Chương 13: Không phải anh thì không là ai khác
Anh Khang
11/07/2020
Có thật là, niềm vui vốn dĩ qua mau, chỉ nỗi đau còn ở lại?
Ngày xưa, mỗi lần tôi bảo thế, em thường bắt bẻ: "Vậy em là niềm vui hay nỗi đau của anh?". Lúc ấy, tôi chỉ cười xòa rồi làm lơ, vì thật ra trả lời thế nào cũng khó lòng... yên ổn. Chấp nhận là niềm vui cho nhau thì chẳng khác nào tự nhận chuyện tụi mình rồi cũng qua mau. Còn cam tâm chịu ở lại đến cùng thì coi như mang vác vào mình hai chữ "niềm đau" - vì đau nên mới khắc cốt ghi tâm, vì đau nên mới không quên nổi, không qua được.
Nhưng rồi cũng bỏ nhau đi.
Là vui hay là đau thì cũng chẳng khác gì. Cũng là đôi đường ly tán.
Chỉ có tôi nghĩ hoài cũng không hiểu, phải chăng "niềm vui" hay "nỗi đau" thực chất chỉ là một? Hai thái cực cảm xúc ấy chung quy vẫn là hiện thân của nhau. Bởi vui hay đau thì đằng nào cũng nguyên một vòng tròn lẩn quẩn. Vì từng-vui nên xa rồi mới biết đâu là đau. Và còn-đau, là bởi biết mình vẫn giữ nguyên nụ cười mỗi khi lục vấn quá vãng.
Tại sao lúc nào cũng vậy? Phải đến tận khi đã không còn có thể cứu vãn, đến lúc mọi sự đã quá thể muộn màng, mới nhận ra, không có em, anh bớt đi một nỗi buồn nhưng đồng thời lại có thêm rất nhiều nỗi cô đơn!
***
Hơn mười năm trước, anh Moto và chị Mắt To yêu nhau - một tình yêu đến mức "chết đi sống lại" đúng nghĩa. Anh từng cùng chị rong ruổi trên những chặng đường xốc nổi của tuổi trẻ, có rú ga, có nẹt pô, có những đêm trường đua tốc độ với gió rít rát vành tai và lọn tóc chị khẽ vướng lên gò má anh ấm áp. Anh từng đưa trọn cánh tay để che chắn cho chị không một vết xước, khi chiếc moto của hai người bị lèn chặt giữa những "hung thần xa lộ" trăm tấn giữa khuya. Anh từng nhập viện trong trạng thái hôn mê, chấn thương não nghiêm trọng, chiếc xe cháy xém cong vòng, vậy mà khi tỉnh dậy, dù trí nhớ đang gián đoạn cục bộ, anh vẫn luôn miệng gọi đúng tên một người - là chị. Anh từng... Anh từng...
Nhưng rồi hai người vẫn chia tay.
Có lẽ chị tôi nhận ra, những cuồng nhiệt tuổi trẻ không thể là chốn neo lòng bình đạm đến cuối đời. Hoặc có lẽ, anh nhận ra, người con gái từng có thời vừa nhắm mắt vừa qua đường vì tin tưởng có anh nắm chặt lấy tay, giờ đã có thể tự đi một mình trên nẻo về ngày sau - dù sáng mắt hay khép lòng. Có lẽ rất nhiều nguyên cớ lẫn biện hộ cho cuộc chia tay không hiểu nổi của mối tình "chết đi sống lại" đó. Nhưng thật ra, chúng ta hoàn toàn không ngờ trước được, trời cùng đất tận hay tử biệt sinh ly, cuối cùng cũng không đáng sợ bằng một chữ - Quên.
Ừ thì quên.
Nhưng quên không đồng nghĩa với "có-thể-thay-thế".
Bởi mãi đến vài hôm trước, trong một lúc ngà say, nghe tôi kể về "nỗi buồn - niềm vui" đã bỏ tôi đi. Mắt To mới bảo: "Chị mất mười năm để nhận ra mình đã sai. Bởi không phải anh ta thì sẽ không là ai khác!".
Mười năm chị tắt lửa lòng. Mười năm chị bước không qua nổi mình,
Cả chị và tôi. Cả anh Moto và người đã xa tôi. Rốt cục cũng là đang đi trên cái vòng tròn lẩn quẩn tìm một chỉnh thể cho trái tim mình. Có người sẽ gặp đúng người, rồi đủ đầy hạnh phúc. Có người tìm hoài không thấy, hoặc có người tìm được rồi lại đánh rơi.
Bất luận chúng ta, dù lớn khôn hay trẻ dại, dù nỗi buồn hay niềm vui, dù mười năm hay một năm, cũng sẽ đến lúc ngộ ra, cuộc đời này, ai rồi cũng sẽ có cho mình một ngoại lệ duy nhất. Nếu không là người đó, nhất định sẽ không là ai khác.
***
Bởi chung quy, đàn ông và đàn bà, luôn là những tấm gương phản chiếu lòng nhau. Tưởng giống mà lại trái ngược. Tưởng y hệt mà lại khác xa. Vì đơn giản, chính sự mâu thuẫn và đối lập đến cực đoan của hai cá thể mới giúp những kẻ yêu nhau đan tay lẫn đan lòng, để trở thành chỉnh thể vừa vặn khi chung đôi.
Đàn ông - Tình có thể cạn nhạt nhưng tuyệt đối, Nghĩa vẫn phải giữ còn. Vì bản chất của trượng phu là chở che và độ lượng.
Còn đàn bà? Nhiều khi không còn nặng nghĩa gì nữa, thậm chí cứ hằn học cắn đắng người xưa, nhưng dường như, Tình chưa bao giờ dứt hết trong họ. Vì bản chất của phái yếu, vốn dĩ luôn mềm lòng và níu kéo, đúng không?
Thế nên, thước đo tình yêu của phụ nữ cò lẽ là niềm đau. Đau càng nhiều vì ai thì đó lại là người họ thương nhất. Nhưng ngộ là bản chất giấu kín của phụ nữ, cũng thuần thục như việc họ thông thạo make-up trong lòng tay - thành ra niềm đau cũng được ngụy trang chẳng ai thấy sau nụ cười thường trực.
Còn thước đo tình yêu của đàn ông chắc sẽ được tính bằng sự hối tiếc. Càng tưởng tiếc bao nhiêu thì lại càng khắc cốt ghi tâm bấy nhiêu. Có điều, đàn ông vốn dĩ tự cao, vỗ ngực cái gì cũng biết - chỉ có nuối tiếc là không - nên đừng hòng họ cho bạn thấy một giây nào chùng lòng hối hận!
Ngày xưa, mỗi lần tôi bảo thế, em thường bắt bẻ: "Vậy em là niềm vui hay nỗi đau của anh?". Lúc ấy, tôi chỉ cười xòa rồi làm lơ, vì thật ra trả lời thế nào cũng khó lòng... yên ổn. Chấp nhận là niềm vui cho nhau thì chẳng khác nào tự nhận chuyện tụi mình rồi cũng qua mau. Còn cam tâm chịu ở lại đến cùng thì coi như mang vác vào mình hai chữ "niềm đau" - vì đau nên mới khắc cốt ghi tâm, vì đau nên mới không quên nổi, không qua được.
Nhưng rồi cũng bỏ nhau đi.
Là vui hay là đau thì cũng chẳng khác gì. Cũng là đôi đường ly tán.
Chỉ có tôi nghĩ hoài cũng không hiểu, phải chăng "niềm vui" hay "nỗi đau" thực chất chỉ là một? Hai thái cực cảm xúc ấy chung quy vẫn là hiện thân của nhau. Bởi vui hay đau thì đằng nào cũng nguyên một vòng tròn lẩn quẩn. Vì từng-vui nên xa rồi mới biết đâu là đau. Và còn-đau, là bởi biết mình vẫn giữ nguyên nụ cười mỗi khi lục vấn quá vãng.
Tại sao lúc nào cũng vậy? Phải đến tận khi đã không còn có thể cứu vãn, đến lúc mọi sự đã quá thể muộn màng, mới nhận ra, không có em, anh bớt đi một nỗi buồn nhưng đồng thời lại có thêm rất nhiều nỗi cô đơn!
***
Hơn mười năm trước, anh Moto và chị Mắt To yêu nhau - một tình yêu đến mức "chết đi sống lại" đúng nghĩa. Anh từng cùng chị rong ruổi trên những chặng đường xốc nổi của tuổi trẻ, có rú ga, có nẹt pô, có những đêm trường đua tốc độ với gió rít rát vành tai và lọn tóc chị khẽ vướng lên gò má anh ấm áp. Anh từng đưa trọn cánh tay để che chắn cho chị không một vết xước, khi chiếc moto của hai người bị lèn chặt giữa những "hung thần xa lộ" trăm tấn giữa khuya. Anh từng nhập viện trong trạng thái hôn mê, chấn thương não nghiêm trọng, chiếc xe cháy xém cong vòng, vậy mà khi tỉnh dậy, dù trí nhớ đang gián đoạn cục bộ, anh vẫn luôn miệng gọi đúng tên một người - là chị. Anh từng... Anh từng...
Nhưng rồi hai người vẫn chia tay.
Có lẽ chị tôi nhận ra, những cuồng nhiệt tuổi trẻ không thể là chốn neo lòng bình đạm đến cuối đời. Hoặc có lẽ, anh nhận ra, người con gái từng có thời vừa nhắm mắt vừa qua đường vì tin tưởng có anh nắm chặt lấy tay, giờ đã có thể tự đi một mình trên nẻo về ngày sau - dù sáng mắt hay khép lòng. Có lẽ rất nhiều nguyên cớ lẫn biện hộ cho cuộc chia tay không hiểu nổi của mối tình "chết đi sống lại" đó. Nhưng thật ra, chúng ta hoàn toàn không ngờ trước được, trời cùng đất tận hay tử biệt sinh ly, cuối cùng cũng không đáng sợ bằng một chữ - Quên.
Ừ thì quên.
Nhưng quên không đồng nghĩa với "có-thể-thay-thế".
Bởi mãi đến vài hôm trước, trong một lúc ngà say, nghe tôi kể về "nỗi buồn - niềm vui" đã bỏ tôi đi. Mắt To mới bảo: "Chị mất mười năm để nhận ra mình đã sai. Bởi không phải anh ta thì sẽ không là ai khác!".
Mười năm chị tắt lửa lòng. Mười năm chị bước không qua nổi mình,
Cả chị và tôi. Cả anh Moto và người đã xa tôi. Rốt cục cũng là đang đi trên cái vòng tròn lẩn quẩn tìm một chỉnh thể cho trái tim mình. Có người sẽ gặp đúng người, rồi đủ đầy hạnh phúc. Có người tìm hoài không thấy, hoặc có người tìm được rồi lại đánh rơi.
Bất luận chúng ta, dù lớn khôn hay trẻ dại, dù nỗi buồn hay niềm vui, dù mười năm hay một năm, cũng sẽ đến lúc ngộ ra, cuộc đời này, ai rồi cũng sẽ có cho mình một ngoại lệ duy nhất. Nếu không là người đó, nhất định sẽ không là ai khác.
***
Bởi chung quy, đàn ông và đàn bà, luôn là những tấm gương phản chiếu lòng nhau. Tưởng giống mà lại trái ngược. Tưởng y hệt mà lại khác xa. Vì đơn giản, chính sự mâu thuẫn và đối lập đến cực đoan của hai cá thể mới giúp những kẻ yêu nhau đan tay lẫn đan lòng, để trở thành chỉnh thể vừa vặn khi chung đôi.
Đàn ông - Tình có thể cạn nhạt nhưng tuyệt đối, Nghĩa vẫn phải giữ còn. Vì bản chất của trượng phu là chở che và độ lượng.
Còn đàn bà? Nhiều khi không còn nặng nghĩa gì nữa, thậm chí cứ hằn học cắn đắng người xưa, nhưng dường như, Tình chưa bao giờ dứt hết trong họ. Vì bản chất của phái yếu, vốn dĩ luôn mềm lòng và níu kéo, đúng không?
Thế nên, thước đo tình yêu của phụ nữ cò lẽ là niềm đau. Đau càng nhiều vì ai thì đó lại là người họ thương nhất. Nhưng ngộ là bản chất giấu kín của phụ nữ, cũng thuần thục như việc họ thông thạo make-up trong lòng tay - thành ra niềm đau cũng được ngụy trang chẳng ai thấy sau nụ cười thường trực.
Còn thước đo tình yêu của đàn ông chắc sẽ được tính bằng sự hối tiếc. Càng tưởng tiếc bao nhiêu thì lại càng khắc cốt ghi tâm bấy nhiêu. Có điều, đàn ông vốn dĩ tự cao, vỗ ngực cái gì cũng biết - chỉ có nuối tiếc là không - nên đừng hòng họ cho bạn thấy một giây nào chùng lòng hối hận!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.