Thương Lam Đỉnh

Quyển 2 - Chương 58: Tiến vào Tàng Tú.

Lưu Ly Phỉ Nguyệt

27/12/2015

Phong Luyến Vãn thở hồng hộc tựa vào bức tường băng, lòng còn sợ hãi vỗ vỗ ngực đang run rẩy. Đáng sợ, đây là tình tiết chuột chạy qua đường mỗi người đều đánh giết a, tuy rằng không phải bị đánh giết mà bị ôm hôn gì đó, nhưng cảm giác cũng không khác biệt lắm.

May mắn nàng khi thăng cấp 20 đã học xong tân kỹ năng “Linh khí hóa hình”, dùng Thổ hệ linh khí tạo ra một tàn ảnh phân thân để những nữ nhân kia đuổi theo, mà bản thể liền trốn ở tại chỗ chờ cho bọn họ tất cả đều rời đi, lại thừa dịp đệ tử trông coi không chú ý lẻn vào Tàng Tú. Toàn bộ quá trình bất quá chỉ diễn ra trong vài giây, có thể thực thi hoàn mỹ như thế thật không dễ dàng gì. Quả nhiên chỉ có thời khắc tinh thần căng thẳng mới có thể bộc phát tiềm năng lớn nhất…

Ổn định hô hấp, đem Tàng Tú yên tĩnh mà quen thuộc nhìn một lần không sót gì. Gió tuyết tựa như đang hoan nghênh cố nhân tới nơi này, băng giống như đang bảo hộ chủ nhân không cho ngoại giới quấy nhiễu. Băng hệ linh khí đập vào mặt khiến Phong Luyến Vãn nhịn không được tinh thần phấn chấn, hít một ngụm khí lạnh, nơi này băng hệ linh khí vẫn nồng đậm như vậy a, bên ngoài khẳng định kém xa. Nhưng trong linh khí hỗn loạn xen lẫn sương mù màu tím nhạt mà mắt thường không thể nhận ra, phỏng chừng chính là độc tố phát ra ngoài không khí.

Phong Luyến Vãn kìm lòng không đặng nhíu mày, Trúc Cơ tầng ba thị lực có thể so sánh với kính hiển vi cao cấp, nàng dĩ nhiên có thể nhìn thấy sương mù này, cho nên mới cảm thấy kinh hãi. Có thể theo linh khí khuếch tán đến lối ra của Tàng Tú, thật sự là kịch độc a, phỏng chừng ngoại trừ người của Táng Hồn Đảo cũng chỉ còn nàng có thể giải. Không biết Hàn Ảnh Trọng đã trúng độc hiện đang là cái bộ dáng gì? Đại khái cũng không khá hơn chút nào.

Mại khai cước bộ đi về phía trước vài bước, nàng quay đầu nhìn dấu chân lưu lại trên tuyết, nho nhỏ giống như mấy trái xoài nhỏ.

“Nếu dáng vẻ này của ta bị quan tài mặt nhìn thấy…” Chân mày nàng nhíu nhíu, hai ngón trở trạc trạc vào nhau, bắt đầu nổi trống muốn lui.



Rất muốn quay về —— nhưng cũng đã đến đây, vì lẻn vào còn mạc danh kỳ diệu bị rút nhỏ mười tuổi, không tới nhìn xem quả thực phải xin lỗi chính mình. Hơn nữa, bộ dạng đáng xấu hổ nào của nàng hắn chưa từng thấy qua? Hiện tại nàng ngây thơ như thế đáng yêu như thế cũng không xem như hủy hình tượng. Phong Luyến Vãn sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp bóp lên cực kỳ thoải mái, tự mình cảm giác phi thường hảo nghĩ.

Trong Tàng Tú có chút tĩnh mịch nhất thời vang lên thanh âm bước chân chạm mặt băng đát đát cùng tiếng khối băng vỡ vụn, Phong Luyến Vãn chậm chạp chạy đến chỗ của Hàn Ảnh Trọng. Bằng bộ dáng nho nhỏ này của nàng, phải chạy nhanh mới đuổi kịp tốc độ đi đường như lúc trước, qua hồi lâu nàng mới đến nơi. Đúng như dự kiến, màu sắc độc khí càng ngày càng thâm, nếu tiếp xúc sẽ xuất hiện cảm giác đầu váng mắt hoa. Phong Luyến Vãn hừ lạnh một chút, niệm khởi Hỗn Độn Quyết đem linh khí bao phủ chung quanh bốn phía thân thể, sương mù màu tím chỉ có thể vòng qua phiêu tán.

Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một người đang nằm trên khối hàn băng thật lớn.

Tóc dài màu lam tựa hồ đã bị độc tố ăn mòn có vẻ có chút âm tử, làn da toàn thân xuất hiện bệnh trạng trắng bệch, giống như cùng toàn bộ hàn băng bên trong Tàng Tú hòa hợp một thể, trên y phục màu xám bên vai có một vết rách đỏ sậm, có lẽ đây là nơi bị trường đao chém bị thương, mà độc khí màu tím là từ đó toát ra. Hàn Ảnh Trọng bị vây trong trạng thái hôn mê, vẻ mặt nhìn qua nhưng lại hết sức tự nhiên, tựa như đang an ổn ngủ say. Phong Luyến Vãn thực may mắn động tác hiện tại của hắn không phải hai tay tạo thành chữ thập đặt trước ngực, nếu không nàng sẽ nghĩ rằng hắn là một cỗ thi thể đã đóng băng từ lâu.

“Cái gì bất đắc dĩ mới hạ độc, rõ ràng là đã sớm ở trên lưỡi đao bôi độc đi.” Nhớ tới ban ngày nghe được những lời này, Phong Luyến Vãn khinh thường hừ một tiếng, vài lọn tóc nhỏ ở trong không khí nhẹ nhàng phiêu động. Nàng đi đến trước khối băng, khối băng này độ cao ước chừng khoảng một thước, Phong Luyến Vãn thấp bé không thể không dùng hai tay nho nhỏ bám vào góc khối băng, kiễng mũi chân mới có thể nhìn thấy rõ ràng cả người hắn. Bất quá nhìn hắn như vậy thì có năng lực làm được chuyện gì? Mũi chân dùng sức, nương theo phản lực của băng nhảy lên, đi đến trên khối băng, trên cao nhìn xuống Hàn Ảnh Trọng đang nằm trên đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thương Lam Đỉnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook