Quyển 2 - Chương 79: Khiêu khích
Lưu Ly Phỉ Nguyệt
27/12/2015
Thanh y lão giả dù có tức giận thế nào đi nữa thì cũng không thể nháo loạn với thủ tọa Dược Các, giống như nhìn thấy kẻ thù đã đào mộ phần tổ tiên nhà hắn trừng mắt với Phong Luyến Vãn đang rúc vào lòng Mộc, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn cơn tức này gian nan ngồi xuống, khoát tay áo, ngữ khí cứng ngắc nói: “Lão phu sao lại cùng hài tử so đo, chuyện này xem như chưa từng xảy ra.”
Mộc thế này mới ôm Phong Luyến Vãn trở lại chỗ ngồi. Phong Luyến Vãn trong lòng không yên bất an nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Mộc, giống như đang sợ hãi cái gì tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy ống tay áo hắn, nàng có thể cảm nhận được thân thể Mộc đang run nhè nhẹ, có phải trận hồ nháo lần này của nàng khiến hắn tức giận hay không? Ẩn ẩn nhìn thấy khóe mắt khép hờ của hắn có chút hơi nước dâng lên, Phong Luyến Vãn vừa kinh vừa sợ gấp đến độ nhanh muốn khóc, thảm thảm sư phụ thật sự tức giận!
“Sư phụ ta sai lầm rồi người đừng tức giận, ta về sau nhất định ngoan ngoãn nghe lời, ta thề được không?” Vội vàng dựng thẳng tay phải chỉ lên trời, tay trái nắm ống tay áo tuyết trắng thật cẩn thận lau khóe mắt hắn, nàng hiện tại đã mặc kệ bộ dáng ngây thơ khó có được này có bị bại lộ trước mắt mọi người hay không, thân phận tỷ thí gì đó nhanh biến sang một bên, trời đất bao la sư phụ nàng lớn nhất! Đột nhiên một bàn tay bắt được cổ tay mảnh khảnh của nàng, Phong Luyến Vãn vội vàng lộ ra biểu tình đáng thương hề hề chăm chú nhìn Mộc, lại phát hiện hắn vẫn tươi cười.
“Vi sư không có tức giận.” Hắn khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của nàng, hắn chỉ bị nàng chọc cười mà thôi, bộ dáng không thể gặp ai này của thanh y lão giả hắn thật cho tới bây giờ chưa từng thấy qua a. Tuy rằng hắn mỉm cười vốn đã rất đẹp, nhưng nụ cười mang theo tâm tình vui sướng càng dễ bắt lấy lòng người hơn, ánh mắt màu lam trong suốt tựa như dòng nước ấm áp chảy qua tràn đầy tình cảm trước nay chưa từng có, chỉ cần liếc mắt một cái liền không thể nào dứt ra. Cảnh tượng ồn ào huyên náo nhưng lại xuất hiện im lặng khó có thể tưởng tượng, mọi sinh vật giống cái đều ôm khuôn mặt nóng bừng nhu tình nhìn chăm chú vào vị trích tiên kia. Phong Luyến Vãn cũng bị nụ cười chân thật này mê hoặc trong giây lát, lập tức bĩu môi bày ra bộ dáng thầm oán: “Sư phụ người làm ta sợ muốn chết!”
“Vi sư xin lỗi ngươi.”
“Xin lỗi không có hiệu quả, ta muốn bồi thường!”
“Hảo.”
Vì vậy một món hảo bảo bối tên là “Ấn Tượng Giới” cứ như vậy hoang đường hồ đồ tới tay.
Phong Luyến Vãn dưới ánh mắt đủ các loại ghen tị hâm mộ phẫn hận của mọi người đem Ấn Tượng Giới thu vào túi trữ vật. Nàng cười như hoa nở, những người khác lại sợ ngây người. Uy, bọn họ nhớ rõ Ấn Tượng Giới kia hình như là Mộc trưởng lão dùng một khỏa tam giai đan dược hướng một vị Luyện Khí Sư nổi danh đổi lấy đi, cứ như vậy đưa cho tiểu cô nương kia làm món đồ chơi?! Ném tiền cũng không phải đùa như vậy, có cần phá sản đến mức đó không a! Đồng thời bọn họ cũng hiểu được, tiểu nha đầu này ở trong lòng của Mộc trưởng lão địa vị không gì sánh kịp.
“Ha ha, Mộc trưởng lão thật sự là sủng tiểu sư muội đâu.” Một làn gió thơm đánh úp lại, cảnh báo trong lòng Phong Luyến Vãn lập tức réo vang, cảnh giác nhìn mỹ nhân xinh đẹp từng bước tao nhã đến gần. Chỉ thấy nàng dùng tay áo dài huyền sắc che môi, lúm đồng tiền tựa như hoa hồng đỏ rực yêu dã nở rộ, đôi mắt thu thủy ẩn tình đầy ý cười nhìn Mộc, nhẹ giọng nói: “Quá Nhi ngưỡng mộ Mộc trưởng lão đã lâu, hy vọng sau khi tỷ thí cùng tiểu sư muội kết thúc, sẽ được ngài chỉ điểm một hai điều.”
Nguyên lai nàng chính là Lục Quá a. Trước đừng nhắc đến thanh âm yêu mị khiến người ta ngứa ngáy khó chịu, chỉ riêng một tiếng “Quá Nhi” này thôi đã khiến Phong Luyến Vãn vừa nghe được liền cảm thấy một trận ác hàn. Ngươi nghĩ ngươi là nam nhân vật chính trong Thần Điêu Đại Hiệp sao, rõ ràng là hổ sói giả trang sơn dương làm cái gì a. Còn có câu “tiểu sư muội” kia, uy uy ta không phải họ Tiểu.
Tựa hồ là biết trong lòng Phong Luyến Vãn đủ các loại khó chịu, Mộc tươi cười thủy chung mang theo thản nhiên xa cách, nói vài câu khách sáo liền không dấu vết muốn tiễn khách. Lục Quá so với Lục Nhâm Giáp càng hiểu được chừng mực, nàng không phải nữ nhân dễ khiến người ta ghét, biết đối phương không có ý tứ muốn tiếp tục nói chuyện với nhau liền không hề mở miệng, lưu luyến không rời xoay người trở về. Nhưng Phong Luyến Vãn rõ ràng từ trong ánh mắt nàng ta thấy được sự lạnh lùng khinh bỉ.
Mộc thế này mới ôm Phong Luyến Vãn trở lại chỗ ngồi. Phong Luyến Vãn trong lòng không yên bất an nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Mộc, giống như đang sợ hãi cái gì tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy ống tay áo hắn, nàng có thể cảm nhận được thân thể Mộc đang run nhè nhẹ, có phải trận hồ nháo lần này của nàng khiến hắn tức giận hay không? Ẩn ẩn nhìn thấy khóe mắt khép hờ của hắn có chút hơi nước dâng lên, Phong Luyến Vãn vừa kinh vừa sợ gấp đến độ nhanh muốn khóc, thảm thảm sư phụ thật sự tức giận!
“Sư phụ ta sai lầm rồi người đừng tức giận, ta về sau nhất định ngoan ngoãn nghe lời, ta thề được không?” Vội vàng dựng thẳng tay phải chỉ lên trời, tay trái nắm ống tay áo tuyết trắng thật cẩn thận lau khóe mắt hắn, nàng hiện tại đã mặc kệ bộ dáng ngây thơ khó có được này có bị bại lộ trước mắt mọi người hay không, thân phận tỷ thí gì đó nhanh biến sang một bên, trời đất bao la sư phụ nàng lớn nhất! Đột nhiên một bàn tay bắt được cổ tay mảnh khảnh của nàng, Phong Luyến Vãn vội vàng lộ ra biểu tình đáng thương hề hề chăm chú nhìn Mộc, lại phát hiện hắn vẫn tươi cười.
“Vi sư không có tức giận.” Hắn khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của nàng, hắn chỉ bị nàng chọc cười mà thôi, bộ dáng không thể gặp ai này của thanh y lão giả hắn thật cho tới bây giờ chưa từng thấy qua a. Tuy rằng hắn mỉm cười vốn đã rất đẹp, nhưng nụ cười mang theo tâm tình vui sướng càng dễ bắt lấy lòng người hơn, ánh mắt màu lam trong suốt tựa như dòng nước ấm áp chảy qua tràn đầy tình cảm trước nay chưa từng có, chỉ cần liếc mắt một cái liền không thể nào dứt ra. Cảnh tượng ồn ào huyên náo nhưng lại xuất hiện im lặng khó có thể tưởng tượng, mọi sinh vật giống cái đều ôm khuôn mặt nóng bừng nhu tình nhìn chăm chú vào vị trích tiên kia. Phong Luyến Vãn cũng bị nụ cười chân thật này mê hoặc trong giây lát, lập tức bĩu môi bày ra bộ dáng thầm oán: “Sư phụ người làm ta sợ muốn chết!”
“Vi sư xin lỗi ngươi.”
“Xin lỗi không có hiệu quả, ta muốn bồi thường!”
“Hảo.”
Vì vậy một món hảo bảo bối tên là “Ấn Tượng Giới” cứ như vậy hoang đường hồ đồ tới tay.
Phong Luyến Vãn dưới ánh mắt đủ các loại ghen tị hâm mộ phẫn hận của mọi người đem Ấn Tượng Giới thu vào túi trữ vật. Nàng cười như hoa nở, những người khác lại sợ ngây người. Uy, bọn họ nhớ rõ Ấn Tượng Giới kia hình như là Mộc trưởng lão dùng một khỏa tam giai đan dược hướng một vị Luyện Khí Sư nổi danh đổi lấy đi, cứ như vậy đưa cho tiểu cô nương kia làm món đồ chơi?! Ném tiền cũng không phải đùa như vậy, có cần phá sản đến mức đó không a! Đồng thời bọn họ cũng hiểu được, tiểu nha đầu này ở trong lòng của Mộc trưởng lão địa vị không gì sánh kịp.
“Ha ha, Mộc trưởng lão thật sự là sủng tiểu sư muội đâu.” Một làn gió thơm đánh úp lại, cảnh báo trong lòng Phong Luyến Vãn lập tức réo vang, cảnh giác nhìn mỹ nhân xinh đẹp từng bước tao nhã đến gần. Chỉ thấy nàng dùng tay áo dài huyền sắc che môi, lúm đồng tiền tựa như hoa hồng đỏ rực yêu dã nở rộ, đôi mắt thu thủy ẩn tình đầy ý cười nhìn Mộc, nhẹ giọng nói: “Quá Nhi ngưỡng mộ Mộc trưởng lão đã lâu, hy vọng sau khi tỷ thí cùng tiểu sư muội kết thúc, sẽ được ngài chỉ điểm một hai điều.”
Nguyên lai nàng chính là Lục Quá a. Trước đừng nhắc đến thanh âm yêu mị khiến người ta ngứa ngáy khó chịu, chỉ riêng một tiếng “Quá Nhi” này thôi đã khiến Phong Luyến Vãn vừa nghe được liền cảm thấy một trận ác hàn. Ngươi nghĩ ngươi là nam nhân vật chính trong Thần Điêu Đại Hiệp sao, rõ ràng là hổ sói giả trang sơn dương làm cái gì a. Còn có câu “tiểu sư muội” kia, uy uy ta không phải họ Tiểu.
Tựa hồ là biết trong lòng Phong Luyến Vãn đủ các loại khó chịu, Mộc tươi cười thủy chung mang theo thản nhiên xa cách, nói vài câu khách sáo liền không dấu vết muốn tiễn khách. Lục Quá so với Lục Nhâm Giáp càng hiểu được chừng mực, nàng không phải nữ nhân dễ khiến người ta ghét, biết đối phương không có ý tứ muốn tiếp tục nói chuyện với nhau liền không hề mở miệng, lưu luyến không rời xoay người trở về. Nhưng Phong Luyến Vãn rõ ràng từ trong ánh mắt nàng ta thấy được sự lạnh lùng khinh bỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.