Chương 40: Phi tử học kiếm
Ngọa Long Sinh
21/05/2013
- Nô tài bái kiến phi tử!
Bạch Hải Ðường phi tử vội bước đến đỡ Thiên Hải:
- Tiểu Thuận Tử! Ngươi không cần đa lễ.
- Ða tạ nương nương.
Bạch Hải Ðường ngắm Thiên Hải từ đầu đến chân. Nàng mỉm cười nói:
- Bổn cung mở đại yến khoản đãi Tiểu Thuận Tử.
Bạch Hải Ðường vừa nói vừa nắm tay Thiên Hải. Hai người sóng bước qua gian thư sảnh. Trong gian phòng này đã bày sẵn một bàn đại tiệc đầy những cao lương mỹ vị.
Bốn ả cung nữ đứng bốn góc để chuẩn bị hầu phụ hai người.
Thiên Hải và Bạch Hải Ðường yên vị. Hai ả cung nữ bưng hai chậu nước có mùi hoa lài đem đến để cho hai người rửa tay. Bạch Hải Ðường nhìn Thiên Hải.
Nàng mỉm cười bưng rượu chuốc vào chén cho chàng rồi nói:
- Những gì xảy ra bổn nương không thể nào tin được. Bổn nương tưởng như mình đang nằm mơ vậy.
- NÔ tài mạn phép hỏi, có gì mà nương nương không tin?
- Một tiểu thái giám tuổi vừa đôi mươi mà đã thượng đài hội võ, lại chiếm luôn kim bài Ngự tiền sứ. Ngũ giác lầu của ta được thơm lây khi ngươi đoạt kim bài Ngự tiền sứ.
- NÔ tài buộc phải thượng đài thôi.
Bạch Hải Ðường nhìn chàng. Nàng bưng chén rượu nói:
- Bổn nương mời ngươi.
- Ða tạ nương nương.
Thiên Hải uống cạn rồi đặt chén xuống bàn. Bạch Hải Ðường gắp thức ăn bỏ vào chén chàng rồi nói:
- Ai đã buộc Tiểu Thuận Tử thượng đài? Lão công công ư?
Thiên Hải giật mình nghĩ thầm:
"Mình trót lỡ lời. Không nên nói sự thật với ả nương nương này. Ả mà biết thì cả hoàng cung đều biết, không khéo mình tự gây đại loạn cũng nên." Nghĩ như vậy, Thiên Hải giả lả cười nói:
- Nương nương không biết đấy thôi, một khi đã luyện kiếm thì gặp hội võ nào cũng phải thượng đài thôi.
- Tiểu Thuận Tử không sợ chết à?
Bạch Hải Ðường vừa nói, vừa chuốc rượu vào chén Thiên Hải. Thiên Hải từ tốn đáp lời nàng:
- NÔ tài sợ chết chứ. Ai mà chẳng sợ chết, nhưng không thể vì cái sợ đó mà bỏ qua cơ hội thượng đài.
Bạch Hải Ðường phi tử gật đầu. Nàng mỉm cười ngắm nhìn Thiên Hải, nói:
- Tại võ trường, ta không thấy ngươi có chút gì của một tiểu thái giám cả. Ngược lại, Tiểu Thuận Tử có phong thái của một vị anh hùng, khiến ta rất phấn khích.
- Nương nương quá khen nô tài rồi, chẳng qua kiếm pháp của nô tài chỉ để hộ thân thôi.
- Tiểu Thuận Tử! Nếu như ta muốn học kiếm pháp đó, ngươi có truyền thụ cho ta không?
Thiên Hải ngây người bởi câu nói đề nghị của Bạch Hải Ðường phi tử.
Bạch Hải Ðường nhìn chàng:
- Sao? Ngươi có truyền không?
Thiên Hải đứng lên ôm quyền:
- NÔ tài được nương nương ưu ái tất nhiên sẵn sàng truyền kiếm pháp đó cho nương nương. Chỉ sợ...
Bạch Hải Ðường nhường đôi chân mày vòng nguyệt hỏi:
- sợ gì?
Thiên Hải nhíu mày:
"Nếu bổn thiếu gia truyền thụ kiếm pháp Thượng Ngươn cho mụ, thì chắc chắn hậu cung sẽ có máu chảy đầu rơi, khủng khiếp vô cùng. .
Thiên Hải giả lả cười, nói:
- Học được kiếm pháp của nô tài rất khó. Kẻ thụ học kiếm pháp của nô tài phải có căn cơ và sự nhẫn nhục hơn người.
Bạch Hải Ðường khoát tay:
- Tiểu Thuận Tử nghĩ bổn nương không học được à?
- NÔ tài không dám nghĩ vậy.
Bạch Hải Ðường nhìn chàng mỉm cười, khẽ gật đầu. Nàng ôn nhu nói:
- Một khi bổn nương đã muốn thì bất cứ chuyện gì cũng làm được. Chỉ cần Tiểu Thuận Tử truyền thụ cho ta thì ta sẽ học được ngay thôi. Chỉ sợ Tiểu Thuận Tử không mu ồn truyền thụ kiếm pháp đó cho bổn nương.
- NÔ tài không dám dấu nương nương điều gì.
Nàng bưng chén mời Thiên Hải:
- Bổn nương mời Tiểu Thuận Tử.
chén thù chén tạc được một canh giờ, hai người đã uống hết bầu rượu hai cân. SỐ rượu đó đối với Thiên Hải chẳng thấm vào đâu, nhưng với Bạch Hải Ðường thì khác.
Dung diện của nàng ửng hồng như thôn nữ e lệ trước tình lang.
Bạch Hải Ðường đứng lên nhìn Thiên Hải:
- Tiểu Thuận Tử! Bổn nương thích luyện kiếm của ngươi. Ngươi truyền thụ cho ta nhé Bạch Hải Ðường nói xong bước ra giữa sảnh đường.
Thiên Hải bối rối nói:
- Nương nương! Nương nương đã say rồi, sao thụ huấn được kiếm pháp của nô tài.
Bạch Hải Ðường phi tử tròn mắt nhìn chàng:
- Sao, ngươi nói ta say ư?
Thiên Hải gật đầu.
Bạch Hải Ðường cau mày nạt ngang:
- Hỗn láo! Tên nô tài này dám hỗn láo nói bổn cung say.
Nàng "hừ" nhạt một tiếng:
- Tiểu Thuận Tử! Ðúng là ngươi không có ý truyền thụ kiếm pháp gia truyền của ngươi cho ta.
- NÔ tài không có ý đó đâu.
- Ngươi nói không có ý đó sao nói bổn cung say. Hê! Nếu bổn cung say sao còn đứng Ở đây?
Thiên Hải thở dài, chau mày nói:
- NÔ tài sẽ truyền kiếm pháp cho nương nương.
Bạch Hải Ðường ngửa mặt cười khanh khách. Nàng vừa cười vừa nói:
- Tiểu Thuận Tử! Ngươi thật là đa tài. Ngươi vừa có thuật bấm huyệt, lại vừa là một kiếm thủ. Chỉ tiếc ngươi là thái giám, nếu không, bổn cung đã bỏ quách ngũ giác lầu theo ngươi rồi.
Thiên Hải giật mình khi nghe câu nói này thốt ra từ miệng Bạch Hải Ðường. Chàng liếc nhanh về phía bốn ả cung nữ, thấy họ cúi mặt nhìn xuống như chẳng nghe gì.
Thiên Hải nói:
- Nương nương nói như vậy không sợ người ta nghe được mà phạm tội với Thiên tử?
- Trong ngũ giác lầu ai nghe được chứ?
- Nương nương! Người xưa có câu tai vách mạch rừng, nương nương phải cẩn thận.
Bạch Hải Ðường nhướn mày nhìn Thiên Hải:
- Ngươi lo cho ta đó à?
- NÔ tài đã hứa tận trung với nương nương. Nếu không được nương nương ưu ái, nô tài đâu thể thượng đài chiếm kim bài Ngự tiền sứ.
- Tiểu Thuận Tử! Ngươi nói thật đáy lòng mình ư?
- NÔ tài đâu dám xảo ngôn với nương nương.
Bạch Hải Ðường bá cổ Thiên Hải:
- Ta thích ngươi lắm.
Bạch Hải Ðường nói xong khoát tay đuổi bốn ả cung nữ:
- Cho các ngươi lui.
Thiên Hải càng bối rối hơn khi thấy Bạch Hải Ðường đuổi bốn ả cung nữ đi.
Bốn ả cung nữ lui ra rồi, Bạch Hải Ðường mới nắm tay Thiên Hải nói:
- Tiểu Thuận Tử! Giờ chỉ có ta với ngươi.
- NÔ tài xin được chỉ huấn cho nương nương.
Bạch Hải Ðường gật đầu:
- Bổn nương có thể trở thành kiếm thủ được không?
- NÔ tài cũng không biết. Nhưng nếu nương nương có chí thì sẽ trở thành kiếm thủ chẳng thua ai.
Bạch Hải Ðường vỗ tay:
- Thích quá! Tiểu Thuận Tử truyền cho ta kiếm pháp gia truyền của ngươi rồi, ta sẽ trọng thưởng.
- NÔ tài sẽ hết sức truyền thụ tất cả kiếm pháp cho nương nương.
Thiên Hải vừa nói vừa mỉm cười. Chàng nghĩ thầm:
"Bạch Hải Ðường phi tử muốn học kiếm pháp thì bổn thiếu gia sẽ truyền thụ kiếm pháp thái giám cho ngươi. .
Bạch Hải Ðường nhìn Thiên Hải hỏi:
- Ngươi đang nghĩ gì vậy?
Thiên Hải gãi đầu mỉm cười nói:
- NÔ tài không biết bắt đầu từ đâu.
- Từ đâu cũng được. Bạch Hải Ðường đã là một thiếu nữ thông minh từ ngay lúc nhỏ Tiểu Thuận Tử! Ngươi biết chứ?
- Những bậc mẫu nghi như nương nương thì hẳn đã được trời phú cho trí tuệ khác thường, những thảo dân nào ai sánh bằng.
Bạch Hải Ðường lườm Thiên Hải:
- Ngươi lại khéo nịnh bổn nương.
- NÔ tài nói thật lòng mình.
- Tiểu Thuận Tử! Ngươi khéo lấy lòng bổn cung lắm.
Thiên Hải ngập ngừng một lúc rồi nói:
- Nương nương! NÔ tài truyền thụ kiếm pháp cho nương nương rồi nương nương đáp lại một điều.
- Tiểu Thuận Tử muốn ta đáp lại điều gì?
- Tính đến nay nô tài đã nhập nội cung đúng bốn con trăng rồi. NÔ tài rất muốn được ra ngoài thành một chuyến, mong nương nương thỉnh cầu với hoàng thượng gia ân.
Bạch Hải Ðường phi tử sửng sốt nhìn chàng:
- Tiểu Thuận Tử! Ngươi ra ngoài thành để làm gì?
Nàng bật cười nói:
- Chẳng lẽ ngươi ra ngoài thành để đến lầu xanh ư? Ngươi là thái giám mà?
- NÔ tài đến lầu xanh làm gì. Chẳng qua nô tài muốn du lãm một chuyến, sau khi đoạt được kim bài Ngự tiền sứ thôi à.
- Chỉ du lãm thôi ư?
Thiên Hải gật đầu:
Bạch Hải Ðường phi tử đặt tay lên vai Thiên Hải:
- thế thì không cần thiết phải thỉnh ý chỉ hoàng thượng. Ta cho ngươi đi là được rồi.
- Không có lệnh tiễn của hoàng thượng, nô tài sao có thể rời khỏi nội cung.
Bạch Hải Ðường bật cười rồi nói:
- Tiểu Thuận Tử! Ngươi là người tâm phúc, ta mới nói.
- NÔ tài luôn là người tâm phúc của nương nương.
Bạch Hải Ðường gật đầu:
- Sau khi ngươi truyền thụ kiếm pháp gia truyền cho bổn nương, bổn nương sẽ sai Á hoàng dẫn ngươi theo mật đạo để ra ngoài thành.
Thiên Hải nheo mày, buột miệng hỏi:
- Trong nội cung có mật đạo dẫn ra ngoài ư?
- Tất nhiên là có. Nhưng chỉ có mình ngươi biết thôi đấy. Nếu để lộ ra thì ngươi sẽ bị đứt đầu - NÔ tài sẽ giữ kín.
Bạch Hải Ðường mỉm cười:
- Tiểu Thuận Tử biết bổn nương dùng mật đạo đó để làm gì không?
Thiên Hải lắc đầu.
Bạch Hải Ðường giả lả nói:
- Mật đạo đó dùng riêng cho bổn nương. Nếu sau này Á hoàng ta không cần đến nữa sẽ cần đến ngươi.
- Sợ nô tài không làm được.
- ẩy! Ðoạt Ngự tiền sứ kim bài ngươi còn làm được thì chuyện cỏn con kia có gì mà làm không được chứ.
Bạch Hải Ðường ghé miệng nói nhỏ vào tai Thiên Hải. Nàng nói xong bật cười trong khi sắc diện của Thiên Hải thì đỏ gấc.
Chàng nghĩ thầm:
"Nếu chuyện của phi tử đổ vỡ, lộ đến tai hoàng thượng thì cả tòa ngũ giác lầu và cả mình nữa sẽ biến thành tro bụi. Xem ra Ở gần mụ này nguy hiểm quá." Bạch Hải Ðường nói:
- Tiểu Thuận Tử! Nếu ngươi là một trang nam tử hán thì bổn nương cũng dẹp quách mật đạo đó rồi. Chỉ tiếc...
Bạch Hải Ðường buông tiếng thở dài.
Thiên Hải mỉm cười nói:
- Nương nương có biết vì sao nô tài biến thành thái giám không?
- Vì ngươi ham phú quý vinh hoa. Ham bạc vàng châu báu và cuộc sống trong nội cung.
Thiên Hải lắc đầu:
- Không phải đâu.
- Thế vì chuyện gì mà ngươi biến thành thái giám?
- NÔ tài biến thành thái giám do luyện kiếm pháp gia truyền đó.
Chàng nhìn Bạch Hải Ðường mỉm cười nói:
- Muốn thụ huấn kiếm pháp của nô tài thì người luyện kiếm phải chịu "cung hình".
NÔ tài còn có cái để cung hình, còn nương nương chẳng biết lấy gì để "cung hình".
Bạch Hải Ðường bật cười giòn giã:
- A! Hóa ra kiếm pháp của Tiểu Thuận Tử là "Thái giám kiếm phổ .
Thiên Hải mỉm cười, nhưng nén lại gượng gật đầu:
- Nương nương nói rất đúng.
- Hê! Nếu là Thái giám kiếm phổ thì rất phù hợp với bổn nương. Vì bổn nương là nữ nhân thì đâu cần "cung hình" để luyện chứ?
Thiên Hải thở dài.
Bạch Hải Ðường phi tử hỏi:
- Tại sao Tiểu Thuận Tử thở dài?
- NÔ tài lo lắng cho nương nương.
- Ngươi lo lắng điều gì?
- Trong kiếm phổ gia truyền của nô tài để lại bất cứ người nào luyện kiếm phổ cũng phải chịu "cung hình", tuyệt dòng tuyệt giống, bất kể là nam hay nữ.
Bạch Hải Ðường nhường cao chân mày vòng nguyệt:
- Phải "cung hình" bất kể là nam hay nữ à?
Thiên Hải gật đầu.
Bạch Hải Ðường lắc đầu. Nàng như thể tỉnh rượu, ngập ngừng hỏi Thiên Hải:
- Bổn nương lấy gì để "cung hình"? Nếu có cái để cung hình thì bổn nương cũng cung hình để thụ học kiếm phổ củ a ngươi.
Thiên Hải nhìn sững Bạch Hải Ðường phi tử:
- Nương nương rất muốn tụ thành kiếm của nô tài sao?
Bạch Hải Ðường gật đầu:
- Thấy Tiểu Thuận Tử oai phong lẫm liệt trên võ trường, ta rất muốn được như ngươi. CÓ kiếm pháp của Tiểu Thuận Tử, Bạch Hải Ðường có thể trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ đó.
- Nương nương.
Bạch Hải Ðường nhìn chàng nói:
- Lúc này chỉ là Phi tử của hoàng thượng, nhưng có kiếm pháp của Tiểu Thuận Tử, không chừng có thể trở thành hoàng hậu nương nương.
Thiên Hải nhướn mày nhìn Bạch Hải Ðường nghĩ thầm:
"Chỉ là Phi tử thôi mà nàng còn làm loạn cả nội cung, nếu trở thành Hoàng hậu chắc triều đình đại loạn mất. Ðúng là lòng dạ đàn bà thật là đa đoan và tham lam." Thiên Hải lắc đầu.
Bạch Hải Ðường nói:
- Tiểu Thuận Tử! Sao ngươi lại lắc đầu?
- NÔ tài sợ nương nương luyện thái giám kiếm phổ gia truyền, sợ không còn được hoàng thượng ưu ái nữa.
- Ta lại nghĩ khác.
- Nương nương nghĩ sao?
Bạch Hải Ðường bước lại ghế ngồi. Nàng gác chéo chân nhìn Thiên Hải nói:
- Từ lúc ta nhập cung đến nay chỉ gần gũi hoàng thượng không quá một con trăng.
Chung quanh long nhan, ngoài hoàng hậu ra còn có bao nhiêu phi tần mỹ nữ. Ðược gần người chẳng khác nào được ban ân sủng. Ta là nữ nhân mà cam phận thiệt thòi, ta đâu có chịu. Ta muốn trở thành hoàng hậu để luôn được Ở bên hoàng thượng và còn hơn thế nữa.
- NÔ tài không hiểu ý nương nương.
- Ðôi khi ta muốn trở thành thiên tử. Rồi cũng như hoàng thượng lập tam cung lục viện kén hôn phu qua đêm.
Thiên Hải sửng sốt nhìn Bạch Hải Ðường. Chàng nhìn Bạch Hải Ðường phi tử nghĩ thầm:
"Nếu thiên tử mà nghe được câu nói này thốt ra từ ái phi của mình chắc vỡ tim, vỡ gan mà băng hà bất đắc kỳ tử." Bạch Hải Ðường nhìn Thiên Hải:
- Thiên tử chỉ biết cho mình mà chẳng biết cho người. Tất cả nam nhân chung quanh ta đều giống như Tiểu Thuận Tử. Cuộc sống của ta thật là vô vị.
Bạch Hải Ðường buông tiếng thở dài.
Thiên Hải nói:
- Nương nương cũng đã có con đường hầm để khuây khỏa.
Bạch Hải Ðường mỉm cười:
- Những kẻ được đưa vào ngũ giác lầu đều phải chết. Chẳng lẽ ta cứ phải vui một đêm thì giết một mạng người mãi hay sao.
Thiên Hải nghe Bạch Hải Ðường thổ lộ mà xương sống ớn lạnh. Chàng mím môi suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Nếu nương nương đã quyết thụ học kiếm pháp gia truyền của nô tài, nô tài sẽ truyền thụ cho nương nương.
Mắt Bạch Hải Ðường sáng hẳn lên:
- Tiểu Thuận Tử! Bổn nương nghĩ ngươi sẽ đồng cảm với ta.
- NÔ tài nghe nương nương thổ lộ mà không cầm lòng được. Nhưng trước hết, nương nương phải chịu "cung hình".
- Cung hình như thế nào?
Thiên Hải ôm quyền nghiêm giọng nói:
- Nương nương cho phép nô tài nói.
- Tiểu Thuận Tử cứ nói. Ðây là ý của bổn nương, ta không bắt lỗi ngươi đâu.
- Nương nương đã cho phép nô tài mới dám nói. Nữ nhân muốn luyện kiếm pháp gia truyền của nô tài, trước hết phải tự cắt đôi nhũ hoa.
Bạch Hải Ðường đập tay xuống tràng kỷ:
- Tiểu Thuận Tử...
- CÓ nô tài.
Bạch Hải Ðường phi tử buông tiếng thở dài.
- Còn cách nào khác không?
- Dạ, còn cách thứ hai.
Bạch Hải Ðường đứng lên, bước đến trước mặt Thiên Hải:
- Cách thứ hai không phải là cắt nhũ hoa chứ?
Thiên Hải gật đầu:
- Cách thứ hai không phải là cắt nhũ hoa nhưng mất rất nhiều thời gian, chỉ những kẻ có chí, quyết tâm mới có thể luyện được mà thôi.
- Tiểu Thuận Tử! Nói cho bổn nương nghe cách thứ hai.
- Luyện kiếm pháp của nô tài nếu không tụ thành cảnh giới tối thượng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, biến thành người cuồng tâm cuồng trí mà chết. Do đó phải cung hình. Nếu không cung hình mà là nữ nhân như nương nương thì phải tịnh thân ba năm.
- Tịnh thân ba năm. Bổn nương có thể làm được.
- Trong thời gian tịnh thân...
Thiên Hải bỏ lửng câu nói giữa chừng, chắp tay sau lưng quay mặt nhìn ra cửa sổ.
Bạch Hải Ðường ôn nhu hỏi:
- Trong thời gian tịnh thân, bổn nương phải làm gì?
Thiên Hải từ từ quay mặt lại, đối diện với nàng. Chàng nhìn thẳng vào mắt Bạch Hải Ðường phi tử.
- Trong thời gian tịnh thân, nương nương phải tự xoa nắn nhũ hoa của mình, đến khi nào đôi nhũ hoa thụt vào trong, hay biến mất thì xem như chân âm đã khai thông. Lúc đó mới luyện được kiếm pháp củ a nô tài.
- Còn ngay bây giờ không được ư?
- Luyện ngay bây giờ nương nương sẽ bị tẩu hỏa nhập ma biến thành kẻ cuồng tâm nên không dụng đến cách thứ nhất. Luyện kiếm pháp mà trở thành kẻ cuồng trí thì cũng vô dụng thôi.
- Bổn nương hiểu rồi.
Bạch Hải Ðường thở dài nhìn Thiên Hải nói:
- Sau ba năm ngươi sẽ truyền thụ kiếm pháp cho ta?
Thiên Hải gật đầu.
Bạch Hải Ðường hỏi:
- Thế ta có được sử dụng đường hầm bí mật trong ngũ giác lầu không?
- Không. Nếu nương nương sử dụng đường hầm kia thì sự chế dục của nương nương không thành.
- Vậy hoàng thượng đến thì sao?
- Tùy vào sự linh hoạt của nương nương, nô tài làm sao giúp được.
Bạch Hải Ðường buông một tiếng thở dài, rồi nhìn Thiên Hải nói:
- ÐƯỢC rồi. Sau ba năm nữa ngươi truyền thụ kiếm pháp cho bổn nương.
- NÔ tài luôn Ở cạnh để hầu hạ nương nương, cho dù có đảm đương thêm chức vị Ngự tiền sứ.
- Ta mong như vậy.
Bạch Hải Ðường hỏi:
- Chiếc nhẫn trước đây bổn cung tặng cho ngươi, ngươi để đâu?
- NÔ tài đã cất vào chỗ riêng của mình.
Bạch Hải Ðường gật đầu:
- Ngươi đeo chiếc nhẫn đó đến biệt phòng ngũ giác lầu, gặp Á hoàng cứ nói ý muốn của ngươi. Á hoàng sẽ dẫn ngươi rời khỏi nội cung.
Thiên Hải ôm quyền xá:
- Ða tạ nương nương.
- Ngươi đi phải quay về sớm đấy. Ðêm nay ta muốn ngươi bấm huyệt lần cuối cho ta trước khi bổn cung tịnh thân.
- NÔ tài nhớ. NÔ tài xin cáo lui.
Thiên Hải quay bước thì Bạch Hải Ðường gọi lại:
- Tiểu Thuận Tử! Ngươi có ra ngoài thì cũng phải mang theo ít bạc vụn để tiêu xài Chứ.
Bạch Hải Ðường bước đến bàn trang điểm. Nàng kéo hộc tủ lấy ra vài thỏi vàng khá to cho vào túi rồi đến nhét vào tay Thiên Hải.
- Bổn nương tặng cho ngươi chút kim ngân để tiêu xài trong lúc ngao lãm. Nhớ đừng quên ta nhé.
- NÔ tài không bao giờ quên nương nương.
Thiên Hải ôm quyền xá:
- NÔ tài cáo lui.
Chàng trở ra ngoài ngũ giác lầu mới buông tiếng thở khoan khoái. Vừa đi, Thiên Hải vừa nghĩ:
"Cũng tội nghiệp cho Bạch Hải Ðường phi tử. Cũng tại thiên tử quá tham lam nên mới tạo oan cảnh phòng không gối chiếc cho nàng. Hy vọng sau ba năm tịnh thân, Bạch Hải Ðường sẽ giống như Minh Nguyệt tỷ tỷ. Mình chỉ biết làm có vậy thôi, chẳng làm gì hơn được." Thiên Hải quay lại biệt phòng của mình. Lão công công đã đợi chàng từ lúc nào.
Thiên Hải vừa bước vào, lão công công đứng lên vồn vã nói với chàng:
- Tiểu Thuận Tử! Lão phu không ngờ ngươi lại là một kiếm thủ kỳ tuyệt như vậy.
Lão kéo Thiên Hải đến bàn, chỉ túi vải to đã cột sẵn.
- Ðây là phần mà hoàng thượng ban thưởng cho ngươi đó, năm trăm lạng chứ không phải ít đâu.
- Hoàng thượng ban sủng nhiều thế ư?
- Sau này ngươi lại còn được phong tước Tam phẩm Ngự tiền sứ nữa. Từ trước đến nay chỉ có ngươi là đặc biệt hơn tất cả các thái giám Ở nội cung.
Lão vuốt râu:
- Ngay cả Tứ vương gia cũng muốn thỉnh ngươi qua phủ của vương gia. Cả kinh thành và triều đình, đâu đâu cũng bàn tán xôn xao về ngươi.
Lão xuýt xoa:
- Lão phu hoàn toàn bất ngờ.
Lão ngắm Thiên Hải:
- Lão phu không ngờ...
Thiên Hải mỉm cười. Chàng mở túi kim lượng ấy lấy ra hai trăm lạng, còn bao nhiêu đặt vào tay lão công công.
Lão công công xuýt xoa:
- Quý quá! Quý quá! Cứ như thế này thì chẳng bao lâu Tiểu Thuận Tử vượt xa lão phu.
- Tiểu Thuận Tử không dám vượt qua lão công công đâu.
Chàng chừa lại năm mươi nén đặt trên bàn:
- Lão công công chuyển số vàng này cho Tú Lan và Tú Trinh giúp nô tài.
- Ngươi tặng cho cả Tú Lan và Tú Trinh à?
- Hai nàng đó cũng được hưởng như nô tài chứ?
- Lão phu sẽ chuyển.
Lão công công kéo tay Thiên Hải, ghé miệng nói nhỏ vào tai chàng:
- Tiểu Thuận Tử! Ngươi có muốn gặp cung chủ Tử Hà Băng Cơ không?
Thiên Hải nhìn sững lão công công:
- Tử Hà Băng Cơ cung chủ đã đến đây?
Lão công công lắc đầu:
- Người sao có thể vào nội cung được.
- Lão công công lại biết Tử Hà Băng Cơ? Thật ra cung chủ Ở đâu?
- Cung chủ đang Ở ngoại thành, nhưng ngươi đâu ra ngoài được.
- NÔ tài rất muốn gặp cung chủ. Cung chủ đang Ở ngoại thành mà Ở đâu mới được.
- Hê! Cung chủ Tử Hà Băng Cơ chỉ đưa cho lão phu bức thư này thôi.
Lão chìa bức thư cho Thiên Hải.
Thiên Hải nhìn lão công công:
- NÔ tài nghĩ công công và cung chủ rất gần gũi với nhau.
- ẩy! Tiểu Thuận Tử nhận thư đừng có hỏi nhiều, biết nhiều quá không tốt đâu.
- NÔ tài sẽ đi gặp cung chủ.
- Tiểu Thuận Tử! Ngươi muốn ra ngoài ư?
Thiên Hải gật đầu.
Lão công công khoát tay:
- Không được đâu. Ngươi ra ngoài mà không có ý chỉ của hoàng thượng thì chết đó.
Thiên Hải nhún vai:
- Thiên Hải nghĩ nội cung chán quá, không giữ chân được Thiên Hải đâu. Lão công công đã đưa Thiên Hải vào nội cung thì tất biết cách sắp xếp khi Thiên Hải rời khỏi đây.
Thiên Hải nói xong, thu xếp các thứ vật dụng cho vào túi.
Lão công công bối rối, lúng túng:
Thiên Hải! Ngươi không đi được đâu. Ngươi làm sao rời khỏi nội cung khi chung quanh có chín vòng rào ngự lâm quân.
Thiên Hải đặt tay lên vai lão công công:
- Lão công công đừng quên Tiểu Thuận Tử giờ đã là Ngự tiền sứ rồi đấy nhé. Nhưng trước khi đi, Thiên Hải phải ghé qua phủ Tứ vương gia.
- Ngươi bỏ lão phu đi thật à? Còn Bạch Hải Ðường phi tử?
- Ðêm nay lão công công sẽ thay Tiểu Thuận Tử bấm huyệt cho Bạch Hải Ðường phi tử Thiên Hải vỗ vai lão công công.
- Công công bảo trọng đấy. CỔ nhân nói: "Sống gần vua như sống gần cọp dữ".
Ðừng để cho cọp ăn thịt lão công công. Mà thịt lão công công chẳng ngon lành gì, chắc cọp không ngó tới đâu.
Thiên Hải bật cười rồi quay bước bỏ đi thẳng. Lão công công nhìn theo chàng mà miệng cứ ậm à ậm ừ chẳng biết thốt câu nào. Thiên Hải đã đi mất rồi mà lão cứ đứng thừ ra.
Lão ngồi phịch xuống chiếc đôn nhăn nhó, vừa bứt râu, vừa gãi đầu lẩm nhẩm:
- Tiểu Thuận Tử! Ngươi bỏ đi như thế này thì lão phu biết tìm gã thái giám nào lấp vào chỗ của ngươi. Ngươi hại lão phu rồi. Ngươi hại lão phu rồi.
Bạch Hải Ðường phi tử vội bước đến đỡ Thiên Hải:
- Tiểu Thuận Tử! Ngươi không cần đa lễ.
- Ða tạ nương nương.
Bạch Hải Ðường ngắm Thiên Hải từ đầu đến chân. Nàng mỉm cười nói:
- Bổn cung mở đại yến khoản đãi Tiểu Thuận Tử.
Bạch Hải Ðường vừa nói vừa nắm tay Thiên Hải. Hai người sóng bước qua gian thư sảnh. Trong gian phòng này đã bày sẵn một bàn đại tiệc đầy những cao lương mỹ vị.
Bốn ả cung nữ đứng bốn góc để chuẩn bị hầu phụ hai người.
Thiên Hải và Bạch Hải Ðường yên vị. Hai ả cung nữ bưng hai chậu nước có mùi hoa lài đem đến để cho hai người rửa tay. Bạch Hải Ðường nhìn Thiên Hải.
Nàng mỉm cười bưng rượu chuốc vào chén cho chàng rồi nói:
- Những gì xảy ra bổn nương không thể nào tin được. Bổn nương tưởng như mình đang nằm mơ vậy.
- NÔ tài mạn phép hỏi, có gì mà nương nương không tin?
- Một tiểu thái giám tuổi vừa đôi mươi mà đã thượng đài hội võ, lại chiếm luôn kim bài Ngự tiền sứ. Ngũ giác lầu của ta được thơm lây khi ngươi đoạt kim bài Ngự tiền sứ.
- NÔ tài buộc phải thượng đài thôi.
Bạch Hải Ðường nhìn chàng. Nàng bưng chén rượu nói:
- Bổn nương mời ngươi.
- Ða tạ nương nương.
Thiên Hải uống cạn rồi đặt chén xuống bàn. Bạch Hải Ðường gắp thức ăn bỏ vào chén chàng rồi nói:
- Ai đã buộc Tiểu Thuận Tử thượng đài? Lão công công ư?
Thiên Hải giật mình nghĩ thầm:
"Mình trót lỡ lời. Không nên nói sự thật với ả nương nương này. Ả mà biết thì cả hoàng cung đều biết, không khéo mình tự gây đại loạn cũng nên." Nghĩ như vậy, Thiên Hải giả lả cười nói:
- Nương nương không biết đấy thôi, một khi đã luyện kiếm thì gặp hội võ nào cũng phải thượng đài thôi.
- Tiểu Thuận Tử không sợ chết à?
Bạch Hải Ðường vừa nói, vừa chuốc rượu vào chén Thiên Hải. Thiên Hải từ tốn đáp lời nàng:
- NÔ tài sợ chết chứ. Ai mà chẳng sợ chết, nhưng không thể vì cái sợ đó mà bỏ qua cơ hội thượng đài.
Bạch Hải Ðường phi tử gật đầu. Nàng mỉm cười ngắm nhìn Thiên Hải, nói:
- Tại võ trường, ta không thấy ngươi có chút gì của một tiểu thái giám cả. Ngược lại, Tiểu Thuận Tử có phong thái của một vị anh hùng, khiến ta rất phấn khích.
- Nương nương quá khen nô tài rồi, chẳng qua kiếm pháp của nô tài chỉ để hộ thân thôi.
- Tiểu Thuận Tử! Nếu như ta muốn học kiếm pháp đó, ngươi có truyền thụ cho ta không?
Thiên Hải ngây người bởi câu nói đề nghị của Bạch Hải Ðường phi tử.
Bạch Hải Ðường nhìn chàng:
- Sao? Ngươi có truyền không?
Thiên Hải đứng lên ôm quyền:
- NÔ tài được nương nương ưu ái tất nhiên sẵn sàng truyền kiếm pháp đó cho nương nương. Chỉ sợ...
Bạch Hải Ðường nhường đôi chân mày vòng nguyệt hỏi:
- sợ gì?
Thiên Hải nhíu mày:
"Nếu bổn thiếu gia truyền thụ kiếm pháp Thượng Ngươn cho mụ, thì chắc chắn hậu cung sẽ có máu chảy đầu rơi, khủng khiếp vô cùng. .
Thiên Hải giả lả cười, nói:
- Học được kiếm pháp của nô tài rất khó. Kẻ thụ học kiếm pháp của nô tài phải có căn cơ và sự nhẫn nhục hơn người.
Bạch Hải Ðường khoát tay:
- Tiểu Thuận Tử nghĩ bổn nương không học được à?
- NÔ tài không dám nghĩ vậy.
Bạch Hải Ðường nhìn chàng mỉm cười, khẽ gật đầu. Nàng ôn nhu nói:
- Một khi bổn nương đã muốn thì bất cứ chuyện gì cũng làm được. Chỉ cần Tiểu Thuận Tử truyền thụ cho ta thì ta sẽ học được ngay thôi. Chỉ sợ Tiểu Thuận Tử không mu ồn truyền thụ kiếm pháp đó cho bổn nương.
- NÔ tài không dám dấu nương nương điều gì.
Nàng bưng chén mời Thiên Hải:
- Bổn nương mời Tiểu Thuận Tử.
chén thù chén tạc được một canh giờ, hai người đã uống hết bầu rượu hai cân. SỐ rượu đó đối với Thiên Hải chẳng thấm vào đâu, nhưng với Bạch Hải Ðường thì khác.
Dung diện của nàng ửng hồng như thôn nữ e lệ trước tình lang.
Bạch Hải Ðường đứng lên nhìn Thiên Hải:
- Tiểu Thuận Tử! Bổn nương thích luyện kiếm của ngươi. Ngươi truyền thụ cho ta nhé Bạch Hải Ðường nói xong bước ra giữa sảnh đường.
Thiên Hải bối rối nói:
- Nương nương! Nương nương đã say rồi, sao thụ huấn được kiếm pháp của nô tài.
Bạch Hải Ðường phi tử tròn mắt nhìn chàng:
- Sao, ngươi nói ta say ư?
Thiên Hải gật đầu.
Bạch Hải Ðường cau mày nạt ngang:
- Hỗn láo! Tên nô tài này dám hỗn láo nói bổn cung say.
Nàng "hừ" nhạt một tiếng:
- Tiểu Thuận Tử! Ðúng là ngươi không có ý truyền thụ kiếm pháp gia truyền của ngươi cho ta.
- NÔ tài không có ý đó đâu.
- Ngươi nói không có ý đó sao nói bổn cung say. Hê! Nếu bổn cung say sao còn đứng Ở đây?
Thiên Hải thở dài, chau mày nói:
- NÔ tài sẽ truyền kiếm pháp cho nương nương.
Bạch Hải Ðường ngửa mặt cười khanh khách. Nàng vừa cười vừa nói:
- Tiểu Thuận Tử! Ngươi thật là đa tài. Ngươi vừa có thuật bấm huyệt, lại vừa là một kiếm thủ. Chỉ tiếc ngươi là thái giám, nếu không, bổn cung đã bỏ quách ngũ giác lầu theo ngươi rồi.
Thiên Hải giật mình khi nghe câu nói này thốt ra từ miệng Bạch Hải Ðường. Chàng liếc nhanh về phía bốn ả cung nữ, thấy họ cúi mặt nhìn xuống như chẳng nghe gì.
Thiên Hải nói:
- Nương nương nói như vậy không sợ người ta nghe được mà phạm tội với Thiên tử?
- Trong ngũ giác lầu ai nghe được chứ?
- Nương nương! Người xưa có câu tai vách mạch rừng, nương nương phải cẩn thận.
Bạch Hải Ðường nhướn mày nhìn Thiên Hải:
- Ngươi lo cho ta đó à?
- NÔ tài đã hứa tận trung với nương nương. Nếu không được nương nương ưu ái, nô tài đâu thể thượng đài chiếm kim bài Ngự tiền sứ.
- Tiểu Thuận Tử! Ngươi nói thật đáy lòng mình ư?
- NÔ tài đâu dám xảo ngôn với nương nương.
Bạch Hải Ðường bá cổ Thiên Hải:
- Ta thích ngươi lắm.
Bạch Hải Ðường nói xong khoát tay đuổi bốn ả cung nữ:
- Cho các ngươi lui.
Thiên Hải càng bối rối hơn khi thấy Bạch Hải Ðường đuổi bốn ả cung nữ đi.
Bốn ả cung nữ lui ra rồi, Bạch Hải Ðường mới nắm tay Thiên Hải nói:
- Tiểu Thuận Tử! Giờ chỉ có ta với ngươi.
- NÔ tài xin được chỉ huấn cho nương nương.
Bạch Hải Ðường gật đầu:
- Bổn nương có thể trở thành kiếm thủ được không?
- NÔ tài cũng không biết. Nhưng nếu nương nương có chí thì sẽ trở thành kiếm thủ chẳng thua ai.
Bạch Hải Ðường vỗ tay:
- Thích quá! Tiểu Thuận Tử truyền cho ta kiếm pháp gia truyền của ngươi rồi, ta sẽ trọng thưởng.
- NÔ tài sẽ hết sức truyền thụ tất cả kiếm pháp cho nương nương.
Thiên Hải vừa nói vừa mỉm cười. Chàng nghĩ thầm:
"Bạch Hải Ðường phi tử muốn học kiếm pháp thì bổn thiếu gia sẽ truyền thụ kiếm pháp thái giám cho ngươi. .
Bạch Hải Ðường nhìn Thiên Hải hỏi:
- Ngươi đang nghĩ gì vậy?
Thiên Hải gãi đầu mỉm cười nói:
- NÔ tài không biết bắt đầu từ đâu.
- Từ đâu cũng được. Bạch Hải Ðường đã là một thiếu nữ thông minh từ ngay lúc nhỏ Tiểu Thuận Tử! Ngươi biết chứ?
- Những bậc mẫu nghi như nương nương thì hẳn đã được trời phú cho trí tuệ khác thường, những thảo dân nào ai sánh bằng.
Bạch Hải Ðường lườm Thiên Hải:
- Ngươi lại khéo nịnh bổn nương.
- NÔ tài nói thật lòng mình.
- Tiểu Thuận Tử! Ngươi khéo lấy lòng bổn cung lắm.
Thiên Hải ngập ngừng một lúc rồi nói:
- Nương nương! NÔ tài truyền thụ kiếm pháp cho nương nương rồi nương nương đáp lại một điều.
- Tiểu Thuận Tử muốn ta đáp lại điều gì?
- Tính đến nay nô tài đã nhập nội cung đúng bốn con trăng rồi. NÔ tài rất muốn được ra ngoài thành một chuyến, mong nương nương thỉnh cầu với hoàng thượng gia ân.
Bạch Hải Ðường phi tử sửng sốt nhìn chàng:
- Tiểu Thuận Tử! Ngươi ra ngoài thành để làm gì?
Nàng bật cười nói:
- Chẳng lẽ ngươi ra ngoài thành để đến lầu xanh ư? Ngươi là thái giám mà?
- NÔ tài đến lầu xanh làm gì. Chẳng qua nô tài muốn du lãm một chuyến, sau khi đoạt được kim bài Ngự tiền sứ thôi à.
- Chỉ du lãm thôi ư?
Thiên Hải gật đầu:
Bạch Hải Ðường phi tử đặt tay lên vai Thiên Hải:
- thế thì không cần thiết phải thỉnh ý chỉ hoàng thượng. Ta cho ngươi đi là được rồi.
- Không có lệnh tiễn của hoàng thượng, nô tài sao có thể rời khỏi nội cung.
Bạch Hải Ðường bật cười rồi nói:
- Tiểu Thuận Tử! Ngươi là người tâm phúc, ta mới nói.
- NÔ tài luôn là người tâm phúc của nương nương.
Bạch Hải Ðường gật đầu:
- Sau khi ngươi truyền thụ kiếm pháp gia truyền cho bổn nương, bổn nương sẽ sai Á hoàng dẫn ngươi theo mật đạo để ra ngoài thành.
Thiên Hải nheo mày, buột miệng hỏi:
- Trong nội cung có mật đạo dẫn ra ngoài ư?
- Tất nhiên là có. Nhưng chỉ có mình ngươi biết thôi đấy. Nếu để lộ ra thì ngươi sẽ bị đứt đầu - NÔ tài sẽ giữ kín.
Bạch Hải Ðường mỉm cười:
- Tiểu Thuận Tử biết bổn nương dùng mật đạo đó để làm gì không?
Thiên Hải lắc đầu.
Bạch Hải Ðường giả lả nói:
- Mật đạo đó dùng riêng cho bổn nương. Nếu sau này Á hoàng ta không cần đến nữa sẽ cần đến ngươi.
- Sợ nô tài không làm được.
- ẩy! Ðoạt Ngự tiền sứ kim bài ngươi còn làm được thì chuyện cỏn con kia có gì mà làm không được chứ.
Bạch Hải Ðường ghé miệng nói nhỏ vào tai Thiên Hải. Nàng nói xong bật cười trong khi sắc diện của Thiên Hải thì đỏ gấc.
Chàng nghĩ thầm:
"Nếu chuyện của phi tử đổ vỡ, lộ đến tai hoàng thượng thì cả tòa ngũ giác lầu và cả mình nữa sẽ biến thành tro bụi. Xem ra Ở gần mụ này nguy hiểm quá." Bạch Hải Ðường nói:
- Tiểu Thuận Tử! Nếu ngươi là một trang nam tử hán thì bổn nương cũng dẹp quách mật đạo đó rồi. Chỉ tiếc...
Bạch Hải Ðường buông tiếng thở dài.
Thiên Hải mỉm cười nói:
- Nương nương có biết vì sao nô tài biến thành thái giám không?
- Vì ngươi ham phú quý vinh hoa. Ham bạc vàng châu báu và cuộc sống trong nội cung.
Thiên Hải lắc đầu:
- Không phải đâu.
- Thế vì chuyện gì mà ngươi biến thành thái giám?
- NÔ tài biến thành thái giám do luyện kiếm pháp gia truyền đó.
Chàng nhìn Bạch Hải Ðường mỉm cười nói:
- Muốn thụ huấn kiếm pháp của nô tài thì người luyện kiếm phải chịu "cung hình".
NÔ tài còn có cái để cung hình, còn nương nương chẳng biết lấy gì để "cung hình".
Bạch Hải Ðường bật cười giòn giã:
- A! Hóa ra kiếm pháp của Tiểu Thuận Tử là "Thái giám kiếm phổ .
Thiên Hải mỉm cười, nhưng nén lại gượng gật đầu:
- Nương nương nói rất đúng.
- Hê! Nếu là Thái giám kiếm phổ thì rất phù hợp với bổn nương. Vì bổn nương là nữ nhân thì đâu cần "cung hình" để luyện chứ?
Thiên Hải thở dài.
Bạch Hải Ðường phi tử hỏi:
- Tại sao Tiểu Thuận Tử thở dài?
- NÔ tài lo lắng cho nương nương.
- Ngươi lo lắng điều gì?
- Trong kiếm phổ gia truyền của nô tài để lại bất cứ người nào luyện kiếm phổ cũng phải chịu "cung hình", tuyệt dòng tuyệt giống, bất kể là nam hay nữ.
Bạch Hải Ðường nhường cao chân mày vòng nguyệt:
- Phải "cung hình" bất kể là nam hay nữ à?
Thiên Hải gật đầu.
Bạch Hải Ðường lắc đầu. Nàng như thể tỉnh rượu, ngập ngừng hỏi Thiên Hải:
- Bổn nương lấy gì để "cung hình"? Nếu có cái để cung hình thì bổn nương cũng cung hình để thụ học kiếm phổ củ a ngươi.
Thiên Hải nhìn sững Bạch Hải Ðường phi tử:
- Nương nương rất muốn tụ thành kiếm của nô tài sao?
Bạch Hải Ðường gật đầu:
- Thấy Tiểu Thuận Tử oai phong lẫm liệt trên võ trường, ta rất muốn được như ngươi. CÓ kiếm pháp của Tiểu Thuận Tử, Bạch Hải Ðường có thể trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ đó.
- Nương nương.
Bạch Hải Ðường nhìn chàng nói:
- Lúc này chỉ là Phi tử của hoàng thượng, nhưng có kiếm pháp của Tiểu Thuận Tử, không chừng có thể trở thành hoàng hậu nương nương.
Thiên Hải nhướn mày nhìn Bạch Hải Ðường nghĩ thầm:
"Chỉ là Phi tử thôi mà nàng còn làm loạn cả nội cung, nếu trở thành Hoàng hậu chắc triều đình đại loạn mất. Ðúng là lòng dạ đàn bà thật là đa đoan và tham lam." Thiên Hải lắc đầu.
Bạch Hải Ðường nói:
- Tiểu Thuận Tử! Sao ngươi lại lắc đầu?
- NÔ tài sợ nương nương luyện thái giám kiếm phổ gia truyền, sợ không còn được hoàng thượng ưu ái nữa.
- Ta lại nghĩ khác.
- Nương nương nghĩ sao?
Bạch Hải Ðường bước lại ghế ngồi. Nàng gác chéo chân nhìn Thiên Hải nói:
- Từ lúc ta nhập cung đến nay chỉ gần gũi hoàng thượng không quá một con trăng.
Chung quanh long nhan, ngoài hoàng hậu ra còn có bao nhiêu phi tần mỹ nữ. Ðược gần người chẳng khác nào được ban ân sủng. Ta là nữ nhân mà cam phận thiệt thòi, ta đâu có chịu. Ta muốn trở thành hoàng hậu để luôn được Ở bên hoàng thượng và còn hơn thế nữa.
- NÔ tài không hiểu ý nương nương.
- Ðôi khi ta muốn trở thành thiên tử. Rồi cũng như hoàng thượng lập tam cung lục viện kén hôn phu qua đêm.
Thiên Hải sửng sốt nhìn Bạch Hải Ðường. Chàng nhìn Bạch Hải Ðường phi tử nghĩ thầm:
"Nếu thiên tử mà nghe được câu nói này thốt ra từ ái phi của mình chắc vỡ tim, vỡ gan mà băng hà bất đắc kỳ tử." Bạch Hải Ðường nhìn Thiên Hải:
- Thiên tử chỉ biết cho mình mà chẳng biết cho người. Tất cả nam nhân chung quanh ta đều giống như Tiểu Thuận Tử. Cuộc sống của ta thật là vô vị.
Bạch Hải Ðường buông tiếng thở dài.
Thiên Hải nói:
- Nương nương cũng đã có con đường hầm để khuây khỏa.
Bạch Hải Ðường mỉm cười:
- Những kẻ được đưa vào ngũ giác lầu đều phải chết. Chẳng lẽ ta cứ phải vui một đêm thì giết một mạng người mãi hay sao.
Thiên Hải nghe Bạch Hải Ðường thổ lộ mà xương sống ớn lạnh. Chàng mím môi suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Nếu nương nương đã quyết thụ học kiếm pháp gia truyền của nô tài, nô tài sẽ truyền thụ cho nương nương.
Mắt Bạch Hải Ðường sáng hẳn lên:
- Tiểu Thuận Tử! Bổn nương nghĩ ngươi sẽ đồng cảm với ta.
- NÔ tài nghe nương nương thổ lộ mà không cầm lòng được. Nhưng trước hết, nương nương phải chịu "cung hình".
- Cung hình như thế nào?
Thiên Hải ôm quyền nghiêm giọng nói:
- Nương nương cho phép nô tài nói.
- Tiểu Thuận Tử cứ nói. Ðây là ý của bổn nương, ta không bắt lỗi ngươi đâu.
- Nương nương đã cho phép nô tài mới dám nói. Nữ nhân muốn luyện kiếm pháp gia truyền của nô tài, trước hết phải tự cắt đôi nhũ hoa.
Bạch Hải Ðường đập tay xuống tràng kỷ:
- Tiểu Thuận Tử...
- CÓ nô tài.
Bạch Hải Ðường phi tử buông tiếng thở dài.
- Còn cách nào khác không?
- Dạ, còn cách thứ hai.
Bạch Hải Ðường đứng lên, bước đến trước mặt Thiên Hải:
- Cách thứ hai không phải là cắt nhũ hoa chứ?
Thiên Hải gật đầu:
- Cách thứ hai không phải là cắt nhũ hoa nhưng mất rất nhiều thời gian, chỉ những kẻ có chí, quyết tâm mới có thể luyện được mà thôi.
- Tiểu Thuận Tử! Nói cho bổn nương nghe cách thứ hai.
- Luyện kiếm pháp của nô tài nếu không tụ thành cảnh giới tối thượng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, biến thành người cuồng tâm cuồng trí mà chết. Do đó phải cung hình. Nếu không cung hình mà là nữ nhân như nương nương thì phải tịnh thân ba năm.
- Tịnh thân ba năm. Bổn nương có thể làm được.
- Trong thời gian tịnh thân...
Thiên Hải bỏ lửng câu nói giữa chừng, chắp tay sau lưng quay mặt nhìn ra cửa sổ.
Bạch Hải Ðường ôn nhu hỏi:
- Trong thời gian tịnh thân, bổn nương phải làm gì?
Thiên Hải từ từ quay mặt lại, đối diện với nàng. Chàng nhìn thẳng vào mắt Bạch Hải Ðường phi tử.
- Trong thời gian tịnh thân, nương nương phải tự xoa nắn nhũ hoa của mình, đến khi nào đôi nhũ hoa thụt vào trong, hay biến mất thì xem như chân âm đã khai thông. Lúc đó mới luyện được kiếm pháp củ a nô tài.
- Còn ngay bây giờ không được ư?
- Luyện ngay bây giờ nương nương sẽ bị tẩu hỏa nhập ma biến thành kẻ cuồng tâm nên không dụng đến cách thứ nhất. Luyện kiếm pháp mà trở thành kẻ cuồng trí thì cũng vô dụng thôi.
- Bổn nương hiểu rồi.
Bạch Hải Ðường thở dài nhìn Thiên Hải nói:
- Sau ba năm ngươi sẽ truyền thụ kiếm pháp cho ta?
Thiên Hải gật đầu.
Bạch Hải Ðường hỏi:
- Thế ta có được sử dụng đường hầm bí mật trong ngũ giác lầu không?
- Không. Nếu nương nương sử dụng đường hầm kia thì sự chế dục của nương nương không thành.
- Vậy hoàng thượng đến thì sao?
- Tùy vào sự linh hoạt của nương nương, nô tài làm sao giúp được.
Bạch Hải Ðường buông một tiếng thở dài, rồi nhìn Thiên Hải nói:
- ÐƯỢC rồi. Sau ba năm nữa ngươi truyền thụ kiếm pháp cho bổn nương.
- NÔ tài luôn Ở cạnh để hầu hạ nương nương, cho dù có đảm đương thêm chức vị Ngự tiền sứ.
- Ta mong như vậy.
Bạch Hải Ðường hỏi:
- Chiếc nhẫn trước đây bổn cung tặng cho ngươi, ngươi để đâu?
- NÔ tài đã cất vào chỗ riêng của mình.
Bạch Hải Ðường gật đầu:
- Ngươi đeo chiếc nhẫn đó đến biệt phòng ngũ giác lầu, gặp Á hoàng cứ nói ý muốn của ngươi. Á hoàng sẽ dẫn ngươi rời khỏi nội cung.
Thiên Hải ôm quyền xá:
- Ða tạ nương nương.
- Ngươi đi phải quay về sớm đấy. Ðêm nay ta muốn ngươi bấm huyệt lần cuối cho ta trước khi bổn cung tịnh thân.
- NÔ tài nhớ. NÔ tài xin cáo lui.
Thiên Hải quay bước thì Bạch Hải Ðường gọi lại:
- Tiểu Thuận Tử! Ngươi có ra ngoài thì cũng phải mang theo ít bạc vụn để tiêu xài Chứ.
Bạch Hải Ðường bước đến bàn trang điểm. Nàng kéo hộc tủ lấy ra vài thỏi vàng khá to cho vào túi rồi đến nhét vào tay Thiên Hải.
- Bổn nương tặng cho ngươi chút kim ngân để tiêu xài trong lúc ngao lãm. Nhớ đừng quên ta nhé.
- NÔ tài không bao giờ quên nương nương.
Thiên Hải ôm quyền xá:
- NÔ tài cáo lui.
Chàng trở ra ngoài ngũ giác lầu mới buông tiếng thở khoan khoái. Vừa đi, Thiên Hải vừa nghĩ:
"Cũng tội nghiệp cho Bạch Hải Ðường phi tử. Cũng tại thiên tử quá tham lam nên mới tạo oan cảnh phòng không gối chiếc cho nàng. Hy vọng sau ba năm tịnh thân, Bạch Hải Ðường sẽ giống như Minh Nguyệt tỷ tỷ. Mình chỉ biết làm có vậy thôi, chẳng làm gì hơn được." Thiên Hải quay lại biệt phòng của mình. Lão công công đã đợi chàng từ lúc nào.
Thiên Hải vừa bước vào, lão công công đứng lên vồn vã nói với chàng:
- Tiểu Thuận Tử! Lão phu không ngờ ngươi lại là một kiếm thủ kỳ tuyệt như vậy.
Lão kéo Thiên Hải đến bàn, chỉ túi vải to đã cột sẵn.
- Ðây là phần mà hoàng thượng ban thưởng cho ngươi đó, năm trăm lạng chứ không phải ít đâu.
- Hoàng thượng ban sủng nhiều thế ư?
- Sau này ngươi lại còn được phong tước Tam phẩm Ngự tiền sứ nữa. Từ trước đến nay chỉ có ngươi là đặc biệt hơn tất cả các thái giám Ở nội cung.
Lão vuốt râu:
- Ngay cả Tứ vương gia cũng muốn thỉnh ngươi qua phủ của vương gia. Cả kinh thành và triều đình, đâu đâu cũng bàn tán xôn xao về ngươi.
Lão xuýt xoa:
- Lão phu hoàn toàn bất ngờ.
Lão ngắm Thiên Hải:
- Lão phu không ngờ...
Thiên Hải mỉm cười. Chàng mở túi kim lượng ấy lấy ra hai trăm lạng, còn bao nhiêu đặt vào tay lão công công.
Lão công công xuýt xoa:
- Quý quá! Quý quá! Cứ như thế này thì chẳng bao lâu Tiểu Thuận Tử vượt xa lão phu.
- Tiểu Thuận Tử không dám vượt qua lão công công đâu.
Chàng chừa lại năm mươi nén đặt trên bàn:
- Lão công công chuyển số vàng này cho Tú Lan và Tú Trinh giúp nô tài.
- Ngươi tặng cho cả Tú Lan và Tú Trinh à?
- Hai nàng đó cũng được hưởng như nô tài chứ?
- Lão phu sẽ chuyển.
Lão công công kéo tay Thiên Hải, ghé miệng nói nhỏ vào tai chàng:
- Tiểu Thuận Tử! Ngươi có muốn gặp cung chủ Tử Hà Băng Cơ không?
Thiên Hải nhìn sững lão công công:
- Tử Hà Băng Cơ cung chủ đã đến đây?
Lão công công lắc đầu:
- Người sao có thể vào nội cung được.
- Lão công công lại biết Tử Hà Băng Cơ? Thật ra cung chủ Ở đâu?
- Cung chủ đang Ở ngoại thành, nhưng ngươi đâu ra ngoài được.
- NÔ tài rất muốn gặp cung chủ. Cung chủ đang Ở ngoại thành mà Ở đâu mới được.
- Hê! Cung chủ Tử Hà Băng Cơ chỉ đưa cho lão phu bức thư này thôi.
Lão chìa bức thư cho Thiên Hải.
Thiên Hải nhìn lão công công:
- NÔ tài nghĩ công công và cung chủ rất gần gũi với nhau.
- ẩy! Tiểu Thuận Tử nhận thư đừng có hỏi nhiều, biết nhiều quá không tốt đâu.
- NÔ tài sẽ đi gặp cung chủ.
- Tiểu Thuận Tử! Ngươi muốn ra ngoài ư?
Thiên Hải gật đầu.
Lão công công khoát tay:
- Không được đâu. Ngươi ra ngoài mà không có ý chỉ của hoàng thượng thì chết đó.
Thiên Hải nhún vai:
- Thiên Hải nghĩ nội cung chán quá, không giữ chân được Thiên Hải đâu. Lão công công đã đưa Thiên Hải vào nội cung thì tất biết cách sắp xếp khi Thiên Hải rời khỏi đây.
Thiên Hải nói xong, thu xếp các thứ vật dụng cho vào túi.
Lão công công bối rối, lúng túng:
Thiên Hải! Ngươi không đi được đâu. Ngươi làm sao rời khỏi nội cung khi chung quanh có chín vòng rào ngự lâm quân.
Thiên Hải đặt tay lên vai lão công công:
- Lão công công đừng quên Tiểu Thuận Tử giờ đã là Ngự tiền sứ rồi đấy nhé. Nhưng trước khi đi, Thiên Hải phải ghé qua phủ Tứ vương gia.
- Ngươi bỏ lão phu đi thật à? Còn Bạch Hải Ðường phi tử?
- Ðêm nay lão công công sẽ thay Tiểu Thuận Tử bấm huyệt cho Bạch Hải Ðường phi tử Thiên Hải vỗ vai lão công công.
- Công công bảo trọng đấy. CỔ nhân nói: "Sống gần vua như sống gần cọp dữ".
Ðừng để cho cọp ăn thịt lão công công. Mà thịt lão công công chẳng ngon lành gì, chắc cọp không ngó tới đâu.
Thiên Hải bật cười rồi quay bước bỏ đi thẳng. Lão công công nhìn theo chàng mà miệng cứ ậm à ậm ừ chẳng biết thốt câu nào. Thiên Hải đã đi mất rồi mà lão cứ đứng thừ ra.
Lão ngồi phịch xuống chiếc đôn nhăn nhó, vừa bứt râu, vừa gãi đầu lẩm nhẩm:
- Tiểu Thuận Tử! Ngươi bỏ đi như thế này thì lão phu biết tìm gã thái giám nào lấp vào chỗ của ngươi. Ngươi hại lão phu rồi. Ngươi hại lão phu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.