Quyển 2 - Chương 81: Nội dung tỷ thí.
Lưu Ly Phỉ Nguyệt
27/12/2015
Tông Chủ theo thói quen vuốt vuốt râu tuyết trắng, trong mắt lại tăng thêm một phần thâm thúy.
Hiện tại cũng nên là thời điểm hắn xuất hiện, đặt tay lên bàn làm lực đỡ thật nghiêm túc đứng dậy, mỗi người đều có thể nghe được rõ ràng ngữ điệu già cả mà mang theo một chút hiền lành của hắn: “Huyền Tịch Tông và Táng Hồn Đảo hậu sinh vãn bối, ai thắng ai thua, hôm nay liền phân rõ. ”
Câu dạo đầu này khiến cho tiếng cười lớn cùng tiếng thét chói của các nhân sĩ lại càng kinh thiên động địa. Nhưng cũng có một số người tỉ mỉ sắc mặt trắng bệch, vô luận thế nào cũng cười không ra tiếng. Những người của Táng Hồn Đảo bên kia trong mắt hiện lên tinh quang, trên khóe miệng nhếch lên độ cong càng lúc càng lớn. Lời này của Tông Chủ có ý tứ, lại đem Huyền Tịch Tông cùng Táng Hồn Đảo sánh ngang, nâng cao địa vị của nha đầu chưa dứt sữa kia thật sự không thành vấn đề sao? Nếu nàng thua, Huyền Tịch Tông cũng không phải chỉ đơn giản là đánh mất thể diện…
Chính giữa đấu đài đặt hai trang giấy giống nhau, mặt trên dùng chữ nhỏ màu đen viết dày đặc tên các loại dược liệu, đây là đan phương dùng để luyện chế đan dược trong trận tỷ thí này. Ánh mắt hai người lại chạm nhau, đều cúi đầu cầm lấy đan phương nghiêm túc nhìn kỹ, đồng thời biến sắc. Tông Chủ cũng cười tủm tỉm giải thích với mọi người: “Trận tỷ thí này đan dược phải luyện chế là do bản tông và Lục thiếu chưởng môn cùng chung quyết định. Nhị giai đan dược – “Phá ma hộ tâm đan”! Ai luyện chế thành công trước, người đó sẽ chiến thắng.”
Nghe vậy, trừ Tông Chủ cùng Lục Nhâm Giáp, sắc mặt mọi người đều vô cùng tệ. Lục Quá bất quá chỉ là Luyện Đan Sư cấp một, Nhan Phong kia càng không cần phải nói. Nhưng lại để các nàng luyện chế đan dược vượt quá phẩm cấp của mình, này không phải là ép buộc sao?
Trong đầu Phong Luyến Vãn lập tức sôi trào, rất nhanh đã tìm được tư liệu về Phá ma hộ tâm đan.
Phá ma hộ tâm đan: giải trừ suy yếu, trúng độc, trạng thái mù quáng. Cấp 20 có thể luyện chế, khi thành đan sẽ tản mát ra dược hương mê hoặc người luyện đan, có tỷ lệ nhất định xuất hiện ảo giác mà bản thân sợ hãi nhất. Nếu không thể phá tan ảo giác, tu vi vĩnh viễn khó có thể tinh tiến.
Bình thường người chơi đều có thể đến cửa hàng mua đan dược đã có sẵn, chỉ những người điên rãnh rỗi đến không có chuyện gì làm mới tự mình luyện chế. Phong Luyến Vãn tuy nhìn qua có vẻ khí định thần nhàn, nhưng sâu trong nội tâm đã sớm sinh ra xúc động muốn lật bàn chửi con mẹ nó. Khốn kiếp, lão già này dám xem nàng như người điên mà đùa bỡn! Bất quá, càng khiến nàng không nói được gì là, khỏa đan dược mấy ngày trước đưa cho Hàn Ảnh Trọng ăn, thực trùng hợp chính là Phá ma hộ tâm đan…Lão gia hỏa này sợ Lục Nhâm Giáp không giao giải dược sao? Phong Luyến Vãn buồn bực liếc Tông Chủ, đủ các loại dở khóc dở cười, dù hắn cho giải dược cũng vô dụng a!
Thanh âm không nhanh không chậm của Tông Chủ tiếp tục vang bên tai mọi người, giảng giải công hiệu của đan dược này với bọn họ, cùng với những ảo giác có thể sinh ra trong quá trình luyện chế, không khác gì với tư liệu của Phong Luyến Vãn. Không khí toàn trường thực ngưng trọng, tiếng kinh hô dần dần biến thành khe khẽ nói nhỏ. Trước đừng nói các nàng có thể thành đan hay không, chỉ riêng việc hai người tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm từng trải không phong phú, tâm trí cũng chưa thành thục, dựa vào thực lực bản thân có thể chiến thắng nỗi sợ lớn nhất trong lòng gì đó sao? Tông Chủ chẳng lẽ muốn cho Lục Quá cùng Nhan Phong đồng quy vu tận (*)?
(*) đồng quy vu tận: cùng chết chung với nhau.
Lục Quá cắn môi đỏ mọng khó hiểu nhìn Lục Nhâm Giáp dưới đài, nàng muốn đường đường chính chính thắng tiểu yêu nữ kia nên chưa từng hỏi trước Lục Nhâm Giáp đan phương trong tỷ thí. Thật không ngờ đường huynh lại để nàng luyện chế loại đan dược nguy hiểm này! Phong Luyến Vãn lại liếc mắt xem thường, vốn nghĩ Tông Chủ là một lão nhân gia công bằng chính trực, không ngờ tới lại gian xảo đến trắng trợn như thế, hơn nữa còn khiến người ta không thể nào phát hiện, cao, thật sự là quá cao! Vì tâm ma đại trận sắp bị nàng ngoan độc làm thịt kia mà yên lặng thắp lên một cây nến…
“Quy tắc cuối cùng quan trọng nhất trong tỷ thí, tỷ thí cấm chế sử dụng lò luyện đan, lấy chưởng vì lô.”
Một câu cuối cùng này khiến tâm lý đắc ý “Thắng chắc rồi” của Phong Luyến Vãn trong nháy mắt oanh thành mảnh nhỏ, còn thiếu chút nữa bị nước miếng của chính mình sặc chết. Trong lòng tựa hồ có N con ngựa chạy tán loạn, nàng thiệt tình muốn lật bàn. Lão nhân ngươi thiên vị cũng phải làm đến cùng chứ! Không cần lò luyện đan khiến xác xuất thành công ước chừng giảm xuống 50%, ngươi chẳng lẽ thật muốn làm cho đóa hoa tương lai của tổ quốc cứ như vậy vĩnh viễn không thể nở ra? Đột nhiên, nàng tựa hồ nghĩ tới cái gì, vội vàng nhìn Lục Quá ở phía đối diện đang trao đổi ánh mắt với Lục Nhâm Giáp, quả nhiên ánh mắt ảm đạm của nàng ta lại khôi phục sáng rọi. Dựa vào, “Lấy chưởng vì lô” này là cường hạng của Lục Quá!
Quả nhiên Tông Chủ lão gia hỏa kia sẽ không thiên vị.
Hiện tại cũng nên là thời điểm hắn xuất hiện, đặt tay lên bàn làm lực đỡ thật nghiêm túc đứng dậy, mỗi người đều có thể nghe được rõ ràng ngữ điệu già cả mà mang theo một chút hiền lành của hắn: “Huyền Tịch Tông và Táng Hồn Đảo hậu sinh vãn bối, ai thắng ai thua, hôm nay liền phân rõ. ”
Câu dạo đầu này khiến cho tiếng cười lớn cùng tiếng thét chói của các nhân sĩ lại càng kinh thiên động địa. Nhưng cũng có một số người tỉ mỉ sắc mặt trắng bệch, vô luận thế nào cũng cười không ra tiếng. Những người của Táng Hồn Đảo bên kia trong mắt hiện lên tinh quang, trên khóe miệng nhếch lên độ cong càng lúc càng lớn. Lời này của Tông Chủ có ý tứ, lại đem Huyền Tịch Tông cùng Táng Hồn Đảo sánh ngang, nâng cao địa vị của nha đầu chưa dứt sữa kia thật sự không thành vấn đề sao? Nếu nàng thua, Huyền Tịch Tông cũng không phải chỉ đơn giản là đánh mất thể diện…
Chính giữa đấu đài đặt hai trang giấy giống nhau, mặt trên dùng chữ nhỏ màu đen viết dày đặc tên các loại dược liệu, đây là đan phương dùng để luyện chế đan dược trong trận tỷ thí này. Ánh mắt hai người lại chạm nhau, đều cúi đầu cầm lấy đan phương nghiêm túc nhìn kỹ, đồng thời biến sắc. Tông Chủ cũng cười tủm tỉm giải thích với mọi người: “Trận tỷ thí này đan dược phải luyện chế là do bản tông và Lục thiếu chưởng môn cùng chung quyết định. Nhị giai đan dược – “Phá ma hộ tâm đan”! Ai luyện chế thành công trước, người đó sẽ chiến thắng.”
Nghe vậy, trừ Tông Chủ cùng Lục Nhâm Giáp, sắc mặt mọi người đều vô cùng tệ. Lục Quá bất quá chỉ là Luyện Đan Sư cấp một, Nhan Phong kia càng không cần phải nói. Nhưng lại để các nàng luyện chế đan dược vượt quá phẩm cấp của mình, này không phải là ép buộc sao?
Trong đầu Phong Luyến Vãn lập tức sôi trào, rất nhanh đã tìm được tư liệu về Phá ma hộ tâm đan.
Phá ma hộ tâm đan: giải trừ suy yếu, trúng độc, trạng thái mù quáng. Cấp 20 có thể luyện chế, khi thành đan sẽ tản mát ra dược hương mê hoặc người luyện đan, có tỷ lệ nhất định xuất hiện ảo giác mà bản thân sợ hãi nhất. Nếu không thể phá tan ảo giác, tu vi vĩnh viễn khó có thể tinh tiến.
Bình thường người chơi đều có thể đến cửa hàng mua đan dược đã có sẵn, chỉ những người điên rãnh rỗi đến không có chuyện gì làm mới tự mình luyện chế. Phong Luyến Vãn tuy nhìn qua có vẻ khí định thần nhàn, nhưng sâu trong nội tâm đã sớm sinh ra xúc động muốn lật bàn chửi con mẹ nó. Khốn kiếp, lão già này dám xem nàng như người điên mà đùa bỡn! Bất quá, càng khiến nàng không nói được gì là, khỏa đan dược mấy ngày trước đưa cho Hàn Ảnh Trọng ăn, thực trùng hợp chính là Phá ma hộ tâm đan…Lão gia hỏa này sợ Lục Nhâm Giáp không giao giải dược sao? Phong Luyến Vãn buồn bực liếc Tông Chủ, đủ các loại dở khóc dở cười, dù hắn cho giải dược cũng vô dụng a!
Thanh âm không nhanh không chậm của Tông Chủ tiếp tục vang bên tai mọi người, giảng giải công hiệu của đan dược này với bọn họ, cùng với những ảo giác có thể sinh ra trong quá trình luyện chế, không khác gì với tư liệu của Phong Luyến Vãn. Không khí toàn trường thực ngưng trọng, tiếng kinh hô dần dần biến thành khe khẽ nói nhỏ. Trước đừng nói các nàng có thể thành đan hay không, chỉ riêng việc hai người tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm từng trải không phong phú, tâm trí cũng chưa thành thục, dựa vào thực lực bản thân có thể chiến thắng nỗi sợ lớn nhất trong lòng gì đó sao? Tông Chủ chẳng lẽ muốn cho Lục Quá cùng Nhan Phong đồng quy vu tận (*)?
(*) đồng quy vu tận: cùng chết chung với nhau.
Lục Quá cắn môi đỏ mọng khó hiểu nhìn Lục Nhâm Giáp dưới đài, nàng muốn đường đường chính chính thắng tiểu yêu nữ kia nên chưa từng hỏi trước Lục Nhâm Giáp đan phương trong tỷ thí. Thật không ngờ đường huynh lại để nàng luyện chế loại đan dược nguy hiểm này! Phong Luyến Vãn lại liếc mắt xem thường, vốn nghĩ Tông Chủ là một lão nhân gia công bằng chính trực, không ngờ tới lại gian xảo đến trắng trợn như thế, hơn nữa còn khiến người ta không thể nào phát hiện, cao, thật sự là quá cao! Vì tâm ma đại trận sắp bị nàng ngoan độc làm thịt kia mà yên lặng thắp lên một cây nến…
“Quy tắc cuối cùng quan trọng nhất trong tỷ thí, tỷ thí cấm chế sử dụng lò luyện đan, lấy chưởng vì lô.”
Một câu cuối cùng này khiến tâm lý đắc ý “Thắng chắc rồi” của Phong Luyến Vãn trong nháy mắt oanh thành mảnh nhỏ, còn thiếu chút nữa bị nước miếng của chính mình sặc chết. Trong lòng tựa hồ có N con ngựa chạy tán loạn, nàng thiệt tình muốn lật bàn. Lão nhân ngươi thiên vị cũng phải làm đến cùng chứ! Không cần lò luyện đan khiến xác xuất thành công ước chừng giảm xuống 50%, ngươi chẳng lẽ thật muốn làm cho đóa hoa tương lai của tổ quốc cứ như vậy vĩnh viễn không thể nở ra? Đột nhiên, nàng tựa hồ nghĩ tới cái gì, vội vàng nhìn Lục Quá ở phía đối diện đang trao đổi ánh mắt với Lục Nhâm Giáp, quả nhiên ánh mắt ảm đạm của nàng ta lại khôi phục sáng rọi. Dựa vào, “Lấy chưởng vì lô” này là cường hạng của Lục Quá!
Quả nhiên Tông Chủ lão gia hỏa kia sẽ không thiên vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.