Quyển 2 - Chương 76: Thề
Lưu Ly Phỉ Nguyệt
27/12/2015
Tông chủ vuốt vuốt râu, đầu tiên đối với Phong Luyến Vãn gật gật đầu. Tâm tình căng thẳng của Phong Luyến Vãn rốt cuộc thả lỏng, xem ra lão gia hỏa này rất dung túng cho hành vi che giấu tung tích của nàng. Vài vị chân nhân cũng lập tức gật đầu hoặc vỗ tay, Anh Trữ chân nhân khi vừa nhìn thấy Phong Luyến Vãn nhuyễn manh khả ái hai mắt liền tỏa sáng, đang muốn nói chuyện, một thanh âm bỗng vang lên trước nàng.
“Nguyên lai ngươi gọi là Nhan Phong.” Lục Nhâm Giáp ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm nàng, ngón tay đặt trước môi che dấu một tia cười lạnh: “Đây không phải bộ dáng vốn có của ngươi đi.”
Mọi người cả kinh, bộ dáng kim ngọc kỳ biểu này chẳng lẽ là giả sao? Tông Chủ không rõ ý tứ hàm xúc dừng tầm mắt ở trên người kẻ qua đường Giáp, cũng không có bất kỳ vui vẻ gì. Phong Luyến Vãn vẫn như cũ duy trì nụ cười không chê vào đâu được, hàng mi dài che đi lãnh ý lóe lên trong hồng mâu, thản nhiên nói: “Lục thiếu chưởng môn suy nghĩ nhiều rồi, đây là diện mạo vốn có của Nhan Phong.”
“Ngươi tưởng nói dối như vậy thì ta sẽ không có biện pháp gì đối với ngươi sao.” Lục Nhâm Giáp cười lạnh nói :”Nhưng ngươi không thấy lỗ hổng nhiều lắm sao? Xuất thân tạp dịch, Huyền Tịch Tông sao có thể cho một tiểu hài tử như ngươi làm tạp dịch?”
Mọi người cũng liên tiếp gật đầu trong lòng nghi hoặc, bọn họ cũng không tin Huyền Tịch Tông lại để cho một tiểu hài tử làm tạp dịch. Phong Luyến Vãn đã sớm nghĩ tốt nên đáp lại thế nào, đang muốn mặt không đổi sắc nói dối, Tông Chủ lại đứng lên nói với Lục Nhâm Giáp:”Lục thiếu chưởng môn quả thật suy nghĩ quá nhiều, Phong nhi là ta tự mình lĩnh nhập Huyền Tịch Tông nửa năm trước.” Thanh âm của hắn cũng không lớn, nhưng ở đây mỗi người đều có thể rành mạch nghe vào trong tai, không cho phép bất luận kẻ nào nghi ngờ.
Lục Nhâm Giáp trong lòng vừa sợ vừa giận, lão gia hỏa này thế nhưng giúp đỡ yêu nữ kia lừa gạt mọi người! Vài vị chân nhân cũng có chút sửng sốt, Tông Chủ khi nào thì đem một tiểu hài tử lĩnh nhập tông môn, bọn họ vì sao không biết? Phong Luyến Vãn lại khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn nghi hoặc không thôi, tự động xem nhẹ cách xưng hô kia, nàng cho rằng lão gia hỏa này không vạch trần nàng chính là đã cho nàng mặt mũi rất lớn, thế nhưng còn giúp nàng, đây là cái ý tứ gì? Chẳng lẽ hắn cũng xem Lục Nhâm Giáp không vừa mắt nên muốn mượn tay nàng chỉnh chết hắn ta sao?
“Ta không tin! Trừ phi nàng trước mặt mọi người hướng tiên đế thề chứng minh!” Lục Nhâm Giáp luôn luôn cố tình làm bậy không chú ý tới sắc mặt ngày càng âm trầm của Tông Chủ, vỗ bàn đứng dậy chỉ vào Phong Luyến Vãn hô to. Phong Luyến Vãn trong lòng cười lạnh, người này không thèm nể mặt Tông Chủ vẫn muốn đối kháng với nàng, lần này Tông Chủ sẽ không ngăn cản kế hoạch của nàng đi.
“Lục thiếu chưởng môn, chỉ bằng một phen lý do thoái thác của ngươi mà muốn đồ nhi của ta trước mặt mọi người phát thệ, không khỏi quá phận.” Mộc vẫn luôn trầm mặc rốt cuộc nhịn không được mở miệng lên tiếng, đặc biệt tăng thêm bốn chữ “đồ nhi của ta”, tuy rằng khóe môi vẫn như cũ nhếch lên, nhưng ý cười chân thật lại sớm biến mất không thấy dấu vết. Chưa bao giờ muốn dùng thân phận cao để áp chế người khác, nhưng vì tiểu đồ nhi phá lệ một lần thì có làm sao? Lãnh ý trong mắt Phong Luyến Vãn rút lui, quay đầu nhìn sườn mặt tuấn mỹ của hắn, cười khẽ che lại môi Mộc, ý bảo hắn không cần lo lắng.
Mộc khó hiểu nhìn nàng, chỉ thấy ánh mắt Phong Luyến Vãn nhìn thẳng phía trước, bỗng dưng dựng thẳng bàn tay nho nhỏ lên, thanh âm non nớt thanh thúy hữu lực nói: “Ta lúc này hướng tiên đế thề, tên của ta gọi là Nhan (Mạc Qua), Phong (Luyến Vãn), năm nay (mười) năm tuổi, bộ dáng hiện tại của ta chính là bộ dáng vốn có của ta (mười năm trước). Nếu làm trái lời thề này, khiến cho ta từ nay về sau hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, đến từ nơi nào thì trở về nơi ấy!” Không muốn tiếp tục cùng Lục Nhâm Giáp nói chuyện vô nghĩa, phát thệ chính là phương pháp hữu hiệu nhất khiến hắn phải câm miệng.
Trong giọng nói tạm dừng là nội dung nàng thầm bổ sung trong lòng, mọi người đều nghĩ nàng nói chuyện không lưu loát là vì vấn đề tuổi tác nên không có để ý. Lời thề này lợi dụng sơ hở thật sự quá lớn, nếu lời thề thực thành lập thì cho dù nàng có vi phạm lời thề, sẽ trực tiếp truyền tống trở về trái đất. Phong Luyến Vãn vì sự cơ trí của mình tỏ vẻ đắc ý. Oa ha ha ha, về sau lúc thề đều nói như vậy tốt lắm.
Lục Nhâm Giáp sắc mặt vừa xanh vừa trắng, không ngờ tiểu yêu nữ này lại thật sự phát thệ, hơn nữa trong câu nói cũng không có lỗ hổng gì. Chẳng lẽ đây thực sự là tướng mạo sẵn có của nàng? Nữ nhân hắn luôn mơ ước lại là một tiểu hài tử nhỏ như vậy! Tông Chủ cùng với các chân nhân trưởng lão, bao gồm cả Mộc đều bị hành động “nhu thuận nghe lời” như thế của nàng làm kinh sợ. Các trưởng lão chân nhân thì không sao, nhưng Mộc cùng Tông Chủ biết rõ ràng tình hình thực tế lại không thể nào bình tĩnh được, nha đầu kia thế nhưng thật sự thề, không sợ đắc tội tiên đế từ nay về sau vạn kiếp bất phục sao?
Hơn mười giây sau… Cái gì cũng không phát sinh…
“Lục thiếu chưởng môn, hiện tại ngươi còn có dị nghị gì không?” Phong Luyến Vãn vẻ mặt vô tội thiên chân vô tà cười giống như ánh mặt trời sáng lạn.
Lục Nhâm Giáp hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
“Còn nửa canh giờ mới bắt đầu tỷ thí, Mộc trưởng lão trước nhập tọa đi.” Tông Chủ cười yếu ớt nói. Trong ánh mắt kinh diễm cùng tiếng gọi ầm ĩ của mọi người, Mộc hành lễ với Tông Chủ xong liền đi tới vị trí của hắn, vẫn như cũ ôm lấy Phong Luyến Vãn động tác tao nhã ngồi xuống, cười khẽ điểm điểm cái trán của nàng, dùng thanh âm chỉ có bọn họ hai người mới có thể nghe thấy nói: “Ngươi nha đầu này…”
P/s: OMG, rốt cuộc đại nạn đã qua, ta phải cố năn nỉ lắm mới xin ông của ta bắt wifi, tiếc tiền chết, không biết xài được bao lâu đây. Khi nào không có tiền trả nữa đành cắt thôi. Thấy ta vì mấy mem mà hi sinh lớn không? Thấy thì cố mà ủng hộ ta nhiệt tình hơn nữa đi.
“Nguyên lai ngươi gọi là Nhan Phong.” Lục Nhâm Giáp ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm nàng, ngón tay đặt trước môi che dấu một tia cười lạnh: “Đây không phải bộ dáng vốn có của ngươi đi.”
Mọi người cả kinh, bộ dáng kim ngọc kỳ biểu này chẳng lẽ là giả sao? Tông Chủ không rõ ý tứ hàm xúc dừng tầm mắt ở trên người kẻ qua đường Giáp, cũng không có bất kỳ vui vẻ gì. Phong Luyến Vãn vẫn như cũ duy trì nụ cười không chê vào đâu được, hàng mi dài che đi lãnh ý lóe lên trong hồng mâu, thản nhiên nói: “Lục thiếu chưởng môn suy nghĩ nhiều rồi, đây là diện mạo vốn có của Nhan Phong.”
“Ngươi tưởng nói dối như vậy thì ta sẽ không có biện pháp gì đối với ngươi sao.” Lục Nhâm Giáp cười lạnh nói :”Nhưng ngươi không thấy lỗ hổng nhiều lắm sao? Xuất thân tạp dịch, Huyền Tịch Tông sao có thể cho một tiểu hài tử như ngươi làm tạp dịch?”
Mọi người cũng liên tiếp gật đầu trong lòng nghi hoặc, bọn họ cũng không tin Huyền Tịch Tông lại để cho một tiểu hài tử làm tạp dịch. Phong Luyến Vãn đã sớm nghĩ tốt nên đáp lại thế nào, đang muốn mặt không đổi sắc nói dối, Tông Chủ lại đứng lên nói với Lục Nhâm Giáp:”Lục thiếu chưởng môn quả thật suy nghĩ quá nhiều, Phong nhi là ta tự mình lĩnh nhập Huyền Tịch Tông nửa năm trước.” Thanh âm của hắn cũng không lớn, nhưng ở đây mỗi người đều có thể rành mạch nghe vào trong tai, không cho phép bất luận kẻ nào nghi ngờ.
Lục Nhâm Giáp trong lòng vừa sợ vừa giận, lão gia hỏa này thế nhưng giúp đỡ yêu nữ kia lừa gạt mọi người! Vài vị chân nhân cũng có chút sửng sốt, Tông Chủ khi nào thì đem một tiểu hài tử lĩnh nhập tông môn, bọn họ vì sao không biết? Phong Luyến Vãn lại khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn nghi hoặc không thôi, tự động xem nhẹ cách xưng hô kia, nàng cho rằng lão gia hỏa này không vạch trần nàng chính là đã cho nàng mặt mũi rất lớn, thế nhưng còn giúp nàng, đây là cái ý tứ gì? Chẳng lẽ hắn cũng xem Lục Nhâm Giáp không vừa mắt nên muốn mượn tay nàng chỉnh chết hắn ta sao?
“Ta không tin! Trừ phi nàng trước mặt mọi người hướng tiên đế thề chứng minh!” Lục Nhâm Giáp luôn luôn cố tình làm bậy không chú ý tới sắc mặt ngày càng âm trầm của Tông Chủ, vỗ bàn đứng dậy chỉ vào Phong Luyến Vãn hô to. Phong Luyến Vãn trong lòng cười lạnh, người này không thèm nể mặt Tông Chủ vẫn muốn đối kháng với nàng, lần này Tông Chủ sẽ không ngăn cản kế hoạch của nàng đi.
“Lục thiếu chưởng môn, chỉ bằng một phen lý do thoái thác của ngươi mà muốn đồ nhi của ta trước mặt mọi người phát thệ, không khỏi quá phận.” Mộc vẫn luôn trầm mặc rốt cuộc nhịn không được mở miệng lên tiếng, đặc biệt tăng thêm bốn chữ “đồ nhi của ta”, tuy rằng khóe môi vẫn như cũ nhếch lên, nhưng ý cười chân thật lại sớm biến mất không thấy dấu vết. Chưa bao giờ muốn dùng thân phận cao để áp chế người khác, nhưng vì tiểu đồ nhi phá lệ một lần thì có làm sao? Lãnh ý trong mắt Phong Luyến Vãn rút lui, quay đầu nhìn sườn mặt tuấn mỹ của hắn, cười khẽ che lại môi Mộc, ý bảo hắn không cần lo lắng.
Mộc khó hiểu nhìn nàng, chỉ thấy ánh mắt Phong Luyến Vãn nhìn thẳng phía trước, bỗng dưng dựng thẳng bàn tay nho nhỏ lên, thanh âm non nớt thanh thúy hữu lực nói: “Ta lúc này hướng tiên đế thề, tên của ta gọi là Nhan (Mạc Qua), Phong (Luyến Vãn), năm nay (mười) năm tuổi, bộ dáng hiện tại của ta chính là bộ dáng vốn có của ta (mười năm trước). Nếu làm trái lời thề này, khiến cho ta từ nay về sau hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, đến từ nơi nào thì trở về nơi ấy!” Không muốn tiếp tục cùng Lục Nhâm Giáp nói chuyện vô nghĩa, phát thệ chính là phương pháp hữu hiệu nhất khiến hắn phải câm miệng.
Trong giọng nói tạm dừng là nội dung nàng thầm bổ sung trong lòng, mọi người đều nghĩ nàng nói chuyện không lưu loát là vì vấn đề tuổi tác nên không có để ý. Lời thề này lợi dụng sơ hở thật sự quá lớn, nếu lời thề thực thành lập thì cho dù nàng có vi phạm lời thề, sẽ trực tiếp truyền tống trở về trái đất. Phong Luyến Vãn vì sự cơ trí của mình tỏ vẻ đắc ý. Oa ha ha ha, về sau lúc thề đều nói như vậy tốt lắm.
Lục Nhâm Giáp sắc mặt vừa xanh vừa trắng, không ngờ tiểu yêu nữ này lại thật sự phát thệ, hơn nữa trong câu nói cũng không có lỗ hổng gì. Chẳng lẽ đây thực sự là tướng mạo sẵn có của nàng? Nữ nhân hắn luôn mơ ước lại là một tiểu hài tử nhỏ như vậy! Tông Chủ cùng với các chân nhân trưởng lão, bao gồm cả Mộc đều bị hành động “nhu thuận nghe lời” như thế của nàng làm kinh sợ. Các trưởng lão chân nhân thì không sao, nhưng Mộc cùng Tông Chủ biết rõ ràng tình hình thực tế lại không thể nào bình tĩnh được, nha đầu kia thế nhưng thật sự thề, không sợ đắc tội tiên đế từ nay về sau vạn kiếp bất phục sao?
Hơn mười giây sau… Cái gì cũng không phát sinh…
“Lục thiếu chưởng môn, hiện tại ngươi còn có dị nghị gì không?” Phong Luyến Vãn vẻ mặt vô tội thiên chân vô tà cười giống như ánh mặt trời sáng lạn.
Lục Nhâm Giáp hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
“Còn nửa canh giờ mới bắt đầu tỷ thí, Mộc trưởng lão trước nhập tọa đi.” Tông Chủ cười yếu ớt nói. Trong ánh mắt kinh diễm cùng tiếng gọi ầm ĩ của mọi người, Mộc hành lễ với Tông Chủ xong liền đi tới vị trí của hắn, vẫn như cũ ôm lấy Phong Luyến Vãn động tác tao nhã ngồi xuống, cười khẽ điểm điểm cái trán của nàng, dùng thanh âm chỉ có bọn họ hai người mới có thể nghe thấy nói: “Ngươi nha đầu này…”
P/s: OMG, rốt cuộc đại nạn đã qua, ta phải cố năn nỉ lắm mới xin ông của ta bắt wifi, tiếc tiền chết, không biết xài được bao lâu đây. Khi nào không có tiền trả nữa đành cắt thôi. Thấy ta vì mấy mem mà hi sinh lớn không? Thấy thì cố mà ủng hộ ta nhiệt tình hơn nữa đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.