Chương 35
Thập Tứ Lang
19/02/2014
Giết người trong đêm phải chọn đêm không trăng.
Đêm nay không có trăng, tầng mây rất dầy. Hậu viện im ắng, chỉ có âm thanh lau kiếm rất nhỏ. Các sư huynh đệ đều ngủ rồi, hắn lại ngủ không được, hơn một tháng trước cảnh tượng ở đại hội luận võ còn rõ mồm một. Ngón tay bị đả thương, vết sẹo vẫn còn. Đau đớn, khó chịu cũng vẫn còn.
Trong tay hắn nắm một khối da dày, chậm rãi chà sát kiếm của mình. Kiếm, tên là Tường Dương, là chưởng môn nhân phái Thái sơn Lịch Đại Đơn truyền bảo kiếm, cho dù bóng đêm thật dày, nó vẫn tỏa ra hào quang sắc bén.
Tấm da trên tay hắn chợt rung lên, hắn trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ, đem ngón tay lên miệng dùng sức cắn. Lại bắt đầu rồi, từ khi bị cô gái lạ dùng độc đinh đả thương ngón tay, mỗi ngày vào nửa đêm, gốc ngón tay đều đau nhức vô cùng, làm người ta phải điên cuồng đau đớn.
Nhưng hắn không kêu ra tiếng, chỉ là dùng sức cắn, cắn. Không biết qua bao lâu, đau đớn rốt cục đi qua, hắn mệt mỏi thả tay xuống, gương mặt ngang bướng đầy mồ hôi, trong ánh mắt đã tràn ngập mệt mỏi nhẫn nại.
Luận võ đại hội bị người Ngọc phong phá hủy, nhưng bổn tông hai chưởng môn đều nhất trí chứng chưởng môn từ nay do hắn đảm nhiệm. Đây là một tín nhiệm, lại là một gánh nặng, hắn rất rõ ràn, hắn mới là thiếu niên hai mươi tuổi, chưa có chút khảo nghiệm nào.
Có lẽ tối nay sẽ đến.
Tiếng gió gào thét, một thanh băng lạnh đè vào cổ hắn, sau đó một nhu âm còn lạnh hơn thanh kiếm vang lên phía sau hắn:
“Thẩm Tiểu Giác?”
Thẩm Tiểu Giác chậm rãi buông tấm da, mặt không đổi sắc, trầm giọng nói:
“Là ta. Các hạ chẳng lẽ là người Ngọc phong?”
Kiếm không động, người nọ nói nhỏ:
” Quay lại.”
Thẩm Tiểu Giác nắm chặt Tường Dương kiếm trong tay, chậm rãi quay lại. Hắn bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn! Giống như tầng mây đi để lộ ánh trăng, trước mắt hắn đứng một tháng quang đích nam tử trẻ tuổi, ngọc thụ lâm phong, hắn dùng kiếm kề vào cổ của mình, thoạt nhìn lại giống như đánh đàn chơi cờ bình thường nhàn nhã.
“Ta là Tuyền Niệm Hương.”
Hắn thản nhiên nói ra tên mình:
“Ngươi biết ta đến vì gì không?”
Thẩm Tiểu Giác trầm mặc một hồi, mới lên tiếng:
“Tới giết ta . Ngọc phong nhân đắc tội phái Thái Sơn, lại kiêng kị tương lai ta sẽ trả thù, cho nên sớm đến trừ bỏ ta. Tuyền tiên sinh, ta nói đúng chứ?”
Niệm Hương nhìn hắn, nói nhỏ:
“Nếu biết, vì sao không trước trốn đi? Những buổi tối liên tục ở đình viện hẻo lánh, là chờ chúng ta sao?”
Thẩm Tiểu Giác mấp máy môi, bỗng nhiên lớn tiếng nói:
“Bởi vì ta có lý tưởng của ta! Ta không muốn chết cùng tiếng la hét và báo thủ sau này! Ta nghĩ dùng phương pháp đơn giản để giải quyết!”
Niệm Hương nhíu mày mỉm cười :
“Ngươi nghĩ dùng phương pháp gì?”
Thẩm Tiểu Giác trầm giọng nói:
“Ta biết mình bây giờ không phải là đối thủ của ngươi, nhưng là ta tình nguyện quang minh chính đại so tài với ngươi! Ta nếu thua, ngươi giết ta cũng được, nhưng thỉnh không cần tìm phái Thái Sơn gây phiền toái! Ta nếu thắng, cũng muốn người Ngọc phong từ nay về sau đừng tới dây dưa phái Thái Sơn! Ta chính là nghĩ như vậy!”
Niệm Hương bỗng nhiên nở nụ cười:
“Quả nhiên là biện pháp đơn giản! Ngươi cảm thấy ta sẽ đáp ứng sao?”
Thẩm Tiểu Giác nghiêm mặt nói:
“Ta chán ghét cái loại lục đục với nhau, ta luyện võ, chỉ vì theo đuổi cảnh giới! Cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới muốn đi xâm phạm bất luận kẻ nào! Ngươi sẽ đáp ứng! Bởi vì nếu ngươi không nghĩ sẽ buông tha ta liền sẽ không cùng ta nói chuyện!”
Hắn vừa nói xong, trên cổ kiếm liền đâu mất. Niệm Hương đưa kiếm trở lại ngực, thản nhiên nhìn hắn:
“Tốt lắm, ta đồng ý. Đến đây, quang minh chính đại tỷ thí.”
Thẩm Tiểu Giác kỳ thật cũng không nghĩ hắn sẽ đáp ứng, nhất thời ngây dại, đang muốn nói chuyện, lại nghe trên đỉnh đầu truyền đến giọng nữ lạnh như như băng:
“Niệm hương, không cần kéo dài thời gian. Làm việc cha phân phó đi.”
Hắn vội vàng ngẩng đầu, đã thấy trong đình viện trên câu hòe lớn không biết từ bao giờ bạch y nữ tử đã ngồi, khuôn mặt giống như băng tuyết tạo nên, đúng là nữ tử ngày đó dùng đinh độc với mình!
Niệm hương lạnh nhạt nói:
“Ta có chủ ý của ta, không cần ngươi tới xen mồm.”
Dung Hương sắc mặt trầm xuống, vẫn là ngoan ngoãn ngậm miệng. Thẩm Tiểu Giác giơ tay cầm kiếm, trước đối với hắn làm vái chào, nói nhỏ:
“Ta tới rồi! Tuyền tiên sinh.”
Niệm hương không đợi hắn nói xong, kiếm quang đột nhiên chợt lóe, đâm thẳng của hắn mặt! Nhất kích nhanh như tia chớp! Nhưng hắn mau, Thẩm Tiểu Giác nhanh, lập tức giơ kiếm vừa đở, “Đinh” một tiếng, đỡ lấy thanh kiếm ngang mặt. Ai ngờ Niệm Hương dán thân kiếm trên kiếm của hắn trượt đi, lại hướng mắt trái hắn đâm.
Thẩm Tiểu Giác vội vàng nghiêng đầu, hai chân dnag ra, xoay một vòng, phản thủ một kiếm đâm tới! Một kiếm này cư nhiên vô ích! Niệm Hương chẳng biết lúc nào đã ở phía sau hắn, Thẩm Tiểu Giác thậm chí có thể cảm nhận được tiếng gió của thân kiếm trong tay hắn đâm xuống, còn có hàn khí. Hắn đột nhiên trầm hông, dĩ nhiên té ngã, dù là như thế, vẫn chậm một bước, bị hắn xẻ một mảng tóc lớn.
Thẩm Tiểu Giác chưa kịp hoàn hồn, người này kiếm thuật vị tất nhất lưu, thân pháp cũng là kỳ quái, hắn quả thực không thể đuổi kịp. Lập tức vừa đứng lên, Niệm Hương sớm đuổi lại, uốn lưng, lại ra một kiếm! Thẩm Tiểu Giác chỉ có thể luống cuống tay chân chống đỡ, dần thấy sẽ bị thua. Niệm Hương đột nhiên ra chiêu vội vàng, lộ ra một sơ hở, Thẩm Tiểu Giác mừng rỡ, lập tức đuổi theo, vài cái động tác mau lẹ, liếc thấy sơ hở bên hông định đâm. Ai ngờ chiêu thức chưa tới, Niệm Hương bỗng nhiên phản thủ lại, “Làm” một tiếng, kiếm của hắn văng ra ngoài!
Thẩm Tiểu Giác hoảng hốt, trơ mắt nhìn kiếm quang trong tay hắn đâm tới cổ họng mình. Xong rồi! Mạng ta xong rồi! Hắn còn chưa tới kịp nhắm mắt lại, chợt nghe cửa đình viện truyền đến một trận ồn ào náo động, từng đợt tiếng bước chân nhẹ vô cùng, lại hỗn độn vội vàng. Có người đến đây? !
Trên vai hắn bỗng nhiên cứng lại, lại bị Niệm Hương bắt được, Thẩm Tiểu Giác kinh hãi mở to mắt, đã thấy Niệm Hương trầm giọng nói:
“Không được nói, có người đến đây! Mau tránh đi chỗ tối!”
Nói xong hắn một tay bắt hắn lên, vài cái tung hoành, nhẹ nhàng khiêu thượng ngọn cây, cùng Dung Hương biến mất sau cành lá mặt.
Thẩm Tiểu Giác sau lưng yếu huyệt bị điểm, không thể động đậy, chỉ có thể giữ im lặng bò tới thân cành, nhìn xuống phía dưới. Chỉ chốc lát, bỗng nhiên một người áo đen chạy tới, tuy rằng bóng đêm dày, nhưng người này vòng eo tinh tế mềm mại, hai vai nhỏ, rõ ràng là nữ tử. Nàng có mái tóc đen dài, nửa mặt đều dùng miếng vải đen che khuất, càng kỳ dị là, hai tay nàng đều quấn đầy băng vải, trên lưng đeo một thanh trường kiếm, trong tay còn đang nắm môt cây đoản kiếm.
Nàng chạy hai bước, hiển nhiên là không quen thuộc địa hình nơi này, không khỏi có chút do dự, phía sau có người vội đuổi theo. Thẩm Tiểu Giác vừa thấy người đuổi theo, không khỏi thở hốc vì kinh ngạc, đây không phải là các đệ tử tông phái sao! Bọn họ sao lại đuổi đến bổn phái này? !
Lại nghe mấy người đệ tử kia lạnh lùng nói:
“Ngươi là người nào? ! Đêm khuya đến phái Thái Sơn lén lút muốn làm cái gì? Mau ra đây! Bằng không dạy ngươi mạng tang là như thế nào!”
Nàng kia lại lạnh lùng hừ một tiếng, thanh âm mềm mại uyển chuyển, Thẩm Tiểu Giác bỗng nhiên thấy phía sau thân thể Niệm Hương chấn động, hắn cũng không còn để ý, chỉ nghe nàng kia ngạo nghễ nói:
“Bằng mấy người các ngươi sao? Chớ nằm mộng ban ngày! Ta chỉ hỏi các ngươi, phòng ngủ Lâm Huyền Trung ở chỗ nào? Nhanh chút nói cho ta biết!”
Nàng c nói chuyện kiêu ngạo như vậy, cao cao tại thượng, giống như căn bản không đem người cái chủng người kia bỏ vào trong mắt… Tự cao tự đại, cố tình lại để cho người cảm thấy đúng lý hợp tình. Hiển nhiên thái độ của nàng chọc giận tông phái đệ tử, một người trong đó cả giận nói:
“Khẩu khí thật lớn! Để cho ta dạy ngươi tặc nha đầu!”
Hắn rút kiếm, mắt thấy muốn chém trúng thân thể mảnh khảnh của nàng, ai ngờ nàng kia thân hình đột nhiên vừa động, giống như quỷ mỵ, uốn lưng, nhẹ nhàng linh hoạt tránh một kiếm kia. Trong tay nàng đoản kiếm căn bản cũng không ra khỏi vỏ, chỉ là ngăn kiếm người nọ, một mặt lạnh nhạt nói:
“Ta vốn không muốn nháo sự! Mau nói cho ta biết Lâm Huyền Trung ở đâu!”
Mấy người đệ tử vừa thấy áp chế nàng không được, làm sao còn nhẫn nhịn , cả đám đều kêu lên: “
Có bản lĩnh đem chúng ta đều đả bại! Nếu không đừng nghĩ nhìn thấy chưởng môn nhân!”
Ba bốn người đồng thời đánh lên, đem nàng vây ở giữa, kiếm quang lóe ra, nàng xem giống bị nhốt ở hàn quang trong đích Hắc Hồ Điệp, cực kỳ nhanh tả thiểm, động tác dị thường khó coi, nhưng vô cùng nhanh chóng.
Nàng kia hiển nhiên bị bọn họ cuốn lấy, một phen rút ra trường kiếm bên hông, lại đem đoản kiếm vào trong tay áo, lạnh nhạt nói:
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Hảo! Ta hôm nay không nên để các ngươi dẫn đường cho ta!”
Khanh một tiếng, nàng rút kiếm, cả người bỗng nhiên quay tròn giống như con quay, kiếm kia khiêu vũ thành ngân long, theo nàng cao thấp xoay quanh. Thẩm Tiểu Giác chợt vừa thấy nàng sử xuất cổ chiêu, không khỏi đại chấn, lẩm bẩm nói:
“Này. . . . . . Đây không phải Thiên thanh kiếm quyết sao? !”
Niệm Hương một phát bắt được lưng của hắn tâm, thấp giọng nói:
” Thiên thanh kiếm quyết? ! Ngươi xác định! ?”
Thẩm Tiểu Giác gật đầu:
“Luận võ đại hội ngày đó, Hồ Dương đến náo loạn tràng, một kiếm chém tới cánh tay Nga Mi Thúy Vân sư thái, dùng chính chiêu này! Tuyệt đối không sai! A, ta nhớ ra rồi! Cô gái này là đồ đệ Hồ Dương!”
Niệm Hương không nói gì thêm. Trong lúc nói chuyện, nàng đã đánh bại mấy đệ tử kia, mỗi người trên cổ tay đều có máu điểm, chắc là bị nàng nháy mắt đâm đến. Nàng thu kiếm, một phen nhắc tmột nam tử gầy yếu, lạnh nhạt nói:
” Dẫn ta tới phòng ngủ Lâm Huyền Trung!”
Người nọ cổ tay bị nàng đâm thủng, rốt cuộc cầm không được kiếm, đau nhức vô cùng, chỉ phải liên tục gật đầu, bị nàng một tay thô lỗ dẫn theo, đi xuống chân núi. Nguyên nàng không biết đường, Thái Sơn tông phái sân ở giữa sườn núi, bổn phái ở mặt trên, nàng đầu tiên là đi tới tông phái, lạc đường nửa ngày, lại bị những người này phát giác, mới một đường trốn đi lên .
Thẩm Tiểu Giác thấy nàng đi rồi, vừa muốn nói chuyện, ai ngờ Niệm Hương bỗng nhiên dẫn theo hắn nhảy xuống cây, lạnh nhạt nói:
“Chúng ta đuổi theo xem!”
Dung Hương kinh hãi, vội la lên:
“Niệm Hương! Ngươi muốn làm gì? ! Chuyện cha phân phó làm sao bây giờ? Ngươi. . . . . . Ngươi chẳng lẽ. . . . . . ?”
Nàng sớm nhìn ra nàng kia là Tư Mã Tập Ngọc, chẳng lẽ Niệm Hương vẫn nghĩ tới nàng sao?
Niệm Hương đột nhiên quay đầu, Dung Hương chỉ cảm thấy đáy mắt hắn có gì đó đang kịch liệt chấn động, hắn nhẹ nhàng nói:
” Chuyện cha giao ta sẽ làm. Nhưng ta muốn đi trước nhìn xem cô gái này. . . . . . Nàng. . . . . . Ta cảm thấy . . . . . . Tóm lại ngươi đừng trông nom ta!”
Nói xong hắn không quay đầu lại, vội đuổi theo, Dung Hương chỉ gấp đến độ liên tục dậm chân, thật sự không thể, cũng chỉ có thể theo sau. Nàng không thể ra tay ngăn cản, không riêng bởi vì ánh mắt của hắn, càng bởi vì nàng không phải đối thủ Niệm Hương, hắn chỉ cần quyết định làm cái gì, nàng căn bản không thể ngăn cản.
Mắt thấy Tập Ngọc dẫn theo người nọ xuống núi, ở trong săn tông phái đi lòng vòng, rốt cục đi tới phòng ngủ Lâm huyền. Nàng đem người nọ đánh ngất xỉu ném đi một bên, rút kiếm trực tiếp xông vào, tính cách lỗ mãng này, ngay cả Dung Hương cũng so ra kém.
Niệm Hương dẫn theo Thẩm tiểu giác nhảy xuống xà ngang thượng, đẩy ra một mảnh gỗ, nhìn kỹ lại. Tập ngọc một cước đá văng cửa, lạnh nhạt nói:
“Lâm Huyền Trung! Đứng lên cho ta!”
Ai ngờ nàng vừa dứt lời, trước mắt bỗng nhiên một đạo hàn quang hạ xuống, thẳng mặt nàng, tốc độ cực nhanh. Tập Ngọc đại giật mình, lập tức lui về phía sau, uốn lưng, đỡ lấy kiếm kia, nhưng bởi vì động tác quá mạnh, nàng làm cây trâm rớt, mái tóc đen dài như thác nước đổ xuống.
Lâm Huyền Trung sớm nghe đến động tĩnh, vẫn rút kiếm chờ đợi, ai ngờ nhất kích không trúng, hơn nữa người tới lại là nữ tử trẻ tuổi, hắn không khỏi sửng sốt, lập tức vượt kiếm qua ngực, lạnh lùng nói:
“Người là ai? Tới làm gì? !”
Tập Ngọc bắt lấy tóc của mình, vắt lại sau lưng, lạnh nhạt nói:
“Là ta. Phụng sư mệnh đến lấy tính mạng ngươi.”
Lâm Huyền Trung thật sự không thể tưởng được người thiếu nữ này còn dám tới phái Thái Sơn, không khỏi trầm giọng nói:
“Tư Mã cô nương! Ngươi không có đạo lý! Đêm khuya tới chơi, thì không phải gian sảo tức là đạo chích. Huống chi ngươi nói năng lỗ mãng! Ngươi thực muốn trêu đùa thầy trò phái Thái Sơn? !”
Tập Ngọc điềm nhiên nói:
“Lớn mật! Ai cho ngươi gọi tên ta ?!”
Khí phách của nàng đậm mùi quý tộc, Lâm Huyền Trung mặc dù là đại phái chưởng môn, nhưng trong khoảnh khắc đó cũng hành lễ. Hắn hít một hơi, nói nhỏ:
“Tư Mã. . . . . . Quận chúa.”
Quận chúa?!
Trên nóc nhà ba người đều giật mình, nàng dĩ nhiên là thân phận cao quý như thê? !
Tập Ngọc lạnh nhạt nói:
“Không sai, ngươi còn nhớ rõ thân phận của ta! Người trong võ lâm biết thân phận ta chỉ có ngươi! Bởi vậy ta nhất định phải giết ngươi! Đỡ phải có tiểu nhân mượn cớ này làm bẩn thanh danh cha ta!”
Lâm Huyền Trung thấy nàng rất không phân rõ phải trái, lại làm như mình đúng, không khỏi nở nụ cười khổ:
“Quận chúa “
Hắn ôn nhu nói:
“Lâm mỗ thề, kiếp này tuyệt không đem thân phận ngươi để lộ ra đi. Lâm mỗ tốt xấu là nhất phái tông sư, chẳng lẽ còn chưa đủ để lấy cho ngươi tin tưởng ta sao?”
Tập Ngọc dừng một chút:
“Ta. . . . . . Ta cũng vậy không muốn giết ngươi! Nhưng sư phụ bảo ta nhất định phải tới!”
Nàng tu luyện một tháng, sau Hồ Dương nói với nàng câu nói đầu tiên là:
“Giết Lâm Huyền Trung. Hắn biết thân phận của ngươi, rồi rình mò Thiên thanh kiếm quyết, ngày sau khó tránh khỏi dùng cái này áp chế. Chi bằng trảm thảo trừ căn!”
Nàng lập tức phản đối, kiên quyết không đồng ý, vì thế Hồ Dương giận dữ, thầy trò hai người một cuồng, một kiêu ngạo, ai cũng không chịu ai, cuối cùng thế nhưng đánh nhau. Nàng đả thương mặt Hồ Dương, hai cánh tay của mìnhcũng bị hắn đả vô số vết thương. Cuối cùng nàng thua, không thể không tuân thủ lời hứa giết người.
Lâm Huyền Trung hít một tiếng, bỗng nhiên quỳ xuống, giơ ba ngón tay lên nói:
“Ta, Lâm Huyền Trung, hôm nay lúc này thề. Ngày sau nếu tiết lộ một chữ về thân phận Tư Mã Tập Ngọc, sinh thời bị ngũ lôi oanh đỉnh, không chết tử tế được! Sau khi chết xuống địa ngục chịu nạn cắt lưỡi, trọn đời thoát thân không được!”
Sau đó hắn lấy kiếm cắt ngón tay, nhất thời máu phun ra. Hắn ngẩng đầu nhìn Tập Ngọc, chậm rãi nói:
“Như thế, quận chúa còn chưa tin tại hạ?”
Tập Ngọc thấy hắn chân thành, chỉ buông kiếm, nói nhỏ:
“Kia. . . . . . Ta đây sẽ không giết ngươi! Ngươi tuyệt đối không thể đổi ý! Bằng không ta thật sự muốn đem ngươi giết!”
Lâm Huyền Trung thấy nàng xoay người phải đi, không khỏi vội la lên:
“Quận chúa!”
Tập Ngọc quay đầu:
” Sao? Ngươi muốn đổi ý?”
Nàng lập tức rút kiếm, cảnh giới nhìn hắn. Lâm Huyền Trung trầm mặc thật lâu sau, bỗng nhiên nói nhỏ:
“Ngươi. . . . . . Đã tập Thiên thanh kiếm quyết rồi?”
Tập Ngọc ngang nhiên nói : ” Như thế thì sao?”
Lâm Huyền Trung dường như có gì đó muốn nói, ngẩng đầu thấy nàng tuy rằng che mặt, cũng là bộ dáng nhất phái đoan trang, hắn không khỏi nhớ tới ba năm trước đây bên Tây Hồ tiểu cô nương đã cho mình vàng.
“Quận chúa, cho ta xem mặt ngươi được không?”
Không biết vì sao, hắn bỗng nhiên đưa ra một yêu cầu hoang đường.
Tập ngọc ngẩn ngơ, bất quá vẫn theo lời lột lớp vải bố xuống. Ánh trăng bỗng nhiên từ trong tầng mây đi ra, nàng kia dưới ánh trăng tựa như một tầng lụa mọng, là tú nhã xinh đẹp như thế. Trên nóc nhà Niệm Hương trong nháy mắt đó, chỉ cảm thấy trái tim bị cái gì dùng sức đánh trúng, đột nhiên dừng lại, sau đó toàn thân máu cũng bắt đầu đảo lưu, hắn chỉ có thể ngơ ngác nhìn dung nhan của nàng, một chữ cũng nói không được.
Nàng là ai? Nàng là ai? Nàng là ai? !
Hắn hỏi chính mình, nhưng không ai cho hắn đáp án. Thân thể hắn, tất cả ý thức, đều vì người kia mà thức tỉnh. Nhưng hắn không biết nàng là ai.
Lâm Huyền Trung kinh ngạc nhìn nàng, hồi tưởng lại một năm kia gặp nhau, nàng nghiêm túc như vậy, nghiêm túc đưa cho chính mình một khối mười hai lượng vàng, sau đó nghiêm trang bảo hắn:
” Hảo nam nhi sao có thể ăn xin trên phố? Rất không có chí khí! Tiền này ta cho ngươi mượn trước, cầm làm điểm sinh, chờ kiếm tiền có thể nuôi sống mình đừng quên trả ta gấp bội!”
Hắn tự nhiên không phải tên hành khất cái, tuy nhiên tiếp nhận nó như một tấm chân tình của nàng. Ân đức như thế, hắn thế nào hồi báo ? Hắn mồ hôi ướt đẫm mà nghĩ một tháng trước trên đỉnh Thái Sơn, hắn lâm trận lùi bước. Lúc tất cả mọi người đối địch nàng, hắn vì một tia tham niệm rút lui.
Lâm Huyền Trung bỗng nhiên vỗ áo, cung kính quỳ xuống, giơ ba ngón tay chi lễ, trầm giọng nói:
“Quận chúa, Lâm mỗ cuộc đời này cho dù lạn môi gãy lưỡi, cũng quyết sẽ không tiết lộ thân phận quận chúa một chữ!”
Tập Ngọc thấy hắn bỗng nhiên đứng đắn như thế, không khỏi thản nhiên cười, nói nhỏ:
“Được rồi, ta tin ngươi! Một người nam nhân, sao có thể tùy tiện quỳ xuống? Mau đứng lên!”
Một nụ cười thật sao giống nhau trăm hoa đua nở, kiều diễm cực kỳ. Lâm Huyền Trung nước mắt đã lăn, cúi xuống thật sâu, thật lâu không nói gì.
Niệm hương kinh ngạc nhìn nàng xoay người rời đi, bóng dáng màu đen giống như một con bướm, rất nhanh liền bay xa. Hắn chỉ cảm thấy tim của mình đập càng lúc càng lớn, giống như, lập tức sẽ nhảy ra khỏi ngực vây.
Đêm nay không có trăng, tầng mây rất dầy. Hậu viện im ắng, chỉ có âm thanh lau kiếm rất nhỏ. Các sư huynh đệ đều ngủ rồi, hắn lại ngủ không được, hơn một tháng trước cảnh tượng ở đại hội luận võ còn rõ mồm một. Ngón tay bị đả thương, vết sẹo vẫn còn. Đau đớn, khó chịu cũng vẫn còn.
Trong tay hắn nắm một khối da dày, chậm rãi chà sát kiếm của mình. Kiếm, tên là Tường Dương, là chưởng môn nhân phái Thái sơn Lịch Đại Đơn truyền bảo kiếm, cho dù bóng đêm thật dày, nó vẫn tỏa ra hào quang sắc bén.
Tấm da trên tay hắn chợt rung lên, hắn trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ, đem ngón tay lên miệng dùng sức cắn. Lại bắt đầu rồi, từ khi bị cô gái lạ dùng độc đinh đả thương ngón tay, mỗi ngày vào nửa đêm, gốc ngón tay đều đau nhức vô cùng, làm người ta phải điên cuồng đau đớn.
Nhưng hắn không kêu ra tiếng, chỉ là dùng sức cắn, cắn. Không biết qua bao lâu, đau đớn rốt cục đi qua, hắn mệt mỏi thả tay xuống, gương mặt ngang bướng đầy mồ hôi, trong ánh mắt đã tràn ngập mệt mỏi nhẫn nại.
Luận võ đại hội bị người Ngọc phong phá hủy, nhưng bổn tông hai chưởng môn đều nhất trí chứng chưởng môn từ nay do hắn đảm nhiệm. Đây là một tín nhiệm, lại là một gánh nặng, hắn rất rõ ràn, hắn mới là thiếu niên hai mươi tuổi, chưa có chút khảo nghiệm nào.
Có lẽ tối nay sẽ đến.
Tiếng gió gào thét, một thanh băng lạnh đè vào cổ hắn, sau đó một nhu âm còn lạnh hơn thanh kiếm vang lên phía sau hắn:
“Thẩm Tiểu Giác?”
Thẩm Tiểu Giác chậm rãi buông tấm da, mặt không đổi sắc, trầm giọng nói:
“Là ta. Các hạ chẳng lẽ là người Ngọc phong?”
Kiếm không động, người nọ nói nhỏ:
” Quay lại.”
Thẩm Tiểu Giác nắm chặt Tường Dương kiếm trong tay, chậm rãi quay lại. Hắn bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn! Giống như tầng mây đi để lộ ánh trăng, trước mắt hắn đứng một tháng quang đích nam tử trẻ tuổi, ngọc thụ lâm phong, hắn dùng kiếm kề vào cổ của mình, thoạt nhìn lại giống như đánh đàn chơi cờ bình thường nhàn nhã.
“Ta là Tuyền Niệm Hương.”
Hắn thản nhiên nói ra tên mình:
“Ngươi biết ta đến vì gì không?”
Thẩm Tiểu Giác trầm mặc một hồi, mới lên tiếng:
“Tới giết ta . Ngọc phong nhân đắc tội phái Thái Sơn, lại kiêng kị tương lai ta sẽ trả thù, cho nên sớm đến trừ bỏ ta. Tuyền tiên sinh, ta nói đúng chứ?”
Niệm Hương nhìn hắn, nói nhỏ:
“Nếu biết, vì sao không trước trốn đi? Những buổi tối liên tục ở đình viện hẻo lánh, là chờ chúng ta sao?”
Thẩm Tiểu Giác mấp máy môi, bỗng nhiên lớn tiếng nói:
“Bởi vì ta có lý tưởng của ta! Ta không muốn chết cùng tiếng la hét và báo thủ sau này! Ta nghĩ dùng phương pháp đơn giản để giải quyết!”
Niệm Hương nhíu mày mỉm cười :
“Ngươi nghĩ dùng phương pháp gì?”
Thẩm Tiểu Giác trầm giọng nói:
“Ta biết mình bây giờ không phải là đối thủ của ngươi, nhưng là ta tình nguyện quang minh chính đại so tài với ngươi! Ta nếu thua, ngươi giết ta cũng được, nhưng thỉnh không cần tìm phái Thái Sơn gây phiền toái! Ta nếu thắng, cũng muốn người Ngọc phong từ nay về sau đừng tới dây dưa phái Thái Sơn! Ta chính là nghĩ như vậy!”
Niệm Hương bỗng nhiên nở nụ cười:
“Quả nhiên là biện pháp đơn giản! Ngươi cảm thấy ta sẽ đáp ứng sao?”
Thẩm Tiểu Giác nghiêm mặt nói:
“Ta chán ghét cái loại lục đục với nhau, ta luyện võ, chỉ vì theo đuổi cảnh giới! Cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới muốn đi xâm phạm bất luận kẻ nào! Ngươi sẽ đáp ứng! Bởi vì nếu ngươi không nghĩ sẽ buông tha ta liền sẽ không cùng ta nói chuyện!”
Hắn vừa nói xong, trên cổ kiếm liền đâu mất. Niệm Hương đưa kiếm trở lại ngực, thản nhiên nhìn hắn:
“Tốt lắm, ta đồng ý. Đến đây, quang minh chính đại tỷ thí.”
Thẩm Tiểu Giác kỳ thật cũng không nghĩ hắn sẽ đáp ứng, nhất thời ngây dại, đang muốn nói chuyện, lại nghe trên đỉnh đầu truyền đến giọng nữ lạnh như như băng:
“Niệm hương, không cần kéo dài thời gian. Làm việc cha phân phó đi.”
Hắn vội vàng ngẩng đầu, đã thấy trong đình viện trên câu hòe lớn không biết từ bao giờ bạch y nữ tử đã ngồi, khuôn mặt giống như băng tuyết tạo nên, đúng là nữ tử ngày đó dùng đinh độc với mình!
Niệm hương lạnh nhạt nói:
“Ta có chủ ý của ta, không cần ngươi tới xen mồm.”
Dung Hương sắc mặt trầm xuống, vẫn là ngoan ngoãn ngậm miệng. Thẩm Tiểu Giác giơ tay cầm kiếm, trước đối với hắn làm vái chào, nói nhỏ:
“Ta tới rồi! Tuyền tiên sinh.”
Niệm hương không đợi hắn nói xong, kiếm quang đột nhiên chợt lóe, đâm thẳng của hắn mặt! Nhất kích nhanh như tia chớp! Nhưng hắn mau, Thẩm Tiểu Giác nhanh, lập tức giơ kiếm vừa đở, “Đinh” một tiếng, đỡ lấy thanh kiếm ngang mặt. Ai ngờ Niệm Hương dán thân kiếm trên kiếm của hắn trượt đi, lại hướng mắt trái hắn đâm.
Thẩm Tiểu Giác vội vàng nghiêng đầu, hai chân dnag ra, xoay một vòng, phản thủ một kiếm đâm tới! Một kiếm này cư nhiên vô ích! Niệm Hương chẳng biết lúc nào đã ở phía sau hắn, Thẩm Tiểu Giác thậm chí có thể cảm nhận được tiếng gió của thân kiếm trong tay hắn đâm xuống, còn có hàn khí. Hắn đột nhiên trầm hông, dĩ nhiên té ngã, dù là như thế, vẫn chậm một bước, bị hắn xẻ một mảng tóc lớn.
Thẩm Tiểu Giác chưa kịp hoàn hồn, người này kiếm thuật vị tất nhất lưu, thân pháp cũng là kỳ quái, hắn quả thực không thể đuổi kịp. Lập tức vừa đứng lên, Niệm Hương sớm đuổi lại, uốn lưng, lại ra một kiếm! Thẩm Tiểu Giác chỉ có thể luống cuống tay chân chống đỡ, dần thấy sẽ bị thua. Niệm Hương đột nhiên ra chiêu vội vàng, lộ ra một sơ hở, Thẩm Tiểu Giác mừng rỡ, lập tức đuổi theo, vài cái động tác mau lẹ, liếc thấy sơ hở bên hông định đâm. Ai ngờ chiêu thức chưa tới, Niệm Hương bỗng nhiên phản thủ lại, “Làm” một tiếng, kiếm của hắn văng ra ngoài!
Thẩm Tiểu Giác hoảng hốt, trơ mắt nhìn kiếm quang trong tay hắn đâm tới cổ họng mình. Xong rồi! Mạng ta xong rồi! Hắn còn chưa tới kịp nhắm mắt lại, chợt nghe cửa đình viện truyền đến một trận ồn ào náo động, từng đợt tiếng bước chân nhẹ vô cùng, lại hỗn độn vội vàng. Có người đến đây? !
Trên vai hắn bỗng nhiên cứng lại, lại bị Niệm Hương bắt được, Thẩm Tiểu Giác kinh hãi mở to mắt, đã thấy Niệm Hương trầm giọng nói:
“Không được nói, có người đến đây! Mau tránh đi chỗ tối!”
Nói xong hắn một tay bắt hắn lên, vài cái tung hoành, nhẹ nhàng khiêu thượng ngọn cây, cùng Dung Hương biến mất sau cành lá mặt.
Thẩm Tiểu Giác sau lưng yếu huyệt bị điểm, không thể động đậy, chỉ có thể giữ im lặng bò tới thân cành, nhìn xuống phía dưới. Chỉ chốc lát, bỗng nhiên một người áo đen chạy tới, tuy rằng bóng đêm dày, nhưng người này vòng eo tinh tế mềm mại, hai vai nhỏ, rõ ràng là nữ tử. Nàng có mái tóc đen dài, nửa mặt đều dùng miếng vải đen che khuất, càng kỳ dị là, hai tay nàng đều quấn đầy băng vải, trên lưng đeo một thanh trường kiếm, trong tay còn đang nắm môt cây đoản kiếm.
Nàng chạy hai bước, hiển nhiên là không quen thuộc địa hình nơi này, không khỏi có chút do dự, phía sau có người vội đuổi theo. Thẩm Tiểu Giác vừa thấy người đuổi theo, không khỏi thở hốc vì kinh ngạc, đây không phải là các đệ tử tông phái sao! Bọn họ sao lại đuổi đến bổn phái này? !
Lại nghe mấy người đệ tử kia lạnh lùng nói:
“Ngươi là người nào? ! Đêm khuya đến phái Thái Sơn lén lút muốn làm cái gì? Mau ra đây! Bằng không dạy ngươi mạng tang là như thế nào!”
Nàng kia lại lạnh lùng hừ một tiếng, thanh âm mềm mại uyển chuyển, Thẩm Tiểu Giác bỗng nhiên thấy phía sau thân thể Niệm Hương chấn động, hắn cũng không còn để ý, chỉ nghe nàng kia ngạo nghễ nói:
“Bằng mấy người các ngươi sao? Chớ nằm mộng ban ngày! Ta chỉ hỏi các ngươi, phòng ngủ Lâm Huyền Trung ở chỗ nào? Nhanh chút nói cho ta biết!”
Nàng c nói chuyện kiêu ngạo như vậy, cao cao tại thượng, giống như căn bản không đem người cái chủng người kia bỏ vào trong mắt… Tự cao tự đại, cố tình lại để cho người cảm thấy đúng lý hợp tình. Hiển nhiên thái độ của nàng chọc giận tông phái đệ tử, một người trong đó cả giận nói:
“Khẩu khí thật lớn! Để cho ta dạy ngươi tặc nha đầu!”
Hắn rút kiếm, mắt thấy muốn chém trúng thân thể mảnh khảnh của nàng, ai ngờ nàng kia thân hình đột nhiên vừa động, giống như quỷ mỵ, uốn lưng, nhẹ nhàng linh hoạt tránh một kiếm kia. Trong tay nàng đoản kiếm căn bản cũng không ra khỏi vỏ, chỉ là ngăn kiếm người nọ, một mặt lạnh nhạt nói:
“Ta vốn không muốn nháo sự! Mau nói cho ta biết Lâm Huyền Trung ở đâu!”
Mấy người đệ tử vừa thấy áp chế nàng không được, làm sao còn nhẫn nhịn , cả đám đều kêu lên: “
Có bản lĩnh đem chúng ta đều đả bại! Nếu không đừng nghĩ nhìn thấy chưởng môn nhân!”
Ba bốn người đồng thời đánh lên, đem nàng vây ở giữa, kiếm quang lóe ra, nàng xem giống bị nhốt ở hàn quang trong đích Hắc Hồ Điệp, cực kỳ nhanh tả thiểm, động tác dị thường khó coi, nhưng vô cùng nhanh chóng.
Nàng kia hiển nhiên bị bọn họ cuốn lấy, một phen rút ra trường kiếm bên hông, lại đem đoản kiếm vào trong tay áo, lạnh nhạt nói:
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Hảo! Ta hôm nay không nên để các ngươi dẫn đường cho ta!”
Khanh một tiếng, nàng rút kiếm, cả người bỗng nhiên quay tròn giống như con quay, kiếm kia khiêu vũ thành ngân long, theo nàng cao thấp xoay quanh. Thẩm Tiểu Giác chợt vừa thấy nàng sử xuất cổ chiêu, không khỏi đại chấn, lẩm bẩm nói:
“Này. . . . . . Đây không phải Thiên thanh kiếm quyết sao? !”
Niệm Hương một phát bắt được lưng của hắn tâm, thấp giọng nói:
” Thiên thanh kiếm quyết? ! Ngươi xác định! ?”
Thẩm Tiểu Giác gật đầu:
“Luận võ đại hội ngày đó, Hồ Dương đến náo loạn tràng, một kiếm chém tới cánh tay Nga Mi Thúy Vân sư thái, dùng chính chiêu này! Tuyệt đối không sai! A, ta nhớ ra rồi! Cô gái này là đồ đệ Hồ Dương!”
Niệm Hương không nói gì thêm. Trong lúc nói chuyện, nàng đã đánh bại mấy đệ tử kia, mỗi người trên cổ tay đều có máu điểm, chắc là bị nàng nháy mắt đâm đến. Nàng thu kiếm, một phen nhắc tmột nam tử gầy yếu, lạnh nhạt nói:
” Dẫn ta tới phòng ngủ Lâm Huyền Trung!”
Người nọ cổ tay bị nàng đâm thủng, rốt cuộc cầm không được kiếm, đau nhức vô cùng, chỉ phải liên tục gật đầu, bị nàng một tay thô lỗ dẫn theo, đi xuống chân núi. Nguyên nàng không biết đường, Thái Sơn tông phái sân ở giữa sườn núi, bổn phái ở mặt trên, nàng đầu tiên là đi tới tông phái, lạc đường nửa ngày, lại bị những người này phát giác, mới một đường trốn đi lên .
Thẩm Tiểu Giác thấy nàng đi rồi, vừa muốn nói chuyện, ai ngờ Niệm Hương bỗng nhiên dẫn theo hắn nhảy xuống cây, lạnh nhạt nói:
“Chúng ta đuổi theo xem!”
Dung Hương kinh hãi, vội la lên:
“Niệm Hương! Ngươi muốn làm gì? ! Chuyện cha phân phó làm sao bây giờ? Ngươi. . . . . . Ngươi chẳng lẽ. . . . . . ?”
Nàng sớm nhìn ra nàng kia là Tư Mã Tập Ngọc, chẳng lẽ Niệm Hương vẫn nghĩ tới nàng sao?
Niệm Hương đột nhiên quay đầu, Dung Hương chỉ cảm thấy đáy mắt hắn có gì đó đang kịch liệt chấn động, hắn nhẹ nhàng nói:
” Chuyện cha giao ta sẽ làm. Nhưng ta muốn đi trước nhìn xem cô gái này. . . . . . Nàng. . . . . . Ta cảm thấy . . . . . . Tóm lại ngươi đừng trông nom ta!”
Nói xong hắn không quay đầu lại, vội đuổi theo, Dung Hương chỉ gấp đến độ liên tục dậm chân, thật sự không thể, cũng chỉ có thể theo sau. Nàng không thể ra tay ngăn cản, không riêng bởi vì ánh mắt của hắn, càng bởi vì nàng không phải đối thủ Niệm Hương, hắn chỉ cần quyết định làm cái gì, nàng căn bản không thể ngăn cản.
Mắt thấy Tập Ngọc dẫn theo người nọ xuống núi, ở trong săn tông phái đi lòng vòng, rốt cục đi tới phòng ngủ Lâm huyền. Nàng đem người nọ đánh ngất xỉu ném đi một bên, rút kiếm trực tiếp xông vào, tính cách lỗ mãng này, ngay cả Dung Hương cũng so ra kém.
Niệm Hương dẫn theo Thẩm tiểu giác nhảy xuống xà ngang thượng, đẩy ra một mảnh gỗ, nhìn kỹ lại. Tập ngọc một cước đá văng cửa, lạnh nhạt nói:
“Lâm Huyền Trung! Đứng lên cho ta!”
Ai ngờ nàng vừa dứt lời, trước mắt bỗng nhiên một đạo hàn quang hạ xuống, thẳng mặt nàng, tốc độ cực nhanh. Tập Ngọc đại giật mình, lập tức lui về phía sau, uốn lưng, đỡ lấy kiếm kia, nhưng bởi vì động tác quá mạnh, nàng làm cây trâm rớt, mái tóc đen dài như thác nước đổ xuống.
Lâm Huyền Trung sớm nghe đến động tĩnh, vẫn rút kiếm chờ đợi, ai ngờ nhất kích không trúng, hơn nữa người tới lại là nữ tử trẻ tuổi, hắn không khỏi sửng sốt, lập tức vượt kiếm qua ngực, lạnh lùng nói:
“Người là ai? Tới làm gì? !”
Tập Ngọc bắt lấy tóc của mình, vắt lại sau lưng, lạnh nhạt nói:
“Là ta. Phụng sư mệnh đến lấy tính mạng ngươi.”
Lâm Huyền Trung thật sự không thể tưởng được người thiếu nữ này còn dám tới phái Thái Sơn, không khỏi trầm giọng nói:
“Tư Mã cô nương! Ngươi không có đạo lý! Đêm khuya tới chơi, thì không phải gian sảo tức là đạo chích. Huống chi ngươi nói năng lỗ mãng! Ngươi thực muốn trêu đùa thầy trò phái Thái Sơn? !”
Tập Ngọc điềm nhiên nói:
“Lớn mật! Ai cho ngươi gọi tên ta ?!”
Khí phách của nàng đậm mùi quý tộc, Lâm Huyền Trung mặc dù là đại phái chưởng môn, nhưng trong khoảnh khắc đó cũng hành lễ. Hắn hít một hơi, nói nhỏ:
“Tư Mã. . . . . . Quận chúa.”
Quận chúa?!
Trên nóc nhà ba người đều giật mình, nàng dĩ nhiên là thân phận cao quý như thê? !
Tập Ngọc lạnh nhạt nói:
“Không sai, ngươi còn nhớ rõ thân phận của ta! Người trong võ lâm biết thân phận ta chỉ có ngươi! Bởi vậy ta nhất định phải giết ngươi! Đỡ phải có tiểu nhân mượn cớ này làm bẩn thanh danh cha ta!”
Lâm Huyền Trung thấy nàng rất không phân rõ phải trái, lại làm như mình đúng, không khỏi nở nụ cười khổ:
“Quận chúa “
Hắn ôn nhu nói:
“Lâm mỗ thề, kiếp này tuyệt không đem thân phận ngươi để lộ ra đi. Lâm mỗ tốt xấu là nhất phái tông sư, chẳng lẽ còn chưa đủ để lấy cho ngươi tin tưởng ta sao?”
Tập Ngọc dừng một chút:
“Ta. . . . . . Ta cũng vậy không muốn giết ngươi! Nhưng sư phụ bảo ta nhất định phải tới!”
Nàng tu luyện một tháng, sau Hồ Dương nói với nàng câu nói đầu tiên là:
“Giết Lâm Huyền Trung. Hắn biết thân phận của ngươi, rồi rình mò Thiên thanh kiếm quyết, ngày sau khó tránh khỏi dùng cái này áp chế. Chi bằng trảm thảo trừ căn!”
Nàng lập tức phản đối, kiên quyết không đồng ý, vì thế Hồ Dương giận dữ, thầy trò hai người một cuồng, một kiêu ngạo, ai cũng không chịu ai, cuối cùng thế nhưng đánh nhau. Nàng đả thương mặt Hồ Dương, hai cánh tay của mìnhcũng bị hắn đả vô số vết thương. Cuối cùng nàng thua, không thể không tuân thủ lời hứa giết người.
Lâm Huyền Trung hít một tiếng, bỗng nhiên quỳ xuống, giơ ba ngón tay lên nói:
“Ta, Lâm Huyền Trung, hôm nay lúc này thề. Ngày sau nếu tiết lộ một chữ về thân phận Tư Mã Tập Ngọc, sinh thời bị ngũ lôi oanh đỉnh, không chết tử tế được! Sau khi chết xuống địa ngục chịu nạn cắt lưỡi, trọn đời thoát thân không được!”
Sau đó hắn lấy kiếm cắt ngón tay, nhất thời máu phun ra. Hắn ngẩng đầu nhìn Tập Ngọc, chậm rãi nói:
“Như thế, quận chúa còn chưa tin tại hạ?”
Tập Ngọc thấy hắn chân thành, chỉ buông kiếm, nói nhỏ:
“Kia. . . . . . Ta đây sẽ không giết ngươi! Ngươi tuyệt đối không thể đổi ý! Bằng không ta thật sự muốn đem ngươi giết!”
Lâm Huyền Trung thấy nàng xoay người phải đi, không khỏi vội la lên:
“Quận chúa!”
Tập Ngọc quay đầu:
” Sao? Ngươi muốn đổi ý?”
Nàng lập tức rút kiếm, cảnh giới nhìn hắn. Lâm Huyền Trung trầm mặc thật lâu sau, bỗng nhiên nói nhỏ:
“Ngươi. . . . . . Đã tập Thiên thanh kiếm quyết rồi?”
Tập Ngọc ngang nhiên nói : ” Như thế thì sao?”
Lâm Huyền Trung dường như có gì đó muốn nói, ngẩng đầu thấy nàng tuy rằng che mặt, cũng là bộ dáng nhất phái đoan trang, hắn không khỏi nhớ tới ba năm trước đây bên Tây Hồ tiểu cô nương đã cho mình vàng.
“Quận chúa, cho ta xem mặt ngươi được không?”
Không biết vì sao, hắn bỗng nhiên đưa ra một yêu cầu hoang đường.
Tập ngọc ngẩn ngơ, bất quá vẫn theo lời lột lớp vải bố xuống. Ánh trăng bỗng nhiên từ trong tầng mây đi ra, nàng kia dưới ánh trăng tựa như một tầng lụa mọng, là tú nhã xinh đẹp như thế. Trên nóc nhà Niệm Hương trong nháy mắt đó, chỉ cảm thấy trái tim bị cái gì dùng sức đánh trúng, đột nhiên dừng lại, sau đó toàn thân máu cũng bắt đầu đảo lưu, hắn chỉ có thể ngơ ngác nhìn dung nhan của nàng, một chữ cũng nói không được.
Nàng là ai? Nàng là ai? Nàng là ai? !
Hắn hỏi chính mình, nhưng không ai cho hắn đáp án. Thân thể hắn, tất cả ý thức, đều vì người kia mà thức tỉnh. Nhưng hắn không biết nàng là ai.
Lâm Huyền Trung kinh ngạc nhìn nàng, hồi tưởng lại một năm kia gặp nhau, nàng nghiêm túc như vậy, nghiêm túc đưa cho chính mình một khối mười hai lượng vàng, sau đó nghiêm trang bảo hắn:
” Hảo nam nhi sao có thể ăn xin trên phố? Rất không có chí khí! Tiền này ta cho ngươi mượn trước, cầm làm điểm sinh, chờ kiếm tiền có thể nuôi sống mình đừng quên trả ta gấp bội!”
Hắn tự nhiên không phải tên hành khất cái, tuy nhiên tiếp nhận nó như một tấm chân tình của nàng. Ân đức như thế, hắn thế nào hồi báo ? Hắn mồ hôi ướt đẫm mà nghĩ một tháng trước trên đỉnh Thái Sơn, hắn lâm trận lùi bước. Lúc tất cả mọi người đối địch nàng, hắn vì một tia tham niệm rút lui.
Lâm Huyền Trung bỗng nhiên vỗ áo, cung kính quỳ xuống, giơ ba ngón tay chi lễ, trầm giọng nói:
“Quận chúa, Lâm mỗ cuộc đời này cho dù lạn môi gãy lưỡi, cũng quyết sẽ không tiết lộ thân phận quận chúa một chữ!”
Tập Ngọc thấy hắn bỗng nhiên đứng đắn như thế, không khỏi thản nhiên cười, nói nhỏ:
“Được rồi, ta tin ngươi! Một người nam nhân, sao có thể tùy tiện quỳ xuống? Mau đứng lên!”
Một nụ cười thật sao giống nhau trăm hoa đua nở, kiều diễm cực kỳ. Lâm Huyền Trung nước mắt đã lăn, cúi xuống thật sâu, thật lâu không nói gì.
Niệm hương kinh ngạc nhìn nàng xoay người rời đi, bóng dáng màu đen giống như một con bướm, rất nhanh liền bay xa. Hắn chỉ cảm thấy tim của mình đập càng lúc càng lớn, giống như, lập tức sẽ nhảy ra khỏi ngực vây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.