗ ngược lại nguyện liều mạng, đâm thẳng vào tim gan của Kim Xuyên, có lẽ nhất chiến tất thắng, để Kim Xuyên Nghĩa Nguyên lưu lại nỗi nhục không có cách gì gột rửa được. Đây chính là gọi là: “Thuận theo chưa chắc đã sống, nghịch lại chưa chắc đã chết”.

“Nói rất hay”. Chức Điền Tín Trưởng đột nhiên vỗ tay cười lớn, đứng thẳng người lên, múa quạt dẫm chân, nhảy lên điệu Đôn Thịnh Nhất PHiên, miệng hát nói:

“Nhân gian ngũ thập niên, dữ thiên địa tương bỉ, bất qua miểu tiếu nhất vật

Khán thể sự, mộng huyễn tự thuỷ.

Nhâm nhân sanh nhất độ, nhập diệt tuỳ tức đương tiền.

Thử tức bồ đồ chi chủng, ảo não chi tình, mãn hoài vu tâm hung.

Nhữ thử khắc tức thượng Kinh Đô, nhược kiến Đôn Thịnh lang chi thủ cấp ….”

(Nhân gian năm mươi năm, so với trời đất chẳng qua chỉ là một vật bé nhỏ mà thôi. Nhìn sự đời, mộng ảo như nước. Mặc đời người trôi qua, nhập diệt ở ngay trước mắt. Lúc này giác ngộ, buồn bực, chứa đầy trong lồng ngực. Bọn các ngươi lúc này cho dù lên Kinh đô, nếu thấy thủ cấp của Đôn Thịnh Lang …)

Nhảy xong điệu múa này, Chức Điền Tín Trưởng mặc giáp nhảy lên ngựa, một mình phóng ngựa đi, đám thị đồng, gia thần đều cả kinh, cưỡi ngựa chạy theo, bám theo sát là hai trăm sĩ tốt.

Chức Điền Tín Trưởng ngựa không dừng vó, ven đường tụ tập hai nghìn binh mã, đến trưa ngày hôm sau, đột nhiên xuất hiện ở cốc địa dài hẹp Dũng Hiệp Gian. Đại quân Kim Xuyên đắc ý kiêu ngạo luôn đắc thắng, chính đang nghỉ trưa, không kịp mặc giáp lên ngựa, không kịp nhấc thương phát súng, bị quân của Chức Điền đánh phá đến tán loạn, thây phơi đồng hoang. Như vậy, toàn quân đại doanh của Kim Xuyên bị đánh tan tành ở Dũng Hiệp Gian. Kim Xuyên Nghĩa Nguyên bốn mươi hai tuổi, bị Chức Điền Tín Trưởng cắt lấy thủ cấp. Còn Chức Điền Tín Trưởng hai mươi bảy tuổi, dùng ít thắng nhiều, nhất chiến thành danh, bắt đầu cuộc chiến tranh dài đằng đẵng thống nhất Nhật Bản.

oOo

Trong Phật đường, thị vệ gia thần của nhà Chức Điền đều đã đi hết, Ninh Bất Không thì không hề nhúc nhích. Lục Tiệm nhịn không được hỏi: “Tiên sinh không đi sao?”.

Ninh Bất Không thờ ơ nói: “Thắng bại đã phân, ta hà tất phải đi góp vui chứ?”.

Lục Tiệm lấy làm lạ nói: “Thắng bại đã phân? Ai thắng ai bại?”.

Ninh Bất Không nói: “Từ lúc ngươi nói ra đại bản doanh của Kim Xuyên ở đâu, ngày cuối cùng của nhà Kim Xuyên đã đến rồi. Ngươi tuy không nguyện làm gia thần của Chức Điền, nhưng công lao hôm nay của ngươi với nhà Chức Điền thì còn hơn nhiều chúng nhân”.

Lục Tiệm nghe vậy ngây người, chợt nghe Ninh Bất Không nói: “Ngươi theo ta đến đây”. Nói xong, chống gậy chầm chậm bước đk. Lục Tiệm không biết tâm ý của y, trong lòng thấp thỏm lo lắng, mặc nhiên đi theo.

Đi đến khu rừng rậm phía sau tự, Ninh Bất Không dừng chân quay lại, vươn bàn tay khô gầy ra, vuốt ve đầu của Lục Tiệm cười nói: “Hài tử ngoan, ngươi trước nay rất nghe lời ta, tất nhiên sẽ không lừa ta phải không?”.

Lục Tiệm đáp: “Ta làm sao có thể lừa tiên sinh chứ?”.

Ninh Bất Không than dài, nói: “Lục Tiệm a, ngươi càng lúc càng không thật thà rồi. Thiên Thần Tông hiệu xưng là Nhật Bản đệ nhất kiếm khách, dựa vào bản lĩnh của ngươi, làm sao giết được y? Cho dù ngươi có mượn kiếp lực, nhưng có mượn có trả, muốn giết Thiên Thần Tông, phải mượn bao nhiêu kiếp lực? Đừng nói ngươi tu vi chưa thâm hậu, kiếp lực không đủ, cho dù kiếp lực có đủ, trong lúc vội vã hoàn trả không được, ngươi cũng sớm đã chết rồi, làm sao còn có thể quay về Thiện Chiếu Tự cơ chứ?”.

Lục Tiệm tuy rằng biết Ninh Bất Không tinh minh vô cùng, nhưng không ngờ lòng nghi ngờ của Ninh Bất Không lại nhạy như vậy. Chỉ cảm thấy bàn tay đó di chuyển đến giữa cổ, hơi bóp chặt lại, bất giác hoảng hốt nói: “Tiên sinh, ta đã đáp ứng qua người, không thể nói ra người đó”.

“Cả ta cũng không thể nói được?”. Ninh Bất Không thâm nghiêm nói: “Khắp thiên hạ này, ngoại trừ kiếp chủ, người có thể phong bế Tam Viên Đế Mạch chẳng có là bao. Ngươi không nói, ta cũng đoán ra được. Chỉ là, Lục Tiệm a, nếu ngươi không nói thật với ta, thì là đối với ta bất trung, nếu ngươi đối với ta bất trung, ta làm sao lại có thể yên tâm lưu lại ngươi trên thế gian này chứ?”.

Lục Tiệm lâm vào thế khó, nhưng lời chân thành khuyên bảo của Ngư hoà thượng còn như bên tai, nếu bản thân nói ra đại sư, há không phải trở thành loại vô tín vô nghĩa. Lục Tiệm nghĩ đến đây, cao giọng nói: “Ninh Bất Không, không phải ta không thành thực. Ta đã phát thệ, chết cũng không thể nói ra người đó”.

Ninh Bất Không cười nói: “Nếu muốn chết, còn không dễ dàng”. Trên tay đột nhiên tăng kình, cổ Lục Tiệm muốn gãy, thở không ra được, trong tai vang lên ù ù, vươn tay muốn tóm lấy cánh tay của Ninh Bất Không, nhưng lại không đề được khí lực, chỉ cảm thấy kim tinh trước mắt dần dần hoá thành một vùng sáng chói, khí lực toàn thân tiết ra. Mắt thấy sắp đoạn khí, chợt nghe Phật hiệu vọng vào tai, đồng không mông quạnh đều vang. Lục Tiệm chợt cảm thấy trên cổ họng lỏng ra, Ninh Bất Không buông tay ra, Lục Tiệm cuối cùng có thể hít thở, kềm không được, ôm cổ ngồi xuống, thở hổn hển.

“Tây Thành Chi Chủ, Đông Đảo Chi Vương, Kim Cang Nộ Mục, Hắc Thiên Bất Tường”. Ninh Bất Không cười ha hả: “Thiên hạ hiện giờ, người có thể phong bế Tam Viên Đế Mạch, ngoại trừ kẻ hèn là kiếp chủ này, thì chỉ có ba người. Túc hạ miệng tụng Phật hiệu, chính là Kim Cang Nộ Mục Ngư hoà thượng rồi”.

Lục Tiệm ngước mắt nhìn đi, chỉ thấy Ngư hoà thượng khuôn mặt khô gầy, lông mày bạc trắng, lặng lẽ đứng phía xa, chắp tay than nói: “Túc hạ động một chút giết người, phải nói là quá tàn nhẫn”.

Ninh Bất Không cười nói: “Nếu không sử dụng khổ nhục kế này, làm sao có thể làm cho đại sư hiện thân chứ? Đại sư ẩn thân trong bóng tối, còn không phải là muốn thừa cơ mưu toan hại Ninh mỗ?”.

Ngư hoà thượng nói: “Túc hạ mưu toán ám hại người khác trước, Ngư hoà thượng tại sao không thể mưu toan ám hại túc hạ. Chỉ cần túc hạ trừ tận gốc Hắc Thiên Kiếp trên người hài tử này, hoà thượng liền không làm khó túc hạ”.

Lục Tiệm hoảng nhiên đại ngộ, thì ra Ngư hoà thượng bảo mình và A Thị không được nói ra đại sư, chính là muốn giấu mình trong bóng tối, nhất cử chế phục Ninh Bất Không, bức Ninh Bất Không giải trừ Hắc Thiên Kiếp, bất giác cảm động vô cùng.

Ninh Bất Không cười cười, nhưng không phải trả lời, nói: “Năm xưa trận chiến giữa đại sư với Vạn Thành chủ ở Thiên Trụ Sơn, đại sư lại có thể may mắn thoát nạn, đủ thấy Phật pháp tinh thâm”.

Ngư hoà thượng lắc đầu nói: “Hổ thẹn thay, trên Thiên Trụ Sơn, bần tăng vẻn vẹn tiếp được ba chiêu của Vạn Thành chủ. Sau đó bị buộc phải lưu lạc di bang, có thể nói là người chán ngán”.

Thần sắc của Ninh Bất Không u ám, than nói: “Đại sư hà tất tự khiêm. Ví phỏng Thành chủ còn trên nhân thế, thiên hạ hiện thời, ai lại có thể tiếp được ba chiêu của Thành chủ?”.

Ngư hoà thượng cả kinh nói: “Vạn thành chủ đang thời tráng niên, tại sao không còn ở nhân thế? Thử hỏi thiên hạ, ai có thể thắng được Vạn thành chủ?”.

Ninh Bất Không cười khổ nói: “Thành chủ tuy rằng thiên hạ vô địch, nhưng không địch lại được thiên ý”.

Ngư hoà thượng động dung nói: “Dám hỏi cho kỹ”.

Ninh Bất Không nói: “Mười lăm năm trước, thành chủ và đại sư tương hội ở Thiên Trụ Sơn, sau đó quay về Tây Thành, triệu tập lục bộ Địa, Hoả, Phong, Lôi, Sơn, Trạch, cùng thương nghị việc tảo diệt dư đồ Đông Đảo”.

Ngư hoà thượng than: “Vạn thành chủ thống nhất bát bộ, liên tiếp đả bại Đông Đảo, sau lại đày bần tăng đi, đã là võ công cái thế, tội gì phải tạo thành sát nghiệp như vậy?”.

Ninh Bất Không cười lạnh nói:”Thành chủ hùng tài đại lược, đệ tử không môn như đại sư há có thể lĩnh hội”.

Ngư hoà thượng nói: “Hùng tài cũng vậy, đại lược cũng vậy, đều như giấc mộng hão huyền. Nhưng vì sao chỉ có lục bộ tụ hội, lại không có nhị bộ Thiên, Thuỷ”.

Ninh Bất Không nói: “Thiên bộ Trầm sư huynh hành tẩu không tiện, do đó lưu lại ở đông nam, giám thị dư nghiệt Đông Đảo, còn Thuỷ bộ bởi vì tu luyện cấm thuật Thuỷ Hồn Chi trận, thành chủ trong lúc phẫn nộ, xuất thủ tiêu diệt. Cho nên lúc đó chỉ có lục bộ tụ hội. Đêm trước đại hội, Thành chủ lệnh người đứng đầu lục bộ vào Trịch Chẩm Minh, nói: ‘Thiên bộ đưa tin tức đến, hạ tuần tháng sáu dư nghiệt Đông Đảo mật hội tại Linh Ngao đảo. Trước kia bọn chúng ỷ cậy biển lớn mênh mông, cùng ta chơi trò đuổi bắt. Lần này chúng đã tụ tập đầy đủ, nhất định phải một lưới bắt hết, không để một tên nào chạy thoát ….’. Lúc đó Ninh mỗ vừa khéo cũng ở đó, nghe đến chỗ này, chợt thấy Thành chủ chau mày, môi run lẩy bẩy, cơ mặt hơi co lại. Địa mẫu cũng nhìn thấy, nàng ta là dị nữ Tây Dương, lòng dạ ngay thẳng, bèn hỏi thân thể của Thành chủ có phải có bệnh. Lúc đó trong lòng mọi người còn cho rằng Thành chủ và đại sư nhất chiến, thụ phải ám thương, không ngờ rằng thành chủ thốt nhiên phẫn nộ, lần đầu tiên trách mắng Địa Mẫu: ‘Phiên bà tử ngươi lôi thôi lắm điều, biết cái gì?’. Lại trục xuất Địa Mẫu ra khỏi Trịch Chẩm Minh, phạt chung thân không được nhập đường nghị sự. Nào biết sau khi Địa Mẫu đi khỏi, thành chủ run rẩy càng lợi hại, thậm chí nói không ra lời, chỉ còn biết để cho mọi người quay về”.

Ngư hoà thượng miệng niệm Phật hiệu, lắc đầu liên tục. Lại nghe Ninh Bất Không tiếp tục nói: “Đến ngày hôm sau, mọi người chính thức tụ hội. Thành chủ lại giống như đã phục hồi sức khoẻ, thần thái rực rỡ, dặn dò xong việc tiêu diệt Đông Đảo, lại chợt nói: ‘Ta gần đây tu luyện Chu Lưu Lục Hư Công, tương đối có sở đắc, hôm nay thuận tiện biểu diễn một lần, để cho chư vị đại khai nhãn giới’. Nói xong vận chuyển huyền công, quả nhiên là châu lưu lục hư, pháp dụng vạn vật, làm cho bọn tại hạ quáng mắt lên. Không ngờ trong lúc đó, đột nhiên chân khí của thành chủ đảo lộn kịch liệt, tiếp đó đất lở núi sạt, nước lửa chợt bốc lên. Thành chủ trước sau gặp phải lục kiếp là thổ yểm, hoả phần, thuỷ tẩm, phong liệt, thạch vũ, lôi cúc; trước mặt đệ tử, hoá thành tro bụi”.

Ngư hoà thượng nghe đến đây, nhất thời yên lặng, hồi lâu mới than, nói: “Bát đại thiên kiếp, Vạn thành chủ thân lại gặp phải sáu, có thể nói là chết quá đau khổ. Nhưng Vạn thành chủ bất ngờ mất đi, Tây Thành bát bộ há không phải chìm vào hỗn loạn vô cùng?”.

“Đại sư thần toán”. Ninh Bất Không than nói: “Thành chủ vừa mất đi, Thiên bộ tây phản, dư nghiệt Thuỷ bộ cũng tro tàn lại cháy. Nhưng trong bát bộ, ai cũng không phục ai, rề rà không cách gì tuyển ra tân nhiệm thành chủ. Mỗi lần tụ hội, đều nổ ra ác chiến, chém giết đến thiên hôn địa ám, cao thủ bát bộ tử thương thê thảm vô cùng. Trận chiến cuối cùng ở Thiên Sơn Dao Trì, Hoả bộ của tại hạ vốn chiếm thượng phong, không ngờ lại trúng phải quỷ kế, toàn quân bị tiêu diệt, duy chỉ có Ninh mỗ may mắn đào thoát đi hết nơi này đến nơi khác, lưu lạc Oa quốc”. Nói xong rầu rĩ vô cùng.

Ngư hoà thượng nghĩ ngợi một lúc, chợt nói: “Ninh thí chủ nói với hoà thượng nhiều nội tình như thế, không biết có dụng ý gì?”.

“Đại sư quả nhiên trí tuệ uyên thâm”. Ninh Bất Không cười nhẹ một cái: “Đại sư là cao thủ tề danh với thành chủ, năm xưa bị buộc phải ly khai Trung Nguyên, tất nhiên oán hận trong lòng. Hiện nay bát bộ đại loạn, chính là cơ hội, đại sư sao không cùng liên thủ với Ninh mỗ, phản hồi Trung thổ, hoành tảo Tây Thành, trút cơn giận năm xưa”.

Ngư hoà thượng lắc đầu nói: “Hoà thượng vốn là người xuất gia, oán hận chỉ là mây khói qua mắt. Há có thể để trong lòng?”.

Ninh Bất Không trầm mặc một lúc, chợt cười nói: “Nói như vậy, đại sư không nguyện liên thủ với Ninh mỗ rồi”.

Ngư hoà thượng nói: “Năm xưa, hoà thượng khiêu chiến Vạn thành chủ, chẳng qua bởi vì thành chủ tự thị thần thông, sát nghiệp quá nặng. Tỉ võ là hư, khuyên bảo là thật. Nếu như hôm nay nghe lời của túc hạ, há không phải lại tạo vô số sát nghiệp? Đừng nói bát bộ ngoạ hổ tàng long, cao nhân bối xuất, hoà thượng vị tất có thể thắng? Cho dù võ công của hoà thượng có lợi hại hơn mười lần, há lại là đao trong tay túc hạ, giúp túc hạ sát hại đồng môn?”.

Sắc diện Ninh Bất Không nặng như nước, hăng hắc cười âm hiểm. Ngư hoà thượng lại nói: “Hoà thượng hôm nay đến đây, chỉ bởi vì hài tử họ Lục này. Ninh Bất Không, túc hạ giải hay không giải Hắc Thiên Kiếp này?”.

“Giải trừ Hắc Thiên Kiếp?”. Ninh Bất Không ha hả cười lớn: “Sợ rằng đại sư đề cao Ninh mỗ rồi”.

Ngư hoà thượng chau mày nói: “Tại sao lại nói là đề cao?”.

Ninh Bất Không nói: “Đại sư được nhìn qua Hắc Thiên Thư chưa?”.

Ngư hoà thượng lắc đầu nói: “Hắc Thiên Thư vốn là bí truyền của Tây Thành, hoà thượng có nghe nói qua, nhưng vẫn chưa tự mắt nhìn thấy”.

Ninh Bất Không nói: “Tôn chỉ phần mở đầu của Hắc Thiên Thư nói rõ, liền định ra Hữu Vô Tứ Luật. Đệ nhất luật gọi là vô chủ vô nô, nói chính là quan hệ của kiếp chủ và kiếp nô. Phàm là kiếp nô không được ly khai kiếp chủ. Kiếp chủ chết thì kiếp nô chết. Đệ nhị luật, gọi là Hữu Tá Hữu, nói chính là đạo lý kiếp lực không mượn thì không dùng được, luật này loan truyền rộng rãi, đoán rằng đại sư cũng đã có nghe qua. Nhưng người biết về đệ tam luật thì ít đi rất nhiều, gọi là Vô Hưu Vô Chỉ”.

Lông mày trắng của Ngư hoà thượng nhảy lên một cái: “Vô Hưu Vô Chỉ?”.

“Không sai”. Ninh Bất Không nói: “Hắc Thiên Thư ám hợp thiên tượng, chư thiên tinh đẩu vận chuyển theo thời gian, không nghỉ ngơi không dừng lại. Dám hỏi đại sư, cho dù Như Lai tái thế, lại có thể pháp nghịch thiên địa, làm cho chư thiên tinh đẩu dừng lại bất động không?”.

Ngư hoà thượng nói: “Nhất định là không thể”.

Ninh Bất Không nói: “Hắc Thiên Thư cũng như vậy. Sau khi luyện thành ba mươi mốt mạch, cho dù không tiếp tục tu luyện, kiếp lực trong cơ thể cũng sẽ như chư thiên tinh đẩu, tự hành vận chuyển. Kiếp lực đã vĩnh viễn kh

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thương Hải

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook