Quyển 2 - Chương 52: Nhất định phải thắng.
Lưu Ly Phỉ Nguyệt
27/12/2015
“Chính bởi vì chúng ta không thể điều chế giải dược, cho nên bọn họ mới đưa ra điều kiện.” Nói tới đây sắc mặt hắn rõ ràng có chút khó coi, mân mím môi, nhìn nàng ở trong lòng, đôi mắt màu lam lóe lên phân vân cùng giãy dụa,tựa hồ chuyện kế kiếp có chút khó có thể mở miệng. Nhìn vẻ mặt hắn, Phong Luyến Vãn trong lòng “lộp bộp” một chút đột nhiên hiểu được cái gì, khuôn mặt lập tức âm trầm như khúc nhạo dạo trước bão táp phong ba, gân xanh trên trán trên cổ nổi lên rần rật giống như sắp sửa nổ tung, răng nanh cắn khanh khách vang dội, giọng căm hận nói: “Liên quan đến ta?”
Hảo, hảo, nàng còn chưa có đi tìm hắn tính sổ hắn lại dám giống như châu chấu thấy gạo vồ tới, không sợ bị nàng bắt giữ ném cho sói ăn?!
“Đường muội của Lục Nhâm Giáp là Lục Quá, yêu cầu ba ngày sau tỷ thí luyện đan với ngươi, vô luận thắng thua đều hai tay dâng lên giải dược. Tông chủ đã đáp ứng rồi.” Cảm nhận được thân thể của nàng bởi vì hô hấp dồn dập mà run run, Mộc khoát tay lên vai nàng âm thầm dùng sức, hắn không chút nghi ngờ, nếu hắn lúc này buông tay, nàng nhất định chạy đi tìm Lục Nhâm Giáp giết hắn sạch sẽ. Nhưng hắn không thể mù quáng an ủi, chỉ có thể đem sự tình biết được nói cho nàng: “Lục Quá tuổi xấp xỉ với ngươi, từ nhỏ đã học tập luyện đan, nay đã là Luyện Đan Sư cấp một.”
Để cho Luyện Đan Sư cùng một “tay mơ” tỷ thí luyện đan? Phong Luyến Vãn trào phúng cười lạnh một tiếng, hồng mâu xinh đẹp nguy hiểm mị thành một đường. Nàng vừa mới bái sư chưa đầy ba ngày, Lục Nhâm Giáp không có khả năng không biết. Cho dù là đệ tử có thiên phú nghịch thiên trong thời gian ngắn như vậy cũng không thể nào bước vào ngưỡng cửa Luyện Đan Sư. Táng Hồn Đảo cũng không tránh khỏi quá khi dễ người khác. Lục Nhâm Giáp làm như vậy đơn giản là muốn khiến mặt mũi của nàng, thậm chí là của cả Huyền Tịch Tông toàn bộ đi quét rác.
Về phần Tông Chủ lão nhân kia đáp ứng yêu cầu, nàng thực ra có thể lý giải. Biến dị linh căn cơ hồ tuyệt tích, Hàn Ảnh Trọng là thiên tài băng linh căn trăm năm khó có một, tiền đồ vô lượng, rất có khả năng giúp Huyền Tịch Tông một lần nữa trở thành đệ nhất tông phái tu chân trên Lam Uyên đại lục. Mạo hiểm khiến Huyền Tịch Tông bị người trong thiên hạ nhạo báng khinh khi cũng muốn cứu hắn một mạng, xem ra Huyền Tịch Tông đối với hắn kỳ vọng cực cao.
Bất quá, Táng Hồn Đảo lấy mình tay ngắn tấn công địch dài, thực sự không thành vấn đề sao? Nàng nay đã đạt cấp 20, trở thành một Luyện Đan Sư cấp hai.
Mộc lo lắng nhìn Phong Luyến Vãn cúi đầu trầm tư, do dự một chút nói: “Tiểu Vãn, thua cũng không sao…”
“Sư phụ!” Nàng bĩu môi không hờn giận đánh gãy lời hắn, sư phụ cũng quá không xem trọng nàng đi, trong từ điển của nàng cho tới bây giờ vốn không có chữ “thua” tồn tại.
Xem ra nàng cần cấp cho hắn và mình một chút tin tưởng.
Hít sâu một hơi, bỗng dưng ngẩng đầu, vẻ lo lắng trên mặt đã bị nắng xua tan. Đôi mắt màu đỏ rượu làm say lòng người chiết xạ lưu quanh khiến nhân tâm rung động, khóe môi nhàn nhạt nhếch lên một độ cong cực kỳ tự tin thậm chí gần như là tự phụ, lúm đồng tiền tựa như hoa hồng nở rộ chói mắt, thanh âm non nớt dễ nghe khiến cho người ta an tâm: “Đệ tử nhất định sẽ thắng!”
Mộc ngẩn người, tiểu cô nương trước mặt mỉm cười tuyên thệ, khiến người ta không đành lòng tưởng tượng một khắc kia khi nàng thất bại. Hắn vẻ mặt thoáng chút nhu hòa, nhưng không có chân chính cảm thấy an tâm, dù sao hắn vẫn chưa thực sự dạy nàng cái gì.
“Sư phụ, đem tâm pháp ngưng luyện đan hỏa dạy cho ta đi!” Biết nếu không có biểu hiện gì cam đoan sẽ khiến hắn không an lòng, nàng nên áp dụng chút hành động thực tế để chứng minh năng lực của mình. Tuy rằng nàng có thể ngưng tụ đan hỏa, hơn nữa sử dụng càng thêm thuận buồm xuôi gió. Nhưng lần tỷ thí này nàng không phải chỉ là “Phong Luyến Vãn” một mình riêng biệt, mà còn là “đồ đệ của thủ tọa Dược Các Mộc trưởng lão của Huyền Tịch Tông”, dĩ nhiên muốn dùng những gì sư phụ đã dạy để đi so tài. Nàng dựng thẳng lên ba ngón tay thoải mái mà cười: “Tỷ thí không phải vào ba ngày sau sao? Còn có thời gian, ta có thể chậm rãi học.”
Lưu quang mang theo không rõ ý tứ hàm xúc ở trong hồng mâu thoáng hiện lên.
Ba ngày, chuyện cần phải làm rất nhiều a…
Hảo, hảo, nàng còn chưa có đi tìm hắn tính sổ hắn lại dám giống như châu chấu thấy gạo vồ tới, không sợ bị nàng bắt giữ ném cho sói ăn?!
“Đường muội của Lục Nhâm Giáp là Lục Quá, yêu cầu ba ngày sau tỷ thí luyện đan với ngươi, vô luận thắng thua đều hai tay dâng lên giải dược. Tông chủ đã đáp ứng rồi.” Cảm nhận được thân thể của nàng bởi vì hô hấp dồn dập mà run run, Mộc khoát tay lên vai nàng âm thầm dùng sức, hắn không chút nghi ngờ, nếu hắn lúc này buông tay, nàng nhất định chạy đi tìm Lục Nhâm Giáp giết hắn sạch sẽ. Nhưng hắn không thể mù quáng an ủi, chỉ có thể đem sự tình biết được nói cho nàng: “Lục Quá tuổi xấp xỉ với ngươi, từ nhỏ đã học tập luyện đan, nay đã là Luyện Đan Sư cấp một.”
Để cho Luyện Đan Sư cùng một “tay mơ” tỷ thí luyện đan? Phong Luyến Vãn trào phúng cười lạnh một tiếng, hồng mâu xinh đẹp nguy hiểm mị thành một đường. Nàng vừa mới bái sư chưa đầy ba ngày, Lục Nhâm Giáp không có khả năng không biết. Cho dù là đệ tử có thiên phú nghịch thiên trong thời gian ngắn như vậy cũng không thể nào bước vào ngưỡng cửa Luyện Đan Sư. Táng Hồn Đảo cũng không tránh khỏi quá khi dễ người khác. Lục Nhâm Giáp làm như vậy đơn giản là muốn khiến mặt mũi của nàng, thậm chí là của cả Huyền Tịch Tông toàn bộ đi quét rác.
Về phần Tông Chủ lão nhân kia đáp ứng yêu cầu, nàng thực ra có thể lý giải. Biến dị linh căn cơ hồ tuyệt tích, Hàn Ảnh Trọng là thiên tài băng linh căn trăm năm khó có một, tiền đồ vô lượng, rất có khả năng giúp Huyền Tịch Tông một lần nữa trở thành đệ nhất tông phái tu chân trên Lam Uyên đại lục. Mạo hiểm khiến Huyền Tịch Tông bị người trong thiên hạ nhạo báng khinh khi cũng muốn cứu hắn một mạng, xem ra Huyền Tịch Tông đối với hắn kỳ vọng cực cao.
Bất quá, Táng Hồn Đảo lấy mình tay ngắn tấn công địch dài, thực sự không thành vấn đề sao? Nàng nay đã đạt cấp 20, trở thành một Luyện Đan Sư cấp hai.
Mộc lo lắng nhìn Phong Luyến Vãn cúi đầu trầm tư, do dự một chút nói: “Tiểu Vãn, thua cũng không sao…”
“Sư phụ!” Nàng bĩu môi không hờn giận đánh gãy lời hắn, sư phụ cũng quá không xem trọng nàng đi, trong từ điển của nàng cho tới bây giờ vốn không có chữ “thua” tồn tại.
Xem ra nàng cần cấp cho hắn và mình một chút tin tưởng.
Hít sâu một hơi, bỗng dưng ngẩng đầu, vẻ lo lắng trên mặt đã bị nắng xua tan. Đôi mắt màu đỏ rượu làm say lòng người chiết xạ lưu quanh khiến nhân tâm rung động, khóe môi nhàn nhạt nhếch lên một độ cong cực kỳ tự tin thậm chí gần như là tự phụ, lúm đồng tiền tựa như hoa hồng nở rộ chói mắt, thanh âm non nớt dễ nghe khiến cho người ta an tâm: “Đệ tử nhất định sẽ thắng!”
Mộc ngẩn người, tiểu cô nương trước mặt mỉm cười tuyên thệ, khiến người ta không đành lòng tưởng tượng một khắc kia khi nàng thất bại. Hắn vẻ mặt thoáng chút nhu hòa, nhưng không có chân chính cảm thấy an tâm, dù sao hắn vẫn chưa thực sự dạy nàng cái gì.
“Sư phụ, đem tâm pháp ngưng luyện đan hỏa dạy cho ta đi!” Biết nếu không có biểu hiện gì cam đoan sẽ khiến hắn không an lòng, nàng nên áp dụng chút hành động thực tế để chứng minh năng lực của mình. Tuy rằng nàng có thể ngưng tụ đan hỏa, hơn nữa sử dụng càng thêm thuận buồm xuôi gió. Nhưng lần tỷ thí này nàng không phải chỉ là “Phong Luyến Vãn” một mình riêng biệt, mà còn là “đồ đệ của thủ tọa Dược Các Mộc trưởng lão của Huyền Tịch Tông”, dĩ nhiên muốn dùng những gì sư phụ đã dạy để đi so tài. Nàng dựng thẳng lên ba ngón tay thoải mái mà cười: “Tỷ thí không phải vào ba ngày sau sao? Còn có thời gian, ta có thể chậm rãi học.”
Lưu quang mang theo không rõ ý tứ hàm xúc ở trong hồng mâu thoáng hiện lên.
Ba ngày, chuyện cần phải làm rất nhiều a…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.