Quyển 2 - Chương 16: Quan tài mặt đột phá Trúc Cơ tầng ba? !
Lưu Ly Phỉ Nguyệt
27/12/2015
“Chẳng lẽ… Chẳng lẽ quan tài mặt trong nửa năm qua đã đột phá Trúc Cơ tầng ba?”
Nàng cùng tiểu sủng vật Cà Rốt đều sợ ngây người! Bị loại khả năng khủng bố này đánh cho thất điên bát đảo, ở trong gió lắc lư không ngừng. Tại Khí Linh Phong trong thời gian dài như vậy nàng tại sao cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói qua mười tám tuổi đạt Trúc Cơ tầng ba loại tin tức giật gân này?! Được rồi, nàng mười lăm tuổi đã đột phá Trúc Cơ tầng hai cũng vốn làchuyện không thể tin được, nhưng đó là vì nàng hoàn toàn không bị chú ý tới. Hàn Ảnh Trọng nói thế nào cũng coi như là nhân sĩ nổi danh nhất Huyền Tịch Tông đi, một khi có tinh tiến còn không bị truyền đi khắp nơi sao?
“A a a thực không công bằng a, dựa vào cái gì ta thăng cấp các ngươi cũng thăng cấp!” Phong Luyến Vãn nổ tung ing~~~, trên thế giới chuyện tình có thể khiến người khác hộc máu là gì? Chính là thật vất vả mới thăng cấp biến cường có cơ hội “Báo thù”, kết quả người ta cũng thăng cấp, vẫn như cũ cấp bậc cao hơn nàng! Cà Rốt vỗ vỗ bả vai nàng nói câu “Chủ nhân bình tĩnh”, trong lòng lại thầm nghĩ: Quả thật không công bằng, cán cân rõ ràng nghiêng về hướng chủ nhân, Hàn sư huynh người ta từ mười năm trước đã bắt đầu tu luyện, chủ nhân chỉ mới tu luyện nửa năm, chủ nhân thăng cấp quá nhanh….
Phong Luyến Vãn đang vô hạn phát điên hận không thể tìm một khối đậu hủ đập đầu chết, bỗng nhiên nhiệt độ băng động lại hạ thấp, bông tuyết nhỏ nhắn tinh xảo phấp phới bay xuống, một bóng người không nhìn rõ là ai chợt xuất hiện.
Phong Luyến Vãn cùng Cà Rốt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hướng động khẩu không tính là quá cao kia, Hàn Ảnh Trọng mặt lạnh như băng, hai tay khoanh trước ngực từ trên cao nhìn nàng, đôi mắt màu xám tro lạnh lẽo tựa hồ mang theo ý tứ xa cách. Phong Luyến Vãn giật mình, trong lòng giống như có loại cảm giác kỳ lạ nói không nên lời. Bất quá thấy tên tội ác tày trời khiến nàng “Ngày đêm mong nhớ” hận không thể xé làm tám khối quan tài mặt rốt cuộc hiện thân, lửa giận trong lòng nàng bốc lên, một tay chống nạnh, chỉ vào hắn tức giận hô lớn: “Thả ta ra ngoài!”
Mà Hản Ảnh Trọng giống như không có nghe thấy, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đã nhăn thành bánh bao của nàng, cũng không nói gì. Lúc này Phong Luyến Vãn mới sửng sốt phát hiện, ánh mắt hắn nhìn nàng thế nhưng cùng ánh mắt Bách Lý Không Thành nhìn nàng cách đây không lâu giống nhau như đúc, đều giống như đang đánh giá động thực vật quý hiếm cấp Quốc Bảo. Nàng run rẩy khóe miệng, uy uy, hắn sẽ không cũng muốn đánh nàng một trận đi, nàng trêu ai chọc ai ? Các ngươi một đám khốn kiếp của Kiếm Linh Phong tất cả đều ỷ vào cấp bậc cao khi dễ người khác!
Có thể khiến Hàn Ảnh Trọng luôn không để ý chuyện bên ngoài, một lòng bế quan khắc khổ tu luyện trong thời gian ngắn kinh ngạc nhiều như vậy, cũng chỉ có một mình sinh vật kỳ lạ không theo lẽ thường như Phong Luyến Vãn. “Nàng thế nhưng Trúc Cơ tầng hai, lại còn là Luyện Đan Sư!” Hàn Ảnh Trọng mặt không đổi sắc, yên lặng không nói gì.
Tất cả mọi người đều nói hắn là thiên tài trăm năm khó gặp, hắn hiện tại thật muốn để sư phụ cùng Tông Chủ nhìn xem, rốt cuộc thế nào mới gọi là thiên tài chân chính.
Nếu Phong Luyến Vãn lúc này có tâm tình hảo hảo đánh giá hắn vài lần thì sẽ phát hiện, quan tài mặt bình thường trầm mặc kiệm lời lại lãnh khốc, lúc này tuy rằng vẫn duy trì biểu tình nghiêm túc, hai tay khoanh trước ngực, nhưng ngón tay lại khẽ siết chặt cánh tay, thực ngây thơ xác nhận hắn có phải hay không đang nằm mơ.
Hắn thập phần hoài nghi, nửa năm trước có phải hay không hắn vận khí không tốt đem mỗ người thừa kế được một tông môn ẩn cư nào đó cực độ coi trọng mà “đánh cướp” về Huyền Tịch Tông, dù sao tốc độ tu luyện khủng bố như vậy ngay cả Tông Chủ cùng các vị chân nhân nếu nhìn thấy có thể đồng loạt rớt mắt khỏi tròng. Nhưng mà nghĩ lại, nửa năm trước nàng chỉ là phàm nhân, hơn nữa còn là cực phẩm phế vật thất linh căn, tính cách cũng không giống như những đại tiểu thơ tri thư đạt lễ dịu dàng hiền thục, hẳn không phải là hậu nhân được danh gia đại tộc coi trọng. Cho nên chắc sẽ không khiến Tông môn chọc phải phiền toái gì… Hắn vuốt cằm, nhìn chằm chằm Phong Luyến Vãn, tự thân suy tưởng sự tình.
Nàng cùng tiểu sủng vật Cà Rốt đều sợ ngây người! Bị loại khả năng khủng bố này đánh cho thất điên bát đảo, ở trong gió lắc lư không ngừng. Tại Khí Linh Phong trong thời gian dài như vậy nàng tại sao cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói qua mười tám tuổi đạt Trúc Cơ tầng ba loại tin tức giật gân này?! Được rồi, nàng mười lăm tuổi đã đột phá Trúc Cơ tầng hai cũng vốn làchuyện không thể tin được, nhưng đó là vì nàng hoàn toàn không bị chú ý tới. Hàn Ảnh Trọng nói thế nào cũng coi như là nhân sĩ nổi danh nhất Huyền Tịch Tông đi, một khi có tinh tiến còn không bị truyền đi khắp nơi sao?
“A a a thực không công bằng a, dựa vào cái gì ta thăng cấp các ngươi cũng thăng cấp!” Phong Luyến Vãn nổ tung ing~~~, trên thế giới chuyện tình có thể khiến người khác hộc máu là gì? Chính là thật vất vả mới thăng cấp biến cường có cơ hội “Báo thù”, kết quả người ta cũng thăng cấp, vẫn như cũ cấp bậc cao hơn nàng! Cà Rốt vỗ vỗ bả vai nàng nói câu “Chủ nhân bình tĩnh”, trong lòng lại thầm nghĩ: Quả thật không công bằng, cán cân rõ ràng nghiêng về hướng chủ nhân, Hàn sư huynh người ta từ mười năm trước đã bắt đầu tu luyện, chủ nhân chỉ mới tu luyện nửa năm, chủ nhân thăng cấp quá nhanh….
Phong Luyến Vãn đang vô hạn phát điên hận không thể tìm một khối đậu hủ đập đầu chết, bỗng nhiên nhiệt độ băng động lại hạ thấp, bông tuyết nhỏ nhắn tinh xảo phấp phới bay xuống, một bóng người không nhìn rõ là ai chợt xuất hiện.
Phong Luyến Vãn cùng Cà Rốt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hướng động khẩu không tính là quá cao kia, Hàn Ảnh Trọng mặt lạnh như băng, hai tay khoanh trước ngực từ trên cao nhìn nàng, đôi mắt màu xám tro lạnh lẽo tựa hồ mang theo ý tứ xa cách. Phong Luyến Vãn giật mình, trong lòng giống như có loại cảm giác kỳ lạ nói không nên lời. Bất quá thấy tên tội ác tày trời khiến nàng “Ngày đêm mong nhớ” hận không thể xé làm tám khối quan tài mặt rốt cuộc hiện thân, lửa giận trong lòng nàng bốc lên, một tay chống nạnh, chỉ vào hắn tức giận hô lớn: “Thả ta ra ngoài!”
Mà Hản Ảnh Trọng giống như không có nghe thấy, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đã nhăn thành bánh bao của nàng, cũng không nói gì. Lúc này Phong Luyến Vãn mới sửng sốt phát hiện, ánh mắt hắn nhìn nàng thế nhưng cùng ánh mắt Bách Lý Không Thành nhìn nàng cách đây không lâu giống nhau như đúc, đều giống như đang đánh giá động thực vật quý hiếm cấp Quốc Bảo. Nàng run rẩy khóe miệng, uy uy, hắn sẽ không cũng muốn đánh nàng một trận đi, nàng trêu ai chọc ai ? Các ngươi một đám khốn kiếp của Kiếm Linh Phong tất cả đều ỷ vào cấp bậc cao khi dễ người khác!
Có thể khiến Hàn Ảnh Trọng luôn không để ý chuyện bên ngoài, một lòng bế quan khắc khổ tu luyện trong thời gian ngắn kinh ngạc nhiều như vậy, cũng chỉ có một mình sinh vật kỳ lạ không theo lẽ thường như Phong Luyến Vãn. “Nàng thế nhưng Trúc Cơ tầng hai, lại còn là Luyện Đan Sư!” Hàn Ảnh Trọng mặt không đổi sắc, yên lặng không nói gì.
Tất cả mọi người đều nói hắn là thiên tài trăm năm khó gặp, hắn hiện tại thật muốn để sư phụ cùng Tông Chủ nhìn xem, rốt cuộc thế nào mới gọi là thiên tài chân chính.
Nếu Phong Luyến Vãn lúc này có tâm tình hảo hảo đánh giá hắn vài lần thì sẽ phát hiện, quan tài mặt bình thường trầm mặc kiệm lời lại lãnh khốc, lúc này tuy rằng vẫn duy trì biểu tình nghiêm túc, hai tay khoanh trước ngực, nhưng ngón tay lại khẽ siết chặt cánh tay, thực ngây thơ xác nhận hắn có phải hay không đang nằm mơ.
Hắn thập phần hoài nghi, nửa năm trước có phải hay không hắn vận khí không tốt đem mỗ người thừa kế được một tông môn ẩn cư nào đó cực độ coi trọng mà “đánh cướp” về Huyền Tịch Tông, dù sao tốc độ tu luyện khủng bố như vậy ngay cả Tông Chủ cùng các vị chân nhân nếu nhìn thấy có thể đồng loạt rớt mắt khỏi tròng. Nhưng mà nghĩ lại, nửa năm trước nàng chỉ là phàm nhân, hơn nữa còn là cực phẩm phế vật thất linh căn, tính cách cũng không giống như những đại tiểu thơ tri thư đạt lễ dịu dàng hiền thục, hẳn không phải là hậu nhân được danh gia đại tộc coi trọng. Cho nên chắc sẽ không khiến Tông môn chọc phải phiền toái gì… Hắn vuốt cằm, nhìn chằm chằm Phong Luyến Vãn, tự thân suy tưởng sự tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.