Quyển 2 - Chương 67: Hàn Ảnh Trọng gặp lại Túc Không Ly.
Lưu Ly Phỉ Nguyệt
27/12/2015
Tiếng vang phía sau càng ngày càng xa, Phong Luyến Vãn vô lực một tay che mắt, vẻ mặt tro tàn, chỉ có thể ở trong lòng âm thầm cầu nguyện Túc Không Ly cái tên kia thông minh một chút nghe được tiếng động lập tức trốn đi, được rồi, bằng vào tính tình chỉ e thiên hạ không loạn của hắn phỏng chừng sẽ trực tiếp vọt tới trước mặt Hàn Ảnh Trọng. Phong Luyến Vãn vừa đón gió yên lặng rơi lệ vừa tiêu cực an ủi chính mình: nhân sinh tự cổ ai không chết, chết sớm chết trễ đều phải chết, chết sớm siêu sinh sớm…
Đúng lúc này, thanh âm lạnh lùng mang theo một chút áy náy vang lên bên tai, khiến cho đầu óc nàng trong nháy mắt trống rỗng.
“Thực xin lỗi.”
“Vì sao lại xin lỗi?” Vấn đề này ở nửa năm trước nàng đã muốn hỏi. Nhưng trong lòng nàng vẫn luôn nghi hoặc, nàng không phải vẫn kỳ vọng hắn xin lỗi nàng sao, vì sao khi hắn thực sự xin lỗi, nàng lại không hiểu vì sao hắn xin lỗi.
“Ngày hôm qua…” Tiếng gió vù vù tựa hồ đã thổi bay những lời kế tiếp của hắn, Phong Luyến Vãn rõ ràng nhìn thấy hai vệt đỏ ửng rất khó phát hiện lan ra trên mặt hắn. Hảo kinh ngạc nha, hắn lại đỏ mặt, chẳng lẽ là nàng nhìn lầm sao? Nhưng nàng cũng không cao hứng, càng không có tâm tình trêu chọc. Trong lòng mạc danh kỳ diệu có chút chua xót, nàng vẫn không hiểu vì sao hắn lại xin lỗi.
“Nga, nguyên lai là bởi vì những lời đó a, quả thật rất đả thương người, nhưng bổn cô nương đại nhân đại lượng liền tha thứ ngươi!” Phong Luyến Vãn cười đến so với ánh mặt trời còn sáng lạn hơn, bất kể ai nhìn thấy đều cho rằng nàng hiện tại vô cùng đắc ý.
Quả nhiên không chịu tha thứ cho hắn sao…
Hàn Ảnh Trọng không chớp mắt nhìn Khí Linh Phong cách đó không xa, đem ảm đạm nhàn nhạt nơi đáy mắt thu hồi lại, không dấu vết dời đi đề tài: “Đem hỏa diễm trong mắt ngươi giấu đi, nếu bị người khác phát hiện nhất định sẽ gây ra không ít phiền toái.”
Phong Luyến Vãn theo bản năng sờ sờ hai mắt, tuy rằng mặt không đổi sắc gật gật đầu “Ân” một tiếng, bất quá trong lòng lại nhấc lên kinh đào hãi lãng. Trong mắt nàng quả thục cất giấu một loại bảo vật tên là “Nghiệp Hỏa”, ngày ấy đột phá Trúc Cơ tầng ba ở hồ nước trong bí cảnh lấy được.
Nghiệp Hỏa là hỏa diễm đỏ sậm ở ma giới rơi xuống, là tăng phúc chí bảo dùng để luyện đan, luyện khí cùng với hỏa hệ công kích. Cho dù là tiên nhân đã phi thăng nhìn thấy nó cũng sẽ thèm nhỏ dãi không thôi. Đoàn Nghiệp Hỏa này bị phong ấn, đặt trong hồ nước tràn ngập linh khí trải qua trăm ngàn năm vẫn còn tồn tại đến hậu thế, đoán rằng đây cũng không phải loại Nghiệp Hỏa tầm thường, Phong Luyến Vãn hiển nhiên không chút khách khí đem nó làm của riêng. Bất quá Nghiệp Hỏa không thể thu vào túi trữ vật, chỉ khi bị người khác hút vào thân thể mới có thể phát huy tác dụng, nàng cũng không ngờ tới ngọn lửa này lại chui vào trong mắt nàng.
Khiến nàng cảm thấy khiếp sợ là, Nghiệp Hỏa nếu không được chủ nhân nhân triệu hồi sẽ không hiện hình, chỉ có ở thời điểm vừa thu phục nó mới có thể không an phận nhảy lên vài cái, thế cho nên bị Bách Lý Không Thành nhìn thấy, Mộc cũng không phát hiện được, Hàn Ảnh Trọng làm sao có thể biết nó tồn tại? Nàng dám thề với trời nàng tuyệt đối không có ở trước mặt hắn triệu hồi Nghiệp Hỏa!
Bất quá khiếp sợ của nàng lúc nhìn thấy căn phòng nhỏ đến không thể nhỏ hơn của mình liền bị tiêu diệt không còn một mảnh.
A, nhanh đến nhà, tử kỳ cũng nhanh đến .
Nàng tiếp tục bất đắc dĩ nhắm mắt mặc niệm: nhân sinh tự cổ ai không chết, chết sớm chết trễ đều phải chết, chết sớm siêu sinh sớm…
Gió thổi tới chính diện dần dần nhỏ đi, thanh âm ngự kiếm hạ xuống cũng đủ để người trong phòng nhỏ nghe thấy. Phong Luyến Vãn gian nan ngẩng đầu nhìn căn phòng nhỏ đáng yêu đến trình độ nhất định của mình, trong lòng ai thán một tiếng “Xong rồi” . Túc Không Ly đang nắm cây lông mao của Cà Rốt nhàn nhã tựa vào bên cửa, tựa hồ là đang nghênh đón bọn họ.
Cà Rốt vốn bị Phong Luyến Vãn chỉ thị ở lại phòng nhỏ canh giữ Túc Không Ly, không nghĩ tới tiểu tử này thương thế khôi phục nhanh như vậy, lại bắt nó làm món đồ chơi, trải qua thời gian dài bị tra tấn đến độ nhanh không ra quỷ hình. Vừa thấy chủ nhân nhà mình nó lập tức đáng thương hề hề muốn bay qua, nhưng lông mao bị Túc Không Ly hung hăng nắm trong tay, chỉ có thể đứng giữa không trung mặt đầy nước mắt nói: “Chủ nhân, thực xin lỗi! Ta không trông coi tốt hắn!”
Phong Luyến Vãn tự thân khó bảo toàn liếc liếc vẻ mặt khiếp sợ của Hàn Ảnh Trọng, lại nhìn đến Túc Không Ly đồng dạng cũng mang bộ dáng khiếp sợ, bất đắc dĩ buông tay tỏ vẻ chuyện này nàng không có biện pháp khống chế.
“Túc sư đệ?” Hàn Ảnh Trọng gắt gao nắm chặt thanh kiếm trong tay, biểu tình trên mặt vô cùng nghiêm túc:”Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
Túc Không Ly tuy rằng đã sớm nghĩ tới tình cảnh sẽ gặp lại Hàn Ảnh Trọng, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ hai người gặp nhau quá sớm như vậy. Lúc này trầm tư nói: quả nhiên là sư tẩu mị lực quá lớn sao! Bất quá hắn vẫn phát huy rất tốt trình độ mồm miệng của mình, chỉ chỉ vào Phong Luyến Vãn nho nhỏ, cợt nhả nói: “Sư huynh a, ngươi có con khi nào vậy, chuyện này sư phụ chúng ta có biết không?”
Đúng lúc này, thanh âm lạnh lùng mang theo một chút áy náy vang lên bên tai, khiến cho đầu óc nàng trong nháy mắt trống rỗng.
“Thực xin lỗi.”
“Vì sao lại xin lỗi?” Vấn đề này ở nửa năm trước nàng đã muốn hỏi. Nhưng trong lòng nàng vẫn luôn nghi hoặc, nàng không phải vẫn kỳ vọng hắn xin lỗi nàng sao, vì sao khi hắn thực sự xin lỗi, nàng lại không hiểu vì sao hắn xin lỗi.
“Ngày hôm qua…” Tiếng gió vù vù tựa hồ đã thổi bay những lời kế tiếp của hắn, Phong Luyến Vãn rõ ràng nhìn thấy hai vệt đỏ ửng rất khó phát hiện lan ra trên mặt hắn. Hảo kinh ngạc nha, hắn lại đỏ mặt, chẳng lẽ là nàng nhìn lầm sao? Nhưng nàng cũng không cao hứng, càng không có tâm tình trêu chọc. Trong lòng mạc danh kỳ diệu có chút chua xót, nàng vẫn không hiểu vì sao hắn lại xin lỗi.
“Nga, nguyên lai là bởi vì những lời đó a, quả thật rất đả thương người, nhưng bổn cô nương đại nhân đại lượng liền tha thứ ngươi!” Phong Luyến Vãn cười đến so với ánh mặt trời còn sáng lạn hơn, bất kể ai nhìn thấy đều cho rằng nàng hiện tại vô cùng đắc ý.
Quả nhiên không chịu tha thứ cho hắn sao…
Hàn Ảnh Trọng không chớp mắt nhìn Khí Linh Phong cách đó không xa, đem ảm đạm nhàn nhạt nơi đáy mắt thu hồi lại, không dấu vết dời đi đề tài: “Đem hỏa diễm trong mắt ngươi giấu đi, nếu bị người khác phát hiện nhất định sẽ gây ra không ít phiền toái.”
Phong Luyến Vãn theo bản năng sờ sờ hai mắt, tuy rằng mặt không đổi sắc gật gật đầu “Ân” một tiếng, bất quá trong lòng lại nhấc lên kinh đào hãi lãng. Trong mắt nàng quả thục cất giấu một loại bảo vật tên là “Nghiệp Hỏa”, ngày ấy đột phá Trúc Cơ tầng ba ở hồ nước trong bí cảnh lấy được.
Nghiệp Hỏa là hỏa diễm đỏ sậm ở ma giới rơi xuống, là tăng phúc chí bảo dùng để luyện đan, luyện khí cùng với hỏa hệ công kích. Cho dù là tiên nhân đã phi thăng nhìn thấy nó cũng sẽ thèm nhỏ dãi không thôi. Đoàn Nghiệp Hỏa này bị phong ấn, đặt trong hồ nước tràn ngập linh khí trải qua trăm ngàn năm vẫn còn tồn tại đến hậu thế, đoán rằng đây cũng không phải loại Nghiệp Hỏa tầm thường, Phong Luyến Vãn hiển nhiên không chút khách khí đem nó làm của riêng. Bất quá Nghiệp Hỏa không thể thu vào túi trữ vật, chỉ khi bị người khác hút vào thân thể mới có thể phát huy tác dụng, nàng cũng không ngờ tới ngọn lửa này lại chui vào trong mắt nàng.
Khiến nàng cảm thấy khiếp sợ là, Nghiệp Hỏa nếu không được chủ nhân nhân triệu hồi sẽ không hiện hình, chỉ có ở thời điểm vừa thu phục nó mới có thể không an phận nhảy lên vài cái, thế cho nên bị Bách Lý Không Thành nhìn thấy, Mộc cũng không phát hiện được, Hàn Ảnh Trọng làm sao có thể biết nó tồn tại? Nàng dám thề với trời nàng tuyệt đối không có ở trước mặt hắn triệu hồi Nghiệp Hỏa!
Bất quá khiếp sợ của nàng lúc nhìn thấy căn phòng nhỏ đến không thể nhỏ hơn của mình liền bị tiêu diệt không còn một mảnh.
A, nhanh đến nhà, tử kỳ cũng nhanh đến .
Nàng tiếp tục bất đắc dĩ nhắm mắt mặc niệm: nhân sinh tự cổ ai không chết, chết sớm chết trễ đều phải chết, chết sớm siêu sinh sớm…
Gió thổi tới chính diện dần dần nhỏ đi, thanh âm ngự kiếm hạ xuống cũng đủ để người trong phòng nhỏ nghe thấy. Phong Luyến Vãn gian nan ngẩng đầu nhìn căn phòng nhỏ đáng yêu đến trình độ nhất định của mình, trong lòng ai thán một tiếng “Xong rồi” . Túc Không Ly đang nắm cây lông mao của Cà Rốt nhàn nhã tựa vào bên cửa, tựa hồ là đang nghênh đón bọn họ.
Cà Rốt vốn bị Phong Luyến Vãn chỉ thị ở lại phòng nhỏ canh giữ Túc Không Ly, không nghĩ tới tiểu tử này thương thế khôi phục nhanh như vậy, lại bắt nó làm món đồ chơi, trải qua thời gian dài bị tra tấn đến độ nhanh không ra quỷ hình. Vừa thấy chủ nhân nhà mình nó lập tức đáng thương hề hề muốn bay qua, nhưng lông mao bị Túc Không Ly hung hăng nắm trong tay, chỉ có thể đứng giữa không trung mặt đầy nước mắt nói: “Chủ nhân, thực xin lỗi! Ta không trông coi tốt hắn!”
Phong Luyến Vãn tự thân khó bảo toàn liếc liếc vẻ mặt khiếp sợ của Hàn Ảnh Trọng, lại nhìn đến Túc Không Ly đồng dạng cũng mang bộ dáng khiếp sợ, bất đắc dĩ buông tay tỏ vẻ chuyện này nàng không có biện pháp khống chế.
“Túc sư đệ?” Hàn Ảnh Trọng gắt gao nắm chặt thanh kiếm trong tay, biểu tình trên mặt vô cùng nghiêm túc:”Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
Túc Không Ly tuy rằng đã sớm nghĩ tới tình cảnh sẽ gặp lại Hàn Ảnh Trọng, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ hai người gặp nhau quá sớm như vậy. Lúc này trầm tư nói: quả nhiên là sư tẩu mị lực quá lớn sao! Bất quá hắn vẫn phát huy rất tốt trình độ mồm miệng của mình, chỉ chỉ vào Phong Luyến Vãn nho nhỏ, cợt nhả nói: “Sư huynh a, ngươi có con khi nào vậy, chuyện này sư phụ chúng ta có biết không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.