Quyển 2 - Chương 36: Túc Không Ly bị thương.
Lưu Ly Phỉ Nguyệt
27/12/2015
Nước mưa ào ào chảy xuôi nhuốm màu đỏ thẫm, bùn đất ẩm ướt lạnh lẽo, trong không khí nồng đậm mùi máu tươi của người sống, tựa hồ như khắp nơi đều tràn ngập một tầng sương mù đỏ như máu. Từng nhóm yêu thú cấp thấp đói khát lần theo hương vị tụ tập tại nơi này, ngẫu nhiên vang lên vài tiếng chim hót như có như không. Trong hoàn cảnh âm lãnh hắc ám lại kinh khủng này, nếu là người nhát gan vô tình đi ngang qua, chỉ sợ hai chân đã nhũn ra không thể nhúc nhích.
Phong Luyến Vãn cùng Bách Lý Không Thành gạt cành cây và bụi cỏ cản đường ra, thông qua phán đoán mùi máu tươi đậm nhạt mà dần dần đến gần nơi ngọn nguồn của nó. Chuyện tình kỳ quái cũng đã xảy ra, một số yêu thú cấp thấp gần đó theo mùi máu mà đến vừa nhìn thấy Phong Luyến Vãn đột nhiên sợ tới mức dựng thẳng lông mao, mang theo một nhà già trẻ trong ba giây chạy trốn không còn bóng dáng, hai người đã chuẩn bị tốt chiêu thức cũng không có cơ hội xuất ra. Chạm phải ánh mắt nghi hoặc của Bách Lý Không Thành, Phong Luyến Vãn lúng túng xấu hổ sờ sờ cái gáy, đỏ mặt ngượng ngùng đem nguyên nhân nói cho hắn nghe, sau đó không ngoài dự kiến nhìn thấy biểu tình cùng ánh mắt im lặng của Bách Lý Không Thành, rõ ràng chính là đang nói: ngươi tiểu nha đầu này sao lại hung hãn như vậy, cũng không sợ không có người muốn…
Lại đi về phía trước vài bước, đột nhiên trên đỉnh đầu xuất hiện một đạo sấm sét màu ngân bạch chói mắt cắt qua thiên không, nhất thời cảnh vật xung quanh cùng thân ảnh của hai người đều giống như thất sắc bị chiếu thành màu trắng đen, ngay sau đó, thanh âm sấm giật chớp rền vang dội trời đất. Đúng lúc này, ngọn nguồn phát ra mùi máu tươi kia cũng hoàn toàn bại lộ trong mắt hai người.
Tóc đỏ dán chặt ở trên khuôn mặt, nước mưa làm ướt y phục màu vàng nhiễm huyết của người nọ, thân hình đơn bạc cùng với làn da màu tím nhạt như ẩn như hiện, không khó nhìn ra những vết thương thật nhỏ trên người hắn, mấy mũi tên bạch vũ sắc bén đâm xuyên qua cơ thể hắn, mũi tên gần vai trái đã bị bẻ gãy, phỏng chừng chính hắn muốn rút ra nhưng trước đó lại hôn mê bất tỉnh. Hung hiểm nhất là một mũi tên cắm trên ngực hắn, chỉ cần lệch khỏi quỹ đạo hai cm sẽ lập tức xuyên thủng tim. Nhìn thấy tình cảnh này, dù là Phong Luyến Vãn đã tự tay sát hại vô số yêu thú cũng không nhịn được da đầu run lên, đồng tử thu nhỏ lại. Bách Lý Không Thành nhìn chằm chằm kẻ toàn thân đẫm máu nằm trên cỏ, thiếu niên tóc đỏ sắc mặt tử khí trầm trầm, hai hàng chân mày đẹp như trăng khuyết khẽ nhíu chặt, lưu quang trong khóe mắt liếc nhìn Phong Luyến Vãn che miệng kinh hô đứng bên cạnh, trong mắt hiện lên một tia do dự.
“Túc Không Ly?” Phong Luyến Vãn cơ hồ là gằn từng tiếng thốt ra cái tên này, sắc mặt âm trầm như thời tiết hiện tại, lẩm bẩm: “Vì sao hắn lại ở chỗ này?” Theo lý mà nói sau khi ác chỉnh hắn một lần coi như ân oán đã tính toán xong, nhưng nàng cũng không phải loại người khoan dung độ lượng, ngược lại còn rất dễ mang thù. Cho là trong lòng nàng không có chút oán khí nào sao?
Nói thật, nàng thật sự rất muốn…đâm hắn thêm một thương nữa, đưa hắn xuống địa ngục mới tốt.
Bách Lý Không Thành ít nhiều gì cũng biết Phong Luyến Vãn từng bị phản đồ của Huyền Tịch Tông này hãm hại rất thảm, không chút nào ngoài ý muốn trông thấy biểu tình vui sướng khi người gặp họa của nàng, vươn ngón tay đẩy đẩy bả vai ẩm ướt của nàng, nói: “Nguyên nhân người của Táng Hồn Đảo đến Huyền Tịch Tông, phỏng chừng vì tìm hắn đi.”
Hai người đầu tiên nhìn thấy Túc Không Ly liền chú ý đến ấn ký kỳ quái khắc trên cung tiễn, tựa hồ là quân kỳ triệu hồi tử linh đầu lâu khô, loại ấn ký này Phong Luyến Vãn từng nhìn thấy trên huyền sắc y bào của Lục Nhâm Giáp cùng với Giang Bình, Du Bình, hẳn là dấu hiệu của Táng Hồn Đảo. Ngẫm lại những việc người này thường xuyên làm, Phong Luyến Vãn không khỏi nhướng mày mắng hắn một tiếng đáng đời. Trộm cắp này nọ lại bị đuổi giết thành cái bộ dáng hấp hối này, cùng Hàn Ảnh Trọng năm đó ở Cấm Uyên Các không kém là bao.
Phong Luyến Vãn cùng Bách Lý Không Thành gạt cành cây và bụi cỏ cản đường ra, thông qua phán đoán mùi máu tươi đậm nhạt mà dần dần đến gần nơi ngọn nguồn của nó. Chuyện tình kỳ quái cũng đã xảy ra, một số yêu thú cấp thấp gần đó theo mùi máu mà đến vừa nhìn thấy Phong Luyến Vãn đột nhiên sợ tới mức dựng thẳng lông mao, mang theo một nhà già trẻ trong ba giây chạy trốn không còn bóng dáng, hai người đã chuẩn bị tốt chiêu thức cũng không có cơ hội xuất ra. Chạm phải ánh mắt nghi hoặc của Bách Lý Không Thành, Phong Luyến Vãn lúng túng xấu hổ sờ sờ cái gáy, đỏ mặt ngượng ngùng đem nguyên nhân nói cho hắn nghe, sau đó không ngoài dự kiến nhìn thấy biểu tình cùng ánh mắt im lặng của Bách Lý Không Thành, rõ ràng chính là đang nói: ngươi tiểu nha đầu này sao lại hung hãn như vậy, cũng không sợ không có người muốn…
Lại đi về phía trước vài bước, đột nhiên trên đỉnh đầu xuất hiện một đạo sấm sét màu ngân bạch chói mắt cắt qua thiên không, nhất thời cảnh vật xung quanh cùng thân ảnh của hai người đều giống như thất sắc bị chiếu thành màu trắng đen, ngay sau đó, thanh âm sấm giật chớp rền vang dội trời đất. Đúng lúc này, ngọn nguồn phát ra mùi máu tươi kia cũng hoàn toàn bại lộ trong mắt hai người.
Tóc đỏ dán chặt ở trên khuôn mặt, nước mưa làm ướt y phục màu vàng nhiễm huyết của người nọ, thân hình đơn bạc cùng với làn da màu tím nhạt như ẩn như hiện, không khó nhìn ra những vết thương thật nhỏ trên người hắn, mấy mũi tên bạch vũ sắc bén đâm xuyên qua cơ thể hắn, mũi tên gần vai trái đã bị bẻ gãy, phỏng chừng chính hắn muốn rút ra nhưng trước đó lại hôn mê bất tỉnh. Hung hiểm nhất là một mũi tên cắm trên ngực hắn, chỉ cần lệch khỏi quỹ đạo hai cm sẽ lập tức xuyên thủng tim. Nhìn thấy tình cảnh này, dù là Phong Luyến Vãn đã tự tay sát hại vô số yêu thú cũng không nhịn được da đầu run lên, đồng tử thu nhỏ lại. Bách Lý Không Thành nhìn chằm chằm kẻ toàn thân đẫm máu nằm trên cỏ, thiếu niên tóc đỏ sắc mặt tử khí trầm trầm, hai hàng chân mày đẹp như trăng khuyết khẽ nhíu chặt, lưu quang trong khóe mắt liếc nhìn Phong Luyến Vãn che miệng kinh hô đứng bên cạnh, trong mắt hiện lên một tia do dự.
“Túc Không Ly?” Phong Luyến Vãn cơ hồ là gằn từng tiếng thốt ra cái tên này, sắc mặt âm trầm như thời tiết hiện tại, lẩm bẩm: “Vì sao hắn lại ở chỗ này?” Theo lý mà nói sau khi ác chỉnh hắn một lần coi như ân oán đã tính toán xong, nhưng nàng cũng không phải loại người khoan dung độ lượng, ngược lại còn rất dễ mang thù. Cho là trong lòng nàng không có chút oán khí nào sao?
Nói thật, nàng thật sự rất muốn…đâm hắn thêm một thương nữa, đưa hắn xuống địa ngục mới tốt.
Bách Lý Không Thành ít nhiều gì cũng biết Phong Luyến Vãn từng bị phản đồ của Huyền Tịch Tông này hãm hại rất thảm, không chút nào ngoài ý muốn trông thấy biểu tình vui sướng khi người gặp họa của nàng, vươn ngón tay đẩy đẩy bả vai ẩm ướt của nàng, nói: “Nguyên nhân người của Táng Hồn Đảo đến Huyền Tịch Tông, phỏng chừng vì tìm hắn đi.”
Hai người đầu tiên nhìn thấy Túc Không Ly liền chú ý đến ấn ký kỳ quái khắc trên cung tiễn, tựa hồ là quân kỳ triệu hồi tử linh đầu lâu khô, loại ấn ký này Phong Luyến Vãn từng nhìn thấy trên huyền sắc y bào của Lục Nhâm Giáp cùng với Giang Bình, Du Bình, hẳn là dấu hiệu của Táng Hồn Đảo. Ngẫm lại những việc người này thường xuyên làm, Phong Luyến Vãn không khỏi nhướng mày mắng hắn một tiếng đáng đời. Trộm cắp này nọ lại bị đuổi giết thành cái bộ dáng hấp hối này, cùng Hàn Ảnh Trọng năm đó ở Cấm Uyên Các không kém là bao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.