Chương 10: Tụi mình luôn còn lại ngày xưa
Anh Khang
11/07/2020
Nếu trưởng thành là một hành trình của mất mát là đổi khác, liệu còn ai muốn lớn lên?
Có bao giờ bạn quay nhìn lại phía sau lưng, xem có bao nhiêu người từng thân thương, giờ đã trở thành xưa cũ? Và bạn giật mình khi nhẩm lại quãng đời chung của hai người nhiều khi chỉ ngắn ngủi chừng một lóng tay, còn thời khắc xa nhau và khuất mặt thì giờ đã dài hơn cả bàn tay rồi.
Dài hơn cả tay người với tới.
Vậy mà nghĩ về họ, lòng bạn vẫn chưa bao giờ hết thiết tha.
Giống như một sự thân thương mà chữ "thương" giờ đã sâu nặng hơn nhiều, dẫu cho chữ "thân" đã không còn khắng khít như trước.
Đó có thể là một người bạn đã cùng nhau chập chững bước qua hết những dại khờ của tuổi thơ trẻ, một người anh người chị mà có thời bạn cứ lẽo đẽo theo sau mè nheo, hoặc một đứa em không ruột ràng nhưng chuyện gì trong lòng mình cũng trút hết ruột gan kể lể nó nghe...
Và đó cũng có thể là một người thương nào đó mà bây giờ, bạn và người ta đã hoàn toàn bặt tin xa.
Tụi mình đã lâu không còn thân nhau nữa...
Câu đó nghe thật buồn, mà cũng thật thấy mình vô dụng, khi chẳng biết phải làm sao. Chỉ là trên hành trình lớn lên, mỗi người mỗi ngày đều buộc phải tịnh tiến, thì giữa bạt ngàn cung đường gió thổi, những hạt bụi trần - như chúng ta - làm sao đoán biết được tụi mình có còn được song hành, hay một trận gió đời sẽ thổi thốc cát bụi về trăm nẻo đăng trình khác nhau?
Thân gần thì chắc chắn sẽ mến thương. Cái quy luật tất yếu của tình cảm "nhất cự li, nhì tốc độ" đó ai cũng hiểu. Nhưng cái quy luật ngược lại, thương mến thật nhiều mà chẳng còn thân gần bao nhiêu, thì có lẽ không phải ai cũng từng trải qua.
Vì có lẽ chúng ta đã quen với sự phai phôi thay lòng theo kiểu "thương-quá-hóa-thường", chứ hiếm khi mở lòng mà bình an tự thấu, rằng, có những tình thương vẫn thương dẫu cho người ấy và mình có là người thương, người thường hay người dưng chăng nữa.
Vì người ấy đã đến ngay lúc mình cần nhất một bàn tay, chỉ để đan lấy và nhẹ nhõm tin rằng: Hóa ra mình không cô độc!
Và dẫu bây giờ cả mình lẫn họ đều đang có riêng một đoạn đường mới để đi, một đoạn đời mới để sống, thì đâu đó trong trí nhớ của nhau, vẫn có một lần bàn tay mình đã được ủ ấm.
Ừ thì tụi mình đã không còn nhau...
Nhưng miễn sao vẫn còn lại ngày xưa để nhớ về và để biết mình đã từng có một đoạn-đời chung quá đỗi xứng đáng. Âu đó cũng đã là một niềm an ủi ân may giữa cuộc đời quá nhiều sự rũ bỏ phủi tay này. Phải vậy không người?
Bởi người ta có thể mất mát và quên bẵng mọi thứ khi họ lớn lên. Nhưng ngày xưa thì vẫn ở đó chẳng thay khác bao giờ.
Thế nên, những kẻ lớn đầu đơn độc, nếu có một lúc nào đó quá mệt mỏi với hành trình trưởng thành, hãy cứ tự an ủi rằng, mình vẫn luôn còn lại ngày xưa, mình vẫn luôn còn kỉ niệm để nhớ.
Có bao giờ bạn quay nhìn lại phía sau lưng, xem có bao nhiêu người từng thân thương, giờ đã trở thành xưa cũ? Và bạn giật mình khi nhẩm lại quãng đời chung của hai người nhiều khi chỉ ngắn ngủi chừng một lóng tay, còn thời khắc xa nhau và khuất mặt thì giờ đã dài hơn cả bàn tay rồi.
Dài hơn cả tay người với tới.
Vậy mà nghĩ về họ, lòng bạn vẫn chưa bao giờ hết thiết tha.
Giống như một sự thân thương mà chữ "thương" giờ đã sâu nặng hơn nhiều, dẫu cho chữ "thân" đã không còn khắng khít như trước.
Đó có thể là một người bạn đã cùng nhau chập chững bước qua hết những dại khờ của tuổi thơ trẻ, một người anh người chị mà có thời bạn cứ lẽo đẽo theo sau mè nheo, hoặc một đứa em không ruột ràng nhưng chuyện gì trong lòng mình cũng trút hết ruột gan kể lể nó nghe...
Và đó cũng có thể là một người thương nào đó mà bây giờ, bạn và người ta đã hoàn toàn bặt tin xa.
Tụi mình đã lâu không còn thân nhau nữa...
Câu đó nghe thật buồn, mà cũng thật thấy mình vô dụng, khi chẳng biết phải làm sao. Chỉ là trên hành trình lớn lên, mỗi người mỗi ngày đều buộc phải tịnh tiến, thì giữa bạt ngàn cung đường gió thổi, những hạt bụi trần - như chúng ta - làm sao đoán biết được tụi mình có còn được song hành, hay một trận gió đời sẽ thổi thốc cát bụi về trăm nẻo đăng trình khác nhau?
Thân gần thì chắc chắn sẽ mến thương. Cái quy luật tất yếu của tình cảm "nhất cự li, nhì tốc độ" đó ai cũng hiểu. Nhưng cái quy luật ngược lại, thương mến thật nhiều mà chẳng còn thân gần bao nhiêu, thì có lẽ không phải ai cũng từng trải qua.
Vì có lẽ chúng ta đã quen với sự phai phôi thay lòng theo kiểu "thương-quá-hóa-thường", chứ hiếm khi mở lòng mà bình an tự thấu, rằng, có những tình thương vẫn thương dẫu cho người ấy và mình có là người thương, người thường hay người dưng chăng nữa.
Vì người ấy đã đến ngay lúc mình cần nhất một bàn tay, chỉ để đan lấy và nhẹ nhõm tin rằng: Hóa ra mình không cô độc!
Và dẫu bây giờ cả mình lẫn họ đều đang có riêng một đoạn đường mới để đi, một đoạn đời mới để sống, thì đâu đó trong trí nhớ của nhau, vẫn có một lần bàn tay mình đã được ủ ấm.
Ừ thì tụi mình đã không còn nhau...
Nhưng miễn sao vẫn còn lại ngày xưa để nhớ về và để biết mình đã từng có một đoạn-đời chung quá đỗi xứng đáng. Âu đó cũng đã là một niềm an ủi ân may giữa cuộc đời quá nhiều sự rũ bỏ phủi tay này. Phải vậy không người?
Bởi người ta có thể mất mát và quên bẵng mọi thứ khi họ lớn lên. Nhưng ngày xưa thì vẫn ở đó chẳng thay khác bao giờ.
Thế nên, những kẻ lớn đầu đơn độc, nếu có một lúc nào đó quá mệt mỏi với hành trình trưởng thành, hãy cứ tự an ủi rằng, mình vẫn luôn còn lại ngày xưa, mình vẫn luôn còn kỉ niệm để nhớ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.