Quyển 2 - Chương 107: Đi một người lại đến một người.
Lưu Ly Phỉ Nguyệt
21/01/2016
“Ngày mai giờ tỵ, ta ở Tàng Tú chờ ngươi, đừng để ai khác biết.” Đây là câu nói cuối cùng trước khi Hàn Ảnh Trọng rời đi.
Khi Mộc trở lại Dược viên liền nhìn thấy mảnh vỡ rơi đầy đất cùng băng vải đã bị xé nát vụn, căn phòng sạch sẽ lúc trước nay đã trở thành quá khứ.
Là đầu sỏ gây nên Phong Luyến Vãn nằm nghiêng trên giường, đan hai tay dựa vào khung cửa sổ xuất thần nhìn ra bên ngoài, bộ dáng yếu ớt mới cách đây không lâu đã hoàn toàn biến mất như bọt biển. Ánh mặt trời chói chang là bối cảnh hoàn mỹ nhất, đóa hoa màu trắng cùng lá cây xanh mướt như ngọc đung đưa trong gió, làn gió vi vu nhẹ nhàng thổi bay mái tóc có chút rối loạn của nàng, vỗ về lên da thịt mềm mại trắng nõn. Hắn theo tầm mắt của nàng tò mò nhìn lại, nhưng cũng chỉ nhìn thấy quang cảnh tiên sơn sương mù dày đặc không khác gì bình thường.
“Tiểu Vãn?” Mộc cười khẽ đánh gãy cơn mơ màng của nàng, tiểu nha đầu đáng yêu này khó có được thời điểm im lặng như vậy, không biết nàng đang suy nghĩ cái gì.
Phong Luyến Vãn nghe tiếng mới hoàn hồn lại, biết người đến là sư phụ đại nhân thân ái của nàng, lập tức xoay người lộ ra một bộ mặt vô cùng ủy khuất, cơ hồ là nhảy xuống giường lao thẳng tới hắn. Mộc chưa từng gặp qua dáng vẻ đáng thương hề hề này của nàng, ngây người một lát lập tức khẽ dang hai tay đi đến gần nàng. Không nghĩ tới Phong Luyến Vãn trong lúc vô ý lại dẫm phải mảnh bát vỡ, cảm giác đau nhói dưới chân khiến nàng không giữ được thăng bằng, hốt hoảng hét một tiếng chói tai, cuối cùng dùng một tư thế vô cùng mất mặt ngã vào lòng Mộc.
Vốn muốn ôm hắn cầu xin an ủi thế nhưng lại biến thành một loạt hành động khôi hài thế này, Phong Luyến Vãn đủ các loại hắc tuyến đủ các loại buồn bực thậm chí ngay cả suy nghĩ muốn chết cũng có, gần đây mọi chuyện đều không thuận lợi a, thực quá xui xẻo… Biểu tình của Mộc rất cổ quái, muốn cười nhưng lại sợ tổn thương đến tâm hồn mỏng manh yếu ớt của nàng, may mắn Phong Luyến Vãn đang chôn đầu trong ngực hắn nên không thấy được vẻ mặt của hắn. Không rõ là có chuyện gì xảy ra, hắn chỉ có thể để mặc nàng lau nước mắt nước mũi lên y phục mình, kiên nhẫn nghe thanh âm khóc lóc tàn phá màng nhĩ của nàng, ôn nhu vuốt ve đầu nàng, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Phong Luyến Vãn nhô đầu ra lại khóc như mưa, muốn bao nhiêu thống khổ có bấy nhiêu thống khổ, muốn bao nhiêu bi ai có bấy nhiêu bi ai: “Sư phụ, mặt quan tài khi dễ con!” Đây có lẽ là tiểu hài tử ở bên ngoài chịu ủy khuất liền hướng phụ mẫu cáo trạng như thường đồn đãi trong truyền thuyết đi.
“Ảnh Trọng?” Người vừa mới vào Dược viên hơn nữa cộng thêm cái danh xưng kỳ lạ “mặt quan tài” kia dường như chỉ có mình Hàn Ảnh Trọng, Mộc nheo lại hai mắt tận lực duy trì nụ cười ấm áp: “Hắn thế nào?”
Muốn hẹn con cũng không thèm hỏi con có đồng ý hay không, căn bản mặc kệ cảm thụ của con! Những lời này thiếu chút nữa thốt ra, nhưng nhớ đến Hàn Ảnh Trọng đã nói đừng để ai khác biết, nàng lập tức đem những lời này nuốt trở về. Cẩn thận ngẫm nghĩ hình như hắn cũng không có đắc tội gì với mình, nhưng nếu không cho sư phụ một đáp án rõ ràng thì lại chứng tỏ mình đang cố tình gây sự, Phong Luyến Vãn chỉ đành phải nói: “Hắn rất quan tâm Nộ sư tỷ, một bên trọng một bên khinh, rõ ràng con và Nộ sư tỷ đều là sư muội của hắn…” Nói đến đây trong lòng lại không nhịn được phiếm chua, gắt gao siết chặt cổ áo Mộc, rất muốn đạp bàn đập ghế thậm chí đánh quái giết người.
Từng sống mười lăm năm trong thế giới khoa học hiện đại, nàng dĩ nhiên biết được ngọn nguồn của tình trạng bất thường này – nhưng vì như vậy nàng mới phiền não a! Tiểu tử kia có cái gì tốt? Đối tượng của nàng nói như thế nào cũng nên cường đại như Nhan đại thần mới đúng chứ!
Đột nhiên phát hiện ở trước mặt sư phụ nói những lời này có chút kỳ quái. Khuôn mặt hơi nóng lên, vội vàng biện giải: “Con không muốn uống thuốc hắn lại rót thuốc cho con, thiệt tình, con cũng không phải là tiểu hài tử!”
Có nên nói cho nàng biết giọt máu trong tim của ma tộc có trong thuốc là do Hàn Ảnh Trọng đưa tới hay không… Mộc than nhẹ một tiếng, sợi tóc trắng như tuyết xẹt qua hàng mi dày đen tuyền, màu sắc trắng đen đối lập che lấp sầu lo trong mắt hắn. Tiểu Vãn của hắn năm nay đã mười tám tuổi, rốt cuộc cũng vì loại chuyện này mà phiền não. Tiểu tử Hàn Ảnh Trọng kia đến tột cùng là làm thế nào mà có thể khiến cho tiểu đồ nhi của hắn luân hãm? Thật không thể tha thứ. Tiểu Vãn của hắn ai cũng không thể cướp đi.
Lộ ra nụ cười hoàn mỹ không tỳ vết, nhanh chóng chuyển dời đề tài: “Đừng nghĩ nhiều, ngươi bị trọng thương khiến chân khí trong cơ thể tiêu hao cạn kiệt, những ngày ngươi hôn mê Hỗn Độn Quyết đã tự vận hành hấp thu linh khí ngoại giới nạp vào trong cơ thể, mấy ngày sắp tới chính là thời cơ rất tốt để đánh sâu vào Kết Đan tầng hai, sớm chuẩn bị bế quan đi.”
Đây gọi là không phá thì không xây được sao? Chiêu này cũng rất hiệu quả, Phong Luyến Vãn quả nhiên đem lực chú ý đặt trên việc tu luyện. Thực chất nàng không cần lo lắng nên tìm nơi nào bế quan, Tông Chủ lão gia hỏa kia chắc chắn đã sớm chuẩn bị cho nàng một chỗ yên tĩnh lại dồi dào linh khí. Chỉ cần chuẩn bị dược dục và đan dược có tác dụng an thần định tâm, còn phải tranh thủ cơ hội bòn rút bảo vật của mấy lão già keo kiệt ở Dược Các. Hơn nữa trong tông vẫn còn nhiều chuyện cần xử lý, nàng thật đúng là đã làm tròn trách nhiệm của một thiếu tông chủ.
“Sư phụ, mấy ngày nay trong tông có xảy ra chuyện gì không?” Túc Không Ly chuyên gia đảm nhiệm chức trách nhân viên tình báo chưa nói được tin tức hữu dụng nào đã cong đuôi chạy mất, dù sao bây giờ cũng nhàn rỗi, nếu phải đợi đến sau khi xuất quan đã vô cùng mệt nhọc lại còn phải ôm thêm một đống việc, chi bằng sớm giải quyết xong những chuyện cần xử lý còn hơn.
Mộc thu lại nụ cười, trầm giọng trả lời: “Đệ tử Kiếm Linh Phong A Lỗi đã chết.”
Phong Luyến Vãn có chút bất ngờ, lần này giao chiến người chết vô số, vì sao sư phụ lại cố tình nhắc tới A Lỗi kia? Chau mày lục lọi trí nhớ về người này, hình như đó là Kim linh căn tu sĩ từng có duyên hai lần gặp mặt với nàng. Đơn linh căn tu sĩ vô cùng hiếm thấy, trong Huyền Tịch Tông cũng không có được mấy người, quả thật có tư cách được coi trọng, tuổi còn trẻ đã bị giết chết, phỏng chừng lão hồ ly kia đang ngẩng đầu 45 độ nhìn trời nhẹ nhàng rơi hai giọt lệ.
“Tuy là Ma tộc đã hạ thủ, nhưng khi phát hiện thi thể thời gian tử vong là trước khi xảy ra giao chiến. Vào giờ Thìn, chết ở tầng ba của Tàng Kinh Các.”
Giờ Thìn, tầng ba Tàng Kinh Các? Phong Luyến Vãn nhíu mày, vào thời điểm đó nàng vừa vặn phát hiện Bách Lý Không Thành cùng người nào đó xem trộm cấm thư. Sớm như vậy đã có ma tộc đột nhập sao?
“Nhân viên quản lý lúc ấy bị đánh bất tỉnh, sau đó mới phát hiện A Lỗi chết thảm.” Mộc mím môi: “Hắn nói, khi tỉnh lại thấy được ttuyền tống trận của Thiếu tông chủ.”
Quả nhiên có liên quan đến nàng, nàng đã nói rồi mà, sư phụ thân ái của nàng tuyệt đối sẽ không quan tâm đến mấy loại chuyện ai sống ai chết nhàm chán như vậy. Ngày đó nàng đã chuồn rất nhanh, không ngờ vẫn bị tên nhân viên quản lý chết tiệt kia phát hiện, thực khiến người ta khó chịu, nàng có phải đã vô tình giúp đỡ cho Bách Lý Không Thành cùng đồng lõa của hắn không? Không cần Mộc nói nàng cũng biết, khẳng định có không ít người hoài nghi là nàng đã giết A Lỗi, hơn nữa liên tưởng đến cách ăn mặc của nàng, cộng thêm việc Ma tộc hạ thủ, phỏng chừng cũng có rất nhiều người nói nàng là gian tế của ma tộc.
Tuy rằng tin tưởng Mộc sẽ không nghĩ như vậy, nhưng nàng vẫn nhịn không được giải thích: “Không phải con làm. Khi đó con chỉ đến Tàng Kinh Các tìm sách, nhưng khi rời đi không có nhìn thấy A Lỗi.”
Vừa dứt lời, thanh âm đẩy cửa truyền vào trong tai. Hai người quay đầu về phía cửa, liền nhìn thấy Bách Lý Không Thành đang đứng trước cửa, biểu tình lộ ra đôi chút kinh ngạc, có lẽ là không ngờ tới Mộc và Phong Luyến Vãn đang ôm nhau, vội vàng hành lễ nói: “Bái kiến thiếu tông chủ, Mộc trưởng lão.”
Người của Tu Chân Giới đại khái là không biết gõ cửa đi, Phong Luyến Vãn mặc thán, tuy rằng không muốn bị dính vào mấy lời đồn đãi vớ vẩn về sư đồ luyến gì đó, nhưng nàng vẫn lựa chọn tiếp tục duy trì tư thế này, hơn nữa Mộc cũng không có ý muốn buông ra. Đoán chừng Bách Lý Không Thành nghe được chuyện về A Lỗi mới đến tìm nàng, bất quá có Mộc ở đây cũng không tiện trò chuyện, tuy rằng nàng không hề muốn giấu bí mật gì với Mộc, nhưng dù sao chuyện này cũng có liên can đến Bách Lý Không Thành. Phong Luyến Vãn chỉ có thể giả vờ cái gì cũng không biết, khoát tay cười nói: “Lôi linh căn, ngươi đến thăm ta sao? Có mang theo lễ vật hay không?” Nàng nhớ rõ lúc thăm bệnh nhân sẽ mang hoa tươi hoặc là thuốc bổ gì đó.
Thấy nàng không dùng thân phận thiếu tông chủ, Bách Lý Không Thành trong lòng buông lỏng. Mục đích hắn đến Dược Viên đúng như Phong Luyến Vãn đã nghĩ, nếu nàng đã tỉnh thì trước hết phải thử xem ngày ấy nàng có phát hiện hắn cũng ở Tàng Kinh Các hay không, nhưng Mộc trưởng lão vẫn còn ở đây, xem ra chỉ có thể chờ một ngày khác: “Không Thành lo lắng không chu toàn, đã quên mang lễ vật. Nhất định lần sau sẽ rút kinh nghiệm. Không biết thiếu tông chủ ngày mai có thời gian rảnh không?” Tuy rằng rất muốn không khách khí khoanh tay nói ‘Ta sao có thể mang lễ vật đến cho ngươi’, nhưng e ngại Mộc trưởng lão đang đứng bên cạnh nàng, chỉ có thể câu nệ một chút.
Nhưng hắn không ngờ tới ở trước mặt sư phụ người ta công khai hẹn gặp mặt với người ta là một chuyện nghiêm trọng đến cỡ nào. Ban nãy đánh gãy thế giới riêng của hai sư đồ bọn họ đã khiến mỗ trưởng lão có ác cảm với tiểu tử này, bây giờ lại còn muốn lôi kéo tiểu đồ nhi của hắn, tuy rằng tội lỗi còn thua xa Hàn Ảnh Trọng, nhưng cũng rất khiến hắn chướng mắt. Nhất định phải tìm thời gian đàm đạo với Từ Trữ chân nhân bảo nàng quản lý đồ đệ của mình cho tốt mới được.
“Ngày mai…” Giờ tỵ phải đến Tàng Tú một chuyến, còn lại cũng không có chuyện gì cần làm, Phong Luyến Vãn không hề phát hiện mỗ trưởng lão tâm tình biến xấu, chỉ cảm thấy thái độ của Bách Lý Không Thành thực sự rất thú vị, ngữ khí không khỏi càng thêm nhẹ nhàng: “Xem như có thời gian đi.”
Có được câu trả lời khẳng định, Bách Lý Không Thành nói: “Ngày mai giờ Thìn thỉnh thiếu tông chủ đến Kiếm Linh Phong, Không Thành có chuyện quan trọng cần bẩm báo.”
Ánh mắt Phong Luyến Vãn chợt lóe, cái này rõ ràng là ám hiệu. Cười nói: “Tốt, ta nhất định đến đúng giờ, hôm nay có việc không tiện giữ ngươi lại, bye bye~”
Khóe miệng Bách Lý Không Thành hơi run rẩy, nha đầu kia hạ lệnh đuổi khách thực nhanh, không hề nói mấy lời khách sáo giữ hắn lại một chút. Lần nữa hành lễ liền rời đi.
Hắn đi rồi, Phong Luyến Vãn liền hỏi Mộc những chuyện đã xảy ra trong lúc nàng hôn mê, sau đó trắng trợn cướp đoạt những thảo dược cần thiết khi bế quan. Nếu Tông chủ không truyền nàng đến Hư Khôn Điện thì nàng cũng không cần rãnh rỗi đến tìm hắn giải thích chuyện ở Tàng Kinh Các làm gì. Làm thiếu tông chủ có rất nhiều chuyện cần xử lý, phải đến an ủi những người bị thương, bất quá nàng còn chưa nghĩ ra nên dùng hình tượng gì để xuất hiện ở trước mặt mọi người, trước hết đi đến nơi Anh Trữ chân nhân dạo một vòng đi.
Phong Luyến Vãn vừa rời khỏi Dược Các không lâu, liền có một vị khách không mời mà đến.
Thanh âm nữ nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng khiến cho người ta cảm thấy áp lực: “Tình cảm của trưởng lão đối với lệnh đồ, có phải đã vượt qua phạm vi sư đồ hay không?” Lá trúc dài nhỏ chậm rãi bay xuống, lướt qua vạt áo xanh nhạt, hòa vào tàn lá chất chồng đầy đất.
Rừng trúc xanh biếc, thanh âm gió thổi rào rạt, cho dù tầm nhìn bị phân cách bởi một tấm màn mỏng, Từ Trữ cũng có thể cảm giác được người ngồi bên trong đình từ chối cho ý kiến. Nàng nhíu mi lại nói: “Bất quá chuyện này không có liên quan đến ta, chỉ hy vọng trưởng lão khuyên can lệnh đồ đừng có bất cứ liên hệ nào với Trọng Nhi.” Kết hợp với câu trên, nghe thế nào cũng có loại ý tứ muốn uy hiếp.
“Là Ảnh Trọng chủ động đến tìm Tiểu Vãn.” Bốn bề bị vây khuất bởi màn che, nụ cười không mang theo chút nào vui vẻ, trong đôi mắt lam nhạt xinh đẹp chợt lóe lên lãnh ý: “Đệ tử trong tông tới thăm thiếu tông chủ, có gì không đúng?” Cho dù là sai, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của người khác, đồ nhi của hắn vĩnh viễn luôn đúng.
“Mộc trưởng lão bảo vệ đồ đệ, Từ Trữ không còn lời nào để nói.” Từ Trữ thanh âm lạnh lùng nói: “Nhưng thiếu tông chủ là kỳ tài ngút trời, tiền đồ vô lượng, trưởng lão nhất định không hy vọng đồ đệ của mình vì tình mà sa ngã đi.” Nói xong liền không đợi Mộc trả lời, lập tức phẩy tay áo rời đi.
Khi Mộc trở lại Dược viên liền nhìn thấy mảnh vỡ rơi đầy đất cùng băng vải đã bị xé nát vụn, căn phòng sạch sẽ lúc trước nay đã trở thành quá khứ.
Là đầu sỏ gây nên Phong Luyến Vãn nằm nghiêng trên giường, đan hai tay dựa vào khung cửa sổ xuất thần nhìn ra bên ngoài, bộ dáng yếu ớt mới cách đây không lâu đã hoàn toàn biến mất như bọt biển. Ánh mặt trời chói chang là bối cảnh hoàn mỹ nhất, đóa hoa màu trắng cùng lá cây xanh mướt như ngọc đung đưa trong gió, làn gió vi vu nhẹ nhàng thổi bay mái tóc có chút rối loạn của nàng, vỗ về lên da thịt mềm mại trắng nõn. Hắn theo tầm mắt của nàng tò mò nhìn lại, nhưng cũng chỉ nhìn thấy quang cảnh tiên sơn sương mù dày đặc không khác gì bình thường.
“Tiểu Vãn?” Mộc cười khẽ đánh gãy cơn mơ màng của nàng, tiểu nha đầu đáng yêu này khó có được thời điểm im lặng như vậy, không biết nàng đang suy nghĩ cái gì.
Phong Luyến Vãn nghe tiếng mới hoàn hồn lại, biết người đến là sư phụ đại nhân thân ái của nàng, lập tức xoay người lộ ra một bộ mặt vô cùng ủy khuất, cơ hồ là nhảy xuống giường lao thẳng tới hắn. Mộc chưa từng gặp qua dáng vẻ đáng thương hề hề này của nàng, ngây người một lát lập tức khẽ dang hai tay đi đến gần nàng. Không nghĩ tới Phong Luyến Vãn trong lúc vô ý lại dẫm phải mảnh bát vỡ, cảm giác đau nhói dưới chân khiến nàng không giữ được thăng bằng, hốt hoảng hét một tiếng chói tai, cuối cùng dùng một tư thế vô cùng mất mặt ngã vào lòng Mộc.
Vốn muốn ôm hắn cầu xin an ủi thế nhưng lại biến thành một loạt hành động khôi hài thế này, Phong Luyến Vãn đủ các loại hắc tuyến đủ các loại buồn bực thậm chí ngay cả suy nghĩ muốn chết cũng có, gần đây mọi chuyện đều không thuận lợi a, thực quá xui xẻo… Biểu tình của Mộc rất cổ quái, muốn cười nhưng lại sợ tổn thương đến tâm hồn mỏng manh yếu ớt của nàng, may mắn Phong Luyến Vãn đang chôn đầu trong ngực hắn nên không thấy được vẻ mặt của hắn. Không rõ là có chuyện gì xảy ra, hắn chỉ có thể để mặc nàng lau nước mắt nước mũi lên y phục mình, kiên nhẫn nghe thanh âm khóc lóc tàn phá màng nhĩ của nàng, ôn nhu vuốt ve đầu nàng, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Phong Luyến Vãn nhô đầu ra lại khóc như mưa, muốn bao nhiêu thống khổ có bấy nhiêu thống khổ, muốn bao nhiêu bi ai có bấy nhiêu bi ai: “Sư phụ, mặt quan tài khi dễ con!” Đây có lẽ là tiểu hài tử ở bên ngoài chịu ủy khuất liền hướng phụ mẫu cáo trạng như thường đồn đãi trong truyền thuyết đi.
“Ảnh Trọng?” Người vừa mới vào Dược viên hơn nữa cộng thêm cái danh xưng kỳ lạ “mặt quan tài” kia dường như chỉ có mình Hàn Ảnh Trọng, Mộc nheo lại hai mắt tận lực duy trì nụ cười ấm áp: “Hắn thế nào?”
Muốn hẹn con cũng không thèm hỏi con có đồng ý hay không, căn bản mặc kệ cảm thụ của con! Những lời này thiếu chút nữa thốt ra, nhưng nhớ đến Hàn Ảnh Trọng đã nói đừng để ai khác biết, nàng lập tức đem những lời này nuốt trở về. Cẩn thận ngẫm nghĩ hình như hắn cũng không có đắc tội gì với mình, nhưng nếu không cho sư phụ một đáp án rõ ràng thì lại chứng tỏ mình đang cố tình gây sự, Phong Luyến Vãn chỉ đành phải nói: “Hắn rất quan tâm Nộ sư tỷ, một bên trọng một bên khinh, rõ ràng con và Nộ sư tỷ đều là sư muội của hắn…” Nói đến đây trong lòng lại không nhịn được phiếm chua, gắt gao siết chặt cổ áo Mộc, rất muốn đạp bàn đập ghế thậm chí đánh quái giết người.
Từng sống mười lăm năm trong thế giới khoa học hiện đại, nàng dĩ nhiên biết được ngọn nguồn của tình trạng bất thường này – nhưng vì như vậy nàng mới phiền não a! Tiểu tử kia có cái gì tốt? Đối tượng của nàng nói như thế nào cũng nên cường đại như Nhan đại thần mới đúng chứ!
Đột nhiên phát hiện ở trước mặt sư phụ nói những lời này có chút kỳ quái. Khuôn mặt hơi nóng lên, vội vàng biện giải: “Con không muốn uống thuốc hắn lại rót thuốc cho con, thiệt tình, con cũng không phải là tiểu hài tử!”
Có nên nói cho nàng biết giọt máu trong tim của ma tộc có trong thuốc là do Hàn Ảnh Trọng đưa tới hay không… Mộc than nhẹ một tiếng, sợi tóc trắng như tuyết xẹt qua hàng mi dày đen tuyền, màu sắc trắng đen đối lập che lấp sầu lo trong mắt hắn. Tiểu Vãn của hắn năm nay đã mười tám tuổi, rốt cuộc cũng vì loại chuyện này mà phiền não. Tiểu tử Hàn Ảnh Trọng kia đến tột cùng là làm thế nào mà có thể khiến cho tiểu đồ nhi của hắn luân hãm? Thật không thể tha thứ. Tiểu Vãn của hắn ai cũng không thể cướp đi.
Lộ ra nụ cười hoàn mỹ không tỳ vết, nhanh chóng chuyển dời đề tài: “Đừng nghĩ nhiều, ngươi bị trọng thương khiến chân khí trong cơ thể tiêu hao cạn kiệt, những ngày ngươi hôn mê Hỗn Độn Quyết đã tự vận hành hấp thu linh khí ngoại giới nạp vào trong cơ thể, mấy ngày sắp tới chính là thời cơ rất tốt để đánh sâu vào Kết Đan tầng hai, sớm chuẩn bị bế quan đi.”
Đây gọi là không phá thì không xây được sao? Chiêu này cũng rất hiệu quả, Phong Luyến Vãn quả nhiên đem lực chú ý đặt trên việc tu luyện. Thực chất nàng không cần lo lắng nên tìm nơi nào bế quan, Tông Chủ lão gia hỏa kia chắc chắn đã sớm chuẩn bị cho nàng một chỗ yên tĩnh lại dồi dào linh khí. Chỉ cần chuẩn bị dược dục và đan dược có tác dụng an thần định tâm, còn phải tranh thủ cơ hội bòn rút bảo vật của mấy lão già keo kiệt ở Dược Các. Hơn nữa trong tông vẫn còn nhiều chuyện cần xử lý, nàng thật đúng là đã làm tròn trách nhiệm của một thiếu tông chủ.
“Sư phụ, mấy ngày nay trong tông có xảy ra chuyện gì không?” Túc Không Ly chuyên gia đảm nhiệm chức trách nhân viên tình báo chưa nói được tin tức hữu dụng nào đã cong đuôi chạy mất, dù sao bây giờ cũng nhàn rỗi, nếu phải đợi đến sau khi xuất quan đã vô cùng mệt nhọc lại còn phải ôm thêm một đống việc, chi bằng sớm giải quyết xong những chuyện cần xử lý còn hơn.
Mộc thu lại nụ cười, trầm giọng trả lời: “Đệ tử Kiếm Linh Phong A Lỗi đã chết.”
Phong Luyến Vãn có chút bất ngờ, lần này giao chiến người chết vô số, vì sao sư phụ lại cố tình nhắc tới A Lỗi kia? Chau mày lục lọi trí nhớ về người này, hình như đó là Kim linh căn tu sĩ từng có duyên hai lần gặp mặt với nàng. Đơn linh căn tu sĩ vô cùng hiếm thấy, trong Huyền Tịch Tông cũng không có được mấy người, quả thật có tư cách được coi trọng, tuổi còn trẻ đã bị giết chết, phỏng chừng lão hồ ly kia đang ngẩng đầu 45 độ nhìn trời nhẹ nhàng rơi hai giọt lệ.
“Tuy là Ma tộc đã hạ thủ, nhưng khi phát hiện thi thể thời gian tử vong là trước khi xảy ra giao chiến. Vào giờ Thìn, chết ở tầng ba của Tàng Kinh Các.”
Giờ Thìn, tầng ba Tàng Kinh Các? Phong Luyến Vãn nhíu mày, vào thời điểm đó nàng vừa vặn phát hiện Bách Lý Không Thành cùng người nào đó xem trộm cấm thư. Sớm như vậy đã có ma tộc đột nhập sao?
“Nhân viên quản lý lúc ấy bị đánh bất tỉnh, sau đó mới phát hiện A Lỗi chết thảm.” Mộc mím môi: “Hắn nói, khi tỉnh lại thấy được ttuyền tống trận của Thiếu tông chủ.”
Quả nhiên có liên quan đến nàng, nàng đã nói rồi mà, sư phụ thân ái của nàng tuyệt đối sẽ không quan tâm đến mấy loại chuyện ai sống ai chết nhàm chán như vậy. Ngày đó nàng đã chuồn rất nhanh, không ngờ vẫn bị tên nhân viên quản lý chết tiệt kia phát hiện, thực khiến người ta khó chịu, nàng có phải đã vô tình giúp đỡ cho Bách Lý Không Thành cùng đồng lõa của hắn không? Không cần Mộc nói nàng cũng biết, khẳng định có không ít người hoài nghi là nàng đã giết A Lỗi, hơn nữa liên tưởng đến cách ăn mặc của nàng, cộng thêm việc Ma tộc hạ thủ, phỏng chừng cũng có rất nhiều người nói nàng là gian tế của ma tộc.
Tuy rằng tin tưởng Mộc sẽ không nghĩ như vậy, nhưng nàng vẫn nhịn không được giải thích: “Không phải con làm. Khi đó con chỉ đến Tàng Kinh Các tìm sách, nhưng khi rời đi không có nhìn thấy A Lỗi.”
Vừa dứt lời, thanh âm đẩy cửa truyền vào trong tai. Hai người quay đầu về phía cửa, liền nhìn thấy Bách Lý Không Thành đang đứng trước cửa, biểu tình lộ ra đôi chút kinh ngạc, có lẽ là không ngờ tới Mộc và Phong Luyến Vãn đang ôm nhau, vội vàng hành lễ nói: “Bái kiến thiếu tông chủ, Mộc trưởng lão.”
Người của Tu Chân Giới đại khái là không biết gõ cửa đi, Phong Luyến Vãn mặc thán, tuy rằng không muốn bị dính vào mấy lời đồn đãi vớ vẩn về sư đồ luyến gì đó, nhưng nàng vẫn lựa chọn tiếp tục duy trì tư thế này, hơn nữa Mộc cũng không có ý muốn buông ra. Đoán chừng Bách Lý Không Thành nghe được chuyện về A Lỗi mới đến tìm nàng, bất quá có Mộc ở đây cũng không tiện trò chuyện, tuy rằng nàng không hề muốn giấu bí mật gì với Mộc, nhưng dù sao chuyện này cũng có liên can đến Bách Lý Không Thành. Phong Luyến Vãn chỉ có thể giả vờ cái gì cũng không biết, khoát tay cười nói: “Lôi linh căn, ngươi đến thăm ta sao? Có mang theo lễ vật hay không?” Nàng nhớ rõ lúc thăm bệnh nhân sẽ mang hoa tươi hoặc là thuốc bổ gì đó.
Thấy nàng không dùng thân phận thiếu tông chủ, Bách Lý Không Thành trong lòng buông lỏng. Mục đích hắn đến Dược Viên đúng như Phong Luyến Vãn đã nghĩ, nếu nàng đã tỉnh thì trước hết phải thử xem ngày ấy nàng có phát hiện hắn cũng ở Tàng Kinh Các hay không, nhưng Mộc trưởng lão vẫn còn ở đây, xem ra chỉ có thể chờ một ngày khác: “Không Thành lo lắng không chu toàn, đã quên mang lễ vật. Nhất định lần sau sẽ rút kinh nghiệm. Không biết thiếu tông chủ ngày mai có thời gian rảnh không?” Tuy rằng rất muốn không khách khí khoanh tay nói ‘Ta sao có thể mang lễ vật đến cho ngươi’, nhưng e ngại Mộc trưởng lão đang đứng bên cạnh nàng, chỉ có thể câu nệ một chút.
Nhưng hắn không ngờ tới ở trước mặt sư phụ người ta công khai hẹn gặp mặt với người ta là một chuyện nghiêm trọng đến cỡ nào. Ban nãy đánh gãy thế giới riêng của hai sư đồ bọn họ đã khiến mỗ trưởng lão có ác cảm với tiểu tử này, bây giờ lại còn muốn lôi kéo tiểu đồ nhi của hắn, tuy rằng tội lỗi còn thua xa Hàn Ảnh Trọng, nhưng cũng rất khiến hắn chướng mắt. Nhất định phải tìm thời gian đàm đạo với Từ Trữ chân nhân bảo nàng quản lý đồ đệ của mình cho tốt mới được.
“Ngày mai…” Giờ tỵ phải đến Tàng Tú một chuyến, còn lại cũng không có chuyện gì cần làm, Phong Luyến Vãn không hề phát hiện mỗ trưởng lão tâm tình biến xấu, chỉ cảm thấy thái độ của Bách Lý Không Thành thực sự rất thú vị, ngữ khí không khỏi càng thêm nhẹ nhàng: “Xem như có thời gian đi.”
Có được câu trả lời khẳng định, Bách Lý Không Thành nói: “Ngày mai giờ Thìn thỉnh thiếu tông chủ đến Kiếm Linh Phong, Không Thành có chuyện quan trọng cần bẩm báo.”
Ánh mắt Phong Luyến Vãn chợt lóe, cái này rõ ràng là ám hiệu. Cười nói: “Tốt, ta nhất định đến đúng giờ, hôm nay có việc không tiện giữ ngươi lại, bye bye~”
Khóe miệng Bách Lý Không Thành hơi run rẩy, nha đầu kia hạ lệnh đuổi khách thực nhanh, không hề nói mấy lời khách sáo giữ hắn lại một chút. Lần nữa hành lễ liền rời đi.
Hắn đi rồi, Phong Luyến Vãn liền hỏi Mộc những chuyện đã xảy ra trong lúc nàng hôn mê, sau đó trắng trợn cướp đoạt những thảo dược cần thiết khi bế quan. Nếu Tông chủ không truyền nàng đến Hư Khôn Điện thì nàng cũng không cần rãnh rỗi đến tìm hắn giải thích chuyện ở Tàng Kinh Các làm gì. Làm thiếu tông chủ có rất nhiều chuyện cần xử lý, phải đến an ủi những người bị thương, bất quá nàng còn chưa nghĩ ra nên dùng hình tượng gì để xuất hiện ở trước mặt mọi người, trước hết đi đến nơi Anh Trữ chân nhân dạo một vòng đi.
Phong Luyến Vãn vừa rời khỏi Dược Các không lâu, liền có một vị khách không mời mà đến.
Thanh âm nữ nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng khiến cho người ta cảm thấy áp lực: “Tình cảm của trưởng lão đối với lệnh đồ, có phải đã vượt qua phạm vi sư đồ hay không?” Lá trúc dài nhỏ chậm rãi bay xuống, lướt qua vạt áo xanh nhạt, hòa vào tàn lá chất chồng đầy đất.
Rừng trúc xanh biếc, thanh âm gió thổi rào rạt, cho dù tầm nhìn bị phân cách bởi một tấm màn mỏng, Từ Trữ cũng có thể cảm giác được người ngồi bên trong đình từ chối cho ý kiến. Nàng nhíu mi lại nói: “Bất quá chuyện này không có liên quan đến ta, chỉ hy vọng trưởng lão khuyên can lệnh đồ đừng có bất cứ liên hệ nào với Trọng Nhi.” Kết hợp với câu trên, nghe thế nào cũng có loại ý tứ muốn uy hiếp.
“Là Ảnh Trọng chủ động đến tìm Tiểu Vãn.” Bốn bề bị vây khuất bởi màn che, nụ cười không mang theo chút nào vui vẻ, trong đôi mắt lam nhạt xinh đẹp chợt lóe lên lãnh ý: “Đệ tử trong tông tới thăm thiếu tông chủ, có gì không đúng?” Cho dù là sai, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của người khác, đồ nhi của hắn vĩnh viễn luôn đúng.
“Mộc trưởng lão bảo vệ đồ đệ, Từ Trữ không còn lời nào để nói.” Từ Trữ thanh âm lạnh lùng nói: “Nhưng thiếu tông chủ là kỳ tài ngút trời, tiền đồ vô lượng, trưởng lão nhất định không hy vọng đồ đệ của mình vì tình mà sa ngã đi.” Nói xong liền không đợi Mộc trả lời, lập tức phẩy tay áo rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.