Chương 21
Tiêu Đường Đông Qua
16/08/2021
21. Levi vs Claude (he he)…
Levi hiểu cực kỳ rõ quy trình nổi bão của Miller.
Đầu tiên là chất vấn.
“Cậu biết mình đã làm sai gì không?”
“Biết a, thực hiện chức trách của một quân nhân a.” Levi ngoáy ngoáy lỗ tai, nhìn biểu tình của bác sĩ đang kiểm tra, mình hẳn là đã không còn vấn đề gì, phỏng chừng hai ngày nữa là có thể quay về thử “Thuần sắc thục nữ” sau điều chỉnh.
Sau đó là hỏi lại.
“Thực hiện chức trách của quân nhân?” Sắc mặt Miller lại bắt đầu phiếm đỏ, Levi ở trong lòng thầm hứng khởi, bởi vì Miller như vậy thật sự rất đáng yêu.
“Nếu không thì vì cái gì?” Levi nhún vai.
Gian đoạn gần cuối, trả lời câu hỏi tự mình đưa ra.
“Cậu là vì thỏa mãn ham muốn mạo hiểm của bản thân mà đem mạng mình ra đùa giỡn!”
Xem đi xem đi, tuy rằng biểu tình của Miller vĩnh viễn giống nhau, nhưng Levi lại cảm thấy bách khán bất yếm. (xem cả 100 lần cũng không thấy chán.)
“So với người khác thì tôi càng ham sống để còn đi hưởng thụ nhân sinh.” Levi vừa nghĩ đến sau khi xuất viện có thể đến quán bar ăn mực chiên uống bia lại thêm các em gái, tâm tình liền tươi sáng.
Giai đoạn cuối cũng, nổi bão…
“Hưởng thụ nhân sinh – mục đích của cậu không phải là xây dựng hạnh phúc của mình trên nỗi đau của người khác sao? Cậu có thể lái “Thuần sắc thục nữ” căn bản không phải do trời ban cho! Toàn bộ khu Z đã nỗ lực như thế nào cậu có biết không – ”
Levi không có ý định ngăn cản Miller, giống như núi lửa, nếu nói không cho nó bùng nổ, nó sẽ không thoải mái.
“Còn Claude, cậu có biết K11 chúng ta chỉ có ba quả bom nguyên tử, vì cứu cậu… không đúng, phải nói là không biết có thể cứu được cậu hay không, hắn đã bắn ra một quả!”
“Nga…” Levi mở to hai mắt, cậu còn đang nghĩ rốt cuộc người nào có tinh thần mạo hiểm như vậy, dám bắn bom nguyên tử để cứu mình, dùng phương pháp giết địch một ngàn tự tổn hại mình tám trăm này.
Từng thành lũy của mỗi thành phố đều được trang bị ba quả bom nguyên tử, để giảm bớt hệ quả của vũ khí đầu đạn hạt nhân khi tiếp xúc các trạm không gian. Dưới tình huống bình thường thì không ai lại bắn ra, bởi ai cũng không biết trước được khi nào thì kẻ xâm lược tập kích với quy mô lớn, đó là tình huống nghiêm trọng hơn so với hỗn chiến phi cơ chiến đấu. Cho nên, bom nguyên tử là không được phép tùy tiện bắn ra, chỉ để cứu Levi thì càng miễn bàn.
“Như vậy Claude rất có quyền hạn.” Levi sờ sờ mũi.
“Quyền hạn? Chuyện này vốn là do Thượng tướng Mondel chịu trách nhiệm, nhưng người cố ý muốn cứu cậu là Claude, cho nên hắn bị quân bộ gọi đi lấy lời khai rồi! Lý lịch của anh ta ở quân đội luôn luôn hoàn mỹ, một Thiếu tướng trẻ như vậy, cậu có biết có bao nhiêu người muốn tìm cơ hội đào thải hắn?”
“Thật vậy sao?” Levi gãi đầu, sau hai giây trầm mặc, cậu không khỏi muốn cười.
Cậu vẫn luôn ghen tị với vẻ ngoài phong độ mà so với mình lại càng khiến nữ nhân mê muội của Claude, thế mà người như Claude lại mê luyến mình. Đây xem như là nhân quả tuần hoàn đi?
“Anh ta đi lấy lời khai rồi, trách không được tôi sống sót quay về cũng không thấy anh ta.” Levi cười vỗ vỗ bả vai Miller, dùng giọng hết sức chân thành nói, “Đừng lo lắng, Claude không chỉ có diện mạo, năng lực của anh ta cũng thực khiến cho người đố kỵ. Có điều như thế này, những tên kia cũng chỉ có lòng ghen tị thôi, sẽ không thực sự đụng đến anh ta đâu. Nói đi cũng phải nói lại, cho dù anh ta bị giáng chức, như vậy khoảng cách giữa Thiếu tá Miller đây với thần tượng Claude của mình không phải càng gần hơn sao?”
“Cậu – ” Miller nổi điên rồi, quen biết Levi, căn cứ vào toán học thống kê, tỷ lệ mắc bệnh tim của hắn cũng tăng vọt lên theo đường thẳng đứng. Ngay khi hắn giơ nắm đấm, có người giữ hắn lại.
“Thật xin lỗi a Miller, tôi không bị giáng chức. Cậu và tôi vẫn là khoảng cách Thiếu tá và Thiếu tướng.” Claude khóe miệng mang theo ý cười, chỉ là một động tác đơn giản, nháy mắt đã trấn an tâm tình Miller.
“Claude…”
“Miller, hôm nay có thể về trước không, tôi cho rằng tự mình nên hảo hảo nói chuyện với Thiếu úy Vampell.”
Levi hít một hơi, cậu ác cảm nhất chính là loại nói chuyện này, mục đích chính là muốn cậu nhận thức sai lầm mình đã phạm.
Miller làm một dáng chào tiêu chuẩn theo nghi thức quân đội, trước khi xoay người rời đi không quên hung hăng liếc Levi một cái.
Trong phòng chỉ còn lại Levi và Claude.
Không biết có phải ảo giác không, Claude so với bình thường có vẻ hơi tiều tụy.
“Anh làm tôi thật phiền não a. Tôi đã nói rồi, không có việc gì thì đừng thích tôi. Tiền đồ của anh thiếu chút nữa là bị phá hủy.” Levi đứng bên giường, nghiêng đầu nhìn đối phương, một bộ dạng vĩnh viễn vô tâm vô phế.
“Tiền đồ của mình tôi có thể tự nắm chắc.” Claude từng bước một đi hướng cậu, “Tôi nghĩ cậu có lời muốn nói với tôi.”
“Cám ơn.” Levi kéo kéo khóe miệng, xem ra một tiếng cám ơn này nói ra thật miễn cưỡng.
“Giữa cậu và tôi cũng không chỉ có một câu ‘cám ơn’ này.” Ngón tay Claude giữ cằm Levi, để mặt cậu nhìn thẳng mình.
“Anh muốn nghe tôi nói gì?” Levi muốn gạt tay đối phương đi, lại không nghĩ tới ngón tay đang đặt trên cằm mình dùng sức đến mức khiến cậu đau đớn.
“Cậu biết tôi muốn nghe gì, nhưng lại không ngừng kiểm tra giới hạn kiên nhẫn của tôi.” Claude nhếch khóe miệng hiện ra lãnh ý, đây là biểu tình Levi chưa từng thấy qua.
“Tôi cho rằng một nhà khoa học gia giống như vũ trụ vô hạn, giới hạn kiên nhẫn sẽ trói buộc nhận thức của anh đối với những thứ chưa biết.” Levi cố ý dùng ngữ khí khoa trương của Morris nói.
“Quả thực, là một nhà nghiên cứu, tôi vĩnh viễn không có giới hạn kiên nhẫn.” Claude từng bước đến gần Levi, loại cảm giác áp bách này ẩn ẩn như có cái gì đó sắp bùng nổ, “Nhưng là một người đàn ông bình thường, năng lực khoan dung của tôi không được nhiều như cậu nghĩ. Levi, tiếp tục thách thức tôi, sẽ chỉ làm cậu hối hận.”
Levi cũng không lui lại, thẳng thắn ngẩng cằm nhìn Claude, cậu dùng thanh âm vạch trần ảo tưởng, hàm xúc ý tứ tàn khốc như thủy triều xô bờ, “Anh chỉ đắm chìm trong ảo tưởng của anh. Người anh mê luyến không phải tôi, mà là người lái “Thuần sắc thục nữ” là tôi. Bất luận là ai, ngay cả Miller hay Morris, chỉ cần họ có thể lái được “Thuần sắc thục nữ” của anh, anh sẽ mê luyến người đó. Anh mê luyến chính là người khống chế giấc mơ của anh, mà tôi sẽ không vì giấc mơ của anh mà trả giá.”
“Cậu sáng suốt đến mức khiến người ta cực kỳ phẫn nộ…” Mặt Claude kề sát Levi, không thể đoán đây là trò đùa của anh ta, hay đang thật tình xâm lấn, “Hay chỉ là đang mượn cớ để trốn tránh đây?”
Levi thu hồi biểu tình, thản nhiên nói, “Claude, nhớ rõ ước định giữa tôi và anh – không hôn môi, không ôm ấp, không quấy rối tình dục.”
“Và tôi cũng nhớ rõ cậu trả lời của tôi – cố hết sức.”
Một quyền đánh tới, Levi đối với nắm đấm của mình rất có lòng tin, nhưng Claude né đi, đứng cách đó không xa lạnh lùng nhìn Levi.
Levi lấy tay nắn nắn cằm bị đau, trừng mắt.
“Đây mới là bộ dáng thực sự của anh đi? Mỗi ngày bày ra bộ dạng tươi cười hòa ái dễ gần, hôm nay rốt cục không ngụy trang?”
Khóe môi Claude nhếch lên một đường cong sắc sảo, “Cậu đã nghi ngờ lý do tôi thích cậu, không bằng hôm nay nghiệm chứng một chút.”
“Anh muốn nghiệm chứng như thế nào?” Levi nhíu mày, cậu không muốn thừa nhận nụ cười gần như lạnh như băng của Claude khiến cậu không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi.
Động tác của đối phương nhanh đến mức Levi không thể tưởng tượng được, thời điểm bị đè xuống cậu chỉ có thể mở to mắt nhìn con ngươi xanh biếc của Claude, đầu đập xuống gối có chút choáng váng. Nhưng Levi nhanh chóng phản ứng lại, cậu một tay chống người, một tay kia vặn cổ tay Claude.
Nhưng Claude lại dễ dàng nhìn thấu hết thảy, bẻ ngược cổ tay cậu, Levi đau đến ra một thân mồ hôi lạnh.
“Anh rốt cuộc muốn làm gì – ” Levi cắn răng nhìn về phía đối phương, vẻ mặt Claude bình tĩnh, như nắm mọi thứ trong tay, giống như quyền sát phạt Levi nằm ngay trong tay anh ta.
Claude cúi xuống, Levi theo bản năng quay mặt qua một bên.
Nhưng đó chỉ là sự chống cự vô dụng đến buồn cười, Claude hơi trào phúng cười một tiếng, rồi kiêu ngạo hôn lên môi Levi. Đó là một nụ hôn mãnh liệt cuồng loạn, dây dưa, mạnh mẽ hút lấy giống như muốn nuốt sạch cậu vào bụng.
Levi sợ, chân đá loạn lên, nhưng căn bản không thể chạm vào tên đang đè trên người mình.
Nụ hôn dần biến chất, Levi cảm nhận được mùi vị thị huyết. Cậu tại sao có thể quên mất, cho dù Claude là một nhà khoa học, nhưng anh ta cũng là một quân nhân, đều phải tham gia tất cả khóa huấn luyện quân sự, mà anh ta lại nghiên cứ mọi loại vũ khí, đều là để giết chóc.
Levi không ngừng xoay cổ mình, nhưng nụ hôn của Claude cũng rất biết kiểm soát phương hướng, nước bọt không kịp nuốt xuống, dọc theo khóe môi chảy xuống drap trải giường. Dù khi dây dưa cùng nữ nhân nóng bỏng, Levi cũng chưa từng hôn đối phương thô bạo như vậy. Thế nhưng nụ hôn của Claude giống như muốn đem Levi xé thành từng mảnh nhỏ, sau đó nuốt hết vào bụng, hoàn toàn chiếm giữ.
Levi giãy dụa ngày càng kịch liệt, cậu không thể chịu được có người đồng tính áp chế mình như vậy.
Nhưng là càng giãy dụa, Claude lại càng áp chế mạnh mẽ. Hai tay Levi vừa vùng lên, chỉ nghe thấy rầm một tiếng, Claude rõ ràng kéo lấy ống dây truyền dịch bên giường, lưu loát trói lấy cổ tay cậu.
“Con mẹ nó anh muốn làm gì – ”
“Làm việc mà tôi không bao giờ làm với Miller, Morris hay những người khác.” Trên mặt Claude đã không có chút biểu tình nào, trừ bỏ hai mắt ngày càng tối lại.
“Thả tôi ra!” Levi nổi cơn thịnh nộ, cậu đời này chưa từng tức giận như vậy, hơn nữa cậu hiểu rõ Claude hôm nay tuyệt đối sẽ không nói lý, cổ tay vùng vẫy muốn thoát khỏi trói buộc, nhưng lại bị ống truyền dịch siết càng thêm đau buốt.
“Cậu có thể hét lớn hơn chút. Phòng bệnh ở đây cách âm rất tốt.” Claude nháy mắt kéo quần Levi xuống, ngay cả tim cũng muốn vọt ra, so với lúc phi cơ chiến đấu của mình bị bắn rơi còn khẩn trương hơn. Khi Levi bị hai tay đối phương bao phủ, cậu chỉ cảm thấy hiện tại không chỉ Claude nổi điên, mà còn cả chính cậu.
“Thả tôi ra! Thả ra! Anh nếu dám làm gì tôi sẽ giết anh – ”
“Tốt, cậu giết tôi thử xem.” Claude không nhanh không chậm cởi áo mình, Levi chỉ cảm thấy sụp đổ, cậu không muốn nhìn, cậu căn bản cái gì cũng không muốn nhìn!
Cả người bị lật lại, mũi nện lên gối đầu.
“Cậu cũng có thể đi trụ sở chính nói cho bọn hắn biết, cậu bị cấp trên…” Levi ai ai giãy dụa, nhưng Claude bắt lấy thắt lưng Levi thì tất cả giãy dụa đều trở nên vô ích.
“Anh nếu dám sờ tôi! Tôi coi như là bị chó cắn! Anh chính là chó! Một con chó!” Levi bước vào trạng thái điên loạn.
“Vậy cứ xem tôi là một con chó đi.” Claude cúi người, hôn mông Levi, nhẹ nhàng liếm hôn khiến hô hấp Levi chợt gấp gáp.
“Tên điên! Hôn chỗ đó làm gì!”
…. Lần đầu tiên Levi cảm thấy mình bất lực.
Claude nhất định là tay lão luyện, hơn nữa tuyệt đối là cấp bậc đại sư phụ, Levi rất nhanh có phản ứng, cậu thậm chí đem đầu vùi sâu vào gối, cực lực chịu đựng, chỉ sợ Claude phát hiện.
Nhưng Claude làm sao có thể không phát hiện đây?
Anh cười khẽ một tiếng, nghe không ra là trào phúng hay sung sướng.
Levi bị anh lật người lại, tiểu huynh đệ hùng dũng phấn chấn làm cậu muốn chết cho rồi.
“Xem ra cậu rất thích sự phục vụ của tôi a.”
“Anh đi tìm chết đi!”
“Tôi đây cũng muốn chết trên cơ thể cậu a.” Claude tách hai chân Levi ra, Levi lúc này lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi, cậu biết Claude định làm gì mình, cậu tuyệt đối không thể tha thứ cho bất luận kẻ nào xem cậu là nữ nhân, cứ việc kỳ thật cậu đã đoán sai.
Claude cúi đầu xuống, ngậm vào…
“Ha…” Levi ngẩng đầu, loại cảm giác ướt át ấm áp này làm đầu óc cậu trống rỗng.
Mà Claude lại bắt đầu một trận tra tấn khác.
Levi cảm thấy cứ như bị đối phương nắm trong tay, quên cả giãy dụa.
Vô luận lúc sau cậu chửi rủa muốn Claude thả cậu ra sao, đối phương chung quy vẫn có biện pháp ngăn chặn cậu, dùng răng nanh khẽ cào thị uy, tựa như muốn nói cậu nếu như dám vùng ra, tôi liền cắn xuống.
Levi run rẩy, thẳng đến khi toàn thân không còn sức vùng vẫy, nháy mắt khi cậu tới, Claude buông cậu ra.
Levi thở phì phò, tưởng là mọi thứ đã xong, nhưng Claude lại vẫn phủ ở đó, hôn lên bắp đùi cậu, đầu gối cậu, bắp chân cậu, Levi muốn nhấc chân, lại bị Claude mạnh mẽ đè xuống.
Levi hiểu cực kỳ rõ quy trình nổi bão của Miller.
Đầu tiên là chất vấn.
“Cậu biết mình đã làm sai gì không?”
“Biết a, thực hiện chức trách của một quân nhân a.” Levi ngoáy ngoáy lỗ tai, nhìn biểu tình của bác sĩ đang kiểm tra, mình hẳn là đã không còn vấn đề gì, phỏng chừng hai ngày nữa là có thể quay về thử “Thuần sắc thục nữ” sau điều chỉnh.
Sau đó là hỏi lại.
“Thực hiện chức trách của quân nhân?” Sắc mặt Miller lại bắt đầu phiếm đỏ, Levi ở trong lòng thầm hứng khởi, bởi vì Miller như vậy thật sự rất đáng yêu.
“Nếu không thì vì cái gì?” Levi nhún vai.
Gian đoạn gần cuối, trả lời câu hỏi tự mình đưa ra.
“Cậu là vì thỏa mãn ham muốn mạo hiểm của bản thân mà đem mạng mình ra đùa giỡn!”
Xem đi xem đi, tuy rằng biểu tình của Miller vĩnh viễn giống nhau, nhưng Levi lại cảm thấy bách khán bất yếm. (xem cả 100 lần cũng không thấy chán.)
“So với người khác thì tôi càng ham sống để còn đi hưởng thụ nhân sinh.” Levi vừa nghĩ đến sau khi xuất viện có thể đến quán bar ăn mực chiên uống bia lại thêm các em gái, tâm tình liền tươi sáng.
Giai đoạn cuối cũng, nổi bão…
“Hưởng thụ nhân sinh – mục đích của cậu không phải là xây dựng hạnh phúc của mình trên nỗi đau của người khác sao? Cậu có thể lái “Thuần sắc thục nữ” căn bản không phải do trời ban cho! Toàn bộ khu Z đã nỗ lực như thế nào cậu có biết không – ”
Levi không có ý định ngăn cản Miller, giống như núi lửa, nếu nói không cho nó bùng nổ, nó sẽ không thoải mái.
“Còn Claude, cậu có biết K11 chúng ta chỉ có ba quả bom nguyên tử, vì cứu cậu… không đúng, phải nói là không biết có thể cứu được cậu hay không, hắn đã bắn ra một quả!”
“Nga…” Levi mở to hai mắt, cậu còn đang nghĩ rốt cuộc người nào có tinh thần mạo hiểm như vậy, dám bắn bom nguyên tử để cứu mình, dùng phương pháp giết địch một ngàn tự tổn hại mình tám trăm này.
Từng thành lũy của mỗi thành phố đều được trang bị ba quả bom nguyên tử, để giảm bớt hệ quả của vũ khí đầu đạn hạt nhân khi tiếp xúc các trạm không gian. Dưới tình huống bình thường thì không ai lại bắn ra, bởi ai cũng không biết trước được khi nào thì kẻ xâm lược tập kích với quy mô lớn, đó là tình huống nghiêm trọng hơn so với hỗn chiến phi cơ chiến đấu. Cho nên, bom nguyên tử là không được phép tùy tiện bắn ra, chỉ để cứu Levi thì càng miễn bàn.
“Như vậy Claude rất có quyền hạn.” Levi sờ sờ mũi.
“Quyền hạn? Chuyện này vốn là do Thượng tướng Mondel chịu trách nhiệm, nhưng người cố ý muốn cứu cậu là Claude, cho nên hắn bị quân bộ gọi đi lấy lời khai rồi! Lý lịch của anh ta ở quân đội luôn luôn hoàn mỹ, một Thiếu tướng trẻ như vậy, cậu có biết có bao nhiêu người muốn tìm cơ hội đào thải hắn?”
“Thật vậy sao?” Levi gãi đầu, sau hai giây trầm mặc, cậu không khỏi muốn cười.
Cậu vẫn luôn ghen tị với vẻ ngoài phong độ mà so với mình lại càng khiến nữ nhân mê muội của Claude, thế mà người như Claude lại mê luyến mình. Đây xem như là nhân quả tuần hoàn đi?
“Anh ta đi lấy lời khai rồi, trách không được tôi sống sót quay về cũng không thấy anh ta.” Levi cười vỗ vỗ bả vai Miller, dùng giọng hết sức chân thành nói, “Đừng lo lắng, Claude không chỉ có diện mạo, năng lực của anh ta cũng thực khiến cho người đố kỵ. Có điều như thế này, những tên kia cũng chỉ có lòng ghen tị thôi, sẽ không thực sự đụng đến anh ta đâu. Nói đi cũng phải nói lại, cho dù anh ta bị giáng chức, như vậy khoảng cách giữa Thiếu tá Miller đây với thần tượng Claude của mình không phải càng gần hơn sao?”
“Cậu – ” Miller nổi điên rồi, quen biết Levi, căn cứ vào toán học thống kê, tỷ lệ mắc bệnh tim của hắn cũng tăng vọt lên theo đường thẳng đứng. Ngay khi hắn giơ nắm đấm, có người giữ hắn lại.
“Thật xin lỗi a Miller, tôi không bị giáng chức. Cậu và tôi vẫn là khoảng cách Thiếu tá và Thiếu tướng.” Claude khóe miệng mang theo ý cười, chỉ là một động tác đơn giản, nháy mắt đã trấn an tâm tình Miller.
“Claude…”
“Miller, hôm nay có thể về trước không, tôi cho rằng tự mình nên hảo hảo nói chuyện với Thiếu úy Vampell.”
Levi hít một hơi, cậu ác cảm nhất chính là loại nói chuyện này, mục đích chính là muốn cậu nhận thức sai lầm mình đã phạm.
Miller làm một dáng chào tiêu chuẩn theo nghi thức quân đội, trước khi xoay người rời đi không quên hung hăng liếc Levi một cái.
Trong phòng chỉ còn lại Levi và Claude.
Không biết có phải ảo giác không, Claude so với bình thường có vẻ hơi tiều tụy.
“Anh làm tôi thật phiền não a. Tôi đã nói rồi, không có việc gì thì đừng thích tôi. Tiền đồ của anh thiếu chút nữa là bị phá hủy.” Levi đứng bên giường, nghiêng đầu nhìn đối phương, một bộ dạng vĩnh viễn vô tâm vô phế.
“Tiền đồ của mình tôi có thể tự nắm chắc.” Claude từng bước một đi hướng cậu, “Tôi nghĩ cậu có lời muốn nói với tôi.”
“Cám ơn.” Levi kéo kéo khóe miệng, xem ra một tiếng cám ơn này nói ra thật miễn cưỡng.
“Giữa cậu và tôi cũng không chỉ có một câu ‘cám ơn’ này.” Ngón tay Claude giữ cằm Levi, để mặt cậu nhìn thẳng mình.
“Anh muốn nghe tôi nói gì?” Levi muốn gạt tay đối phương đi, lại không nghĩ tới ngón tay đang đặt trên cằm mình dùng sức đến mức khiến cậu đau đớn.
“Cậu biết tôi muốn nghe gì, nhưng lại không ngừng kiểm tra giới hạn kiên nhẫn của tôi.” Claude nhếch khóe miệng hiện ra lãnh ý, đây là biểu tình Levi chưa từng thấy qua.
“Tôi cho rằng một nhà khoa học gia giống như vũ trụ vô hạn, giới hạn kiên nhẫn sẽ trói buộc nhận thức của anh đối với những thứ chưa biết.” Levi cố ý dùng ngữ khí khoa trương của Morris nói.
“Quả thực, là một nhà nghiên cứu, tôi vĩnh viễn không có giới hạn kiên nhẫn.” Claude từng bước đến gần Levi, loại cảm giác áp bách này ẩn ẩn như có cái gì đó sắp bùng nổ, “Nhưng là một người đàn ông bình thường, năng lực khoan dung của tôi không được nhiều như cậu nghĩ. Levi, tiếp tục thách thức tôi, sẽ chỉ làm cậu hối hận.”
Levi cũng không lui lại, thẳng thắn ngẩng cằm nhìn Claude, cậu dùng thanh âm vạch trần ảo tưởng, hàm xúc ý tứ tàn khốc như thủy triều xô bờ, “Anh chỉ đắm chìm trong ảo tưởng của anh. Người anh mê luyến không phải tôi, mà là người lái “Thuần sắc thục nữ” là tôi. Bất luận là ai, ngay cả Miller hay Morris, chỉ cần họ có thể lái được “Thuần sắc thục nữ” của anh, anh sẽ mê luyến người đó. Anh mê luyến chính là người khống chế giấc mơ của anh, mà tôi sẽ không vì giấc mơ của anh mà trả giá.”
“Cậu sáng suốt đến mức khiến người ta cực kỳ phẫn nộ…” Mặt Claude kề sát Levi, không thể đoán đây là trò đùa của anh ta, hay đang thật tình xâm lấn, “Hay chỉ là đang mượn cớ để trốn tránh đây?”
Levi thu hồi biểu tình, thản nhiên nói, “Claude, nhớ rõ ước định giữa tôi và anh – không hôn môi, không ôm ấp, không quấy rối tình dục.”
“Và tôi cũng nhớ rõ cậu trả lời của tôi – cố hết sức.”
Một quyền đánh tới, Levi đối với nắm đấm của mình rất có lòng tin, nhưng Claude né đi, đứng cách đó không xa lạnh lùng nhìn Levi.
Levi lấy tay nắn nắn cằm bị đau, trừng mắt.
“Đây mới là bộ dáng thực sự của anh đi? Mỗi ngày bày ra bộ dạng tươi cười hòa ái dễ gần, hôm nay rốt cục không ngụy trang?”
Khóe môi Claude nhếch lên một đường cong sắc sảo, “Cậu đã nghi ngờ lý do tôi thích cậu, không bằng hôm nay nghiệm chứng một chút.”
“Anh muốn nghiệm chứng như thế nào?” Levi nhíu mày, cậu không muốn thừa nhận nụ cười gần như lạnh như băng của Claude khiến cậu không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi.
Động tác của đối phương nhanh đến mức Levi không thể tưởng tượng được, thời điểm bị đè xuống cậu chỉ có thể mở to mắt nhìn con ngươi xanh biếc của Claude, đầu đập xuống gối có chút choáng váng. Nhưng Levi nhanh chóng phản ứng lại, cậu một tay chống người, một tay kia vặn cổ tay Claude.
Nhưng Claude lại dễ dàng nhìn thấu hết thảy, bẻ ngược cổ tay cậu, Levi đau đến ra một thân mồ hôi lạnh.
“Anh rốt cuộc muốn làm gì – ” Levi cắn răng nhìn về phía đối phương, vẻ mặt Claude bình tĩnh, như nắm mọi thứ trong tay, giống như quyền sát phạt Levi nằm ngay trong tay anh ta.
Claude cúi xuống, Levi theo bản năng quay mặt qua một bên.
Nhưng đó chỉ là sự chống cự vô dụng đến buồn cười, Claude hơi trào phúng cười một tiếng, rồi kiêu ngạo hôn lên môi Levi. Đó là một nụ hôn mãnh liệt cuồng loạn, dây dưa, mạnh mẽ hút lấy giống như muốn nuốt sạch cậu vào bụng.
Levi sợ, chân đá loạn lên, nhưng căn bản không thể chạm vào tên đang đè trên người mình.
Nụ hôn dần biến chất, Levi cảm nhận được mùi vị thị huyết. Cậu tại sao có thể quên mất, cho dù Claude là một nhà khoa học, nhưng anh ta cũng là một quân nhân, đều phải tham gia tất cả khóa huấn luyện quân sự, mà anh ta lại nghiên cứ mọi loại vũ khí, đều là để giết chóc.
Levi không ngừng xoay cổ mình, nhưng nụ hôn của Claude cũng rất biết kiểm soát phương hướng, nước bọt không kịp nuốt xuống, dọc theo khóe môi chảy xuống drap trải giường. Dù khi dây dưa cùng nữ nhân nóng bỏng, Levi cũng chưa từng hôn đối phương thô bạo như vậy. Thế nhưng nụ hôn của Claude giống như muốn đem Levi xé thành từng mảnh nhỏ, sau đó nuốt hết vào bụng, hoàn toàn chiếm giữ.
Levi giãy dụa ngày càng kịch liệt, cậu không thể chịu được có người đồng tính áp chế mình như vậy.
Nhưng là càng giãy dụa, Claude lại càng áp chế mạnh mẽ. Hai tay Levi vừa vùng lên, chỉ nghe thấy rầm một tiếng, Claude rõ ràng kéo lấy ống dây truyền dịch bên giường, lưu loát trói lấy cổ tay cậu.
“Con mẹ nó anh muốn làm gì – ”
“Làm việc mà tôi không bao giờ làm với Miller, Morris hay những người khác.” Trên mặt Claude đã không có chút biểu tình nào, trừ bỏ hai mắt ngày càng tối lại.
“Thả tôi ra!” Levi nổi cơn thịnh nộ, cậu đời này chưa từng tức giận như vậy, hơn nữa cậu hiểu rõ Claude hôm nay tuyệt đối sẽ không nói lý, cổ tay vùng vẫy muốn thoát khỏi trói buộc, nhưng lại bị ống truyền dịch siết càng thêm đau buốt.
“Cậu có thể hét lớn hơn chút. Phòng bệnh ở đây cách âm rất tốt.” Claude nháy mắt kéo quần Levi xuống, ngay cả tim cũng muốn vọt ra, so với lúc phi cơ chiến đấu của mình bị bắn rơi còn khẩn trương hơn. Khi Levi bị hai tay đối phương bao phủ, cậu chỉ cảm thấy hiện tại không chỉ Claude nổi điên, mà còn cả chính cậu.
“Thả tôi ra! Thả ra! Anh nếu dám làm gì tôi sẽ giết anh – ”
“Tốt, cậu giết tôi thử xem.” Claude không nhanh không chậm cởi áo mình, Levi chỉ cảm thấy sụp đổ, cậu không muốn nhìn, cậu căn bản cái gì cũng không muốn nhìn!
Cả người bị lật lại, mũi nện lên gối đầu.
“Cậu cũng có thể đi trụ sở chính nói cho bọn hắn biết, cậu bị cấp trên…” Levi ai ai giãy dụa, nhưng Claude bắt lấy thắt lưng Levi thì tất cả giãy dụa đều trở nên vô ích.
“Anh nếu dám sờ tôi! Tôi coi như là bị chó cắn! Anh chính là chó! Một con chó!” Levi bước vào trạng thái điên loạn.
“Vậy cứ xem tôi là một con chó đi.” Claude cúi người, hôn mông Levi, nhẹ nhàng liếm hôn khiến hô hấp Levi chợt gấp gáp.
“Tên điên! Hôn chỗ đó làm gì!”
…. Lần đầu tiên Levi cảm thấy mình bất lực.
Claude nhất định là tay lão luyện, hơn nữa tuyệt đối là cấp bậc đại sư phụ, Levi rất nhanh có phản ứng, cậu thậm chí đem đầu vùi sâu vào gối, cực lực chịu đựng, chỉ sợ Claude phát hiện.
Nhưng Claude làm sao có thể không phát hiện đây?
Anh cười khẽ một tiếng, nghe không ra là trào phúng hay sung sướng.
Levi bị anh lật người lại, tiểu huynh đệ hùng dũng phấn chấn làm cậu muốn chết cho rồi.
“Xem ra cậu rất thích sự phục vụ của tôi a.”
“Anh đi tìm chết đi!”
“Tôi đây cũng muốn chết trên cơ thể cậu a.” Claude tách hai chân Levi ra, Levi lúc này lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi, cậu biết Claude định làm gì mình, cậu tuyệt đối không thể tha thứ cho bất luận kẻ nào xem cậu là nữ nhân, cứ việc kỳ thật cậu đã đoán sai.
Claude cúi đầu xuống, ngậm vào…
“Ha…” Levi ngẩng đầu, loại cảm giác ướt át ấm áp này làm đầu óc cậu trống rỗng.
Mà Claude lại bắt đầu một trận tra tấn khác.
Levi cảm thấy cứ như bị đối phương nắm trong tay, quên cả giãy dụa.
Vô luận lúc sau cậu chửi rủa muốn Claude thả cậu ra sao, đối phương chung quy vẫn có biện pháp ngăn chặn cậu, dùng răng nanh khẽ cào thị uy, tựa như muốn nói cậu nếu như dám vùng ra, tôi liền cắn xuống.
Levi run rẩy, thẳng đến khi toàn thân không còn sức vùng vẫy, nháy mắt khi cậu tới, Claude buông cậu ra.
Levi thở phì phò, tưởng là mọi thứ đã xong, nhưng Claude lại vẫn phủ ở đó, hôn lên bắp đùi cậu, đầu gối cậu, bắp chân cậu, Levi muốn nhấc chân, lại bị Claude mạnh mẽ đè xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.