Quyển 2 - Chương 95: Thụ yêu đột kích.
Lưu Ly Phỉ Nguyệt
27/12/2015
Rừng cây xanh biếc rậm rạp, từng phiến lá mỏng manh dưới ánh mặt trời vàng ươm lóe ra ánh sáng chói mắt mà đẹp đẽ, tiếng ve kêu rả rích làm nhạc đệm cho tiếng gió vi vu, khiến người ta vui vẻ thoải mái. Các đệ tử có lòng dưới thời tiết nóng bức vẫn đi vào rừng tuần tra, hoặc là đi chung quanh hỏi thăm tung tích yêu quái. Các thôn dân một thân vải thô áo tang rất là nhiệt tình hiếu khách, không hề tìm hiểu xem bọn họ có phải là kẻ tới lừa ăn gạt uống hay không, đều lấy ra gạo trắng cất giữ đã lâu làm thức ăn mời bọn họ.
Tu sĩ hơi có chút lương tâm cự tuyệt nói sớm đã tu tập Thổ Nạp Thuật, không cần ăn cơm uống nước, tu sĩ nào đó lương tâm đã bị con vật bốn chân ăn mất thì giống như quỷ chết đói đầu thai dùng tốc độ mây tan gió cuốn quét sạch thức ăn, giống như Huyền Tịch Tông luôn ngược đãi bọn hắn, lại còn lãng phí đem đổ hết những món ăn không thích, thuận tiện dành chút thời gian ngầm cùng đồng bọn đánh giá một chút mùi vị thức ăn ngon dở thế nào. Các hộ thôn dân chỉ xấu hổ cười cười, lão phu lão thê liếc nhau, thê tử chạy nhanh đến phòng bếp làm thêm một ít rau xào.
Mỗ thiếu tông chủ bi thống che mặt, vì con đường tương lai của Huyền Tịch Tông tỏ vẻ thương tâm, nàng ngàn chọn vạn tuyển cái thôn xóm giản dị thiện lương này làm nơi khảo nghiệm cho chúng đệ tử, nếu bị đám cường đạo đội lốt tu sĩ này cướp sạch không còn một mảnh, tội nghiệt của nàng sẽ sâu nặng đến mức nào. Nàng vỗ bả vai một vị tu sĩ trong đó, xả ra một nụ cười tương đối thiện lương: “Vị sư huynh này, ngài tích chút đức đi, gây tiếng xấu cho Huyền Tịch Tông còn chưa tính, nên chừa lại chút lương thực cho gia đình người ta. Ở Châu Phi xa xôi bên kia, nhiều người không có cơm ăn chỉ có thể ăn bùn đất.”
“Người ta hảo tâm hảo ý làm đồ ăn muốn chúng ta thưởng thức, nếu không ăn chẳng phải có lỗi với người ta sao, hơn nữa không thích ăn tại sao phải ăn?” Người nọ vừa quơ quơ đôi đũa vừa nói, bất quá sau khi quay lại nhìn thấy khuôn mặt Phong Luyến Vãn liền dừng động tác, giống như bị ai đó nắm đuôi lập tức nhảy dựng lên: “Là ngươi!”
Thấy người này một bộ giống như gặp phải quỷ, Phong Luyến Vãn giật mình, chẳng lẽ nàng còn ngoài ý muốn đánh bậy đánh bạ ra một người quen?
Lại nhìn kỹ tu sĩ này, tóc đen mắt đen như mực, y phục kim sắc, là một thiếu niên tuấn tú.
“Lỗi sư huynh, các ngươi quen nhau sao?” Tên tu sĩ đồng bạn hỏi.
Nghe thấy một tiếng “Lỗi sư huynh” dường như có chút quen thuộc, Phong Luyến Vãn đột nhiên nhớ ra, người này chẳng phải là kim y thiếu niên đã đồng thời xuất hiện cùng Lục Nhâm Giáp lần đó sao? Bất quá trong lòng nàng ngay cả một chút vui sướng khi gặp được người quen cũng không có, người này tận mắt thấy nàng cùng Mộc thầy trò tương xứng, chỉ cần chỉ số thông minh của hắn không có vấn đề, khẳng định biết nàng chính là Nhan Phong. Năm đó nhiều việc quấn thân khiến nàng quên mất tiểu tử này, hiện tại nhớ đến lại cảm thấy sợ, nếu hắn tiết lộ thân thế của nàng với Táng Hồn Đảo thì phiền phức lớn. Hồng mâu nguy hiểm híp lại, tiểu tử này vận khí không tốt bị nàng gặp được, nên hay không…
“Giết người diệt khẩu” bốn chữ tràn ngập lệ khí này còn chưa kịp nghĩ đến, sau gáy đột nhiên bị ai đó tập kích. Thanh âm trêu chọc của Bách Lý Không Thành thành công phá hủy hưng trí muốn giết người diệt khẩu của Phong Luyến Vãn: “Trước kia tại sao không phát hiện, ngươi thích xen vào việc của người khác như vậy?”
“Mắc mớ gì đến ngươi?” Phong Luyến Vãn vuốt cái gáy thường xuyên chịu nỗi khổ tập kích, xoay người hung tợn trừng mắt nhìn Bách Lý Không Thành, lại thiếu chút nữa đem con mắt trừng rớt xuống dưới. Vốn cho rằng những kẻ phàm ăn tục uống này đã rất vô lương tâm, nào ngờ còn có người khác lương tâm đen tối hơn nhiều. Nếu như trước mặt nàng không phải ảo giác, thì Bách Lý Không Thành đang khiêng hai túi bột mỳ lớn nhỏ. Gian nan đem tầm mắt chuyển qua phía sau hắn, Hàn Ảnh Trọng đang khoanh tay đứng ở xa xa, im lặng tách biệt hoàn toàn với những người khác. Phong Luyến vãn lau mồ hôi trên trán, hoàn hảo mặt quan tài không có bị dạy hư.
“Lôi linh căn, ngươi đây là đoạt lương thực dự trữ mùa đông của nhà ai?”
Bách Lý Không Thành nghe vậy phi thường khó chịu, lập tức nhíu mi nói: “Thôn dân nghe nói chúng ta đến trừ yêu, đây là tạ lễ đưa cho Huyền Tịch Tông.”
“Giúp người không cầu hồi báo, huống hồ chúng ta là tới hoàn thành khảo nghiệm, không nên nhận tạ lễ? Hiện tại lập tức đem tất cả trả về!” Phong Luyến Vãn nổi cơn thịnh nộ bày ra bộ dáng hiệp nữ, đem truyền thống mỹ đức đã học được trong mười năm qua của dân tộc Trung Hoa phát huy đến mức tận cùng, rất có phong phạm người lãnh đạo. Răn dạy Bách Lý Không Thành xong, lại xoay người chỉ vào Hàn Ảnh Trọng, nói: “Ngươi làm sư huynh tại sao không ngăn cản hắn? Thôn dân trong nhà vốn không có bao nhiêu lương thực dự trữ, lại xuất hiện yêu vật đến quấy rối, bọn họ đã đủ đáng thương. Chúng ta không phái người đưa chút lương thực đến đã thập phần không phải, sao có thể không biết xấu hổ lấy những thứ này?”
Loạn thạch xuyên không, kinh đào phách ngạn, cuồn cuộn gió tuyết.
Lần giáo huấn này, dọa mộng biết bao hào kiệt.
Hàn Ảnh Trọng có chút kinh ngạc nhìn Phong Luyến Vãn. Ngoại trừ Tông chủ cùng chân nhân, đệ tử trong tông không ai có thể răn dạy hắn. Không chỉ bởi vì hắn là sư huynh của phần đông đệ tử, càng bởi vì hắn làm người xử sự nghiêm minh kiềm chế bản thân, tự hỏi không có phạm qua sai lầm gì. Không nghĩ tới lại bị nàng chỉ trích .
“U, đây vẫn là tiểu sư muội giết người phóng hỏa không chút lưu tình nào kia sao? Có phải đã chịu kích thích gì hay không?” Bách Lý Không Thành là người đầu tiên phục hồi lại tinh thần, đi đến trước mặt nàng sờ sờ cái trán của nàng, không nóng a.
Phong Luyến Vãn cau mày hất tay Bách Lý Không Thành, cúi đầu trầm mặc không nói. Cảm thấy nàng chịu kích thích thì sờ trán nàng làm chi? Nàng chẳng qua hiểu được địa vị càng cao trách nhiệm càng lớn. Đây đại khái chính là nguyên nhân lão hồ ly kia cho nàng làm thiếu tông chủ đi.
Ngược lại vị Lỗi sư huynh kia, kinh ngạc qua đi lại thầm nói: “Đây là các thôn dân muốn tri ân báo đáp, nếu ra sức khước từ, chẳng phải là quá kiêu căng sao?”
Đừng tưởng rằng Phong Luyến Vãn đang nổi nóng thì không nghe thấy hắn nói gì, kẻ vốn nên bị giết người diệt khẩu lại dám phản bác lời của nàng, nàng tức sùi bọt mép muốn nhéo lỗ tai của hắn bắt chước giáo viên cho hắn một khóa giáo dục, lại nghe ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm xôn xao, lực chú ý lập tức bị hấp dẫn. Tu sĩ trong phòng cũng hai mặt nhìn nhau, đều bỏ đũa trong tay xuống đi ra ngoài cửa.
Trời xanh quang đãng, vạn dặm không mây. Không biết có phải ảo giác hay không, mặt trời giống như quả cầu lửa thật lớn. Vừa mới rời khỏi phòng, từng trận cát bụi giống như hóa thành dòng khí đập vào mặt mà đến, tiếng thôn dân hoảng sợ thét chói tai cách đó không xa. Phong Luyến Vãn thi triển một pháp thuật nhỏ ngăn cản cát đá xen lẫn trong không khí, nhanh chóng lắc mình đến địa điểm gặp chuyện không may. Vài tên tu sĩ phía sau nàng kinh hãi nhìn bóng dáng nhanh như quỷ mị của nàng, không nghĩ tới tiểu sư muội thoạt nhìn rất bình thường này lại lợi hại như vậy.
Trong rừng cây từng trận âm phong gào thét, thôn dân gần đó hoặc là nháo nhào chạy về hướng trái ngược, hoặc là cầm cuốc hay dụng cụ làm ruộng phình to lá gan muốn đến hỗ trợ. Vài tên tu sĩ cầm bảo kiếm trong tay vây quanh một thụ yêu, dù sao tuổi trẻ khí thịnh, lần đầu thấy loại yêu ma này không khỏi nhiệt huyết sôi trào. Còn chưa kịp để Phong Luyến Vãn đuổi tới hỏi tiền căn hậu quả thế nào, mấy tên tu sĩ đã tranh nhau vọt tới báo cáo tình huống, đương nhiên không phải báo cáo với nàng.
“Hàn sư huynh, thụ yêu này có thể tạo ra trận gió lớn như vậy, tu vi cũng không thấp a.” Thiếu tông chủ không biết đã ẩn vào nơi nào, vị trí chủ đạo liền bị đổ lên đầu Hàn Ảnh Trọng. Các đệ tử vẫn là thiếu niên, cũng muốn được cao nhân có địa vị khích lệ. Mà bọn họ hiển nhiên đã ôm sai bắp đùi rồi, Hàn Ảnh Trọng loại băng sơn này ngay cả mặt mũi bọn họ cũng không nhớ kỹ, càng miễn bàn khích lệ vô nghĩa gì đó, mặc kệ ánh mắt tràn ngập chờ mong của bọn họ, chỉ nhìn thụ yêu đang gây sóng gió kia, biểu tình cũng không có biến hóa nhiều, càng không dự tính rút kiếm tương trợ.
Bất quá, nhóm người này sao lại không có mắt như thế, thiếu tông chủ trước mặt không thèm quan tâm lại đi lấy lòng một người có địa vị thấp hơn nàng, thật sự thích hợp sao…
Phong Luyến Vãn nhịn xuống xúc động muốn đánh rớt bọn hắn, cố gắng đem lực chú ý tập trung lên thụ yêu kia. Tàng Kinh Các hai mươi tư giờ đều mở cửa miễn phí cho nàng, nàng tự nhiên là kiến thức rộng rãi. Thụ yêu này tên là Mộc Mị, còn được gọi là Thụ Mị, có linh hồn trong cây, hình dáng không khác gì cây cối bình thường, bất quá, nghe nói nếu có ai muốn đốn ngã nó hoặc làm nó bị thương, người kia hoặc thậm chí tất cả mọi người trong thôn đều sẽ gặp họa lớn.
Biết đây chỉ là chuyện dễ giải quyết, điều đầu tiên mà Phong Luyến Vãn nghĩ đến không phải làm thế nào trừ yêu, mà là thụ yêu đáng thương a, ngươi đang vô cùng nhàn nhã phơi nắng, đột nhiên một đống tiểu tử thúi xuất hiện muốn đốn ngã ngươi hoặc làm ngươi bị thương, không phát cuồng mới là lạ. Cũng may thụ yêu này thực lực chỉ ở Luyện Khí kỳ tầng năm tầng sáu, chỉ cần bắt nó răng rắc một cái thì sẽ không có việc gì. Loại yêu vật cấp thấp này, Phong Luyến Vãn ngay cả hứng thú tẩn nó một chút cũng không có, sự tình là do những tên đệ tử kia gây ra thì cứ để chính bọn họ tự giải quyết đi, dù sao bên cạnh bọn họ còn có một vị đệ tử chính tông bảo vệ.
Thụ yêu đương nhiên là bất mãn những kẻ nhân loại này vây chung quanh nó, vươn nhánh cây thật lớn nhắm ngay một tên tu sĩ hung hăng quất tới. Tên tu sĩ kia tựa hồ vì bị nhánh cây đột ngột công kích nên sợ tới mức sửng sốt, bị đánh trúng người, lập tức ngã xuống đất lăn lộn vài vòng, thống khổ ôm ngực bày ra bộ dáng bị trọng thương, xem ra cứ tính nằm rạp trên đất không muốn đứng dậy.
Phong Luyến Vãn ngầm liếc mắt xem thường, đã yếu lại còn không có cốt khí. Hai ngón tay giấu dưới vạt áo khép lại, chùm tia sáng màu đỏ sậm mơ hồ lóe lên, một trận pháp màu đỏ sậm xuất hiện dưới chân tên tu sĩ kia cùng nhân viên quản lý, đồng thời một thanh âm vô tình từ trên trời truyền xuống: “Khảo nghiệm thất bại!” Ánh sáng của trận pháp càng lúc càng chói mắt, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người đem hai người kia truyền tống trở về Huyền Tịch Tông.
Thấy biến hóa này, các đệ tử đều khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, thiếu tông chủ quả nhiên luôn luôn ở trong góc tối quan sát bọn họ a. Còn lại vài tên tu sĩ đều vực dậy tinh thần, dùng hết sức mạnh sử dụng năng lực của mình, nhất thời các màu hào quang hiện ra.
“Ngươi nói xem thiếu tông chủ có phải đang dùng Ẩn Thân Thuật hay không?” Bách Lý Không Thành đứng một bên xem náo nhiệt ghé vào bên tai Phong Luyến Vãn nhẹ giọng nói.
Phong Luyến Vãn không chớp mắt nhìn chằm chằm thụ yêu kia, không hề để ý gió nóng ái muội thổi qua bên tai, bình tĩnh nói: “Không biết.” Ẩn Tức Đan cùng Liễm Tức Thuật đều có, nhưng trước mắt nàng không cần dùng đến.
“Thiếu tông chủ tuổi tác không chênh lệch với ngươi bao nhiêu, không biết các ngươi ai lợi hại hơn.” Bách Lý Không Thành nói: “Đúng rồi, tu vi của ngươi đã đến đâu rồi, đã đột phá Kết Đan hay chưa?”
“Vấn đề cá nhân, không nói cho ngươi biết.”
“Thiếu tông chủ rốt cuộc là sư đệ hay sư muội a? Hì hì, theo ta đoán, thiếu tông chủ có khả năng rất lớn là con rơi của Tông Chủ.”
Phong Luyến Vãn không thể nhịn được nữa đá hắn một cước, tức giận nói: “Ngươi mới là con rơi, cả nhà ngươi đều là con rơi!”
Bách Lý Không Thành không biết vì sao nàng đột nhiên lại xù lông, nhưng cho dù là ai bị nói thành con rơi cũng sẽ không cảm thấy thoải mái, vì vậy hắn cũng đá lên chân của nàng. Bất quá hắn tốt xấu gì vẫn biết cái gọi là thương hương tiếc ngọc, chỉ dùng mũi chân nhẹ nhàng huých nàng một chút. Phong Luyến Vãn mặc kệ hảo tâm của hắn, tiểu tử này nếu thực sự dám đá, đừng trách nàng trở mặt! Một hồi chiến tranh siêu nhỏ khiến thuốc súng nổi lên bốn phía.
Tu sĩ hơi có chút lương tâm cự tuyệt nói sớm đã tu tập Thổ Nạp Thuật, không cần ăn cơm uống nước, tu sĩ nào đó lương tâm đã bị con vật bốn chân ăn mất thì giống như quỷ chết đói đầu thai dùng tốc độ mây tan gió cuốn quét sạch thức ăn, giống như Huyền Tịch Tông luôn ngược đãi bọn hắn, lại còn lãng phí đem đổ hết những món ăn không thích, thuận tiện dành chút thời gian ngầm cùng đồng bọn đánh giá một chút mùi vị thức ăn ngon dở thế nào. Các hộ thôn dân chỉ xấu hổ cười cười, lão phu lão thê liếc nhau, thê tử chạy nhanh đến phòng bếp làm thêm một ít rau xào.
Mỗ thiếu tông chủ bi thống che mặt, vì con đường tương lai của Huyền Tịch Tông tỏ vẻ thương tâm, nàng ngàn chọn vạn tuyển cái thôn xóm giản dị thiện lương này làm nơi khảo nghiệm cho chúng đệ tử, nếu bị đám cường đạo đội lốt tu sĩ này cướp sạch không còn một mảnh, tội nghiệt của nàng sẽ sâu nặng đến mức nào. Nàng vỗ bả vai một vị tu sĩ trong đó, xả ra một nụ cười tương đối thiện lương: “Vị sư huynh này, ngài tích chút đức đi, gây tiếng xấu cho Huyền Tịch Tông còn chưa tính, nên chừa lại chút lương thực cho gia đình người ta. Ở Châu Phi xa xôi bên kia, nhiều người không có cơm ăn chỉ có thể ăn bùn đất.”
“Người ta hảo tâm hảo ý làm đồ ăn muốn chúng ta thưởng thức, nếu không ăn chẳng phải có lỗi với người ta sao, hơn nữa không thích ăn tại sao phải ăn?” Người nọ vừa quơ quơ đôi đũa vừa nói, bất quá sau khi quay lại nhìn thấy khuôn mặt Phong Luyến Vãn liền dừng động tác, giống như bị ai đó nắm đuôi lập tức nhảy dựng lên: “Là ngươi!”
Thấy người này một bộ giống như gặp phải quỷ, Phong Luyến Vãn giật mình, chẳng lẽ nàng còn ngoài ý muốn đánh bậy đánh bạ ra một người quen?
Lại nhìn kỹ tu sĩ này, tóc đen mắt đen như mực, y phục kim sắc, là một thiếu niên tuấn tú.
“Lỗi sư huynh, các ngươi quen nhau sao?” Tên tu sĩ đồng bạn hỏi.
Nghe thấy một tiếng “Lỗi sư huynh” dường như có chút quen thuộc, Phong Luyến Vãn đột nhiên nhớ ra, người này chẳng phải là kim y thiếu niên đã đồng thời xuất hiện cùng Lục Nhâm Giáp lần đó sao? Bất quá trong lòng nàng ngay cả một chút vui sướng khi gặp được người quen cũng không có, người này tận mắt thấy nàng cùng Mộc thầy trò tương xứng, chỉ cần chỉ số thông minh của hắn không có vấn đề, khẳng định biết nàng chính là Nhan Phong. Năm đó nhiều việc quấn thân khiến nàng quên mất tiểu tử này, hiện tại nhớ đến lại cảm thấy sợ, nếu hắn tiết lộ thân thế của nàng với Táng Hồn Đảo thì phiền phức lớn. Hồng mâu nguy hiểm híp lại, tiểu tử này vận khí không tốt bị nàng gặp được, nên hay không…
“Giết người diệt khẩu” bốn chữ tràn ngập lệ khí này còn chưa kịp nghĩ đến, sau gáy đột nhiên bị ai đó tập kích. Thanh âm trêu chọc của Bách Lý Không Thành thành công phá hủy hưng trí muốn giết người diệt khẩu của Phong Luyến Vãn: “Trước kia tại sao không phát hiện, ngươi thích xen vào việc của người khác như vậy?”
“Mắc mớ gì đến ngươi?” Phong Luyến Vãn vuốt cái gáy thường xuyên chịu nỗi khổ tập kích, xoay người hung tợn trừng mắt nhìn Bách Lý Không Thành, lại thiếu chút nữa đem con mắt trừng rớt xuống dưới. Vốn cho rằng những kẻ phàm ăn tục uống này đã rất vô lương tâm, nào ngờ còn có người khác lương tâm đen tối hơn nhiều. Nếu như trước mặt nàng không phải ảo giác, thì Bách Lý Không Thành đang khiêng hai túi bột mỳ lớn nhỏ. Gian nan đem tầm mắt chuyển qua phía sau hắn, Hàn Ảnh Trọng đang khoanh tay đứng ở xa xa, im lặng tách biệt hoàn toàn với những người khác. Phong Luyến vãn lau mồ hôi trên trán, hoàn hảo mặt quan tài không có bị dạy hư.
“Lôi linh căn, ngươi đây là đoạt lương thực dự trữ mùa đông của nhà ai?”
Bách Lý Không Thành nghe vậy phi thường khó chịu, lập tức nhíu mi nói: “Thôn dân nghe nói chúng ta đến trừ yêu, đây là tạ lễ đưa cho Huyền Tịch Tông.”
“Giúp người không cầu hồi báo, huống hồ chúng ta là tới hoàn thành khảo nghiệm, không nên nhận tạ lễ? Hiện tại lập tức đem tất cả trả về!” Phong Luyến Vãn nổi cơn thịnh nộ bày ra bộ dáng hiệp nữ, đem truyền thống mỹ đức đã học được trong mười năm qua của dân tộc Trung Hoa phát huy đến mức tận cùng, rất có phong phạm người lãnh đạo. Răn dạy Bách Lý Không Thành xong, lại xoay người chỉ vào Hàn Ảnh Trọng, nói: “Ngươi làm sư huynh tại sao không ngăn cản hắn? Thôn dân trong nhà vốn không có bao nhiêu lương thực dự trữ, lại xuất hiện yêu vật đến quấy rối, bọn họ đã đủ đáng thương. Chúng ta không phái người đưa chút lương thực đến đã thập phần không phải, sao có thể không biết xấu hổ lấy những thứ này?”
Loạn thạch xuyên không, kinh đào phách ngạn, cuồn cuộn gió tuyết.
Lần giáo huấn này, dọa mộng biết bao hào kiệt.
Hàn Ảnh Trọng có chút kinh ngạc nhìn Phong Luyến Vãn. Ngoại trừ Tông chủ cùng chân nhân, đệ tử trong tông không ai có thể răn dạy hắn. Không chỉ bởi vì hắn là sư huynh của phần đông đệ tử, càng bởi vì hắn làm người xử sự nghiêm minh kiềm chế bản thân, tự hỏi không có phạm qua sai lầm gì. Không nghĩ tới lại bị nàng chỉ trích .
“U, đây vẫn là tiểu sư muội giết người phóng hỏa không chút lưu tình nào kia sao? Có phải đã chịu kích thích gì hay không?” Bách Lý Không Thành là người đầu tiên phục hồi lại tinh thần, đi đến trước mặt nàng sờ sờ cái trán của nàng, không nóng a.
Phong Luyến Vãn cau mày hất tay Bách Lý Không Thành, cúi đầu trầm mặc không nói. Cảm thấy nàng chịu kích thích thì sờ trán nàng làm chi? Nàng chẳng qua hiểu được địa vị càng cao trách nhiệm càng lớn. Đây đại khái chính là nguyên nhân lão hồ ly kia cho nàng làm thiếu tông chủ đi.
Ngược lại vị Lỗi sư huynh kia, kinh ngạc qua đi lại thầm nói: “Đây là các thôn dân muốn tri ân báo đáp, nếu ra sức khước từ, chẳng phải là quá kiêu căng sao?”
Đừng tưởng rằng Phong Luyến Vãn đang nổi nóng thì không nghe thấy hắn nói gì, kẻ vốn nên bị giết người diệt khẩu lại dám phản bác lời của nàng, nàng tức sùi bọt mép muốn nhéo lỗ tai của hắn bắt chước giáo viên cho hắn một khóa giáo dục, lại nghe ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm xôn xao, lực chú ý lập tức bị hấp dẫn. Tu sĩ trong phòng cũng hai mặt nhìn nhau, đều bỏ đũa trong tay xuống đi ra ngoài cửa.
Trời xanh quang đãng, vạn dặm không mây. Không biết có phải ảo giác hay không, mặt trời giống như quả cầu lửa thật lớn. Vừa mới rời khỏi phòng, từng trận cát bụi giống như hóa thành dòng khí đập vào mặt mà đến, tiếng thôn dân hoảng sợ thét chói tai cách đó không xa. Phong Luyến Vãn thi triển một pháp thuật nhỏ ngăn cản cát đá xen lẫn trong không khí, nhanh chóng lắc mình đến địa điểm gặp chuyện không may. Vài tên tu sĩ phía sau nàng kinh hãi nhìn bóng dáng nhanh như quỷ mị của nàng, không nghĩ tới tiểu sư muội thoạt nhìn rất bình thường này lại lợi hại như vậy.
Trong rừng cây từng trận âm phong gào thét, thôn dân gần đó hoặc là nháo nhào chạy về hướng trái ngược, hoặc là cầm cuốc hay dụng cụ làm ruộng phình to lá gan muốn đến hỗ trợ. Vài tên tu sĩ cầm bảo kiếm trong tay vây quanh một thụ yêu, dù sao tuổi trẻ khí thịnh, lần đầu thấy loại yêu ma này không khỏi nhiệt huyết sôi trào. Còn chưa kịp để Phong Luyến Vãn đuổi tới hỏi tiền căn hậu quả thế nào, mấy tên tu sĩ đã tranh nhau vọt tới báo cáo tình huống, đương nhiên không phải báo cáo với nàng.
“Hàn sư huynh, thụ yêu này có thể tạo ra trận gió lớn như vậy, tu vi cũng không thấp a.” Thiếu tông chủ không biết đã ẩn vào nơi nào, vị trí chủ đạo liền bị đổ lên đầu Hàn Ảnh Trọng. Các đệ tử vẫn là thiếu niên, cũng muốn được cao nhân có địa vị khích lệ. Mà bọn họ hiển nhiên đã ôm sai bắp đùi rồi, Hàn Ảnh Trọng loại băng sơn này ngay cả mặt mũi bọn họ cũng không nhớ kỹ, càng miễn bàn khích lệ vô nghĩa gì đó, mặc kệ ánh mắt tràn ngập chờ mong của bọn họ, chỉ nhìn thụ yêu đang gây sóng gió kia, biểu tình cũng không có biến hóa nhiều, càng không dự tính rút kiếm tương trợ.
Bất quá, nhóm người này sao lại không có mắt như thế, thiếu tông chủ trước mặt không thèm quan tâm lại đi lấy lòng một người có địa vị thấp hơn nàng, thật sự thích hợp sao…
Phong Luyến Vãn nhịn xuống xúc động muốn đánh rớt bọn hắn, cố gắng đem lực chú ý tập trung lên thụ yêu kia. Tàng Kinh Các hai mươi tư giờ đều mở cửa miễn phí cho nàng, nàng tự nhiên là kiến thức rộng rãi. Thụ yêu này tên là Mộc Mị, còn được gọi là Thụ Mị, có linh hồn trong cây, hình dáng không khác gì cây cối bình thường, bất quá, nghe nói nếu có ai muốn đốn ngã nó hoặc làm nó bị thương, người kia hoặc thậm chí tất cả mọi người trong thôn đều sẽ gặp họa lớn.
Biết đây chỉ là chuyện dễ giải quyết, điều đầu tiên mà Phong Luyến Vãn nghĩ đến không phải làm thế nào trừ yêu, mà là thụ yêu đáng thương a, ngươi đang vô cùng nhàn nhã phơi nắng, đột nhiên một đống tiểu tử thúi xuất hiện muốn đốn ngã ngươi hoặc làm ngươi bị thương, không phát cuồng mới là lạ. Cũng may thụ yêu này thực lực chỉ ở Luyện Khí kỳ tầng năm tầng sáu, chỉ cần bắt nó răng rắc một cái thì sẽ không có việc gì. Loại yêu vật cấp thấp này, Phong Luyến Vãn ngay cả hứng thú tẩn nó một chút cũng không có, sự tình là do những tên đệ tử kia gây ra thì cứ để chính bọn họ tự giải quyết đi, dù sao bên cạnh bọn họ còn có một vị đệ tử chính tông bảo vệ.
Thụ yêu đương nhiên là bất mãn những kẻ nhân loại này vây chung quanh nó, vươn nhánh cây thật lớn nhắm ngay một tên tu sĩ hung hăng quất tới. Tên tu sĩ kia tựa hồ vì bị nhánh cây đột ngột công kích nên sợ tới mức sửng sốt, bị đánh trúng người, lập tức ngã xuống đất lăn lộn vài vòng, thống khổ ôm ngực bày ra bộ dáng bị trọng thương, xem ra cứ tính nằm rạp trên đất không muốn đứng dậy.
Phong Luyến Vãn ngầm liếc mắt xem thường, đã yếu lại còn không có cốt khí. Hai ngón tay giấu dưới vạt áo khép lại, chùm tia sáng màu đỏ sậm mơ hồ lóe lên, một trận pháp màu đỏ sậm xuất hiện dưới chân tên tu sĩ kia cùng nhân viên quản lý, đồng thời một thanh âm vô tình từ trên trời truyền xuống: “Khảo nghiệm thất bại!” Ánh sáng của trận pháp càng lúc càng chói mắt, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người đem hai người kia truyền tống trở về Huyền Tịch Tông.
Thấy biến hóa này, các đệ tử đều khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, thiếu tông chủ quả nhiên luôn luôn ở trong góc tối quan sát bọn họ a. Còn lại vài tên tu sĩ đều vực dậy tinh thần, dùng hết sức mạnh sử dụng năng lực của mình, nhất thời các màu hào quang hiện ra.
“Ngươi nói xem thiếu tông chủ có phải đang dùng Ẩn Thân Thuật hay không?” Bách Lý Không Thành đứng một bên xem náo nhiệt ghé vào bên tai Phong Luyến Vãn nhẹ giọng nói.
Phong Luyến Vãn không chớp mắt nhìn chằm chằm thụ yêu kia, không hề để ý gió nóng ái muội thổi qua bên tai, bình tĩnh nói: “Không biết.” Ẩn Tức Đan cùng Liễm Tức Thuật đều có, nhưng trước mắt nàng không cần dùng đến.
“Thiếu tông chủ tuổi tác không chênh lệch với ngươi bao nhiêu, không biết các ngươi ai lợi hại hơn.” Bách Lý Không Thành nói: “Đúng rồi, tu vi của ngươi đã đến đâu rồi, đã đột phá Kết Đan hay chưa?”
“Vấn đề cá nhân, không nói cho ngươi biết.”
“Thiếu tông chủ rốt cuộc là sư đệ hay sư muội a? Hì hì, theo ta đoán, thiếu tông chủ có khả năng rất lớn là con rơi của Tông Chủ.”
Phong Luyến Vãn không thể nhịn được nữa đá hắn một cước, tức giận nói: “Ngươi mới là con rơi, cả nhà ngươi đều là con rơi!”
Bách Lý Không Thành không biết vì sao nàng đột nhiên lại xù lông, nhưng cho dù là ai bị nói thành con rơi cũng sẽ không cảm thấy thoải mái, vì vậy hắn cũng đá lên chân của nàng. Bất quá hắn tốt xấu gì vẫn biết cái gọi là thương hương tiếc ngọc, chỉ dùng mũi chân nhẹ nhàng huých nàng một chút. Phong Luyến Vãn mặc kệ hảo tâm của hắn, tiểu tử này nếu thực sự dám đá, đừng trách nàng trở mặt! Một hồi chiến tranh siêu nhỏ khiến thuốc súng nổi lên bốn phía.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.