Thương Lam Đỉnh

Quyển 2 - Chương 125

Lưu Ly Phỉ Nguyệt

14/10/2017

Ai nói Bách Lý lão gia tử gần đây không bị đau nửa đầu?

Vào ba năm trước Bách Lý Tà đã bị đứa cháu không chịu thua kém ai của mình chọc giận tới mức suýt nữa đã về chầu diêm vương. Được rồi, kể từ khi đứa cháu thiên tài đó sinh ra đến nay luôn được con trai lão sủng đến tận trời, đó cũng không phải lần đầu tiên bị nó chọc tức. Lúc ba tuổi thả con gián vào trong chén trà của lão, lúc sáu tuổi bỏ thạch sùng vào trong áo lão, lúc tám tuổi thả rết vào trong giày lão, lúc mười tuổi không những đập vỡ vò rượu ngon lão cất giữ nhiều năm mà còn tát cả một xô nước lên người lão… Thật sự là tức chết lão!!!

A khụ! Trở về đề tài chính. Ba năm trước tiểu tử thối Bách Lý Không Thành kia đánh chết cũng không chịu cưới ái nữ như hoa như ngọc của Tang gia, đào hôn trốn đến một môn phái tu chân thấp kém. Lúc ấy lão gia tử liền phát hỏa, cục cưng bảo bối của lão sao có thể bị một Huyền Tịch Tông không có danh tiếng gì nhúng chàm?!

Bách Lý Tà tự mình dẫn người vội vàng vọt tới Huyền Tịch Tông, nhưng nửa đường đột nhiên dừng lại. Tiểu tử thối này ở nhà ngày ngày được ăn sung mặc sướng đến sắp hỏng người rồi, chi bằng để cho nó ở ngoài bươn trải rèn luyện vài năm? Bách Lý Tà xét thấy khả năng này rất tốt, liền vuốt vuốt râu quay đầu dẫn theo nhân mã trở về. Không ngờ tiểu tử kia cứ thế ở bên ngoài suốt ba năm không về nhà, lúc trở về lại mang theo bộ dáng ủ ê rầu rĩ giống như vừa mới bị nữ nhân vứt bỏ, thực là làm mất hết mặt mũi của gia gia nó!

Được rồi, lão cũng đúng lúc thừa cơ bắt nó mặc một thân hồng bào đi bái đường thành thân, kết quả lần này cháu trai có mặt nhưng lại đến lượt cháu dâu đào hôn.

Hai đứa trẻ này chẳng lẽ có thù oán với chuyện thành thân sao…

Bách Lý Tà ôm nửa đầu đau nhói, cho tới lúc nghe có người ở bên ngoài hò hét, lão gia tử liền được dịp phát tiết phất tay áo khí phách hiên ngang xông ra ngoài.



Phong Luyến Vãn gần đây mới sực nhớ kỳ thật nàng có bản đồ toàn bộ đại lục, nàng buồn bực phát ra một tiếng cảm thán, nếu biết sớm có bản đồ ta đã không đi cướp tân nương tử. Nhưng nếu không cướp tân nương thì cũng sẽ không gặp được Nhiễm Nhiễm, liệu đây có phải là nhân duyên tiền định trong truyền thuyết không…

Bản đồ trong tay, muốn tìm nhà của Bách Lý Không Thành cũng không phải việc gì khó, tốn hơn mười ngày đi hết một phần tư Thương Kỳ đại lục mới bay đến nơi, trên đường đi bởi vì đắc tội với bá chủ bầu trời Biến Dị Điểu mà bị đuổi giết phải ôm đầu chạy tán loạn, khiến cả Phong Luyến Vãn lẫn Tang Nhiễm đều tả tơi y phục. Sau đó Phong Luyến Vãn mới chợt nghĩ đến một chuyện hết sức kinh khủng – Túc Vị Ly hắn có biết Bách Lý gia ở đâu sao?

Nhưng tiểu tử này nhất định vẫn có thể tìm được nàng, đối với điều này Phong Luyến Vãn vô cùng xác định.

Không thể không thừa nhận nhà của Bách Lý Không Thành đúng là xa hoa. Tường trắng ngói to hiện rõ đại khí dồi dào, hơn mười cây cổ thụ cành lá rậm rạp vươn nhánh ra bên ngoài, quan trọng nhất là Tang Nhiễm và Phong Luyến Vãn tự dựa vào hai chân phải đi rất lâu mới tìm được cửa chính sơn đỏ. Tang Nhiễm ôm Phong Luyến Vãn ngẩng đầu nhìn ba chữ to dát vàng “Bách Lý Phủ”, cảm thấy hình như có chỗ nào đó kỳ lạ, nhưng lại không nghĩ ra được là kỳ lạ ở đâu.

Nể tình Bách Lý Không Thành từng chiếu cố nàng không ít, Phong Luyến Vãn cảm thấy nàng nên lễ phép một chút, không ngờ vừa định nhẹ nhàng gõ cửa, mấy tên có vẻ như là hạ nhân từ trong nhà đi ra ngăn cản: “Ăn mày ở đâu đến, mau cút đi nơi khác!”

Ăn mày? Hai người giật mình, quay đầu nhìn hình tượng vô cùng thê thảm của nhau, đúng thật là rất giống mấy kẻ ăn mày không có thân phận không có địa vị. Không biết bổn đại gia là ai không phải lỗi của ngươi, ta khoan hồng độ lượng tha thứ cho ngươi. Phong Luyến Vãn kiên nhẫn hỏi: “Xin hỏi, Bách Lý Không Thành có ở nhà không?”



“Ồ, tiểu nha đầu làm sao lại biết tên của đại thiếu gia?” Lính gác cửa cúi đầu sờ cằm đánh giá Phong Luyến Vãn một phen, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó! Đưa tay điểm lên mi tâm Phong Luyến Vãn, sau đó cực kỳ khoa trương chạy như điên vào phủ – –

“Lão gia! Ngoài cửa có một cô nương ôm hài tử đến tìm thiếu chủ! Đứa bé kia còn là Lôi Linh Căn!!”

“…”

“…”

Phong Luyến Vãn cùng Tang Nhiễm khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn sững sờ đứng nguyên tại chỗ, xin thứ lỗi đầu óc của các nàng không chạy theo kịp tiến độ tư duy của hắn, hắn vừa rồi mới nói cái gì?

Không đợi các nàng kịp phục hồi tinh thần lại, chợt nghe thấy thanh âm cánh cửa bị đánh bay, một lão giả toàn thân vận hoa phục màu tím khí thế bức người mang theo chút phong trần mệt mỏi lập tức vọt ra, linh khí tạo lực áp bách cực mạnh khiến lòng người chấn động. Phong Luyến Vãn cảm thấy cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại, cánh cửa bị đánh bay kia thẳng tắp hướng đến chỗ hai người, không kịp nghĩ nhiều, lập tức vươn tay thi triển Lôi Quang Hộ Thuẫn, ánh sáng màu tím nhanh chóng khuếch trương tạo thành một kết giới trong suốt bao vây xung quanh Nhiễm Vãn hai người.

Bách Lý Tà vốn dĩ không tin, nhưng vừa thấy tiểu nữ oa kia thi triển tuyệt chiêu của cháu trai nhà mình, trong lòng khiếp sợ giống như nước sông Trường Giang chảy thao thao bất tuyệt – –

Thi ra, đây là nguyên nhân khiến cháu trai của lão đào hôn sao.

Đứa cháu của lão, đã làm chuyện đồi phong bại tục với cô nương người ta, đến mức ngay cả con cũng đã có rồi sao.

Loại chuyện mất mặt xấu hổ này Tang gia có biết không…

Bách Lý Tà đứng hiu quạnh trong gió…

Cánh cửa va chạm vào kết giới phát ra tiếng vang kịch liệt của vật thể vỡ vụn, Bách Lý Tà cùng hạ nhân đều biết rõ cánh cửa kia là do huyền thiết chế thành, vốn tưởng rằng thứ bị vỡ nát chính là kết giới của tiểu nữ oa kia, không ngờ sau khi khói bụi tiêu tán liền nhìn thấy những mảnh vụn đỏ tươi rơi đầy đất, mà Lôi Quang Hộ Thuẫn kia lại hoàn hảo không tổn hại gì, sáng loáng như mới. Bách Lý Tà hai mắt tỏa sáng, tiểu nữ oa này tuổi còn nhỏ vậy mà đã thi triển kỹ năng tốt như thế, tư chất rốt cuộc ưu tú đến mức nào a?

“Lão già chết tiệt ngươi làm cái gì vậy!” Phong Luyến Vãn hai mắt bốc hỏa, nàng không trực tiếp đá cửa đi vào mà ngược lại còn lễ phép hỏi thăm, lão già này lại hồi báo nàng như vậy sao?

Bách Lý Tà tự nhéo má mình, nha đầu kia cuồng ngạo như thế, quả thực giống hệt cháu trai bảo bối của lão. Vì vậy Bách Lý Tà không hề chậm trễ một giây, trừng mắt nhìn Phong Luyến Vãn đồng thời vọt nhanh lên phía trước. Tang Nhiễm cùng Phong Luyến Vãn lập tức đề phòng nhìn đối phương, nếu lão già này dám động thủ với các nàng, các nàng liên thủ lại liệu có đủ sức chống chọi hay không?

Chỉ thấy Bách Lý Tà dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai vươn ngón trỏ tay phải điểm lên mi tâm Phong Luyến Vãn. Hai người thầm hô không xong, tốc độ nhanh như vậy các nàng căn bản không kịp có bất kỳ phản ứng nào, lão yêu quái này rốt cuộc tu vi cao tới mức nào? Tang Nhiễm hội tụ linh khí dồn vào bàn tay phải muốn đánh bay cái tay có mưu đồ bất chính đang đặt trên trán Phong Luyến Vãn, không nghĩ tới lại bị Bách Lý Tà dễ dàng bắt được: “Nha đầu tuổi còn nhỏ, nhưng lại là cao thủ sắp đột phá Nguyên Anh?” Tang Nhiễm toát mồ hôi lạnh, tay của nàng hoàn toàn không thể nhúc nhích.



Thấy tình huống không ổn, Phong Luyến Vãn cũng toát mồ hôi, lạnh lùng nói: “Chúng ta vượt đường xa vạn dặm đến đây tìm Bách Lý Không Thành, còn chưa kịp đi vào đã bị tấn công, đây chẳng lẽ là đạo đãi khách của Bách Lý gia…”

“Chắt nữ a – – ”

Bách Lý Tà đột nhiên rống to một tiếng dọa Tang Nhiễm và Phong Luyến Vãn đồng loạt sửng sốt đến ngây người.

Bách Lý Tà lúc này cảm thấy cháu trai của hắn đào hôn không hẳn đã là chuyện xấu, nha đầu tóc xanh tuổi còn nhỏ nhưng có thể tu luyện đến trình độ này, tư chất chắc chắn không hề thua kém các tiểu thư thế gia, có đủ tư cách làm cháu dâu của hắn. Hơn nữa tiểu nha đầu này hắn cũng thích vô cùng a! Hắn vừa mới kiểm tra tư chất của nàng, lôi linh căn cường đại còn mạnh hơn so với thời kỳ viễn cổ!! Cháu trai của hắn có được đứa con gái thiên tài như thế này. Tương lai chấn hưng Bách Lý gia hoàn toàn không phải việc gì khó khăn.

Bách Lý Tà cảm thấy hắn đã nhặt được bảo bối.

Cháu dâu cùng chắt nữ này hắn nhất định phải nhận ngay, ngày mai sẽ lập tức đến Tang gia từ hôn.

Sau đó liền xuất hiện một màn khiến lính gác cửa nhìn đến suýt chút nữa đã rớt tròng mắt- –

Bách Lý lão gia nhà hắn luôn luôn uy vũ ngang ngược không nể nang ai, thế nhưng lại dùng dáng vẻ cực mất mặt ôm một tiểu hài nhi cọ qua cọ lại, còn thân mật hô “Chắt ngoan của ta a!”

Lính gác cửa cảm thấy thế giới này thật kỳ diệu, lão gia nhà hắn đầu bị sét đánh …

“Thất thần làm chi, mau mau dẫn Thiếu phu nhân và tiểu tiểu thư vào nhà! Sau đó gọi thiếu chủ đến, để người một nhà chúng ta có thể đoàn tụ!”

Bách Lý Tà tràn ngập niềm vui kêu một tiếng khiến lính gác cửa bừng tỉnh, hắn vội vã nói: “… Dạ dạ dạ dạ dạ dạ!”

Kết quả là Tang Nhiễm và Phong Luyến Vãn còn chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo thế nào thì đã bị kéo vào Bách Lý phủ.

Tang Nhiễm suy nghĩ: Bọn họ có phải đã hiểu lầm cái gì đó hay không…

Còn Phong Luyến Vãn đau khổ ôm đầu: Nàng không chỉ lại có thêm một người cha, mà ngay cả ông cố cũng có luôn…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thương Lam Đỉnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook