Chương 25
Tiêu Đường Đông Qua
16/08/2021
25. Ghen tị là chuyện vô vị…
“Hả?” Levi lúc này mới nhớ tới Leslie là một tên khiết phích, một ngày không tắm sẽ khiến hắn phát điên, “Đến vậy rồi mà cậu còn muốn tắm rửa? Hay là thôi đi…”
Ngón tay Leslie càng thêm dùng sức giữ chặt Levi, tỏ vẻ khẳng định đáp án. Hắn là một tên cố chấp. Nhưng nếu hắn phải tắm rửa, vậy Levi phải giúp hắn, nếu không người này chết chìm trong bồn tắm lớn thì phải làm sao bây giờ? Hoặc là không cẩn thận ngã đập đầu trong phòng tắm thì sao?
Cũng may trong phòng hắn cũng có hệ thống trí năng, Levi chỉ cần hạ lệnh là xong.
“Nè, tôi có thể cởi quần áo của cậu chứ?” Nói xong câu đó, Levi muốn cắn đứt lưỡi mình. Nếu trước mặt cậu là mỹ nữ, những lời này hiển nhiên không cần hỏi, nhưng nếu là Leslie, nghĩ thế nào cũng thấy thật ảo diệu.
Nào ngờ Leslie gượng khỏi sự giúp đỡ của cậu, hai ba cái cởi áo mình xuống, nhưng cơn chóng mặt rất lợi hại, mãi mà hắn vẫn không tự cởi quần được.
“Kia… tôi giúp cậu cởi quần…” Levi cảm thấy mình quẫn đến sắp bốc hơi, ngón tay đi xuống hạ thân của Leslie, tới bộ vị đặc thù, chậm rãi kéo khóa nơi đó xuống. Levi đề phòng, sợ Leslie bỗng nhiên đổi ý tung một đấm vào mặt mình, hoàn hảo hắn vẫn cong người đứng yên không nhúc nhích, tùy ý Levi tụt quần hắn xuống.
Levi nuốt nước miếng cái ‘ực’. Giây phút này toàn bộ âm thanh đều trở nên xa xăm, cậu chỉ có thể nghe tiếng tim mình đập thình thịch.
Đôi chân Leslie thon dài cân đối, nhưng khác một trời một vực với đường cong mượt mà của nữ nhân, đó là một loại mỹ cảm phấn chấn, săn chắc hòa cùng dẻo dai. Có người từng nói qua Vivian Ryukyu Clesis là mỹ nữ có được dáng người tỉ lệ hoàng kim, thực rõ ràng Leslie đã kế thừa hoàn mỹ điểm này.
Ngón tay Levi đặt hờ lên quần nhỏ Leslie, do dự không biết có nên cởi xuống không.
“Tôi nói… Larcey… kỳ thật mặc quần nhỏ tắm cũng không có gì đáng ngại, đúng không?”
Leslie chỉ nhăn mày, không trả lời cậu.
“Được rồi…” Levi cho là đối phương đồng ý, cậu đỡ Leslie dậy, hao hết khí lực mới đưa được hắn vào trong bồn tắm.
Levi một chân quỳ trên thành bồn tắm, đỡ Leslie nằm xuống, ai biết người kia choáng váng cực kỳ, hai tay dùng sức vòng qua cổ Levi, Levi đành phải ngả cả người vào trong bồn tắm, ghé trên người Leslie. Cũng may hai tay cậu chống được vách tường, nếu không mặt cậu chắc chắn sẽ đập vào thành bồn tắm, hậu quả tương đối nghiêm trọng.
Levi cố sức nâng nửa người trên dậy, nhưng Leslie rất dùng súc, chưa đầy hai giây cậu lại bị kéo xuống.
“Larcey… đừng dùng sức như vậy… tôi sẽ bị cậu kéo chết a…” Levi trong lòng cảm thán quần áo mình đã hoàn toàn ướt sũng.
Leslie giảm khí lực, Levi lúc này mới chật vật trở mình, nằm bên cạnh Leslie, thở hổn hển một hơi, “Này… chúng ta chỉ cần nằm như vậy là được rồi đúng không?”
Leslie hiển nhiên không muốn nói chuyện, Levi ngượng ngùng cởi quần áo ướt sũng trên người rồi dứt khoát ném qua một bên. Leslie hít thở rất sâu, mày nhăn chặt hơn.
“Nước ấm sẽ làm máu tuần hoàn lên đầu cậu dễ dàng hơn, hiện tại có lẽ có chút khó chịu, lát sau sẽ dễ chịu hơn nhiều.”
“Ừm…” Leslie nhẹ giọng đáp.
Levi nằm song song với hắn, cậu nằm ngay đơ. Quá buồn chán, Levi lé mắt nhìn Leslie.
Làn da trắng nõn của hắn ửng hồng lên, chóp mũi và trán lấm tấm hơi nước, lông mi vì đau đầu mà hơi rung động, sợi tóc vàng óng uyển chuyển dán sát trên người tạo nên đường cong ôn nhu. Kiên cường hòa cùng yếu đuối, đó là mỹ cảm mà nữ nhân vĩnh viễn không có được. Levi hít một hơi thật sâu.
Cơ thể Leslie rắn chắc, gần giống góc cạnh của vận động viên bơi lội nhưng không khoa trương như họ. Mà Levi không cách nào quên được đôi chân của hắn, luôn nhịn không được nhìn về phía mặt nước bên dưới.
Nước ấm dần lạnh đi, Levi nghĩ mình nên đem Leslie lên.
Cậu với lấy khăn tắm trên giá bao lấy Leslie, lập tức lại nghĩ đến quần nhỏ ướt đẫm còn mặc trên người hắn, như vậy sẽ làm hắn không thoải mái.
Levi hít một hơi, đỡ Leslie về giường, điều chỉnh nhiệt độ phòng cao lên.
“Này, Larcey, tôi phải cởi quần nhỏ của cậu ra, nhưng tôi biết cậu rất thẹn thùng, cho nên sẽ không xem đâu.” Levi cách khăn tắm, bàn tay vói vào trong.
Cậu thừa nhận chính mình rất khẩn trương, loại khẩn trương này phi thường vớ vẩn. Đầu ngón tay cậu cọ qua da chân Leslie, ngay khi trái tim cậu chuẩn bị ngừng đập thì rút cuộc cũng cởi được quần nhỏ của tên kia ra, như đang chạy nạn kéo nó ra, ném xuống đất.
“Hô – ” Levi cảm thấy như mình vừa hoàn thành nhiệm vụ bay yêu cầu độ khó cao nhất.
Kéo chăn bao lấy Leslie, Levi mới bắt đầu lo lắng cho bản thân.
Cậu mở tủ quần áo của Leslie, tiện tay lấy một bộ áo ngủ mặc vào, sau đó đem mớ quần áo ướt trên đất giao cho hệ thống trí năng.
Mà lúc này, Claude ngồi trên giường bệnh trong phòng bệnh, tư thái thích ý, đối lập với vẻ tươi sáng của anh là một đám bác sĩ, y tá cúi đầu đứng trước mặt anh ta.
“Sisi, hai ngày nay, Thiếu úy Vampell hình như rất thích cô, hẳn là đi đâu hắn cũng nói cho cô biết đi?” Claude cười rất hòa ái, làm cho y tá trẻ chưa trải sự đời buông cảnh giác.
“Thiếu úy ra ngoài cùng một người bạn tóc vàng, nhìn dáng vẻ hình như hai người rất thân nhau. Tôi xem cơ thể Thếu úy không có vấn đề gì, hơn nữa từ trước đến giờ tôi thấy cậu ấy ở trong này rất buồn… Vậy nên liền cho cậu ấy ra ngoài.”
“Thế nhưng đã đêm rồi cậu ta vẫn chưa về.” Claude chống cằm nhìn nàng, làm người ta đoán không ra anh đang trêu ghẹo cô hay là…
Bác sĩ trưởng khoa tức khắc mở lời, “Đây là sơ xuất về vấn đề quản lý của nhóm tôi. Thiếu úy Vampell chưa chính thức xuất viện, chúng tôi hẳn là phải có trách nhiệm với hành tung của cậu ấy…”
“Anh hiểu lầm rồi bác sĩ, cậu ta có tay có chân, các anh không quản được cậu ta.” Claude thay đổi tư thế, lại tác động đến cảm xúc của từng người. “Tôi tới đây với nguyện vọng là, về sau nếu hắn nhập viện ở đây, cho dù là bệnh nặng hay nhẹ, mong các anh có thể để ý đến cậu ta một cách nghiêm ngặt nhất.”
“Đó là đương nhiên! Đương nhiên!” Bác sĩ trưởng khoa gật đầu như giã tỏi.
Khi Claude ra khỏi phòng, Morris đang đứng tựa ngoài cửa.
“Có phải cậu ghen tị với Leslie không? Ngẫm lại thì cậu phải hao tổn biết bao tâm tư mới cơ thể làm cho Levi ở bên cạnh cậu một thoáng, nhưng Leslie chẳng những có được tài năng ngang hàng với Levi, quan trọng hơn là hắn rất dễ dàng có được tầm mắt của Levi.”
“Thế nhưng Levi có được là toàn bộ bầu trời, cho nên đố kỵ là một chuyện vô vị.” Claude lạnh nhạt cười, “Hơn nữa, rất nhanh cậu ta sẽ đến cầu xin tôi giúp cậu ta, không phải sao?”
Sáng sớm ngày hôm sau, Levi nhe răng trợn mắt tỉnh lại, mà cánh tay Leslie vẫn đặt trên người hắn, cúi đầu một cái, cằm liền đụng phải đỉnh đầu Leslie, mùi dầu gội nhàn nhạt tràn vào thần kinh Levi, đó là hương vị bất đồng với hương nước hoa của nữ nhân, tự nhiên mà lại như ẩn như hiện.
Thần sắc của Leslie thoải mái hơn rất nhiều, đôi mày luôn nhíu chặt cũng thả lỏng ra, có vẻ thản nhiên mà phúc lành.
Levi giật giật, giờ mới phát hiện tư thế ngủ của mình có đủ khoa trương, cả chân gác trên lưng Leslie. Cũng may người này không có sức, bằng không mình nhất định bị hắn đánh chết. Lặng lẽ nhấc chân xuống, bắp chân Levi cọ qua da đối phương, đụng chạm này làm toàn thân cậu run lên, lúc này mới nhớ Leslie dưới lớp chăn cái gì cũng không mặc.
Nhất thời, cảm giác quẫn bách lần thứ hai đột kích, Levi cảm thấy mặt mình nóng như phát sốt.
Có cái gì mà ngượng ngùng a! Levi cào đầu, Larcey là tình đầu của cậu đó! Cùng nằm với nhau như hôm nay, là mong ước thời thơ ấu của cậu a!
Không phải Levi không lưu luyến ôm “mối tình đầu” này, nhưng mà cậu đói bụng, cậu tin Leslie không muốn ăn gì hết, nhưng nếu không cho Levi ăn gì đó, cậu sẽ đói chết a.
Levi gỡ tay Leslie ra, không nghĩ tới đối phương lập tức lạnh lùng mở miệng, “Cậu đi đâu vậy.”
“Đi cứu mạng a!” Levi nhét chăn vào lòng Leslie, “Tôi đói sắp chết rồi!”
Leslie vừa mở mắt liền choáng váng đầu óc, nằm lại xuống gối nhắm chặt mắt lại.
Levi buồn cười đứng dậy, “Cậu ngất một mình đi, tôi cơm nước xong rồi trở về nhìn cậu ngất. Muốn tôi tìm bác sĩ tới chích không a?”
Leslie làm một thủ thế “mau cút”, Levi liền mặt mày hớn hở bỏ đi.
Cơm nước xong, Levi nhớ tới cả đêm mình không về bệnh viện, nghĩ đến cô y tá nhỏ Sisi, đoán chừng nàng phải sốt ruột đến quay mòng mòng rồi.
Quả nhiên, khi Sisi nhìn thấy Levi, thiếu chút nữa cũng ôm cậu khóc, rồi kể rõ chuyện hôm qua cô trải qua khi Thiếu tướng Claude Sean đến kiểm tra phòng.
“Hầy, cô sợ anh ta làm gì? Anh ta lại không thể làm gì cô!” Levi nhân cơ hội kéo Sisi vào lòng, cái loại hương vị ngọt ngào này làm cậu thần thanh khí sảng.
Quả nhiên vẫn là những cô gái như Sisi thích hợp với mình a!
Levi tắm qua ở phòng tắm trong phòng bệnh, khi bước ra bác sĩ trưởng khoa liền nói cho cậu biết cậu có thể xuât viện. Cậu nhất thời vui vẻ ra mặt, cuối cùng cũng có thể rời khỏi nhà giam này!
Đi trên hành lang, Levi trầm mặc.
Cậu nghĩ đến một việc, môt chuyện cậu muốn đi làm.
Tuy là… ngàn vạn lần cậu không tình nguyện.
Đi vào phòng ký túc xá của quan quân cấp cao K11, Levi sờ sờ đầu.
Đến trước cánh cửa, ngay cả khách đến thăm cũng phải quét dấu vân tay, Levi liếc mắt xem thường, “Thật tự cao tự đại.”
Cửa mở, liếc mắt liền thấy phòng khách rộng rãi, ngọn đèn sáng trưng, còn có giá sách cao kín tường. Thế kỷ này đã là thời đại công nghệ hóa, những cuốn sách được hiển thị dưới dạng hình ảnh nổi ba chiều, toàn bộ mặt tường đều là sách điện tử (ebooks), chỉ cầm chạm nhẹ đầu ngón tay, là có thể truy cập.
Levi dĩ nhiên không có tâm tình đọc sách, chỉ ngẩng đầu ngước nhìn tường sách trước mắt mà âm thầm tán thưởng.
“Rất hiếm khi cậu đến thăm tôi.” Giọng nói tao nhã truyền từ đỉnh đầu đến, Levi ngẩng đầu nhìn Claude mặc đồ ở nhà đi từ lầu hai xuống.
“Hả?” Levi lúc này mới nhớ tới Leslie là một tên khiết phích, một ngày không tắm sẽ khiến hắn phát điên, “Đến vậy rồi mà cậu còn muốn tắm rửa? Hay là thôi đi…”
Ngón tay Leslie càng thêm dùng sức giữ chặt Levi, tỏ vẻ khẳng định đáp án. Hắn là một tên cố chấp. Nhưng nếu hắn phải tắm rửa, vậy Levi phải giúp hắn, nếu không người này chết chìm trong bồn tắm lớn thì phải làm sao bây giờ? Hoặc là không cẩn thận ngã đập đầu trong phòng tắm thì sao?
Cũng may trong phòng hắn cũng có hệ thống trí năng, Levi chỉ cần hạ lệnh là xong.
“Nè, tôi có thể cởi quần áo của cậu chứ?” Nói xong câu đó, Levi muốn cắn đứt lưỡi mình. Nếu trước mặt cậu là mỹ nữ, những lời này hiển nhiên không cần hỏi, nhưng nếu là Leslie, nghĩ thế nào cũng thấy thật ảo diệu.
Nào ngờ Leslie gượng khỏi sự giúp đỡ của cậu, hai ba cái cởi áo mình xuống, nhưng cơn chóng mặt rất lợi hại, mãi mà hắn vẫn không tự cởi quần được.
“Kia… tôi giúp cậu cởi quần…” Levi cảm thấy mình quẫn đến sắp bốc hơi, ngón tay đi xuống hạ thân của Leslie, tới bộ vị đặc thù, chậm rãi kéo khóa nơi đó xuống. Levi đề phòng, sợ Leslie bỗng nhiên đổi ý tung một đấm vào mặt mình, hoàn hảo hắn vẫn cong người đứng yên không nhúc nhích, tùy ý Levi tụt quần hắn xuống.
Levi nuốt nước miếng cái ‘ực’. Giây phút này toàn bộ âm thanh đều trở nên xa xăm, cậu chỉ có thể nghe tiếng tim mình đập thình thịch.
Đôi chân Leslie thon dài cân đối, nhưng khác một trời một vực với đường cong mượt mà của nữ nhân, đó là một loại mỹ cảm phấn chấn, săn chắc hòa cùng dẻo dai. Có người từng nói qua Vivian Ryukyu Clesis là mỹ nữ có được dáng người tỉ lệ hoàng kim, thực rõ ràng Leslie đã kế thừa hoàn mỹ điểm này.
Ngón tay Levi đặt hờ lên quần nhỏ Leslie, do dự không biết có nên cởi xuống không.
“Tôi nói… Larcey… kỳ thật mặc quần nhỏ tắm cũng không có gì đáng ngại, đúng không?”
Leslie chỉ nhăn mày, không trả lời cậu.
“Được rồi…” Levi cho là đối phương đồng ý, cậu đỡ Leslie dậy, hao hết khí lực mới đưa được hắn vào trong bồn tắm.
Levi một chân quỳ trên thành bồn tắm, đỡ Leslie nằm xuống, ai biết người kia choáng váng cực kỳ, hai tay dùng sức vòng qua cổ Levi, Levi đành phải ngả cả người vào trong bồn tắm, ghé trên người Leslie. Cũng may hai tay cậu chống được vách tường, nếu không mặt cậu chắc chắn sẽ đập vào thành bồn tắm, hậu quả tương đối nghiêm trọng.
Levi cố sức nâng nửa người trên dậy, nhưng Leslie rất dùng súc, chưa đầy hai giây cậu lại bị kéo xuống.
“Larcey… đừng dùng sức như vậy… tôi sẽ bị cậu kéo chết a…” Levi trong lòng cảm thán quần áo mình đã hoàn toàn ướt sũng.
Leslie giảm khí lực, Levi lúc này mới chật vật trở mình, nằm bên cạnh Leslie, thở hổn hển một hơi, “Này… chúng ta chỉ cần nằm như vậy là được rồi đúng không?”
Leslie hiển nhiên không muốn nói chuyện, Levi ngượng ngùng cởi quần áo ướt sũng trên người rồi dứt khoát ném qua một bên. Leslie hít thở rất sâu, mày nhăn chặt hơn.
“Nước ấm sẽ làm máu tuần hoàn lên đầu cậu dễ dàng hơn, hiện tại có lẽ có chút khó chịu, lát sau sẽ dễ chịu hơn nhiều.”
“Ừm…” Leslie nhẹ giọng đáp.
Levi nằm song song với hắn, cậu nằm ngay đơ. Quá buồn chán, Levi lé mắt nhìn Leslie.
Làn da trắng nõn của hắn ửng hồng lên, chóp mũi và trán lấm tấm hơi nước, lông mi vì đau đầu mà hơi rung động, sợi tóc vàng óng uyển chuyển dán sát trên người tạo nên đường cong ôn nhu. Kiên cường hòa cùng yếu đuối, đó là mỹ cảm mà nữ nhân vĩnh viễn không có được. Levi hít một hơi thật sâu.
Cơ thể Leslie rắn chắc, gần giống góc cạnh của vận động viên bơi lội nhưng không khoa trương như họ. Mà Levi không cách nào quên được đôi chân của hắn, luôn nhịn không được nhìn về phía mặt nước bên dưới.
Nước ấm dần lạnh đi, Levi nghĩ mình nên đem Leslie lên.
Cậu với lấy khăn tắm trên giá bao lấy Leslie, lập tức lại nghĩ đến quần nhỏ ướt đẫm còn mặc trên người hắn, như vậy sẽ làm hắn không thoải mái.
Levi hít một hơi, đỡ Leslie về giường, điều chỉnh nhiệt độ phòng cao lên.
“Này, Larcey, tôi phải cởi quần nhỏ của cậu ra, nhưng tôi biết cậu rất thẹn thùng, cho nên sẽ không xem đâu.” Levi cách khăn tắm, bàn tay vói vào trong.
Cậu thừa nhận chính mình rất khẩn trương, loại khẩn trương này phi thường vớ vẩn. Đầu ngón tay cậu cọ qua da chân Leslie, ngay khi trái tim cậu chuẩn bị ngừng đập thì rút cuộc cũng cởi được quần nhỏ của tên kia ra, như đang chạy nạn kéo nó ra, ném xuống đất.
“Hô – ” Levi cảm thấy như mình vừa hoàn thành nhiệm vụ bay yêu cầu độ khó cao nhất.
Kéo chăn bao lấy Leslie, Levi mới bắt đầu lo lắng cho bản thân.
Cậu mở tủ quần áo của Leslie, tiện tay lấy một bộ áo ngủ mặc vào, sau đó đem mớ quần áo ướt trên đất giao cho hệ thống trí năng.
Mà lúc này, Claude ngồi trên giường bệnh trong phòng bệnh, tư thái thích ý, đối lập với vẻ tươi sáng của anh là một đám bác sĩ, y tá cúi đầu đứng trước mặt anh ta.
“Sisi, hai ngày nay, Thiếu úy Vampell hình như rất thích cô, hẳn là đi đâu hắn cũng nói cho cô biết đi?” Claude cười rất hòa ái, làm cho y tá trẻ chưa trải sự đời buông cảnh giác.
“Thiếu úy ra ngoài cùng một người bạn tóc vàng, nhìn dáng vẻ hình như hai người rất thân nhau. Tôi xem cơ thể Thếu úy không có vấn đề gì, hơn nữa từ trước đến giờ tôi thấy cậu ấy ở trong này rất buồn… Vậy nên liền cho cậu ấy ra ngoài.”
“Thế nhưng đã đêm rồi cậu ta vẫn chưa về.” Claude chống cằm nhìn nàng, làm người ta đoán không ra anh đang trêu ghẹo cô hay là…
Bác sĩ trưởng khoa tức khắc mở lời, “Đây là sơ xuất về vấn đề quản lý của nhóm tôi. Thiếu úy Vampell chưa chính thức xuất viện, chúng tôi hẳn là phải có trách nhiệm với hành tung của cậu ấy…”
“Anh hiểu lầm rồi bác sĩ, cậu ta có tay có chân, các anh không quản được cậu ta.” Claude thay đổi tư thế, lại tác động đến cảm xúc của từng người. “Tôi tới đây với nguyện vọng là, về sau nếu hắn nhập viện ở đây, cho dù là bệnh nặng hay nhẹ, mong các anh có thể để ý đến cậu ta một cách nghiêm ngặt nhất.”
“Đó là đương nhiên! Đương nhiên!” Bác sĩ trưởng khoa gật đầu như giã tỏi.
Khi Claude ra khỏi phòng, Morris đang đứng tựa ngoài cửa.
“Có phải cậu ghen tị với Leslie không? Ngẫm lại thì cậu phải hao tổn biết bao tâm tư mới cơ thể làm cho Levi ở bên cạnh cậu một thoáng, nhưng Leslie chẳng những có được tài năng ngang hàng với Levi, quan trọng hơn là hắn rất dễ dàng có được tầm mắt của Levi.”
“Thế nhưng Levi có được là toàn bộ bầu trời, cho nên đố kỵ là một chuyện vô vị.” Claude lạnh nhạt cười, “Hơn nữa, rất nhanh cậu ta sẽ đến cầu xin tôi giúp cậu ta, không phải sao?”
Sáng sớm ngày hôm sau, Levi nhe răng trợn mắt tỉnh lại, mà cánh tay Leslie vẫn đặt trên người hắn, cúi đầu một cái, cằm liền đụng phải đỉnh đầu Leslie, mùi dầu gội nhàn nhạt tràn vào thần kinh Levi, đó là hương vị bất đồng với hương nước hoa của nữ nhân, tự nhiên mà lại như ẩn như hiện.
Thần sắc của Leslie thoải mái hơn rất nhiều, đôi mày luôn nhíu chặt cũng thả lỏng ra, có vẻ thản nhiên mà phúc lành.
Levi giật giật, giờ mới phát hiện tư thế ngủ của mình có đủ khoa trương, cả chân gác trên lưng Leslie. Cũng may người này không có sức, bằng không mình nhất định bị hắn đánh chết. Lặng lẽ nhấc chân xuống, bắp chân Levi cọ qua da đối phương, đụng chạm này làm toàn thân cậu run lên, lúc này mới nhớ Leslie dưới lớp chăn cái gì cũng không mặc.
Nhất thời, cảm giác quẫn bách lần thứ hai đột kích, Levi cảm thấy mặt mình nóng như phát sốt.
Có cái gì mà ngượng ngùng a! Levi cào đầu, Larcey là tình đầu của cậu đó! Cùng nằm với nhau như hôm nay, là mong ước thời thơ ấu của cậu a!
Không phải Levi không lưu luyến ôm “mối tình đầu” này, nhưng mà cậu đói bụng, cậu tin Leslie không muốn ăn gì hết, nhưng nếu không cho Levi ăn gì đó, cậu sẽ đói chết a.
Levi gỡ tay Leslie ra, không nghĩ tới đối phương lập tức lạnh lùng mở miệng, “Cậu đi đâu vậy.”
“Đi cứu mạng a!” Levi nhét chăn vào lòng Leslie, “Tôi đói sắp chết rồi!”
Leslie vừa mở mắt liền choáng váng đầu óc, nằm lại xuống gối nhắm chặt mắt lại.
Levi buồn cười đứng dậy, “Cậu ngất một mình đi, tôi cơm nước xong rồi trở về nhìn cậu ngất. Muốn tôi tìm bác sĩ tới chích không a?”
Leslie làm một thủ thế “mau cút”, Levi liền mặt mày hớn hở bỏ đi.
Cơm nước xong, Levi nhớ tới cả đêm mình không về bệnh viện, nghĩ đến cô y tá nhỏ Sisi, đoán chừng nàng phải sốt ruột đến quay mòng mòng rồi.
Quả nhiên, khi Sisi nhìn thấy Levi, thiếu chút nữa cũng ôm cậu khóc, rồi kể rõ chuyện hôm qua cô trải qua khi Thiếu tướng Claude Sean đến kiểm tra phòng.
“Hầy, cô sợ anh ta làm gì? Anh ta lại không thể làm gì cô!” Levi nhân cơ hội kéo Sisi vào lòng, cái loại hương vị ngọt ngào này làm cậu thần thanh khí sảng.
Quả nhiên vẫn là những cô gái như Sisi thích hợp với mình a!
Levi tắm qua ở phòng tắm trong phòng bệnh, khi bước ra bác sĩ trưởng khoa liền nói cho cậu biết cậu có thể xuât viện. Cậu nhất thời vui vẻ ra mặt, cuối cùng cũng có thể rời khỏi nhà giam này!
Đi trên hành lang, Levi trầm mặc.
Cậu nghĩ đến một việc, môt chuyện cậu muốn đi làm.
Tuy là… ngàn vạn lần cậu không tình nguyện.
Đi vào phòng ký túc xá của quan quân cấp cao K11, Levi sờ sờ đầu.
Đến trước cánh cửa, ngay cả khách đến thăm cũng phải quét dấu vân tay, Levi liếc mắt xem thường, “Thật tự cao tự đại.”
Cửa mở, liếc mắt liền thấy phòng khách rộng rãi, ngọn đèn sáng trưng, còn có giá sách cao kín tường. Thế kỷ này đã là thời đại công nghệ hóa, những cuốn sách được hiển thị dưới dạng hình ảnh nổi ba chiều, toàn bộ mặt tường đều là sách điện tử (ebooks), chỉ cầm chạm nhẹ đầu ngón tay, là có thể truy cập.
Levi dĩ nhiên không có tâm tình đọc sách, chỉ ngẩng đầu ngước nhìn tường sách trước mắt mà âm thầm tán thưởng.
“Rất hiếm khi cậu đến thăm tôi.” Giọng nói tao nhã truyền từ đỉnh đầu đến, Levi ngẩng đầu nhìn Claude mặc đồ ở nhà đi từ lầu hai xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.