Chương 5: Chuyên gia tâm lý
Seven Liễu
22/10/2022
Nhan Khởi đánh một giấc khá lâu, từ lúc Chu Phóng về tiệm đến giờ đã hơn một tiếng, giữa chừng khách tới lui chuyện trò cũng ồn nhưng Nhan Khởi vẫn không dậy, thậm chí còn chẳng nhúc nhích cái nào, đến cả Phùng Hạo cũng nghi có khi anh chết ngộp mất rồi.
Phùng Hạo đưa khuỷu tay huých Chu Phóng, “Ầy anh Phóng xem cái anh kia sao ngủ hoài không dậy vậy, bịt kín tới mức không biết nóng là gì.”
Chu Phóng liếc Nhan Khởi, tặc lưỡi, “Phiền phức.”
Hắn đi đến trước mặt anh, gõ lên mép bàn hai cái.
Tưởng đâu người nọ sẽ ngẩng đầu lên mông lung nhìn mình như hôm qua, ai ngờ lần này gọi rồi mà anh vẫn không dậy.
Chu Phóng gõ mạnh hơn, vẫn chẳng có bất kỳ phản ứng nào.
Hắn dứt khoát đẩy vai Nhan Khởi, “Dậy đi.”
Đầu Nhan Khởi ngả sang một bên, nửa gương mặt lộ ra nhưng vẫn không có dấu hiệu gì là sắp thức giấc.
Chu Phóng khom lưng đến gần, chợt nhận ra mặt Nhan Khởi đỏ một cách bất thường, hắn cau mày sờ thử thì thấy mặt anh nóng đến bỏng tay.
Đâu phải đang ngủ mà là lịm đi vì sốt rồi.
Chu Phóng không hiểu sao lần nào mình cũng dây phải con người rắc rối này, hắn đứng bên cạnh im lìm nhìn Nhan Khởi ba giây rồi vỗ mạnh lên mặt anh, “Dậy đi.”
Lần này Nhan Khởi rốt cuộc cũng đáp lại chút ít, anh tránh tay Chu Phóng rồi vùi mặt xuống tiếp.
Chu Phóng kéo luôn mũ của Nhan Khởi ra, lạnh lùng nói bên tai anh: “Đừng ngủ nữa, dậy đi, anh sốt rồi.”
Nhan Khởi mơ màng nghiêng đầu, nửa bên mặt vẫn gối trên tay, “Hả?”
Chu Phóng dằn cơn giận, lặp lại từng chữ một: “Anh, sốt, rồi.”
Nhan Khởi mở mắt nhìn hắn một lúc, mặt anh đỏ bừng còn mắt thì hơi ướt át, nom vừa dịu ngoan vừa vô hại, “… Ừm.”
Chu Phóng thực sự chẳng còn sức mà bực nữa, hắn chống một tay lên bàn, khom người xuống nhìn Nhan Khởi, “Anh ‘Ừm’ cái gì?”
Họng Nhan Khởi hơi khàn và giọng cũng rất khẽ, cứ như cát mài qua da thịt, không đau nhưng nhột nhạt, “Sốt… Tôi biết…”
Chu Phóng không muốn nghe nữa, hắn gật đầu, “Anh biết rồi thì?”
Nhan Khởi cau mày, “Rồi… Rồi… Khó chịu…”
Một người đàn ông trưởng thành lại đi làm nũng với một gã trai lạ, đây là điều mà Chu Phóng không làm được và thực tình chẳng hiểu nổi.
Hắn đứng phắt dậy, thái độ rất tệ, “Khó chịu thì đi bệnh viện.”
“Ê Hao,” Chu Phóng gọi Phùng Hạo nãy giờ cứ đứng gần đấy hóng hớt sang, “Mày đưa anh ta đi viện.”
Phùng Hạo nghía sắc mặt Nhan Khởi, “Ầy, bị sốt rồi.”
Ánh mắt Phùng Hạo lượn quanh hai người vài vòng, “Mới nãy anh ghé sát thế kia, em tưởng đâu anh định cưỡng hôn người ta mà ngại làm phiền luôn ý.”
Chu Phóng vừa lia mắt đến, Phùng Hạo đã khép ngay miệng lại nhưng vẫn dứ mắt ra hiệu Chu Phóng nhìn sang bên cạnh, tỏ vẻ không chỉ mình gã nghĩ thế.
Chu Phóng nhìn quanh, khung giờ này khá đông khách, trong tiệm đa số là khách nữ và họ đều đang vô tình hoặc cố ý liếc về phía hắn, đến khi bắt gặp ánh mắt hắn thì lại nhòm sang chỗ khác.
Phùng Hạo nhìn Nhan Khởi, ra chiều khó xử, “Anh có quen anh ta không? Nếu quen thì gọi cho bạn bè gì đấy đến đón cũng được.”
“Không quen.” Chu Phóng bảo.
Phùng Hạo túm tóc, “Thế em biết phải xử lý cái kiểu hôn mê bất tỉnh bây giờ của anh ta như nào?”
Chu Phóng cau mày, “Đâu có hôn mê.”
Hắn lại bước đến vỗ mặt Nhan Khởi, “Dậy đi, đưa anh đến bệnh viện.”
Nhan Khởi nghe đến “bệnh viện” là phản ứng lại ngay, ậm ờ rằng: “Không đi…”
“Chậc,” Chu Phóng bóp cằm ép anh ngẩng đầu lên nhìn mình, “Tôi bảo đưa anh đến bệnh viện.”
Nhan Khởi mở mắt nhìn hắn vài giây rồi khép lại, “Không đi… Tôi làm ngành y.”
Cũng chỉ nói mấy câu thế thôi mà khách trong tiệm lại nhìn sang lần nữa, có một cô khách quen bảo Chu Phóng: “Anh chủ đừng làm dữ thế chứ, anh khách đẹp trai đang bệnh nên khó chịu thôi mà, hay để em đưa ảnh vào viện hộ cho.”
Nhan Khởi nắm nhẹ một ngón tay của Chu Phóng, “Không đi…”
Chu Phóng cứ như bị điện giật trong tích tắc cầm tay ấy, cơn tê dại lan từ đầu ngón tới lòng bàn tay rồi cả cánh tay khiến hắn đứng đờ ra những vài giây.
Lâu sau, Chu Phóng bảo: “Không cần đâu.” Trả lời cô gái nọ.
“Dìu anh ta vào phòng nghỉ đi.” Hắn bảo Phùng Hạo.
Chu Phóng giành riêng ra một căn phòng nghỉ nhỏ ở tiệm để thi thoảng ngủ tạm một đêm, hoặc khi Chu Nhạc tan học không muốn về nhà cũng sẽ vào đấy nghỉ.
Phùng Hạo trợn tròn đôi mắt vốn đã rất to, coi bộ hí hửng, “Dìu vào đâu? Phòng nghỉ? Phòng nghỉ của anh đấy hả?”
Chu Phóng đánh mắt ra hiệu cho gã đừng nói nhảm nữa.
Phùng Hạo lại cứ rù rì, “Bảo không quen đấy thây, không quen mà còn cho anh ta vào phòng nghỉ, em muốn ở tạm một đêm mà anh đâu có cho…”
Phùng Hạo quàng một cánh tay Nhan Khởi lên cổ mình rồi xốc mạnh anh dậy – Nhan Khởi không hề nhúc nhích.
Phùng Hạo gồng mạnh hơn, “Lại còn nặng quá thể…”. Ngôn Tình Ngược
Lần này Nhan Khởi tỉnh hẳn, anh nhìn người đàn ông lạ mặt mắt to đang ôm mình rồi lại liếc sang Chu Phóng đứng bên cạnh.
Nhan Khởi rút cánh tay được Phùng Hạo vác lên về, nhìn Chu Phóng ra chiều oán trách, “… Anh chủ.”
Phùng Hạo phá ra cười, coi bộ vui trên nỗi đau của người khác, “Rồi, người ta lại còn không chịu, đành để anh thôi anh Phóng ạ.”
Nhan Khởi gác cằm trên tay ngẩng đầu nhìn hắn, đuôi mắt phiếm đỏ trông vẫn chẳng tỉnh táo gì mấy.
“Anh chủ…” Nhan Khởi lại gọi hắn một tiếng.
Chu Phóng đi thẳng sang ôm eo xốc anh dậy, “Đừng gọi nữa.”
Nhan Khởi gần như dồn hết trọng lượng cơ thể mình lên người hắn, bước chân nhũn nhão đi theo Chu Phóng vào trong.
Chu Phóng nhìn mấy khách nữ quanh đấy đang cầm di động lên định chụp ảnh, “Đừng chụp.”
Nhan Khởi gác đầu vào hõm cổ hắn, “Vỗ[1] gì cơ? Ban nãy anh… vỗ mặt tôi đúng không…”
Chu Phóng ném anh lên chiếc giường trong phòng nghỉ, khép cửa rồi mới bảo: “Vỗ nhẹ quá.”
Nhan Khởi vừa chạm giường phát là tự động cuộn tròn lại.
Chu Phóng cau mày, “Cởi giày đi.”
Hắn nói rồi cũng công cốc, chỉ đành tự bước sang cởi giày Nhan Khởi vứt xuống đất.
Nhan Khởi đi tất sợi bông dài nền trắng nom cực kỳ sạch sẽ, thậm chí còn thoảng mùi thơm chứ không vừa bẩn vừa thối như đám đàn ông bình thường.
Chu Phóng sầm mặt đứng dậy, “Anh bảo anh làm ngành y, chắc phải biết tình trạng hiện giờ của mình nhỉ.”
“Ừm…” Nhan Khởi dụi mặt vào gối, “Tôi là… chuyên gia tâm lý.”
Chu Phóng hít sâu một hơi, giờ hắn chỉ muốn ném cái tên trước mắt này ra ngoài, cút được bao xa thì bấy xa.
[1] Từ 拍có nhiều nghĩa: chụp, vỗ, đập, phủi, v.v…
Phùng Hạo đưa khuỷu tay huých Chu Phóng, “Ầy anh Phóng xem cái anh kia sao ngủ hoài không dậy vậy, bịt kín tới mức không biết nóng là gì.”
Chu Phóng liếc Nhan Khởi, tặc lưỡi, “Phiền phức.”
Hắn đi đến trước mặt anh, gõ lên mép bàn hai cái.
Tưởng đâu người nọ sẽ ngẩng đầu lên mông lung nhìn mình như hôm qua, ai ngờ lần này gọi rồi mà anh vẫn không dậy.
Chu Phóng gõ mạnh hơn, vẫn chẳng có bất kỳ phản ứng nào.
Hắn dứt khoát đẩy vai Nhan Khởi, “Dậy đi.”
Đầu Nhan Khởi ngả sang một bên, nửa gương mặt lộ ra nhưng vẫn không có dấu hiệu gì là sắp thức giấc.
Chu Phóng khom lưng đến gần, chợt nhận ra mặt Nhan Khởi đỏ một cách bất thường, hắn cau mày sờ thử thì thấy mặt anh nóng đến bỏng tay.
Đâu phải đang ngủ mà là lịm đi vì sốt rồi.
Chu Phóng không hiểu sao lần nào mình cũng dây phải con người rắc rối này, hắn đứng bên cạnh im lìm nhìn Nhan Khởi ba giây rồi vỗ mạnh lên mặt anh, “Dậy đi.”
Lần này Nhan Khởi rốt cuộc cũng đáp lại chút ít, anh tránh tay Chu Phóng rồi vùi mặt xuống tiếp.
Chu Phóng kéo luôn mũ của Nhan Khởi ra, lạnh lùng nói bên tai anh: “Đừng ngủ nữa, dậy đi, anh sốt rồi.”
Nhan Khởi mơ màng nghiêng đầu, nửa bên mặt vẫn gối trên tay, “Hả?”
Chu Phóng dằn cơn giận, lặp lại từng chữ một: “Anh, sốt, rồi.”
Nhan Khởi mở mắt nhìn hắn một lúc, mặt anh đỏ bừng còn mắt thì hơi ướt át, nom vừa dịu ngoan vừa vô hại, “… Ừm.”
Chu Phóng thực sự chẳng còn sức mà bực nữa, hắn chống một tay lên bàn, khom người xuống nhìn Nhan Khởi, “Anh ‘Ừm’ cái gì?”
Họng Nhan Khởi hơi khàn và giọng cũng rất khẽ, cứ như cát mài qua da thịt, không đau nhưng nhột nhạt, “Sốt… Tôi biết…”
Chu Phóng không muốn nghe nữa, hắn gật đầu, “Anh biết rồi thì?”
Nhan Khởi cau mày, “Rồi… Rồi… Khó chịu…”
Một người đàn ông trưởng thành lại đi làm nũng với một gã trai lạ, đây là điều mà Chu Phóng không làm được và thực tình chẳng hiểu nổi.
Hắn đứng phắt dậy, thái độ rất tệ, “Khó chịu thì đi bệnh viện.”
“Ê Hao,” Chu Phóng gọi Phùng Hạo nãy giờ cứ đứng gần đấy hóng hớt sang, “Mày đưa anh ta đi viện.”
Phùng Hạo nghía sắc mặt Nhan Khởi, “Ầy, bị sốt rồi.”
Ánh mắt Phùng Hạo lượn quanh hai người vài vòng, “Mới nãy anh ghé sát thế kia, em tưởng đâu anh định cưỡng hôn người ta mà ngại làm phiền luôn ý.”
Chu Phóng vừa lia mắt đến, Phùng Hạo đã khép ngay miệng lại nhưng vẫn dứ mắt ra hiệu Chu Phóng nhìn sang bên cạnh, tỏ vẻ không chỉ mình gã nghĩ thế.
Chu Phóng nhìn quanh, khung giờ này khá đông khách, trong tiệm đa số là khách nữ và họ đều đang vô tình hoặc cố ý liếc về phía hắn, đến khi bắt gặp ánh mắt hắn thì lại nhòm sang chỗ khác.
Phùng Hạo nhìn Nhan Khởi, ra chiều khó xử, “Anh có quen anh ta không? Nếu quen thì gọi cho bạn bè gì đấy đến đón cũng được.”
“Không quen.” Chu Phóng bảo.
Phùng Hạo túm tóc, “Thế em biết phải xử lý cái kiểu hôn mê bất tỉnh bây giờ của anh ta như nào?”
Chu Phóng cau mày, “Đâu có hôn mê.”
Hắn lại bước đến vỗ mặt Nhan Khởi, “Dậy đi, đưa anh đến bệnh viện.”
Nhan Khởi nghe đến “bệnh viện” là phản ứng lại ngay, ậm ờ rằng: “Không đi…”
“Chậc,” Chu Phóng bóp cằm ép anh ngẩng đầu lên nhìn mình, “Tôi bảo đưa anh đến bệnh viện.”
Nhan Khởi mở mắt nhìn hắn vài giây rồi khép lại, “Không đi… Tôi làm ngành y.”
Cũng chỉ nói mấy câu thế thôi mà khách trong tiệm lại nhìn sang lần nữa, có một cô khách quen bảo Chu Phóng: “Anh chủ đừng làm dữ thế chứ, anh khách đẹp trai đang bệnh nên khó chịu thôi mà, hay để em đưa ảnh vào viện hộ cho.”
Nhan Khởi nắm nhẹ một ngón tay của Chu Phóng, “Không đi…”
Chu Phóng cứ như bị điện giật trong tích tắc cầm tay ấy, cơn tê dại lan từ đầu ngón tới lòng bàn tay rồi cả cánh tay khiến hắn đứng đờ ra những vài giây.
Lâu sau, Chu Phóng bảo: “Không cần đâu.” Trả lời cô gái nọ.
“Dìu anh ta vào phòng nghỉ đi.” Hắn bảo Phùng Hạo.
Chu Phóng giành riêng ra một căn phòng nghỉ nhỏ ở tiệm để thi thoảng ngủ tạm một đêm, hoặc khi Chu Nhạc tan học không muốn về nhà cũng sẽ vào đấy nghỉ.
Phùng Hạo trợn tròn đôi mắt vốn đã rất to, coi bộ hí hửng, “Dìu vào đâu? Phòng nghỉ? Phòng nghỉ của anh đấy hả?”
Chu Phóng đánh mắt ra hiệu cho gã đừng nói nhảm nữa.
Phùng Hạo lại cứ rù rì, “Bảo không quen đấy thây, không quen mà còn cho anh ta vào phòng nghỉ, em muốn ở tạm một đêm mà anh đâu có cho…”
Phùng Hạo quàng một cánh tay Nhan Khởi lên cổ mình rồi xốc mạnh anh dậy – Nhan Khởi không hề nhúc nhích.
Phùng Hạo gồng mạnh hơn, “Lại còn nặng quá thể…”. Ngôn Tình Ngược
Lần này Nhan Khởi tỉnh hẳn, anh nhìn người đàn ông lạ mặt mắt to đang ôm mình rồi lại liếc sang Chu Phóng đứng bên cạnh.
Nhan Khởi rút cánh tay được Phùng Hạo vác lên về, nhìn Chu Phóng ra chiều oán trách, “… Anh chủ.”
Phùng Hạo phá ra cười, coi bộ vui trên nỗi đau của người khác, “Rồi, người ta lại còn không chịu, đành để anh thôi anh Phóng ạ.”
Nhan Khởi gác cằm trên tay ngẩng đầu nhìn hắn, đuôi mắt phiếm đỏ trông vẫn chẳng tỉnh táo gì mấy.
“Anh chủ…” Nhan Khởi lại gọi hắn một tiếng.
Chu Phóng đi thẳng sang ôm eo xốc anh dậy, “Đừng gọi nữa.”
Nhan Khởi gần như dồn hết trọng lượng cơ thể mình lên người hắn, bước chân nhũn nhão đi theo Chu Phóng vào trong.
Chu Phóng nhìn mấy khách nữ quanh đấy đang cầm di động lên định chụp ảnh, “Đừng chụp.”
Nhan Khởi gác đầu vào hõm cổ hắn, “Vỗ[1] gì cơ? Ban nãy anh… vỗ mặt tôi đúng không…”
Chu Phóng ném anh lên chiếc giường trong phòng nghỉ, khép cửa rồi mới bảo: “Vỗ nhẹ quá.”
Nhan Khởi vừa chạm giường phát là tự động cuộn tròn lại.
Chu Phóng cau mày, “Cởi giày đi.”
Hắn nói rồi cũng công cốc, chỉ đành tự bước sang cởi giày Nhan Khởi vứt xuống đất.
Nhan Khởi đi tất sợi bông dài nền trắng nom cực kỳ sạch sẽ, thậm chí còn thoảng mùi thơm chứ không vừa bẩn vừa thối như đám đàn ông bình thường.
Chu Phóng sầm mặt đứng dậy, “Anh bảo anh làm ngành y, chắc phải biết tình trạng hiện giờ của mình nhỉ.”
“Ừm…” Nhan Khởi dụi mặt vào gối, “Tôi là… chuyên gia tâm lý.”
Chu Phóng hít sâu một hơi, giờ hắn chỉ muốn ném cái tên trước mắt này ra ngoài, cút được bao xa thì bấy xa.
[1] Từ 拍có nhiều nghĩa: chụp, vỗ, đập, phủi, v.v…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.