Quyển 2 - Chương 69: Bằng hữu.
Lưu Ly Phỉ Nguyệt
27/12/2015
Túc Không Ly như có như không liếc Phong Luyến Vãn, quơ quơ ống tay áo vàng nhạt, cười nói: “Nếu ta nói không thì sao?”
Hàn Ảnh Trọng cũng không cùng hắn nhiều lời thêm một câu nào nữa, bảo kiếm lóe ra hàn quang ánh vào mắt Túc Không Ly, xem ra hắn muốn dùng vũ lực giải quyết. Thân ảnh màu xám chợt lóe, trong nháy mắt đã đứng ngay bên cạnh Túc Không Ly, một kiếm đâm tới cổ hắn. Ngoài ý muốn là, Túc Không Ly thế nhưng không né không tránh, đôi mắt màu vàng lóe lên lưu quang giảo hoạt khiến hắn có loại dự cảm bất hảo.
“Keng!” Thanh âm kim loại va chạm, phá lệ vang dội.
Nơi binh khí chạm vào nhau còn vọng lại hồi âm, Hàn Ảnh Trọng sắc mặt âm trầm nhìn xuống Phong Luyến Vãn đang chắn ở trước mặt hắn, thân kiếm màu ngân bạch cùng trường thương hoàng kim sắc va chạm giằng co, hắn phẫn nộ mà khó hiểu đồng thời cũng vô cùng khiếp sợ, trường thương này đúng là kim hệ linh khí biến hóa mà thành, nhưng linh khí biến hóa không phải chỉ có Kết Đan tu sĩ mới có thể sử dụng sao?
“Uy, nói như thế nào nơi này cũng là địa bàn của ta.” Thanh âm giận dữ khiến người ta không thể sao nhãng, Phong Luyến Vãn trên mặt lãnh khốc, ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt màu xám trải rộng băng sương của hắn, hắn vừa rồi không để ý nàng khiến nàng thực khó chịu: “Nếu muốn trong địa bàn của ta đem người mang đi, hỏi một chút xem Long Ngâm Thương trong tay ta có đồng ý hay không!”
“Tránh ra!” Hàn Ảnh Trọng nhíu mi, bị nàng ngăn cản khiến hắn cảm thấy rất khó chịu. Cổ tay cầm kiếm ép xuống lực đạo càng lúc càng lớn, Phong Luyến Vãn không chịu thua đem Long Ngâm Thương hướng về phía trước chống lại, thẳng đến khi lưỡi kiếm sắc bén ma sát lẫn nhau vang lên thanh âm chói tai, thân kiếm cùng cán thương mới tách ra. Hai người đồng thời lui vài bước, Phong Luyến Vãn hai tay nắm chặt cán thương, dùng dư quang nơi khóe mắt liếc Túc Không Ly đang trong bộ dáng xem kịch vui, cắn răng trong lòng hận muốn chết, lại đối với Hàn Ảnh Trọng nói: “Tiểu tử này trước mắt do ta bảo hộ, không cho ngươi động đến hắn…” Chờ chuyện của Lục Nhâm Giáp chấm dứt, đem hắn đóng gói ném cho ngươi cũng không có vấn đề gì.
“Ai nha, đây là vì tranh đoạt ta mà dẫn phát chiến tranh sao?” Nửa câu sau của Phong Luyến Vãn bị Túc Không Ly đánh gãy, hắn tiếp tục tựa vào cạnh cửa cười hì hì nói, “Sư huynh cố lên nga, rơi vào trong tay ngươi vẫn tốt hơn so với trong tay sư tẩu.”
Phong Luyến Vãn nghe vậy thiếu chút nữa lảo đảo quỳ rạp trên mặt đất, đánh gãy lời của nàng còn chưa tính, lại dám dội thêm cho nàng một chậu nước lã, tiểu tử này thật có thể khiến người ta sinh ra xúc động muốn hộc máu, quay đầu hung ác trừng hắn một cái: “Ngươi câm miệng!” Bất quá nàng cũng không có ý tứ tiếp tục giải thích với Hàn Ảnh Trọng.
Túc Không Ly nghe thế hé răng cười, thân thủ tùy ý bứt lấy một cọng cỏ ngậm trong miệng, nhìn qua vô cùng nhàn nhã, trong lòng thầm vui vẻ: Tình hình hiện tại thực sự rất thú vị! Sư huynh, ngươi có phải hay không cũng giống như nửa năm trước trong lúc truy bắt ta thì giữa một phản đồ và tiểu nha đầu này lựa chọn cô ta? Sư tẩu, ngươi có thể hay không giữa việc báo thù với Hàn sư huynh lựa chọn Hàn sư huynh đâu? Đương nhiên, tất cả chuyện này đều không liên quan đến ta, ha ha!
“Hàn sư huynh, hôm nay xin ngươi nhường một bước có được không?” Phong Luyến Vãn đầu tiên thu hồi vũ khí, tận lực tâm bình khí hòa nói. Nàng không muốn trở thành quan hệ đối địch với Hàn Ảnh Trọng, nhưng nàng cũng không muốn kế hoạch đã tỉ mỉ bày ra toàn bộ bị phá hỏng, vẫn nên chờ sự tình đi qua lại giải thích với hắn sau… A phi, nàng làm việc cần phải giải thích với người khác sao.
Ai nha, sư huynh thật đáng thương a, sư tẩu lựa chọn không phải ngươi a. Túc Không Ly lắc lắc đầu tâm tình không tệ nghĩ.
“Lý do?” Biểu tình của Hàn Ảnh Trọng vẫn chưa bởi vì ngữ khí thương lượng của nàng mà nhu hòa nửa phần, nhưng tay cầm kiếm lại dần dần hạ xuống.
Chậc chậc, lựa chọn của ngươi vĩnh viễn đều buồn cười như vậy.
Phong Luyến Vãn ngẩn người, vốn tưởng rằng khiến hắn buông kiếm là một quá trình thực gian nan, không nghĩ tới hắn lại dễ dàng buông tha cho một phản đồ của Huyền Tịch Tông như vậy, chỉ hỏi nàng lý do. Đây là vì sao, vì nàng hay vì vẫn nhớ tới tình sư huynh đệ với Túc Không Ly? Trong lòng cũng không biết là tư vị gì, đại khái là có chút xin lỗi.
Nếu là người khác hỏi, nàng tuyệt đối khinh thường trả lời vấn đề chất vấn này, nhưng người đó là Hàn Ảnh Trọng, Phong Luyến Vãn hơi do dự một chút rồi nói: “Bởi vì hắn là bằng hữu của ta!” Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, kẻ thù của Lục Nhâm Giáp chính là bằng hữu.
Hàn Ảnh Trọng cũng không cùng hắn nhiều lời thêm một câu nào nữa, bảo kiếm lóe ra hàn quang ánh vào mắt Túc Không Ly, xem ra hắn muốn dùng vũ lực giải quyết. Thân ảnh màu xám chợt lóe, trong nháy mắt đã đứng ngay bên cạnh Túc Không Ly, một kiếm đâm tới cổ hắn. Ngoài ý muốn là, Túc Không Ly thế nhưng không né không tránh, đôi mắt màu vàng lóe lên lưu quang giảo hoạt khiến hắn có loại dự cảm bất hảo.
“Keng!” Thanh âm kim loại va chạm, phá lệ vang dội.
Nơi binh khí chạm vào nhau còn vọng lại hồi âm, Hàn Ảnh Trọng sắc mặt âm trầm nhìn xuống Phong Luyến Vãn đang chắn ở trước mặt hắn, thân kiếm màu ngân bạch cùng trường thương hoàng kim sắc va chạm giằng co, hắn phẫn nộ mà khó hiểu đồng thời cũng vô cùng khiếp sợ, trường thương này đúng là kim hệ linh khí biến hóa mà thành, nhưng linh khí biến hóa không phải chỉ có Kết Đan tu sĩ mới có thể sử dụng sao?
“Uy, nói như thế nào nơi này cũng là địa bàn của ta.” Thanh âm giận dữ khiến người ta không thể sao nhãng, Phong Luyến Vãn trên mặt lãnh khốc, ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt màu xám trải rộng băng sương của hắn, hắn vừa rồi không để ý nàng khiến nàng thực khó chịu: “Nếu muốn trong địa bàn của ta đem người mang đi, hỏi một chút xem Long Ngâm Thương trong tay ta có đồng ý hay không!”
“Tránh ra!” Hàn Ảnh Trọng nhíu mi, bị nàng ngăn cản khiến hắn cảm thấy rất khó chịu. Cổ tay cầm kiếm ép xuống lực đạo càng lúc càng lớn, Phong Luyến Vãn không chịu thua đem Long Ngâm Thương hướng về phía trước chống lại, thẳng đến khi lưỡi kiếm sắc bén ma sát lẫn nhau vang lên thanh âm chói tai, thân kiếm cùng cán thương mới tách ra. Hai người đồng thời lui vài bước, Phong Luyến Vãn hai tay nắm chặt cán thương, dùng dư quang nơi khóe mắt liếc Túc Không Ly đang trong bộ dáng xem kịch vui, cắn răng trong lòng hận muốn chết, lại đối với Hàn Ảnh Trọng nói: “Tiểu tử này trước mắt do ta bảo hộ, không cho ngươi động đến hắn…” Chờ chuyện của Lục Nhâm Giáp chấm dứt, đem hắn đóng gói ném cho ngươi cũng không có vấn đề gì.
“Ai nha, đây là vì tranh đoạt ta mà dẫn phát chiến tranh sao?” Nửa câu sau của Phong Luyến Vãn bị Túc Không Ly đánh gãy, hắn tiếp tục tựa vào cạnh cửa cười hì hì nói, “Sư huynh cố lên nga, rơi vào trong tay ngươi vẫn tốt hơn so với trong tay sư tẩu.”
Phong Luyến Vãn nghe vậy thiếu chút nữa lảo đảo quỳ rạp trên mặt đất, đánh gãy lời của nàng còn chưa tính, lại dám dội thêm cho nàng một chậu nước lã, tiểu tử này thật có thể khiến người ta sinh ra xúc động muốn hộc máu, quay đầu hung ác trừng hắn một cái: “Ngươi câm miệng!” Bất quá nàng cũng không có ý tứ tiếp tục giải thích với Hàn Ảnh Trọng.
Túc Không Ly nghe thế hé răng cười, thân thủ tùy ý bứt lấy một cọng cỏ ngậm trong miệng, nhìn qua vô cùng nhàn nhã, trong lòng thầm vui vẻ: Tình hình hiện tại thực sự rất thú vị! Sư huynh, ngươi có phải hay không cũng giống như nửa năm trước trong lúc truy bắt ta thì giữa một phản đồ và tiểu nha đầu này lựa chọn cô ta? Sư tẩu, ngươi có thể hay không giữa việc báo thù với Hàn sư huynh lựa chọn Hàn sư huynh đâu? Đương nhiên, tất cả chuyện này đều không liên quan đến ta, ha ha!
“Hàn sư huynh, hôm nay xin ngươi nhường một bước có được không?” Phong Luyến Vãn đầu tiên thu hồi vũ khí, tận lực tâm bình khí hòa nói. Nàng không muốn trở thành quan hệ đối địch với Hàn Ảnh Trọng, nhưng nàng cũng không muốn kế hoạch đã tỉ mỉ bày ra toàn bộ bị phá hỏng, vẫn nên chờ sự tình đi qua lại giải thích với hắn sau… A phi, nàng làm việc cần phải giải thích với người khác sao.
Ai nha, sư huynh thật đáng thương a, sư tẩu lựa chọn không phải ngươi a. Túc Không Ly lắc lắc đầu tâm tình không tệ nghĩ.
“Lý do?” Biểu tình của Hàn Ảnh Trọng vẫn chưa bởi vì ngữ khí thương lượng của nàng mà nhu hòa nửa phần, nhưng tay cầm kiếm lại dần dần hạ xuống.
Chậc chậc, lựa chọn của ngươi vĩnh viễn đều buồn cười như vậy.
Phong Luyến Vãn ngẩn người, vốn tưởng rằng khiến hắn buông kiếm là một quá trình thực gian nan, không nghĩ tới hắn lại dễ dàng buông tha cho một phản đồ của Huyền Tịch Tông như vậy, chỉ hỏi nàng lý do. Đây là vì sao, vì nàng hay vì vẫn nhớ tới tình sư huynh đệ với Túc Không Ly? Trong lòng cũng không biết là tư vị gì, đại khái là có chút xin lỗi.
Nếu là người khác hỏi, nàng tuyệt đối khinh thường trả lời vấn đề chất vấn này, nhưng người đó là Hàn Ảnh Trọng, Phong Luyến Vãn hơi do dự một chút rồi nói: “Bởi vì hắn là bằng hữu của ta!” Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, kẻ thù của Lục Nhâm Giáp chính là bằng hữu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.