Chương 24: Nến hoa
Tuyết Linh Chi
02/08/2013
Trời đã về khuya, nhưng trong phòng sáng rỡ, khiến tấm
khăn voan che mặt càng lúc càng đỏ rực lên. Màu đỏ chói lọi như máu ấy khiến
mắt nhưng nhức, Mỹ Ly đành nhắm mắt lại.
Dẫu chỉ là trắc phúc tấn, nàng cũng được Tĩnh Hiên coi trọng, sính lễ, nghi trượng đều thuộc loại thượng hạng. Lão tổ tông cũng kiên quyết bắt nàng xuất gia từ hành cung, trọng đãi hết sức. Những chuyện này không khiến nàng bất ngờ. Lão tổ tông cũng giống Thừa Nghị ca, sợ ngày sau này nàng bị coi thường. Còn Tĩnh Hiên, dẫu trắc phúc tấn lần này là người khác, y cũng sẵn sàng hao công tốn của như vậy thôi, bởi vì y là Khánh vương gia, làm gì cũng phải giữ thể diện.
Thừa Nghị ca... Mỹ Ly cảm thấy lo âu bồi hồi. Lúc nàng đem bản đồ Bát Bộ Bát Trận trả lại, hắn chỉ mỉm cười, bảo nàng cứ giữ lấy, sau này sẽ có lúc dùng đến, còn hắn thì đã không cần nó nữa. Nụ cười của hắn khiến nàng cảm thấy mười phần bất an, chừng như hắn đã quyết tâm làm điều gì đó rồi vậy.
Chưa kịp nghĩ sâu xa thêm, bà mối và bọn a hoàn bên ngoài đã ríu rít như chim, nàng nghe thấy giọng lạnh lùng quen thuộc cất lên: “Thưởng”, tiếng nói cười của bọn người hầu càng rôm rả.
Biệt viện của Khánh vương phủ ở Thừa Đức xây dựng đã lâu năm, tuy được sơn phết mới tinh, nhưng khi đẩy cửa vẫn phát ra tiếng kẽo kẹt khiến Mỹ Ly rùng mình.
Nàng siết chặt nắm đấm, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Tĩnh Hiên ngồi xuống bên cạnh nàng, bà mối theo vào đon đả chúc tụng mãi. Mỹ Ly từng đi đại náo động phòng của người khác, biết rằng bà mối sắp buộc vạt áo của tân lang và tân nương với nhau, ngụ ý vĩnh kết đồng tâm. Nhưng giờ đây, mấy người đàn bà này chỉ ríu ra ríu rít lặp đi lặp lại những lời chúc tụng sáo rỗng, rồi đưa chung rượu giao bôi cho nàng.
Mỹ Ly chợt hiểu ra, nàng chỉ là trắc phúc tấn, không phải là kẻ có thể cùng y “vĩnh kết đồng tâm”. Bà mối đỡ tay nàng, giúp nàng cùng Tĩnh Hiên giao bôi cạn chén, rượu vừa lạnh vừa đắng chát.
Trong tiếng hò hét cổ vũ, y dùng đòn cân nâng khăn che mặt của nàng lên, nàng cụp mắt nhìn xuống hoa văn lộng lẫy thêu ở đầu gối, môi run bần bật.
Căn phòng yên tĩnh lại, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng đám a hoàn đứng hầu bên ngoài in trên cửa sổ. Tĩnh Hiên đứng đối diện nàng, trầm lặng ngắm nghía một hồi, khi y cất bước lại gần, Mỹ Ly nghiến chặt răng mới khỏi hít sâu một hơi lạnh, tim nàng thắt lại.
Tĩnh Hiên kéo nàng đến trước gương đồng, đẩy nàng ngồi xuống ghế. Nàng vẫn cúi đầu, vì nhìn vào gương thì sẽ nhìn thấy y. Nhẹ nhàng và thong thả, Tĩnh Hiên giúp nàng tháo chiếc mũ phượng nặng nề, trên đầu nàng cài rất nhiều đồ trang sức, là lão ma ma trong cung cương quyết bắt nàng đeo lên. Lúc gỡ ra, chúng cứ quấn vào tóc nàng, rất đau, nhưng nàng chỉ hơi cau mày, không kêu ca. Y phát hiện ra ngay, “Đau thì nói!” Y ra lệnh, nhưng nàng chỉ khẽ lắc đầu, vẫn không hé miệng.
Mái tóc mây dài rũ bỏ mọi trói buộc, đổ xõa như thác xuống lưng, nhưng chẳng khiến nàng thoải mái hơn chút nào. Tĩnh Hiên kéo tay nàng rồi bế bổng lên dễ dàng. Vì bất ngờ, nàng buộc miệng thốt khẽ một tiếng, rồi bị hút ngay vào đôi mắt sâu thăm thẳm của y. Đôi mắt đẹp lạnh lùng phản chiếu màu áo cưới đỏ rực, trông hoan hỉ hơn hẳn.
“Mỹ Ly...” Y đang cười sao? Nàng chưa thấy y cười như vậy bao giờ, không ngờ lại dịu dàng đến thế. “Đây chẳng phải là điều nàng muốn sao?”
Y ôm lấy nàng xoay một vòng khắp căn phòng thắp sáng nến đỏ. Nàng ngẩn ngơ, đúng vậy, đây là điều nàng từng mong muốn. Y đặt nàng mằm xuống giường cưới rộng thênh thang, cúi người ngắm nàng, lần đầu tiên giọng nói có chiều âu yếm: “Nàng từng mơ đến cảnh thế này rồi, phải không?” Y khẽ chạm vào mặt nàng.
Áo cưới đỏ rực làm nổi bật nước da nàng trắng ngần, đôi mắt to tựa suối đào dịu dàng càng thêm sáng rỡ, đôi môi hồng chúm chím, mái tóc óng ả hơn lụa, thân hình nhỏ nhắn yểu điệu quyến rũ...tất cả đều ở trong vòng tay y. Tĩnh Hiên chợt cảm thấy thỏa mãn khác thường, nàng hận y cũng được, oán y cũng xong, y bất chấp tất cả để sở hữu được khoảnh khắc này!
Mỹ Ly chậm rãi đảo mắt, nơi nơi đỏ thắm diễm lệ, hoa văn song hỉ vui tươi, “Đúng vậy...” Nàng lẩm bẩm như trong giấc mộng, “Tôi từng tưởng tượng ra, tưởng tượng vô số lần, thèm muốn...” Nàng bất giác siết chặt vạt áo cưới, “Thèm muốn đến mức tim nhói đau, đau tưởng chừng thủng ra được...” Đôi mắt hờ hững của nàng dừng lại nơi khuôn mặt tuấn tú cực điểm nhưng cũng lạnh lùng cực điểm bên mình. Khuôn mặt ấy giờ phảng phất vẻ dịu dàng mà nàng chưa hề nhìn thấy, khiến mọi sự càng thêm phi thực.
Tĩnh Hiên vén lọn tóc xõa ra trên má nàng, lòng mềm nhũng như nước sông xuân, “Mỹ Ly...”
Thình lình, nàng nhắm chặt mắt lại, đột ngột đến mức y định bắt lấy đôi môi mọng của nàng thì khựng lại sững sờ.
“Sao vậy?” Trái tim y nhói lên như bị gai đâm.
Mỹ Ly lẳng lặng lắc đầu, không muốn cho y biết. Để quên được y, để không còn mơ tưởng về cảnh tượng này, nàng đã bỏ bao sức lực, tim nàng đau đớn muốn nổ tung. Đến bây giờ, Tĩnh Hiên ca ca và cảnh động phòng hoa chúc đầy hoan hỉ đâu còn là điều mà nàng từng khát khao đến tuyệt vọng nữa!
“Mở mắt ra!” Giọng y trở lại lạnh lùng, “Mở mắt ra.”
Như thế thì nàng lại cảm thấy quen thuộc hơn, nàng ngoan ngoãn mở mắt ra. Từ lúc đồng ý gả cho y, nàng đã quyết định sẽ tuân theo y như tuân theo vận mệnh vậy, bởi vì nàng chẳng còn cách nào khác cả.
Nét dịu dàng trong mắt Tĩnh Hiên chỉ thoáng chốc đã biến mất tăm, y nằm đè lên người nàng, gần trong gang tấc chằm chằm nhìn nàng, đôi mắt đen lạnh lùng xa cách hệt như ngày thường.
“Về sau, lúc lên giường với ta, phải mở to mắt ra! Nhớ kỹ!” Y ra lệnh. Lúc gật đầu, nàng theo thói quen nhắm mắt lại, y lập tức siết chặt cằm nàng để trừng phạt, làm nàng đau đến chảy nước mắt, vẻ mặt y hung hãn hơn lên. “Nàng còn dám nhắm mắt, ta sẽ làm nàng đau hơn nữa.”
Lúc cởi lớp áo tân nương rườm rà, Tĩnh Hiên không hiểu hành động của mình là thô bạo hay nôn nóng, y cũng không muốn bận tâm phân tích sự mất kiềm chế của mình. Vì sốt ruột với việc lần mở từng nút ngọc, y bèn cậy tung lên, giật đứt cả hàng. Ban nãy y còn muốn dịu dàng với nàng, nhưng hành động nhắm mắt cự tuyệt chẳng khác gì như lưỡi dao sắc đâm phập vào chỗ yếu ớt nhất trong đáy lòng y, đau đến tận gan ruột!
Làn da mềm mại tương phản với lớp trải gường đỏ thẫm, trông mị hoặc đến hớp hồn người. Mỹ Ly bất lực ôn vai, toàn thân run lẩy bẩy. Khi sắp xé bỏ đến lớp ngăn cách cuối cùng giữa hai chân nàng, Tĩnh Hiên bỗng mất kiên nhẫn. Y hít sâu một hơn, ẵm nàng lên, giở lớp chăn cưới ra, bên dưới chăn rắc đầy đậu phộng táo tàu, lúc đặt xuống nàng bị chúng đâm vào người đau nhói, nhưng nàng vẫn không hề hé răng, nước mắt chảy ra, theo thói quen nàng lại nhắm mắt lại.
Tĩnh Hiên không nhắc nhở nàng mà chỉ bực bội quét đám quả khô trên giường xuống đất. Liếc thấy mảnh vải trắng đặt bên dưới nàng, đầu y chợt nóng lên, thân thể hưng phấn khác thường, y cũng vộ vàng cởi sạch y phục.
Khi y lột bỏ lớp vải cuối cùng che chở Mỹ Ly, nàng càng run lẩy bẩy, Tĩnh Hiên âu yếm hôn nhẹ lên khuôn mặt tái nhợt của nàng, hạ giọng dỗ dành: “Ta không phải cố ý làm đau nàng đâu, nhưng phụ nữ cả đời chỉ đau đớn một lần vì một người đàn ông thôi, mở mắt ra, Mỹ Ly, nhìn ta, đời này, người đàn ông làm nàng đau chính là ta, là trượng phu của nàng.”
Đôi mày ngài càng nhíu chặt, đôi mắt nhắm nghiền càng thêm mê hồn, “Mở mắt, Mỹ Ly, mở mắt!” Y hôn lên đôi môi nàng, dịu giọng dỗ dành, khi nàng tích tụ đủ can đảm, chậm chậm mở mắt, thì phần thân thể bừng bừng dục vọng của y đã áp sát nhụy hoa không chút phòng bị của nàng, “Mỹ Ly...” Y hơi nhấc nửa thân trên, buông tha đôi môi hồng, nàng thở dốc. “Nhớ kỹ lần đau này!” Y đột nhiên đè mạnh xuống, thô bạo đâm sâu vào người nàng cho đến tận cùng.
Mỹ Ly thét lên, đau quá, nước mắt cạn khô trước cơn đau xé rách thân thể, đau đến mức mất hết suy nghĩ và tri giác, chỉ còn lại cảm giác mà thôi.
Nhưng đó chỉ là khởi điểm, cơn đau do y gây ra càng lúc càng dữ dội.
Mỹ Ly bấu chặt vào lớp khăn trải giường đỏ rực, thân thể bị y vùi dập nhấp nhô, tóc xõa tung trên gối, lượn sóng đầy phóng túng, bên tai văng vẳng tiếng y gọi nàng, càng lúc càng cấp thiết, y gọi tên nàng, tràn đầy kích động, nhưng nàng chỉ thấy mỗi lúc một đau.
Vào khoảnh khắc sướng khoái đến cực điểm, y đột ngột cắn mạnh vào vai nàng, từng đợt đâm sâu vượt quá khả năng chịu đựng của nàng, nàng cảm thấy ngực nghẹn lại, toàn thân đau đớn, không thể phân biệt được nơi nào đau đớn nhất, ánh nến trước mắt đột nhiên sáng rực rồi tất cả chìm vào bóng đêm.
Lúc tỉnh lại, cũng vì đau đớn, toàn thân ê ẩm, cổ họng khô rát, nàng khó khăn lắm mới mở được mắt thì thấy nắng sớm đã tràn vào song cửa.
Tĩnh Hiên ăn vận chỉnh tề, ngồi nơi mép gường, lưng cứng đờ quay về phía nàng.
Nghe thấy tiếng động, y chầm chậm ngoái đầu lại. Mỹ Ly cả kinh, hoàn toàn bất ngờ trước ánh mắt ngập đầy phẫn nộ và oán hận.
“Thực sửng sốt...” Nụ cười của y, ngoài lạnh lùng còn chứa đau đớn và châm biếm, “Ta không phải là gã đàn ông làm cho nàng đau.”
Mỹ Ly ngẩn người, không hiểu ra sao. Đêm qua y hùng hổ như vậy, còn chưa đủ khiến nàng đau sao?
“Đúng rồi, ta còn chính mắt nhìn thấy nàng và hắn...” Y vỗ mạnh vào mép giường rồi đứng dậy, “Tiện nhân! Vì sao không nói ngay từ đầu! Nếu nàng đã ngủ với Vĩnh Hách, vì sao không nói rõ?”
Mỹ Ly ngây ngốc nhìn y, y thở hào hển đi thẳng ra cửa, nhưng lúc sắp chạm tay vào cánh cửa, y lại hậm hực quay trở vào, y muốn phủi tay rời đi, y hận đến phát điên lên! Y chính mắt nhìn thấy chuyện bên dòng suối, sao không nghĩ ra rằng nàng và Vĩnh Hách đã tằng tịu với nhau.
Nhưng ở vương phủ Thừa Đức còn có lão phúc tấn mẹ kế của y, thêm vào đám phụ nữ ngồi lên đôi mách xấu tính hay xoi mói đến Mỹ Ly, làm sao y có thể phủi tay mà đi được! Y hít sâu một hơi thêm lần nữa, cố dẹp cơ tức giận, cho dù, cho dù lúc đầu nàng thú thật với y, y có thể buông tay thả nàng đi sao? Y đã bỏ mặc nàng một lần rồi, giờ đây y đâu thể để nàng rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng thêm nữa?
Lúc y rút chùy thủ từ bên hông ra, Mỹ Ly thực sự tưởng rằng y định giết mình. Lúc y bóp cánh tay nàng, tụ lực mạnh đến mức tay nàng như muốn gãy rời. Y kéo giật nàng dậy, vẻ mặt hung ác, nàng không kịp cảm thấy xấu hổ vì thân thể lõa lỗ nữa. Y chằm chằm nhìn nàng hồi lâu, lửa giận hừng hực như muốn thiêu cháy nàng thành tro, nhưng nàng thực sự không biết lý do vì sao.
Y kéo tay nàng lại gần mảnh vải trắng bên cạnh, nàng há hốc miệng sững sờ. Sau một đêm dữ dội, mảnh vải vẫn trắng tinh. Lão ma ma đã dặn nàng giữ lại dấu máu, đó là minh chứng cho sự trong trắng của nàng.
Nhưng mà...nàng không có máu trinh!
Đột nhiên, nàng hiểu ra lời sỉ nhục cay nghiệt và cơn oán giận vừa nãy của Tĩnh Hiên. Nàng nhìn mảnh vải trắng tinh, rõ ràng ông trời vẫn chưa dừng tay trêu cợt nàng, vĩnh viễn không thôi trêu cợt nàng.
Mũi chùy thủ đã chạm vào da Mỹ Ly, thì Tĩnh Hiên nhìn thấy vết sẹo trên tay nàng. Không đành lòng, y thống hận sự không đành lòng của mình. Lẽ ra y phải một cước đá nàng ra ngoài, tuyên bố khắp thiên hạ về sự bất trinh của nàng. Nhưng y...
Y hận nàng, càng hận bản thân. Chùy thủ rạch một đường thật sâu trên tay y! Máu tươi trào ra, nhỏ xuống mảnh vải, nhỏ xuống người Mỹ Ly. Tĩnh Hiên chột lấy khăn tay ép chặt vào vết thương, sợ dấu máu lớn quá sẽ khó lấp liếm được chuyện nàng không còn trinh tiết.
Nàng không thốt lời nào, đôi mắt mở to trống rỗng.
Y căm hận, quá sức căm hận!
Không ngờ y không chiếm được toàn bộ con người nàng. Quả đúng như y từng hy vọng, nàng sẽ luôn nhớ kỹ người đàn ông đầu tiên của mình, nhưng người đàn ông đó không phải là y. Thấy y giẫm đạp lên danh dự nam nhi, giúp nàng che giấu chân tướng xấu xa, mà nàng vẫn không chút động lòng, thờ ơ không phản ứng. Đến một ánh mắt cảm kích nàng cũng không tặng cho y.
“Tốt nhất là đừng có thai trong năm nay!” Y nóng nảy vung tay siết chặt cổ mảnh mai của nàng, hận không thể dùng sức giải thoát cho cả hai. “Nếu không, ta sẽ cho rằng đó là đứa con hoang. Không cần uống thuốc trụy thai, ta sẽ đá một cước biến nó thành vũng máu!” Y gầm khẽ, nhưng cơ giận vẫn cuồn cuộn trong tim.
Mỹ Ly bình tĩnh nhìn vẻ phẫn nộ của y, làm ngơ trước bao lời oán hận uy hiếp. Tấm khăn quấn quanh tay y đã thấm máu đỏ rực. Đột nhiên nàng phá lên cười, không biết là vì chua chát hay vì thỏa lòng căm hận.
Tiếng cười khiến Tĩnh Hiên khựng lại, y ngước mắt nhìn nàng.
“Thì ra...ngài cũng sợ lời đồn, sợ bị người đời nhạo báng.” Nàng bỗng thấy hả hê cuồng dại. Để che giấu sự “xấu xa” này, y phải dùng đến hạ sách như thế. Trước giờ toàn là y khiến nàng bị người đời chê cười, bị chết chìm trong những lời mỉa mai trào phúng, thật không ngờ cũng có lúc y phải loay hoay như kiến bò chảo nóng.
Mặt y xanh lè, giận dữ cùng thống khổ đều đạt đến cực điểm. Nàng coi y là kẻ như vậy sao? Nếu quả thật y sợ đồn đại mỉa mai, y đã chạy xa khỏi nàng đến một vạn tám ngàn dặm rồi.
Niềm khoái trá khi trả được thù khiến nàng không muốn giải thích. Việc y tổn thương đã khiến nỗi khổ của nàng nguôi ngoai phần nào. Chưa kể, nàng giải thích thì y sẽ tin sao? Bởi vậy, nàng lặng thinh nhìn y nổi giận và nhục nhã. Cứ để y hận đi, hận cả đời càng tốt.
Tĩnh Hiên ngồi cách bàn trang điểm mấy bước, lẳng lặng nhìn đám a hoàn chải chuốt cho Mỹ Ly. Trong gương, đôi mắt nàng cụp xuống, váy áo rực rỡ khiến khuôn mặt nhợt nhạt của nàng càng thêm mỹ lệ. Khuôn mặt mỹ lệ vừa quen vừa lạ ấy, lúc này hoàn toàn vô cảm.
Hôm nay là ngày nàng về thăm nhà mẹ đẻ. Cha mẹ nàng đã qua đời, họ lại đang ở Thừa Đức, lão tổ tông sớm đã tính toán giùm nàng, hạ chỉ triệu nàng hồi cung thăm viếng.
Kỳ bào hoa lệ khiến thân hình mảnh dẻ của nàng thêm phần gầy yếu, Tĩnh Hiên vốn đang bực bội vì vẻ mặt đờ đẫn của nàng, giờ lại cảm thấy mềm lòng. Dù sao đi nữa, nàng đã là thê tử của y. Hễ nhớ đến cảm giác nhẹ bỗng khi ẵm nàng lên, nhớ vẻ bình thản không chê bỏ thức ăn đơn sơ, y lại cảm thấy đau lòng. Nàng đã phải chịu đựng quá nhiều khổ sở rồi. Có lẽ bây giờ nàng còn oán hận y, nhưng dù sao cũng là vợ chồng, chỉ cần y kiên nhẫn một chút, đối xử với nàng ân cần một lúc, cuối cùng nàng sẽ hiểu ra, mọi việc y là chẳng qua vì không thể để nàng đi theo người khác.
Tĩnh Hiên đứng dậy, đám a hoàn nãy giờ cứ nghi ngại liếc mắt nhìn y, thấy vậy cũng phản ứng nhanh đến khác thường, lập tức dừng tay, khom người cúi đầu đứng sang một bên. Dẫu là đứa ngốc cũng nhận ra, vương gia và trắc phúc tấn đang độ tân hôn, lẽ ra phải đầy nhu tình mật ý, nhưng tương quan hiện giờ có vẻ không phù hợp chút nào. Khuôn mặt âm y lãnh khốc và tính tình nổi nóng thất thường của vương gia khiến tất cả đều nơm nớp như chim sợ cành cong, chỉ lo xui xẻo biến thành bia để y trút giận.
Mỹ Ly hơi rùng mình, tuy không ngước mắt lên, nàng cũng cảm giác được y tiến lại gần. Cơn phẫn nộ về đêm động phòng kéo dài suốt hai ngày, y không đến phòng Mỹ Ly, nhưng nhờ vậy thể xác và tinh thần vốn mệt mỏi của nàng có chút thời gian nghỉ ngơi. Xảy ra chuyện thế này, nàng không biết nên giải thích thế nào, cũng không biết xử lý thế nào. Nàng sớm đã mất đi can đảm và sức lực để liều lĩnh đối đầu với vận mệnh, nàng tựa như chiếc thuyền nhỏ rách nát, không nơi bấu víu, cứ chìm, chìm mãi xuống giữa đại dương mênh mông, dù vùng vẫy thế nào thì cuối cùng cũng bị nuốt trọn.
Tĩnh Hiên nhíu mày, cố gắng kiểm soát tâm trạng, đích thân chọn một cành hoa tinh xảo tết bằng lụa, ngắm mái tóc đã được bới gọn của nàng, vì y mà nàng bới tóc cao, nàng đã thuộc về y rồi. Y mím môi, y cần nàng, hiện tại và tương lai, còn chuyện quá khứ, coi như để nó trôi qua cùng thời thiếu nữ của nàng đi vậy.
Động tác cài hoa có phần vụng về, rõ ràng Khánh vương gia cao quý kiêu ngạo không quen với những cử chỉ âu yếm tình tứ nơi khuê phòng. Đám a hoàn đứng hầu bên cạnh đều tươi mặt, cùng phấn chấn tinh thần trước khoảnh khắc âu yếm này. Các cô nhìn nhau cười, một a hoàn còn bạo gạn nói: “Vương gia, người cài sai rồi, như thế vậy sẽ làm đau phúc tấn đó.”
Tĩnh Hiên nghe xong cũng không tức giận, phúc tấn? Đúng, nàng là phúc tấn của y, cách xưng hô này chợt bồi đắp khoảng trống nào đó trong nội tâm y.
Y không nhờ tay người khác, tuy mất chút thời gian nhưng cũng cài nhánh trâm hoa ngay ngắn lên tóc nàng, món trang sức này tinh xảo nhưng rất khó cài. Cử chỉ dịu dàng, tuy hơi cục cằn của y khiến Mỹ Ly ít nhiều cảm động. Song nàng cố chấp cụp mắt xuống, không muốn nhìn y, sự dịu dàng của y rồi đây có thể biến thành nỗi đau hằn sâu vào ký ức, nàng thà dứt khoát không ghi nhớ còn hơn.
“Được rồi, đi thôi.” Tĩnh Hiên trầm giọng nói, kéo tay để Mỹ Ly đi ngang hàng với y.
Mỹ Ly mặc lễ phục của trắc phúc tấn, trang sức vừa rườm ra vừa nặng nề, đi kịp y đã hết sức khó khăn, đàng này y còn bước nhanh thoăn thoắt, khiến mặt nàng đã nhợt nhạt thêm mấy phần.
Tĩnh Hiên nhận ra nhưng không giảm tốc độ ngay. Y không muốn nhớ lại, nhưng vẫn nghe thấy rõ ràng tiếng gọi nũng nịu của nàng mấy năm về trước khi chạy đuổi theo y: “Tĩnh Hiên ca ca, đợi muội với!” Nàng còn nói như vậy với y nữa không? Mắt y ánh lên chờ mong, tay bất giác siết chặt lấy tay nàng.
Nhưng Mỹ Ly vẫn nín lặng chật vật theo sát y, hơi lảo đảo nhưng không hề nài nỉ được giúp đỡ. Tĩnh Hiên nổi giận, hất tay nàng ra. Chẳng lẽ dịu giọng cầu xin lại khó khăn như vậy sao?
Xoa xoa bàn tay bị y siết đến đau nhức, lãnh đạm nhìn theo bóng lưng y bỏ đi đằng trước, Mỹ Ly mỉm cười thấu hiểu. Sự dịu dàng của y, nếu có thể coi hành động thoáng chốc của y là dịu dàng, quá sức hư ảo và ngắn ngủi.
Lúc Mỹ Ly hành đại lễ quỳ lạy, thái hoàng thái hậu, lão tổ tông đưa khăn tay chậm nước mắt liên tục, đến Ngọc An cô cô đứng bên cạnh cũng lộ vẻ buồn rầu khi thấy Mỹ Ly ăn bận lộng lẫy nhưng sắc diện quá đỗi bi thương.
Tĩnh Hiên chuẩn bị lễ vật nhà ngoại hết sức kỹ càng, nhờ vậy Hiếu Trang cũng yên dạ. Chí ít y cũng yêu thương Mỹ Ly, xét cho cùng thì mối duyên này vẫn manh nha hy vọng.
Ban thưởng xong, lão tổ tông thương hại Mỹ Ly phục sức quá nặng nề, bèn mỉm cười bảo: “Hôm nay không có người ngoài, hành lễ xong rồi cũng không cần đóng bộ rườm rà vậy nữa.”
Mỹ Ly chưa kịp nói gì, thì Tĩnh Hiên đang bưng chung trà chuẩn bị uống, nghe vậy liền lạnh lùng lê tiếng: “Cũng được.” Mỹ Ly khẽ thở ra một hơi, theo Ngọc An cô cô sang chái điện thay đổi y phục, nàng cũng phát ốm với bộ y phục này rồi. Tháo xong khuyên ngọc trâm vàng nặng trĩu, Mỹ Ly thoải mái lắc lư cổ, lơ đãng nhìn thấy nhánh trâm hoa còn cài trên mái tóc.
Ngắm một lát, nàng lệnh cho cung nữ gỡ xuống.
Chìm đắm trong thái độ dịu dàng của y là tự hại bản thân mình, ngày ngày đêm đêm nhớ mong y ở An Ninh điện đã giúp nàng hiểu rõ điều này.
Váy áo giản dị nhưng không kém phần trang nhã khiến cô thiếu nữ vừa trở thành đàn bà bỗng trở nên quyễn rũ khôn tả. Tĩnh Hiên nhìn nàng yểu điệu bước ra, nheo mắt rồi mặt lạnh tanh, trên mái tóc nàng không cài bất cứ trang sức nào. Nàng phải biết đây là lần đầu tiên y tự tay cài hoa cho phụ nữ! Nàng phải biết, lúc giúp nàng trang điểm bới tóc, lòng y tràn ngập ôn nhu tình ái.
Thái hoàng thái hậu ban yến, không khí nặng nề, bữa tiệc kết thúc chóng vánh vì hai vợ chồng đều không hề hé răng.
Lúc họ cáo từ lui về, trời vẫn chưa tối. Khi đi qua khu vườn nhỏ trước Lạc Thọ đường, ngắm dãy phòng ngay ngắn ở đó, Mỹ Ly bất giác dừng bước, đây là nơi hồi trước Vĩnh Hách hay ở khi đến phiên trực. Tĩnh Hiên cũng dừng lại, hờ hững quay đầu nhìn nàng.
“Vĩnh Hách...” Nàng nhìn dãy phòng, “Ngài...” Y có thực bỏ qua cho gã không? Nàng biết sẽ chọc tức y, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng y thừa nhận. Tĩnh Hiên thình lình xoay người nắm chặt tay nàng, thô bạo kéo nàng rời khỏi con đường này, nghe thấy chính miệng nàng thốt ra tên VĩnhHách, y tức giận không biết ngần nào mà kể.
Tĩnh Hiên đi quá nhanh, Mỹ Ly lảo đảo theo sau, người hầu đều bị bỏ xa một đoạn. Tĩnh Hiên lên tiếng, nhẹ nhàng như lạnh lùng, vừa như cảnh cáo vừa như nguyền rủa: “Không được nhắc đến hắn trước mặt ta. Ta đã nói thành thân với nàng xong thì tha cho hắn, đương nhiên sẽ không nuốt lời!”
Sắc mặt nàng giãn ra, khẽ khàng thở phào một hơn. Tĩnh Hiên nghiến răng, rõ ràng nàng chỉ nghe thấy câu y sẽ tha cho Vĩnh Hách. Lồng ngực y bức bối như có bó đuốc cháy bừng bừng, lục phủ ngũ tạng đều bị thiêu đốt. Bàn tay nắm lấy tay nàng càng lúc càng siết chặt, y đã nghe thấy tiếng thở nàng hảo hển đau đớn. Dắt tay cùng đi, y cười ruồi, bất kể nàng nghĩ thế nào, dẫu tay nắm tay đau đớn đến đâu, cuối cùng y và nàng cũng đã đi trên một con đường, giữ được nàng rồi, y sẽ không bao giờ buông tay.
Dẫu chỉ là trắc phúc tấn, nàng cũng được Tĩnh Hiên coi trọng, sính lễ, nghi trượng đều thuộc loại thượng hạng. Lão tổ tông cũng kiên quyết bắt nàng xuất gia từ hành cung, trọng đãi hết sức. Những chuyện này không khiến nàng bất ngờ. Lão tổ tông cũng giống Thừa Nghị ca, sợ ngày sau này nàng bị coi thường. Còn Tĩnh Hiên, dẫu trắc phúc tấn lần này là người khác, y cũng sẵn sàng hao công tốn của như vậy thôi, bởi vì y là Khánh vương gia, làm gì cũng phải giữ thể diện.
Thừa Nghị ca... Mỹ Ly cảm thấy lo âu bồi hồi. Lúc nàng đem bản đồ Bát Bộ Bát Trận trả lại, hắn chỉ mỉm cười, bảo nàng cứ giữ lấy, sau này sẽ có lúc dùng đến, còn hắn thì đã không cần nó nữa. Nụ cười của hắn khiến nàng cảm thấy mười phần bất an, chừng như hắn đã quyết tâm làm điều gì đó rồi vậy.
Chưa kịp nghĩ sâu xa thêm, bà mối và bọn a hoàn bên ngoài đã ríu rít như chim, nàng nghe thấy giọng lạnh lùng quen thuộc cất lên: “Thưởng”, tiếng nói cười của bọn người hầu càng rôm rả.
Biệt viện của Khánh vương phủ ở Thừa Đức xây dựng đã lâu năm, tuy được sơn phết mới tinh, nhưng khi đẩy cửa vẫn phát ra tiếng kẽo kẹt khiến Mỹ Ly rùng mình.
Nàng siết chặt nắm đấm, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Tĩnh Hiên ngồi xuống bên cạnh nàng, bà mối theo vào đon đả chúc tụng mãi. Mỹ Ly từng đi đại náo động phòng của người khác, biết rằng bà mối sắp buộc vạt áo của tân lang và tân nương với nhau, ngụ ý vĩnh kết đồng tâm. Nhưng giờ đây, mấy người đàn bà này chỉ ríu ra ríu rít lặp đi lặp lại những lời chúc tụng sáo rỗng, rồi đưa chung rượu giao bôi cho nàng.
Mỹ Ly chợt hiểu ra, nàng chỉ là trắc phúc tấn, không phải là kẻ có thể cùng y “vĩnh kết đồng tâm”. Bà mối đỡ tay nàng, giúp nàng cùng Tĩnh Hiên giao bôi cạn chén, rượu vừa lạnh vừa đắng chát.
Trong tiếng hò hét cổ vũ, y dùng đòn cân nâng khăn che mặt của nàng lên, nàng cụp mắt nhìn xuống hoa văn lộng lẫy thêu ở đầu gối, môi run bần bật.
Căn phòng yên tĩnh lại, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng đám a hoàn đứng hầu bên ngoài in trên cửa sổ. Tĩnh Hiên đứng đối diện nàng, trầm lặng ngắm nghía một hồi, khi y cất bước lại gần, Mỹ Ly nghiến chặt răng mới khỏi hít sâu một hơi lạnh, tim nàng thắt lại.
Tĩnh Hiên kéo nàng đến trước gương đồng, đẩy nàng ngồi xuống ghế. Nàng vẫn cúi đầu, vì nhìn vào gương thì sẽ nhìn thấy y. Nhẹ nhàng và thong thả, Tĩnh Hiên giúp nàng tháo chiếc mũ phượng nặng nề, trên đầu nàng cài rất nhiều đồ trang sức, là lão ma ma trong cung cương quyết bắt nàng đeo lên. Lúc gỡ ra, chúng cứ quấn vào tóc nàng, rất đau, nhưng nàng chỉ hơi cau mày, không kêu ca. Y phát hiện ra ngay, “Đau thì nói!” Y ra lệnh, nhưng nàng chỉ khẽ lắc đầu, vẫn không hé miệng.
Mái tóc mây dài rũ bỏ mọi trói buộc, đổ xõa như thác xuống lưng, nhưng chẳng khiến nàng thoải mái hơn chút nào. Tĩnh Hiên kéo tay nàng rồi bế bổng lên dễ dàng. Vì bất ngờ, nàng buộc miệng thốt khẽ một tiếng, rồi bị hút ngay vào đôi mắt sâu thăm thẳm của y. Đôi mắt đẹp lạnh lùng phản chiếu màu áo cưới đỏ rực, trông hoan hỉ hơn hẳn.
“Mỹ Ly...” Y đang cười sao? Nàng chưa thấy y cười như vậy bao giờ, không ngờ lại dịu dàng đến thế. “Đây chẳng phải là điều nàng muốn sao?”
Y ôm lấy nàng xoay một vòng khắp căn phòng thắp sáng nến đỏ. Nàng ngẩn ngơ, đúng vậy, đây là điều nàng từng mong muốn. Y đặt nàng mằm xuống giường cưới rộng thênh thang, cúi người ngắm nàng, lần đầu tiên giọng nói có chiều âu yếm: “Nàng từng mơ đến cảnh thế này rồi, phải không?” Y khẽ chạm vào mặt nàng.
Áo cưới đỏ rực làm nổi bật nước da nàng trắng ngần, đôi mắt to tựa suối đào dịu dàng càng thêm sáng rỡ, đôi môi hồng chúm chím, mái tóc óng ả hơn lụa, thân hình nhỏ nhắn yểu điệu quyến rũ...tất cả đều ở trong vòng tay y. Tĩnh Hiên chợt cảm thấy thỏa mãn khác thường, nàng hận y cũng được, oán y cũng xong, y bất chấp tất cả để sở hữu được khoảnh khắc này!
Mỹ Ly chậm rãi đảo mắt, nơi nơi đỏ thắm diễm lệ, hoa văn song hỉ vui tươi, “Đúng vậy...” Nàng lẩm bẩm như trong giấc mộng, “Tôi từng tưởng tượng ra, tưởng tượng vô số lần, thèm muốn...” Nàng bất giác siết chặt vạt áo cưới, “Thèm muốn đến mức tim nhói đau, đau tưởng chừng thủng ra được...” Đôi mắt hờ hững của nàng dừng lại nơi khuôn mặt tuấn tú cực điểm nhưng cũng lạnh lùng cực điểm bên mình. Khuôn mặt ấy giờ phảng phất vẻ dịu dàng mà nàng chưa hề nhìn thấy, khiến mọi sự càng thêm phi thực.
Tĩnh Hiên vén lọn tóc xõa ra trên má nàng, lòng mềm nhũng như nước sông xuân, “Mỹ Ly...”
Thình lình, nàng nhắm chặt mắt lại, đột ngột đến mức y định bắt lấy đôi môi mọng của nàng thì khựng lại sững sờ.
“Sao vậy?” Trái tim y nhói lên như bị gai đâm.
Mỹ Ly lẳng lặng lắc đầu, không muốn cho y biết. Để quên được y, để không còn mơ tưởng về cảnh tượng này, nàng đã bỏ bao sức lực, tim nàng đau đớn muốn nổ tung. Đến bây giờ, Tĩnh Hiên ca ca và cảnh động phòng hoa chúc đầy hoan hỉ đâu còn là điều mà nàng từng khát khao đến tuyệt vọng nữa!
“Mở mắt ra!” Giọng y trở lại lạnh lùng, “Mở mắt ra.”
Như thế thì nàng lại cảm thấy quen thuộc hơn, nàng ngoan ngoãn mở mắt ra. Từ lúc đồng ý gả cho y, nàng đã quyết định sẽ tuân theo y như tuân theo vận mệnh vậy, bởi vì nàng chẳng còn cách nào khác cả.
Nét dịu dàng trong mắt Tĩnh Hiên chỉ thoáng chốc đã biến mất tăm, y nằm đè lên người nàng, gần trong gang tấc chằm chằm nhìn nàng, đôi mắt đen lạnh lùng xa cách hệt như ngày thường.
“Về sau, lúc lên giường với ta, phải mở to mắt ra! Nhớ kỹ!” Y ra lệnh. Lúc gật đầu, nàng theo thói quen nhắm mắt lại, y lập tức siết chặt cằm nàng để trừng phạt, làm nàng đau đến chảy nước mắt, vẻ mặt y hung hãn hơn lên. “Nàng còn dám nhắm mắt, ta sẽ làm nàng đau hơn nữa.”
Lúc cởi lớp áo tân nương rườm rà, Tĩnh Hiên không hiểu hành động của mình là thô bạo hay nôn nóng, y cũng không muốn bận tâm phân tích sự mất kiềm chế của mình. Vì sốt ruột với việc lần mở từng nút ngọc, y bèn cậy tung lên, giật đứt cả hàng. Ban nãy y còn muốn dịu dàng với nàng, nhưng hành động nhắm mắt cự tuyệt chẳng khác gì như lưỡi dao sắc đâm phập vào chỗ yếu ớt nhất trong đáy lòng y, đau đến tận gan ruột!
Làn da mềm mại tương phản với lớp trải gường đỏ thẫm, trông mị hoặc đến hớp hồn người. Mỹ Ly bất lực ôn vai, toàn thân run lẩy bẩy. Khi sắp xé bỏ đến lớp ngăn cách cuối cùng giữa hai chân nàng, Tĩnh Hiên bỗng mất kiên nhẫn. Y hít sâu một hơn, ẵm nàng lên, giở lớp chăn cưới ra, bên dưới chăn rắc đầy đậu phộng táo tàu, lúc đặt xuống nàng bị chúng đâm vào người đau nhói, nhưng nàng vẫn không hề hé răng, nước mắt chảy ra, theo thói quen nàng lại nhắm mắt lại.
Tĩnh Hiên không nhắc nhở nàng mà chỉ bực bội quét đám quả khô trên giường xuống đất. Liếc thấy mảnh vải trắng đặt bên dưới nàng, đầu y chợt nóng lên, thân thể hưng phấn khác thường, y cũng vộ vàng cởi sạch y phục.
Khi y lột bỏ lớp vải cuối cùng che chở Mỹ Ly, nàng càng run lẩy bẩy, Tĩnh Hiên âu yếm hôn nhẹ lên khuôn mặt tái nhợt của nàng, hạ giọng dỗ dành: “Ta không phải cố ý làm đau nàng đâu, nhưng phụ nữ cả đời chỉ đau đớn một lần vì một người đàn ông thôi, mở mắt ra, Mỹ Ly, nhìn ta, đời này, người đàn ông làm nàng đau chính là ta, là trượng phu của nàng.”
Đôi mày ngài càng nhíu chặt, đôi mắt nhắm nghiền càng thêm mê hồn, “Mở mắt, Mỹ Ly, mở mắt!” Y hôn lên đôi môi nàng, dịu giọng dỗ dành, khi nàng tích tụ đủ can đảm, chậm chậm mở mắt, thì phần thân thể bừng bừng dục vọng của y đã áp sát nhụy hoa không chút phòng bị của nàng, “Mỹ Ly...” Y hơi nhấc nửa thân trên, buông tha đôi môi hồng, nàng thở dốc. “Nhớ kỹ lần đau này!” Y đột nhiên đè mạnh xuống, thô bạo đâm sâu vào người nàng cho đến tận cùng.
Mỹ Ly thét lên, đau quá, nước mắt cạn khô trước cơn đau xé rách thân thể, đau đến mức mất hết suy nghĩ và tri giác, chỉ còn lại cảm giác mà thôi.
Nhưng đó chỉ là khởi điểm, cơn đau do y gây ra càng lúc càng dữ dội.
Mỹ Ly bấu chặt vào lớp khăn trải giường đỏ rực, thân thể bị y vùi dập nhấp nhô, tóc xõa tung trên gối, lượn sóng đầy phóng túng, bên tai văng vẳng tiếng y gọi nàng, càng lúc càng cấp thiết, y gọi tên nàng, tràn đầy kích động, nhưng nàng chỉ thấy mỗi lúc một đau.
Vào khoảnh khắc sướng khoái đến cực điểm, y đột ngột cắn mạnh vào vai nàng, từng đợt đâm sâu vượt quá khả năng chịu đựng của nàng, nàng cảm thấy ngực nghẹn lại, toàn thân đau đớn, không thể phân biệt được nơi nào đau đớn nhất, ánh nến trước mắt đột nhiên sáng rực rồi tất cả chìm vào bóng đêm.
Lúc tỉnh lại, cũng vì đau đớn, toàn thân ê ẩm, cổ họng khô rát, nàng khó khăn lắm mới mở được mắt thì thấy nắng sớm đã tràn vào song cửa.
Tĩnh Hiên ăn vận chỉnh tề, ngồi nơi mép gường, lưng cứng đờ quay về phía nàng.
Nghe thấy tiếng động, y chầm chậm ngoái đầu lại. Mỹ Ly cả kinh, hoàn toàn bất ngờ trước ánh mắt ngập đầy phẫn nộ và oán hận.
“Thực sửng sốt...” Nụ cười của y, ngoài lạnh lùng còn chứa đau đớn và châm biếm, “Ta không phải là gã đàn ông làm cho nàng đau.”
Mỹ Ly ngẩn người, không hiểu ra sao. Đêm qua y hùng hổ như vậy, còn chưa đủ khiến nàng đau sao?
“Đúng rồi, ta còn chính mắt nhìn thấy nàng và hắn...” Y vỗ mạnh vào mép giường rồi đứng dậy, “Tiện nhân! Vì sao không nói ngay từ đầu! Nếu nàng đã ngủ với Vĩnh Hách, vì sao không nói rõ?”
Mỹ Ly ngây ngốc nhìn y, y thở hào hển đi thẳng ra cửa, nhưng lúc sắp chạm tay vào cánh cửa, y lại hậm hực quay trở vào, y muốn phủi tay rời đi, y hận đến phát điên lên! Y chính mắt nhìn thấy chuyện bên dòng suối, sao không nghĩ ra rằng nàng và Vĩnh Hách đã tằng tịu với nhau.
Nhưng ở vương phủ Thừa Đức còn có lão phúc tấn mẹ kế của y, thêm vào đám phụ nữ ngồi lên đôi mách xấu tính hay xoi mói đến Mỹ Ly, làm sao y có thể phủi tay mà đi được! Y hít sâu một hơi thêm lần nữa, cố dẹp cơ tức giận, cho dù, cho dù lúc đầu nàng thú thật với y, y có thể buông tay thả nàng đi sao? Y đã bỏ mặc nàng một lần rồi, giờ đây y đâu thể để nàng rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng thêm nữa?
Lúc y rút chùy thủ từ bên hông ra, Mỹ Ly thực sự tưởng rằng y định giết mình. Lúc y bóp cánh tay nàng, tụ lực mạnh đến mức tay nàng như muốn gãy rời. Y kéo giật nàng dậy, vẻ mặt hung ác, nàng không kịp cảm thấy xấu hổ vì thân thể lõa lỗ nữa. Y chằm chằm nhìn nàng hồi lâu, lửa giận hừng hực như muốn thiêu cháy nàng thành tro, nhưng nàng thực sự không biết lý do vì sao.
Y kéo tay nàng lại gần mảnh vải trắng bên cạnh, nàng há hốc miệng sững sờ. Sau một đêm dữ dội, mảnh vải vẫn trắng tinh. Lão ma ma đã dặn nàng giữ lại dấu máu, đó là minh chứng cho sự trong trắng của nàng.
Nhưng mà...nàng không có máu trinh!
Đột nhiên, nàng hiểu ra lời sỉ nhục cay nghiệt và cơn oán giận vừa nãy của Tĩnh Hiên. Nàng nhìn mảnh vải trắng tinh, rõ ràng ông trời vẫn chưa dừng tay trêu cợt nàng, vĩnh viễn không thôi trêu cợt nàng.
Mũi chùy thủ đã chạm vào da Mỹ Ly, thì Tĩnh Hiên nhìn thấy vết sẹo trên tay nàng. Không đành lòng, y thống hận sự không đành lòng của mình. Lẽ ra y phải một cước đá nàng ra ngoài, tuyên bố khắp thiên hạ về sự bất trinh của nàng. Nhưng y...
Y hận nàng, càng hận bản thân. Chùy thủ rạch một đường thật sâu trên tay y! Máu tươi trào ra, nhỏ xuống mảnh vải, nhỏ xuống người Mỹ Ly. Tĩnh Hiên chột lấy khăn tay ép chặt vào vết thương, sợ dấu máu lớn quá sẽ khó lấp liếm được chuyện nàng không còn trinh tiết.
Nàng không thốt lời nào, đôi mắt mở to trống rỗng.
Y căm hận, quá sức căm hận!
Không ngờ y không chiếm được toàn bộ con người nàng. Quả đúng như y từng hy vọng, nàng sẽ luôn nhớ kỹ người đàn ông đầu tiên của mình, nhưng người đàn ông đó không phải là y. Thấy y giẫm đạp lên danh dự nam nhi, giúp nàng che giấu chân tướng xấu xa, mà nàng vẫn không chút động lòng, thờ ơ không phản ứng. Đến một ánh mắt cảm kích nàng cũng không tặng cho y.
“Tốt nhất là đừng có thai trong năm nay!” Y nóng nảy vung tay siết chặt cổ mảnh mai của nàng, hận không thể dùng sức giải thoát cho cả hai. “Nếu không, ta sẽ cho rằng đó là đứa con hoang. Không cần uống thuốc trụy thai, ta sẽ đá một cước biến nó thành vũng máu!” Y gầm khẽ, nhưng cơ giận vẫn cuồn cuộn trong tim.
Mỹ Ly bình tĩnh nhìn vẻ phẫn nộ của y, làm ngơ trước bao lời oán hận uy hiếp. Tấm khăn quấn quanh tay y đã thấm máu đỏ rực. Đột nhiên nàng phá lên cười, không biết là vì chua chát hay vì thỏa lòng căm hận.
Tiếng cười khiến Tĩnh Hiên khựng lại, y ngước mắt nhìn nàng.
“Thì ra...ngài cũng sợ lời đồn, sợ bị người đời nhạo báng.” Nàng bỗng thấy hả hê cuồng dại. Để che giấu sự “xấu xa” này, y phải dùng đến hạ sách như thế. Trước giờ toàn là y khiến nàng bị người đời chê cười, bị chết chìm trong những lời mỉa mai trào phúng, thật không ngờ cũng có lúc y phải loay hoay như kiến bò chảo nóng.
Mặt y xanh lè, giận dữ cùng thống khổ đều đạt đến cực điểm. Nàng coi y là kẻ như vậy sao? Nếu quả thật y sợ đồn đại mỉa mai, y đã chạy xa khỏi nàng đến một vạn tám ngàn dặm rồi.
Niềm khoái trá khi trả được thù khiến nàng không muốn giải thích. Việc y tổn thương đã khiến nỗi khổ của nàng nguôi ngoai phần nào. Chưa kể, nàng giải thích thì y sẽ tin sao? Bởi vậy, nàng lặng thinh nhìn y nổi giận và nhục nhã. Cứ để y hận đi, hận cả đời càng tốt.
Tĩnh Hiên ngồi cách bàn trang điểm mấy bước, lẳng lặng nhìn đám a hoàn chải chuốt cho Mỹ Ly. Trong gương, đôi mắt nàng cụp xuống, váy áo rực rỡ khiến khuôn mặt nhợt nhạt của nàng càng thêm mỹ lệ. Khuôn mặt mỹ lệ vừa quen vừa lạ ấy, lúc này hoàn toàn vô cảm.
Hôm nay là ngày nàng về thăm nhà mẹ đẻ. Cha mẹ nàng đã qua đời, họ lại đang ở Thừa Đức, lão tổ tông sớm đã tính toán giùm nàng, hạ chỉ triệu nàng hồi cung thăm viếng.
Kỳ bào hoa lệ khiến thân hình mảnh dẻ của nàng thêm phần gầy yếu, Tĩnh Hiên vốn đang bực bội vì vẻ mặt đờ đẫn của nàng, giờ lại cảm thấy mềm lòng. Dù sao đi nữa, nàng đã là thê tử của y. Hễ nhớ đến cảm giác nhẹ bỗng khi ẵm nàng lên, nhớ vẻ bình thản không chê bỏ thức ăn đơn sơ, y lại cảm thấy đau lòng. Nàng đã phải chịu đựng quá nhiều khổ sở rồi. Có lẽ bây giờ nàng còn oán hận y, nhưng dù sao cũng là vợ chồng, chỉ cần y kiên nhẫn một chút, đối xử với nàng ân cần một lúc, cuối cùng nàng sẽ hiểu ra, mọi việc y là chẳng qua vì không thể để nàng đi theo người khác.
Tĩnh Hiên đứng dậy, đám a hoàn nãy giờ cứ nghi ngại liếc mắt nhìn y, thấy vậy cũng phản ứng nhanh đến khác thường, lập tức dừng tay, khom người cúi đầu đứng sang một bên. Dẫu là đứa ngốc cũng nhận ra, vương gia và trắc phúc tấn đang độ tân hôn, lẽ ra phải đầy nhu tình mật ý, nhưng tương quan hiện giờ có vẻ không phù hợp chút nào. Khuôn mặt âm y lãnh khốc và tính tình nổi nóng thất thường của vương gia khiến tất cả đều nơm nớp như chim sợ cành cong, chỉ lo xui xẻo biến thành bia để y trút giận.
Mỹ Ly hơi rùng mình, tuy không ngước mắt lên, nàng cũng cảm giác được y tiến lại gần. Cơn phẫn nộ về đêm động phòng kéo dài suốt hai ngày, y không đến phòng Mỹ Ly, nhưng nhờ vậy thể xác và tinh thần vốn mệt mỏi của nàng có chút thời gian nghỉ ngơi. Xảy ra chuyện thế này, nàng không biết nên giải thích thế nào, cũng không biết xử lý thế nào. Nàng sớm đã mất đi can đảm và sức lực để liều lĩnh đối đầu với vận mệnh, nàng tựa như chiếc thuyền nhỏ rách nát, không nơi bấu víu, cứ chìm, chìm mãi xuống giữa đại dương mênh mông, dù vùng vẫy thế nào thì cuối cùng cũng bị nuốt trọn.
Tĩnh Hiên nhíu mày, cố gắng kiểm soát tâm trạng, đích thân chọn một cành hoa tinh xảo tết bằng lụa, ngắm mái tóc đã được bới gọn của nàng, vì y mà nàng bới tóc cao, nàng đã thuộc về y rồi. Y mím môi, y cần nàng, hiện tại và tương lai, còn chuyện quá khứ, coi như để nó trôi qua cùng thời thiếu nữ của nàng đi vậy.
Động tác cài hoa có phần vụng về, rõ ràng Khánh vương gia cao quý kiêu ngạo không quen với những cử chỉ âu yếm tình tứ nơi khuê phòng. Đám a hoàn đứng hầu bên cạnh đều tươi mặt, cùng phấn chấn tinh thần trước khoảnh khắc âu yếm này. Các cô nhìn nhau cười, một a hoàn còn bạo gạn nói: “Vương gia, người cài sai rồi, như thế vậy sẽ làm đau phúc tấn đó.”
Tĩnh Hiên nghe xong cũng không tức giận, phúc tấn? Đúng, nàng là phúc tấn của y, cách xưng hô này chợt bồi đắp khoảng trống nào đó trong nội tâm y.
Y không nhờ tay người khác, tuy mất chút thời gian nhưng cũng cài nhánh trâm hoa ngay ngắn lên tóc nàng, món trang sức này tinh xảo nhưng rất khó cài. Cử chỉ dịu dàng, tuy hơi cục cằn của y khiến Mỹ Ly ít nhiều cảm động. Song nàng cố chấp cụp mắt xuống, không muốn nhìn y, sự dịu dàng của y rồi đây có thể biến thành nỗi đau hằn sâu vào ký ức, nàng thà dứt khoát không ghi nhớ còn hơn.
“Được rồi, đi thôi.” Tĩnh Hiên trầm giọng nói, kéo tay để Mỹ Ly đi ngang hàng với y.
Mỹ Ly mặc lễ phục của trắc phúc tấn, trang sức vừa rườm ra vừa nặng nề, đi kịp y đã hết sức khó khăn, đàng này y còn bước nhanh thoăn thoắt, khiến mặt nàng đã nhợt nhạt thêm mấy phần.
Tĩnh Hiên nhận ra nhưng không giảm tốc độ ngay. Y không muốn nhớ lại, nhưng vẫn nghe thấy rõ ràng tiếng gọi nũng nịu của nàng mấy năm về trước khi chạy đuổi theo y: “Tĩnh Hiên ca ca, đợi muội với!” Nàng còn nói như vậy với y nữa không? Mắt y ánh lên chờ mong, tay bất giác siết chặt lấy tay nàng.
Nhưng Mỹ Ly vẫn nín lặng chật vật theo sát y, hơi lảo đảo nhưng không hề nài nỉ được giúp đỡ. Tĩnh Hiên nổi giận, hất tay nàng ra. Chẳng lẽ dịu giọng cầu xin lại khó khăn như vậy sao?
Xoa xoa bàn tay bị y siết đến đau nhức, lãnh đạm nhìn theo bóng lưng y bỏ đi đằng trước, Mỹ Ly mỉm cười thấu hiểu. Sự dịu dàng của y, nếu có thể coi hành động thoáng chốc của y là dịu dàng, quá sức hư ảo và ngắn ngủi.
Lúc Mỹ Ly hành đại lễ quỳ lạy, thái hoàng thái hậu, lão tổ tông đưa khăn tay chậm nước mắt liên tục, đến Ngọc An cô cô đứng bên cạnh cũng lộ vẻ buồn rầu khi thấy Mỹ Ly ăn bận lộng lẫy nhưng sắc diện quá đỗi bi thương.
Tĩnh Hiên chuẩn bị lễ vật nhà ngoại hết sức kỹ càng, nhờ vậy Hiếu Trang cũng yên dạ. Chí ít y cũng yêu thương Mỹ Ly, xét cho cùng thì mối duyên này vẫn manh nha hy vọng.
Ban thưởng xong, lão tổ tông thương hại Mỹ Ly phục sức quá nặng nề, bèn mỉm cười bảo: “Hôm nay không có người ngoài, hành lễ xong rồi cũng không cần đóng bộ rườm rà vậy nữa.”
Mỹ Ly chưa kịp nói gì, thì Tĩnh Hiên đang bưng chung trà chuẩn bị uống, nghe vậy liền lạnh lùng lê tiếng: “Cũng được.” Mỹ Ly khẽ thở ra một hơi, theo Ngọc An cô cô sang chái điện thay đổi y phục, nàng cũng phát ốm với bộ y phục này rồi. Tháo xong khuyên ngọc trâm vàng nặng trĩu, Mỹ Ly thoải mái lắc lư cổ, lơ đãng nhìn thấy nhánh trâm hoa còn cài trên mái tóc.
Ngắm một lát, nàng lệnh cho cung nữ gỡ xuống.
Chìm đắm trong thái độ dịu dàng của y là tự hại bản thân mình, ngày ngày đêm đêm nhớ mong y ở An Ninh điện đã giúp nàng hiểu rõ điều này.
Váy áo giản dị nhưng không kém phần trang nhã khiến cô thiếu nữ vừa trở thành đàn bà bỗng trở nên quyễn rũ khôn tả. Tĩnh Hiên nhìn nàng yểu điệu bước ra, nheo mắt rồi mặt lạnh tanh, trên mái tóc nàng không cài bất cứ trang sức nào. Nàng phải biết đây là lần đầu tiên y tự tay cài hoa cho phụ nữ! Nàng phải biết, lúc giúp nàng trang điểm bới tóc, lòng y tràn ngập ôn nhu tình ái.
Thái hoàng thái hậu ban yến, không khí nặng nề, bữa tiệc kết thúc chóng vánh vì hai vợ chồng đều không hề hé răng.
Lúc họ cáo từ lui về, trời vẫn chưa tối. Khi đi qua khu vườn nhỏ trước Lạc Thọ đường, ngắm dãy phòng ngay ngắn ở đó, Mỹ Ly bất giác dừng bước, đây là nơi hồi trước Vĩnh Hách hay ở khi đến phiên trực. Tĩnh Hiên cũng dừng lại, hờ hững quay đầu nhìn nàng.
“Vĩnh Hách...” Nàng nhìn dãy phòng, “Ngài...” Y có thực bỏ qua cho gã không? Nàng biết sẽ chọc tức y, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng y thừa nhận. Tĩnh Hiên thình lình xoay người nắm chặt tay nàng, thô bạo kéo nàng rời khỏi con đường này, nghe thấy chính miệng nàng thốt ra tên VĩnhHách, y tức giận không biết ngần nào mà kể.
Tĩnh Hiên đi quá nhanh, Mỹ Ly lảo đảo theo sau, người hầu đều bị bỏ xa một đoạn. Tĩnh Hiên lên tiếng, nhẹ nhàng như lạnh lùng, vừa như cảnh cáo vừa như nguyền rủa: “Không được nhắc đến hắn trước mặt ta. Ta đã nói thành thân với nàng xong thì tha cho hắn, đương nhiên sẽ không nuốt lời!”
Sắc mặt nàng giãn ra, khẽ khàng thở phào một hơn. Tĩnh Hiên nghiến răng, rõ ràng nàng chỉ nghe thấy câu y sẽ tha cho Vĩnh Hách. Lồng ngực y bức bối như có bó đuốc cháy bừng bừng, lục phủ ngũ tạng đều bị thiêu đốt. Bàn tay nắm lấy tay nàng càng lúc càng siết chặt, y đã nghe thấy tiếng thở nàng hảo hển đau đớn. Dắt tay cùng đi, y cười ruồi, bất kể nàng nghĩ thế nào, dẫu tay nắm tay đau đớn đến đâu, cuối cùng y và nàng cũng đã đi trên một con đường, giữ được nàng rồi, y sẽ không bao giờ buông tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.