Quyển 2 - Chương 105: Yêu ma rút lui.
Lưu Ly Phỉ Nguyệt
27/12/2015
Ánh mặt trời xuyên thấu không trung chiếu sáng toàn bộ những nơi có thể trên đại địa, những phiến lá còn đọng sương mai nhiễm màu vàng của nắng. Một ngày bình yên lại tốt đẹp đến dường nào. Nhưng đá vụn đầy đất cùng vết máu đọng lại khắp nơi đã phá hủy cảm giác tuyệt vời này, cho thấy nơi đây vừa mới trải qua một trận đại chiến tang thương thảm thiết. Các đệ tử vận y phục màu sắc giống nhau đang sửa đường hoặc là xây tường, bận rộn tu bổ lại những nơi bị hư hại, tin tưởng không lâu sau mọi thứ sẽ phục hồi lại như cũ.
Vị thuốc chua sót xộc vào trong mũi, tầm mắt cũng mơ mơ hồ hồ không thấy rõ, Phong Luyến Vãn tỉnh lại, nhìn quanh căn phòng có bố trí quen thuộc, hẳn là nàng đang ở Dược viên. Chậm chạp thử cử động thân thể, đau đớn kịch liệt giống như bị lột da rút gân liền ập tới. Lông mi vì thống khổ mà run rẩy, cắn chặt hàm răng đều đặn, loại cảm giác quen thuộc này quả thực khiến cho nàng muốn nôn, lại bị băng thành một cái xác ướp! May mắn mặt còn lộ ra bên ngoài.
Tháo băng vải ra có thể nào sẽ bị nhiễm trùng hay không? Nghĩ đến loại khả năng vạn phần kinh khủng kia, Phong Luyến Vãn thực không có cốt khí oán giận bóng đen kia vì sao không trực tiếp giết chết nàng. Trải qua kinh nghiệm đi dạo một vòng khắp quỷ môn quan lần này, Phong Luyến Vãn khắc sâu ý thức được ——
Nhân vật chính là bất tử!
“Ngươi rốt cục đã tỉnh.” Thanh âm đinh đang như suối chảy vang lên bên tai, trong giọng nói giống như vừa trút bỏ được một gánh nặng khiến cảm giác tội lỗi của Phong Luyến Vãn đột ngột tăng lên.
Tầm nhìn còn rất mơ hồ, nhưng nàng vẫn có thể hình dung được thân ảnh xinh đẹp như trích tiên kia, tóc dài màu ngân bạch ở dưới mặt trời lóe ra ánh sáng xinh đẹp như trân châu. Trí nhớ của hai năm trước ùa về nói cho nàng biết chuyện tình cực kỳ bi thảm vẫn còn ở phía sau, OMG hình ảnh rất tàn khốc kia nàng không dám tưởng tượng. Phong Luyến Vãn lúc này đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, xả ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, rụt rè gọi một tiếng: “Sư, sư phụ…” Thanh âm có chút khàn khàn, mỗi một chữ phun ra khiến nàng cảm giác cổ họng như bị xé rách. Phong Luyến Vãn thực bất đắc dĩ phát hiện, toàn thân nàng dường như không còn chỗ nào lành lặn.
Xem dáng vẻ giống như gặp được hôn quân vô đạo của nàng, Mộc vừa tức giận lại vừa buồn cười, trong đôi mắt xinh đẹp tựa như được cắt ra từ khoảng giao nhau giữa trời và biển không chút nào che dấu đau lòng, đáng tiếc lúc này ánh mắt Phong Luyến Vãn lại không tốt lắm, không hề chú ý tới điểm này. Mộc mỉm cười, cả người tựa như một đóa hoa lài thanh nhã an thần, nhưng lời nói ra lại khiến Phong Luyến Vãn ba hồn rớt mất bảy phách: “Còn nhớ rõ lúc trước sau khi ngươi lĩnh phạt trong Cấm Uyên Các vi sư đã nói gì không?”
Nàng đương nhiên nhớ rõ, hai năm trước Mộc đã từng nói, nếu nàng lại bị trọng thương, thì không được gọi hắn là sư phụ nữa.
Không cần tàn nhẫn như vậy a!
“Này, khụ khụ, lần này không tính là trọng thương a!” Chí ít nàng còn sống. Phong Luyến Vãn miễn cưỡng mỉm cười giải thích, tâm loạn như ma, trong lúc vô ý máu tươi liền từ bên khóe môi trắng bệch trào ra, nhiễm đỏ vải băng trắng nõn.
“Vậy phải thế nào mới tính là trọng thương, chết rồi mới tính là trọng thương sao?” Mộc tận lực bình tĩnh nói, vội vàng cầm lấy khăn tay giúp nàng lau vết máu. Khuôn mặt xinh đẹp như họa tràn ngập đau xót, bất đắc dĩ người nào đó thị lực quá kém không nhìn thấy được hình ảnh tuyệt vời này.
Thanh âm bình thản không lẫn một tia cảm tình, tỏ rõ chủ nhân của thanh âm này tâm như chỉ thủy đối với nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng. Phong Luyến Vãn tự mình dọa mình ở trong lòng che mặt khóc rống. Ô ô ô, sư phụ nàng thích nhất tức giận không thèm để ý đến nàng, nếu như bị sư phụ đuổi ra khỏi nhà, vậy nàng ở lại Huyền Tịch Tông cũng chỉ khiến mọi người cười nhạo, chẳng lẽ phải sớm một chút thu thập hành lý cuốn gói chạy lấy người?
Nếu để mọi người ở Huyền Tịch Tông biết tâm tư này của nàng, cho dù đã chết cũng sẽ tức đến mức đội mồ sống lại. Thiếu tông chủ Huyền Tịch Tông ở lại Huyền Tịch Tông sẽ bị mọi người cười nhạo, ngươi cho ngươi là đứa nhóc ba tuổi dễ dàng bị ức hiếp sao?
“Ô ô sư phụ Tiểu Vãn biết sai rồi, đừng đuổi con đi a!” Cảm giác ẩm ướt trên mặt khiến Phong Luyến Vãn biết nước mắt trong lòng nàng đã chảy xuôi ra ngoài.
Ý cười trên môi Mộc càng sâu, dùng khăn tay sạch sẽ lau nước mắt cho nàng, nhưng càng lau càng nhiều.
Đùa giỡn có vẻ hơi quá tay. Thôi thôi, thật sự là bại bởi nàng : “Vi sư nói muốn đuổi ngươi đi khi nào?”
Tiếng khóc lập tức ngừng lại, Phong Luyến Vãn vui vẻ ra mặt nói: “Sư phụ người không tức giận ?” Nàng hẳn là không ý thức được tốc độ biến sắc mặt của nàng kinh người đến cỡ nào.
Mộc cười khẽ vuốt đầu nàng, tuy rằng chạm vào miệng vết thương rất đau, nhưng Phong Luyến Vãn vẫn không hề đổi sắc. Nghe thấy hắn giống như đang dỗ hài tử ôn nhu nói: “Vi sư giúp ngươi sắc thuốc, tuy rằng rất đắng, nhưng ngươi nhất định phải uống hết.” Nói xong liền rời khỏi Dược viên, lưu lại cho Phong Luyến Vãn một bóng lưng hoàn mỹ.
Không trả lời vấn đề kia, hắn rốt cuộc là tức giận hay không tức giận? Phong Luyến Vãn thực bất an.
“Ha ha ha ha! Ô ô sư phụ Tiểu Vãn biết sai rồi, đừng đuổi con đi a! Ha ha ha ha…” Tiếng cười đột ngột từ ngoài cửa sổ truyền đến, dùng ngữ điệu âm dương quái khí bắt chước lời nói của nàng. Nghe hắn cười đến vui vẻ như vậy phỏng chừng đã nhịn rất lâu, đôi mi xinh đẹp của Phong Luyến Vãn nhíu nhíu, hơi động đầu nhìn về phía tên nghe trộm kia. Chỉ thấy Túc Không Ly ngồi trên khung cửa sổ ôm bụng cười sằng sặc, khả năng giữ thăng bằng rất tốt, cười đến nghiêng ngả như vậy mà vẫn không ngã xuống.
“Không cho cười!” Khuôn mặt tái nhợt của Phong Luyến Vãn hơi hơi đỏ lên, bộ dáng vừa rồi nàng làm nũng với sư phụ lại bị hắn nhìn thấy, thật mất mặt. Tiểu tử này đến đây lúc nào, ẩn núp đã bao lâu? Nàng thế nhưng không hề cảm giác được, quả nhiên thời điểm ở bên sư phụ nàng rất dễ thả lỏng cảnh giác.
Túc Không Ly khoanh tay tựa vào bên cửa sổ, khóe môi cong lên thấp giọng trêu chọc nói: “Thiếu tông chủ, giấu thật kỹ a.” Tuy là cười, nhưng trong giọng nói kia nồng đậm u oán chĩa thẳng vào nàng. Phong Luyến Vãn mím môi không nói, đề tài này tựa hồ có chút tổn thương cảm tình, nên tận lực tránh né.
…
Rừng trúc xanh biếc khiến người ta hoa cả mắt, sương sớm trong suốt tựa như dung hòa vào không khí. Nói là đi sắc thuốc, nhưng lại đến nơi này.
“Trưởng lão.” Một tên đệ tử lập tức quỳ xuống ôm quyền hành lễ, nhìn kỹ đúng là người canh cửa ở Cấm Uyên Các, hắn chỉ dám cúi đầu nhìn lá khô trên mặt đất, nơm nớp lo sợ báo cáo tình huống: “Lời đồn đãi không biết vì sao lại truyền ra từ Cấm Uyên Các, có nhiều tu sĩ đã biết được.”
Mộc lẳng lặng nghe, tươi cười nhàn nhạt khiến cho người ta như đón gió xuân, nhưng tên đệ tử kia lại cảm thấy rét run như bị rơi vào hầm băng. Thật lâu sau, Mộc nhẹ giọng nói gì đó với hắn, đệ tử kia chỉ cảm thấy tay chân chết lặng, đầu càng cúi thấp hơn, vội vàng hành lễ rời đi. Nhìn xuống nơi hắn từng quỳ, lá khô hỗn độn bị nghiền nát, tựa hồ còn lưu lại mồ hôi lạnh tràn ngập sợ hãi.
Làn gió tươi mát mang theo một tia lãnh ý phất qua rừng trúc, Mộc xoay người mỉm cười ôn hòa với một vị khách hiếm hoi mới đến: “Dược liệu cuối cùng đành phiền đến ngươi .”
…
Gần cửa sổ ánh nắng phá lệ chói mắt, Phong Luyến Vãn hơi khép mắt xoay đầu nhìn lên trần nhà. Chịu đựng đau đớn nâng tay nhẹ nhàng xoẹt qua không khí, mở túi trữ vật lấy ra một viên đan dược, bỏ vào miệng rồi khó khăn nuốt xuống. Thường xuyên thấy nàng từ trong không khí lấy ra một thứ kỳ quái nào đó, lúc mới bắt đầu Túc Không Ly còn cảm thấy thật thần kỳ, hiện tại đối với một loạt động tác này của nàng cũng đã không còn để ý.
Yết hầu một trận đau đớn như bị xé rách, lập tức cảm giác ấm áp lan tràn khắp tứ chi bách hải, đau đớn cũng dần dần biến mất. Phong Luyến Vãn thành thành thật thật nằm ở trên giường chờ dược hiệu hoàn toàn phát huy, nâng tay đã không còn khó khăn như lúc trước, mở ra bảng thông tin nhân vật nhìn tình huống thân thể, trạng thái trúng độc lại khiến nàng có chút nhíu mi.
Chống giường lưu loát ngồi dậy, vô tình động đến miệng vết thương phía sau lưng cùng chưởng ấn dưới cổ khiến cho nàng đau đến nhe răng nhếch miệng. Nhẹ nhàng chạm đến miệng vết thương gần xương quai xanh, Phong Luyến Vãn buồn bực hít sâu, lẩm bẩm: “Không biết độc của ma tộc làm sao để giải?” Thanh âm đã khôi phục thanh thúy ngọt ngào như lúc trước.
Vốn cũng không trông cậy vào sẽ có người trả lời, lại chợt nghe Túc Không Ly nói: “Tầng thứ hai Tàng Kinh Các ở trên kệ sách thứ ba của giá sách thứ năm đếm từ bên phải qua có một cuốn thư tịch ghi lại, có ba cách giải độc.”
Nhìn hắn dựng thẳng lên ba ngón tay thật cao, khóe miệng Phong Luyến Vãn kịch liệt run rẩy, ngay cả vị trí cất sách cũng nhớ rõ như vậy, nếu ở hiện đại nhất định là một học sinh tốt được lão sư yêu mến. Không đợi Phong Luyến Vãn lên tiếng, Túc Không Ly đã tự nói: “Thứ nhất, đóa hoa sinh trưởng ở nơi tiếp giáp giữa nhân gian và ma giới. Bất quá nơi đó không rõ vị trí, khả năng tu sĩ nhân tộc có thể hái được là rất thấp.”
“Một nơi bí ẩn như vậy làm sao có thể tìm được. Kế tiếp.” Chuyện liên quan đến sức khỏe của nàng, nhất định phải nghiêm túc lắng nghe.
“Thứ hai, máu trong tim của ma tộc. Có rất nhiều tu sĩ bị thương, cũng may bắt được vài tên ma tộc có thể lấy máu, bất quá trong mấy ngày ngươi hôn mê đã chia hết cho những người khác, đến giờ vẫn còn mười mấy tu sĩ chưa được giải độc. Ngươi cũng được lưu danh, thiếu tông chủ hy sinh chính mình cứu vớt thiên hạ a.” Túc Không Ly vui sướng khi người gặp họa, bỗng dưng nhìn thấy đôi mắt nhỏ tràn ngập chờ mong của nàng, nhất thời xấu hổ nói: “Cái kia, bình đó của ta cũng đã dùng hết.”
Ánh mắt mong chờ đột ngột biến thành ánh mắt giết người, một lần lại một lần quét qua trên người Túc Không Ly. Phong Luyến Vãn càng ngày càng có khuynh hướng núi lửa bộc phát, thứ tốt không giữ lại cho người nhà, tiểu tử này thật sự đáng đánh đòn. Trầm giọng nói: “Kế tiếp.”
“Thứ ba… ” Túc Không Ly tươi cười tăng thêm một phần ái muội, tóc mái trên trán rủ xuống tạo thành bóng đen trước mắt khiến Phong Luyến Vãn trong lòng hoảng hốt: “Song Tu. Những tu sĩ không nhận được giọt máu trong tim của ma tộc hơn phân nửa đều có đạo lữ song tu, ngươi có đối tượng nào thích hợp để song tu hay không?”
“Đi nơi nào tìm Ma tộc a?” Phong Luyến Vãn xoa huyệt thái dương, bộ dạng thực phiền não, nàng không do dự từ bỏ loại phương pháp nhanh gọn thuận tiện nhất: “Đều là lỗi của tên ma tộc kia, tốt nhất đừng để ta bắt được hắn, nếu không bổn cô nương nhất định sẽ đem Ưng Trảo Công x Nhất Dương Chỉ x Bạch Cốt Trảo X Giáng Long Thập Bát Chưởng tất cả thi triển trên người hắn một lần.”
“Mấy thứ đó là cái gì a?” Khóe miệng Túc Không Ly run rẩy, nàng thường xuyên nói những chuyện rất kỳ quái, gợi lên lòng hiếu kỳ của hắn nhưng sau đó cái gì cũng không chịu giải thích: “Có người đến, ta đây đi trước.” Vịn vào thành cửa sổ, xoay người hoàn mỹ một cái liền biến mất không còn dấu vết. Thật sự là đến vô ảnh đi vô tung. Phong Luyến Vãn chảy mấy vạch hắc tuyến, tiểu tử này rốt cuộc tới đây để làm gì, hắn không tốt đến nỗi quan tâm chủ nợ như nàng đi?!
Cơ hồ là cùng thời điểm Túc Không Ly vừa rời đi, cửa Dược viên bị mở ra.
Vị thuốc chua sót xộc vào trong mũi, tầm mắt cũng mơ mơ hồ hồ không thấy rõ, Phong Luyến Vãn tỉnh lại, nhìn quanh căn phòng có bố trí quen thuộc, hẳn là nàng đang ở Dược viên. Chậm chạp thử cử động thân thể, đau đớn kịch liệt giống như bị lột da rút gân liền ập tới. Lông mi vì thống khổ mà run rẩy, cắn chặt hàm răng đều đặn, loại cảm giác quen thuộc này quả thực khiến cho nàng muốn nôn, lại bị băng thành một cái xác ướp! May mắn mặt còn lộ ra bên ngoài.
Tháo băng vải ra có thể nào sẽ bị nhiễm trùng hay không? Nghĩ đến loại khả năng vạn phần kinh khủng kia, Phong Luyến Vãn thực không có cốt khí oán giận bóng đen kia vì sao không trực tiếp giết chết nàng. Trải qua kinh nghiệm đi dạo một vòng khắp quỷ môn quan lần này, Phong Luyến Vãn khắc sâu ý thức được ——
Nhân vật chính là bất tử!
“Ngươi rốt cục đã tỉnh.” Thanh âm đinh đang như suối chảy vang lên bên tai, trong giọng nói giống như vừa trút bỏ được một gánh nặng khiến cảm giác tội lỗi của Phong Luyến Vãn đột ngột tăng lên.
Tầm nhìn còn rất mơ hồ, nhưng nàng vẫn có thể hình dung được thân ảnh xinh đẹp như trích tiên kia, tóc dài màu ngân bạch ở dưới mặt trời lóe ra ánh sáng xinh đẹp như trân châu. Trí nhớ của hai năm trước ùa về nói cho nàng biết chuyện tình cực kỳ bi thảm vẫn còn ở phía sau, OMG hình ảnh rất tàn khốc kia nàng không dám tưởng tượng. Phong Luyến Vãn lúc này đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, xả ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, rụt rè gọi một tiếng: “Sư, sư phụ…” Thanh âm có chút khàn khàn, mỗi một chữ phun ra khiến nàng cảm giác cổ họng như bị xé rách. Phong Luyến Vãn thực bất đắc dĩ phát hiện, toàn thân nàng dường như không còn chỗ nào lành lặn.
Xem dáng vẻ giống như gặp được hôn quân vô đạo của nàng, Mộc vừa tức giận lại vừa buồn cười, trong đôi mắt xinh đẹp tựa như được cắt ra từ khoảng giao nhau giữa trời và biển không chút nào che dấu đau lòng, đáng tiếc lúc này ánh mắt Phong Luyến Vãn lại không tốt lắm, không hề chú ý tới điểm này. Mộc mỉm cười, cả người tựa như một đóa hoa lài thanh nhã an thần, nhưng lời nói ra lại khiến Phong Luyến Vãn ba hồn rớt mất bảy phách: “Còn nhớ rõ lúc trước sau khi ngươi lĩnh phạt trong Cấm Uyên Các vi sư đã nói gì không?”
Nàng đương nhiên nhớ rõ, hai năm trước Mộc đã từng nói, nếu nàng lại bị trọng thương, thì không được gọi hắn là sư phụ nữa.
Không cần tàn nhẫn như vậy a!
“Này, khụ khụ, lần này không tính là trọng thương a!” Chí ít nàng còn sống. Phong Luyến Vãn miễn cưỡng mỉm cười giải thích, tâm loạn như ma, trong lúc vô ý máu tươi liền từ bên khóe môi trắng bệch trào ra, nhiễm đỏ vải băng trắng nõn.
“Vậy phải thế nào mới tính là trọng thương, chết rồi mới tính là trọng thương sao?” Mộc tận lực bình tĩnh nói, vội vàng cầm lấy khăn tay giúp nàng lau vết máu. Khuôn mặt xinh đẹp như họa tràn ngập đau xót, bất đắc dĩ người nào đó thị lực quá kém không nhìn thấy được hình ảnh tuyệt vời này.
Thanh âm bình thản không lẫn một tia cảm tình, tỏ rõ chủ nhân của thanh âm này tâm như chỉ thủy đối với nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng. Phong Luyến Vãn tự mình dọa mình ở trong lòng che mặt khóc rống. Ô ô ô, sư phụ nàng thích nhất tức giận không thèm để ý đến nàng, nếu như bị sư phụ đuổi ra khỏi nhà, vậy nàng ở lại Huyền Tịch Tông cũng chỉ khiến mọi người cười nhạo, chẳng lẽ phải sớm một chút thu thập hành lý cuốn gói chạy lấy người?
Nếu để mọi người ở Huyền Tịch Tông biết tâm tư này của nàng, cho dù đã chết cũng sẽ tức đến mức đội mồ sống lại. Thiếu tông chủ Huyền Tịch Tông ở lại Huyền Tịch Tông sẽ bị mọi người cười nhạo, ngươi cho ngươi là đứa nhóc ba tuổi dễ dàng bị ức hiếp sao?
“Ô ô sư phụ Tiểu Vãn biết sai rồi, đừng đuổi con đi a!” Cảm giác ẩm ướt trên mặt khiến Phong Luyến Vãn biết nước mắt trong lòng nàng đã chảy xuôi ra ngoài.
Ý cười trên môi Mộc càng sâu, dùng khăn tay sạch sẽ lau nước mắt cho nàng, nhưng càng lau càng nhiều.
Đùa giỡn có vẻ hơi quá tay. Thôi thôi, thật sự là bại bởi nàng : “Vi sư nói muốn đuổi ngươi đi khi nào?”
Tiếng khóc lập tức ngừng lại, Phong Luyến Vãn vui vẻ ra mặt nói: “Sư phụ người không tức giận ?” Nàng hẳn là không ý thức được tốc độ biến sắc mặt của nàng kinh người đến cỡ nào.
Mộc cười khẽ vuốt đầu nàng, tuy rằng chạm vào miệng vết thương rất đau, nhưng Phong Luyến Vãn vẫn không hề đổi sắc. Nghe thấy hắn giống như đang dỗ hài tử ôn nhu nói: “Vi sư giúp ngươi sắc thuốc, tuy rằng rất đắng, nhưng ngươi nhất định phải uống hết.” Nói xong liền rời khỏi Dược viên, lưu lại cho Phong Luyến Vãn một bóng lưng hoàn mỹ.
Không trả lời vấn đề kia, hắn rốt cuộc là tức giận hay không tức giận? Phong Luyến Vãn thực bất an.
“Ha ha ha ha! Ô ô sư phụ Tiểu Vãn biết sai rồi, đừng đuổi con đi a! Ha ha ha ha…” Tiếng cười đột ngột từ ngoài cửa sổ truyền đến, dùng ngữ điệu âm dương quái khí bắt chước lời nói của nàng. Nghe hắn cười đến vui vẻ như vậy phỏng chừng đã nhịn rất lâu, đôi mi xinh đẹp của Phong Luyến Vãn nhíu nhíu, hơi động đầu nhìn về phía tên nghe trộm kia. Chỉ thấy Túc Không Ly ngồi trên khung cửa sổ ôm bụng cười sằng sặc, khả năng giữ thăng bằng rất tốt, cười đến nghiêng ngả như vậy mà vẫn không ngã xuống.
“Không cho cười!” Khuôn mặt tái nhợt của Phong Luyến Vãn hơi hơi đỏ lên, bộ dáng vừa rồi nàng làm nũng với sư phụ lại bị hắn nhìn thấy, thật mất mặt. Tiểu tử này đến đây lúc nào, ẩn núp đã bao lâu? Nàng thế nhưng không hề cảm giác được, quả nhiên thời điểm ở bên sư phụ nàng rất dễ thả lỏng cảnh giác.
Túc Không Ly khoanh tay tựa vào bên cửa sổ, khóe môi cong lên thấp giọng trêu chọc nói: “Thiếu tông chủ, giấu thật kỹ a.” Tuy là cười, nhưng trong giọng nói kia nồng đậm u oán chĩa thẳng vào nàng. Phong Luyến Vãn mím môi không nói, đề tài này tựa hồ có chút tổn thương cảm tình, nên tận lực tránh né.
…
Rừng trúc xanh biếc khiến người ta hoa cả mắt, sương sớm trong suốt tựa như dung hòa vào không khí. Nói là đi sắc thuốc, nhưng lại đến nơi này.
“Trưởng lão.” Một tên đệ tử lập tức quỳ xuống ôm quyền hành lễ, nhìn kỹ đúng là người canh cửa ở Cấm Uyên Các, hắn chỉ dám cúi đầu nhìn lá khô trên mặt đất, nơm nớp lo sợ báo cáo tình huống: “Lời đồn đãi không biết vì sao lại truyền ra từ Cấm Uyên Các, có nhiều tu sĩ đã biết được.”
Mộc lẳng lặng nghe, tươi cười nhàn nhạt khiến cho người ta như đón gió xuân, nhưng tên đệ tử kia lại cảm thấy rét run như bị rơi vào hầm băng. Thật lâu sau, Mộc nhẹ giọng nói gì đó với hắn, đệ tử kia chỉ cảm thấy tay chân chết lặng, đầu càng cúi thấp hơn, vội vàng hành lễ rời đi. Nhìn xuống nơi hắn từng quỳ, lá khô hỗn độn bị nghiền nát, tựa hồ còn lưu lại mồ hôi lạnh tràn ngập sợ hãi.
Làn gió tươi mát mang theo một tia lãnh ý phất qua rừng trúc, Mộc xoay người mỉm cười ôn hòa với một vị khách hiếm hoi mới đến: “Dược liệu cuối cùng đành phiền đến ngươi .”
…
Gần cửa sổ ánh nắng phá lệ chói mắt, Phong Luyến Vãn hơi khép mắt xoay đầu nhìn lên trần nhà. Chịu đựng đau đớn nâng tay nhẹ nhàng xoẹt qua không khí, mở túi trữ vật lấy ra một viên đan dược, bỏ vào miệng rồi khó khăn nuốt xuống. Thường xuyên thấy nàng từ trong không khí lấy ra một thứ kỳ quái nào đó, lúc mới bắt đầu Túc Không Ly còn cảm thấy thật thần kỳ, hiện tại đối với một loạt động tác này của nàng cũng đã không còn để ý.
Yết hầu một trận đau đớn như bị xé rách, lập tức cảm giác ấm áp lan tràn khắp tứ chi bách hải, đau đớn cũng dần dần biến mất. Phong Luyến Vãn thành thành thật thật nằm ở trên giường chờ dược hiệu hoàn toàn phát huy, nâng tay đã không còn khó khăn như lúc trước, mở ra bảng thông tin nhân vật nhìn tình huống thân thể, trạng thái trúng độc lại khiến nàng có chút nhíu mi.
Chống giường lưu loát ngồi dậy, vô tình động đến miệng vết thương phía sau lưng cùng chưởng ấn dưới cổ khiến cho nàng đau đến nhe răng nhếch miệng. Nhẹ nhàng chạm đến miệng vết thương gần xương quai xanh, Phong Luyến Vãn buồn bực hít sâu, lẩm bẩm: “Không biết độc của ma tộc làm sao để giải?” Thanh âm đã khôi phục thanh thúy ngọt ngào như lúc trước.
Vốn cũng không trông cậy vào sẽ có người trả lời, lại chợt nghe Túc Không Ly nói: “Tầng thứ hai Tàng Kinh Các ở trên kệ sách thứ ba của giá sách thứ năm đếm từ bên phải qua có một cuốn thư tịch ghi lại, có ba cách giải độc.”
Nhìn hắn dựng thẳng lên ba ngón tay thật cao, khóe miệng Phong Luyến Vãn kịch liệt run rẩy, ngay cả vị trí cất sách cũng nhớ rõ như vậy, nếu ở hiện đại nhất định là một học sinh tốt được lão sư yêu mến. Không đợi Phong Luyến Vãn lên tiếng, Túc Không Ly đã tự nói: “Thứ nhất, đóa hoa sinh trưởng ở nơi tiếp giáp giữa nhân gian và ma giới. Bất quá nơi đó không rõ vị trí, khả năng tu sĩ nhân tộc có thể hái được là rất thấp.”
“Một nơi bí ẩn như vậy làm sao có thể tìm được. Kế tiếp.” Chuyện liên quan đến sức khỏe của nàng, nhất định phải nghiêm túc lắng nghe.
“Thứ hai, máu trong tim của ma tộc. Có rất nhiều tu sĩ bị thương, cũng may bắt được vài tên ma tộc có thể lấy máu, bất quá trong mấy ngày ngươi hôn mê đã chia hết cho những người khác, đến giờ vẫn còn mười mấy tu sĩ chưa được giải độc. Ngươi cũng được lưu danh, thiếu tông chủ hy sinh chính mình cứu vớt thiên hạ a.” Túc Không Ly vui sướng khi người gặp họa, bỗng dưng nhìn thấy đôi mắt nhỏ tràn ngập chờ mong của nàng, nhất thời xấu hổ nói: “Cái kia, bình đó của ta cũng đã dùng hết.”
Ánh mắt mong chờ đột ngột biến thành ánh mắt giết người, một lần lại một lần quét qua trên người Túc Không Ly. Phong Luyến Vãn càng ngày càng có khuynh hướng núi lửa bộc phát, thứ tốt không giữ lại cho người nhà, tiểu tử này thật sự đáng đánh đòn. Trầm giọng nói: “Kế tiếp.”
“Thứ ba… ” Túc Không Ly tươi cười tăng thêm một phần ái muội, tóc mái trên trán rủ xuống tạo thành bóng đen trước mắt khiến Phong Luyến Vãn trong lòng hoảng hốt: “Song Tu. Những tu sĩ không nhận được giọt máu trong tim của ma tộc hơn phân nửa đều có đạo lữ song tu, ngươi có đối tượng nào thích hợp để song tu hay không?”
“Đi nơi nào tìm Ma tộc a?” Phong Luyến Vãn xoa huyệt thái dương, bộ dạng thực phiền não, nàng không do dự từ bỏ loại phương pháp nhanh gọn thuận tiện nhất: “Đều là lỗi của tên ma tộc kia, tốt nhất đừng để ta bắt được hắn, nếu không bổn cô nương nhất định sẽ đem Ưng Trảo Công x Nhất Dương Chỉ x Bạch Cốt Trảo X Giáng Long Thập Bát Chưởng tất cả thi triển trên người hắn một lần.”
“Mấy thứ đó là cái gì a?” Khóe miệng Túc Không Ly run rẩy, nàng thường xuyên nói những chuyện rất kỳ quái, gợi lên lòng hiếu kỳ của hắn nhưng sau đó cái gì cũng không chịu giải thích: “Có người đến, ta đây đi trước.” Vịn vào thành cửa sổ, xoay người hoàn mỹ một cái liền biến mất không còn dấu vết. Thật sự là đến vô ảnh đi vô tung. Phong Luyến Vãn chảy mấy vạch hắc tuyến, tiểu tử này rốt cuộc tới đây để làm gì, hắn không tốt đến nỗi quan tâm chủ nợ như nàng đi?!
Cơ hồ là cùng thời điểm Túc Không Ly vừa rời đi, cửa Dược viên bị mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.