Quyển 2 - Chương 40: Cướp bảo vật.
Lưu Ly Phỉ Nguyệt
27/12/2015
“Ha ha sư tẩu đừng đùa với ta, Hàn sư huynh nghe được nhất định sẽ mất hứng .” Túc Không Ly dùng đôi mắt nhỏ sợ hãi nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm lấy cổ áo mình của Phong Luyến Vãn mà cười gượng, hướng góc tường rụt lui. Đương nhiên hắn tuyệt đối không tin nha đầu kia dám làm ra chuyện này, dù sao —— bộ dáng hiện tại của nàng nhìn qua càng giống như là muốn đánh hắn một trận tơi bời.
Hồng mâu của Phong Luyến Vãn tựa hồ chợt lóe lãnh diễm khiến người ta sợ hãi, bàn tay vỗ nhè nhẹ chụp lấy khuôn mặt ngây thơ đáng thương của hắn, lành lạnh cười nói: “U a, ngươi từ dưa chuột tiến hóa thành con quay, làm ta hảo rất muốn chơi đùa ngươi a.” Người này nói hai ba câu đều không rời được quan tài mặt, có phải đang muốn chọc tức nàng hay không? Tựa hồ cảm thấy bộ dáng kinh sợ của hắn rất thú vị, khóe miệng Phong Luyến Vãn nhếch lên một chút tươi cười quỷ dị, mở ra nút lọ, nhất thời vị thuốc chua sót tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp, nồng nặc đến khiến lòng người phát khổ.
“Ngươi đừng tới đây!” Nghĩ đến loại dược kỳ quái gì đó so với đầm lầy còn ghê tởm hơn muốn thoa lên người hắn, sắc mặt vốn không tốt của Túc Không Ly lại càng trở nên trắng bệch: “Ngươi đi thêm bước nữa ta sẽ gọi người tới nga!”
“Kêu a kêu a, kêu rách cổ họng cũng sẽ không có người nào tới cứu ngươi đâu!” Trong đầu Phong Luyến Vãn phản xạ có điều kiện bắn ra một câu chân ngôn như vậy, hơn nữa còn không hiểu thế nào lại đột nhiên nói ra, sau đó khóe miệng run rẩy đầu đầy hắc tuyến, tay cầm bình dược hung hăng run run một chút. Tình huống này sao lại thấy quen quen a, tuyệt đối là đã từng xem rất nhiều lần trong phim ảnh của Châu Tinh Trì! Thật không biết dưới sàn có phải hay không cũng đang có người ẩn núp thầm mắng nàng “Cầm thú”…
Đem cảnh tượng được đóng khuôn trong kịch truyền hình này vất ra khỏi đầu, Phong Luyến Vãn lại khôi phục vẻ mặt âm trầm, nói thật tạo hình hiện tại của nàng đặt cùng một chỗ với tên nam nhân bị cởi sạch y phục, quả thực không khác phần tử nữ tội phạm là bao. Chậm rãi tiến tới gần Túc Không Ly, người sau hai mắt nhắm nghiền không đành lòng nhìn thẳng kế tiếp là loại tình huống tàn nhẫn thế nào, Phong Luyến Vãn buồn cười nhìn hắn nhẹ giọng nói: “Kỳ thật ta còn có giải dược khác giúp ngươi giải độc nga.”
Túc Không Ly chưa hết kinh hãi nhìn vẻ mặt cười đến sáng lạn của Phong Luyến Vãn, lắp bắp nói: “Ngươi… Ngươi có điều kiện gì nói thẳng đi!”
Không tệ, thông minh! Phong Luyến Vãn cười đến càng thêm sáng lạn mê người, trong lòng hảo có cảm giác thành tựu, ho nhẹ một tiếng, vươn ba ngón tay ở trước mặt hắn quơ quơ: “Ba món bảo vật.”
Túc Không Ly khóe miệng vừa kéo, mồ hôi lạnh xoát xoát chảy xuống: “Nhiều quá đi…”
Lại vươn thêm một ngón tay: “Bốn món.”
“Ngươi tại sao không đi cướp? !”
“Ta hiện tại chính là đang cướp. Cấm cò kè mặc cả, năm món.”
“Uy ngươi rõ ràng là đang đơn phương đặt điều kiện, ta làm sao có thể cò kè mặc cả ? !”
“Nói nhảm quá nhiều, sáu món.”
“Tiểu nha đầu không cần quá tham lam nga, ta không hại ngươi cũng không trêu chọc ngươi càng không đắc tội ngươi, ngươi có cần độc ác như vậy không!”
“Lòng tham là độc quyền của nữ nhân. Hơn nữa ngươi còn nói tiếp tục nói nhảm, bảy món!”
“…” Ta không thèm nói với ngươi.
“Dám không nhìn ta, tám món!”
“! ! !”
Túc Không Ly lòng đang rỉ máu a, đây rõ ràng chính là hành vi cướp đoạt của cường đạo khiến hắn thật lòng cam bái hạ phong, đồng thời hắn nhận định Phong Luyến Vãn tiểu nữ tử bụng dạ hẹp hòi này tuyệt đối là kẻ không thể trêu vào, nếu ông trời cho hắn thêm một cơ hội nữa, hắn cho dù đắc tội với Tông Chủ Huyền Tịch Tông cũng sẽ không dám đắc tội với tiểu ma vương này.
Hồng mâu của Phong Luyến Vãn tựa hồ chợt lóe lãnh diễm khiến người ta sợ hãi, bàn tay vỗ nhè nhẹ chụp lấy khuôn mặt ngây thơ đáng thương của hắn, lành lạnh cười nói: “U a, ngươi từ dưa chuột tiến hóa thành con quay, làm ta hảo rất muốn chơi đùa ngươi a.” Người này nói hai ba câu đều không rời được quan tài mặt, có phải đang muốn chọc tức nàng hay không? Tựa hồ cảm thấy bộ dáng kinh sợ của hắn rất thú vị, khóe miệng Phong Luyến Vãn nhếch lên một chút tươi cười quỷ dị, mở ra nút lọ, nhất thời vị thuốc chua sót tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp, nồng nặc đến khiến lòng người phát khổ.
“Ngươi đừng tới đây!” Nghĩ đến loại dược kỳ quái gì đó so với đầm lầy còn ghê tởm hơn muốn thoa lên người hắn, sắc mặt vốn không tốt của Túc Không Ly lại càng trở nên trắng bệch: “Ngươi đi thêm bước nữa ta sẽ gọi người tới nga!”
“Kêu a kêu a, kêu rách cổ họng cũng sẽ không có người nào tới cứu ngươi đâu!” Trong đầu Phong Luyến Vãn phản xạ có điều kiện bắn ra một câu chân ngôn như vậy, hơn nữa còn không hiểu thế nào lại đột nhiên nói ra, sau đó khóe miệng run rẩy đầu đầy hắc tuyến, tay cầm bình dược hung hăng run run một chút. Tình huống này sao lại thấy quen quen a, tuyệt đối là đã từng xem rất nhiều lần trong phim ảnh của Châu Tinh Trì! Thật không biết dưới sàn có phải hay không cũng đang có người ẩn núp thầm mắng nàng “Cầm thú”…
Đem cảnh tượng được đóng khuôn trong kịch truyền hình này vất ra khỏi đầu, Phong Luyến Vãn lại khôi phục vẻ mặt âm trầm, nói thật tạo hình hiện tại của nàng đặt cùng một chỗ với tên nam nhân bị cởi sạch y phục, quả thực không khác phần tử nữ tội phạm là bao. Chậm rãi tiến tới gần Túc Không Ly, người sau hai mắt nhắm nghiền không đành lòng nhìn thẳng kế tiếp là loại tình huống tàn nhẫn thế nào, Phong Luyến Vãn buồn cười nhìn hắn nhẹ giọng nói: “Kỳ thật ta còn có giải dược khác giúp ngươi giải độc nga.”
Túc Không Ly chưa hết kinh hãi nhìn vẻ mặt cười đến sáng lạn của Phong Luyến Vãn, lắp bắp nói: “Ngươi… Ngươi có điều kiện gì nói thẳng đi!”
Không tệ, thông minh! Phong Luyến Vãn cười đến càng thêm sáng lạn mê người, trong lòng hảo có cảm giác thành tựu, ho nhẹ một tiếng, vươn ba ngón tay ở trước mặt hắn quơ quơ: “Ba món bảo vật.”
Túc Không Ly khóe miệng vừa kéo, mồ hôi lạnh xoát xoát chảy xuống: “Nhiều quá đi…”
Lại vươn thêm một ngón tay: “Bốn món.”
“Ngươi tại sao không đi cướp? !”
“Ta hiện tại chính là đang cướp. Cấm cò kè mặc cả, năm món.”
“Uy ngươi rõ ràng là đang đơn phương đặt điều kiện, ta làm sao có thể cò kè mặc cả ? !”
“Nói nhảm quá nhiều, sáu món.”
“Tiểu nha đầu không cần quá tham lam nga, ta không hại ngươi cũng không trêu chọc ngươi càng không đắc tội ngươi, ngươi có cần độc ác như vậy không!”
“Lòng tham là độc quyền của nữ nhân. Hơn nữa ngươi còn nói tiếp tục nói nhảm, bảy món!”
“…” Ta không thèm nói với ngươi.
“Dám không nhìn ta, tám món!”
“! ! !”
Túc Không Ly lòng đang rỉ máu a, đây rõ ràng chính là hành vi cướp đoạt của cường đạo khiến hắn thật lòng cam bái hạ phong, đồng thời hắn nhận định Phong Luyến Vãn tiểu nữ tử bụng dạ hẹp hòi này tuyệt đối là kẻ không thể trêu vào, nếu ông trời cho hắn thêm một cơ hội nữa, hắn cho dù đắc tội với Tông Chủ Huyền Tịch Tông cũng sẽ không dám đắc tội với tiểu ma vương này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.