Quyển 2 - Chương 49: Dược dục (Bồn thuốc).
Lưu Ly Phỉ Nguyệt
27/12/2015
Từ đầu trở xuống toàn bộ đều ngâm ở trong dược thủy, dược dục so với trong tưởng tượng còn nóng rực khó chịu hơn, máu toàn thân giống như chỉ nháy mắt sôi trào, điều này khiến Phong Luyến Vãn nghĩ đến nàng không phải ngâm trong nước mà là đang ngồi trong lò bát quái luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, chẳng những thế bên dưới tầng cuối cùng của dược thủy còn kết một tầng hàn băng mỏng manh, toàn bộ gian phòng tràn ngập hànkhí màu trắng bay lượn lờ, hiện tượng quỷ dị này cho dù là khoa học gia cấp bậc cao nhất ở hiện đại cũng không thể giải thích. Màu sắc dược thủy dần dần nhạt đi, cảm giác bị bỏng cũng càng ngày càng nghiêm trọng, chắc là dược lực thẩm thấu làn da làm dịu đi kinh mạch.
Vừa mới thích ứng cảm giác băng hỏa lưỡng trọng thiên này, màu sắc dược thủy biến hóa chậm có thể so với tốc độ ốc sên, lần này ngâm dược dục phỏng chừng không chỉ nửa ngày một ngày là kết thúc được. Luôn phải cắn răng chịu đựng nóng như vậy sớm hay muộn nàng cũng sẽ phiền đến nhịn không được nhảy ra, định cùng sủng vật Cà Rốt đã lâu không nhìn tới hàn huyên một chút, đề tài gần đây nàng cảm thấy tương đối hứng thú chính là Táng Hồn Đảo.
Chịu đựng thống khổ máu sôi trào, Phong Luyến Vãn nói chuyện thật cẩn thận chỉ sợ sơ ý cắn phải đầu lưỡi:”Giang Bình và Du Bình đã chết lâu như vậy, bọn người Lục Nhâm Giáp không những không gióng trống khua chiêng đi tìm thi thể các nàng, thậm chí không có truyền ra một chút tiếng gió, đây là vì sao?” Chỉ cần là ở môn phái tu chân, mỗi vị đệ tử vô luận cấp bậc tôn ti đều sẽ có một khối ngọc bài sinh mệnh, sau khi chủ nhân vong tẫn ngọc bài sẽ tự động vỡ vụn, bọn người Lục Nhâm Giáp không có khả năng không biết Giang Bình và Du Bình đã bị giết. Chỉ hi vọng hai nữ nhân kia trước khi chết không có giở trò gì lôi nàng ra. Đương nhiên, nàng không sợ Lục Nhâm Giáp phát hiện nàng chính là hung thủ giết người, dù sao nàng muốn giết chết không phải chỉ có hai nữ nhân không biết phân rõ phải trái này, ngay cả bản thân Lục Nhâm Giáp cũng bị liệt trong danh sách tử vong. Nàng chỉ là không muốn thực lực của mình bị bại lộ ra ngoài.
Cà Rốt lững lờ ở trên không trung ôm bả vai tròn tròn lạnh run, nhiệt độ trong phòng thấp đến âm độ, lúc này cảm thụ của nó hoàn toàn tương phản với Phong Luyến Vãn. Tính cách vô lo vô ưu nên nó chưa bao giờ nghĩ tới mấy vấn đề này, đối mặt nghi vấn của Phong Luyến Vãn cũng chỉ có thể yên lặng không nói gì, cũng không biết phải trả lời thế nào. Phong Luyến Vãn đành phải thất vọng dùng ngón tay ẩm ướt sờ sờ cằm trắng noãn, tiếp tục lầm bầm lầu bầu.
“Các nàng đi cùng với Nộ Diễm Tình của Thú Linh Phong, chẳng lẽ là muốn hợp lực thu phục yêu thú lợi hại nào đó?” Nói xong nàng khinh thường hừ ra một tiếng cười lạnh, yêu thú Bách Sát Cốc có lợi hại cũng đánh không lại độc xà chết tiệt kia. Chỉ bằng tốc độ và độc tính của nó, bị nó cắm một ngụm phỏng chừng Kết Đan tu sĩ cũng phải tử nạn. Nếu không nhờ ngày đó tình cờ rơi xuống hồ nước nồng đậm linh khí, nói không chừng nàng đã sớm biến thành một bộ xương khô: “Không biết Nộ Diễm Tình cùng hai nữ nhân này so sánh bên nào mạnh hơn.”
Nàng trạc trạc tầng băng màu xanh nhạt, khoáy động dược thủy in bóng gương mặt mình, bỗng nghĩ đến chuyện xảy ra trên đường tới Dược Các hôm nay:”Lục Nhâm Giáp và quan tài mặt đều là tu sĩ băng linh căn, nhưng hai người này cho ta cảm giác tựa hồ Lục Nhâm Giáp có phần chiếm thượng phong hơn.”
Nghĩ đến đây, đôi mi thanh mảnh của nàng nhất thời nhíu chặt, nhưng không phải bởi vì thần kinh truyền đến thống khổ. Tổng cảm thấy là lạ làm sao, giống như có một ý nghĩ tương đối rõ ràng ở trong đầu chợt lóe rồi biến mất, nhanh đến mức nàng căn bản không nắm bắt được.
…
Dược thủy từ thâm lục sắc dần dần trở nên trong veo, chờ khi công dụng của các loại dược liệu đều bị Phong Luyến Vãn hấp thu, cả mộc bồn sạch sẽ đến mức có thể hoàn toàn thấy rõ thân thể lõa lồ của nàng ở trong nước, cảm giác nóng rực thống khổ cũng hoàn toàn biến mất. Phong Luyến Vãn nghĩ, đại khái lúc này nước đã trong đến trình độ ngang bằng nước cất đi.
Đây mới chỉ là lần đầu tiên dược thủy biến đổi màu sắc, kế tiếp là tẩy cân phạt tủy, đem kinh mạch trong thân thể mở rộng để tạp chất chảy ra bên ngoài cơ thể.
Đúng như dự kiến – lạnh như băng thấu xương. Vài phút trước trong cơ thể nóng rực bốc cháy như thể muốn nướng chín nàng, vừa khôi phục bình thường thì vài giây sau lại một lần nữa bị loại tình trạng hoàn toàn bất đồng dày vò. Máu toàn thân không chỉ lạnh giống như nước đá, tốc độ lưu chuyển cũng chậm chạp giống như từ động mạch huyết biến thành tĩnh mạch huyết. Mà mặt nước cũng bắt đầu cô lỗ cô lỗ sôi trào, cả bồn nước tựa như bị đặt trên bếp lò đun sôi, vừa nhìn thấy còn tưởng rằng nàng đang bị hấp trong đó. Nhưng sự thật là, nàng lạnh đến nỗi răng trên răng dưới không ngừng lập cập va vào nhau, thân thể trong nước cuộn tròn người lại tựa như gấu trắng ngủ đông, lỗ chân lông mở rộng tống ra tạp chất cũng tan ở trong nước.
“Không biết nam cực có phải lạnh thế này hay không? Nếu có thời gian đi một lần cảm thụ cảm thụ.” Vì tránh để ý thức đông lạnh đến mơ hồ trì độn, Phong Luyến Vãn chỉ có thể chuyển khởi đầu óc sắp kết băng dời đi lực chú ý:”Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Lam Uyên đại lục cũng có một nam cực.”
Xuyên thấu qua cửa sổ giấy mỏng manh có thể nhìn thấy ánh sáng biến hóa, từ trời sáng cho đến hoàng hôn rồi chuyển sang mờ tối, đã đến ban đêm. Ngoài phòng vài tiếng tiên hạc kêu lệ lệ cùng với thanh âm muỗi bay vo ve lúc vang lúc ngừng, tiếng đàn thanh linh cũng thi thoảng truyền tới. Lúc này đã là đêm khuya.
Phong Luyến Vãn ngâm trong dược thủy đã gần một ngày, thân thể dần dần ấm lại, ý thức có chút mơ hồ cũng dần dần rõ ràng, cúi đầu nhìn dược thủy đã biến thành một bồn nước bẩn không còn tiếp tục sôi trào, hẳn là có thể đi ra. Hung hăng duỗi thắt lưng một cái, mặc niệm thủy hệ tâm pháp tạo thành một kết giới màu lam nhạt bao quanh thân thể, đem nước bẩn hoàn toàn cách ly khỏi cơ thể, lúc này mới đứng thẳng người dậy bước ra khỏi mộc bồn.
Mũi chân vừa chạm đất, đồng thời kết giới linh khí màu lam nhạt kia cũng bị thu lại, làn da trắng nõn mềm mại cũng hoàn toàn bại lộ ở trong không khí. Phong Luyến Vãn hài lòng vuốt ve thân thể trơn trượt của mình, lần này tẩy cân phạt tủy mạnh đến hiệu quả mỹ dung cũng tương đối không tệ, hì hì. Điểm kích trang bị, vận vào y phục phấn hồng sắc giống như bình thường, đem tóc buộc tốt, đi đến trước cửa. Lúc bàn tay sắp chạm đến cửa, bỗng có một đạo bình chướng vô hình đem tay nàng hất ngược trở lại. Không cần nghĩ cũng biết bình chướng này là do Mộc thiết trí, Phong Luyến Vãn có chút kinh ngạc, sư phụ vì sao không cho nàng đi ra ngoài?
Lúc này, thanh âm ngoài phòng cũng tương đối mơ hồ truyền đến.
…
Đêm lạnh như nước, tinh tú đầy trời khảm lên màn đêm, lấp lánh nhiều ánh đom đóm nhỏ lập lòe tỏa sáng.
Lam y lão giả đầu đầy tóc bạc, chòm râu hoa râm nhíu nhíu mi, vẫn duy trì tư thế thở dài trịnh trọng nói: “Chuyện thu đồ đệ vẫn thỉnh ngài cân nhắc lại.”
Mộc ngồi vững ở trước bàn, bóng mi dày che lại đôi mắt màu lam, ở trong đêm tối mờ mờ càng thêm không thấy rõ ánh mắt hắn, nhưng nụ cười yếu ớt bên môi vẫn như trước nhu hòa thân thiết, ngón tay bạch ngọc lướt qua cổ cầm khảy nhẹ, tiếng đàn uyển chuyển dễ nghe. Toàn thân lãnh đạm không đếm xỉa đến.
Vài vị trưởng lão đứng ở trước mặt hắn hai mắt nhìn nhau, trong lòng đều có chút trầm xuống. Mộc trưởng lão làm người thân thiện lễ độ, đối với bọn họ chưa bao giờ thờ ơ giống như hôm nay. Nhiều năm không chịu thu đồ đệ, nay khó có được động tâm tư thu đồ đệ lại bị bọn họ cản trở, như thế xem ra trong lòng hắn thập phần không vui. Nhưng Mộc trưởng lão là thủ tọa Dược Các Luyện Đan sư cấp ba cao quý, giống như thiên chi kiêu tử, có thể nào thu một tên tạp dịch làm đồ đệ?
“Mộc trưởng lão, bằng thân phận tôn quý của ngài muốn tìm một đệ tử thiên tài thế nào mà không được. Nhưng ngài lại thu một tên tạp dịch ti tiện làm đồ đệ, này không phải khiến cho người trong thiên hạ nhạo báng sao?” Một lam y lão giả khác khuôn mặt cũng ẩn râu tóc hoa râm tiến lên một bước, thanh sắc câu lệ (*) trách cứ nói. Nhìn bộ dáng không chút khách khí đối với Mộc trưởng lão của hắn, thân phận tất nhiên không thấp.
(*) Thanh sắc câu lệ: khi tức giận thì lời nói và sắc mặt đều trở nên nghiêm khắc.
Tiếng đàn ngừng lại.
Tuy rằng Mộc như trước mặt lộ vẻ mỉm cười, nhưng tâm mọi người trong nháy mắt đều chìm xuống đáy cốc. Khúc cầm này còn chưa có kết thúc, người nguyên bản đang khí định thần nhàn đánh đàn lại ngưng khảy đàn, không thể nghi ngờ cho thấy hắn đã xuất hiện vài phần không kiên nhẫn. Nếu bọn họ tiếp tục nói không dừng, ai biết vị thủ tịch trưởng lão thường xuyên mang vẻ mặt mỉm cười sẽ làm ra chuyện gì.
Cố tình có người không chú ý đến chi tiết này, tiếp tục thêm mắm dặm muối. Vị lam y lão giả này cũng không vì vậy mà lui bước, ngược lại vung tay áo cười lạnh nói: “Chỉ vì ta nói nàng một câu không phải liền làm rối loạn lòng ngài, xem ra Mộc trưởng lão đã bị yêu nữ kia mê hoặc, ta thân là trưởng lão Dược Các tất nhiên không thể trơ mắt nhìn ngài càng lún càng sâu. Trừ phi yêu nữ kia thực sự có chỗ hơn người, nếu không chuyện thu đồ đệ ta tuyệt đối không đáp ứng!”
Vừa mới thích ứng cảm giác băng hỏa lưỡng trọng thiên này, màu sắc dược thủy biến hóa chậm có thể so với tốc độ ốc sên, lần này ngâm dược dục phỏng chừng không chỉ nửa ngày một ngày là kết thúc được. Luôn phải cắn răng chịu đựng nóng như vậy sớm hay muộn nàng cũng sẽ phiền đến nhịn không được nhảy ra, định cùng sủng vật Cà Rốt đã lâu không nhìn tới hàn huyên một chút, đề tài gần đây nàng cảm thấy tương đối hứng thú chính là Táng Hồn Đảo.
Chịu đựng thống khổ máu sôi trào, Phong Luyến Vãn nói chuyện thật cẩn thận chỉ sợ sơ ý cắn phải đầu lưỡi:”Giang Bình và Du Bình đã chết lâu như vậy, bọn người Lục Nhâm Giáp không những không gióng trống khua chiêng đi tìm thi thể các nàng, thậm chí không có truyền ra một chút tiếng gió, đây là vì sao?” Chỉ cần là ở môn phái tu chân, mỗi vị đệ tử vô luận cấp bậc tôn ti đều sẽ có một khối ngọc bài sinh mệnh, sau khi chủ nhân vong tẫn ngọc bài sẽ tự động vỡ vụn, bọn người Lục Nhâm Giáp không có khả năng không biết Giang Bình và Du Bình đã bị giết. Chỉ hi vọng hai nữ nhân kia trước khi chết không có giở trò gì lôi nàng ra. Đương nhiên, nàng không sợ Lục Nhâm Giáp phát hiện nàng chính là hung thủ giết người, dù sao nàng muốn giết chết không phải chỉ có hai nữ nhân không biết phân rõ phải trái này, ngay cả bản thân Lục Nhâm Giáp cũng bị liệt trong danh sách tử vong. Nàng chỉ là không muốn thực lực của mình bị bại lộ ra ngoài.
Cà Rốt lững lờ ở trên không trung ôm bả vai tròn tròn lạnh run, nhiệt độ trong phòng thấp đến âm độ, lúc này cảm thụ của nó hoàn toàn tương phản với Phong Luyến Vãn. Tính cách vô lo vô ưu nên nó chưa bao giờ nghĩ tới mấy vấn đề này, đối mặt nghi vấn của Phong Luyến Vãn cũng chỉ có thể yên lặng không nói gì, cũng không biết phải trả lời thế nào. Phong Luyến Vãn đành phải thất vọng dùng ngón tay ẩm ướt sờ sờ cằm trắng noãn, tiếp tục lầm bầm lầu bầu.
“Các nàng đi cùng với Nộ Diễm Tình của Thú Linh Phong, chẳng lẽ là muốn hợp lực thu phục yêu thú lợi hại nào đó?” Nói xong nàng khinh thường hừ ra một tiếng cười lạnh, yêu thú Bách Sát Cốc có lợi hại cũng đánh không lại độc xà chết tiệt kia. Chỉ bằng tốc độ và độc tính của nó, bị nó cắm một ngụm phỏng chừng Kết Đan tu sĩ cũng phải tử nạn. Nếu không nhờ ngày đó tình cờ rơi xuống hồ nước nồng đậm linh khí, nói không chừng nàng đã sớm biến thành một bộ xương khô: “Không biết Nộ Diễm Tình cùng hai nữ nhân này so sánh bên nào mạnh hơn.”
Nàng trạc trạc tầng băng màu xanh nhạt, khoáy động dược thủy in bóng gương mặt mình, bỗng nghĩ đến chuyện xảy ra trên đường tới Dược Các hôm nay:”Lục Nhâm Giáp và quan tài mặt đều là tu sĩ băng linh căn, nhưng hai người này cho ta cảm giác tựa hồ Lục Nhâm Giáp có phần chiếm thượng phong hơn.”
Nghĩ đến đây, đôi mi thanh mảnh của nàng nhất thời nhíu chặt, nhưng không phải bởi vì thần kinh truyền đến thống khổ. Tổng cảm thấy là lạ làm sao, giống như có một ý nghĩ tương đối rõ ràng ở trong đầu chợt lóe rồi biến mất, nhanh đến mức nàng căn bản không nắm bắt được.
…
Dược thủy từ thâm lục sắc dần dần trở nên trong veo, chờ khi công dụng của các loại dược liệu đều bị Phong Luyến Vãn hấp thu, cả mộc bồn sạch sẽ đến mức có thể hoàn toàn thấy rõ thân thể lõa lồ của nàng ở trong nước, cảm giác nóng rực thống khổ cũng hoàn toàn biến mất. Phong Luyến Vãn nghĩ, đại khái lúc này nước đã trong đến trình độ ngang bằng nước cất đi.
Đây mới chỉ là lần đầu tiên dược thủy biến đổi màu sắc, kế tiếp là tẩy cân phạt tủy, đem kinh mạch trong thân thể mở rộng để tạp chất chảy ra bên ngoài cơ thể.
Đúng như dự kiến – lạnh như băng thấu xương. Vài phút trước trong cơ thể nóng rực bốc cháy như thể muốn nướng chín nàng, vừa khôi phục bình thường thì vài giây sau lại một lần nữa bị loại tình trạng hoàn toàn bất đồng dày vò. Máu toàn thân không chỉ lạnh giống như nước đá, tốc độ lưu chuyển cũng chậm chạp giống như từ động mạch huyết biến thành tĩnh mạch huyết. Mà mặt nước cũng bắt đầu cô lỗ cô lỗ sôi trào, cả bồn nước tựa như bị đặt trên bếp lò đun sôi, vừa nhìn thấy còn tưởng rằng nàng đang bị hấp trong đó. Nhưng sự thật là, nàng lạnh đến nỗi răng trên răng dưới không ngừng lập cập va vào nhau, thân thể trong nước cuộn tròn người lại tựa như gấu trắng ngủ đông, lỗ chân lông mở rộng tống ra tạp chất cũng tan ở trong nước.
“Không biết nam cực có phải lạnh thế này hay không? Nếu có thời gian đi một lần cảm thụ cảm thụ.” Vì tránh để ý thức đông lạnh đến mơ hồ trì độn, Phong Luyến Vãn chỉ có thể chuyển khởi đầu óc sắp kết băng dời đi lực chú ý:”Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Lam Uyên đại lục cũng có một nam cực.”
Xuyên thấu qua cửa sổ giấy mỏng manh có thể nhìn thấy ánh sáng biến hóa, từ trời sáng cho đến hoàng hôn rồi chuyển sang mờ tối, đã đến ban đêm. Ngoài phòng vài tiếng tiên hạc kêu lệ lệ cùng với thanh âm muỗi bay vo ve lúc vang lúc ngừng, tiếng đàn thanh linh cũng thi thoảng truyền tới. Lúc này đã là đêm khuya.
Phong Luyến Vãn ngâm trong dược thủy đã gần một ngày, thân thể dần dần ấm lại, ý thức có chút mơ hồ cũng dần dần rõ ràng, cúi đầu nhìn dược thủy đã biến thành một bồn nước bẩn không còn tiếp tục sôi trào, hẳn là có thể đi ra. Hung hăng duỗi thắt lưng một cái, mặc niệm thủy hệ tâm pháp tạo thành một kết giới màu lam nhạt bao quanh thân thể, đem nước bẩn hoàn toàn cách ly khỏi cơ thể, lúc này mới đứng thẳng người dậy bước ra khỏi mộc bồn.
Mũi chân vừa chạm đất, đồng thời kết giới linh khí màu lam nhạt kia cũng bị thu lại, làn da trắng nõn mềm mại cũng hoàn toàn bại lộ ở trong không khí. Phong Luyến Vãn hài lòng vuốt ve thân thể trơn trượt của mình, lần này tẩy cân phạt tủy mạnh đến hiệu quả mỹ dung cũng tương đối không tệ, hì hì. Điểm kích trang bị, vận vào y phục phấn hồng sắc giống như bình thường, đem tóc buộc tốt, đi đến trước cửa. Lúc bàn tay sắp chạm đến cửa, bỗng có một đạo bình chướng vô hình đem tay nàng hất ngược trở lại. Không cần nghĩ cũng biết bình chướng này là do Mộc thiết trí, Phong Luyến Vãn có chút kinh ngạc, sư phụ vì sao không cho nàng đi ra ngoài?
Lúc này, thanh âm ngoài phòng cũng tương đối mơ hồ truyền đến.
…
Đêm lạnh như nước, tinh tú đầy trời khảm lên màn đêm, lấp lánh nhiều ánh đom đóm nhỏ lập lòe tỏa sáng.
Lam y lão giả đầu đầy tóc bạc, chòm râu hoa râm nhíu nhíu mi, vẫn duy trì tư thế thở dài trịnh trọng nói: “Chuyện thu đồ đệ vẫn thỉnh ngài cân nhắc lại.”
Mộc ngồi vững ở trước bàn, bóng mi dày che lại đôi mắt màu lam, ở trong đêm tối mờ mờ càng thêm không thấy rõ ánh mắt hắn, nhưng nụ cười yếu ớt bên môi vẫn như trước nhu hòa thân thiết, ngón tay bạch ngọc lướt qua cổ cầm khảy nhẹ, tiếng đàn uyển chuyển dễ nghe. Toàn thân lãnh đạm không đếm xỉa đến.
Vài vị trưởng lão đứng ở trước mặt hắn hai mắt nhìn nhau, trong lòng đều có chút trầm xuống. Mộc trưởng lão làm người thân thiện lễ độ, đối với bọn họ chưa bao giờ thờ ơ giống như hôm nay. Nhiều năm không chịu thu đồ đệ, nay khó có được động tâm tư thu đồ đệ lại bị bọn họ cản trở, như thế xem ra trong lòng hắn thập phần không vui. Nhưng Mộc trưởng lão là thủ tọa Dược Các Luyện Đan sư cấp ba cao quý, giống như thiên chi kiêu tử, có thể nào thu một tên tạp dịch làm đồ đệ?
“Mộc trưởng lão, bằng thân phận tôn quý của ngài muốn tìm một đệ tử thiên tài thế nào mà không được. Nhưng ngài lại thu một tên tạp dịch ti tiện làm đồ đệ, này không phải khiến cho người trong thiên hạ nhạo báng sao?” Một lam y lão giả khác khuôn mặt cũng ẩn râu tóc hoa râm tiến lên một bước, thanh sắc câu lệ (*) trách cứ nói. Nhìn bộ dáng không chút khách khí đối với Mộc trưởng lão của hắn, thân phận tất nhiên không thấp.
(*) Thanh sắc câu lệ: khi tức giận thì lời nói và sắc mặt đều trở nên nghiêm khắc.
Tiếng đàn ngừng lại.
Tuy rằng Mộc như trước mặt lộ vẻ mỉm cười, nhưng tâm mọi người trong nháy mắt đều chìm xuống đáy cốc. Khúc cầm này còn chưa có kết thúc, người nguyên bản đang khí định thần nhàn đánh đàn lại ngưng khảy đàn, không thể nghi ngờ cho thấy hắn đã xuất hiện vài phần không kiên nhẫn. Nếu bọn họ tiếp tục nói không dừng, ai biết vị thủ tịch trưởng lão thường xuyên mang vẻ mặt mỉm cười sẽ làm ra chuyện gì.
Cố tình có người không chú ý đến chi tiết này, tiếp tục thêm mắm dặm muối. Vị lam y lão giả này cũng không vì vậy mà lui bước, ngược lại vung tay áo cười lạnh nói: “Chỉ vì ta nói nàng một câu không phải liền làm rối loạn lòng ngài, xem ra Mộc trưởng lão đã bị yêu nữ kia mê hoặc, ta thân là trưởng lão Dược Các tất nhiên không thể trơ mắt nhìn ngài càng lún càng sâu. Trừ phi yêu nữ kia thực sự có chỗ hơn người, nếu không chuyện thu đồ đệ ta tuyệt đối không đáp ứng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.